• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (4 Viewers)

  • Chương 73

HÔN RỒI, BẾ RỒI, SỜ RỒI NÊN CHỊU TRÁCH NHIỆM THÔI


Ngay sau đó…


Cô như tảng băng điêu khắc.


Anh đờ người ra như khúc gỗ.


Chỉ trong ba mươi giây mà hai ngư3ời trợn mắt nhìn đối phương, miệng dán vào nhau, cô đỏ từ mặt đến cổ, anh
cũng như vậy.


Sau đó…


Không có sau đ1ó.


Nói theo kiểu của cậu Hai nhà họ Tiết thì sao nhỉ, chú chim non chưa từng xem “phim hành động” nào hoá thành
sói? Huố9ng hồ chú chim này còn bị đè trong mơ nhiều năm như vậy.


Tuyết rơi xuống ngày càng nhiều, đất trời như phủ đầy băng tuyế3t, lòng bàn tay Giang Chức đẫm mồ hôi, đôi mắt
hoa đào xinh đẹp của anh mịt mờ hơi nước, tất cả hình ảnh đều trở nên mơ hồ, chỉ 8riêng hình bỏng của cô là rõ
nét.


Lông mi cô không ngừng run rẩy, khuôn mặt ngày càng đỏ bừng. Trái lại Giang Chức từng làm đạo diễn không ít
cảnh nóng, cởi đồ gặm nhau các kiểu, còn những cảnh hôn cực kì thuần khiết thế này, thông thường anh chẳng mấy
hứng thú.


Cho nên… anh không hề có kinh nghiệm. Vì thế anh đỡ đầu Chu Từ Phưởng, không cho cô nhúc nhích, sau đó
chạm vào mỗi cô mà… chà chà, đồng thời… cọ cọ.


Lông mi cô run rẩy dữ dội, bàn tay nắm lấy dây thừng treo xích đu, càng nắm càng mạnh.


Giang Chức định có hành động tiếp theo thì tiếng rầm vang lên, xích đu đứt dây, Chu Từ Phưởng ngồi bên trên,
Giang Chức ngồi bên dưới. Cô đè lên người anh, hai người ngã xuống nền tuyết.


Anh ôm vòng eo cô theo phản xạ, cả cơ thể bị cô va vào. Gió thổi tuyết rơi, những đoá hoa trắng muốt rơi từ mặt cô
xuống mặt anh. Khuôn mặt cô căng cứng, cơ thể vẫn không nhúc nhích, anh tưởng như mình đang bể một bức
tượng điêu khắc từ băng.


Cô siết chặt nắm tay, thế mà còn rất ấm ức,


Giang Chức chổng một tay, tay kia chọc vào mặt cô: “Thở đi nào.” lồ, thở thôi.


Chu Từ Phưởng thở gấp một hơi


Giang Chức nằm luôn xuống đất, sau đó không cựa quậy, không phản kháng, mặc cho cô đè lên người mình,
đường cong bên mỗi ngày càng rõ, sau cùng anh cười thành tiếng, trong mắt như có hàng ngàn hàng vạn cây đào
nở hoa, mỗi một đoá đều xinh đẹp, ngập tràn sắc xuân.


Chu Từ Phưởng thì khác. Cô nghệch mặt ra, rất lâu sau mới phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, muốn đứng dậy
khỏi người anh nhưng tay chân chẳng còn sức lực, cả người nhũn như con chi chi mà lăn một vòng, lăn đến đống
tuyết bên cạnh.


Giang Chức xoay người lại, chống căm mỉm cười nhìn cô.


Chu Từ Phưởng cảm thấy anh cực kì giống yêu tinh chuyên hút máu người trong phim truyền hình, cô xê dịch, rụt
người về phía sau, trợn mắt với anh: “Anh anh anh anh…


Gọi “anh” lâu như vậy mà cũng chưa thốt ra được câu hoàn chỉnh.


Giang Chức bật dậy rồi ngồi xổm xuống, dịch đến gần cô: “Muốn hỏi vì sao tôi hôn em à?” Chu Từ Phưởng dùng
cả tay và chân để bật dậy, cô cũng ngồi xổm, gật đầu cái rụp. Bầu trời trắng xoá, nền đất trắng toát, anh và cô bị
tuyết phủ trắng người. Cả hai ngồi đối mặt, nhìn từ xa, không khác gì… hai cây nấm non mềm.


Nấm Giang nghiêng đầu hỏi nấm Chu: “Em từng xem phim tình cảm chưa?”


Nấm Chu gật đầu.


Nấm Giang dịch một bước về phía cô, đưa tay phủi tuyết bám trên đôi dép lê con thỏ màu hồng, sau đó ngẩng đầu:


“Em có biết hôn môi nghĩa là gì không?”


Nấm Chu như chậm nửa nhịp, cô gật đầu nhưng lại lắc đầu ngay tức thì, nhìn nấm Giang bằng ánh mắt mịt mờ
khó hiểu.


Kế tiếp, nấm Giang dùng hai tay nâng khuôn mặt nấm Chu lên.


“Có nghĩa là…”


Đôi mắt anh như những vì sao chứa đựng ánh sáng lấp lánh, phản chiếu gương mặt cô.


Giang Chức nói: “Chu Từ Phưởng, tôi thích em đó.”


Bảy chữ này cực kì hùng hồn.


Tay anh lạnh buốt như băng giá.


Còn gương mặt cô thì nóng lên.


Một người lạnh, một người nóng chạm vào nhau khiến cô choáng đầu hoa mắt.


Chu Từ Phưởng, tôi thích em…


Tôi thích em…


Tiếng gió gào thét nhưng cô không hề nghe thấy, bên tại chỉ còn giọng Giang Chức. Chu Từ Phưởng như bị ù tai,
giọng của anh không ngừng quanh quẩn qua lại, chui tọt vào tai cô.


Chưa từng có người nào nói thích cô, thậm chí cô còn cho rằng trên đời không còn ai thích cô nữa.


Sau đó Giang Chức nói rằng anh thích cô.


Cô không nhịn được mà nghĩ, nếu lỡ như có một ngày mình bị thiêu chết hoặc bị bắt đến phòng thí nghiệm nào đó
rồi lấy hết máu và các cơ quan, liệu khi ấy có ai khổ sở, thương tiếc cho cô không… “Hiểu ý tôi không?”


Giữa tiếng gió gào thét, tiếng nói nhẹ nhàng yếu ớt của Giang Chức quanh quẩn bên tai cô.


Anh đỏ mặt, đè nén mọi sự xấu hổ, nói năng cực kì nghiêm túc: “Chu Từ Phưởng, tôi thích em, không liên quan
đến xu hướng tình dục, càng không liên quan đến chuyện tiếp nổi hương hoa, chỉ có Giang Chức này thích em –
Chu Từ Phưởng mà thôi.”


Nếu tôi bị thiêu chết, liệu anh có khóc không?


Tự dưng cô rất muốn hỏi câu này nhưng không dám hỏi, cơ thể nóng hổi và cổ họng khô rát khiến cô không thể
phát ra tiếng, cứ ngồi đó không nhúc nhích.


Mãi mà cô không nói gì, Giang Chức bèn đưa tay chạm vào khuôn mặt đỏ như quả táo của cô, thế là cô rụt người ra
sau.


“Đừng nhúc nhích.”


Bàn tay Giang Chức còn kề bên mặt cô, cô không nhúc nhích nữa. Anh mỉm cười, nghiêng đầu để khuôn mặt xinh
đẹp lọt vào ánh mắt cô, anh lại giống như yêu tinh trên TV, bắt đầu từng bước khiến người ta mê hoặc. “Cho tôi hôn
thêm một cái nữa có được không?”


Được thôi.


Cô bị mê hoặc, suýt mở miệng nói thế.


