Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 58 KHÔNG LÀM BẠN GÁI ANH! CÚT!
CHƯƠNG 58: KHÔNG LÀM BẠN GÁI ANH! CÚT!
“Bạn học Lý Viện, Lưu Tê… và cậu bây giờ có mối quan hệ gì?” Một cậu bạn nhã nhặn đeo kính chặn trước mặt tôi, nhìn tôi với vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, cái này bảo cái mặt dày của tôi đặt ở chỗ nào đây?
Tôi nâng trán nhìn cậu bạn này, vốn dĩ sau khi tan học, tôi muốn chạy thẳng về kí túc xá viết bài, nhưng không ngờ xảy ra chuyện bất thình lình thế này, chặn tôi lại ở chỗ này.
Cậu ta chặn tôi ở chỗ này, nhưng ngược lại không có chuyện gì. Điều duy nhất khiến tôi có chút im lặng là, cậu ta lại có thể dò hỏi tôi về mối quan hệ giữa tôi và Lưu Tê. Tôi bây giờ chỉ cần vừa nhắc đến Lưu Tê liền cảm thấy phát bực. Kiểu bực tức không có lý do này lại khiến tôi có chút sợ hãi.
“Cậu muốn thế nào?” Tôi nhìn cậu bạn đó nói. Đây là chuyện của bản thân tôi, người khác có tư cách gì để hỏi, huống hồ còn là một người xa lạ. Tôi giống như mỉa mai nhìn cậu bạn ở trước mặt đó. Rõ ràng có một dáng vẻ nhã nhặn, không ngờ lại có thể là một tên nhiều chuyện. Hơn nữa sự nho nhã yếu ớt này, tôi vừa nhìn đã không làm sao có nổi hứng.
Cậu bạn bị tôi nhìn như vậy dường như có chút lúng túng, cúi đầu dùng giọng rất nhỏ nhẹ nói: “Tôi nghe bọn họ nói cậu và Lưu Tê chia tay rồi, vì vậy liền muốn…”
“Bọn họ nói cậu liền tin?” Tôi vừa nghe thấy câu chia tay đó liền trực tiếp ngắt lời của cậu nam sinh. Cái gì gọi là chia tay? Chỉ cần Lưu Tê vẫn lưu luyến cơ thể của tôi, vậy thì chắc chắn sẽ không chia tay. Mấy đứa con gái nói chuyện thị phi linh tinh đó vẫn thật vô cùng thú vị!
Cậu bạn bị tôi nói như thế cả người đều sững sờ, hoàn toàn là dáng vẻ lúng ta lúng túng, nhìn vào lại càng thể hiện cậu ta là người hiền lành vô hại, nhưng kiểu tôi ghét nhất chính là loại người này.
Từ lúc mới bắt đầu khi cậu ta chặn tôi lại, tôi đã biết cậu ta muốn làm gì. Suy nghĩ của những cậu bạn kiểu này tôi căn bản có thể vừa nhìn liền nhìn thấu, cậu ta chặn tôi không phải chính là để tỏ tình sao? Kết quả là ấp a ấp úng lâu như vậy cũng không thấy cậu ta tỏ tình, đây không phải là thật sự lãng phí thời gian của tôi sao?
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta, dáng vẻ chịu đựng bảo sao nghe vậy của cậu ta khiến tôi cảm thấy phản cảm. Thấy cậu ta không nói gì tôi liền muốn xoay người rời đi, nhưng cậu ta vẫn kéo tôi lại. Lúc tôi vùng vẫy cậu ta lại bước đến trước mặt tôi, tôi nhìn mặt cậu ta: “Có gì nói mau lên!”
“Lý Viện, tôi thích cậu.” Cuối cùng cũng chờ được câu nói tôi muốn, tôi bỏ việc vùng vẫy. Tôi tỏ ý bảo cậu ta buông tay tôi ra, nhưng cậu ta không nhận được tín hiệu này của tôi. Tôi cau mày, sau đó cậu ta mới thức thời buông lỏng ra.
Nhìn bộ dạng chịu đựng của cậu ta, tôi nổi lên ý nghĩ trêu đùa cậu ta. Từ lúc vừa bắt đầu tôi đã có thể đoán được cậu ta rốt cuộc muốn làm gì, và tôi cũng đã làm xong sự chuẩn bị tương ứng. Sự chuẩn bị của tôi đương nhiên là kích động cậu ta.
Tôi thật ra muốn xem thử, khi một người trong lòng tràn đầy vui mừng chờ mong một người khác đáp lại, nhưng có được lại là câu trả lời tuyệt vọng, biểu cảm như vậy nhất định rất hay ho. Đơn giản chính là từ thiên đường đến địa ngục, loại mùi vị này nhất định khiến người ta cả đời không quên.
“Cậu nói cậu thích tôi, tôi dựa vào điều gì để tin?” Tôi xoa xoa cổ tay, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn cậu ta. Nhìn biểu cảm trên mặt cậu ta từ từ trở nên mừng rỡ, trong lòng tôi hiện lên một nụ cười lạnh lùng. Chính là như vậy, đầu tiên cho cậu ta một chút hy vọng, sau đó cho cậu ta sự thất vọng lớn hơn.
Cậu bạn nói có chút ấp úng, ánh mắt cũng vẫn luôn mập mờ, không biết trôi về chỗ nào. Nhìn thấy sự bối rối như vậy của cậu ta, những phần tử của trò đùa dai ẩn giấu trong cơ thể tôi cũng dần dần có được một chút thỏa mãn, nhưng như vậy còn lâu mới đủ.
“Cậu mau nói đi, tôi cũng không có quá nhiều thời gian lải nhải cùng cậu. Thời gian của chị đây vô cùng quý giá.” Tôi giả bộ mất hết kiên nhẫn nói. Sau đó tôi nhìn hình bóng trốn sau cây, trong lòng hơi có chút đau khổ.
Chỉ có như vậy mới có thể chặt đứt hoàn toàn ý định của cậu ta, bởi vậy… bây giờ đã có một công cụ tốt có thể dùng, vì sao tôi không sử dụng chứ? Không sai, từ lúc vừa bắt đầu tôi đã biết người ở phía sau cái cây đó là Uông Dương. Kể từ sau lần trước giúp anh ấy đặt bài luận văn ở văn phòng của giáo sư Nghiêm, anh ấy luôn xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
Tình huống kiểu này vô cùng bất lợi, đặc biệt là trong thời kỳ chiến tranh lạnh giữa tôi và Lưu Tê. Nếu như hễ Lưu Tê nhìn thấy tôi và anh ấy nhùng nhằng mà đi trả thù Uông Dương, vậy những chuyện tôi làm trước đó đều sẽ trở nên công cốc.
“Tôi… cũng không rõ mình rốt cuộc thích cậu ở điểm nào, nhưng điều duy nhất tôi có thể chắc chắn là tôi thật sự thích cậu.” Cậu bạn sau khi suy nghĩ nhiều lần đã nói với tôi một đoạn như thế. Câu trả lời này vẫn thật sự khiến người ta bất ngờ, thích còn không cần lý do sao? Thích mà không có lý do lại có thể duy trì lâu dài trong bao lâu đây? Đối với câu trả lời của cậu ta, tôi chỉ có thể giữ thái độ chế nhạo.
“Cậu tỏ tình với tôi, là muốn… tôi làm bạn gái cậu?” Lúc tôi vừa nói câu này, mặt của cậu bạn đó đỏ bừng lên. Biểu cảm như vậy của cậu ta khiến tôi cảm giác vô cùng tốt, nhìn qua vẫn thật sự là một chàng trai với tình cảm thuần khiết.
Nếu như không phải là tôi đã tiếp xúc với nhiều loại đàn ông khác nhau, bằng không tôi cũng sẽ đơn giản cho rằng cậu ta chính là một người có tình cảm thuần khiết. Nghĩ đến những sự trao đổi trên giường giữa tôi và những người đó hồi trước, kiểu quen biết như thế khiến tôi thế nào cũng không có cách nào đi tin cậu ta sẽ là một chàng trai ngây thơ.
Trong lòng mỗi chàng trai đều sẽ có kiểu suy nghĩ bẩn thỉu này, còn những người tôi tiếp xúc cũng quá nhiều. Thủ đoạn định dùng sự ngây thơ để làm cảm động những cô gái được tỏ tình như của cậu ta tôi cũng đã gặp qua.
Nhưng điều tôi có thể chắc chắn là, tôi trước đây tuyệt đối chưa từng động đến người như cậu ta. Kiểu trải nghiệm này, tôi chỉ từng gặp trên người Đường Đông Phi. Mấy tuần trước cô ấy đã chia sẻ một chút với tôi về trải nghiệm này, cô ấy chỉ là thỉnh thoảng ra ngoài đi ăn, sau đó liền gặp phải người muốn tỏ tình với cô ấy.
Sau hai ba ngày ở bên nhau, sau đó liền ai đi đường nấy. Nói chính xác là sau một lần ngủ cùng với Đường Đông Phi, chưa đầy một ngày đã chia tay. Bởi vậy thủ đoạn kiểu này cực kỳ khiến tôi phản cảm, quả nhiên đàn ông đều dùng thân dưới để suy nghĩ vấn đề.
“Tôi thích cậu, bởi vậy liền muốn tỏ tình với cậu, không biết cậu có thể làm bạn gái của tôi không?” Cậu bạn nhìn tôi với vẻ mặt mong chờ. Nhưng tôi làm sao có thể để cậu ta được như ý nguyện, tôi giả bộ quan sát xung quanh cậu ta, sau đó lộ ra một biểu cảm ghét bỏ.
Quả nhiên giống hệt như tôi suy đoán, sắc mặt cậu bạn này liền đủ mọi màu sắc giống như ăn phải phân vậy. Tôi giả bộ vô tình nhìn cái cây đó một chút, phía sau cây đã không có bóng dáng của anh ấy. Điều này chứng tỏ anh ấy đã rời đi rồi, cũng có nghĩa là sự kiên nhẫn của tôi với cậu bạn này đã dùng xong.
“Cậu nói thích tôi, tôi sẽ phải ở bên cạnh cậu sao? Mẹ mày cút đi cho bà!” Đây là câu tôi học được trên mạng, không ngờ hôm nay lại có chỗ để dùng. Lời nói mặc dù thô tục, nhưng tâm trạng người nói rất thoải mái.
Sau khi nói xong câu này tôi liền trực tiếp rời đi, cậu bạn đó dường như là bị sự thay đổi của tôi làm cho hoảng sợ, vẫn không đuổi theo. Cậu ta không đuổi theo cũng đúng ý tôi, tôi thật không muốn bị người khác dính lấy. Nếu bám như kẹo mè dẻo quăng cũng không quăng đi được, vậy tổn thất của tôi sẽ lớn.
“Bạn học Lý Viện, Lưu Tê… và cậu bây giờ có mối quan hệ gì?” Một cậu bạn nhã nhặn đeo kính chặn trước mặt tôi, nhìn tôi với vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, cái này bảo cái mặt dày của tôi đặt ở chỗ nào đây?
Tôi nâng trán nhìn cậu bạn này, vốn dĩ sau khi tan học, tôi muốn chạy thẳng về kí túc xá viết bài, nhưng không ngờ xảy ra chuyện bất thình lình thế này, chặn tôi lại ở chỗ này.
Cậu ta chặn tôi ở chỗ này, nhưng ngược lại không có chuyện gì. Điều duy nhất khiến tôi có chút im lặng là, cậu ta lại có thể dò hỏi tôi về mối quan hệ giữa tôi và Lưu Tê. Tôi bây giờ chỉ cần vừa nhắc đến Lưu Tê liền cảm thấy phát bực. Kiểu bực tức không có lý do này lại khiến tôi có chút sợ hãi.
“Cậu muốn thế nào?” Tôi nhìn cậu bạn đó nói. Đây là chuyện của bản thân tôi, người khác có tư cách gì để hỏi, huống hồ còn là một người xa lạ. Tôi giống như mỉa mai nhìn cậu bạn ở trước mặt đó. Rõ ràng có một dáng vẻ nhã nhặn, không ngờ lại có thể là một tên nhiều chuyện. Hơn nữa sự nho nhã yếu ớt này, tôi vừa nhìn đã không làm sao có nổi hứng.
Cậu bạn bị tôi nhìn như vậy dường như có chút lúng túng, cúi đầu dùng giọng rất nhỏ nhẹ nói: “Tôi nghe bọn họ nói cậu và Lưu Tê chia tay rồi, vì vậy liền muốn…”
“Bọn họ nói cậu liền tin?” Tôi vừa nghe thấy câu chia tay đó liền trực tiếp ngắt lời của cậu nam sinh. Cái gì gọi là chia tay? Chỉ cần Lưu Tê vẫn lưu luyến cơ thể của tôi, vậy thì chắc chắn sẽ không chia tay. Mấy đứa con gái nói chuyện thị phi linh tinh đó vẫn thật vô cùng thú vị!
Cậu bạn bị tôi nói như thế cả người đều sững sờ, hoàn toàn là dáng vẻ lúng ta lúng túng, nhìn vào lại càng thể hiện cậu ta là người hiền lành vô hại, nhưng kiểu tôi ghét nhất chính là loại người này.
Từ lúc mới bắt đầu khi cậu ta chặn tôi lại, tôi đã biết cậu ta muốn làm gì. Suy nghĩ của những cậu bạn kiểu này tôi căn bản có thể vừa nhìn liền nhìn thấu, cậu ta chặn tôi không phải chính là để tỏ tình sao? Kết quả là ấp a ấp úng lâu như vậy cũng không thấy cậu ta tỏ tình, đây không phải là thật sự lãng phí thời gian của tôi sao?
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta, dáng vẻ chịu đựng bảo sao nghe vậy của cậu ta khiến tôi cảm thấy phản cảm. Thấy cậu ta không nói gì tôi liền muốn xoay người rời đi, nhưng cậu ta vẫn kéo tôi lại. Lúc tôi vùng vẫy cậu ta lại bước đến trước mặt tôi, tôi nhìn mặt cậu ta: “Có gì nói mau lên!”
“Lý Viện, tôi thích cậu.” Cuối cùng cũng chờ được câu nói tôi muốn, tôi bỏ việc vùng vẫy. Tôi tỏ ý bảo cậu ta buông tay tôi ra, nhưng cậu ta không nhận được tín hiệu này của tôi. Tôi cau mày, sau đó cậu ta mới thức thời buông lỏng ra.
Nhìn bộ dạng chịu đựng của cậu ta, tôi nổi lên ý nghĩ trêu đùa cậu ta. Từ lúc vừa bắt đầu tôi đã có thể đoán được cậu ta rốt cuộc muốn làm gì, và tôi cũng đã làm xong sự chuẩn bị tương ứng. Sự chuẩn bị của tôi đương nhiên là kích động cậu ta.
Tôi thật ra muốn xem thử, khi một người trong lòng tràn đầy vui mừng chờ mong một người khác đáp lại, nhưng có được lại là câu trả lời tuyệt vọng, biểu cảm như vậy nhất định rất hay ho. Đơn giản chính là từ thiên đường đến địa ngục, loại mùi vị này nhất định khiến người ta cả đời không quên.
“Cậu nói cậu thích tôi, tôi dựa vào điều gì để tin?” Tôi xoa xoa cổ tay, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn cậu ta. Nhìn biểu cảm trên mặt cậu ta từ từ trở nên mừng rỡ, trong lòng tôi hiện lên một nụ cười lạnh lùng. Chính là như vậy, đầu tiên cho cậu ta một chút hy vọng, sau đó cho cậu ta sự thất vọng lớn hơn.
Cậu bạn nói có chút ấp úng, ánh mắt cũng vẫn luôn mập mờ, không biết trôi về chỗ nào. Nhìn thấy sự bối rối như vậy của cậu ta, những phần tử của trò đùa dai ẩn giấu trong cơ thể tôi cũng dần dần có được một chút thỏa mãn, nhưng như vậy còn lâu mới đủ.
“Cậu mau nói đi, tôi cũng không có quá nhiều thời gian lải nhải cùng cậu. Thời gian của chị đây vô cùng quý giá.” Tôi giả bộ mất hết kiên nhẫn nói. Sau đó tôi nhìn hình bóng trốn sau cây, trong lòng hơi có chút đau khổ.
Chỉ có như vậy mới có thể chặt đứt hoàn toàn ý định của cậu ta, bởi vậy… bây giờ đã có một công cụ tốt có thể dùng, vì sao tôi không sử dụng chứ? Không sai, từ lúc vừa bắt đầu tôi đã biết người ở phía sau cái cây đó là Uông Dương. Kể từ sau lần trước giúp anh ấy đặt bài luận văn ở văn phòng của giáo sư Nghiêm, anh ấy luôn xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
Tình huống kiểu này vô cùng bất lợi, đặc biệt là trong thời kỳ chiến tranh lạnh giữa tôi và Lưu Tê. Nếu như hễ Lưu Tê nhìn thấy tôi và anh ấy nhùng nhằng mà đi trả thù Uông Dương, vậy những chuyện tôi làm trước đó đều sẽ trở nên công cốc.
“Tôi… cũng không rõ mình rốt cuộc thích cậu ở điểm nào, nhưng điều duy nhất tôi có thể chắc chắn là tôi thật sự thích cậu.” Cậu bạn sau khi suy nghĩ nhiều lần đã nói với tôi một đoạn như thế. Câu trả lời này vẫn thật sự khiến người ta bất ngờ, thích còn không cần lý do sao? Thích mà không có lý do lại có thể duy trì lâu dài trong bao lâu đây? Đối với câu trả lời của cậu ta, tôi chỉ có thể giữ thái độ chế nhạo.
“Cậu tỏ tình với tôi, là muốn… tôi làm bạn gái cậu?” Lúc tôi vừa nói câu này, mặt của cậu bạn đó đỏ bừng lên. Biểu cảm như vậy của cậu ta khiến tôi cảm giác vô cùng tốt, nhìn qua vẫn thật sự là một chàng trai với tình cảm thuần khiết.
Nếu như không phải là tôi đã tiếp xúc với nhiều loại đàn ông khác nhau, bằng không tôi cũng sẽ đơn giản cho rằng cậu ta chính là một người có tình cảm thuần khiết. Nghĩ đến những sự trao đổi trên giường giữa tôi và những người đó hồi trước, kiểu quen biết như thế khiến tôi thế nào cũng không có cách nào đi tin cậu ta sẽ là một chàng trai ngây thơ.
Trong lòng mỗi chàng trai đều sẽ có kiểu suy nghĩ bẩn thỉu này, còn những người tôi tiếp xúc cũng quá nhiều. Thủ đoạn định dùng sự ngây thơ để làm cảm động những cô gái được tỏ tình như của cậu ta tôi cũng đã gặp qua.
Nhưng điều tôi có thể chắc chắn là, tôi trước đây tuyệt đối chưa từng động đến người như cậu ta. Kiểu trải nghiệm này, tôi chỉ từng gặp trên người Đường Đông Phi. Mấy tuần trước cô ấy đã chia sẻ một chút với tôi về trải nghiệm này, cô ấy chỉ là thỉnh thoảng ra ngoài đi ăn, sau đó liền gặp phải người muốn tỏ tình với cô ấy.
Sau hai ba ngày ở bên nhau, sau đó liền ai đi đường nấy. Nói chính xác là sau một lần ngủ cùng với Đường Đông Phi, chưa đầy một ngày đã chia tay. Bởi vậy thủ đoạn kiểu này cực kỳ khiến tôi phản cảm, quả nhiên đàn ông đều dùng thân dưới để suy nghĩ vấn đề.
“Tôi thích cậu, bởi vậy liền muốn tỏ tình với cậu, không biết cậu có thể làm bạn gái của tôi không?” Cậu bạn nhìn tôi với vẻ mặt mong chờ. Nhưng tôi làm sao có thể để cậu ta được như ý nguyện, tôi giả bộ quan sát xung quanh cậu ta, sau đó lộ ra một biểu cảm ghét bỏ.
Quả nhiên giống hệt như tôi suy đoán, sắc mặt cậu bạn này liền đủ mọi màu sắc giống như ăn phải phân vậy. Tôi giả bộ vô tình nhìn cái cây đó một chút, phía sau cây đã không có bóng dáng của anh ấy. Điều này chứng tỏ anh ấy đã rời đi rồi, cũng có nghĩa là sự kiên nhẫn của tôi với cậu bạn này đã dùng xong.
“Cậu nói thích tôi, tôi sẽ phải ở bên cạnh cậu sao? Mẹ mày cút đi cho bà!” Đây là câu tôi học được trên mạng, không ngờ hôm nay lại có chỗ để dùng. Lời nói mặc dù thô tục, nhưng tâm trạng người nói rất thoải mái.
Sau khi nói xong câu này tôi liền trực tiếp rời đi, cậu bạn đó dường như là bị sự thay đổi của tôi làm cho hoảng sợ, vẫn không đuổi theo. Cậu ta không đuổi theo cũng đúng ý tôi, tôi thật không muốn bị người khác dính lấy. Nếu bám như kẹo mè dẻo quăng cũng không quăng đi được, vậy tổn thất của tôi sẽ lớn.
Bình luận facebook