• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 69 KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN

CHƯƠNG 69: KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN

Mẹ của Lưu Tê vừa nhìn chính là một nhân vật hung ác, ghe các bạn học tán gẫu trước đây nói năm đó cha Lưu Tê cũng vô cùng đa tình, tìm nhiều tiểu tam ở bên ngoài, dù vậy bà Lưu cũng không ly hôn với cha Lưu Tê, im hơi lặng tiếng nhiều năm đổi lấy nửa phần gia sản của nhà Lưu Tê, nghĩ cũng biết người phụ nữ này yêu con trai bà ấy đến thế nào, nếu không đã sớm ly hôn với cha anh ta rồi.

“Chào bác, bác tới có chuyện gì không? Lưu Tê không đi cùng bác tới sao?” Tôi lễ độ cung kính nói với bà ấy.

“Lưu Tê và cha nó còn có chuyện cần nói với nhau, ta cũng có chuyện muốn nói với cháu.” Bà ấy ôn hòa nói với tôi.

“Bác gái, bác có chuyện gì muốn nói với cháu sao?” Ngay cả thở tôi cũng không dám thở mạnh.

“Lý Viện, ta biết nhà cháu rất thiếu tiền, cũng biết cháu là một đứa trẻ hiếu thảo, nhưng nhà chúng ta tuyệt đối không cho phép một người xuất thân như cháu bước vào cửa Lưu gia, đặc biệt là cha của Lưu Tê, không phải ta nói nghề nghiệp của cháu không tốt, mỗi người đều có mong muốn của riêng mình, nhưng ở nhà chúng ta thì tuyệt đối không được, hy vọng cháu có thể hiểu tấm lòng của người làm cha làm mẹ chúng ta.”

Thực ra tôi rất muốn nói với bà ấy rằng chính con trai bà ấy dùng đủ các loại uy hiếp để tôi vào ở nhà anh ta, nhưng đối với một người lớn tuổi, tôi thực sự không muốn cãi vã với bà ấy, chỉ đành một mực cung kính như một con thỏ nhỏ nói với bà ấy: “Bác gái à, bác hiểu lầm rồi, cháu và Lưu Tê không phải như bác nghĩ đâu, cháu chỉ là một người tình của anh ta, bây giờ cháu đi là được.”

Trên mặt bà Lưu rốt cuộc cũng lộ ra ý cười, nói: “Ta không có ý đuổi cháu đi, ta hy vọng mấy thanh niên các cháu có thể thông cảm hơn cho tấm lòng những người làm cha làm mẹ chúng ta đây. Ta đi trước đây, ta không hy vọng Lưu Tê biết được chuyện ta tới đây, tạm biệt!” Bà ấy nói xong bèn dẫn tuy tùng của mình rời đi.

Trước sau bị hai người mẹ giáo huấn, ngẫm lại mình cũng quá xui xẻo, rõ ràng là bọn họ trêu chọc tôi mà tôi lại bị mẹ bọn họ xử lý, tình yêu gì cũng biến thành trách nhiệm trên tư tưởng của tôi, tôi là một cá thể, không muốn tốn tình cảm cho bất kỳ ai trong số họ.

Bị mẹ anh ta dạy dỗ xong, tôi vội vàng thu dọn quần áo của mình, một phút đồng hồ cũng không muốn ở lại nơi quỷ quái này nữa, càng nghĩ càng hối hận, nếu không phải Lưu Tê nhất định bắt tôi vào ở, tôi sẽ không rời khỏi phòng ngủ tuy nhỏ nhưng tự do tự tại của mình, mấy câu chửi thô tục vẫn tuôn ra không ngừng.

Tài xế Tiểu Vương kiên trì muốn đưa tôi trở lại trường học, tôi bao lớn bao nhỏ cũng không đi được, chỉ đành nghe theo sự sắp xếp của anh ta. Đợi đến khi tôi về lại trường, ước chừng hành lý của tôi rồi leo lên lầu ký túc xá, lúc này tất cả nữ sinh đều nhìn tôi, nhìn chằm chằm tôi như đang chế giễu, tôi nghe thấy đủ loại âm thanh, chó nhà có tang, ướt sũng, bị chồng ruồng bỏ... Loại từ khó nghe nào cũng có hết, tôi nhất thời tức không nhịn được, thét lên với bọn họ: “Nhìn gì mà nhìn, có gì hay mà nhìn, có bản lĩnh thì đánh nhau với tôi đây này!” Lửa giận của tôi nhất thời bộc phát ra, lúc này Đường Đông Phi đi ra, chắc là cậu ấy bị giọng của tôi đánh thức. Giúp tôi khuyên đám người vây xem lùi lại, kéo tôi về phòng ngủ, cậu ấy cũng vô cùng tò mò nhìn tôi, hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì: “Viện Viện, sao đột nhiên cậu lại lấy hành lý về thế? Không phải cậu đang sống yên ổn ở nhà Lưu Tê hay sao?” Lúc đó tôi không muốn trả lời câu hỏi của cậu ấy chút nào, vứt hành lý đi rồi trốn vào phòng tắm, tôi rửa mặt hết lần này đến lần khác, thực sự hy vọng tất cả đừng xảy ra, đột nhiên tôi nghĩ đến Thẩm Lệ Lệ, tôi không muốn tiếp tục sống dựa vào Lưu Tê nữa, tôi phải tìm đường mưu sinh khác…

“Lệ Lệ, bây giờ có khách không?” Tôi bấm số điện thoại của Thẩm Lệ Lệ, nói.

“Có, em qua đây đi! Bọn họ đều ở đây rồi!” Thẩm Lệ Lệ dắc ý nói với tôi.

“Được, tôi tới ngay!” Tôi trang điểm, thay một bộ đồ gợi cảm, tùy tiện khoác một chiếc áo khoác rồi đi ra khỏi trường, khuôn mặt tôi lạnh lùng, đột nhiên tôi cảm thấy, có lẽ tôi trời sinh làm gái, nếu không làm gái, ai cũng không nuôi được tôi cả đời…

Quanh đi quẩn lại rốt cuộc cũng đã tới quán karaoke, âm nhạc huyên náo, không khí dâm loạn đập vào mặt, dường như ở đây tôi tìm được khoái cảm, ở đây, mọi người đều bình đẳng, không có ai thấp hơn ai một bậc, chỉ có ai chịu chơi hơn ai.

Tôi đi tới gian phòng Thẩm Lệ Lệ nói với tôi, ngồi xuống trước mặt người khách chị ấy giới thiệu cho tôi, tôi và anh ta cũng coi như có chuyện để nói, vừa chơi đoán số vừa uống rượu, thỉnh thoảng còn bị anh ta dùng bàn tay heo của mình sờ hết sạch, tôi không hề có ý tránh né, điều này khiến người khách kia rất vui, tùy ý làm bậy chiếm hữu tôi, tay anh ta cởi chiếc quần lót đã ướt của tôi xuống, tiến vào nơi cấm địa của tôi hết lần này đến lần khác, người bên cạnh cũng bắt đầu không kiêng dè làm chuyện nam nữ, cả căn phòng tản ra hơi thở uể oải…

Đợi sau khi thỏa mãn xong, anh ta cho tôi một xấp tiền, khoảng chừng hơn ba mươi lăm triệu, theo như đã chia, tôi đưa cho Thẩm Lệ Lệ hơn ba triệu, còn mình thì cầm số tiền còn lại đi lang thang trên đường, e rằng cả đời này tôi cũng không quay lại cuộc sống bình thường được nữa, bởi có một lần rồi sẽ có lần thứ hai thứ ba, và vô số lần còn lại nữa…

Nhiều lần cảm thán trời cao bất công nhưng lại không thể cứu vãn được chuyện đã đành, dù là lý do gì hay mượn cớ gì, người ta đều phải có trách nhiệm với những gì mình đã làm, đây là trách nhiệm trốn không thoát được… Trên con đường này, tôi càng đi càng xa, e rằng không quay lại được nữa rồi…

Tôi mang theo cơ thể vô cùng đau nhức đi trên đường cái. Thuận tay bắt một chiếc taxi, nhưng người tài xế này lại đưa tôi đi càng ngày càng xa trường học, lúc đầu tôi không chú ý, sau đó mới phát hiện không đúng, lập tức kêu hắn ta dừng xe, nhưng hắn ta vẫn không dừng lại, còn nói đường lúc trước bị tắc, buộc phải đi đường này, cửa xe đã bị hắn ta khóa lại, tôi muốn nhảy xuống xe cũng không được, tôi đành nói với tất cả những người có liên lạc với mình trên điện thoại rằng tôi gặp nguy hiểm, hy vọng bọn họ nhìn thấy có thể đến cứu tôi, vừa gửi tin nhắn xong, không kịp gọi điện thoại thì điện thoại tôi hết pin, tôi giả vờ bình tĩnh ngồi phía sau, mãi đến khi tài xế dừng xe lại, trong nhà nhỏ bên cạnh có một đám người lao đến chỗ tôi, cầm dây thừng trói tôi vào trong phòng chứa củi, tôi biết cho dù tôi có gào rách cổ họng cũng vô dụng, chi bằng giữ lại chút sức lực nghĩ cách cứu mình ra ngoài.

Tôi thực sự đã gây ra chuyện lớn rồi. Chuyện tôi bị bắt cóc tôi không hề ngạc nhiên, từ khi ở bên Lưu Tê, không biết tôi đã gặp phải bao nhiêu sự đố kỵ của các nữ sinh rồi, bọn họ dù có quyến rũ Lưu Tê thế nào, Lưu Tê cũng không thèm để mắt đến, bọn họ phát hết oán khí lên người tôi tôi cũng rất oan uổng! Lần này không biết bọn họ lại muốn chơi trò gì, lúc đó tôi cũng mất hết can đảm, trong lòng chỉ nghĩ muốn chém muốn giết gì tùy bọn họ là được, sống trên đời này thế nào cũng lãng phí không khí…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom