Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 123. TÔI CÓ THỂ YÊU ANH SAO
CHƯƠNG 123. TÔI CÓ THỂ YÊU ANH SAO
Lúc tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mình đang nằm trên giường của bản thân, còn Đông Phi đang nhìn tôi chằm chằm, tôi chợt nhớ đến tình cảnh xấu hổ ngày hôm qua, vội vàng tránh né ánh mắt của cô ấy.
Cô ấy nói với vẻ hơi giận dữ, “Viện Viện, chẳng phải cậu đã từng nói là cậu không muốn quay lại con đường cũ hay sao, tại sao cậu lại đi cùng loại người như Thẩm Lệ Lệ chứ, còn uống nhiều rượu với cô ta như thế chứ, làm tớ tốn bao nhiêu công sức mới kéo cậu về được đấy!”
Tôi nghi hoặc hỏi: “Sao cạu biết tối hôm qua tớ uống say ở quán bar, có phải là có người báo cho cậu không!”
“Chẳng phải là Thẩm Lệ Lệ thì ai, lúc tớ đến, cô ta cũng sắp say mèm đến nơi, tớ đến đón cậu đi còn thấy cô ta đang tà lưa với đám đàn ông đấy, thật đúng là một con đàn bà không biết xấu hổ!”
Nghe vậy tôi cười khổ một tiếng, Thẩm Lệ Lệ không hổ là Thẩm Lệ Lệ, tôi đã sướng đến mức mệt nhoài ra rồi mà cô ta vẫn còn sức để quẩy cùng một gã khác, thật đúng là không phục không được.
Để che dấu hành động điên cuồng của mình tối hôm qua, tôi nói với Đông Phi, “Tớ tìm cô tavì chuyện khác, vừa hay lúc đó chỉ có mình cô ta, bọn tớ nhàn rỗi nói chuyện phiếm uống mấy chén ấy mà.”
Tôi biết kỳ thực trong lòng Đông Phi vẫn còn căm hận Thẩm Lệ Lệ, trước đêm hôm qua tôi cũng không khác gì cô ấy mấy, nhưng từ sau đêm hôm qua, tôi biết được Thẩm Lệ chẳng khác gì chúng tôi, thậm chí còn trải qua những chuyện thê thảm hơn, cộng thêm chúng tôi có một đêm điên cuồng cùng nhau, thái độ của tôi đối với cô ấy đã thay đổi không ít.
Cũng không biết là vì đồng tình hay là vì bản chất của tôi càng ngày càng giống cô ấy, điều đó khiến tôi cảm thấy nghi hoắc đồng thời không để tâm đến những gì Đông Phi nói.
Đông Phi nói, “Tốt nhất là như thế, mà sau này cậu cũng đừng gặp lại cô ta nữa, cô ta chính là ác ma, thể nào cũng sẽ có ngày cô ta sẽ nuốt chửng cậu cho mà xem!”
Trong lòng tôi cười khổ, bây giờ dù cô ta không ăn tôi thì hình như tôi cũng bị ác ma mê hoặc rồi.
Tôi bất lực tranh luận với cô ấy một lúc lâu, sau đó mới lê thân xác mệt mỏi đi làm cùng cô ấy.
Không biết hôm nay Vũ Dương đang bận gì mà mãi không thấy xuất hiện, tôi cũng vui khi anh ta không quấy rầy tôi, bớt phiền lòng.
Không có anh ta, cuộc sống không bị một tên cậu ấm giàu có quấy rầy trở nên thoài mái hơn hẳn, một ngày trôi qua tuy rằng rất mệt mỏi nhưng tâm trạng lại thoải mái không ít.
Buổi tối tôi đến quán bar mà Giả Tường Vũ đang làm việc để tìm anh ta.
Anh ta vừa nhìn thấy tôi liền tỏ ra rất thân thiết, ánh mắt anh ta nóng rực khiến tôi hoảng sợ, bất giác lùi về sau một bước.
“Lý Viện, sao em lại đến đây, chuyện anh nhờ em mà em đã tìm được nhanh như vậy sao?”
Tôi gật đầu ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Anh ta kích động muốn ôm chầm lấy tôi, tôi khẽ nghiêng người tránh đi, tâm trạng của tôi bất giác càng lúc càng nặng nề.
Anh ta đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, anh thật sự là quá vui nên không khống chế được bản thân, anh chỉ không ngờ em lại để tâm đến chuyện của anh như vậy, anh thật sự là rất vui!”
Tôi thản nhiên nói, “Không có gì, dù sao chúng ta cũng là đồng hương, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm!”
Nói rồi, tôi nói với anh ta địa điểm của công việc mà Thẩm Lệ Lệ đã giới thiệu cho, để anh ta tự đi tìm, nói xong tôi định đi luôn.
Nhưng anh ta lại lách người chặn trước mặt tôi, ngăn tôi lại nói, “Lý Viện, em biết từ hồi cấp ba đã thích em rồi mà, lúc đó vì thi đại học anh không muốn làm phiền em nên anh mới không nói, nhưng bây giờ anh đã không nhịn được nữa rồi, anh muốn nói cho em biết, anh thích em, rất rất thích em!”
Tuy tôi đã sớm đoán được chuyện này nhưng cũng khó tránh khỏi kinh ngạc trước lời tỏ tình của anh ta, trong ấn tượng của tôi, anh ta vẫn luôn là một người hay xấu hổ, tôi khó mà tin được những lời như thế này lại có thể thốt ra từ miệng anh ta.
Nếu như là khi vừa mới lên đại học, anh ta tỏ tình với tôi thì tôi còn có thể suy nghĩ một chút, nhưng bây giờ tôi đã không còn là tôi của trước kia nữa rồi, sau này còn có khi càng tệ hại hơn nữa, tôi không muốn anh ta can dự vào cuộc sống của tôi, càng không muốn anh ta biết tôi của trước kia, cho nên tránh xa anh ta ra mới là điều tôi nên làm.
“Giả Tường Vũ, chẳng phải là tôi đã nói với anh từ sớm rồi sao, chúng ta không thích hợp!”
“Có gì mà không thích hợp chứ, chúng ta đều đến từ nông tôi, chúng ta biết nhay rõ ràng, anh có gì mà không xứng với em!” lúc nói đến câu này dường như anh ta có chút kích động!
Để không khiến anh ta bị kích động, tôi chỉ đành nói khéo: “Không phải là anh không tốt, mà là bây giờ tôi không muốn có bạn trai!”
Nghe được câu đó của tôi, anh ta mới dần bình tĩnh lại, anh ta cười nói: “Không vấn đề gì, anh có thể đợi, đợi bao lâu cũng được!”
Tôi thực sự không muốn dây dưa quá nhiều với anh ta, chào rồi đi luôn.
Về đến ký túc xá, tôi nhận điện thoại của Vũ Dương, dường như anh ta đang có tâm sự, cứ ngập ngừng mãi.
Điều đó khiến tôi cảm thấy rất lạ liền truy hỏi, “Vũ Dương, có phải anh có điều gì muốn nói không, anh cứ nói đi!”
Dường như anh ta phải quyết tâm lớn lắm mới nói được, “Viện Viện, em có thể đến nhà anh một chuyến được không?”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi cảm thấy đến nhà anh ta một chuyến cũng chẳng có gì là đáng lo ngại, nên đồng ý.
Vừa đến nhà anh ta liền nhìn thấy anh ta ngồi bệt trên mặt đất, xung quanh la liệt vỏ chai rượu, trong phòng nồng nặc mùi rượu.
Tôi vội mở cửa sổ để không khí trong lành ùa vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ chán chường của anh ta, tôi không hiểu hỏi, “Anh làm sao thế, xảy ra chuyện gì mà uống say khướt thế này!”
Anh ta nheo mắt cười nói, “Không, không có chuyện gì đâu, chỉ là anh vui quá nên uống nhiều ấy mà!”
“Chuyện gì mà vui thế nói tôi nghe xem nào!”
Ai biết anh ta cười cười rồi đột nhiên òa lên khóc, vừa khóc vừa kể, “Từ bé đến giờ anh ta làm gì cũng giỏi hơn anh, chẳng qua ai bảo anh ta là anh của anh, giỏi hơn anh, mạnh hơn anh là chuyện đương nhiên mà!”
Anh ta ngừng một lúc rồi tiếp tục kể lể: “Hôm nay anh ấy lấy vợ rồi, vốn dĩ anh rất vui nhưng mà tại sao cô dâu lại là cô ấy cơ chứ…”
Nói đến đấy tôi liền hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, cũng biết tại sao tự dưng anh ta bặt vô âm tín mất hai hôm.
Anh trai của anh ta mới kết hôn, anh ta làm em trai đương nhiên phải giúp đỡ anh thu xếp mọi việc, không ngờ lần đầu tiên gặp được cô dâu của anh trai, anh ta lại phát hiện ra cô ấy chính là bạn gái cũ nhiều năm trước của mình.
Tuy rằng đã mất liên lạc từ rất lâu nhưng trong lòng Vũ Dương vẫn mãi không quên được mối tình đầu đối với anh ta mà nói là vô cùng đặc biệt ấy.
Mấy năm nay anh ta cũng có không ít người yêu mới, nhưng không một ai giống cô ấy khiến anh ta không thể quên được, lần này gặp lại cô ấy lại sắp trở thành chị dâu mình, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhìn dáng vẻ đau khổ khóc lóc của anh ta, tim tôi chợt xót xa, trong đầu bất giác hiện lên bóng dáng của một người, nghĩ đến anh đã đi rồi, nghĩ đến những điểm tốt của anh trước kia, tôi cũng lặng lẽ trào nước mắt.
Chúng tôi ôm lấy nhau như thể hai người dựa vào nhau lấy hơi ấm trong tiết trời đông lạnh giá, qua một lúc lâu Vũ Dương mới ngừng khóc, ngây người nhìn tôi, nói bằng giọng nồng nàn tình cảm: “Viện Viện, anh có thể yêu em không.”
Lúc tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mình đang nằm trên giường của bản thân, còn Đông Phi đang nhìn tôi chằm chằm, tôi chợt nhớ đến tình cảnh xấu hổ ngày hôm qua, vội vàng tránh né ánh mắt của cô ấy.
Cô ấy nói với vẻ hơi giận dữ, “Viện Viện, chẳng phải cậu đã từng nói là cậu không muốn quay lại con đường cũ hay sao, tại sao cậu lại đi cùng loại người như Thẩm Lệ Lệ chứ, còn uống nhiều rượu với cô ta như thế chứ, làm tớ tốn bao nhiêu công sức mới kéo cậu về được đấy!”
Tôi nghi hoặc hỏi: “Sao cạu biết tối hôm qua tớ uống say ở quán bar, có phải là có người báo cho cậu không!”
“Chẳng phải là Thẩm Lệ Lệ thì ai, lúc tớ đến, cô ta cũng sắp say mèm đến nơi, tớ đến đón cậu đi còn thấy cô ta đang tà lưa với đám đàn ông đấy, thật đúng là một con đàn bà không biết xấu hổ!”
Nghe vậy tôi cười khổ một tiếng, Thẩm Lệ Lệ không hổ là Thẩm Lệ Lệ, tôi đã sướng đến mức mệt nhoài ra rồi mà cô ta vẫn còn sức để quẩy cùng một gã khác, thật đúng là không phục không được.
Để che dấu hành động điên cuồng của mình tối hôm qua, tôi nói với Đông Phi, “Tớ tìm cô tavì chuyện khác, vừa hay lúc đó chỉ có mình cô ta, bọn tớ nhàn rỗi nói chuyện phiếm uống mấy chén ấy mà.”
Tôi biết kỳ thực trong lòng Đông Phi vẫn còn căm hận Thẩm Lệ Lệ, trước đêm hôm qua tôi cũng không khác gì cô ấy mấy, nhưng từ sau đêm hôm qua, tôi biết được Thẩm Lệ chẳng khác gì chúng tôi, thậm chí còn trải qua những chuyện thê thảm hơn, cộng thêm chúng tôi có một đêm điên cuồng cùng nhau, thái độ của tôi đối với cô ấy đã thay đổi không ít.
Cũng không biết là vì đồng tình hay là vì bản chất của tôi càng ngày càng giống cô ấy, điều đó khiến tôi cảm thấy nghi hoắc đồng thời không để tâm đến những gì Đông Phi nói.
Đông Phi nói, “Tốt nhất là như thế, mà sau này cậu cũng đừng gặp lại cô ta nữa, cô ta chính là ác ma, thể nào cũng sẽ có ngày cô ta sẽ nuốt chửng cậu cho mà xem!”
Trong lòng tôi cười khổ, bây giờ dù cô ta không ăn tôi thì hình như tôi cũng bị ác ma mê hoặc rồi.
Tôi bất lực tranh luận với cô ấy một lúc lâu, sau đó mới lê thân xác mệt mỏi đi làm cùng cô ấy.
Không biết hôm nay Vũ Dương đang bận gì mà mãi không thấy xuất hiện, tôi cũng vui khi anh ta không quấy rầy tôi, bớt phiền lòng.
Không có anh ta, cuộc sống không bị một tên cậu ấm giàu có quấy rầy trở nên thoài mái hơn hẳn, một ngày trôi qua tuy rằng rất mệt mỏi nhưng tâm trạng lại thoải mái không ít.
Buổi tối tôi đến quán bar mà Giả Tường Vũ đang làm việc để tìm anh ta.
Anh ta vừa nhìn thấy tôi liền tỏ ra rất thân thiết, ánh mắt anh ta nóng rực khiến tôi hoảng sợ, bất giác lùi về sau một bước.
“Lý Viện, sao em lại đến đây, chuyện anh nhờ em mà em đã tìm được nhanh như vậy sao?”
Tôi gật đầu ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Anh ta kích động muốn ôm chầm lấy tôi, tôi khẽ nghiêng người tránh đi, tâm trạng của tôi bất giác càng lúc càng nặng nề.
Anh ta đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, anh thật sự là quá vui nên không khống chế được bản thân, anh chỉ không ngờ em lại để tâm đến chuyện của anh như vậy, anh thật sự là rất vui!”
Tôi thản nhiên nói, “Không có gì, dù sao chúng ta cũng là đồng hương, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm!”
Nói rồi, tôi nói với anh ta địa điểm của công việc mà Thẩm Lệ Lệ đã giới thiệu cho, để anh ta tự đi tìm, nói xong tôi định đi luôn.
Nhưng anh ta lại lách người chặn trước mặt tôi, ngăn tôi lại nói, “Lý Viện, em biết từ hồi cấp ba đã thích em rồi mà, lúc đó vì thi đại học anh không muốn làm phiền em nên anh mới không nói, nhưng bây giờ anh đã không nhịn được nữa rồi, anh muốn nói cho em biết, anh thích em, rất rất thích em!”
Tuy tôi đã sớm đoán được chuyện này nhưng cũng khó tránh khỏi kinh ngạc trước lời tỏ tình của anh ta, trong ấn tượng của tôi, anh ta vẫn luôn là một người hay xấu hổ, tôi khó mà tin được những lời như thế này lại có thể thốt ra từ miệng anh ta.
Nếu như là khi vừa mới lên đại học, anh ta tỏ tình với tôi thì tôi còn có thể suy nghĩ một chút, nhưng bây giờ tôi đã không còn là tôi của trước kia nữa rồi, sau này còn có khi càng tệ hại hơn nữa, tôi không muốn anh ta can dự vào cuộc sống của tôi, càng không muốn anh ta biết tôi của trước kia, cho nên tránh xa anh ta ra mới là điều tôi nên làm.
“Giả Tường Vũ, chẳng phải là tôi đã nói với anh từ sớm rồi sao, chúng ta không thích hợp!”
“Có gì mà không thích hợp chứ, chúng ta đều đến từ nông tôi, chúng ta biết nhay rõ ràng, anh có gì mà không xứng với em!” lúc nói đến câu này dường như anh ta có chút kích động!
Để không khiến anh ta bị kích động, tôi chỉ đành nói khéo: “Không phải là anh không tốt, mà là bây giờ tôi không muốn có bạn trai!”
Nghe được câu đó của tôi, anh ta mới dần bình tĩnh lại, anh ta cười nói: “Không vấn đề gì, anh có thể đợi, đợi bao lâu cũng được!”
Tôi thực sự không muốn dây dưa quá nhiều với anh ta, chào rồi đi luôn.
Về đến ký túc xá, tôi nhận điện thoại của Vũ Dương, dường như anh ta đang có tâm sự, cứ ngập ngừng mãi.
Điều đó khiến tôi cảm thấy rất lạ liền truy hỏi, “Vũ Dương, có phải anh có điều gì muốn nói không, anh cứ nói đi!”
Dường như anh ta phải quyết tâm lớn lắm mới nói được, “Viện Viện, em có thể đến nhà anh một chuyến được không?”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi cảm thấy đến nhà anh ta một chuyến cũng chẳng có gì là đáng lo ngại, nên đồng ý.
Vừa đến nhà anh ta liền nhìn thấy anh ta ngồi bệt trên mặt đất, xung quanh la liệt vỏ chai rượu, trong phòng nồng nặc mùi rượu.
Tôi vội mở cửa sổ để không khí trong lành ùa vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ chán chường của anh ta, tôi không hiểu hỏi, “Anh làm sao thế, xảy ra chuyện gì mà uống say khướt thế này!”
Anh ta nheo mắt cười nói, “Không, không có chuyện gì đâu, chỉ là anh vui quá nên uống nhiều ấy mà!”
“Chuyện gì mà vui thế nói tôi nghe xem nào!”
Ai biết anh ta cười cười rồi đột nhiên òa lên khóc, vừa khóc vừa kể, “Từ bé đến giờ anh ta làm gì cũng giỏi hơn anh, chẳng qua ai bảo anh ta là anh của anh, giỏi hơn anh, mạnh hơn anh là chuyện đương nhiên mà!”
Anh ta ngừng một lúc rồi tiếp tục kể lể: “Hôm nay anh ấy lấy vợ rồi, vốn dĩ anh rất vui nhưng mà tại sao cô dâu lại là cô ấy cơ chứ…”
Nói đến đấy tôi liền hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, cũng biết tại sao tự dưng anh ta bặt vô âm tín mất hai hôm.
Anh trai của anh ta mới kết hôn, anh ta làm em trai đương nhiên phải giúp đỡ anh thu xếp mọi việc, không ngờ lần đầu tiên gặp được cô dâu của anh trai, anh ta lại phát hiện ra cô ấy chính là bạn gái cũ nhiều năm trước của mình.
Tuy rằng đã mất liên lạc từ rất lâu nhưng trong lòng Vũ Dương vẫn mãi không quên được mối tình đầu đối với anh ta mà nói là vô cùng đặc biệt ấy.
Mấy năm nay anh ta cũng có không ít người yêu mới, nhưng không một ai giống cô ấy khiến anh ta không thể quên được, lần này gặp lại cô ấy lại sắp trở thành chị dâu mình, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhìn dáng vẻ đau khổ khóc lóc của anh ta, tim tôi chợt xót xa, trong đầu bất giác hiện lên bóng dáng của một người, nghĩ đến anh đã đi rồi, nghĩ đến những điểm tốt của anh trước kia, tôi cũng lặng lẽ trào nước mắt.
Chúng tôi ôm lấy nhau như thể hai người dựa vào nhau lấy hơi ấm trong tiết trời đông lạnh giá, qua một lúc lâu Vũ Dương mới ngừng khóc, ngây người nhìn tôi, nói bằng giọng nồng nàn tình cảm: “Viện Viện, anh có thể yêu em không.”
Bình luận facebook