• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (5 Viewers)

  • Chương 72

MẤT NỤ HÔN ĐẦU


“Sao lại lạnh thế này?” Không phải là bị sốt sao?


Chu Từ Phưởng chớp mắt liên hồi, lảo đảo nghiêng người về phía sau ng3ay tức thì.


Cô cúi đầu, cứ nhìn mãi con thỏ trên dép mình: “Tôi đã hạ sốt rồi.”


Bên ngoài là gió tuyết bay bay1, hoa tuyết hình lục giác rơi trên tóc Giang Chức: “Đã đến bệnh viện chưa?” Chu Từ
Phưởng lắc đầu: “Tôi uống thuốc rồi.” Gió g9iật mạnh, ập vào phần cổ trắng mịn của Giang Chức một lát đã khiến
nó đỏ lên. Anh quay đầu đi ho vài tiếng, vịn cửa thở dốc rồ3i nói: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.” Chu Từ Phưởng nói
mình không đi. Giang Chức nhíu mày tức giận, gọi cả họ lẫn tên cô: “Chu Từ8 Phưởng.” Anh muốn mắng cô không
biết quý trọng sức khoẻ, nhưng đến cùng vẫn không nỡ. Lời nói đến bên miệng chợt trở nên nhẹ bẫng, cuối cùng
hoá thành nghẹn ngào, anh khó chịu thốt ra hai chữ “Nghe lời.”


Nghe lời.


Lần đầu tiên Chu Từ Phưởng nghe được lời nói êm tại như vậy, không khác gì bà cụ tóc xoăn sống ở toà nhà số 3 kể
bên đang dỗ dành đứa cháu mới đầy tháng, giọng điệu vô cùng dịu dàng, cực kỳ hiền lành.


Cô thở một luồng hơi nóng, cảm thấy nhiệt độ cơ thể vừa hạ xuống lại có dấu hiệu tăng trở lại, nóng thêm chút rồi.


Cô vén tóc ra sau cổ và nói: “Tôi không cần đến bệnh viện, sức khoẻ của tôi rất tốt, hoàn toàn khoẻ mạnh rồi.”


Lại không nghe lời nữa. Đánh không được, mắng không được, Giang Chức hết cách với cô: “Được rồi, không đi
bệnh viện.” Vậy anh sẽ trông chừng cô.


Anh phủi tuyết bám trên vai, ho khan: “Cô không mời tôi vào nhà sao?”


Chu Từ Phưởng chặn ngoài cửa, không hề tránh ra. Móng tay cô cào cửa như một phản xạ, bởi vì sức lực quá lớn
nên cho thành từng đường hẳn hoi. Cô nhăn mặt cân nhắc một lát, tỏ vẻ khó xử. “Xin lỗi, nhà tôi không thể tiếp
khách.”


Anh bị từ chối rồi.


Thể mà anh bị từ chối rồi!


Giang Chức liếm cánh môi, im lặng rất lâu rồi tóm cổ tay cô: “Vậy em đi theo tôi.”


Cô từ chối lần nữa: “Không được.”


Ngay sau đó, cô không hề nhúc nhích.


Giang Chức dùng hết sức lực mẹ nó kéo mãi mà không nhích!


Anh sắp tức chết rồi! Anh tóm cổ tay cô mà không thèm buông ra, ra sức kéo.


Chu Từ Phưởng bèn nhẹ nhàng rút tay về, quả thực rất nhẹ nhàng. Giang Chức bị cô làm cho lảo đảo, vai anh đập
vào cửa.


Chu Từ Phưởng lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, tôi làm anh đau ư?”


Giang Chức: “…”


Anh quay đầu đi, không muốn nói câu gì, nếu còn để ý cô nữa thì anh chính là Song Hỉ.


Hình như anh tức giận.


Chu Từ Phưởng cảm thấy vô cùng áy náy. “A Vãn, anh có thể tránh đi không?” Cô nhìn sang Giang Chức: “Tôi có
vài lời muốn nói với anh ấy.”


Giang Chức lườm A Vãn, đuổi anh ta đi: “Anh mau lên xe, không gọi thì không được bước ra.”


A Vãn: “…”


Anh ta cảm thấy cậu chủ nhà mình thật đáng ghét, giống y như con gà trống Song Hỉ ở nhà cậy mình được cưng
chiều nên kiêu ngạo. Dạo này Song Hỉ được bà Tống cứng quá độ, bắt đầu không ăn gạo nữa, chỉ ăn thịt thôi.


Chu Từ Phưởng dẫn Giang Chức đến quảng trường trong khu chung cư. Quảng trường nằm sâu tận cùng trong
khu, ở đây có hai chiếc xích đu. Chu Từ Phưởng đi đến, dùng tay áo phủi lớp tuyết đọng trên đó. Cô nói với Giang
Chức: “Anh ngồi đây đi.”


Giang Chức không ngồi mà đi qua bế cô lên, đặt cô ngồi xuống xích đu, sau đó anh ngồi xổm trước mặt cô: “Tôi
ngồi ở đây.”


Vừa giận cô mấy chục giây trước mà.


Anh không giận nổi nữa.


Cô chỉ xỏ dép lê, anh sợ cô lạnh nên cởi khăn quàng cổ rồi quấn quanh mắt cá chân cô.


Chu Từ Phưởng ngồi trên xích đu, xích đu lay động từng hồi, cô cũng theo đó mà ngơ ngác.


Đây không phải là lần đầu Giang Chức ôm cô.


Mất một lúc lâu mà cô chưa lấy lại tinh thần, cô không biết mình nên làm thế nào. Sự đề phòng của cô và mọi phản
xạ phòng ngự đều biến mất khi ở bên cạnh Giang Chức. Trước kia cô tuyệt đối sẽ không gần gũi người khác đến
vậy, huống hồ là để cho đối phương chạm vào cơ thể mình.


Giang Chức thì khác, anh không giống như người ta. “Lúc ở phim trường…” Không hề do dự, cô buột miệng hỏi
anh: “Anh hôn tay tôi, là cố ý sao?” Giang Chức ngồi xổm cạnh xích đu, ngẩng đầu nhìn cô. “Tôi cố ý đấy.”


“Vậy vì sao anh hồn tôi?”


Cô không có bố mẹ người thân, không có bạn bè. Trước khi làm người chạy vặt, cô ít khi ra ngoài, suốt ngày trốn
trong phòng không thấy ánh sáng mặt trời, cắt đứt mọi quan hệ với thế giới bên ngoài, không ai dạy cô nên sống
chung với nam giới thể nào, cũng chẳng có người nào hướng dẫn cô cách đối nhân xử thế. Nhưng cô xem TV, xem
tất cả những bộ phim mà Giang Chức làm đạo diễn, cô biết con trai không thể tuỳ tiện hôn con gái, thậm chí hôn
tay cũng không nên.


Giang Chức vịn xích đu, đung đưa nhẹ nhàng, đôi mắt hoa đào của anh phản chiếu hình bóng ai đó đang đung đưa
qua lại: “Em hỏi vì sao tôi muốn hôn em à?”


Hầu hết hơi động, anh căng thẳng rồi.


“Có phải anh…” Chu Từ Phưởng đặt chân xuống đất để xích đu ngừng đung đưa, yên lặng nhìn Giang Chức: “Có
phải anh muốn tôi giúp anh tiếp nối hương hoa không?”


Giang Chức bị cô làm cho hết hồn, anh vốn chỉ định lừa cô về thôi, thế mà cô đã nghĩ đến chuyện sinh con rồi. Đầu
óc anh không kìm được mà tưởng tượng, sinh con sao, nếu sinh với cô thì cũng không tệ… Chu Từ Phưởng cắt
ngang dòng suy nghĩ miên man vô bờ của Giang Chức: “Xin lỗi anh nhé Giang Chức, tôi không thể tiếp nối hương
hoa cho anh. Nếu người nhà không đồng ý cho anh cưới đàn ông thì anh… thì anh…”


Khóe môi Giang Chức đang cong lên, bỗng chốc đã hạ xuống: “Thì tôi làm sao?”


Cô muốn nói anh cứ đi tìm người khác giúp anh tiếp nối hương hỏa. Nhưng không hiểu vì sao mà chẳng nên lời.


Tuy nhiên Giang Chức cũng hiểu được, cô gái này có chỉ số IQ hơn 130 nhưng về mặt tình cảm thì vẫn chưa được
thông suốt, chậm chạp đến độ khiến anh không thể nào tiến hành theo trình tự.


Nước chảy đá mòn gì chứ, rằm chỏ ấy, anh đợi không nổi nữa.


Anh kéo dây thừng treo xích đu, ra sức kéo nó để tóm cô đến trước mặt mình. Tại anh đỏ lên, trông thẹn thùng mà
cũng rất can đảm, giống như yêu tinh mới bước vào chốn phàm trần ngốc nghếch thả thính người ta: “Em cho rằng
tôi hôn em vì muốn tìm người phụ nữ nổi dõi tông đường cho nhà họ Giang sao?”


Không phải à?


Chu Từ Phưởng không hiểu được lòng dạ đàn ông.


“Chu Từ Phưởng.”


Chu Từ Phưởng không nhúc nhích, cô cảm thấy hình như anh tức giận.


“Tôi đã nói với em rồi, bây giờ tôi không phải là người đồng tính nữa.” Anh ngẩng đầu, hoa tuyết men theo làn mi
rơi xuống, cả thế gian như được bọc trong màu trắng bạc, đuôi mắt anh ửng hồng, đôi mắt tuyệt đẹp ấy phản chiếu
hình bóng cô.


Cơ thể như ngọc mang theo gió nhẹ, khuôn mặt đẹp tựa hoa đào.


Giang Chức là người đẹp nhất mà Chu Từ Phưởng từng gặp. Cô bị anh nhìn không dời mắt, trong đầu vô cùng rối
bời hỗn loạn, không biết đáp lại thế nào, thậm chí không biết mình đang nói gì: “Anh không phải người đồng tính,
vậy tại sao còn muốn tìm tôi để tiếp nối hương hỏa?”


Giang Chức hít một hơi gió lạnh, nghẹn đến độ ho sặc sụa, thậm chí suýt phun máu, anh không kịp suy nghĩ mà đã
gào lên: “Ai nói tôi tìm em để tiếp nổi hương hỏa, ông đây không sinh được! Tiếp nối hương hỏa cái khỉ ấy!”


Chu Từ Phưởng ngơ ngác như tảng băng điêu khắc: “.”


Giang Chức không sinh được và cũng không thể tiếp nối hương hỏa: “…”


Chính anh cũng choáng váng, mình nói gì vậy? Đáng sợ nhất là bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh…


Không biết qua bao lâu, Chu Từ Phưởng ấp úng mở miệng: “Anh, anh, anh không sinh được à.” Từng ngón tay trái của cô nắm lấy từng ngón tay phải: “Xin lỗi anh, tôi không cố ý chọc vào vết thương của anh, tôi…”


Tay trái cô bị giữ chặt.


Giang Chức ra sức kéo, nhào đến ngăn chặn cái miệng nhỏ lải nhải của cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom