Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 124. LƯU MANH
CHƯƠNG 124. LƯU MANH
Tôi khóc vỗ về gương mặt đẫm nước mặt của anh ta, tôi rất muốn nói với anh ta rằng, “Được, anh có thể!” Nhưng tôi nói không lên lời, tôi biết trong lòng tôi cũng thích anh ta nhưng tôi sợ, sợ lại một lần nữa dẫm lên vết xe đổ, tôi đã không còn dũng khí để yêu thêm một ai nữa, để tiếp nhận tình yêu từ một ai nữa rồi.
Tôi chầm chậm lắc đầu, miệng lại không thốt lên nổi một câu.
Anh ta kích động ôm chặt tôi, thấp giọng thầm thì, “Em yên tâm, anh sẽ không ép em, anh vĩnh viễn sẽ không ép em làm bất cứ điều gì, chỉ cần em đồng ý, anh đều nghe em hết, chỉ cần em có thể vui vẻ, những thứ khác đều không quan trọng!”
Những câu này ngọt ngào biết mấy, Lưu Tê, Uông Trạch đều đã từng nói như vậy, nhưng những lời này lại được thốt ra từ miệng của một người tôi không dám tiếp nhận, tim tôi đập thình thịch, đúng là tôi đã cảm động, thậm chí tôi còn định sẽ gật đầu đồng ý với anh ta nhưng sau cùng tôi vẫn phải buông bỏ.
Tôi rạo rực hôn lên môi anh ta, muốn đem thiêu cháy tất cả những ngại ngùng và tiếc nuối thành tro tàn trong ngọn lửa tình dục.
Dưới sự tấn công nhiệt tình của tôi, Vũ Dương nhanh chóng xuôi theo, tôi và anh ta quấn lấy nhau.
Trên mặt đất, trên giường, trên sofa, đâu đâu cũng có dấu vết của cuộc ân ái mà chúng tôi đã để lại.
Trước kia tôi không biết tình cảm của anh ta là xuất phát từ sự hổ thẹn hay là yêu thích thật sự, bây giờ tôi cũng không biết và không muốn biết. Tôi yếu đuối, tôi cần một người đàn ông để bảo vệ, đối với tôi mà nói, tất cả đều mập mờ không rõ ràng mới là tốt nhất, như thế thì mới có thể muốn làm gì thì làm. Không cần thì vứt sang một bên, để thời gian làm chủ tất cả, mà tôi bây giờ chỉ cần hưởng thụ anh ta mà thôi.
Tuy rằng Võ Dương lớn hơn Lưu Tê vài tuổi, nhưng ở phương diện này anh ta không quá xuất sắc, thứ duy nhất mà anh ta có thể so sánh với Lưu Tê đó chính là thể lực dồi dào, có thể làm liền hai tiếng đồng hồ mà không biết mệt.
Sau khi giải tỏa cảm xúc xong nhìn gương mặt ngủ say yên tĩnh của Vũ Dương, tôi nhẹ hôn khẽ lên má anh ta, rồi im lặng đi khỏi đây, tôi không định nghe quá nhiều thứ tôi không muốn nghe trong lúc anh ta yếu đuối nhất, có một đêm bên cạnh nhau như thế là đủ rồi.
Còn nửa tháng nữa là đến lúc vào học kỳ mới, mấy ngày này công việc ở câu lạc bộ cũng không tính là nhiều, Vũ Dương vẫn chẳng thấy đâu, tôi biết có thể anh ta đang trốn ở một nơi nào đó để tự chữa vết thương lòng. Cái này thì chỉ khổ cho Đông Phi – em gái trên danh nghĩa của anh ta, mấy ngày liền không thấy anh ta đâu, cô ấy gần như nhớ đến mức quên ăn quên ngủ.
Nhìn cô ấy chán nản như vậy, tôi nói với cô ấy, “Gần đây hình như tâm trạng của cậu không được tốt lắm, nhân hôm nay được nghỉ, chúng ta đi dạo phố đi!”
Quả nhiên, đối với phụ nữ mà nói, thì sức sát thương của việc đi dạo phố là vô cùng to lớn, Đông Phi bị tôi khơi lên hứng thú, trong đôi mắt nhỏ tràn cháy rực ngọn lửa nhiệt tình, kích động như thể một con gà trống hiếu chiến.
Khi đứng trong những cửa hàng của những hãng lớn, tôi đã sớm không còn cái cảm giác bất an cùng băn khoăn của lần đầu tiên, bây giờ tôi bất giác đã coi nơi này thành một nơi để đi dạo trong lúc nhàn rỗi, tiêu tiền cũng không cẩn thận chi li như trước kia nữa, một bộ quần áo mấy triệu cho đến vài chục triệu trong mắt tôi cũng chẳng còn là giá trên trời nữa.
Một chiếc váy ngắn màu trắng phối cùng áo trên mát mẻ thoải mái, đi một đôi xăng đan màu hồng, không được coi là quyến rũ động lòng người nhưng cũng đủ xinh xắn tươi trẻ, đương nhiên xách bao lớn bao nhỏ đi dạo trên các con phố lớn cùng Đông Phi thu hút không ít ánh mắt của những người đi đường, đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của bọn họ tôi cũng không tránh né mà lựa chọn thản nhiên tiếp nhận. Thi thoảng còn nhướng mắt trêu chọc đầy ái muội với bọn họ.
Có điều thời gian vui vẻ cũng chẳng được lâu, tôi và Đông Phi vừa rẽ ngoặt thì cô ấy bất cẩn đụng phải một tên trông có vẻ lưu manh đang hút thuốc, nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp như thế này cậu ta bắt đầu nảy ra những suy nghĩ xấu xa, hắn ta gọi thêm hai tên đồng bọn nữa bắt đầu động tay động chân với chúng tôi.
“Này cô em, sao thế, đụng phải anh mà định cứ thế đi luôn à!”
“Vậy các người muốn gì!” Đông Phi có vẻ sợ hãi nói.
Tuy tôi cũng có chút sợ sệt, nhưng để bảo vệ Đông Phi không biết tôi đã lấy đâu ra dũng khí, che chở cô ấy đằng sau lưng tôi, không chút khách khí quát bọn chúng, “Các người đừng hòng làm loạn, cẩn thận tôi báo cảnh sát đấy!”
“Vậy thì cô em cứ báo đi, xem xem cảnh sát tin các cưng hay tin anh nào, nếu như anh không nhìn nhầm thì mấy cưng vẫn còn là sinh viên đúng không!”
“Sinh viên thì sao, sinh viên thì có thể để mặc cho mấy người ức hiếp à?”
“Anh đây nghe đồn rằng quanh quanh đây có không ít sinh viên đi làm gái đấy, có phải mấy cô em…”
“Đại ca, anh xem chúng nó mua bao nhiêu quần áo đắt đỏ thế này chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì rồi, em đoán chúng nó đi làm gái hết đó!”
Tôi nghe chúng nó nói thế liền tức điên, nhưng tôi cũng không thể cứ thế mà đi báo cảnh sát, nếu như đã không báo cảnh sát được vậy thì chỉ có thể tự nghĩ cách!
Thế nên tôi nói với vẻ mặt ôn hòa, “Mấy anh à, không ngờ các anh chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra được, có điều chỉ có mình em thôi còn bạn em thì không phải, các anh tha cho cô ấy đi, em đi cùng với các anh, thế nào?”
Ba người bọn chúng nhìn hai chúng tôi liền phát hiện ra dáng người của tôi nóng bỏng hơn, mặt mũi cũng xinh xắn hơn thế nên cũng đồng ý với tôi.
Đông Phi mắt đỏ hoe đinh nói gì đó, nhưng đã bị tôi lườm cho một cái không dám nnosi nữa, tôi vội đẩy cô ấy đi, sau đó đi theo ba tên kia đến một nơi vắng vẻ.
Đông Phi ở đằng sau cuống đến mức sắp khóc đến nơi, nhưng cô ấy chỉ là một cô gái thì có cách gì chứ, thế là cô ấy gọi điện cho Vũ Dương.
Tôi đi theo mấy tên dó một lúc, giả vờ bị trẹo chân, không muốn đi nữa liền nói với bọn chúng, “Em không đi được nữa, em làm ‘hộ’ các anh ở đây luôn nhé!”
Ba tên đưa mắt nhìn xung quanh phát hiện không có ai qua lại, ở đây còn kích thích hơn, đương nhiên là không nói gì.
Thế nên tôi bảo ba tên đó lấy hàng ra để tiện cho tôi ‘làm hộ’ bọn chúng.
Nghe tôi nói cùng lúc hộ cả ba tên một lúc, bọn chúng hưng phấn vô cùng, chỉ nhoắng cái là tụt hết quẩn xuống, tội chậm rã quỳ xuống, lựa góc độ thích hợp rồi đột ngột bật mạnh người dậy, tay một đấm, chân một đá, tất cả đều nhắm thẳng vào cái bộ phận quan trọng đó, nhìn chúng nó đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, tôi cười lạnh một tiếng, “Muốn hưởng đồ free hả, làm gì có chuyện dễ thế, lần này chính là bài học cho chúng mày, để chúng mày biết sinh viên đại học không dễ chọc đâu nhé!”
Nói xong tôi vội vàng chạy mất, vừa mới ra khỏi con hẻm nhỏ, tôi liền nhìn thấy Đông Phi đang đứng ngó nghiêng dáo dác, vừa nhìn thấy tôi cô ấy liền khóc lóc nức nở, “Viện Viện, bọn chúng không làm gì cậu chứ!”
Tôi làm gì có thời gian giải thích cụ thể, vội nói với cô ấy, “Chạy mau, tớ đánh gục bọn chúng rồi!”
Đông Phi không hiểu gì, chỉ đành chạy theo thôi, chúng tôi vừa chạy được vài bước đã nghe thấy mấy tên đó đang hét ầm lên đằng sau. “Đứng lại cho tao hai con điếm thối kia! Dám lừa tao, đừng để tao bắt được bằng không tao chơi chết chúng mày!”
Tôi khóc vỗ về gương mặt đẫm nước mặt của anh ta, tôi rất muốn nói với anh ta rằng, “Được, anh có thể!” Nhưng tôi nói không lên lời, tôi biết trong lòng tôi cũng thích anh ta nhưng tôi sợ, sợ lại một lần nữa dẫm lên vết xe đổ, tôi đã không còn dũng khí để yêu thêm một ai nữa, để tiếp nhận tình yêu từ một ai nữa rồi.
Tôi chầm chậm lắc đầu, miệng lại không thốt lên nổi một câu.
Anh ta kích động ôm chặt tôi, thấp giọng thầm thì, “Em yên tâm, anh sẽ không ép em, anh vĩnh viễn sẽ không ép em làm bất cứ điều gì, chỉ cần em đồng ý, anh đều nghe em hết, chỉ cần em có thể vui vẻ, những thứ khác đều không quan trọng!”
Những câu này ngọt ngào biết mấy, Lưu Tê, Uông Trạch đều đã từng nói như vậy, nhưng những lời này lại được thốt ra từ miệng của một người tôi không dám tiếp nhận, tim tôi đập thình thịch, đúng là tôi đã cảm động, thậm chí tôi còn định sẽ gật đầu đồng ý với anh ta nhưng sau cùng tôi vẫn phải buông bỏ.
Tôi rạo rực hôn lên môi anh ta, muốn đem thiêu cháy tất cả những ngại ngùng và tiếc nuối thành tro tàn trong ngọn lửa tình dục.
Dưới sự tấn công nhiệt tình của tôi, Vũ Dương nhanh chóng xuôi theo, tôi và anh ta quấn lấy nhau.
Trên mặt đất, trên giường, trên sofa, đâu đâu cũng có dấu vết của cuộc ân ái mà chúng tôi đã để lại.
Trước kia tôi không biết tình cảm của anh ta là xuất phát từ sự hổ thẹn hay là yêu thích thật sự, bây giờ tôi cũng không biết và không muốn biết. Tôi yếu đuối, tôi cần một người đàn ông để bảo vệ, đối với tôi mà nói, tất cả đều mập mờ không rõ ràng mới là tốt nhất, như thế thì mới có thể muốn làm gì thì làm. Không cần thì vứt sang một bên, để thời gian làm chủ tất cả, mà tôi bây giờ chỉ cần hưởng thụ anh ta mà thôi.
Tuy rằng Võ Dương lớn hơn Lưu Tê vài tuổi, nhưng ở phương diện này anh ta không quá xuất sắc, thứ duy nhất mà anh ta có thể so sánh với Lưu Tê đó chính là thể lực dồi dào, có thể làm liền hai tiếng đồng hồ mà không biết mệt.
Sau khi giải tỏa cảm xúc xong nhìn gương mặt ngủ say yên tĩnh của Vũ Dương, tôi nhẹ hôn khẽ lên má anh ta, rồi im lặng đi khỏi đây, tôi không định nghe quá nhiều thứ tôi không muốn nghe trong lúc anh ta yếu đuối nhất, có một đêm bên cạnh nhau như thế là đủ rồi.
Còn nửa tháng nữa là đến lúc vào học kỳ mới, mấy ngày này công việc ở câu lạc bộ cũng không tính là nhiều, Vũ Dương vẫn chẳng thấy đâu, tôi biết có thể anh ta đang trốn ở một nơi nào đó để tự chữa vết thương lòng. Cái này thì chỉ khổ cho Đông Phi – em gái trên danh nghĩa của anh ta, mấy ngày liền không thấy anh ta đâu, cô ấy gần như nhớ đến mức quên ăn quên ngủ.
Nhìn cô ấy chán nản như vậy, tôi nói với cô ấy, “Gần đây hình như tâm trạng của cậu không được tốt lắm, nhân hôm nay được nghỉ, chúng ta đi dạo phố đi!”
Quả nhiên, đối với phụ nữ mà nói, thì sức sát thương của việc đi dạo phố là vô cùng to lớn, Đông Phi bị tôi khơi lên hứng thú, trong đôi mắt nhỏ tràn cháy rực ngọn lửa nhiệt tình, kích động như thể một con gà trống hiếu chiến.
Khi đứng trong những cửa hàng của những hãng lớn, tôi đã sớm không còn cái cảm giác bất an cùng băn khoăn của lần đầu tiên, bây giờ tôi bất giác đã coi nơi này thành một nơi để đi dạo trong lúc nhàn rỗi, tiêu tiền cũng không cẩn thận chi li như trước kia nữa, một bộ quần áo mấy triệu cho đến vài chục triệu trong mắt tôi cũng chẳng còn là giá trên trời nữa.
Một chiếc váy ngắn màu trắng phối cùng áo trên mát mẻ thoải mái, đi một đôi xăng đan màu hồng, không được coi là quyến rũ động lòng người nhưng cũng đủ xinh xắn tươi trẻ, đương nhiên xách bao lớn bao nhỏ đi dạo trên các con phố lớn cùng Đông Phi thu hút không ít ánh mắt của những người đi đường, đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của bọn họ tôi cũng không tránh né mà lựa chọn thản nhiên tiếp nhận. Thi thoảng còn nhướng mắt trêu chọc đầy ái muội với bọn họ.
Có điều thời gian vui vẻ cũng chẳng được lâu, tôi và Đông Phi vừa rẽ ngoặt thì cô ấy bất cẩn đụng phải một tên trông có vẻ lưu manh đang hút thuốc, nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp như thế này cậu ta bắt đầu nảy ra những suy nghĩ xấu xa, hắn ta gọi thêm hai tên đồng bọn nữa bắt đầu động tay động chân với chúng tôi.
“Này cô em, sao thế, đụng phải anh mà định cứ thế đi luôn à!”
“Vậy các người muốn gì!” Đông Phi có vẻ sợ hãi nói.
Tuy tôi cũng có chút sợ sệt, nhưng để bảo vệ Đông Phi không biết tôi đã lấy đâu ra dũng khí, che chở cô ấy đằng sau lưng tôi, không chút khách khí quát bọn chúng, “Các người đừng hòng làm loạn, cẩn thận tôi báo cảnh sát đấy!”
“Vậy thì cô em cứ báo đi, xem xem cảnh sát tin các cưng hay tin anh nào, nếu như anh không nhìn nhầm thì mấy cưng vẫn còn là sinh viên đúng không!”
“Sinh viên thì sao, sinh viên thì có thể để mặc cho mấy người ức hiếp à?”
“Anh đây nghe đồn rằng quanh quanh đây có không ít sinh viên đi làm gái đấy, có phải mấy cô em…”
“Đại ca, anh xem chúng nó mua bao nhiêu quần áo đắt đỏ thế này chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì rồi, em đoán chúng nó đi làm gái hết đó!”
Tôi nghe chúng nó nói thế liền tức điên, nhưng tôi cũng không thể cứ thế mà đi báo cảnh sát, nếu như đã không báo cảnh sát được vậy thì chỉ có thể tự nghĩ cách!
Thế nên tôi nói với vẻ mặt ôn hòa, “Mấy anh à, không ngờ các anh chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra được, có điều chỉ có mình em thôi còn bạn em thì không phải, các anh tha cho cô ấy đi, em đi cùng với các anh, thế nào?”
Ba người bọn chúng nhìn hai chúng tôi liền phát hiện ra dáng người của tôi nóng bỏng hơn, mặt mũi cũng xinh xắn hơn thế nên cũng đồng ý với tôi.
Đông Phi mắt đỏ hoe đinh nói gì đó, nhưng đã bị tôi lườm cho một cái không dám nnosi nữa, tôi vội đẩy cô ấy đi, sau đó đi theo ba tên kia đến một nơi vắng vẻ.
Đông Phi ở đằng sau cuống đến mức sắp khóc đến nơi, nhưng cô ấy chỉ là một cô gái thì có cách gì chứ, thế là cô ấy gọi điện cho Vũ Dương.
Tôi đi theo mấy tên dó một lúc, giả vờ bị trẹo chân, không muốn đi nữa liền nói với bọn chúng, “Em không đi được nữa, em làm ‘hộ’ các anh ở đây luôn nhé!”
Ba tên đưa mắt nhìn xung quanh phát hiện không có ai qua lại, ở đây còn kích thích hơn, đương nhiên là không nói gì.
Thế nên tôi bảo ba tên đó lấy hàng ra để tiện cho tôi ‘làm hộ’ bọn chúng.
Nghe tôi nói cùng lúc hộ cả ba tên một lúc, bọn chúng hưng phấn vô cùng, chỉ nhoắng cái là tụt hết quẩn xuống, tội chậm rã quỳ xuống, lựa góc độ thích hợp rồi đột ngột bật mạnh người dậy, tay một đấm, chân một đá, tất cả đều nhắm thẳng vào cái bộ phận quan trọng đó, nhìn chúng nó đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, tôi cười lạnh một tiếng, “Muốn hưởng đồ free hả, làm gì có chuyện dễ thế, lần này chính là bài học cho chúng mày, để chúng mày biết sinh viên đại học không dễ chọc đâu nhé!”
Nói xong tôi vội vàng chạy mất, vừa mới ra khỏi con hẻm nhỏ, tôi liền nhìn thấy Đông Phi đang đứng ngó nghiêng dáo dác, vừa nhìn thấy tôi cô ấy liền khóc lóc nức nở, “Viện Viện, bọn chúng không làm gì cậu chứ!”
Tôi làm gì có thời gian giải thích cụ thể, vội nói với cô ấy, “Chạy mau, tớ đánh gục bọn chúng rồi!”
Đông Phi không hiểu gì, chỉ đành chạy theo thôi, chúng tôi vừa chạy được vài bước đã nghe thấy mấy tên đó đang hét ầm lên đằng sau. “Đứng lại cho tao hai con điếm thối kia! Dám lừa tao, đừng để tao bắt được bằng không tao chơi chết chúng mày!”
Bình luận facebook