• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 72

CHƯƠNG 72

Tôi mở cửa xe ra, thò đầu ra ngoài để mình bị gió lạnh thổi, lắng nghe những âm thanh huyên náo ngoài cửa sổ, nước mắt cũng bị gió thổi không còn một mảnh, có lẽ là chuyện trải qua đã quá nhiều, đau lòng một lát rồi cũng tự mình điều chỉnh được, bất thình lình nở nụ cười, cuộc đời mình thực sự quá phong phú, ông trời đúng là rất biết cách đùa, càng thích một người lại càng không cho bạn và người ấy có kết quả, tôi và Uông Dương, thực sự đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Đột nhiên Đường Đông Phi gọi điện thoại tới, tôi mới nhớ ra mình đã quên nói với cậu ấy tôi đã rời đi trước, bèn vội vàng tiếp điện thoại của cậu ấy, nói: “Thật sự xin lỗi cậu, chân tớ đau quá nên đi trước, quên không nói với cậu!” Đường Đông Phi hơi tức giận nói: “Đi rồi cũng nên nói với tớ một tiếng chứ! Lần sau còn như vậy tớ sẽ không đi dạp phố với cậu nữa!” Tôi nhanh chóng đồng ý nói: “Khi khác mời cậu đi ăn cơm nhé, đừng giận nữa!” Tôi muốn dùng sự hấp dẫn của đồ ăn để lấy được sự tha thứ của Đường Đông Phi, quả nhiên kẻ tham ăn Đường Đông Phi này đã tha thứ cho sự vắng mặt của tôi, đã mất đi Uông Dương, tôi không muốn lại mất đi một người bạn nữa. Có lẽ có một khúc nhạc đệm này, tâm trạng tôi đã không hỏng bét như lúc ở trong tòa nhà bách hóa nữa, tôi bảo tài xế Tiểu Vương bật bài “Một đời có em” gần đây tôi rất thích nghe lên, cứ nghe cứ nghe rồi về đến nhà Lưu Tê.

Lúc này giống như biết lúc nào tôi về nhà vậy, tôi vừa xuống xe đã nhìn thấy anh đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng nhìn tôi, tôi giả bộ trấn tĩnh hỏi anh: “Mới vừa đi dạp phố với Đường Đông Phi mệt chết em rồi, chân còn mọc lên hai cái mụn nước này!” Anh vẫn mang dáng vẻ không vui, nói: “Thực sự chỉ đi dạo phố với Đường Đông Phi thôi sao?” Tôi hơi chột dạ đáp: “Vâng!” Tôi không dám nói với anh tôi còn gặp Uông Dương, nếu không anh sẽ càng tức giận hơn, vì tôi biết tính anh, chỉ cần có liên quan tới Uông Dương, anh sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm, tôi không dám mạo hiểm… Đột nhiên, anh dùng tay nắm lấy cằm tôi: “Em biết anh không thích nhất là người khác nói dối, người của anh rõ ràng nhìn thấy em nói chuyện với Uông Dương!” Tôi hết sức ngạc nhiên, lẽ nào hành tung của tôi anh đều biết hết? Vậy thì quả thật quá đáng sợ, tôi vô cùng tức giận đáp lời anh: “Anh giám sát em? Em với Uông Dương không có gì hết, chỉ vô tình gặp được thôi!” Tay anh càng dùng sức nắm cằm tôi, nói: “Vô tình gặp được mà em khóc kinh khủng vậy, em chứng minh em với hắn ta không phải tình cũ chưa dứt với anh như thế nào?” Tôi nhất thời không biết nên giải thích thế nào, buông một câu “Anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ!” rồi lên lầu, Lưu Tê càng tức giận hơn, đuổi theo tôi, ôm tôi lại rồi ném tôi lên giường, tôi ý thức được có lẽ anh sẽ hung dữ với tôi, chợt nhớ kinh nguyệt của tôi vừa đến, nhưng anh vẫn xông tới tôi để chứng minh chủ quyền của mình, tôi không còn cách nào khác, đành nói: “Đừng như vậy, hôm nay em không thoải mái, kinh nguyệt đến rồi.” Nhưng anh vẫn không có ý buông tay, nói: “Đừng tưởng anh không biết em nghĩ gì, gặp mặt người tình cũ, nhớ lại những chuyện trước kia thì bỏ anh qua một bên, em coi ông đây là lốp dự phòng à?” Tôi liều mạng giải thích với anh: “Em không có, em với Uông Dương đã kết thúc rồi, em không có ý muốn tái hợp với anh ấy, anh đừng hiểu lầm em!” Tôi càng giải thích anh lại càng phẫn nộ: “Anh đối xử với em tốt như vậy, em đã khi nào khóc vì ông đây chưa? Vì một tên sắp kết hôn mà em khóc thành cái dạng gì, em có nghĩ đến cảm nhận của anh không?”

Một khi đàn ông ghen thì không thể ngăn cản được, anh như một con dã thú xé rách quần áo của tôi, cởi quần của tôi vừa muốn tiến vào hạ thân tôi, do khẩn trương nên máu của tôi tùy tiện chảy xuống dưới, anh nhìn thấy dáng vẻ tôi nhắm chặt mắt sợ hãi, lòng vẫn mềm đi, mặc xong quần áo rồi rời đi…

Tôi lui người vào một góc, dùng hai tay ôm chặt chính mình, nghẹn ngào nhỏ giọng khóc thút thít, tôi biết mình và Uông Dương gặp mặt khiến Lưu Tê rất khó chịu, nhưng chúng tôi như đã được định sẵn cả đời này sẽ dây dưa không rõ vậy, hết lần này đến lần khác gặp được anh ấy, tôi cũng không có cách nào ngăn cản khói thuốc súng này, Uông Dương là người đàn ông đầu tiên tôi yêu, biết được anh ấy, tôi không khống chế được sự đau lòng của mình, không ngờ phản ứng của Lưu Tê lại lớn như vậy, có điều, quả thật tôi chưa từng khóc vì Lưu Tê, có lẽ tôi thật sự đã làm tổn thương anh rồi.

Tôi ra sức gọi điện thoại cho anh, muốn cầu xin sự tha thứ của anh nhưng anh lại không nhận, lòng tôi vẫn thấp thỏm, rất sợ anh xảy ra chuyện gì, tôi vẫn luôn không ngừng gọi điện thoại, cuối cùng anh cũng không chịu nổi những cuộc gọi đoạt mệnh liên hoàn của tôi mà nhận điện thoại, tôi sắp cuống đến phát khóc rồi, nói xin lỗi anh liên tục không ngừng, còn không đợi Lưu Tê trả lời, bên anh truyền đến tiếng động lớn, tôi liều mạng gọi, điện thoại bên đó vẫn không có hồi âm, trái tim tôi như mớ đay rối, nhưng chuyện không may vẫn xảy ra.

Lưu Tê đua xe gặp tai nạn có liên quan đến cuộc gọi của tôi, khi anh nhận cuộc điện thoại kia của tôi, đột nhiên phía trước có một chiếc xe đi tới, mắt anh bị ánh đèn sáng loáng đối diện chiếu tới, không phản ứng kịp, hai xe đã va chạm với nhau…

Cuộc sống thực sự còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình! Tôi vẫn luôn cảm thấy Lưu Tê là cứu tinh của mình, nhưng tôi không biết rằng, tôi là khắc tinh của anh, tôi vừa xuất hiện anh sẽ gặp nguy hiểm, sự tồn tại của tôi không mang đến cho anh vui vẻ mà là tai họa, tôi vội vàng gọi điện thoại cho bệnh viện rồi nhanh chóng chạy tới nơi Lưu Tê xảy ra chuyện, khi tôi chạy tới, người anh đang bị kẹt ở trong xe, tôi không dám đi lên phía trước, tôi không tin một người một tiếng trước còn sống sờ sờ đứng trước mặt tôi bây giờ lại bất tỉnh nhân sự, nhưng tôi tự nói với chính mình, tôi phải kiên cường, tôi phải đợi Lưu Tê tỉnh lại mới có thể rời đi, tôi không thể không chịu trách nhiệm, tôi phải cho anh công đạo, tôi theo nhân viên y tế đi tới bệnh viện, cha mẹ Lưu Tê cũng chạy đến.

“Đồ không biết xấu hổ nhà cô!” Mẹ Lưu Tê tát tôi một cái.

Tôi không dám giải thích gì cho bản thân. Tai nạn xe của anh, tôi không thoát khỏi liên quan.

“Tôi đã sớm cảnh cáo cô cách xa con tôi ra một chút, tại sao cô không nghe, bây giờ thì hay rồi, con tôi xảy ra tai nạn, cô hài lòng, cô vui vẻ rôi chứ gì?”

Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, tôi không biết nên giải thích thế nào, tôi không thể làm gì khác hơn là cúi đầu khom người với bà Lưu, nói: “Cháu xin lỗi!” Bà Lưu không nhận lời xin lỗi của tôi, hét lên với tôi: “Xin lỗi có tác dụng gì không? Có thể khiến bảo bối của tôi tỉnh lại không?” Tôi không biết làm thế nào, quỳ trước mặt cha mẹ Lưu Tê, tôi không biết cuộc điện thoại của tôi lại mang đến tổn thương lớn như vậy cho Lưu Tê, bây giờ tôi không muốn cầu xin sự tha thứ của bọn họ, chỉ mong Lưu Tê mau tỉnh lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom