Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 151 ĐAU ĐỚN
CHƯƠNG 151: ĐAU ĐỚN
Tôi đau đến mức không bò dậy nổi, mắt thấy Cố Dĩnh sắp bị gã súc sinh kia làm nhục, tôi cắn chặt môi bắt mình tỉnh táo lại, hét lớn lên: “Tên khốn, đừng làm gì cô ấy, muốn làm thì làm tôi đây này!”
Thế nhưng hình như gã đàn ông kia hứng thú với khí chất của Cố Dĩnh hơn, hoàn toàn không thèm để ý đến những lời tôi kêu gào.
Xoẹt một tiếng, lớp áo ngoài mỏng manh trên người Cố Dĩnh bị hắn thô bạo xé tan, lộ ra bộ ngực trắng sữa gợi cảm bên trong.
Dáng người của Cố Dĩnh và tôi không mấy khác biệt, bộ ngực sữa vừa mới lộ ra đã làm gã đàn ông kia hưng phấn không thôi, hắn dùng sức đẩy Cố Dĩnh xuống đất, cả thân hình to béo năm sáu chục cân đè cô ấy xuống.
Chính vào lúc này, một tiếng phanh xe gấp thu hút sự chú ý của mọi người.
Hứa Phi đột nhiên nhảy từ trong xe ra ngoài, đại não của tôi nhất thời không kịp phản ứng lại, nhưng tình hình Cố Dĩnh nguy cấp lắm rồi, tôi bất chấp tất cả hô lên với Hứa Phi: “Đi cứu cô ấy mau!”
Một tiếng phịch nặng nề vang lên, lão đàn ông mập kia bị Hứa Phi đạp lăn ra đất, một cước này của anh dùng mười phần sức lực, đá lão ta như đá một con chó chết vậy, lão ta quỳ rạp trên đất một hồi lâu mà vẫn không bò dậy nổi.
Tôi cuống quýt gồng người dậy, tới bên cạnh Cố Dĩnh kiểm tra tình trạng của cô ấy.
May là Cố Dĩnh mặc bộ đồ khá bảo thủ, tuy là áo trên người bị xé rách nhưng quần jean bó nửa người dưới vẫn bình yên vô sự.
Nếu mà cô ấy không mặc như này, chỉ sợ bây giờ cô ấy đã bị gã đàn ông béo như lợn kia làm nhục rồi.
Cô ấy dùng sức ôm lấy tôi, cả người lạnh run lẩy bẩy, hiển nhiên là đã vô cùng sợ hãi.
Chúng tôi cùng nhau lên xe của Hứa Phi, cả đường đi tôi đều cố gắng an ủi Cố Dĩnh, thế nhưng cô ấy vẫn sợ hãi như cũ, cô ấy run rẩy khóc nức lên: “Viện Viện, tại sao thế giới này đột nhiên lại trở nên đáng sợ đến như vậy, có phải tôi không thể quay đầu nữa rồi không...”
Tôi đã từng trải qua rồi, còn phải chịu sự đối xử tàn ác hơn cô ấy gấp trăm lần, tâm tình của cô ấy lúc này tôi hiểu vô cùng.
“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy, có ai cả đời không gặp biến thái một hai lần, cậu đừng để tâm đến con lợn béo chết bầm kia nữa, chúng ta lập tức rời đi, sau này trời nam đất bắc, hắn không quấy rối chúng ta được nữa!”
Nước mắt Cố Dĩnh vẫn lách tách rơi xuống, không nén nổi vẻ mặt tuyệt vọng, cô ấy nức nở nói: “Nhưng mà, nhưng mà mọi chuyện thật sự đã xảy ra rồi, kể cả có che giấu kiểu gì, cuối cùng cũng có một ngày chân tướng bị phơi trần, nếu như mẹ và bạn bè biết tôi đã từng làm gì, không bằng bây giờ tôi chết đi cho rồi!”
“Đừng sợ, mấy người Thẩm Lệ Lệ sẽ không nói linh tinh gì đâu, chỉ cần cậu không nói, tôi không nói, thì sẽ chẳng có ai biết đã từng xảy ra chuyện gì cả, tôi cam đoan với cậu!”
Cố Dĩnh khao khát ngẩng đầu nhìn tôi, dường như đã tìm được hy vọng quay trở lại, trong mắt cô ấy lấp lánh ánh sáng hỏi: “Có thật không, Viện Viện!”
“Đương nhiên, đương nhiên là thật rồi, cậu không giống với chúng tôi, trái tim cậu còn chưa hề bị thế giới dơ bẩn này làm vẩn đục, cậu là...”
Cố Dĩnh nở nụ cười, tôi nhẹ nhàng kéo cô ấy vào trong lòng mình, chẳng ngờ cô ấy lại có thể an tĩnh ngủ thiếp đi.
Tôi và Hứa Phi hao công tốn sức an bài ổn thỏa cho Cố Dĩnh đã ngủ say xong, liền cùng anh xuống dưới lầu khách sạn.
Hứa Phi châm một điếu thuốc, không nhanh không chậm rít một hơi, anh nhàn nhạt nói: “Không ngờ em còn có lòng an ủi người khác đến vậy.”
Tôi không trực tiếp trả lời anh, ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại đột nhiên xuất hiện thế!”
Hứa Phi cười lúng túng: “Không có gì, chỉ là đúng lúc đi ngang qua mà thôi!”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh một hồi lâu, muốn nhìn ra chút manh mối nào đó từ trong đôi mắt ấy, nhưng tôi thất vọng rồi, vẻ mặt anh cực kì hờ hững, tôi thật sự không thể nhìn ra bất kì chút bối rối và bịa chuyện nào.
Nhưng sau khi tôi nhìn thoáng qua chiếc xe của anh, trong lòng tôi liền có đáp án.
“Anh luôn theo dấu bọn em đúng không!” Tôi nhìn anh chăm chú, hỏi.
Anh khẽ cười một tiếng: “Sao lại nói vậy! Anh cũng không để lộ ra chút sơ hở nào mà!”
Tôi lắc lắc ngón tay, ra hiệu anh đừng ngụy biện nữa, tôi mang theo chút đắc ý, phân tích: “Lần đầu tiên em nhìn thấy xe anh là lúc ở dưới lầu khách sạn, lần thứ hai là ở bãi đỗ xe của quán bar, lần thứ ba chính là hiện tại.”
“Những nơi đó vừa khéo lại là tuyến đường đi lại tối nay của em và Cố Dĩnh, tụi em xuất hiện ở chỗ nào, xe của anh cũng xuất hiện ở chỗ đó, nếu không phải anh bám theo tụi em thì sao có thể trùng hợp đến vậy!”
Hứa Phi không phản bác gì cả, chỉ tiện tay búng bay điếu thuốc trong tay rồi ôm lấy vòng eo của tôi, bá đạo nhìn tôi chằm chằm nói: “Anh bảo em tối nay đợi anh, em lại dám ra ngoài lêu lổng với người khác, có phải em coi lời nói của anh thành gió thoảng bên tai không!”
Ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, theo bản năng tôi muốn đẩy anh ra, nhưng anh ôm ghì như này, tôi tạm thời chưa thể thoát ra được, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh ngày càng tăng, mặt tôi đỏ bừng lắp bắp nói: “Anh, muốn em chờ, thì em phải chờ á, anh coi em là cái gì! Dựa vào cái gì mà em phải nghe lời anh!”
Lời nói của tôi khiến Hứa Phi thoáng xuất hiện chút thất thần, quả thật nếu theo lời tôi nói, tôi đích thực chẳng là gì của anh, có lẽ trước đây anh còn có thể dùng những thủ đoạn bá đạo ép tôi phải ở lại bên cạnh anh, vậy nhưng sau những chuyện xảy ra tại thành phố G, tôi nghiễm nhiên trở thành chủ nợ của anh.
Thứ anh nợ tôi không thể dùng tiền tài và địa vị đền bù nổi, anh chẳng cho tôi được thứ gì, tôi cũng không yêu cầu anh cho tôi gì cả, ba tỷ lúc trước đã thỏa mãn tôi rồi.
Nhưng rõ ràng anh không phải hạng người dễ dàng từ bỏ, anh càng dùng sức ôm lấy tôi, nhìn sát vào mắt tôi, vô cùng nghiêm túc nói: “Em muốn gì, nói cho anh, chỉ cần anh làm được, anh tuyệt đối không chối từ.”
Tôi có thể cảm nhận được sự kích động trong lòng anh lúc này, cũng có thể nghe ra sự nghiêm túc trong câu nói của anh, ấy thế nhưng thứ bây giờ tôi muốn nhất là gì, ngay cả tôi cũng không biết, vậy thì làm sao có thể cho anh ấy một đáp án đây.
Nếu mà thật sự được lựa chọn, tôi thà rằng lúc đầu không vì mấy trăm đồng ít ỏi mà bán đi lần đầu của chính bản thân, rồi từ đó phải bước đi trên con đường đầy rẫy bụi gai này, thế nhưng cho dù bản lĩnh của Hứa Phi anh có lớn hơn đi chăng nữa, anh có thể thay đổi quá khứ của tôi không, rõ ràng nhìn ra sự thật rằng anh ấy chẳng thể làm được.
Tôi ráng cười một cái với anh nói: “Đừng ngốc nữa Hứa Phi, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đòi hỏi anh cái gì, cũng chưa từng mơ ước đoạt được cái gì từ nơi anh, giao dịch giữa hai ta đã xong xuôi hết rồi, anh không nhớ gì sao!”
Hứa Phi áp sát lại, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều có thể ngửi thấy mùi vị của đối phương, điều này khiến trái tim tôi không nhịn được nhảy loạn nhịp, anh cười gằn, yếu ớt nói: “Đúng là vì sự lạnh lùng của em khiến anh đau đớn, em có biết không, thà rằng em cứ đòi hỏi thật nhiều, nếu như vậy, cho dù anh có từ chối cũng không có gánh nặng quá lớn trong lòng, thế nhưng em cứ một mực không có suy nghĩ ấy, em chẳng nói gì cả, chẳng cần gì cả, chỉ lặng lẽ bỏ đi, em có biết em làm vậy anh khó chịu nhiều biết nhường nào không!”
Tôi khẽ cười muốn đẩy anh ra, “Hứa Phi, anh thật sự không nợ gì em cả!”
Tôi đau đến mức không bò dậy nổi, mắt thấy Cố Dĩnh sắp bị gã súc sinh kia làm nhục, tôi cắn chặt môi bắt mình tỉnh táo lại, hét lớn lên: “Tên khốn, đừng làm gì cô ấy, muốn làm thì làm tôi đây này!”
Thế nhưng hình như gã đàn ông kia hứng thú với khí chất của Cố Dĩnh hơn, hoàn toàn không thèm để ý đến những lời tôi kêu gào.
Xoẹt một tiếng, lớp áo ngoài mỏng manh trên người Cố Dĩnh bị hắn thô bạo xé tan, lộ ra bộ ngực trắng sữa gợi cảm bên trong.
Dáng người của Cố Dĩnh và tôi không mấy khác biệt, bộ ngực sữa vừa mới lộ ra đã làm gã đàn ông kia hưng phấn không thôi, hắn dùng sức đẩy Cố Dĩnh xuống đất, cả thân hình to béo năm sáu chục cân đè cô ấy xuống.
Chính vào lúc này, một tiếng phanh xe gấp thu hút sự chú ý của mọi người.
Hứa Phi đột nhiên nhảy từ trong xe ra ngoài, đại não của tôi nhất thời không kịp phản ứng lại, nhưng tình hình Cố Dĩnh nguy cấp lắm rồi, tôi bất chấp tất cả hô lên với Hứa Phi: “Đi cứu cô ấy mau!”
Một tiếng phịch nặng nề vang lên, lão đàn ông mập kia bị Hứa Phi đạp lăn ra đất, một cước này của anh dùng mười phần sức lực, đá lão ta như đá một con chó chết vậy, lão ta quỳ rạp trên đất một hồi lâu mà vẫn không bò dậy nổi.
Tôi cuống quýt gồng người dậy, tới bên cạnh Cố Dĩnh kiểm tra tình trạng của cô ấy.
May là Cố Dĩnh mặc bộ đồ khá bảo thủ, tuy là áo trên người bị xé rách nhưng quần jean bó nửa người dưới vẫn bình yên vô sự.
Nếu mà cô ấy không mặc như này, chỉ sợ bây giờ cô ấy đã bị gã đàn ông béo như lợn kia làm nhục rồi.
Cô ấy dùng sức ôm lấy tôi, cả người lạnh run lẩy bẩy, hiển nhiên là đã vô cùng sợ hãi.
Chúng tôi cùng nhau lên xe của Hứa Phi, cả đường đi tôi đều cố gắng an ủi Cố Dĩnh, thế nhưng cô ấy vẫn sợ hãi như cũ, cô ấy run rẩy khóc nức lên: “Viện Viện, tại sao thế giới này đột nhiên lại trở nên đáng sợ đến như vậy, có phải tôi không thể quay đầu nữa rồi không...”
Tôi đã từng trải qua rồi, còn phải chịu sự đối xử tàn ác hơn cô ấy gấp trăm lần, tâm tình của cô ấy lúc này tôi hiểu vô cùng.
“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy, có ai cả đời không gặp biến thái một hai lần, cậu đừng để tâm đến con lợn béo chết bầm kia nữa, chúng ta lập tức rời đi, sau này trời nam đất bắc, hắn không quấy rối chúng ta được nữa!”
Nước mắt Cố Dĩnh vẫn lách tách rơi xuống, không nén nổi vẻ mặt tuyệt vọng, cô ấy nức nở nói: “Nhưng mà, nhưng mà mọi chuyện thật sự đã xảy ra rồi, kể cả có che giấu kiểu gì, cuối cùng cũng có một ngày chân tướng bị phơi trần, nếu như mẹ và bạn bè biết tôi đã từng làm gì, không bằng bây giờ tôi chết đi cho rồi!”
“Đừng sợ, mấy người Thẩm Lệ Lệ sẽ không nói linh tinh gì đâu, chỉ cần cậu không nói, tôi không nói, thì sẽ chẳng có ai biết đã từng xảy ra chuyện gì cả, tôi cam đoan với cậu!”
Cố Dĩnh khao khát ngẩng đầu nhìn tôi, dường như đã tìm được hy vọng quay trở lại, trong mắt cô ấy lấp lánh ánh sáng hỏi: “Có thật không, Viện Viện!”
“Đương nhiên, đương nhiên là thật rồi, cậu không giống với chúng tôi, trái tim cậu còn chưa hề bị thế giới dơ bẩn này làm vẩn đục, cậu là...”
Cố Dĩnh nở nụ cười, tôi nhẹ nhàng kéo cô ấy vào trong lòng mình, chẳng ngờ cô ấy lại có thể an tĩnh ngủ thiếp đi.
Tôi và Hứa Phi hao công tốn sức an bài ổn thỏa cho Cố Dĩnh đã ngủ say xong, liền cùng anh xuống dưới lầu khách sạn.
Hứa Phi châm một điếu thuốc, không nhanh không chậm rít một hơi, anh nhàn nhạt nói: “Không ngờ em còn có lòng an ủi người khác đến vậy.”
Tôi không trực tiếp trả lời anh, ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại đột nhiên xuất hiện thế!”
Hứa Phi cười lúng túng: “Không có gì, chỉ là đúng lúc đi ngang qua mà thôi!”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh một hồi lâu, muốn nhìn ra chút manh mối nào đó từ trong đôi mắt ấy, nhưng tôi thất vọng rồi, vẻ mặt anh cực kì hờ hững, tôi thật sự không thể nhìn ra bất kì chút bối rối và bịa chuyện nào.
Nhưng sau khi tôi nhìn thoáng qua chiếc xe của anh, trong lòng tôi liền có đáp án.
“Anh luôn theo dấu bọn em đúng không!” Tôi nhìn anh chăm chú, hỏi.
Anh khẽ cười một tiếng: “Sao lại nói vậy! Anh cũng không để lộ ra chút sơ hở nào mà!”
Tôi lắc lắc ngón tay, ra hiệu anh đừng ngụy biện nữa, tôi mang theo chút đắc ý, phân tích: “Lần đầu tiên em nhìn thấy xe anh là lúc ở dưới lầu khách sạn, lần thứ hai là ở bãi đỗ xe của quán bar, lần thứ ba chính là hiện tại.”
“Những nơi đó vừa khéo lại là tuyến đường đi lại tối nay của em và Cố Dĩnh, tụi em xuất hiện ở chỗ nào, xe của anh cũng xuất hiện ở chỗ đó, nếu không phải anh bám theo tụi em thì sao có thể trùng hợp đến vậy!”
Hứa Phi không phản bác gì cả, chỉ tiện tay búng bay điếu thuốc trong tay rồi ôm lấy vòng eo của tôi, bá đạo nhìn tôi chằm chằm nói: “Anh bảo em tối nay đợi anh, em lại dám ra ngoài lêu lổng với người khác, có phải em coi lời nói của anh thành gió thoảng bên tai không!”
Ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, theo bản năng tôi muốn đẩy anh ra, nhưng anh ôm ghì như này, tôi tạm thời chưa thể thoát ra được, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh ngày càng tăng, mặt tôi đỏ bừng lắp bắp nói: “Anh, muốn em chờ, thì em phải chờ á, anh coi em là cái gì! Dựa vào cái gì mà em phải nghe lời anh!”
Lời nói của tôi khiến Hứa Phi thoáng xuất hiện chút thất thần, quả thật nếu theo lời tôi nói, tôi đích thực chẳng là gì của anh, có lẽ trước đây anh còn có thể dùng những thủ đoạn bá đạo ép tôi phải ở lại bên cạnh anh, vậy nhưng sau những chuyện xảy ra tại thành phố G, tôi nghiễm nhiên trở thành chủ nợ của anh.
Thứ anh nợ tôi không thể dùng tiền tài và địa vị đền bù nổi, anh chẳng cho tôi được thứ gì, tôi cũng không yêu cầu anh cho tôi gì cả, ba tỷ lúc trước đã thỏa mãn tôi rồi.
Nhưng rõ ràng anh không phải hạng người dễ dàng từ bỏ, anh càng dùng sức ôm lấy tôi, nhìn sát vào mắt tôi, vô cùng nghiêm túc nói: “Em muốn gì, nói cho anh, chỉ cần anh làm được, anh tuyệt đối không chối từ.”
Tôi có thể cảm nhận được sự kích động trong lòng anh lúc này, cũng có thể nghe ra sự nghiêm túc trong câu nói của anh, ấy thế nhưng thứ bây giờ tôi muốn nhất là gì, ngay cả tôi cũng không biết, vậy thì làm sao có thể cho anh ấy một đáp án đây.
Nếu mà thật sự được lựa chọn, tôi thà rằng lúc đầu không vì mấy trăm đồng ít ỏi mà bán đi lần đầu của chính bản thân, rồi từ đó phải bước đi trên con đường đầy rẫy bụi gai này, thế nhưng cho dù bản lĩnh của Hứa Phi anh có lớn hơn đi chăng nữa, anh có thể thay đổi quá khứ của tôi không, rõ ràng nhìn ra sự thật rằng anh ấy chẳng thể làm được.
Tôi ráng cười một cái với anh nói: “Đừng ngốc nữa Hứa Phi, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đòi hỏi anh cái gì, cũng chưa từng mơ ước đoạt được cái gì từ nơi anh, giao dịch giữa hai ta đã xong xuôi hết rồi, anh không nhớ gì sao!”
Hứa Phi áp sát lại, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều có thể ngửi thấy mùi vị của đối phương, điều này khiến trái tim tôi không nhịn được nhảy loạn nhịp, anh cười gằn, yếu ớt nói: “Đúng là vì sự lạnh lùng của em khiến anh đau đớn, em có biết không, thà rằng em cứ đòi hỏi thật nhiều, nếu như vậy, cho dù anh có từ chối cũng không có gánh nặng quá lớn trong lòng, thế nhưng em cứ một mực không có suy nghĩ ấy, em chẳng nói gì cả, chẳng cần gì cả, chỉ lặng lẽ bỏ đi, em có biết em làm vậy anh khó chịu nhiều biết nhường nào không!”
Tôi khẽ cười muốn đẩy anh ra, “Hứa Phi, anh thật sự không nợ gì em cả!”
Bình luận facebook