• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 46 SỰ CÁM DỖ ĐƯỢC VỀ NHÀ

CHƯƠNG 46: SỰ CÁM DỖ ĐƯỢC VỀ NHÀ

Dương Hồng và tình mới của hắn đang hôn nhau ngọt ngào ở một góc khuất, tôi thấy cảnh này trực tiếp vòng qua. Thuận tiện khinh bỉ hắn một hồi trong lòng, cũng không biết rốt cuộc Hàn Tinh Vũ làm gì, bạn trai của mình vẫn có người khác ở bên ngoài, mà thân là chính quy lại không biết quản giáo thêm, chẳng lẽ nói Hàn Tinh Vũ cũng chỉ là bạn gái trên danh nghĩa như tôi sao?

Đây rõ ràng là tôi nghĩ nhiều quá, Hàn Tinh Vũ không đi dạy dỗ mấy cô nàng này chỉ là vì Hàn Tinh Vũ rất tự tin với bản thân, cho nên không lo lắng địa vị của mình bị người khác cướp đi. Đây là điều nhiều năm sau gặp Hàn Tinh Vũ cô ta nói với tôi.

Thuở thiếu thời quả thật cô ta có đủ vốn khiến người khác biết ưu thế của mình, hơn nữa còn không cách nào vượt qua cô ta. Đương nhiên đây cũng là câu nói sau này của tôi, càng trải qua nhiều chuyện tôi mới hiểu những chuyện mình trải qua trước đây căn bản không đủ để nhắc đến.

Dương Hồng gọi tôi lại: “Lý Viện, nghe nói cậu phải về quê.” Tôi xoay người nhìn hắn, nhà tôi là gia đình nông thôn nghèo khó, đây cũng là chuyện mọi người trong trường đều biết. Nhưng bị người như thế dùng giọng giễu cợt nói ra trước mặt mọi người, điều này khiến tôi có chút khó chịu.

Học sinh tới nhà ăn ăn trưa xung quanh nghe thấy những lời này của Dương Hồng mà nở nụ cười, còn tôi giống như một đứa xấu xí bị mọi người đứng xem. Tôi thấy được ánh mắt tôi ghét nhất trong cái nhìn của bọn họ.

Đừng tưởng rằng nhà mình có chút tiền là có thể nhìn người nghèo khổ như tôi một cách khinh bỉ như vậy, huống chi bây giờ tôi cũng sống rất tốt. Cho nên căn bản không cần phải quan tâm, tôi cũng có thể châm chọc chúng chỉ biết ăn của nhà, còn tôi thì tự mình tay làm hàm nhai mà sống.

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng tôi vẫn không nói ra. Bọn họ nhìn một cách khinh bỉ làm tôi có chút không thở nổi, trong lòng rất khó chịu nhưng không cách nào phát tiết ra ngoài. Tôi không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng nhẫn nhịn, qua là được rồi. Một ngày nào đó tôi sẽ khiến chúng đều biết kết cục sỉ nhục tôi lúc này là gì.

“Ừ, Dương Hồng, tin tức của cậu cũng linh thông thật đấy.” Tôi nói, vô tình hay cố ý nhìn cô ả bên cạnh Dương Hồng kia, tôi cảm thấy từng gặp cô ta, nhưng không biết rốt cuộc tôi đã gặp cô ta ở đâu.

Bởi vì Dương Hồng làm trò như vậy, tôi cũng không có tâm trạng ăn gì. Lần nữa tránh bọn họ đến cửa hàng trước mặt. Dù sao cũng phải có gì đó làm no bụng mới được, mà đúng lúc tôi đi qua trước mặt cô nàng kia, tôi liền nhớ ra.

Cô ta chính là người phụ nữ tôi gặp hôm ở phòng làm việc của hiệu trưởng, lúc đó cô ta cúi đầu cho nên tôi không thấy rõ. Nhưng cảm giác thì không sai được, tôi dừng lại một chút nhìn cô ả này.

Trường học này nước sâu thật đấy. Tôi nói xong câu này rồi cảm thán rời đi. Dương Hồng cho tôi một ánh mắt sâu xa khó hiểu, tôi không biết ánh mắt của hắn là có ý gì, điều duy nhất có thể xác định chính là loại người như Dương Hồng thật sự có chút tâm lý biến thái.

“Lý Viện, cậu phải nhớ kỹ, điểm yếu của cậu còn trong tay tớ.” Dương Hồng khẽ nói. Tôi liền trực tiếp bỏ mặc những lời này, xem như chưa từng nghe.

Sau khi rời khỏi nhà ăn, tôi đến cửa hàng mua mấy cái bánh bao chống đói. Trở lại phòng bắt đầu gõ chữ tiếp, tôi phát hiện mình có quá nhiều lời cần kể ra.

Tất cả ấm ức, đau khổ, dằn vặt phải chịu mấy ngày này đều được tôi viết ra trong tiểu thuyết này. Bởi vì quá nhập tâm, tôi cũng không chú ý tới Đường Đông Phi đã về.

Khi tôi quay lại nhìn thấy gương mặt trang điểm lòe loẹt của Đường Đông Phi, quả thật bị giật mình. Chỉ mới vài ngày, Đường Đông Phi đã biến thành bộ dạng không giống ban đầu. Lần này tôi còn muốn trầm luân nhanh hơn.

Đường Đông Phi chỉ liếc nhìn tiểu thuyết tôi viết một cái, sau đó ánh mắt sâu xa liếc nhìn tôi. Lúc này tôi mới phản ứng được mà gấp máy tính lại, ngẩng đầu lần nữa nhìn Đường Đông Phi lại phát hiện cô ta đã đi rửa mặt.

Tôi nhìn Đường Đông Phi càng ngày càng xa lạ, trong lòng cũng chỉ có thể tiếc nuối thở dài một hơi. Người có lối đi, nếu cô ta đã tự mình chọn thì tôi cũng không dám nói thêm gì cả. Tôi tiếp tục mở máy tính ra gõ chữ tiếp, trong phòng đều là tiếng bàn phím của tôi.

“Lý Viện, tớ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng vì sao vẫn cảm thấy thiếu gì đó?”

Đường Đông Phi nói với tôi, tôi cũng không biết nói với cô ta thế nào, vì chính tôi cũng vẫn còn trong sự bối rối. Bây giờ tôi đã hãm sâu vào vũng bùn này, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu gì đó.

Cô ta ở bên đó tự nhiên mà nói, tay tôi gõ chữ cũng dừng lại. Cẩn thận nghe cô ta kể. Thì ra cô ta cũng không phải vô duyên vô cớ làm công việc này, ban đầu cô ta chỉ là muốn kích thích chàng trai cô ta thích kia, nhưng không ngờ anh ta căn bản không hề để ý. Còn cuối cùng vẫn làm tiếp là bởi vì trong nhà quả thật thiếu tiền dùng.

Tâm trí Đường Đông Phi đã trưởng thành, cho nên không muốn mang lại những phiền toái không cần thiết cho gia đình. Mà lúc trước cô ta thấy tôi càng ngày càng có tiền, căn bản cũng không phải dáng dấp nghèo khó như trước đây. Cho nên bắt đầu tìm hiểu tôi đang làm công việc gì, mãi đến khi Thẩm Lệ Lệ xuất hiện mới biết rõ tôi đang làm gì.

Sau nhiều lần suy nghĩ cô ta mới quyết định làm công việc này, như vậy tiền cũng đến nhanh hơn chút. Đối với những lời cô ta vừa nói, quả thực không biết nội tình những thứ này.

Còn việc bây giờ tôi có thể làm được chính là lẳng lặng nghe Đường Đông Phi kể, những chuyện này trước kia bản thân đã trải qua rồi, nhưng không hề giống như Đường Đông Phi.

Đường Đông Phi vừa kể rồi khóc lên, có thể thấy được cô ta thật sự rất thích nam sinh kia. Nhưng tôi lại ngại hỏi, nếu tôi hỏi thêm gì đó chắc chắn sẽ lại khiến Đường Đông Phi buồn vì chuyện cũ.

“Đều đã qua rồi, cậu quý trọng hiện tại là tốt rồi.” Đây là câu tôi nhìn thấy trên mạng, như canh gà. Nhưng tôi vốn không am hiểu chuyện giao tiếp xã giao, có thể an ủi người ta đã là tốt lắm rồi.

Đường Đông Phi cũng không nói lời nào nữa, còn tôi cũng không quấy nhiễu cô ta. Còn về gõ chữ, tôi cũng dừng lại. Tôi sợ tiếng bàn phím sẽ quấy nhiễu đến tâm trạng mong manh của cô ta, cho nên tôi lấy di động ra gõ tiếp đoạn trên máy tính.

Hôm đó, tôi cũng thuận tiện gia nhập nhân vật của Đường Đông Phi. Cho nên quyển truyện này đúng là phản ánh tính cách con người, tôi cảm thấy quyển sách này là con mình. Tôi phải chăm sóc tốt cho nó.

Thời gian một ngày cứ vậy qua đi, tay tôi cũng đã mỏi nhừ. Nhìn sắc trời bên ngoài dần tối, tôi đẩy đẩy Đường Đông Phi trên giường: “Đi, ra ngoài ăn gì đi!”

Đường Đông Phi mê man mở mắt, bởi vì trước đó đã khóc cho nên giờ mắt có chút sưng đỏ. Cô ta vốn muốn từ chối tôi, nhưng dưới sự kiên trì của tôi cô ta vẫn cùng tôi ra ngoài.

Nếu tâm trạng không tốt, nên biến nỗi buồn thành năng lượng. Đây là phương pháp gần đây tôi học được, hơn nữa tôi cũng có thử qua, quả thực rất hữu dụng. Ăn xong, tôi dẫn Đường Đông Phi tới quán bar. Nơi này rất thích hợp để phát tiết tâm trạng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom