• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 71 CÁO BIỆT

CHƯƠNG 71: CÁO BIỆT

Một năm kia, trong sân trường đang phát bài hát: “Bao nhiêu người từng mến mộ dung nhan em khi còn trẻ, nhưng ai nguyện thừa nhận thay đổi của năm tháng vô tình, bao nhiêu người tới có còn trong đời em, nhưng biết một đời có em, tôi đều ở bên cạnh em.” Nghe rồi liên tưởng đến chính bản thân mình, ai sẽ làm bạn bên tôi cả đời, đây là một câu đố.

Bây giờ tôi đang đắm chìm trong sự ngọt ngào với Lưu Tê, tôi cũng không biết mình có thể đi với anh được bao lâu, nhưng tôi muốn báo đáp lại sự đối xử tốt với tôi của anh trong một thời gian có hạn. Tôi nghĩ cách tốt nhất chính là luôn bầu bạn bên anh như vậy.

Cuối tuần, giống như thường ngày, ăn sáng xong, khi tôi đang chuẩn bị viết tiểu thuyết của mình, Đường Đông Phi gọi điện thoại tới làm nũng với tôi: “Viện Viện, hôm nay có bận gì không, chúng ta đi dạp phố đi! Quần áo của tớ đều là của năm ngoái rồi, không phải đen thì là trắng, nhìn phát phiền!” Đây là lần đầu tiên cậu ấy rủ tôi đi dạo phố, tôi cũng không tiện từ chối, đành nói với cậu ấy: “Được, cậu gửi địa chỉ cho tớ, tớ sửa soạn xong sẽ tới!” Đường Đông Phi nhanh chóng gửi cho tôi sáu chữ lớn tòa nhà bách hóa Yến Tây, tôi vừa thấy tòa nhà bách hóa, lòng nghĩ lần này thảm rồi, tòa nhà này có 18 tầng, sản phẩm bán ở các tầng đều không giống nhau, giày ở tầng một, quần áo ở tầng hai, túi ở tầng ba, khăn lụa ở tầng bốn… Mỗi tầng còn rất dài, có thể coi là cửa hàng tổng hợp lớn nhất thành phố T, bình thường tôi rất ít khi đi đến tòa nhà này vì nó quá lớn, tôi lười đi dạo từng tầng một, nghĩ thôi cũng đã đau lòng cho chân tôi rồi, nhưng hết cách rồi, Đường Đông Phi vừa mới đi ra từ bóng tối sảy thai, tôi không đành lòng từ chối cậu ấy.

Có lẽ là do tình yêu dạo này, tâm trạng cũng biến thành màu hồng rồi, chọn một chiếc áo len màu hồng, quần bò màu đen, phối với một đôi giày thể thao màu trắng thuần, nhìn rất trả trung, khác hoàn toàn với tôi gợi cảm quyến rũ trước kia, quả nhiên là người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên, tôi của ngày hôm nay giống như một cô học sinh nhỏ, hai mươi tuổi lại nhiều thêm một phần đẹp đẽ, tuy hơi ngây thơ, nhưng tôi thích một tôi như vậy.

Hai mươi phút sau, tôi ngồi xe của tài xế Tiểu Vương đến tòa nhà bách hóa Yến Tây, vì chuyện lần trước bị tài xế taxi bắt cóc, Lưu Tê không cho tôi ra ngoài một mình nữa, tuy tôi cảm thấy hơi gò bó nhưng trong lòng rất vui, vì điều này cho thấy anh để ý đến tôi, vừa vào cửa, tôi đã bị một tầng sản phẩm lung linh bắt mắt hấp dẫn, đặc biệt là đôi giày cao gót trước mắt, chỗ mũi nhọn nơi mắt cá chân còn có một chuỗi hoa, thiết kế rất tinh tế, tôi đi qua nhìn chằm chằm đôi giày rất lâu, khi dằn lòng đi mua, vừa nhìn thấy giá tiền dưới chân “22,3 triệu”, có lẽ người phục vụ thấy ánh mắt của tôi không đúng lắm, vội vàng đi tới bên cạnh tôi nói: “Tiểu thư, đôi giày này là mẫu mới nhất năm nay, một số chỉ có một đôi thôi, nếu tiểu thư thích thì có thể mua, bây giờ có thể giảm 12%!” Tuy giảm giá khá hấp dẫn tôi, nhưng tôi vẫn không nỡ bỏ mười mấy hai mươi triệu mua một đôi giày hai chân sẽ đau chết này, ngẫm lại vẫn là nghiêng đầu đi tìm bóng Đường Đông Phi thì hơn.

“Viện Viện, tớ ở đây!” Đường Đông Phi từ phía bên phải gọi tôi lại.

“Này, cậu định mua gì thế!”

“Quần áo túi xách đều ngắm, ha ha, trong tủ treo đầy mẫu cũ, tớ muốn thay đổi tâm trạng!” Cậu ấy vui vẻ nói với tôi.

Thế là tôi đi theo Đường Đông Phi đi dạo từ tầng một đến tầng ba, vẫn chưa tới hai tiếng đồng hồ, chân tôi đã rất đau rồi, tôi thực sự không đi được nữa, cảm nhận một cách sâu đậm rằng loại chuyện dạo phố này không thích hợp với tôi, bèn hét lên với cậu ấy: “Tớ không được rồi, cậu đi trước đi, tớ ngồi nghỉ một lát!” Đường Đông Phi vẫn coi như hiểu biết, nói với tôi: “Được, cậu nghỉ đủ rồi thì gọi điện thoại cho tớ.” Tôi miễn cưỡng cười nói một tiếng: “Được!”

Thực ra trong lòng tôi muốn nghỉ đến khi cậu ấy đi dạo xong, ngẫm lại thì tự tôi cũng thấy mình không đủ nghĩa khí.

Đi đến quán đồ uống bên cạnh gọi một ly nước trái cây, chân tôi đau dữ dội, vì vậy tôi cởi giày ra, phát hiện hai chân mình mọc lên mấy cái mụn nước lớn, chẳng trách chân tôi lại đau như vậy, đôi giày này tôi không dám đi nữa rồi. Trong lòng mắng chất lượng của đôi giày thể thao, có thể khiến chân tôi phồng rộp lên, cũng phục tôi rồi.

Chợt tôi ngẩng đầu, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi, tôi nhìn anh ấy rất lâu, trong lòng khẽ gọi tên anh ấy - Uông Dương, anh ấy vẫn không quay đầu, trong lòng tôi nghĩ có lẽ là mình nhìn lầm rồi, ngay lúc tôi định rời đi, một cô gái đi tới bên cạnh anh ấy, ôm lấy cổ anh ấy, gần như phát ngán, tôi không ngừng nói với mình không nhìn đến không để ý đến, nhưng tôi vẫn không nhịn được trộm liếc mắt nhìn, thấy anh ấy và bạn gái mới ngọt ngào như vậy, tôi cũng rất mừng cho anh ấy, nhưng lại cứ trùng hợp như vậy, tôi vừa từ băng ghế rời đi, Uông Dương chợt quay đầu nhìn thấy tôi, tôi vô cùng xấu hổ ngồi về chỗ cũ, giả vờ làm việc gì đó không nhìn thấy, tôi biết nhất định anh ấy biết tôi vẫn luôn nhìn trộm anh ấy, vì để anh ấy biết tôi không muốn có liên quan gì đến anh ấy nữa, tôi từ chỗ ngồi vội ã rời đi, nhưng điều làm tôi không ngờ được chính là, anh ấy đột nhiên gọi tôi lại: “Lý Viện!” Trước kia còn gọi Viện Viện, bây giờ đã gọi Lý Viện rồi, nhưng nghĩ cũng biết, chúng tôi bây giờ đã là quan hệ thế nào rồi. Tôi miễn cưỡng cười xoay người qua, diễn vai bạn của Uông Dương, nói: “Này, Uông Dương, trùng hợp quá, ở đây mà cũng gặp được anh!” Tôi bị chính sự ngụy trang của mình gây chán ghét rồi!

“Anh, anh sắp đính hôn.” Anh ấy nghẹn ngào nói.

Lòng tôi đột nhiên kinh ngạc, đột nhiên không biết nên đáp lại thế nào, tuy bình thường tôi giả vờ kiên cường nói mình đã quên Uông Dương, nhưng khi anh ấy nói với tôi anh ấy sắp đính hôn, trong lòng tôi vẫn rất chua xót, nước mắt bất giác muốn rơi xuống, tôi vội vàng ngẩng đầu để nước mắt theo khóe mắt chảy ngược vào trong, ra vẻ cười hi hi đáp lời: “Chúc mừng anh, nhanh như vậy đã tìm được tình yêu đích thực của mình rồi, thật mừng cho anh, nhất định phải hạnh phúc đây!” Uông Dương tỏ vẻ không sao, nói: “Vì câu này của em, anh cũng sẽ hạnh phúc!” Không biết anh ấy thật lòng muốn như vậy hay là vì trả thù tôi để tôi khó chịu, nhưng cô gái bên cạnh anh ấy quả thật đẹp đến rung động lòng người, thoạt nhìn cũng rất đơn thuần, tôi nói với mình trong lòng, nhất định phải nhịn được, không thể để nước mắt rơi xuống, đáp lời anh ấy: “Có cô gái tốt như vậy làm vợ chắc chắn sẽ hạnh phúc! Em còn có chuyện, em đi trước đây.” Nói xong, tôi đi ra khỏi tòa nhà bách hóa Yến Tây, đến cửa, nước mắt rốt cuộc cũng ào ào tuôn xuống, trái tim giống như bị nứt ra vậy, thứ mình bỏ qua một khi thực sự mất đi, có lẽ sẽ thực sự không tìm lại được nữa…

Xe của tài xế Tiểu Vương đang ở trước mắt, anh ta thấy tôi, lập tức đi từ trong xe ra đón tôi lên xa, có lẽ thấy ánh mắt đỏ bừng của tôi, bèn hỏi tôi làm sao vậy, để tránh phiền toái không cần thiết, tôi bèn nói: “Ở trong đó ăn một bát mỳ cay Trùng Khánh.” Tuy lý do này rất gượng ép, nhưng lừa gạt tài xế Tiểu Vương là được rồi. Tôi luôn tưởng rằng mình đã chôn tình yêu sâu đậm với Uông Dương vào tận đáy lòng rồi, nhưng trên thực tế, tôi chỉ đang lừa mình dối mình mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom