Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 59 KHÚC DẠO ĐẦU CỦA CUỘC HẸN
CHƯƠNG 59: KHÚC DẠO ĐẦU CỦA CUỘC HẸN
Kể từ lần trước sau khi tôi từ chối lời tỏ tình của cậu bạn kia, dường như đám con trai gặp phải trong trường đó đều sẽ nhượng bộ lui binh với tôi. Xem ra lần đó tôi đoán không sai, cậu bạn tỏ tình với tôi, mẹ nhà nó, chính là một kẻ có mưu kế.
Điều duy nhất đáng để tôi thấy may mắn chính là, tôi không hề bằng lòng làm bạn gái cậu ta. Loại con trai như vậy cho dù vứt cho tôi, tôi cũng không thèm. Một kẻ buôn chuyện, nói chuyện của tôi khắp nơi, còn gây xích mích thị phi cho tôi, mẹ cha nhà nó, để tôi gặp lại cậu ta lần nữa, tôi sẽ đánh chết cậu ta.
Vừa nghĩ đến chuyện này, có thể chính là cậu ta truyền đi, tôi liền cảm thấy trong lòng có một luồng khí nóng. Nói thực ra ngày hôm qua tôi chỉ là muốn lợi dụng cậu ta, nhưng không ngờ sau khi lợi dụng cậu ta sẽ xảy ra chuyện như thế này.
“Một con đĩ như cô ta, có người thích cô ta đã là may mắn lắm rồi, lại còn dùng thủ đoạn để nhục mạ người khác.” Tôi lại một lần nữa nghe thấy người khác nói như vậy. Từ lúc mới bắt đầu khi tôi từ ký túc xá đến phòng học, số lần nghe thấy lời nói kiểu này đã không còn ít rồi, tôi cũng bởi vì điều này mới nghĩ đến cái tên nam sinh tỏ tình với tôi ngày hôm qua.
Hôm nay, việc duy nhất khiến tôi cảm thấy có chút bất ngờ chính là…
Lưu Tê - người biến mất liên tiếp mấy ngày nay lại trở về bên cạnh tôi lần nữa, anh ta vẫn như trước nằm bò lên trên bàn để ngủ khiến tôi càng có chút không tự nhiên. Vốn dĩ hôm nay tôi dự định tiếp tục giống hôm trước mang máy tính lên lớp để gõ chữ, nhưng anh ta vừa đến tôi liền cảm thấy bản thân không có tâm trạng gõ chữ.
Ánh mắt tôi luôn nhìn về phía Lưu Tê, anh ta tựa như một người không có chuyện gì ngủ ở lại chỗ đó, giống như chuyện không vui từng xảy ra giữa tôi và anh ta đều không tồn tại. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy mắt của anh ta chuyển động một chút. Trong giây phút đó tôi liền thu lại ánh nhìn của mình, sau đó chuyển lên trên máy tính.
Những chữ chi chít trên máy tính khiến lòng tôi sinh ra chán nản, tôi dứt khoát tắt máy tính. Nhưng không có máy tính, tôi không biết mình phải đặt tầm mắt ở chỗ nào. Lúc tôi đang chán nản, Lưu Tê đang nằm bò trên bàn ngủ lại đột nhiên nói với tôi một câu.
“Buổi trưa cùng đi ăn cơm.” Câu nói đó của anh ta làm tôi giật nảy mình, nhưng trong lòng thoải mái giống như đã buông xuống được một tảng đá to. Bởi vậy chiến tranh lạnh giữa tôi và Lưu Tê đã kết thúc như thế, kết thúc khiến tôi có chút không kịp đề phòng.
Tôi quay đầu nhìn Lưu Tê, phát hiện anh ta vẫn nhắm mắt như trước nằm bò lên trên bàn ngủ. Nhưng trải qua chuyện này, tôi đại khái đã biết, anh ta nằm bò trên bàn nhắm mắt lại không nhất định là thật sự đang ngủ. Có thể sẽ đột nhiên nói một câu khiến bạn giật mình.
“Vâng.” Tôi liền trả lời lại anh ấy một tiếng. Nếu anh ấy đã lùi bước, vậy tôi cũng không cần thiết lại giả bộ thanh cao. Như vậy đều không có lợi cho hai chúng tôi. Không! Nên là không có lợi cho tôi!
Trải qua nhiều lần suy nghĩ, tôi vẫn cảm thấy giáo sư Nghiêm cũng không phải là chỗ dựa vững chắc của tôi. Người quá coi trọng những quyền thế đó như thầy ấy, nếu hễ động đến quyền thế đó của thầy ấy, tôi cảm thấy người đầu tiên thầy ấy bỏ rơi chính là tôi.
Bất luận độ tin cậy, tôi vẫn cảm thấy Lưu Tê tương đối đáng tin. Ít nhất tôi có thể cảm nhận được một chút từ trên người Lưu Tê. Sự yêu thích của anh ta đối với tôi, chỉ một chút ít như thế cũng đủ để tôi coi anh ta là chỗ dựa vững chắc.
Nếu như hôm nay Lưu Tê không nhượng bộ với tôi, tôi cảm thấy bản thân tôi có lẽ sẽ đi tìm anh ta, bởi vì tôi vẫn muốn dựa dẫm vào anh ta. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy toàn bộ tâm trạng của tôi đã thoải mái hơn rất nhiều, không phiền muộn khó chịu như trước.
Từ sau khi tôi trả lời anh ta, hai người lại không có gì để nói. Cảnh tượng như vậy đối với tôi mà nói mãi thành quen, bây giờ tôi chỉ cần đợi buổi trưa đến.
Nhưng, một người quả thực rất buồn chán. Bởi vậy tôi lặng lẽ lôi điện thoại ra, tiếp tục gõ chữ. Bây giờ không có sự lo lắng lúc trước, tôi đương nhiên có thể gõ chữ chẳng cần đắn đo.
Còn nguyên nhân lấy điện thoại ra gõ chữ chính là, bàn phím điện thoại không có tiếng động, còn bàn phím máy tính có tiếng động. Tôi sợ quấy rầy anh ta ngủ, đợi một lúc sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa tôi và anh ta, mọi chuyện đều phải thận trọng thì hơn.
Tôi cảm giác cả thế giới đều yên tĩnh trở lại, cũng có thể là tôi đã ngăn che hết tất cả âm thanh bên ngoài. Như vậy tôi mới có thể tập trung ý chí làm việc mình muốn làm. Còn những người hoặc việc khác thì có liên quan gì đến tôi?
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, cũng sắp đến giờ buổi trưa, Lưu Tê tự động tỉnh dậy. Anh ta vò mặt, nhìn bộ dạng như vậy của anh ta, tôi cười không hiền hậu, nằm bò trên bàn lâu như thế, anh chịu tội như thế là đáng đời.
“Em cười cái gì?” Ánh nhìn lạnh buốt của Lưu Tê bay về phía tôi. Nụ cười của tôi trong chớp mắt trở nên cứng đờ ở bên khóe miệng, cảm giác sau khi Lưu Tê biến mất nhiều ngày như thế, lúc trở về cảm giác đầu tiên dành cho tôi lại càng lạnh nhạt hơn so với trước kia. Cũng không biết anh ta rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì…
“Em chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một tiết mục ngắn hài hước.” Tôi thu lại tất cả ý cười trên môi, sau đó dùng cái cớ này cho qua việc vừa nãy. Nhưng tôi nhìn dáng vẻ này của Lưu Tê, tựa như là không muốn chuyện này cứ thế mà qua đi, anh ta nói thẳng với tôi: “Tiết mục ngắn gì mà buồn cười đến thế? Em nói xem thử.”
Tôi vừa nghe thấy Lưu Tê nói như vậy, sau đó cả người đều lạnh buốt. Đây là cái cớ mà lúc nãy để cho qua câu chuyện nên tôi đã bịa bừa ra, bây giờ bảo tôi nói ra, tôi tỏ vẻ rất tuyệt vọng…
“Em…” Tôi nói ấp a ấp úng, mãi cũng không nói ra được chữ tiếp theo. Trong tình huống Lưu Tê có chút không vui, tôi như vô tình liếc điện thoại của tôi một chút, vừa hay nhìn thấy một mẩu tin, nó cũng có thể giải quyết tình thế khẩn cấp của tôi.
“Em rốt cuộc nói hay không nói?” Vùng giữa hai lông mày của Lưu Tê đã có vẻ tức giận, tôi đành nói ra chuyện cười tôi nhìn thấy lúc nãy.
“Em nói, em nói, anh chờ đã.” Tôi nói với Lưu Tê. Lúc nói lời này, tôi nhanh chóng lọc một lượt tin tức đó, bởi vì chỉ là vội vã nhìn thoáng qua nên tôi nhớ không được hết.
Lưu Tê “ừ” một tiếng với tôi, sau đó quay đầu rất oách nhìn ra bên ngoài. Nhân lúc này, tôi nhanh chóng bổ sung hoàn chỉnh toàn bộ những chữ đó.
“Có một người nói với một người khác, ông ta muốn đánh cháu trai của ông ta, sau đó người kia nói, vậy ông đi đánh đi. Sau đó người này liền trực tiếp đánh hắn ta một cái tát. Ha ha…” Sau khi nói xong chuyện cười này, tôi cũng cười thành tiếng. Bởi vì tôi cảm thấy rất buồn cười, nhưng Lưu Tê không hề cảm thấy vậy. Ánh mắt của anh ta vẫn lạnh lùng, tựa như không hiểu vì sao tôi lại vui vẻ như thế.
Như vậy thì lúng túng rồi. Tôi thu lại toàn bộ nụ cười trên môi lại, không cho Lưu Tê cơ hội nói chuyện. Dựa theo suy đoán của tôi, Lưu Tê chắc chắn sẽ làm tổn thương tôi. Bởi vậy tôi chi bằng trực tiếp lựa chọn chính mình chủ động đổi chủ đề, tránh để trải qua chuyện càng khiến tôi khó xử hơn so với vừa nãy.
Kể từ lần trước sau khi tôi từ chối lời tỏ tình của cậu bạn kia, dường như đám con trai gặp phải trong trường đó đều sẽ nhượng bộ lui binh với tôi. Xem ra lần đó tôi đoán không sai, cậu bạn tỏ tình với tôi, mẹ nhà nó, chính là một kẻ có mưu kế.
Điều duy nhất đáng để tôi thấy may mắn chính là, tôi không hề bằng lòng làm bạn gái cậu ta. Loại con trai như vậy cho dù vứt cho tôi, tôi cũng không thèm. Một kẻ buôn chuyện, nói chuyện của tôi khắp nơi, còn gây xích mích thị phi cho tôi, mẹ cha nhà nó, để tôi gặp lại cậu ta lần nữa, tôi sẽ đánh chết cậu ta.
Vừa nghĩ đến chuyện này, có thể chính là cậu ta truyền đi, tôi liền cảm thấy trong lòng có một luồng khí nóng. Nói thực ra ngày hôm qua tôi chỉ là muốn lợi dụng cậu ta, nhưng không ngờ sau khi lợi dụng cậu ta sẽ xảy ra chuyện như thế này.
“Một con đĩ như cô ta, có người thích cô ta đã là may mắn lắm rồi, lại còn dùng thủ đoạn để nhục mạ người khác.” Tôi lại một lần nữa nghe thấy người khác nói như vậy. Từ lúc mới bắt đầu khi tôi từ ký túc xá đến phòng học, số lần nghe thấy lời nói kiểu này đã không còn ít rồi, tôi cũng bởi vì điều này mới nghĩ đến cái tên nam sinh tỏ tình với tôi ngày hôm qua.
Hôm nay, việc duy nhất khiến tôi cảm thấy có chút bất ngờ chính là…
Lưu Tê - người biến mất liên tiếp mấy ngày nay lại trở về bên cạnh tôi lần nữa, anh ta vẫn như trước nằm bò lên trên bàn để ngủ khiến tôi càng có chút không tự nhiên. Vốn dĩ hôm nay tôi dự định tiếp tục giống hôm trước mang máy tính lên lớp để gõ chữ, nhưng anh ta vừa đến tôi liền cảm thấy bản thân không có tâm trạng gõ chữ.
Ánh mắt tôi luôn nhìn về phía Lưu Tê, anh ta tựa như một người không có chuyện gì ngủ ở lại chỗ đó, giống như chuyện không vui từng xảy ra giữa tôi và anh ta đều không tồn tại. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy mắt của anh ta chuyển động một chút. Trong giây phút đó tôi liền thu lại ánh nhìn của mình, sau đó chuyển lên trên máy tính.
Những chữ chi chít trên máy tính khiến lòng tôi sinh ra chán nản, tôi dứt khoát tắt máy tính. Nhưng không có máy tính, tôi không biết mình phải đặt tầm mắt ở chỗ nào. Lúc tôi đang chán nản, Lưu Tê đang nằm bò trên bàn ngủ lại đột nhiên nói với tôi một câu.
“Buổi trưa cùng đi ăn cơm.” Câu nói đó của anh ta làm tôi giật nảy mình, nhưng trong lòng thoải mái giống như đã buông xuống được một tảng đá to. Bởi vậy chiến tranh lạnh giữa tôi và Lưu Tê đã kết thúc như thế, kết thúc khiến tôi có chút không kịp đề phòng.
Tôi quay đầu nhìn Lưu Tê, phát hiện anh ta vẫn nhắm mắt như trước nằm bò lên trên bàn ngủ. Nhưng trải qua chuyện này, tôi đại khái đã biết, anh ta nằm bò trên bàn nhắm mắt lại không nhất định là thật sự đang ngủ. Có thể sẽ đột nhiên nói một câu khiến bạn giật mình.
“Vâng.” Tôi liền trả lời lại anh ấy một tiếng. Nếu anh ấy đã lùi bước, vậy tôi cũng không cần thiết lại giả bộ thanh cao. Như vậy đều không có lợi cho hai chúng tôi. Không! Nên là không có lợi cho tôi!
Trải qua nhiều lần suy nghĩ, tôi vẫn cảm thấy giáo sư Nghiêm cũng không phải là chỗ dựa vững chắc của tôi. Người quá coi trọng những quyền thế đó như thầy ấy, nếu hễ động đến quyền thế đó của thầy ấy, tôi cảm thấy người đầu tiên thầy ấy bỏ rơi chính là tôi.
Bất luận độ tin cậy, tôi vẫn cảm thấy Lưu Tê tương đối đáng tin. Ít nhất tôi có thể cảm nhận được một chút từ trên người Lưu Tê. Sự yêu thích của anh ta đối với tôi, chỉ một chút ít như thế cũng đủ để tôi coi anh ta là chỗ dựa vững chắc.
Nếu như hôm nay Lưu Tê không nhượng bộ với tôi, tôi cảm thấy bản thân tôi có lẽ sẽ đi tìm anh ta, bởi vì tôi vẫn muốn dựa dẫm vào anh ta. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy toàn bộ tâm trạng của tôi đã thoải mái hơn rất nhiều, không phiền muộn khó chịu như trước.
Từ sau khi tôi trả lời anh ta, hai người lại không có gì để nói. Cảnh tượng như vậy đối với tôi mà nói mãi thành quen, bây giờ tôi chỉ cần đợi buổi trưa đến.
Nhưng, một người quả thực rất buồn chán. Bởi vậy tôi lặng lẽ lôi điện thoại ra, tiếp tục gõ chữ. Bây giờ không có sự lo lắng lúc trước, tôi đương nhiên có thể gõ chữ chẳng cần đắn đo.
Còn nguyên nhân lấy điện thoại ra gõ chữ chính là, bàn phím điện thoại không có tiếng động, còn bàn phím máy tính có tiếng động. Tôi sợ quấy rầy anh ta ngủ, đợi một lúc sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa tôi và anh ta, mọi chuyện đều phải thận trọng thì hơn.
Tôi cảm giác cả thế giới đều yên tĩnh trở lại, cũng có thể là tôi đã ngăn che hết tất cả âm thanh bên ngoài. Như vậy tôi mới có thể tập trung ý chí làm việc mình muốn làm. Còn những người hoặc việc khác thì có liên quan gì đến tôi?
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, cũng sắp đến giờ buổi trưa, Lưu Tê tự động tỉnh dậy. Anh ta vò mặt, nhìn bộ dạng như vậy của anh ta, tôi cười không hiền hậu, nằm bò trên bàn lâu như thế, anh chịu tội như thế là đáng đời.
“Em cười cái gì?” Ánh nhìn lạnh buốt của Lưu Tê bay về phía tôi. Nụ cười của tôi trong chớp mắt trở nên cứng đờ ở bên khóe miệng, cảm giác sau khi Lưu Tê biến mất nhiều ngày như thế, lúc trở về cảm giác đầu tiên dành cho tôi lại càng lạnh nhạt hơn so với trước kia. Cũng không biết anh ta rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì…
“Em chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một tiết mục ngắn hài hước.” Tôi thu lại tất cả ý cười trên môi, sau đó dùng cái cớ này cho qua việc vừa nãy. Nhưng tôi nhìn dáng vẻ này của Lưu Tê, tựa như là không muốn chuyện này cứ thế mà qua đi, anh ta nói thẳng với tôi: “Tiết mục ngắn gì mà buồn cười đến thế? Em nói xem thử.”
Tôi vừa nghe thấy Lưu Tê nói như vậy, sau đó cả người đều lạnh buốt. Đây là cái cớ mà lúc nãy để cho qua câu chuyện nên tôi đã bịa bừa ra, bây giờ bảo tôi nói ra, tôi tỏ vẻ rất tuyệt vọng…
“Em…” Tôi nói ấp a ấp úng, mãi cũng không nói ra được chữ tiếp theo. Trong tình huống Lưu Tê có chút không vui, tôi như vô tình liếc điện thoại của tôi một chút, vừa hay nhìn thấy một mẩu tin, nó cũng có thể giải quyết tình thế khẩn cấp của tôi.
“Em rốt cuộc nói hay không nói?” Vùng giữa hai lông mày của Lưu Tê đã có vẻ tức giận, tôi đành nói ra chuyện cười tôi nhìn thấy lúc nãy.
“Em nói, em nói, anh chờ đã.” Tôi nói với Lưu Tê. Lúc nói lời này, tôi nhanh chóng lọc một lượt tin tức đó, bởi vì chỉ là vội vã nhìn thoáng qua nên tôi nhớ không được hết.
Lưu Tê “ừ” một tiếng với tôi, sau đó quay đầu rất oách nhìn ra bên ngoài. Nhân lúc này, tôi nhanh chóng bổ sung hoàn chỉnh toàn bộ những chữ đó.
“Có một người nói với một người khác, ông ta muốn đánh cháu trai của ông ta, sau đó người kia nói, vậy ông đi đánh đi. Sau đó người này liền trực tiếp đánh hắn ta một cái tát. Ha ha…” Sau khi nói xong chuyện cười này, tôi cũng cười thành tiếng. Bởi vì tôi cảm thấy rất buồn cười, nhưng Lưu Tê không hề cảm thấy vậy. Ánh mắt của anh ta vẫn lạnh lùng, tựa như không hiểu vì sao tôi lại vui vẻ như thế.
Như vậy thì lúng túng rồi. Tôi thu lại toàn bộ nụ cười trên môi lại, không cho Lưu Tê cơ hội nói chuyện. Dựa theo suy đoán của tôi, Lưu Tê chắc chắn sẽ làm tổn thương tôi. Bởi vậy tôi chi bằng trực tiếp lựa chọn chính mình chủ động đổi chủ đề, tránh để trải qua chuyện càng khiến tôi khó xử hơn so với vừa nãy.
Bình luận facebook