• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (2 Viewers)

  • Chương 77

Ngày hôm sau, một tin tức về tài chính và kinh tế lên hotsearch của Weibo.


Phó Tổng Giám đốc Cận Tùng của Hoa Ngu dính líu đến việc trốn3 thuế và hối lộ nên đã bị bắt giữ khẩn cấp, anh
trai Cận Lỗi cũng thông báo sẽ không bao che, dốc hết sức phối hợp với cảnh sát để điều
tra.


Tuyết đã rơi suốt hai ngày, đến ngày thứ ba mới nhìn thấy mặt trời. Chín giờ sáng, có khách đến thăm Cục Cảnh
sát.


Cạch, 9cạch, cạch, cạch.


Chưa thấy người đầu những Cận Tùng ở trong phòng đã nghe được âm thanh quải trượng gõ xuống đất.


Tóc hoa râm,3 là một bà lão.


Tay bà nắm chặt lấy quải trường, trên cổ tay đeo một cái vòng màu xanh biếc đến trong suốt, trang điểm cẩn thận tỉ
mỉ đ8ến mức tinh xảo.


“Cậu chính là Cận Tùng?”


Mười giờ, Kiều Nam Sở đi một chuyến đến biệt thự Thanh Sơn, Giang Chức vừa mới dậy, vẫn còn ngái ngủ.


Kiều Nam Sở trêu ghẹo anh vài câu rồi nói chuyện chính: “Cận Tùng được thả ra rồi.” Giang Chức ừ một tiếng,
không kích động cũng không kinh ngạc, vẫn là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.


“Cậu đã dự liệu được?” Anh từ chối cho ý kiến, cầm lấy áo len mặc vào, vuốt vuốt mái tóc loạn lên vì vừa ngủ dậy:


“Bà cụ nhà tôi cũng chưa già đâu.”


Kiều Nam Sở đã hỏi đội Hình sự bên kia, đúng là nét chữ của bà cụ, anh ta hơi tò mò: “Cậu chuyển chuôi dao cho
bà cụ cầm sao, không định xử lý Cận Tùng à?”


Mới 48 tiếng mà người đã được thả ra, đây không giống tác phong của Giang Chức lắm.


“Đúng vậy, muốn giết anh ta luôn.”


Giang Chức ngồi ở trên ghế sofa, uống sữa bò ẩm, chậm rãi ung dung nói một câu như thế.


“Vậy sao lại thả người ra.” Hôm nay Kiều Nam Sở mặc đồng phục cảnh sát, không đeo cà vạt, cong người dựa vào
ghế sofa. Đúng là sự chính trực không che giấu được sự gian tà, anh ta cười xấu xa, “Bà cụ nhà cậu đang tính toán
gì thế? Chân trước đưa người vào, chân sau lại thả người ra, có ý gì thế?”


Giang Chức để cốc xuống, ném vào trong miệng một cục kẹo: “Ai nói với cậu là bà cụ đưa người vào thế?”


Kiều Nam Sở trừng mắt.


“Tôi đưa đồ cho bà cụ nhà tôi, bà ấy đưa cho phe bên kia, cho Cận Lỗi.” Giang Chức cầm lọ kẹo thủy tinh, hờ hững
thưởng thức, “Người nhà họ Giang chúng tôi không thích làm tay mình bẩn.” Kiều Nam Sở cởi một cúc áo của
đồng phục cảnh sát, ngả người ra sau, cả người rơi vào trong ghế sofa: “Bà cụ mượn tay Cận Lỗi tổng người vào tù,
sao lại thả ra làm gì nữa?”


“Cô Năm của tôi chịu nhục, bà cụ làm sao có thể để yên như thế được.” Nếu như anh đoán không sai thì bà cụ
muốn đưa người ra là để đòi cho đủ đây.


Chậc chậc chậc.


Đúng là cáo già.


Kiều Nam Sở cười: “Bà cụ nhà cậu mượn dao giết người, cậu thì sao?” Anh ta nhìn Giang Chức, đầy phấn khởi:


“Cậu bày một màn như thế không phải để chơi đùa sao.”


Bà cụ đúng là một lão hồ ly.


Còn Giang Chức hả, chính là hồ ly thành tinh, đạo hạnh còn sâu hơn.


Còn có dáng vẻ chuyện này không liên quan đến mình này của anh nữa: “Tôi vừa mới nói còn gì.”


Mới nói cái gì cơ? “Giết chết Cận Tùng?”


Giang Chức nằm có vẻ hơi mệt mỏi, cặp mắt hoa đào rũ xuống, khóe mắt hơi ửng đỏ, còn đẹp hơn cả mấy cô gái
xinh xắn, nhưng anh luôn mang theo yêu khí có tính công kích rất mạnh không thể che giấu được. Anh hỏi ngược
lại Kiều Nam Sở: “Nếu như cậu bị người khác đẩy vào tù, lúc ra tù sẽ làm gì?”


“Trả thù.”


Anh cười, mặt như hoa đào: “Tôi rất thích xem anh em bọn họ cắn xé lẫn nhau.”


Thảo nào anh đưa đồ cho bà cụ, từ đầu đến cuối đều không nhúng tay vào. Người này đúng là đang chơi đùa lòng
người. Nói thật, Kiều Nam Sở chưa bao giờ gặp ai nham hiểm hơn Giang Chức.


“Đúng là người nhà họ Giang, quả nhiên đều không thích tự mình ra tay.”


Bà cụ Giang đã như thế, Giang Chức cũng không thua kém bao nhiêu.


Anh còn đang ốm, thuận miệng nói: “Nói với Bảo Di đi, Hoa Ngu sắp loạn rồi, đừng để cậu ta nhàn rỗi, đi thu lưới
được rồi.”


Hai anh em Cận Lỗi và Cận Tùng tranh đấu nội bộ, trai có đánh nhau, thì đương nhiên ngư ông đắc lợi.


Giang Chức ơi là Giang Chức.


Kiều Nam Sở cười mắng anh vô liêm sỉ.


Giang Chức hừ một tiếng, không phủ nhận, cầm điện thoại bấm số. “Phó đạo diễn Triệu.” Phó đạo diễn Triệu vừa
thấy điện thoại của tô tông này, giọng đã trở nên run rẩy: “Đạo diễn Giang, anh nói đi.” Giang Chức giống như vô ý
mà hỏi: “Buổi chiều có quay cảnh nào của nhân vật quần chúng không?”


Phó đạo diễn Triệu báo cáo: “Không có ạ.” Buổi chiều đều là cảnh quay của nhân vật chính.


Cũng không biết vì sao tổ tông kia không vui, giọng có vẻ không được thân thiện lắm: “Sao không thêm vào?”


Nam nữ chính quay cảnh yêu đương, làm sao có thể thêm diễn viên quần chúng vào được? Thêm? Kiểu? GÌ? Làm
bóng đèn sao?


Phó đạo diễn Triệu bất đắc dĩ: “Thật sự không được đâu ạ…”


Không đợi anh ta nói xong, điện thoại đã bị cúp máy.


Thật đúng là!


Phó đạo diễn Triệu cảm thấy hoài nghi cuộc đời, phim của Đạo diễn Giang không phải là phim chiến tranh tình báo
thời dân quốc, mà là sự vùng lên của diễn viên quần chúng.


Lúc mười một giờ Chu Từ Phưởng nhận được tin nhắn hỏi cô có muốn làm diễn viên quần chúng hay không, lúc
nam nữ chính hôn nhau, cô kêu một tiếng kiểu vừa thán phục vừa sợ hãi, sau đó đi sang bên cạnh là được, không lộ
mặt, chỉ cần quay một cảnh, giá cả tùy cô quyết định.


Tùy cô quyết định…


Chắc chắn đây là công việc mà Giang Chức cho cô rồi.


Chu Từ Phưởng không lập tức đồng ý, ngồi trước máy tính, hơi ngẩn ngơ. Lúc đầu Sương Giang còn đang nói
chuyện với cô về vấn đề của ngôi nhà này, sợ Giang Chức điều tra được chuyện gì, nhắc đến chuyện này, tâm trạng
của Chu Từ Phưởng tồi tệ hơn hẳn. “Làm gì mà buồn khổ thế?”


Chu Từ Phưởng cúi đầu, rất không vui: “Tôi không thể đi diễn vai quần chúng.”


Sương Giang không hiểu ý cô, cho nên an ủi.


Cô nói: “Sau này tôi muốn đến Nguyệt Lượng Loan, không thể đưa Giang Chức theo, chắc là tôi phải giữ khoảng
cách với anh ấy.” Nói đến đây, tâm trạng của cô càng sa sút, biểu cảm vô cùng mất mát: “Trên tivi đều nói, không
thể yêu người ta nhưng vẫn đeo bám họ chính là loại con gái xấu xa.”


Sương Giang: “…”


Chu Từ Phưởng mà cũng biết cả từ này nữa


“Nhưng tôi rất muốn đi đóng phim. “Chu Từ Phưởng thở dài: “Lương cao lắm.”


Sương Giáng lập tức gửi tin nhắn qua: “Tử Phương, cô nói thật đi, không liên quan gì đến tiền cả, cô chỉ muốn đi
gặp Giang Chức thôi.” Mặt Chu Từ Phưởng lập tức đỏ lên, cô cúi đầu, không nói lời nào, hai tại cũng hồng lên, sau
đó đặt tay lên bàn phím, gõ: “.”


Sương Giang: “..”


Cô gái này thích Giang Chức lắm rồi.


Cô ấy có dự cảm là cô không thể đến Nguyệt Lượng Loan đầu.


“A Phường!” Tin nhắn của Sương Giảng đột nhiên biến thành màu đỏ: “Có nhiệm vụ mới.”


Chu Từ Phưởng vẫn ủ dột: “Ừ.”


“Kêu chúng ta bảo vệ một người.”


“Ù.”


Sương Giang chọn kiểu chữ to hơn: “Người được bảo vệ, Giang Chức.” Chu Từ Phưởng ngạc nhiên, mở to mắt:


“Người thuê là ai?” “Là bà nội của Giang Chức.” Sương Giảng bổ sung, “Thời gian thuế là một tháng, tiền thuê là
20 triệu.” Cô ấy hỏi Chu Từ Phưởng: “Nhận không?” Chu Từ Phưởng cau mày rồi lại giãn ra, cau mày rồi lại giãn
ra, cứ phân vân như thế một lúc lâu rồi nói: “Nhận đi.”


“Không giữ khoảng cách với Giang Chức sao?” Sương Giang cố ý trêu chọc cô. Cô không nói gì, quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng nói đầy hiên ngang: “Tôi muốn kiếm tiền, không có tiền thì không mua nổi Nguyệt Lượng Loan.” Sương Giang buồn cười.


Chu Từ Phưởng nha, học được cách nói dối rồi.


Chu Từ Phưởng ủ rũ cúi đầu nhưng tinh thần đã tốt lên, cô nhắn tin cho trưởng nhóm diễn viên quần chúng: “Đi” Sau đó đứng dậy đi vào phòng thay quần áo, cầm theo hai gói kẹo Giang Chức cho để ăn trên đường.


“Tôi đi làm đây.” Cô nói với Sương Giang: “Tạm biệt.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom