Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 61 HỌC CÁCH LỢI DỤNG
CHƯƠNG 61: HỌC CÁCH LỢI DỤNG
Trong nháy mắt đi lướt qua nhau, Uông Dương đột nhiên kéo chặt tay tôi, muốn nói lại thôi. Lưu Tê tức giận trừng mắt nhìn anh ấy, trên mặt lộ ra biểu tình nếu mày không chịu buông cái tay chó của mày ra thì mày nhất định phải chết.
Tôi rất sợ Lưu Tê và anh ấy đánh nhau ở trong nhà hàng, kỳ lạ nhất chính là, bạn gái của Uông Dương lại không hề tức giận chút nào.
Bạn trai của mình ở trong nhà hàng, trước mặt mọi người nắm tay một cô gái khác. Bất kể là cô gái rộng lượng thế nào cũng đều sẽ không chịu nổi.
Hoặc là cô gái này mưu tính rất sâu, hoặc là căn bản cô ấy không yêu Uông Dương.
Vấn đề tôi lo lắng nhất lúc này dĩ nhiên là việc bạn gái Uông Dương không thương anh ấy mà không phải là anh ấy cùng Lưu Tê sắp đánh nhau.
Có lẽ ở tận sâu đáy lòng, tôi vẫn luôn yêu Uông Dương.
Khiến cho tôi càng thêm phiền não chính là, nếu như Uông Dương vì bị tôi từ chối mà tìm đến một cô gái không có tình cảm, vậy tương lai của anh ấy nhất định sẽ không hạnh phúc.
Nhưng bây giờ tôi không thể cho Uông Dương hạnh phúc, tôi cảm thấy giờ phút này mình chẳng khác gì một tiện nhân lập dị, vừa thánh mẫu Maria, lại vừa ích kỉ.
Trong mắt hai người đều đã hừng hực lửa nóng, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cảm thấy cực kỳ không ổn. Bàn tay rộng lớn của Lưu Tê bỗng ôm cả người tôi vào trong lòng, ngay trước mặt Uông Dương đặt xuống một nụ hôn triền miên, bá đạo không cho tôi tránh thoát.
“A…” Dưới nụ hôn mạnh mẽ, ngang ngược của Lưu Tê, tôi không cảm nhận được bất kỳ ham muốn nào, ngược lại đầu óc vô cùng tỉnh táo. Tôi không dám nhìn vẻ mặt lúc này của Uông Dương, anh ta sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn tôi chứ.
Sau khi nụ hôn kết thúc, cả người tôi đều tựa vào ngực anh ta, trong phút chốc, tôi thoáng nhìn thấy ánh mắt bi thương của Uông Dương, ánh mắt đó thật giống như một con thỏ nhỏ bị đau vậy.
Mà cô gái vẫn luôn đứng bên cạnh anh ấy lúc này lại giống như miếng băng dán cá nhân, quấn chặt lấy cả người anh ấy. Hai người trai tài gái sắc đứng chung một chỗ, trời đất tạo thành một đôi.
Càng nhìn cô gái bên cạnh Uông Dương tôi càng cảm thấy không vừa mắt. Khuôn mặt cô ấy rất đẹp, vóc người cũng rất hoàn hảo, lúc nào cũng luôn mỉm cười, thoạt nhìn rất dễ khiến người khác cảm thấy thân thiết. Không biết là do cô ấy là bạn gái của Uông Dương hay là vì cá nhân tôi cảm thấy được vấn đề, tôi luôn có cảm giác cô gái này không hề đơn giản giống như trong tưởng tượng.
“Dương…” Cô gái đó khẽ gọi tên anh, sau đó nhón chân dịu dàng hôn lên môi anh ấy. Khiến cho người khác cảm thấy hoàn toàn khác biệt với nụ hôn bá đạo, kích động của Lưu Tê, cô gái này tựa như một tinh linh nhẹ nhàng, do trời cao phái xuống để chữa lành vết thương cho Uông Dương vậy.
Cuối cùng anh ấy rời đi chỉ để lại cho tôi ánh mắt bi thương cùng bóng lưng cô đơn.
Lưu Tê thoạt nhìn thật giống người chiến thắng, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý như trẻ con, vô cùng ân cần kéo ghế cho tôi.
Nam sinh chính là như vậy, đều giống như một con sư tử oai phong. Khi có người tới tranh đoạt địa bàn, nó sẽ nhe răng bén nhọn. Đối với những thứ mà mình rõ ràng không thèm để ý, vẫn nhất định liều mạng đến đầu rơi máu chảy.
Mà tôi hiểu rất rõ ràng điểm ấy của Lưu Tê. Nếu như nói Uông Dương là một chú chó trung thành, vậy thì Lưu Tê chính là một con sư tử bá đạo.
“Mau nhắm mắt lại, anh cho em xem ảo thuật.” Không biết hôm nay anh ta đã sớm có chuẩn bị hay là tâm tình rất tốt, nụ cười vẫn luôn không ngừng nở trên môi.
Nghe anh ta nói lời thoại kinh điển như vậy, cho dù cảm thấy nhàm chán thế nào tôi cũng phải cố gắng phối hợp biểu diễn.
Khéo léo nhắm mắt lại, lúc đầu tôi cho rằng anh ta sẽ bày ra trò ảo thuật nhàm chán, vòng vo tặng quà, nhưng thật không ngờ khi tôi mở mắt ra, trước mặt lại xuất hiện một chiếc chìa khóa.
“Thích không? Anh đã thuê một căn phòng ở bên ngoài, muốn cùng em ở chung một nhà.” Anh ta dịu dàng đặt chìa khóa vào trong tay tôi.
Đây thực sự là Lưu Tê sao? Vì sao tôi lại cảm giác anh ta đã bị người khác giả mạo chứ?
Trước đây, anh ta chỉ biết làm tình với tôi, làm xong sẽ đi, luôn là mặt lạnh chưa bao giờ biết cười, cũng sẽ không nói mấy lời tâm tình gì đó.
Nhưng hôm nay, anh ta tựa như biến thành một người khác, khiến tôi sinh ra một cảm giác rằng có phải Lưu Tê đã thật lòng thích tôi hay không.
Ngay từ đầu tôi chỉ muốn lợi dụng anh ta, không ngờ anh ta lại thực sự thích tôi. Ha ha ha, tôi nhìn về phía ánh mắt của anh ta, bỗng nhiên vẻ mặt lại trở nên khó hiểu.
Nếu như anh ta thực lòng yêu tôi, như vậy kế hoạch báo thù sẽ càng dễ thực hiện.
Những người đã hủy hoại tôi, kể cả chính bản thân tôi, toàn bộ đều phải chịu quả báo, trừng phạt.
Sau khi cơm nước xong, Lưu Tê cũng không ép buộc tôi làm gì, chỉ đưa tôi đến trước cửa phòng rồi rời đi.
Từ trên lầu nhìn thấy anh ta lên xe, nghênh ngang mà đi, trong lòng tôi thậm chí có chút buồn cười.
Ai có thể nghĩ tới việc Lưu Tê sẽ yêu tôi chứ. Có lẽ ngay cả chính bản thân anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày anh ta lại yêu tôi.
Trò chơi tình ái này chính là như vậy, người nào thích đối phương trước, người đó chính là kẻ thất bại. Trước kia tôi đã từng nghĩ, nếu như Lưu Tê có thể thích tôi, bảo vệ cho tôi, như vậy thật tốt biết bao.
Thế nhưng vào lúc tôi cần anh ta nhất, anh ta lại vẫn chưa kịp yêu tôi. Bây giờ, trong lòng tôi chỉ muốn tìm cách trả thù mà thôi.
Thẩm Lệ Lệ, Đường Hân, Dương Hồng… Hết thảy toàn bộ chính là nguyên nhân vì sao hôm nay tôi lại trở thành như vậy.
Tất cả đã rõ mồn một ngay trước mắt. Hiện tại tôi dựa vào cây đại thụ Lưu Tê này, phải học cách lợi dụng.
Tôi cầm điện thoại di động lên, gửi một tin nhắn đến cho Đường Hân. Tất nhiên chữ viết phía trên nhìn như không có gì bất thường, thế nhưng lọt vào trong mắt loại phụ nữ lòng dạ hẹp hòi như cô ta, nội dung tôi gửi đặc biệt khiến cô ta tức giận.
Tôi vô tình hay cố ý nói ra thái độ của Lưu Tê đối với mình hôm nay, mạnh mẽ bày tỏ ân ái.
Đường Hân vẫn luôn theo đuổi Lưu Tê, chuyện này cả trường đều biết, mà tôi lại dám ở trước mặt cô ta yêu đương thắm thiết không chút kiêng kỵ, đoán chừng cô ta nhất định sẽ tức giận muốn nổ tung.
Quả nhiên không bao lâu sau, một loạt tin nhắn ùn ùn kéo đến di động của tôi, có tin do Đường Hân gửi tới, cũng có tin do bạn cô ta gửi, hơn nữa còn có một vài số lạ.
Đại khái chính là chửi tôi mãnh liệt, đồng thời tuyên bố sẽ gọi người tới đánh tôi.
Cái tôi chờ chính là những lời này.
Tôi lập tức lựa ra một vài tin nhắn tương đối gay gắt cho Đường Đông Phi, cậu ấy nhất định sẽ hiểu ý tôi. Quả nhiên, Đường Đông Phi đã chuyển tiếp toàn bộ đến di động của Lưu Tê.
Anh ta không gọi điện thoại cho tôi, tôi nghĩ không bao lâu sau, tôi liền có thể chứng kiến một chút vui mừng ngoài ý muốn mà Lưu Tê tặng cho mình, đây cũng là điểm khiến tôi tương đối tán thưởng ở anh ta. Anh ta làm việc từ trước tới nay chưa bao giờ khoe khoang, mỗi lần đều chờ làm xong chuyện, sau đó mới nói với tôi.
Có lẽ là do yêu tôi khiến anh ta có chút chậm chạp, điều này ở trong mắt người khác chính là một cái thòng lọng, nhưng anh ta lại không chút do dự chui vào.
Hôm nay, gió xuân ôn hòa, không khí sớm mai xen lẫn hương thơm thoang thoảng của bùn đất. Tôi mới vừa ra khỏi phòng liền nghe thấy có rất nhiều người đang bàn luận ầm ĩ.
Dựng đứng lỗ tai từ trong đám người tôi nghe ra được, Lưu Tê đã gọi người đùa bỡn Đường Hân, hiện tại cô ta đang chuẩn bị chuyển trường rồi.
Thế nhưng ai biết anh trai của cô ta lại là công tử của tập đoàn M Thị, lúc này Đường Vĩnh Chiếu đã tỏ rõ thái độ của mình, bất kể tiêu tốn bao nhiêu tiền, cũng nhất định khiến cho Lưu Tê phải trả giá.
Bước vào phòng học, Lưu Tê vẫn chưa tới lớp, đang ngồi bên cạnh tôi chính là Dương Hồng. Cậu ta từ sáng sớm đã lộ ra bộ dáng cười híp mắt, kẻ thù không đội trời chung, lúc nào cũng diễu võ dương oai Lưu Tê của mình không ngờ lại có ngày hôm nay.
Tôi nhìn vào ánh mắt đang dõi theo mình của cậu ta mà cảm thấy giống như đang xem một vở kịch hay vừa ra lò vậy.
Trong nháy mắt đi lướt qua nhau, Uông Dương đột nhiên kéo chặt tay tôi, muốn nói lại thôi. Lưu Tê tức giận trừng mắt nhìn anh ấy, trên mặt lộ ra biểu tình nếu mày không chịu buông cái tay chó của mày ra thì mày nhất định phải chết.
Tôi rất sợ Lưu Tê và anh ấy đánh nhau ở trong nhà hàng, kỳ lạ nhất chính là, bạn gái của Uông Dương lại không hề tức giận chút nào.
Bạn trai của mình ở trong nhà hàng, trước mặt mọi người nắm tay một cô gái khác. Bất kể là cô gái rộng lượng thế nào cũng đều sẽ không chịu nổi.
Hoặc là cô gái này mưu tính rất sâu, hoặc là căn bản cô ấy không yêu Uông Dương.
Vấn đề tôi lo lắng nhất lúc này dĩ nhiên là việc bạn gái Uông Dương không thương anh ấy mà không phải là anh ấy cùng Lưu Tê sắp đánh nhau.
Có lẽ ở tận sâu đáy lòng, tôi vẫn luôn yêu Uông Dương.
Khiến cho tôi càng thêm phiền não chính là, nếu như Uông Dương vì bị tôi từ chối mà tìm đến một cô gái không có tình cảm, vậy tương lai của anh ấy nhất định sẽ không hạnh phúc.
Nhưng bây giờ tôi không thể cho Uông Dương hạnh phúc, tôi cảm thấy giờ phút này mình chẳng khác gì một tiện nhân lập dị, vừa thánh mẫu Maria, lại vừa ích kỉ.
Trong mắt hai người đều đã hừng hực lửa nóng, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cảm thấy cực kỳ không ổn. Bàn tay rộng lớn của Lưu Tê bỗng ôm cả người tôi vào trong lòng, ngay trước mặt Uông Dương đặt xuống một nụ hôn triền miên, bá đạo không cho tôi tránh thoát.
“A…” Dưới nụ hôn mạnh mẽ, ngang ngược của Lưu Tê, tôi không cảm nhận được bất kỳ ham muốn nào, ngược lại đầu óc vô cùng tỉnh táo. Tôi không dám nhìn vẻ mặt lúc này của Uông Dương, anh ta sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn tôi chứ.
Sau khi nụ hôn kết thúc, cả người tôi đều tựa vào ngực anh ta, trong phút chốc, tôi thoáng nhìn thấy ánh mắt bi thương của Uông Dương, ánh mắt đó thật giống như một con thỏ nhỏ bị đau vậy.
Mà cô gái vẫn luôn đứng bên cạnh anh ấy lúc này lại giống như miếng băng dán cá nhân, quấn chặt lấy cả người anh ấy. Hai người trai tài gái sắc đứng chung một chỗ, trời đất tạo thành một đôi.
Càng nhìn cô gái bên cạnh Uông Dương tôi càng cảm thấy không vừa mắt. Khuôn mặt cô ấy rất đẹp, vóc người cũng rất hoàn hảo, lúc nào cũng luôn mỉm cười, thoạt nhìn rất dễ khiến người khác cảm thấy thân thiết. Không biết là do cô ấy là bạn gái của Uông Dương hay là vì cá nhân tôi cảm thấy được vấn đề, tôi luôn có cảm giác cô gái này không hề đơn giản giống như trong tưởng tượng.
“Dương…” Cô gái đó khẽ gọi tên anh, sau đó nhón chân dịu dàng hôn lên môi anh ấy. Khiến cho người khác cảm thấy hoàn toàn khác biệt với nụ hôn bá đạo, kích động của Lưu Tê, cô gái này tựa như một tinh linh nhẹ nhàng, do trời cao phái xuống để chữa lành vết thương cho Uông Dương vậy.
Cuối cùng anh ấy rời đi chỉ để lại cho tôi ánh mắt bi thương cùng bóng lưng cô đơn.
Lưu Tê thoạt nhìn thật giống người chiến thắng, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý như trẻ con, vô cùng ân cần kéo ghế cho tôi.
Nam sinh chính là như vậy, đều giống như một con sư tử oai phong. Khi có người tới tranh đoạt địa bàn, nó sẽ nhe răng bén nhọn. Đối với những thứ mà mình rõ ràng không thèm để ý, vẫn nhất định liều mạng đến đầu rơi máu chảy.
Mà tôi hiểu rất rõ ràng điểm ấy của Lưu Tê. Nếu như nói Uông Dương là một chú chó trung thành, vậy thì Lưu Tê chính là một con sư tử bá đạo.
“Mau nhắm mắt lại, anh cho em xem ảo thuật.” Không biết hôm nay anh ta đã sớm có chuẩn bị hay là tâm tình rất tốt, nụ cười vẫn luôn không ngừng nở trên môi.
Nghe anh ta nói lời thoại kinh điển như vậy, cho dù cảm thấy nhàm chán thế nào tôi cũng phải cố gắng phối hợp biểu diễn.
Khéo léo nhắm mắt lại, lúc đầu tôi cho rằng anh ta sẽ bày ra trò ảo thuật nhàm chán, vòng vo tặng quà, nhưng thật không ngờ khi tôi mở mắt ra, trước mặt lại xuất hiện một chiếc chìa khóa.
“Thích không? Anh đã thuê một căn phòng ở bên ngoài, muốn cùng em ở chung một nhà.” Anh ta dịu dàng đặt chìa khóa vào trong tay tôi.
Đây thực sự là Lưu Tê sao? Vì sao tôi lại cảm giác anh ta đã bị người khác giả mạo chứ?
Trước đây, anh ta chỉ biết làm tình với tôi, làm xong sẽ đi, luôn là mặt lạnh chưa bao giờ biết cười, cũng sẽ không nói mấy lời tâm tình gì đó.
Nhưng hôm nay, anh ta tựa như biến thành một người khác, khiến tôi sinh ra một cảm giác rằng có phải Lưu Tê đã thật lòng thích tôi hay không.
Ngay từ đầu tôi chỉ muốn lợi dụng anh ta, không ngờ anh ta lại thực sự thích tôi. Ha ha ha, tôi nhìn về phía ánh mắt của anh ta, bỗng nhiên vẻ mặt lại trở nên khó hiểu.
Nếu như anh ta thực lòng yêu tôi, như vậy kế hoạch báo thù sẽ càng dễ thực hiện.
Những người đã hủy hoại tôi, kể cả chính bản thân tôi, toàn bộ đều phải chịu quả báo, trừng phạt.
Sau khi cơm nước xong, Lưu Tê cũng không ép buộc tôi làm gì, chỉ đưa tôi đến trước cửa phòng rồi rời đi.
Từ trên lầu nhìn thấy anh ta lên xe, nghênh ngang mà đi, trong lòng tôi thậm chí có chút buồn cười.
Ai có thể nghĩ tới việc Lưu Tê sẽ yêu tôi chứ. Có lẽ ngay cả chính bản thân anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày anh ta lại yêu tôi.
Trò chơi tình ái này chính là như vậy, người nào thích đối phương trước, người đó chính là kẻ thất bại. Trước kia tôi đã từng nghĩ, nếu như Lưu Tê có thể thích tôi, bảo vệ cho tôi, như vậy thật tốt biết bao.
Thế nhưng vào lúc tôi cần anh ta nhất, anh ta lại vẫn chưa kịp yêu tôi. Bây giờ, trong lòng tôi chỉ muốn tìm cách trả thù mà thôi.
Thẩm Lệ Lệ, Đường Hân, Dương Hồng… Hết thảy toàn bộ chính là nguyên nhân vì sao hôm nay tôi lại trở thành như vậy.
Tất cả đã rõ mồn một ngay trước mắt. Hiện tại tôi dựa vào cây đại thụ Lưu Tê này, phải học cách lợi dụng.
Tôi cầm điện thoại di động lên, gửi một tin nhắn đến cho Đường Hân. Tất nhiên chữ viết phía trên nhìn như không có gì bất thường, thế nhưng lọt vào trong mắt loại phụ nữ lòng dạ hẹp hòi như cô ta, nội dung tôi gửi đặc biệt khiến cô ta tức giận.
Tôi vô tình hay cố ý nói ra thái độ của Lưu Tê đối với mình hôm nay, mạnh mẽ bày tỏ ân ái.
Đường Hân vẫn luôn theo đuổi Lưu Tê, chuyện này cả trường đều biết, mà tôi lại dám ở trước mặt cô ta yêu đương thắm thiết không chút kiêng kỵ, đoán chừng cô ta nhất định sẽ tức giận muốn nổ tung.
Quả nhiên không bao lâu sau, một loạt tin nhắn ùn ùn kéo đến di động của tôi, có tin do Đường Hân gửi tới, cũng có tin do bạn cô ta gửi, hơn nữa còn có một vài số lạ.
Đại khái chính là chửi tôi mãnh liệt, đồng thời tuyên bố sẽ gọi người tới đánh tôi.
Cái tôi chờ chính là những lời này.
Tôi lập tức lựa ra một vài tin nhắn tương đối gay gắt cho Đường Đông Phi, cậu ấy nhất định sẽ hiểu ý tôi. Quả nhiên, Đường Đông Phi đã chuyển tiếp toàn bộ đến di động của Lưu Tê.
Anh ta không gọi điện thoại cho tôi, tôi nghĩ không bao lâu sau, tôi liền có thể chứng kiến một chút vui mừng ngoài ý muốn mà Lưu Tê tặng cho mình, đây cũng là điểm khiến tôi tương đối tán thưởng ở anh ta. Anh ta làm việc từ trước tới nay chưa bao giờ khoe khoang, mỗi lần đều chờ làm xong chuyện, sau đó mới nói với tôi.
Có lẽ là do yêu tôi khiến anh ta có chút chậm chạp, điều này ở trong mắt người khác chính là một cái thòng lọng, nhưng anh ta lại không chút do dự chui vào.
Hôm nay, gió xuân ôn hòa, không khí sớm mai xen lẫn hương thơm thoang thoảng của bùn đất. Tôi mới vừa ra khỏi phòng liền nghe thấy có rất nhiều người đang bàn luận ầm ĩ.
Dựng đứng lỗ tai từ trong đám người tôi nghe ra được, Lưu Tê đã gọi người đùa bỡn Đường Hân, hiện tại cô ta đang chuẩn bị chuyển trường rồi.
Thế nhưng ai biết anh trai của cô ta lại là công tử của tập đoàn M Thị, lúc này Đường Vĩnh Chiếu đã tỏ rõ thái độ của mình, bất kể tiêu tốn bao nhiêu tiền, cũng nhất định khiến cho Lưu Tê phải trả giá.
Bước vào phòng học, Lưu Tê vẫn chưa tới lớp, đang ngồi bên cạnh tôi chính là Dương Hồng. Cậu ta từ sáng sớm đã lộ ra bộ dáng cười híp mắt, kẻ thù không đội trời chung, lúc nào cũng diễu võ dương oai Lưu Tê của mình không ngờ lại có ngày hôm nay.
Tôi nhìn vào ánh mắt đang dõi theo mình của cậu ta mà cảm thấy giống như đang xem một vở kịch hay vừa ra lò vậy.
Bình luận facebook