Giang Chức vốn không trưng cầu sự đồng ý của cô, hỏi xong cũng không chờ cô trả lời, anh kề sát cô, nhẹ nhàng
chạm vào cảnh môi, hơn nữa còn quá đáng vươn đầu lưỡi ra liếm cô.


Lần này là liếm…


Chu Từ Phưởng lại bị doạ, cô mở to mắt, sau đó vươn tay đẩy anh ra.


Đẩy rất nhẹ…


Giang Chức ngã ra sau, rơi vào giữa đồng tuyết khổng lồ. Giang Chức còn chưa hôn xong: “…” Anh thật sự không
cam lòng, cực kì tức giận, vô cùng ấm ức: “Chu Từ Phưởng, em lại đánh tôi à?”


Mọi biểu cảm trên khuôn mặt đỏ rực của Chu Từ Phưởng đều trở nên cứng đờ: “Tôi tôi tôi… tôi không có.”


Cô líu lưỡi rồi!


Chắc chắn là bị anh liếm tới xảy ra vấn đề rồi!


Chu Từ Phưởng đột nhiên hoảng hốt!


Giang Chức ngồi giữa đống tuyết chứ không đứng dậy, lên án cô vừa hôn xong đã trở mặt: “Em còn không đau
lòng cho tôi?” Anh quay đầu đi, bắt đầu ho khan dữ dội.


Gió tuyết đan xen, dáng hình mảnh mai kết hợp với môi hồng răng trắng như anh càng đẹp hơn trong cảnh tuyết.


Bởi vì họ không kìm được, anh nửa nằm nửa ngồi giữa vùng trắng xoá, cơ thể ngọc ngà đón gió, không khác gì yêu
tinh trêu người.


Chu Từ Phưởng đột nhiên cảm thấy mình quá đáng, sao cô có thể đẩy một người đẹp mỏng manh yếu đuối như
Giang Chức chứ?


Cô mang dép lê chạy đến, tỏ vẻ lo lắng: “Anh ngã có đau ở đầu không?”


Giang Chức quay đầu đi, hầm hừ “Toang rồi, đứng dậy không nổi.” Sau đó anh vượn bàn tay ngọc ngà, vừa rồi còn
là chú sư tử cáu kỉnh, chớp mắt đã biến thành cừu non mềm yếu không có sức lực: “Em kéo tôi đứng dậy đi.”


Đầu óc Chu Từ Phưởng lờ mờ, không kịp suy xét, cô lau mồ hôi trong lòng bàn tay rồi vươn tay kéo anh.


Chu Từ Phưởng vừa vươn tay ra, Giang Chức đã tóm lấy rồi ra sức giật, kéo cô vào lòng dẫn đến cả hai cùng ngã
vào đống tuyết. Không chờ cô đẩy mình, anh đã tỏ ra yếu thế trước, ho khan vài tiếng: “Đừng đẩy, trả lời hai câu
hỏi của tôi trước.”


Chu Từ Phưởng cuộn mình lại, đưa tay ra sau lưng.


Cô thật lòng không muốn làm anh bị thương.


Giang Chức xoay người, hai tay chống xuống hai bên hông cô: “Chu Từ Phưởng, em cảm thấy tôi thế nào?”


Cơ thể anh và cả hơi thở đều đè ép xuống người cô.


Chu Từ Phưởng nóng quá đỗi, hít thở không thông, cái miệng nhỏ của cô thở hổn hển, trên mặt đẫm mồ hôi. Cô
thành thật trả lời: “Anh rất tốt.”


Tốt lắm, tốt lắm.


“Tôi tốt như vậy, em có muốn tôi không?” Anh cúi người, đè ép cô thêm nữa, bên tai cũng dần dần nhuốm màu đỏ ửng: “Chỉ cần em gật đầu, từ nay về sau, Giang Chức này chỉ thuộc về em.”


Giọng nói của anh vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, âm cuối giống như móc câu khiến người ta chết mê chết mệt.


Anh chậm rãi dụ dỗ cô.


Hỏi rằng: “Muốn tôi không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom