• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (3 Viewers)

  • Chương 71

NÀO, ĐẾN SỜ THỬ XEM


Phó đạo diễn Triệu run rẩy: “Cô… cô ấy bị sốt.” Còn lại thì không rõ. Giang Chức không hỏi thêm mà chỉ nói: “Hôm
nay tạm dừng quay phim.”


Trời đổ tuyết lớn và thời tiết dường như lạnh hơn.


Phó đạo diễn Triệu rụt cổ vào nói: “Nhưng… nhưng…”


Giang Chức kh1ông để anh ta nói xong liền xoay người bước đi: “A Vãn, lái xe.”


“Vâng.”


Vì một người mà bỏ lại tất cả, nói xong liền rời đi 9luôn, từ nhà sản xuất cho đến nam nữ chính trong phim đều
không ai dám gọi Giang Chức quay lại.


Phó đạo diễn Triệu chỉ đành gãi đầu, 3thở dài. Thật khó chịu khi lại phải mất thêm vài triệu nữa! Mười phút sau A
Vãn đã lái xe đến sau đó chiếc xe lao đi với tốc độ nhanh chưa từ8ng có. Giang Chức ngồi ở ghế sau bấm điện thoại
để gọi nhưng không được, sắc mặt anh còn lạnh lẽo hơn cả tuyết ở ngoài kia. A Vãn cảm thấy bầu không khí hơi
khó thở nên muốn nói gì đó để xoa dịu, nhưng nói gì bây giờ?


Đương nhiên là nói điều cậu chủ quan tâm.


“Địa chỉ mà cô Chu đưa cho trưởng nhóm diễn viên quần chúng là giả.” A Vãn khẽ nói.


Giang Chức vẫn đang bấm số, không hề đáp lại. A Vãn hằng giọng, cũng không có gì phải ngại ngùng cả: “Có điều
không cần phải lo, lần trước chúng ta đã điều tra ra địa chỉ nhà cô Chu rồi.”


Nói đến đây, A Vãn hơi xúc động: “Cô Chu nghèo quả, đến nhà cũng phải đi thuê, có điều tòa nhà của cô ấy không
có ai cả, chủ nhà đã định cư ở nước ngoài vì vậy một mình cô Chu sống cũng rất yên tĩnh.” A Vãn cảm thấy chủ nhà
đúng là một người kì lạ, mua cả một tòa nhà rồi lại chỉ cho thuê đúng một căn.


Đương nhiên A Vãn không hề biết chủ nhà đó chỉ là giả và cả tòa nhà đó đều là của Chu Từ Phưởng.


A Vãn vẫn còn đang chìm đắm trong câu chuyện diễn viên đóng thế Chu Từ Phưởng thật nghèo khó”, xót xa nói:


“Cậu chủ à, cô Chu rất nghèo, hay là cậu mua một căn nhà cho cô Chu đi?”


Sau khi nói bao nhiêu lời cảm động lòng người thì cuối cùng Giang Chức cũng nhướng mi.


“Có thể im miệng được không?”


A Vãn hơi bối rối: “…”


Được thôi, anh ta đành im lặng vậy.


Giang Chức vẫn đang gọi đi gọi lại cho Chu Từ Phưởng nhưng cô không bắt máy.


Anh tức đến mức muốn đánh người. Lúc này Chu Từ Phưởng đang nằm ngủ ở nhà nhưng cô không thể ngủ sâu
được nên đành đứng dậy lấy nhiệt kế để đo, 28 độ C. Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng dậy xuống giường để
gọi đồ ăn đến rồi bật máy tính lên.


“Có ở đó không?”


Trên màn hình liên hiện ra dòng chữ màu vàng.


Sương Giang gửi chữ qua: “Có.”


Chu Từ Phưởng hỏi: “Có manh mối về dây trang trí trên xe hơi đó chưa?”


Phần mềm chuyển giọng nói thành văn bản đã được cài đặt trong máy tính, vậy nên Chu Từ Phưởng không cần
phải gõ chữ, cô thả lỏng hai tay rồi lấy gói kẹo mà Giang Chức đưa cho để ăn. Không biết có phải do sốt hay không
mà cô rất đói và khát nên đã đi lấy thêm hai hộp sữa. Dường như Sương Giang đã quen với việc gõ chữ “Đó là dây
treo bình an của chùa Lăng Độ ở thủ đô, có rất nhiều tới đó xin về, đã có danh sách nhưng số lượng quá nhiều nên
chưa thể điều tra ra.”


“Đưa danh sách đó cho tôi.”


“Được.” Màn hình máy tính đột nhiên chuyển từ SpongeBob sang khuôn mặt của Chu Từ Phưởng, Sương Giáng
liền hỏi: “A Phường 8, cô đổ mồ hôi sao?” Chu Từ Phưởng tìm ống kính máy tính chụp một bức ảnh của mình, quả
nhiên tóc trên trán cô ướt đẫm mồ hôi.


Cô gật đầu sau đó rút ra hai tờ giấy để lau.


“Lần đầu tiên tôi thấy cô ra nhiều mồ hôi như vậy.” Suy cho cùng thì nhiệt độ cơ thể có vốn đã thấp mà bên ngoài
thì đang lạnh như băng.


“Hôm nay bị ốm rồi.” Chu Từ Phưởng sờ vào mặt của mình, nơi đó không còn nóng nữa nhưng cô vẫn rất khát nên
lại uống thêm một ngụm sữa: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi bị sốt.”


Sương Giang biết rất rõ cơ thể của cô nên hơi lo lắng hỏi: “Uống thuốc chưa?”


“Uống rồi.”


Những Chu Từ Phưởng không biết liệu đây có phải là tác dụng của thuốc không hay là do bản thân mình bởi cô là
người có khả năng tự hồi phục rất mạnh. “Cô là người không sợ lạnh mà sao hôm nay lại bị ốm?”


Chu Từ Phưởng suy nghĩ lại xem ngày hôm nay cô đã làm gì sau đó lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết nữa.”


Lẽ nào còn có thứ cô không chịu được ngoài penicillin nữa.


Cô nghĩ mãi không ra. Sương Giang vẫn không yên tâm về cô: “Hay là tìm một bệnh viện tư khám thử xem?” Chu
Từ Phưởng ngồi xuống, đột nhiên không có phản ứng gì nữa. “A Phường à.”


Cô vẫn ngồi đó không nhúc nhích, ánh mắt thì đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.


Sương Giang không gõ chữ nữa mà chuyển sang nói: “A Phường à, sao vậy?“.


Hàng lông mi của Chu Từ Phưởng khẽ rung lên: “Tôi vừa nghe thấy giọng của Giang Chức.” Sau đó cô ngồi im và
chăm chú lắng nghe: “Anh ấy đang ho.”


Cô có thể nghe ra được tiếng ho của Giang Chức sao?


“Làm sao Giang Chức có thể ở đây được, không phải là cô nghe nhầm đấy chứ?” Chu Từ Phưởng không còn đứng
trước màn hình máy tính nữa, cô đã chạy đi. Sương Giang hơi lo lắng, cô cảm thấy Chu Từ Phưởng dường như đã
bị mất hồn rồi.


ở dưới tòa nhà số 17 Ngự Tuyền Loan, A Vãn đang đứng sát vào cánh cửa ở tầng 1 và cẩn thận lắng nghe nhưng
không nghe thấy gì. A Vãn khó hiểu liền lẩm bẩm: “Đây là một tòa nhà mà, sao lại khóa cửa vậy?” Giang Chức vội
vàng đi ra, trên người mặc một bộ quần áo mỏng, gió to thổi bay mái tóc ngắn màu xanh của anh khiến nó rối tung
lên, anh ho một tiếng rồi dùng chân đẩy A Vãn ra khỏi cánh cửa.


“Khụ khụ khụ, anh đi ra đi.”


A Vãn chỉ đành lùi bước sang một bên.


Giang Chức đưa tay lên gõ cửa.


Lạch cạch.


Cánh cửa đột nhiên mở ra, cuối cùng Giang Chức cũng được nhìn thấy gương mặt mà anh hằng đêm mong nhớ.


Chu Từ Phưởng mặc một chiếc áo khoác dài đến mắt cá chân bên ngoài, bên trong là chiếc áo hoodie, không kéo
khóa cũng không đội mũ. Tóc dài ngang vai, cô vừa ngủ dậy nên đầu tóc bù xù, sắc mặt trắng bệch nhưng con
người lại đen láy. Cô đang nhìn Giang Chức với đôi mắt sáng ngời, giống như những vì sao trên sa mạc.


“Giang Chức.”


Giang Chức vẫn còn đang ngẩn ra. Cô đứng ở cửa ngẩng đầu lên hỏi anh: “Sao anh lại đến đây?”


Giang Chức liếc nhìn xuống đôi dép lê đầu thỏ màu hồng của cô vài giây sau đó nhìn cô, không nói thêm gì chỉ đưa tay lên sờ trán cô.


Chu Từ Phưởng sững sờ.


Giang Chức lại xoay tay, đặt mu bàn tay lên trán cô rồi nói: “Sao lại lạnh như vậy?” Không phải là bị sốt sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom