• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 122. BA NGƯỜI

CHƯƠNG 122. BA NGƯỜI

Mang theo tâm trạng thấp tỏm, tôi nhìn thấy Thẩm Lệ Lệ ăn mặc lòe loẹt trong quán bar.

Cô ta vui vẻ vẫy tay chào tôi, “Này, Viện Viện ở đây này.”

Ngồi bên cạnh cô ta, tôi do dự một lát rồi mới lên tiếng, “Lệ Lệ, tôi, bây giờ tôi không muốn…”

Tôi còn chưa nói xong, cô ta đã đẩy ly rượu đến trước mặt tôi, ngắt lời tôi, “Đừng nói nhiều thế làm vì, uống một ly đi, uống xong rồi có khi cô lại suy nghĩ thông suốt đấy!”

Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, đối với tôi mà nối uống rượu chẳng phải chuyện gì khó, hai ba hớp là tôi đã uống cạn chén rượu, tiếp tục nói với cô ta: “Lệ Lệ, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm một công việc khác à!”

“Tại sao phải đổi việc, tôi cảm thấy làm cái nghề này cũng đâu có gì là không tốt!”

Tôi của bây giờ dường như đã có thể hiểu được tư tưởng của Thẩm Lệ Lệ vào lúc này, cô ta đã hoàn toàn đắm chìm trong cái thế giới hưởng thụ ham muốn này rồi, tất cả những giấc mộng trước kia đều đã tan biến, chỉ thích hưởng thụ cuộc sống, một khi tư tưởng này đã thành hình thì lúc cô ta đối diện với tình huống này, cái cô ta nhìn thấy không phải là sự dằn vặt khổ sở mà là hưởng thụ.

Những người chưa từng trải qua những chuyện như vậy có thể sẽ không hiểu trạng thái tâm lý này, đơn giản mà nói nó giống như việc một người trong thường xuyên bị người khác đánh đập trong một thời gian dài, nhưng tự dưng có một khoảng thời gian lại không bị ai đánh nữa, người đó lại cảm thấy không quen.

Người cũng là một loại động vật có quán tính, một khi đã hình thành thói quen gì đó thì có muốn thay đổi cũng rất khó.

Tôi lại thở dài, cũng không muốn nói gì nhiều nữa, bắt đầu uống rượu với cô ta.

Trong lúc uống rượu bọn tôi nói rất nhiều chuyện, cũng chẳng phải Thẩm Lệ Lệ không có chuyện gì phiền não, cô ta cũng có người mình thích, chẳng qua là cô ta giấu rất kỹ mà thôi.

Cô ta nói với tôi rằng, lúc cô ta vừa mới vào đại học cũng giống như tôi, muốn làm một sinh viên tốt, nhưng có một gã trai xuất hiện khiến ảo tưởng đẹp đẽ đó của cô ta hoàn toàn tan vỡ.4

Lúc đó bọn họ đang yêu nhau thắm thiết, chỉ sợ một giây một phút thôi cũng không muốn rời nhau ra, sau đó không biết tại sao mà hình như tên đàn ông đó mắc nợ người ta một khoản tiền lớn, hắn ta không trả được liền xin Lệ Lệ nghĩ cách, nhưng bản thân nhà Lệ Lệ cũng không giàu có gì làm sao có tiền mà cho hắn.

Thế là hắn ta mới nghĩ ra một cách cho cô ây, không cần đoán tôi cũng biết đó là cách gì, mới đầu Lệ Lệ nhất quyết không chịu, nhưng cô ấy thật sự rất thích người đàn ông đó, nhìn hắn ta đau khổ như thế cô ta đành cắn răng gật đầu đồng ý.”

Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, Thẩm Lệ Lệ sụp đổ sau hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn, dần dần hoàn toàn mất niềm tin vào gã đàn ông đó.

Càng về sau, trong một lần tình cờ, cô ta phát hiện ra gã đàn ông đó đang dỗ dành một cô gái mới quen giống như lúc hắn ta dỗ dành cô ta, thế rồi Thẩm Lệ Lệ mới biết gã đàn ông này căn bản không hề yêu cô ta, thậm chí ngay đến việc hắn ta mắc nợ cũng là giả, gã ta là một tên lừa đảo chuyên nhắm vào các cô gái trẻ, là một tên cặn bã chuyên dụ dỗ bọn họ sa vào đống bùn lầy nhơ nhuốc.4

Thẩm Lệ Lệ không kể tiếp câu chuyện, tôi cũng không hỏi, nhưng dựa vào những gì tôi biết về cô ta, tôi biết chắc gã đàn ông đó không có kết cục gì tốt đẹp.

Nghe cô ta kể chuyện, dường như tôi nhìn thấy chính bản thân mình, thực ra tôi và cô ta cũng có gì khác đâu, tuy rằng tôi không giống như cô ta hoàn toàn cúi đầu trước cuộc sống, nhưng một lần và một trăm lần thì có gì khác nhau đâu.

Sau đó người chúng tôi đợi đã đến, đó cũng không phải là kẻ khiến người ta đáng ghét, đêm hôm đó tôi cũng không từ chối lời mời của Thẩm Lệ Lệ, ba người chúng tôi cùng đến một khách sạn.

Đối với những lần ba người cùng làm, tuy tôi cũng chưa trải qua nhiều lắm nhũng mỗi lần đều là vài người đàn ông, chỉ có một mình tôi là nữ, nhưng hiện giờ thì là hai nữ một nam, điều này khiến tôi có hơi ngại, nhưng Thẩm Lệ Lệ lại kéo tay tôi, cổ vũ tôi, không biết tại sao, nhìn vào mắt cô ta tôi nhanh chosnh thả lỏng.

Đêm hôm đó chúng tôi chơi rất điên, có một lúc chúng tôi gần như đã quên rằng trỏng phòng vẫn còn một người đàn ông, tôi với cô ta ôm ấp, vuốt ve lẫn nhau, hôn nhau như thể không có ai ở bên cạnh, dục vọng đè nén trong gần một tuần hoàn toàn được phóng thích khỏi cơ thể, tôi lớn tiếng rên rỉ, phóng khoáng kêu thét, giải phóng tất cả những đau khổ, mãi cho đến gã đàn ông nọ kiệt sức chúng tôi mới tạm nghỉ.

Gã đàn ông đó rất hài lòng với chúng tôi, cũng rất hài phóng, sau khi ra khỏi khách sạn, đếm 16 triệu rưỡi của mình, Thẩm Lệ Lệ cười lớn, cười hết sức thoải mái, cười gần như điên dại.

Cô ta nói với tôi, “Viện Viện, cô biết không, quê tôi ở Tây Bắc, đó là một nươi nghèo nàn, cả năm trời không thấy được mấy ngày nắng, toàn cát là cát.”

“Mười sáu triệu này bằng với công sức bố mẹ tôi vất vả nửa năm trời, nhưng tôi thì sao, tôi chỉ cần dùng một đêm thôi là có thể kiếm được ngần ấy tiền, ha ha ha, cô nói xem có đáng buồn cười hay không!”

“Cái thế giới này bất công đến vậy, nhiều khó khăn như thế, danh tiếng thì có là cái gì, đáng được mấy đồng, chỉ cần có tiền trong tay chúng ta muốn cái gì mà không được, Viện Viện cô nói xem có phải không?”

Tôi im lặng gật đầu, sự hân hoan vừa rồi khiến đầu óc tôi không được tỉnh táo cho lắm, đối với những gì cô ta nói, tôi cũng đồng cảm, tôi cũng dốc bầu tâm sự cùng cô ta.

“Trên thế giới này có kẻ mắng tôi, chửi tôi, khinh tôi, cười tôi, ức hiếp tôi, khinh rẻ tôi, tôi không để tâm! Tôi nhịn anh ta, nhường anh ta, tránh anh ta, chịu đựng anh ta, để mặc anh ta, tôn trọng anh ta, không đế ý đến! Ha ha ha!”

“Tất cả những thứ đó đều là chó má, đều là ngụy biện, tôi chỉ là một kẻ bình thường, làm sao mà nhường được, nhịn được, chịu được? Nếu như ngay đến cuộc sống của ban thân mà cũng không thể làm chủ được thì sống còn có niềm vui gì nữa…”

“Nói đúng lắm, Viện Viện, tất cả đều là chó má, vứt hết những thành kiến đó đi, chúng ta chỉ cần sống vui vẻ là được, mặc kệ bọn họ!”

Chúng tôi như hai tên bợm rượu say khướt gào thét linh tinh trên phố, khiến cho không ít người đi đường ngoái lại nhìn, nhưng chúng tôi không để ý, sau khi giải tỏa xong chúng tôi lại đến quán rượu, uống đến đến mức gần như bất tỉnh nhân sự mới thôi.

Trước kia tôi chưa bao giờ nghĩ có một ngày tôi và Thẩm Lệ Lệ lại vui vẻ uống rượu với nhau như vậy, cũng không ngờ chúng tôi cùng lên giường với một gã đàn ông, lại càng người không ngời đến chúng tôi sẽ ôm hôn vuốt ve nhau như hai người yêu nhau.

Bây giờ nghĩ lại tình cảnh lúc đó, tôi vẫn có cảm giác hơi đỏ mặt, tim đập dồn.

Nó khác với khi cùng làm với một người đàn ông, cảm giác khi lên giường với một người phụ nữ, cảm giác bài xích bẩm sinh lại cùng với cảm giác nhìn rõ ràng luôn quanh quẩn trong lòng, vô hình trung nó tăng thêm rất nhiều vui thích.

Dường như tôi của giờ phút này càng lúc càng không thỏa mãn với hình thức bình thường nữa, những phương pháp có thể khiến người ta có được càng nhiều khoái cảm lại càng khiến tôi có hứng thú.

Dường như từ sau lần đạt được khoái cảm nhiều đến mức không thể thở được từ Phương Kỷ, tôi càng ngày càng quan tâm đến vấn đề này, thậm chí còn lên mạng tra rất nhiều tài liệu, mà hình thức lên giường với nhiều người một lúc gần dường như cũng là một phương pháp trong số đó.

Chắc một trong những nguyên nhân tôi ậm ừ đồng ý với Thẩm Lệ Lệ cũng là vì để tận hưởng nhiều kích thích hơn nữa, tuy rằng sau chuyện này tôi có chút hối hận vì sự lỗ mãng của bản thân nhưng tôi lại chẳng hề phản cảm với những cảnh tượng nhiều người cùng làm tình một lúc, mà người lại càng mong chờ, tôi cảm giác tôi bị bệnh thật rồi, hơn nữa còn bệnh đến mức vô phương cứu chữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom