• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (3 Viewers)

  • Chương 78

“Tôi đi làm đây.” Cô nói với Sương Giang: “Tạm biệt.”


Sau đó cô ra khỏi nhà để đi làm. Vẫn như thường lệ, cô đeo khẩu tr3ang đội mũ kín mít, mặc một chiếc áo lông màu
đen bao bọc mình từ đầu đến chân, chỉ có một điều khác với trước đây đó là chiếc 1áo hoodie màu hồng bên trong
áo lông.


Vừa xuống lầu thì đã có người gọi cô.


“Từ Phương.”


Cách gọi này n9ghe giống như là rất thân với cô vậy.


Người gọi tên cô là bác bảo vệ mới đến làm, ông ấy rất nhiệt tình, đến đây chưa đ3ược bao lâu đã quen biết hết nam
nữ già trẻ trong khu chung cư, kể cả Chu Từ Phưởng – người có thanh danh không tốt lắm. Mỗi kh8i cô đi ngang
qua thì ông ấy đều lên tiếng chào hỏi cô.


Mọi người trong khu chung cư đều gọi ông ấy là lão Phương.


Chu Từ Phưởng lễ phép chào hỏi: “Chào bác.”


Lão Phương luôn nhìn cô bằng ánh mắt yêu quý: “Cháu đi hẹn hò à?” Đây là lần đầu tiên ông thấy cô mặc đồ màu
hồng, xinh xắn như con gái ông vậy.


Chu Từ Phưởng vừa nghe thì lập tức nghiêm túc lắc đầu: “Không phải đi hẹn hò đầu.” Mặt cô đỏ lên, giải thích vô
cùng nghiêm túc: “Cháu đi làm ạ.”


, thẹn thùng kìa. Lão Phương là người từng trải nên ông cũng không vạch trần, ông lấy một lốc sữa canxi AD từ
trong áo khoác quân đội ra và nhét vào tay của Chu Từ Phưởng: “Cháu cầm đi mà uống trên đường.”


Chu Từ Phưởng được ưu ái mà vừa mừng vừa lo, cô ngẩn ra một lúc lâu rồi mới nhận lấy, vội vã nói: “Cảm ơn
bác.”


Lão Phương cười hiền từ, vẫy tay với cô: “Mau đi đi, đi đường cẩn thận nha.”


Cô nói “tạm biệt” sau đó ôm lốc sữa đi ra khỏi khu chung cư. Khi đi ngang qua siêu thị của khu chung cư, cô chia
hai hộp cho Ôn Bạch Dương.


Lúc cô đến phim trường thì vẫn còn sớm, mới một giờ trưa mà thôi.


Thị lực và thính lực của Chu Từ Phưởng rất tốt nên từ phía xa cô đã nhìn thấy có một người đang ngồi xổm dưới
chân tường bên ngoài phim trường ồn ào, thời tiết lạnh như vậy mà anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng,
sống lưng thẳng tắp.


ở trong góc có một chú chó lai nhỏ đang run lẩy bẩy, chủ chó ấy rất nhỏ và gầy, lông trên người nó rối tung lên.


Chân trước của nó còn chảy máu nữa.


Bàn tay của người đàn ông đó rất sạch sẽ và trắng, đè lên vết thương của chú chó và hỏi nó: “Lại bị người ta đánh
nữa sao?”


Có lẽ là đau nên chú chó rên rỉ. Anh ta không quan tâm tay mình bị bẩn mà lấy chiếc khăn tay được trang trí trên túi
áo sơ mi, nhẹ nhàng quấn vết thương trên chân của chú chó.


Động tác của anh ta rất nhẹ nhàng và chậm rãi.


Chắc chắn chú chó ấy là một chú chó hoang, nhưng nó lại ngoan ngoãn lạ thường, không động đậy cũng không kêu
lên, để anh ta băng bó vết thương.


Sau khi băng bó xong, người đàn ông xoa phần đầu bị bẩn của chú chó bằng lòng bàn tay còn dính máu, dặn dò nó:


“Đừng đi trộm đồ ăn nữa, khi nào đói thì cứ đến tìm tao.” Chu Từ Phưởng đã từng thấy chú chó này, không biết nó
là chó hoang từ đầu đến, thỉnh thoảng sẽ chạy vào phim trường, nhưng lần nào cũng gây chuyện với nhân viên
đoàn làm phim, khiến cho mọi người đuổi theo đòi đánh.


Chu Từ Phưởng tiếp tục đi đến phim trường, đúng lúc người đàn ông đó xoay người lại và chạm mắt với cô.


Chu Từ Phưởng nhận ra người này, là bạn trai của cô Giang Chức.


Cô đeo khẩu trang và đội mũ nên anh ta không nhận ra cô, anh ta nở nụ cười nhã nhặn lịch sự: “Cô muốn xin chữ
ký sao?”


Anh ta tưởng cô là người hâm mộ theo đuổi thần tượng.


Thật ra Chu Từ Phưởng đã từng thấy Tiêu Lần Thư ở phim trường vài lần rồi, nhưng cô luôn ngồi xổm ở góc khuất
nên Tiếu Lân Thư không để ý đến cô.


Trong ấn tượng của cô thì Tiêu Lân Thư là một người ôn tồn lễ độ, đối xử tốt với tất cả mọi người. Thấy cô không
lên tiếng nên Tiếu Lân Thư bèn hỏi: “Cô có giấy không?”


Chu Từ Phưởng lắc đầu.


Anh ta suy nghĩ trong chốc lát rồi lấy một hộp thuốc lá ra, bên trong chỉ còn lại một điếu, anh ta lấy điếu thuốc đó
ra và ngậm vào miệng mình, sau đó lấy một cây bút máy từ túi áo sơ mi, ký tên mình lên trên hộp thuốc rồi mỉm
cười đưa cho Chu Từ Phưởng.


Bởi vì anh ta đã sờ vào vết thương của chú chó nên lòng bàn tay của anh ta dính máu, máu dính lên cả cây bút máy
và hộp thuốc lá.


Chu Từ Phưởng đang định giải thích rằng mình không phải là người hâm mộ thì bỗng nhiên ở phía sau có người
gọi cô.


“Từ Phường!”


Phương Lý Tưởng bám vào cửa phim trường thúc giục cô: “Mau qua đây đi, tôi mua bánh bao súp rồi nè.”


Chu Từ Phưởng không giải thích nữa mà nhận lấy hộp thuốc đó, nói cảm ơn rồi mới rời đi. Bước vào phim trường,
Phương Lý Tưởng đang lải nhải không ngừng. Chu Từ Phưởng không nhịn được mà quay đầu lại thì thấy Tiêu Lân
Thư quay trở lại.


Anh ta ngồi xổm xuống hút thuốc một lúc, rồi sau đó dập tắt điếu thuốc, nhìn chú chó ấy và khẽ hỏi: “Mày đau lắm
đúng không?”


Chú chó ấy khẽ sủa.


Anh ta đặt tay lên đầu nó và nhẹ nhàng xoa, động tác vừa tự nhiên vừa thuần thục, giống như là đã làm hàng trăm
ngàn lần vậy. Anh ta hỏi chú chó không thể nghe hiểu được tiếng người ấy: “Có muốn về với tao không?” Nó sủa
lên một tiếng như đáp lại lời anh ta.


Anh ta cười, ném điếu thuốc đi rồi ôm nó lên, chân của chú chó bị thương nên máu dính hết lên người anh ta.


Chu Từ Phưởng nhận ra chiếc áo đó, Tiêu Lần Thứ là nam chính của phim “Vô Dã”, chiếc áo sơ mi đó là trang phục
trong phim của anh ta, cô nghĩ rằng có lẽ chú chó này đến phim trường để tìm anh ta, mặc dù người khác đuổi
đánh nó nhưng nó vẫn cứ đến đây.


“Từ Phương.”


Phương Lý Tưởng huơ tay trước mặt của Chu Từ Phưởng. Chu Từ Phưởng dời mắt, hỏi cô ấy: “Lý Tưởng, cô thân
với Tiêu Lân Thư lắm sao?”


Phương Lý Tưởng nhìn sang đám đông, thấy người quản lý không có ở đó thì vội vàng nhét bánh bao súp mình
giấu trong áo khoác vào miệng, mơ hồ nói: “Không tính là thân, nhưng lúc anh ấy vừa ra mắt công chúng thì tôi rất
thích anh ấy.” Nhắc đến thần tượng là cô ấy rất thất vọng: “Lúc đó anh ấy mới mười tám tuổi, là một người rất ấm
áp.”


“Vậy bây giờ thì sao?” Cô cảm thấy anh ta không phải là một người xấu, mặc dù cô đã từng bắt gặp anh ta đưa đẩy
với người quản lý ở bãi đậu xe.


Phương Lý Tưởng suy nghĩ một hồi: “Rất u sầu.” Cô hỏi Chu Từ Phưởng: “Sao vậy?”


Chu Từ Phưởng lắc đầu.


Chỉ là cô cảm thấy anh ta ngồi xổm ở đó rất giống với chú chó hoang bị người ta ghét bỏ, đuổi đánh ấy. Không nói về Tiêu Lân Thư nữa, Phương Lý Tưởng kinh ngạc phát hiện ra một chuyện: “Hôm nay cô mặc áo màu hồng à.”


Mặc dù tuổi tác của Chu Từ Phưởng không lớn nhưng cách ăn mặc và xử lý công việc của cô lại giống như một cán bộ ngăn cách với thế giới vậy, quần áo ngoài màu đen ra thì chỉ có màu đen mà thôi. Phương Lý Tưởng cảm thấy hơi vi diệu: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô mặc đồ màu hồng đó.” Chu Từ Phưởng không lên tiếng, lẳng lặng kéo khóa của áo lông lên, cho chiếc áo hoodie màu hồng lại.


Bỗng nhiên ở phía sau có người gọi cô.


“Chu Từ Phưởng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom