• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 85 VŨNG BÙN

CHƯƠNG 85: VŨNG BÙN

Tài xế taxi chạy khá nhanh, chỉ chốc lát sau tôi đã đến quán karaoke của Thẩm Lệ Lệ. Bởi vì không kịp chuẩn bị, tôi tùy tiện thay một chiếc váy khêu gợi, không kịp trang điểm, chỉ thoa son rực rỡ để chuẩn bị tiếp khách, tôi thật liều mạng.

Thẩm Lệ Lệ vừa đi vừa giới thiệu cho tôi sở thích của hai vị khách tôi phải tiếp, bọn họ cực kỳ háo sắc, thích khoái cảm, nhưng cực kỳ chán ghét những cô gái không thú vị nên Thẩm Lệ Lệ dạy tôi phải khéo léo, mềm nắn rắn buông, như vậy mới có thể kiếm được tiền của bọn họ. Tôi dốc lòng lĩnh giáo, vừa đi vào liền đem tất cả bi thương vừa rồi hóa thành hư không, tôi lúc này phải sắm vai một cô gái phong tình vạn chủng, phải bày ra những phương diện có mùi vị của phụ nữ cho bọn họ thấy.

Tôi ngồi bên cạnh bọn họ, cố tình lộ ra những nơi hấp dẫn tình dục cho bọn họ thấy. Tôi biết, đàn ông luôn thích những cô gái thẳng thắn không giả nai, tôi dịu dàng thánh thót nói: “Ông chủ Vương, hôm nay chúng ta không say không về nhé!” Tôi đon đả rót rượu liên tục, ông ta từ từ có hứng thú với tôi, sờ soạng khắp người tôi. Trong lòng tôi rất chán ghét, nhưng tôi không thể chống cự, mặc ông ta xâm phạm, bởi vì chỉ có làm ông ta vui vẻ, ông ta mới có thể đập tiền vào mặt tôi. Chỉ chốc lát sau, thân thể ông ta bắt đầu ngứa ngáy, ông ta không ngừng dùng thân dưới cọ xát với bộ phận mẫn cảm nhất của tôi, tuy cách lớp quần áo nhưng lòng tôi đã sớm xao động, hơi thở của tôi dần dần trở nên gấp, tôi không thể không thừa nhận, người này là cao thủ tình trường.

Tuy Thẩm Lệ Lệ nói rất đáng sợ, nhưng kiểu người này cũng không quá khó hầu hạ, ông ta dần dần cởi quần áo của tôi, dùng lực mạnh xoa bộ ngực của tôi, chỉ chốc lát liền cắm luôn cây gậy lớn vào bên trong cơ thể của tôi. Tâm lý của tôi hoảng sợ, có thể Lộ Phi đối với tôi quá mức dịu dàng, bị dùng sức đẩy mạnh như thế, trong chốc lát tôi có chút không quen, sau một màn mây mưa, động tác của ông ta rốt cuộc cũng chậm lại, dần dần dừng hẳn...

“Cô bé được lắm, về sau lại tới tìm em!” Nói xong liền vung một nắm tiền lên người tôi, nhân lúc ông ta đi, tôi nhanh chóng cầm lên đếm, vừa đúng ba mươi lăm triệu, khổ cực vừa nãy cũng coi như xứng đáng. Lúc này, Thẩm Lệ Lệ đi đến, hỏi: “Cần nghỉ ngơi không?” Tôi lập tức hiểu ý, nâng cơ thể mệt mỏi của mình dậy, nói với chị ấy: “Không cần, đưa tôi qua đó đi.” Thẩm Lệ Lệ giật mình nhìn tôi, nói: “Không muốn sống nữa hả! Em làm như vậy sẽ khiến cơ thể chịu tổn thương!”

Tôi kiên định nhìn chị ấy: “Không sao, tôi có thể chịu được, đưa tôi qua đó đi!” Tôi cũng rất bội phục dũng khí của mình lúc đó, phải biết rằng liên tiếp bị hai người đàn ông cùng làm là tổn thương trí mạng đối với phụ nữ, nhưng vì tiền phẫu thuật của Lộ Phi, tôi không màng đến.

Tôi theo Thẩm Lệ Lệ đi lên căn phòng trên lầu, lúc này trong phòng chỉ có một bóng lưng cao lớn, trong phòng không có âm thanh huyên náo. Dẫn tôi tới căn phòng đó xong, Thẩm Lệ Lệ liền đi ra ngoài, vì vậy, trong phòng chỉ còn lại hai người tôi và anh ta. Tôi giả vờ thuần thục, ôm sau lưng anh ta, nói: “Anh trai, sao không chịu quay lại nhìn em một chút?” Không đợi tôi phản ứng kịp, tôi bị người đàn ông này ném lên giường. Ngẩng đầu nhìn, tôi lập tức giật mình, người đàn ông chuẩn bị làm cùng tôi lúc này chính là Lưu Tê.

“Anh biết em là ai không?” Tôi khiếp sợ hỏi anh ta.

“Em là ai, lão tử làm sao biết được?” Vẻ mặt anh ta lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi thiếu chút nữa đã quên lúc này anh ta đang mất trí nhớ, nhưng tôi hoàn toàn không ngờ tôi và Lưu Tê gặp nhau lần nữa là trong hoàn cảnh này, có điều nhìn dáng vẻ tay chân linh hoạt, cơ thể hẳn đã khỏe rồi.

Công phu trên giường của anh ta vẫn rất thuần thục, xem ra anh ta chưa quên bản năng.

Anh ta thuần thục cởi quần nhỏ của tôi, trực tiếp cắm gậy to vào, tôi đau gần chết, bị anh ta công kích mà không có màn dạo đầu như thế, nước mắt tôi bất giác tuôn rơi, không nói được gì. Có lẽ tôi vui vì rốt cuộc đã gặp được anh ta, mặc dù là bằng phương thức này, nhưng nhiều hơn chính là đau lòng, anh ta đã hoàn toàn quên tôi.

Đang ở thời điểm cao trào, anh ta đột nhiên ngừng lại, hỏi tôi: “Em khóc cái gì!”

“Em không có, có thể là hôm nay lúc tới gió quá lớn, đôi mắt có chút khó chịu mà thôi, anh không cần phải quan tâm, tiếp tục đi!”

“Lão tử ghét nhất những cô gái khóc sướt mướt, cút đi!” Nói xong, anh ta ném tiền lên người tôi rồi mặc quần áo bỏ đi, tôi tuyệt đối không ngạc nhiên, lần đầu tiên của tôi cũng bị anh ta cướp đi như thế này.

Tôi tự nói với mình, bây giờ không phải là lúc để đau lòng, tôi cầm tiền bắt xe lao đến bệnh viện, không để ý đến việc chia hoa hồng cho Thẩm Lệ Lệ. Tôi biết, Lộ Phi không đợi nổi.

Vừa xuống xe, tôi xông vào chỗ đóng tiền, vội vàng nộp đủ tiền cọc làm phẫu thuật cho Lộ Phi. Y tá nhìn tôi thở hổn hển, an ủi tôi: “Tiểu thư, cô yên tâm, bạn trai cô đã tỉnh lại, cô nhanh đi thăm cậu ấy đi.”

Nghe được tin tức này, tôi sướng đến phát điên, nhưng lại không dám qua đó, tôi từ từ đi đến, lẳng lặng nhìn cậu ta qua cửa sổ, nghĩ thầm: Tôi nên nói với cậu ta thế nào đây? Tôi đi vào liệu cậu ta có kích động hay không. Mang theo tâm tình thấp thỏm, tôi quyết định nói lời xin lỗi với Lộ Phi.

Tôi từ từ đi vào, không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu ta, tôi ngồi bên cạnh cậu ta, nói: “Lộ Phi, xin lỗi, tôi biết hiện tại nói gì cũng không thể cứu vãn sự tổn thương tôi gây ra cho anh, nhưng tôi chỉ mong anh sống tốt, không muốn anh làm tổn thương bản thân mình.”

“Lý Viện, vừa nãy dạo một vòng quỷ môn quan, tôi nghĩ không thông, vì sao em nhẫn tâm như vậy, nhưng tôi vừa đi tới nơi đó, tôi thấy hối hận, tôi nghĩ tới cha mẹ, người thân, bạn bè của tôi, đương nhiên còn cả em nữa, tôi không trách em, chẳng qua trong chốc lát tôi không biết nên làm sao để tiếp nhận sự thật này. Cảm ơn em đã đến thăm tôi, về sau tôi sẽ quý trọng bản thân mình!”

Nghe cậu ta nói như vậy, tâm lý của tôi lập tức buông lỏng rất nhiều, trải qua lần này, tôi nghĩ, Lộ Phi hẳn cũng biết sinh mạng đáng quý, tôi chỉ hy vọng cậu ta về sau muôn ngàn lần đừng cực đoan như vậy nữa. Sinh mạng của chúng ta là cha mẹ cho, không phải là của chính chúng ta, nếu chỉ vì tình cảm không thể với tới khiến bản thân đầy vết thương chồng chất, vậy tình yêu đã mất đi ý nghĩa của nó.

Tôi quyết định bất luận thế nào tôi cũng phải chăm sóc Lộ Phi đến khi xuất viện, mấy ngày nay tôi đều ở bên Lộ Phi, trả giá cho tình yêu mà tôi đã nợ, Lộ Phi cũng vui vẻ tiếp nhận vì đến nay cậu ta vẫn chưa nói cho cha mẹ biết chuyện này, cậu ta không muốn để cha mẹ lo lắng, tôi cũng hiểu. Tôi lấy thân phận chị của Lộ Phi làm hộ cậu ta vài ngày, tuy mỗi ngày đều vất vả, mệt đến muốn khóc, nhưng tôi vẫn làm, không oán không hận, bởi vì đây là tôi nợ cậu ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom