• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 82 LỰA CHỌN

CHƯƠNG 82: LỰA CHỌN

Về tới trường học, tôi lại chạy đến thư viện, bình thường vì làm thêm nên tôi đã thiếu rất nhiều giờ học rồi, kỳ thi cuối kỳ cũng không thể thư giãn nữa, từ nhỏ thành tích của mình vẫn xếp trước, dù lên đại học rồi, cha mẹ tôi cũng khá coi trọng thành tích của tôi, mỗi lần về Tết vẫn sẽ hỏi thành tích của tôi, tuy cảm thấy hơi càm ràm, nhưng vẫn cảm thấy bọn họ rất đáng yêu.

Tôi viết hết các nhiệm vụ ôn tập hôm nay trên một tờ giấy, mỗi khi hoàn thành một mục trong lòng đều cảm thấy rất kiên định, tôi nhìn các dấu tích đánh kín trên đó mà cảm thấy cực kỳ có cảm giác thành công. Đột nhiên, Lộ Phi xuất hiện trước mặt tôi, khổ cho cậu ta còn nhớ rõ tôi là bạn gái cậu ta, tôi tuyệt đối không muốn để ý đến cậu ta, hôm qua mưa lớn như vậy cũng không biết tới đón tôi, cần cậu ta làm gì?

“Viện Viện, em theo anh đi ra ngoài một chút, anh có việc muốn nói với em!” Cậu ta đi tới trước mặt tôi nói với tôi.

“Không đi, em sao phải đi?”

“Vì anh là bạn trai em!” Cậu ta đột nhiên cất cao giọng làm cả tầng lầu đều có thể nghe được! Thực sự là xấu hổ chết đi được, tôi bị cậu ta chỉnh nên không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi ra ngoài với cậu ta!

“Nói đi, tìm em có chuyện gì!” Tôi tỏ vẻ phiền chán hỏi.

“Hôm qua em đi đâu?”

“Thư viện đó! Còn có thể đi đâu?”

“Chỉ là thư viện thôi sao? Em xác định em không đi chỗ khác chứ!”

Tôi có chút chột dạ đáp: “Không có, làm sao hả!” Tôi không muốn nói nhảm với cậu ta, nói xong tôi liền muốn trở về thư viện học tập, một khi phụ nữ đã thất vọng về một người đàn ông, vậy chứng tỏ người đàn ông này không còn chút địa vị nào trong lòng người phụ nữ, trải qua sự lạnh nhạt của Lộ Phi đối với mình, tôi cũng muốn cậu ta nếm thử cảm giác bị người khác lạnh nhạt!

“Ngày hôm qua có người thấy em ngồi lên xe Uông Dương, nếu như anh không đoán sai, hắn chính là tình nhân cũ của em hả!” Cậu ta tức giận nói với tôi. Tôi kỳ thực không sợ cậu ta biết, tôi và Uông Dương trong sạch, cậu ta thích nghĩ thế nào thì nghĩ!

“Đúng vậy, ngày hôm qua trời mưa em không có ô nên đi cùng ô anh ấy về, có chuyện gì sao?”

“Sao nãy em lại nói sạo!”

“Hôm qua vì sao em không đến thăm anh.”

Hai chúng tôi nhìn nhau căm tức, tôi có thể cảm giác được, Lộ Phi bị tôi làm cho tức điên luôn.

Nhưng thế thì tính sao, hôm qua mưa lớn như vậy cậu ta còn không tới đón tôi, tôi sao phải mềm lòng vì cậu ta, đàn ông, chính là càng thân càng khốn nạn!

“Em quả thực không thể nói lý!” Cậu ta nâng cằm tôi thật chặt.

“Vậy cũng là do anh ép!” Tôi đáp trả.

“Em lên giường với hắn có thoải mái không?” Cậu ta nhìn tôi đểu cáng.

Tôi con mẹ nó không nói hai lời liền cho cậu ta một cái tát, cậu ta coi bà đây là ai, lại dám nói tôi như vậy! “Lộ Phi, anh quá làm cho em thất vọng rồi!” Nói xong tôi liền chạy về thư viện, mặc dù tôi cố gắng giữ gìn chút tình cảm này như vậy, nhưng điều gì nên tới thì không tránh khỏi, tôi và Lộ Phi chênh lệch quá lớn, cách lý giải cũng rất bất đồng, tôi phóng đãng thích tự do, cậu ta lại cẩn thận, nhưng, tôi cho rằng tình yêu không liên quan đến những thứ này, nhưng kỳ thật tính cách của con người có đôi khi không thể từ bỏ hoàn toàn được.

Tôi chạy tới thư viện, dùng nước không ngừng táp lên mặt mình, lần yêu đương này, cho tôi cơ hội làm lại mình một lần nữa, nhưng cũng khiến tôi kiệt sức, đột nhiên cảm thấy người xưa nói một câu rất đúng: “Nghèo hèn thì vợ chồng trăm sự khổ.” Tôi và Lộ Phi còn không phải vậy sao, chỉ là tôi không biết, ban đầu được Lưu Tê bao nuôi, không hiểu tình yêu không có vật chất thì như thế nào, trải qua rồi mới biết, khi chuyện thóc gạo đặt ở trước mắt, những gì mọi người chú ý sẽ là một bản thân rất tự ti, tình yêu ngọt ngào sẽ càng ngày càng ít đi!

Sửa sang lại tâm tình của mình, tôi trở về chỗ ngồi cũ, lẳng lặng đọc sách, tôi biết, nếu đã muốn kết thúc cùng Lộ Phi, vậy hãy để cậu ta kết thúc triệt để đi! Tôi cuối cùng sẽ trở về bản thân mình lúc ban đầu, nhưng bản thân đó là một bản thân tự ti nhỏ bé như vậy, nếu như vậy tôi tình nguyện làm một bản thân tự tin có sức hút kia, tôi biết, con đường này, một ngày bước lên rồi, sẽ không quay lại được.

Trong điện thoại di động không ngừng nảy tin nhắn và điện thoại của Lộ Phi, nhưng tôi cứ không muốn nhận, cậu ta phải biết hậu quả của việc đắc tội bà đây, nếu như không phải cậu ta hôm qua lạnh nhạt như vậy, tôi còn đắm chìm trong cái vòng xoáy mà tôi tự nhận là tình yêu, thực sự là phải cảm tạ cậu ta, khiến tôi nhìn rõ ra rốt cuộc cậu ta là hạng người gì.

Đến buổi tối tôi chuẩn bị trở về ký túc xá, tôi cứ chọn đường nhỏ ít người, không muốn vô tình gặp cậu ta, đỡ phải lại ảnh hưởng tới tâm tình của tôi, nhưng trốn được mùng một không tránh được mười lăm, cậu ta vẫn ở ký túc xá cắm chốt chờ tôi, tôi cũng đến chịu.

“Lý Viện, chúng ta nói chuyện đi!”

“Tôi và cậu không có gì để nói!”

“Em thực sự muốn chia tay anh sao?”

“Đúng, tôi muốn chia tay cậu!”

“Tình cảm chúng ta mấy tháng này, em thực sự không quan tâm chút nào sao?”

“Không phải tôi không để bụng, là tôi không thích người nói không giữ lời, ngày hôm qua cậu đối với tôi như vậy, tôi thực sự không thể tin tưởng cậu nữa, chúng ta chia tay đi!”

“Lý Viện, anh thật sự yêu em, hôm qua anh không để ý tới em là bởi vì anh không biết nên ở chung với em làm sao, anh cũng rất xoắn xuýt, trước thì em quản anh quá nghiêm, anh không biết làm thế nào để đối mặt với em ngay được, anh sai rồi, Viện, em lại cho anh một cơ hội được không?”

Tôi thực sự bị từng câu từng lần xin cơ hội làm lại của Lộ Phi làm cho thất vọng, cũng có lẽ là bởi vì gặp Uông Dương, nhưng đại đa số là do tôi thấy rõ khoảng cách giữa chúng tôi, tôi không muốn làm chậm trễ Lộ Phi, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, nếu như kiểu gì cũng phải tổn thương Lộ Phi, thì đau dài không bằng đau ngắn.

“Lộ Phi, tôi rất cảm tạ cậu chăm sóc và quan tâm tôi thời gian dài như vậy, nhưng tôi chính là một người rất mẫn cảm yếu ớt trong mắt không dung nổi hạt cát. Cậu không sai, nguyên nhân là do chính tôi, là tôi cảm thấy tôi đi cùng cậu sẽ làm cậu lỡ dở, trong tính cách của chúng ta cũng có một chút khác biệt, vốn dĩ tôi muốn khắc phục, nhưng sau tôi lại phát hiện, khác biệt này khắc phục không nổi, hy vọng cậu có thể hiểu! Chúng ta chia tay đi!”

Nói xong tôi bèn lên lầu, không cho cậu ta cơ hội biện giải cho mình, tôi kết thúc thật sạch sẽ với cậu ta, không muốn lại để cho mình tự ti tiếp như vậy, tôi xuất thân nông thôn nên đã chịu quá nhiều lời cười nhạo rồi, tôi không muốn chính mình hèn mọn như vậy, bởi vì tôi luôn tin tưởng một câu nói, trong tình cảm gặp đúng người sẽ làm bạn thay đổi thành càng tự tin, càng tươi đẹp hơn!

Có người nói, Lộ Phi ở dưới lầu đợi tôi một đêm, nhưng tôi thực sự không còn muốn cứu vớt đoạn tình cảm đã gãy cánh này nữa, tôi yên lặng xin lỗi cậu ta trong lòng. Cứ níu kéo dây dưa như vậy, không bằng cho đối phương một bản thân tốt đẹp nhất, tôi rất cảm tạ sự ấm áp mà thời gian Lưu Tê mất trí nhớ đã cho tôi, mang tôi về đúng đường, nhưng có những con đường một ngày bước lên rồi thì không trở về được nữa.

Mặc dù có rất nhiều không nỡ cùng tiếc nuối, nhưng tôi không hối hận quyết định ngày hôm nay, bởi vì thực sự cực kỳ chán ghét bản thân cả ngày miên man suy nghĩ như bệnh tâm thần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom