• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (3 Viewers)

  • CHƯƠNG 57 THẤT HẸN

CHƯƠNG 57: THẤT HẸN

Đường tôi đi là đường chính mọi người hay đi trong trưởng học nên chạm mặt bọn họ cũng là điều bình thường. Nhưng vì Lưu Tê đột nhiên vô lý tức giận với tôi, việc này nhất định có liên quan đến A Lực. Vì vậy đối với A Lực lúc này vẫn còn e ngại về những gì vừa xảy ra. Suy cho cùng những việc này rất có khả năng là do cậu ta gây ra.

“Ừ.” Tôi chỉ phản ứng đơn giản một câu. A Lực đứng trước mặt tôi gãi gãi đầu, có lẽ không thể hiểu được tại sao tôi đột nhiên lạnh nhạt với cậu ta như vậy.

“Việc tra thế nào rồi?” Tôi vứt bỏ những chuyện vụn vặt sang một bên, đúng lúc gặp được A Lực, tôi hỏi một chút, chuyện lúc đầu tôi sắp xếp giờ như thế nào rồi? Chuyện đó tất nhiên là chuyện của Dương Hồng và Hàn Tinh Vũ rồi.

A Lực không trực tiếp nói với tôi tình hình, cậu ta nhìn ánh mắt của tôi, có chút không trả lời được. Có thể là cậu ta đang nghĩ kĩ điều gì đó.

“Chị dâu, xin lỗi. Là em...” A Lực nói với tôi, trong ánh mắt có chút hổ thẹn, Nhưng lúc này tôi vốn dĩ không muốn nghe cậu ta nói gì, vì vậy liền cắt đứt lời cậu ta.

“Thôi được rồi, cậu không cần nói gì nữa, tất cả đều qua hết rồi.” Tôi quan sát xung quanh A Lực, không ngờ trong số tất cả mọi người cũng là người có lòng, chỉ đáng tiếc cậu ta là người của Lưu Tê.

Trước khi vẫn chưa chia tay với Lưu Tê, lợi dụng được đồ đệ của anh ta, như vậy cũng không tổn thất gì. A Lực sau khi nghe lời tôi nói liền cúi đầu, sau đó trả lời câu hỏi trước đó của tôi: “Chị dâu, Dương Hồng và Hàn Tinh Vũ chi tay vì lí do gì thì em không điều tra rõ được, điều duy nhất em có thể biết được chính là sau khi Dương Hồng với đại ca đánh nhau thua thì Hàn Tinh Vũ và Dương Hồng cãi nhau một trận, sau đó họ chia tay. Theo như lời kể của những người ở có mặt lúc đó, hình như hai người họ đang tranh cãi về chị, cũng chính là...”

Những lời phía sau A Lực không có nói rõ, nhưng tôi đều hiểu. Không phải nói tôi chính là nguyên nhân chia tay của bọn họ sao? Tôi còn lâu mới tin Dương Vũ do thích tôi mà chia tay với Hàn Tinh Vũ. Có lẽ chuyện này chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Tôi lúc này không có tâm trạng đâu mà đi tranh luận những thứ này. Lưu Tê đã đủ làm tôi phiền toái rồi, hơn nữa còn là do tôi bảo A Lực đi điều tra mà dẫn tới việc như vậy.

“Cứ như vậy đi. A Lực, cậu cầm số tiền này mà đi chơi đi.” Tôi lấy từ trong túi ra gần một triệu đưa cho A Lực, nhờ người khác làm việc tất nhiên phải trả thù lao cho họ rồi, đây cũng là luật lệ, đưa tiền còn hơn nợ tình người.

A Lực cũng không ngại cầm tiền của tôi cất vào trong túi, khuôn mặt gầy gò của cậu ta mang theo vẻ mặt nịnh hót. Tôi nói với cậu ta vài câu rồi rời khỏi đó, đã là buổi tối rồi, tôi không muốn đi dạo bên ngoài nữa, tránh gặp phải một số cảnh tượng khó coi, lại tự cuốn mình vào những phiền toái không cần thiết.

Đây thật là hơn một mùa lắm chuyện, tất cả mọi chuyện đều hướng về phía tôi mà đến, sau đó lại phải xử lý tốt toàn bộ. Nói thật ra, đúng là có chút phiền.

Trở lại phòng ngủ sau tôi liền phát hiện một việc, ngày hôm nay tôi hình như chưa viết tiểu thuyết, vội vàng mở mấy tính ra xem thông tin, quả nhiên biên tập vẫn luôn thúc giục, tôi nói với cô ấy có việc chậm trễ vì vậy bây giờ mới trở về làm, mong cô ấy đợi một chút.

Cô biên tập này cũng khá thông tình đạt lý, một lát sau, cô ấy nhắn rằng lần sau có chuyện thì báo cho cô ấy một tiếng. Tôi gửi mặt cười cho cô ấy, sau đó lại tiếp tục gõ bài.

Cũng không biết làm sao, tôi phát hiện mình mỗi khi làm việc đều quên mất những chuyện khác, giống như bây giờ vậy, tôi làm việc mê say, vì vậy tôi không thích người khác quấy rầy.

Đường Đông Phi đại khái cũng biết điều này, cho nên sau khi cậu ấy trở về phòng ngủ cũng không phát ra tiếng động gì. Tôi đánh chữ xong hết rồi mới phát hiện Đường Đông Phi đã trở về từ lúc nào, tôi đem tài liệu gửi cho biên tập, đi tắm một cái rồi ngủ.

Buổi đêm vắng vẻ, hiu quạnh, tôi lơ mơ ngủ.

Mới sáng sớm, tôi đã bị Đường Đông Phi gọi dậy, nhìn thấy cậu ấy đứng trước đầu giường tôi, cũng không biết cậu ấy muốn làm gì mà lại gọi tôi dậy sớm như vậy.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi bật dậy, thấy tôi như vậy, cậu ấy lại ngồi bên cạnh tôi. Tôi dụi dụi mắt, nhìn mặt của cậu ấy rõ ràng hơn, lại thấy vẻ mặt buồn bã của cậu ấy.

Cái này có gì đó không đúng lắm, lúc này tôi càng tỉnh ngủ. Tôi vén chăn ra rồi đi xuống giường. Sáng sớm cậu ấy gọi tôi dậy như vậy, nhất định là có chuyện cần tôi giúp đỡ, nếu đã như vậy, tôi đi rửa mặt trước đã.

Tôi vỗ nước vào mặt, cảm giác thật mát mẻ. Vốn dĩ vẫn còn ngái ngủ, giờ đây đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Tôi nhắm đôi mắt lại, nghĩ về phản ứng khác thường của Đường Đông Phi lúc nãy, cảm thấy cậu ấy có chuyện gì đó cho nên tôi nhanh chóng rửa mặt.

“Bây giờ cậu có thể nói đã xảy ra chuyện gì được chưa?” Tôi dùng khăn mặt lau khuôn mặt ướt nhẹp, sau đó ngồi ở giường đối diện của Đường Đông Phi rồi nói. Cậu ấy vẫn còn trầm lặng, điều này làm cho tôi cảm thấy rất kì lạ, sao cậu ấy đột nhiên lại thờ ơ tôi như vậy chứ?

Tôi không hài lòng quăng khăn mặt vào giường của tôi, hành động này của tôi đương nhiên làm Đường Đông Phi nhìn, tôi muốn xem cậu ấy rốt cuộc muốn làm gì. Hôm qua Lưu Tê đã làm tôi tức điên rồi đến hôm này lại là cậu ấy, lẽ nào không thể để tôi sống yên ổn một chút sao?

Một lúc lâu, tôi và cậu ấy vẫn không nói chuyện, cuối cùng vẫn là cậu ấy phá vỡ không khí trầm lắng này. Cậu ấy vỗ vào bụng rồi có chút thất vọng, nói: “Cậu thực sự quên rồi sao?”

Tôi nhìn hành động của Đường Đông Phi, sau đó nhìn vào phần bụng của cậu ấy, đột nhiên nhớ ra. Hôm qua hình như tôi đồng ý đưa cậu ấy đi bệnh viện phá thai, vậy mà tôi lại quên mất, quả thực điều này làm tôi đứng hình.

“Tớ không quên, chỉ là sáng sớm hơi mơ màng một chút.” Tôi nói với Đường Đông Phi như vậy, trong giọng nói có chút áy náy, vì lúc nãy là tôi thực sự quên. Chỉ là bây giờ tôi mới nhớ ra mà thôi, vì vậy lời của cậu ấy không hề sai, nhưng tôi không thể thừa nhận chuyện này.

Đường Đông Phi không nói gì, tôi chỉ có thể tự mình phá vỡ tình hình bế tắc này. Dù sao thì bây giờ hai người chúng tôi không còn xem như là bạn bè nữa mà bây giờ càng giống như đối tác vậy. Cậu ấy có tài nguyên gì có thể chia sẻ với tôi, tôi có tài nguyên gì cũng phải chia sẻ cho cậu ấy, dù sao tôi và cậu ấy đều là người cùng ngành.

“Cậu đợi tớ một chút, tớ đi mặc quần áo.” Tôi cầm lấy bộ quần áo thể thao đi vào phòng tắm một lần nữa, sợ Đường Đông Phi chờ lâu, tôi chọn nhanh một bộ để mặc rồi mở cửa phòng tắm.

Nhưng khi tôi mở cửa ra lại không thấy cậu ấy đâu, điều này không khỏi làm tôi có chút buồn bực. Nhưng buồn bực một lúc, tôi cảm thấy trong lòng có chút khó hiểu, rõ ràng đã rất quan tâm đến cậu ấy, tại sao cậu ấy lại cho tôi leo cây như vậy.

Tôi ngồi một mình trên giường, nhìn vào chỗ lõm bên cạnh tôi, vẫn chưa hết, chứng tỏ trong lúc tôi thay quần áo Đường Đông Phi đã đi ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom