• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (2 Viewers)

  • Chương 79

“Chu Từ Phưởng.”


Phương Lý Tưởng ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt của người đẹp, sau đó lặng lẽ nháy mắt ra hiệu c3ho Chu Từ
Phưởng: “Đạo diễn Giang gọi cô.”


Chu Từ Phưởng à một tiếng, lặng lẽ kéo khóa áo lông xuống, để lộ một cá1i áo hoodie màu hồng, sau đó mới gấp
gáp quay người sang chỗ khác, kéo đến cổ áo, cái hộp thuốc mà Tiêu Lân Thư ký tên cho9 cô vừA Vãn rơi xuống
chân Giang Chức.


Khóe miệng Giang Chức rũ xuống: “Em hút thuốc?” Ai dạy hư cô rồi!


C3hu Từ Phưởng lập tức lắc đầu: “Không phải tôi.”


Giang Chức lượm hộp thuốc lên, lật lại nhìn, vết máu bên trên đã b8ị khẩu trang của Chu Từ Phưởng lau hết, nét
bút máy cũng chỉ mờ mờ, nhưng vẫn có thể phân biệt được.


“Tiếu Lân Thư?”


Chữ của Tiêu Lân Thư rất đẹp, ngay ngắn.


Trong đầu Chu Từ Phưởng đang nghĩ đến điều này. Giọng điệu của Giang Chức đột nhiên trở nên hung dữ “Em đi
theo tôi!”


Sao anh lại tức giận rồi. “Ừm.” Chu Từ Phưởng đi theo.


Giang Chức dẫn người vào phòng nghỉ riêng của mình, quay đầu lại, lạnh lùng ra lệnh cho A Vãn: “Anh ra ngoài
canh chừng đi.”


A Vãn cảm giác như họ đang yêu đương vụng trộm.


Anh ta là một trợ lý rất tận tâm: “Vâng, ông chủ.”


Cạch!


Giang Chức đá sập cửa, quay người về phía Chu Từ Phưởng, hai ngón tay kẹp lấy hộp thuốc được ký tên, vẻ mặt
vừa ghét bỏ lại vừa bực bội.


Anh chất vấn Chu Từ Phưởng: “Hộp thuốc này là của Tiếu Lân Thư?” Cô nhét hộp thuốc của người đàn ông khác
vào tủi! Đến anh còn không được nhét như thế!


Chu Từ Phưởng gật đầu.


Cô còn không giải thích nữa!


Giang Chức rất cáu kỉnh, thật sự rất muốn hung dữ nhưng lại sợ dọa cô, tức đến đỏ cả mặt mà vẫn phải mềm giọng
hỏi: “Sao anh ta lại đưa hộp thuốc cho em?” Chu Từ Phưởng trả lời rõ ràng: “Anh ta tưởng tôi là fan của anh ta, ký
tên lên đó cho tôi.”


Fan?


Tên đàn ông không biết xấu hổ!


Giang Chức vẫn còn giận cô, tiếp tục làm mình làm mẩy: “Thế sao em không vứt đi?”


Chu Từ Phưởng nói: “Vứt đi thì không lịch sự.”


Không lịch sự?


Ha ha!


Giang Chức siết hai ngón tay lại bóp xẹp cái hộp, sau đó tiện tay vứt vào thùng rác, đồng thời trang cái mặt anh
tuấn ra dặn dò cô: “Sau này cách xa cái tên họ Tiêu ra một chút.”


Không được, vẫn chưa đủ.


Anh đổi lời, nhấn mạnh: “Sau này em nhìn thấy đàn ông thì phải tránh xa ra.” Cô đáng yêu như thế, EQ lại thấp, rất
dễ bị lừa mất.


Phải! Trông! Chừng!


Đúng là EQ của Chu Từ Phưởng rất thấp, không hiểu gì cả: “Tại sao?”


Giang Chức nói lý do: “Đàn ông đều là cầm thủ.”


Cô không đồng ý: “Không phải.” Cô nhìn Giang Chức bằng ánh mắt chính trực, khẳng định với anh cực kỳ nghiêm
túc: “Anh không phải” Giang Chức được cô dỗ dành còn mạnh miệng: “Tôi cũng thế.”


Câu này cũng không hù dọa cô.


Anh thật sự là một tên cầm thú, đã muốn lôi cô về ổ từ lâu rồi.


Chu Từ Phưởng lại rất kiên trì, không nhận ra ánh mắt của Giang Chức đã mang theo sự công kích, cũng không
hiểu cái nhìn chăm chú nóng bỏng mà lộ liễu đó có ý gì, còn khăng khăng nói: “Anh là người tốt.”


Người tốt à.


Giang Chức cười, sau đó cúi người tiến sát lại gần môi cô.


Lông mi cô run rẩy, lập tức lùi về sau, bụm miệng lại.


Trốn gì mà trốn! Thật không đáng yêu gì cả! Giang Chức không lùi lại mà còn khom người, cách cô rất gần, lúc nói
chuyện còn cố tình thở bên cổ cô, cố ý ép giọng trầm thấp khàn khàn,


Giống như đang mê hoặc.


Anh hỏi cô: “Từng xem loại phim đó chưa?” Khóe mắt đỏ lên, mang theo màu hoa đào e lệ.


Khuôn mặt Chu Từ Phưởng đỏ lên, cô cứng ngắc không nhúc nhích, hồi hộp đến mức lông mi run rẩy nhưng cô
không trốn, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn Giang Chức, tay phải bịt miệng lại, giọng mơ hồ: “Loại nào?”


Giang Chức hơi híp mắt lại, đuôi mắt kéo dài, ném sạch vẻ thanh cao của cậu ấm nhà giàu, quyến rũ cô như yêu
tinh.


“Cái loại không mặc đồ ấy.” Hơi thở của anh phả trên cổ cô, làn da lộ ra dưới cái áo hoodie màu hồng đỏ lên nhanh
chóng với tốc độ có thể nhìn thấy được. Chu Từ Phưởng không biết nói dối lắm, do dự một lúc rồi gật đầu.


Cô từng xem tất cả các bộ phim mà Giang Chức làm đạo diễn, trong đó có loại mà anh nói, không lộ liễu lắm nhưng
cũng cởi hết đồ, Giang Chức rất biết cách tạo sự thu hút, không chỉ không thô tục mà còn khiến người ta ngứa ngáy
trong lòng, cô che mắt xem hết.


Đột nhiên.


Anh lại tiến gần thêm chút nữa, đôi mắt hoa đào nhếch lên nhìn lông mi cô chớp chớp, giọng nói như đang cho nhẹ
vào lòng người: “Trong mơ tôi cũng làm chuyện đó với em.” Hầu hết anh khẽ trượt, tại đỏ lên.


Cô nghe hiểu rồi.


Giang Chức hơi nghiêng đầu, đôi môi như sượt quA Vãnh tại cô: “Còn thấy tôi là người tốt không?”


Cô nghĩ ngợi nhưng rồi vẫn gật đầu.


Dù anh nghi ngờ cô là người chạy việc vặt chuyên nghiệp thì từ trước đến giờ anh cũng chưa từng có ý định hại cô,
anh cho cô sự bao dung và lương thiện lớn nhất. Theo cô thấy, anh chính là người cực kỳ tốt.


Giang Chức cười vô cùng thoải mái.


Cô lùi lại, muốn hỏi tại sao anh lại cười.


Giang Chức nói trước: “Tôi không phải là người tốt đâu.” Nói xong, anh đè sát người lại gần cô, đầu lưỡi như mèo
con nhẹ nhàng liếm trên mu bàn tay cô.


Chu Từ Phưởng hoảng hốt chạy mất, trước khi chạy còn không quên để lại một hộp sữa canxi AD đã được cô ủ ấm
trên bàn.


Giang Chức vừa uống hộp sữa canxi AD đó vừa nghĩ đến lời tên quân sự đầu chó Tiết Bảo Di đã nói.


“Cậu có gương mặt thế này thì đừng có lãng phí, quyến rũ đi, thả thính đi, cởi đi!”


Lần sau có cần cởi không nhỉ?


Giang Chức trầm ngâm suy nghĩ, một lúc lâu sau anh mới đứng dậy rót một cốc nước lạnh để uống, sau đó anh liếm môi, vẫn còn nóng. Không nghi ngờ gì, Chu Từ Phưởng lại sốt, có điều không biết là có phải cơ thể cô đã sinh ra kháng thể không mà chỉ sốt một lúc là khỏi.


Cảnh quay của diễn viên quần chúng rất thuận lợi, một lần là qua, chỉ là đồ diễn của Tiêu Lân Thư bị bẩn, bị phó đạo diễn nói vài câu. Sau khi quay xong, Giang Chức cũng không quan tâm đến ánh nhìn của người ta, đi đến chỗ Chu Từ Phưởng trước mặt bao người.


Anh nói: “Áo hoodie hồng của em rất đẹp.” Chu Từ Phưởng đóng diễn viên quần chúng xong, còn chưa đội mũ đeo khẩu trang. Cô không thích bị nhìn chăm chú như thế này, không từ nhiên, cúi đầu càng lúc càng thấp, khẽ trả lời Giang Chức: “Cảm ơn.” Thật ra bây giờ cô không mặc cái áo hoodie màu hồng đó, mà mặc một bộ đồ diễn rất có cảm giác thời đại.


Giang Chức lại khen đẹp lần nữa, sau đó hỏi cô: “Có đồ nam không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom