• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 48 QUAN HỆ

CHƯƠNG 48: QUAN HỆ

“Anh còn có việc, phải đi rồi.” Lưu Tê nói với tôi. Ban nãy thấy anh ta luôn bận nghe điện thoại, xem ra có chuyện rất quan trọng đang đợi anh ta giải quyết. Huống chi, lần về nhà này tôi cũng không mời anh ta tới, chỉ bất đắc dĩ để anh ta cùng đến thôi. Nếu bây giờ anh ta muốn đi thì tôi cũng vui vẻ.

Từ tận đáy lòng, tôi vẫn luôn hi vọng người ta không biết gia cảnh nhà mình, gia cảnh nghèo khó như vậy luôn khiến người ta sinh lòng tự ti. Mà hiện giờ, tôi cũng không còn sạch sẽ như ban đầu nữa, đương nhiên lại càng không muốn.

“Ừm, anh đi đường cẩn thận nhé.” Tôi xách những đồ vật kia lên, sau đó nói với Lưu Tê. Anh ta gật đầu sau đó rời đi, tôi nhìn bóng lưng anh ta chầm chậm rời xa. Mãi cho đến khi anh ta khua khua chiếc vé tàu hỏa trong tay về phía tôi, tôi mới xoay người rời khỏi trạm tàu hỏa.

Tốt xấu gì cũng là do tôi dẫn anh ta đến, nếu xảy ra chuyện gì, tôi phải chịu trách nhiệm. Tôi chuyển trạm đi đến bến xe bus, xuyên qua dòng người tấp lập. Tôi gắng gượng đứng ở trạm cuối cùng, đặt đồ trên tay xuống trước mặt, nắm vào tay vịn để đứng vững, xung quanh cũng có khá nhiều người đứng giống tôi.

Đột nhiên tôi có cảm giác có người quấy rối tôi, phần mông và phần ngực luôn bị người ta sờ, điều này khiến tôi rất mất tự nhiên. Về nhà chuyến này lại đột nhiên gặp phải cảnh sàm sỡ trong truyền thuyết, tôi cũng phục mình thật. Họ dường như không nhìn thấy bản thân tôi có phản ứng gì, lại càng không chút kiêng kỵ.

Có một bàn tay đột nhiên sờ soạng phía trước tôi, tôi dùng tay bắt lấy bàn tay không yên phận đó. Nhưng có quá nhiều bàn tay không yên phận, cho dù tôi có ngăn cản thế nào thì cũng không thể dập tắt được nội tâm dâm loạn của họ.

Nhân lúc xe nghiêng ngả, toàn thân tôi đều bị bọn họ sờ soạng khắp lượt. Tôi nhìn vài vị hành khác đang ngồi yên vị kia, tôi không tin bọn họ không chú ý đến vấn đề này, lương tâm của con người dường như đều bị tiền tài, lợi ích biến đổi đến mức không nhận ra nữa rồi. Tôi xuống xe để thoát khỏi những bàn tay không yên phận kia.

Tôi đã nhìn thấy nhóm người bác hai Lưu từ đằng xa rồi vẫy tay với bọn họ. Có lẽ do tôi ăn mặc và trang điểm không giống trước đây nên bọn họ không nhận ra tôi. Khi tôi xách túi lớn túi nhỏ đi đến trước mặt họ, họ mới nhận ra.

“Nhóc Viện, cháu thay đổi nhiều quá.” Bác Lưu xách đồ giúp tôi. Đây đều là những thứ tôi mua để biếu người lớn trong nhà, bên trong cũng có một phần của bác hai Lưu. Tôi cũng xách một chút đồ, bác hai Lưu là trưởng bối, vì vậy tôi không thể mặt dày mà để bác ấy xách tất được.

“Cháu tìm được việc ở ngoài rồi, cháu cũng có thể tự lo liệu tiền học phí đó ạ.” Tôi đáp lời, sau đó ngó nhìn xung quanh nhưng không hề nhìn thấy bóng hình của mẹ tôi. Dương như bác Lưu cũng cảm nhận được sự nghi ngờ của tôi, lên tiếng giải thích: “Mẹ cháu còn đang bận rộn ngoài đồng, không thể đến đón cháu được.”

“Nhóc Viện à, bác hai đã kiếm được cho cháu một chiếc xe máy rồi, cháu mau lên xe đi.” Bác Lưu chỉ chiếc xe máy ở cách đó không xa rồi nói. Tôi gật đầu, sau đó đi về phía chiếc xe. Bác hai Lưu và Đại Hổ lái chiếc xe máy của họ đi trước, còn tôi ngồi phía sau anh xe ôm.

Vừa ngồi vững thì chiếc xe đã khởi động rồi, chắc có việc gì gấp mới như vậy nhỉ? Tôi thầm lẩm bẩm trong lòng.

“Em gái, bám chặt nhé. Hôm nay tôi còn phải về nhà ăn tiệc với vợ tôi nữa.” Tôi vừa mới lầm bẩm xong thì anh xe ôm liền giải thích như vậy. Tôi bám vào lưng anh xe ôm, cười nói phụ họa rằng: “Em hiểu mà anh, nhưng anh phải cẩn thận chút nhé.”

Anh xe ôm nhìn dáng vẻ thân thiện của tôi, suốt dọc đường đều kể tôi nghe những câu chuyện thú vị đã xảy ra xung quanh anh ấy. Chuyến đi này cũng khiến tôi rất vui vẻ, bởi anh ấy lái xe rất nhanh, vì vậy rất nhanh tôi đã đến được nơi muốn đến.

Mà bác hai Lưu và Đại Hổ đi trước lại về chậm hơn tôi một chút. Tôi đang soạn lấy tiền trả anh xe ôm thì bác hai Lưu lại tranh trả tiền, nhưng trước những lời thuyết phục của tôi, bác ấy chỉ đành nhường tôi trả.

“Bác Lưu, tiền xe này bác giữ để mua kẹo hồ lô cho Đại Hổ ăn đi.” Tôi nhéo mũi Đại Hổ, Đại Hổ đã quen thân với tôi từ khi còn nhỏ, em ấy rất thích đi sau tôi đòi ăn kẹo hồ lô. Lúc đó, gia đình tôi rất nghèo, không đủ tiền ăn kẹo hồ lô nhưng giờ không phải vậy nữa rồi. Ít nhất hiện tại tôi cũng không thiếu tiền đến mức không mua nổi kẹo hồ lô.

Sau khi Đại Hổ nghe thấy lời nói của tôi thì cười tít mắt. Bác Lưu nhìn tôi có chút ngại ngùng, sau đó nhéo tai Đại Hổ cười mắng: “Còn không xách đồ giúp chị con về nhà đi, chỉ nhắc tới ăn kẹo là con không còn biết đến chuyện gì nữa.”

“Con biết rồi.” Đại Hổ vùng vẫy khỏi tay bác Lưu, sau đó núp sau lưng tôi. Nhìn thấy cảnh này, tôi cũng chỉ biết cười với bác Lưu: “Đại Hổ vẫn còn là một đứa bé mà, vì vậy thích ăn kẹo là chuyện bình thường, mà bác Lưu cũng không nên làm như vậy với em ấy.”

Tôi nhận lấy đồ trong tay bác Lưu, sau đó mở một chiếc túi ra, lấy món đồ tôi muốn biếu bác Lưu ra đặt trước mặt bác ấy: “Bác Lưu, đây là chút thành kính của cháu, mong bác nhận ạ.” Đây là chai rượu mà tôi mua, từ nhỏ tôi đã biết bác Lưu rất thích uống rượu, vì vậy tôi mua mấy chai rượu trắng thượng hạng để biếu bác ấy.

Bác Lưu nhìn thấy chai rượu trắng trong tay tôi, mắt sáng lên. Nhưng bác ấy cũng có chút ngại ngùng nói: “Nhóc Viện, như vậy thì ngại quá.” Bác Lưu vội vàng từ chối, tôi dí thẳng chai rượu vào tay bác ấy, sau đó cầm những món đồ còn lại quay người rời đi, còn Đại Hổ thì đi phía sau tôi.

“Bác hai, cháu về trước nhé, hôm khác cháu lại đến thăm bác.” Tôi quay đầu lại nói với bác Lưu. Bác hai Lưu thấy vậy nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ vẫy tay với tôi sau đó chỉ Đại Hổ, ý bảo tôi chăm sóc tốt cho nó.

Tôi xoa đầu Đại Hổ, kỳ thực bác hai Lưu là một người khẩu xà tâm phật. Tuy miệng luôn nói Đại Hổ là một đứa trẻ không tốt chỗ này, không tốt chỗ nọ. Nhưng trong tim bác ấy luôn rất yêu thương Đại Hổ.

“Đại Hổ, dạo này em học hành thế nào rồi?” Tôi nắm bàn tay nhỏ bé của Đại Hổ, trong điện thoại tôi thường nghe nói Đại Hổ rất quậy phá khi đến trường, học hành không tiến bộ. Đại Hổ nghe thấy câu hỏi này của tôi liền cúi thấp đầu, sau đó buồn bã nói: “Cũng bình thường ạ, chỉ là bọn họ luôn nói em là đứa không có mẹ.”

Nghe được câu trả lời của Đại Hổ, tôi có chút thương nó, nói: “Hiện giờ chúng đối xử với em như vậy, sau này em cũng phải cho chúng nếm thử cảm giác bị xem thường đó. Mà trước khi làm được điều đó, em phải cố gắng học hành, biết chưa?” Đâu chính là mục đích của tôi, bởi lúc tôi nói chuyện với bác Lưu, tôi có thể cảm nhận bác Lưu rất lo lắng đến tình hình học tập của Đại Hổ.

Hiện tại, tôi có thể làm được bao nhiêu thì sẽ cố gắng bấy nhiêu, thậm chí phải dốc chút lực tàn cuối cùng thì tôi cũng cố gắng. Đại Hổ yên lặng sau khi nghe thấy lời nói của tôi, sau đó nó gật đầu một cách nặng nề. Tôi vui mừng xoa đầu Đại Hổ, nhưng lần này Đại Hổ lại né tránh.

“Chị Viện à, em không còn bé nữa đâu.” Đại Hổ nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị, cảnh tượng như vậy lại khiến tôi nhớ lại cuộc sống trong thôn trước đây của mình. Vẫn luôn đơn thuần, sạch sẽ, không chút giả dối như vậy.

Còn nơi phồn hoa đô thị kia toàn sự tê dại, vô tình và thờ ơ thôi. Tiền tài, địa vị là tất cả mọi thứ họ muốn theo đuổi, còn những thứ khác đều có thể vứt bỏ. Tôi lắc đầu, gắng sức loại bỏ toàn bộ những suy nghĩ này ra khỏi bộ não.

Tôi và Đại Hổ cười cười nói nói suốt dọc đường, cười nói cho đến tận khi về nhà tôi. Tôi nhìn mái ngói đã chuyển màu, những cảnh tượng quen thuộc ở nơi này lại phơi bày ra trước mắt, tôi đẩy cửa bước vào, phát hiện cha tôi không có nhà. Còn mẹ tôi ấy à, theo lời bác hai nói, bà ấy chắc đang bận gì đó rồi.

Đặt đồ lên bàn, tôi bảo Đại Hổ coi chừng giúp tôi, sau đó dựa theo ký ức tìm đường ra cánh đồng của nhà tôi, đi từng bước lại gần, tôi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đó.

“Mẹ, con về rồi.” Tôi hét to với bóng lưng đó, đó là mẹ tôi, Trần Hương. Kỳ thực, ngay từ khi bắt đầu, tôi đã biết mẹ luôn tránh né không muốn gặp mặt tôi rồi, bởi cứ hễ gặp tôi là cha tôi lại đánh bà.

Mẹ tôi vẫn không quay đầu lại, tôi nhìn bóng lưng bà mà bỗng thấy chua xót. Tôi chạy về phía bà, tôi phát hiện hốc mắt mình bỗng cay xè. Tôi ôm bóng lưng bà, đôi tai lắng nghe những âm thanh ấu thơ.

“Nhóc con, con về rồi à?” Mất một hồi lâu, cuối cùng mẹ tôi cũng chịu nói chuyện. Bà gỡ tay tôi ra, quay người lại nhìn tôi, dùng đôi tay lấm đầy bùn đất chỉnh lại quần áo cho tôi, đáy mắt tràn đầy nỗi nhớ.

Tôi gật đầu, lại nói với bà thêm lần nữa: “Mẹ, con về rồi.” Tôi nhìn vết bớt xanh trên mặt bà mà lại cành thương bà hơn. Mẹ tôi đã làm rất nhiều việc vì tôi, cuối cùng hiện giờ còn bị ông ấy kiểm soát.

Thu chiếc cuốc lại, tôi và mẹ quay về nhà. Kết quả phát hiện cha tôi cũng về rồi, đang ngồi tùy tiện trên ghế ăn mấy món mà tôi vừa mua về. Những thứ đó tôi đều mua cho mẹ tôi. Mặc dù trong lòng có chút không thỏa mái nhưng tốt xấu gì ông ấy cũng là cha tôi.

“Cha.” Tôi chào lạnh nhạt một tiếng, Đại Hổ nhảy khỏi ghế rồi chỉ vào cha tôi nói: “Chị Viện, em đã ngăn cản ông ấy rồi, nhưng...” Đại Hổ kể lể xen chút oan ức, tôi xoa đầu thằng bé, nói: “Dù sao cũng mua cho cả nhà ăn mà, cha ăn rồi cũng không sao.”

Mẹ đi vào bếp, tôi định cùng nấu cơm trưa với bà. Còn cha tôi vẫn ngồi đó ăn đồ ăn như một ông chủ. Trong phòng bếp, tôi lén lút đưa mẹ tôi một chiếc thẻ ngân hàng, đây là tấm thẻ tôi đã tranh thủ làm việc mới có được, bên trong có khoảng mười bảy triệu, chắc cũng đủ cho bà dùng.

“Mẹ ơi. Ở nhà mẹ phải tự chăm sóc cho mình đấy nhé.” Tôi nhẹ nhàng nói với mẹ. Bữa trưa ăn rất ngon miệng, cha tôi vẫn không nhắc đến vấn đề học phí của tôi. Nhìn dáng vẻ của ông ấy có lẽ không muốn nhắc đến, tôi thật sự không có quá nhiều cảm tình đối với ông ấy.

Tôi cảm thấy tôi có thể hòa thuận hít thở chung một bầu không khí với ông ấy đã rất tốt rồi. Tôi luôn cho rằng tôi có thể nói yên ổn ở nhà tâm sự với mẹ tôi. Nhưng rõ ràng là tôi nghĩ nhiều rồi, cuộc điện thoại kia đã kéo tôi quay về hiện thực.

Khi ấy, tôi đang kể mẹ nghe cuộc sống thường ngày ở trường, đương nhiên tôi thường lượm nhặt mấy câu truyện vui tai để nói. Khi mẹ hỏi tôi kiếm tiền bằng cách nào, tôi đã nói với bà rằng, tôi đã kiếm được một công viêc phiên dịch, phiên dịch cũng kiếm được kha kha tiền.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom