-
Chương 106
Edit: voi còi
Beta: hoa hồng
Đoạn thời gian gần đây, không riêng gì bọn người Quan Chỉ, ngay cả người của những ngành khác cũng cảm nhận được không bình thường.
Thủ lĩnh luôn rất ít biểu hiện trên mặt, bây giờ biểu tình trên mặt cũng không thể nói là có thay đổi gì quá lớn, nhưng rõ ràng cho thấy nhu hòa một chút.
Hơn nữa mỗi ngày hai người đều muốn gặp mặt, hiện tại gọi điện thoại cũng chuyên cần hơn với trước kia nhiều.
Trước kia, trái lại thủ lĩnh cũng có gọi điện gì gì đó cho phu nhân, nhưng phần lớn cũng giống như theo công việc thôi, nói tất cả đều là công việc.
Cho dù là muốn hỏi buổi tối muốn ăn cái gì, ở trong điện thoại thủ lĩnh cũng tuyệt đối là bộ dạng bạn muốn chiêu đãi gì cho tôi vào buổi tối.
Nhưng bây giờ thật sự quá không giống nhau.
Quan Chỉ đã không chỉ một lần, nghe được thủ lĩnh dùng giọng rất nhẹ cùng nói chuyện với phu nhân ở đầu kia, giọng điệu kia quả thật đều muốn dọa sợ Quan Chỉ.
Chỉ là phần lớn thời gian Khương Nhiên đều rất chú ý, cũng tận lực tránh những thuộc hạ này của anh.
Cũng không biết là trùng hợp hay là ý trời, kể từ sau khi giải cứu phu nhân trở về, không bao lâu lúc tổ điều trị theo lệ thường tiến hành kiểm tra cơ thể, liền phát hiện sự thật phu nhân lại mang thai.
Cho nên mỗi lần bị bắt cóc, mỗi lần cứu trở về cũng sẽ mang thai . . . . . .
Cũng bởi vì vậy, Khương Gia Quân cũng không có công bố tin tức này ra ngoài, ngược lại rất điệu thấp giữ bí mật, chủ yếu là chỉ sợ có người sẽ có liên tưởng không tốt đẹp gì.
Chỉ là Khương Gia Quân khiêm tốn an phận, Lưu Diệp sau lần trở về này, cao giọng hơn quá khứ rất nhiều, trước kia cô đều đã từng trải qua, bị nhân viên chính phủ khinh bỉ, bị người nói gì không xứng làm nữ vương những thứ kia cô đều không để trong lòng mà thôi.
Nhưng mà cô không so đo với người, không có nghĩa là có thể làm để người tùy tiện lợi dụng.
Cho nên đầu tiên sau khi cô trở lại, Lưu Diệp lập tức tìm người mở buổi họp báo, tình cảnh kia quả thật giống như nhìn thấy người chết sống lại vậy, không cần biết thân phận cô là gì, trong nháy mắt tất cả chút bát quái cũng bị đốt lên.
Lưu Diệp hời hợt trả lời câu hỏi của phóng viên, sau đó mũi tên của cô chuyển hướng níu lấy bắt đầu chất vấn trong chính phủ cái gì mà từ thiện còn nhà kỷ niệm gì đó.
Trước kia cô cũng không ít tìm tật xấu của những nghị viên kia, chỉ là phần lớn mọi người quên mất, cô cũng đã từng là một nữ nhân như thế.
Ngay tại lúc cơ quan chính phủ luống cuống tay chân chuẩn bị từ chối trách nhiệm, Lưu Diệp không nói hai lời liền lấy tinh thần năm đó ra đối phó những bọn chính trị lưu manh kia, nhìn chăm chú vào cũng không buông ra!
Chỉ là Hà Hứa Hữu Tiền lại rất cơ trí, vừa nhìn chuyện này, không đợi Lưu Diệp há mồm, Hà Hứa Hữu Tiền cũng đã chủ động nộp tiền thu vào từ những thứ kỷ niệm kia, lại sôi nổi bày tỏ với việc Lưu Diệp trở về, cũng có thể thấy ở trong điện thoại lệ nóng doanh tròng nói: “Cám ơn ông trời cảm ơn, thật may là ngài bình an vô sự, sau khi biết tin tức ngài qua đời, tôi là hàng đêm lấy nước mắt rửa mặt. . . . . .”
Lưu Diệp cũng rất phục người này.
Nếu không phải mình đang mang thai, cô thật sự muốn đích thân tìm được Tiền Xuyến Tử này đưa cho anh ta mấy cái.
Lưu Diệp cũng vội vàng xử lý những chuyện này, ngược lại cô có kinh nghiệm, những thứ tiền lòi ra kia, cô cũng không giữ lại, nếu ban đầu mọi người quyên tiền bạc, cô cũng sẽ đặt ở quỹ từ thiện mà trước đó cô và Dã Thú làm cho những viện nuôi dưỡng kia.
Trong khi xử lý những vật này, Lưu Diệp còn phải cẩn thận cơ thể của mình. . . . . .
Thật ra thì chuyện mang thai này, cô rất vui vẻ, chỉ là dù sao cũng hơi buồn bực, cô nghe nói sinh đứa bé xong không thể nhanh mang thai như vậy, kết quả không ngờ tự mình lại mang thai, cô và Khương Nhiên giờ thì tốt rồi, vốn cô tính lúc rảnh rỗi đi ra ngoài hưởng trăng mật gì đó, bây giờ nhìn lại chuyện gì cũng bị ngâm nước nóng rồi.
Nhưng mà lần mang thai này ngược lại tốt hơn lần trước nhiều, lần trước phản ứng cô có thai rất nhiều, vừa ói tay chân vừa sưng, lần này nhiều lắm cô cũng chỉ bị buồn nôn, cũng không thể nào nghiêm chỉnh ói ra.
Khương Nhiên vẫn dáng vẻ bát phong bất động, mặc kệ như thế nào đều là vẻ mặt nhàn nhạt kia.
Chỉ là Lưu Diệp có thể cảm thấy, gần đây tâm tình của anh rất tốt, lúc nhìn cô cười cũng đáng yêu hơn quá khứ một chút.
Hai người vẫn như cũ, mỗi ngày sau khi ăn xong đi bộ.
Ngày trước hai người đều ở bên nhau là tốt rồi, hiện tại Lưu Diệp sẽ cố ý cầm tay Khương Nhiên.
Về sau có lẽ là thói quen tay nắm tay tản bộ, lúc thỉnh thoảng cô quên cầm, Khương Nhiên sẽ chủ động dắt tay của cô.
Thật ra thì Khương Nhiên là một người rất hay xấu hổ, anh chỉ không biểu hiện ra mà thôi, Lưu Diệp vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần trước Khương Nhiên giả vờ ngủ, nhưng mà về sau có một ngày, cô chợt nghĩ đến một loại khả năng. . . . . .
Có lẽ ngay lúc đó Khương Nhiên cũng không muốn vờ ngủ lừa cô, anh đang xấu hổ nhỉ?
Bởi vì anh nói với cô câu nói kia không cần hù dọa anh?
Cho nên Khương Nhiên xấu hổ, liền giả bộ ngủ say?
Kể từ sau khi Lưu Diệp phỏng đoán như vậy, cũng rất thích nói chút lời tâm tình ngọt ngào trêu chọc Khương Nhiên, chỉ là phần lớn thời gian vẻ mặt Khương Nhiên đều là nhàn nhạt, nhiều lắm chỉ là nhếch miệng cười cười.
Chẳng qua mắt của anh lại là tiết lộ tâm tình của anh.
Lưu Diệp có thể cảm thấy anh đang cố gắng duy trì hình tượng của mình, nhưng thật ra thì Khương Nhiên như vậy đã trước kia chưa từng có rồi.
Khi hai người đang tản bộ, lại nói tới tên họ của đứa bé đầu tiên của bọn họ.
Khương Nhiên chưa cho người lấy ra tên, Lưu Diệp cũng không dám tùy tiện lấy, cô luôn muốn lấy ra một cái tên vừa dễ nghe lại tài ba.
Bởi vì tên thì đồng nghĩa với dấu hiệu con người.
Hai người thương lượng tới thương lượng lui, thật ra thì phần lớn thời gian đều là Lưu Diệp đang nói nhỏ, nói lầm bầm lầu bầu.
“Anh cảm giác Khương Mạnh như thế nào? Hay là Khương Trác, Khương Bất Phàm?” Lưu Diệp nói ra mấy cái tên, không đợi Khương Nhiên phản hồi, cô đã lắc đầu hủy bỏ trước: “Cũng không dễ nghe, cứ có cảm giác là lạ. . . . . .”
“Anh cảm thấy thế nào?” Cô giương mắt nhìn Khương Nhiên.
Khương Nhiên như thật nói cho cô biết: “Khó nghe.”
Lưu Diệp cũng biết anh sẽ nói như vậy, cô buồn bã kéo cánh tay của anh, lần này rất cố gắng rất nỗ lực suy nghĩ thật lâu sau, cô mới lên tiếng: “Khương Nhiên này, chúng ta không lấy những cái tên tài ba, em không nghĩ ra vĩ nhân có tên chữ, hơn nữa. . . . . .”
Cô chần chừ một lúc, trước kia Khương Gia Quân đều lại là người lạ, tất cả vị trí đều là cố định, bởi vì người máy đại biểu tất cả, nhưng mà bây giờ thế giới không giống nhau, đây không phải là một người máy liền quyết định tất cả thế giới, đứa bé của bọn họ tương lai cũng không nhất định trở thành một quân nhân. . . . . .
“Thật ra thì chỉ cần đứa bé khỏe mạnh cường tráng, bình an là tốt, liền gọi Khương An Khương Tráng Tráng Khương Kiện Khang như thế, có thể quá là đơn giản quá tục khí hay không . . . . . .”
“Em thích là tốt rồi.” Khương Nhiên ung dung nhìn cô, Lưu Diệp đoán chừng mình gọi con là Khương Cẩu Thặng anh cũng có thể thản nhiên.
Lưu Diệp hé miệng cười, ngược lại chợt nhớ tới cái gì đó, cô vội nắm lấy Khương Nhiên đi tới chỗ nuôi dưỡng trẻ em, thật ra thì chuyện lấy tên như vậy rất đơn giản, sao cô không thể cho thằng nhóc tự chọn nhỉ?
Rất nhanh cô tìm được thằng nhóc.
Thật ra thì đoạn thời gian gần đây cô thật sự muốn tự mình chăm con, nhưng bởi vì cô lại mang thai, có lẽ là sợ cơ thể của cô không tiện, Khương Nhiên cho bộ phận nuôi dưỡng trẻ em sắp xếp thời gian chăm sóc vô cùng cặn kẽ.
Chỉ là khi Khương Nhiên sắp xếp điều này, cũng cho người dời bộ phận nuôi dưỡng trẻ em đến gần Hạ Cung, như vậy Lưu Diệp muốn nhìn con, tùy thời đều có thể thấy.
Lưu Diệp cũng không nhắc lại cái gì với Khương Nhiên.
Hiện tại sau khi nhìn thấy thằng nhóc, Lưu Diệp liền cố gắng ôm lấy tiểu cục cưng từ trên giường trẻ em lên.
Chỉ là cô mới vừa cúi người còn chưa ôm lên, Khương Nhiên đã đi tới, thay cô bế lên.
Lưu Diệp buồn bực liếc anh một cái, thật ra thì ôm đứa bé cũng sẽ không đưa đến sanh non.
Chỉ là nhìn Khương Nhiên vụng về ôm đứa bé như vậy, Lưu Diệp vẫn mềm lòng, cô vuốt tay nhỏ bé đầy thịt của thằng nhóc, hỏi thằng nhóc: “Này, cục cưng, mẹ lấy mấy cái tên cho con, con thích Khương Tráng Tráng, hay thích Khương An, hay là muốn làm Khương Nhất Phàm đây?”
Thằng nhóc giống như gặp phải vấn đề rất lớn, thằng nhóc đã có thể phát ra đơn âm tiết, trong miệng lẩm bẩm cái gì mà cổ mộ mê tân.
Lưu Diệp nghiêng tai nghe, cô biết thằng nhóc vẫn còn giai đoạn bắt chước, vẫn không thể nói ra cái gì, nghe nói đứa bé lớn như vậy thế nào cũng cần phải mười tháng mới có thể phát ra âm giống người bình thường.
Chỉ là ở bên trong âm thanh mơ hồ được phát ra kia, Lưu Diệp chợt nghe cái gì đó, cô lập tức bị chấn kinh.
Cô ngẩng đầu lên không thể tưởng tượng nổi, nói: “Khương Nhiên, là em ù tai ư, em giống như nghe được cục cưng đang gọi ma ma?!”
Khương Nhiên nghe rất rõ ràng, anh gật đầu một cái, nhắc nhở cô: “Cẩn thận bụng.”
So sánh với sự bình tĩnh của anh, Lưu Diệp cũng quá kích động, nếu không phải là Khương Nhiên ở bên nhắc nhở cô, thiếu chút nữa là cô muốn nhảy lên, cô cũng che miệng cũng kêu hai tiếng, cười không khép miệng được.
Cuối cùng Lưu Diệp lại hỏi thằng nhóc, lần này cuối cùng thì chọn một cái tên.
Bởi vì sau khi thằng nhóc nghe cái tên đó xong, sẽ đặc biệt vui vẻ.
Lưu Diệp cũng mặc kệ tục khí hay không tục khí, cuối cùng tên của đứa bé đầu tiên của cô và Khương Nhiên gọi là Khương An.
Mỗi ngày Lưu Diệp không phải an thai chính là xem thằng nhóc.
Thằng nhóc béo múp míp, không biết có phải là người máy của Khương Nhiên thật tốt quá hay không, không tới thời gian, thằng nhóc đã có thể ngồi dậy, nhìn đứa bé trắng trắng mềm mềm, cũng không biết ở đâu ra hơi sức lớn như vậy, mỗi ngày Lưu Diệp đều sẽ tới xem thằng nhóc một chút, kết quả ngày đó khi trở lại, cô tiện tay cầm một món đồ chơi trêu chọc đứa bé.
Kết quả thằng nhóc này chỉ mấy cái đã phá hủy món đồ chơi kia.
Nhìn dáng vẻ trợn mắt hốc mồm như vậy của cô, nhân viên làm việc trong bộ phận nuôi dưỡng trẻ em kia rất nhanh tìm đến những món đồ chơi bằng kim loại đưa cho thằng nhóc.
Đồng thời cười nói với Lưu Diệp: “Phu nhân, di truyền thật là thú vị, nghe nói thủ lĩnh khi còn bé chính là như vậy. . . . . .”
“Như vậy?” Trong lúc nhất thời đầu óc của Lưu Diệp không có quay tới, cô buồn bực nhìn đối phương.
Đoán chừng người nọ cũng nghe người khác kể, thấy Lưu Diệp cảm thấy hứng thú, cũng liền giải thích: “Nghe nói khi còn bé thủ lĩnh cũng có bộ dạng này. . . . . .”
“Bộ dạng này?” Cục cưng nhà cô rất thích cười rất đáng yêu, làm sao có thể giống Khương Nhiên chứ, cô không nhịn được thầm nói: “Nhưng thằng nhóc nhà tôi rất thích cười. . . . . .”
“Đứa bé đều là thích cười.”
Lần này Lưu Diệp thật sự bị kinh sợ, “Nhưng. . . . . . Tôi nhớ được năm đó những người được tái sinh, khi còn bé đều sẽ bị nước trôi, sau đó. . . . . . Còn phải. . . . . .”
Trên cơ bản tuổi thơ này đều là thê thảm không thể thê thảm hơn được nữa . . . . . .
“Trời sinh lá gan của thủ lĩnh đã lớn, khi bị nước trôi còn tưởng rằng đang đùa nước, nghe nói lúc ngài ấy cười còn dọa sợ người nuôi dạy trẻ ngay lúc đó, cho là tinh thần ngài ấy có vấn đề. . . . . .”
Lưu Diệp kinh hãi miệng cũng không khép lại được, cô cúi đầu nhìn qua thằng nhóc cũng cười đáng yêu như thế, mặc dù thằng nhóc này là từ trong bụng cô ra ngoài, chỉ là thằng nhóc trắng trắng mềm mềm bị các bà các thím kỳ lạ vây quanh xoa đến mặt đỏ bừng này, chẳng lẽ cũng là một mầm non Đại Vương kinh khủng?!
Nhưng khi nhìn hai mắt thật to của thằng nhóc, dáng vẻ đáng yêu làm cho người ta cũng muốn thét chói tai, Lưu Diệp nhanh chóng ném những suy nghĩ kia ra khỏi đầu.
Cục cưng nhà cô vừa ngoan vừa đáng yêu đấy!!
Ở dưới sự tưới nước tình yêu của cô, là tuyệt đối tuyệt đối sẽ không trở thành Đại Ma Vương đâu!
Beta: hoa hồng
Đoạn thời gian gần đây, không riêng gì bọn người Quan Chỉ, ngay cả người của những ngành khác cũng cảm nhận được không bình thường.
Thủ lĩnh luôn rất ít biểu hiện trên mặt, bây giờ biểu tình trên mặt cũng không thể nói là có thay đổi gì quá lớn, nhưng rõ ràng cho thấy nhu hòa một chút.
Hơn nữa mỗi ngày hai người đều muốn gặp mặt, hiện tại gọi điện thoại cũng chuyên cần hơn với trước kia nhiều.
Trước kia, trái lại thủ lĩnh cũng có gọi điện gì gì đó cho phu nhân, nhưng phần lớn cũng giống như theo công việc thôi, nói tất cả đều là công việc.
Cho dù là muốn hỏi buổi tối muốn ăn cái gì, ở trong điện thoại thủ lĩnh cũng tuyệt đối là bộ dạng bạn muốn chiêu đãi gì cho tôi vào buổi tối.
Nhưng bây giờ thật sự quá không giống nhau.
Quan Chỉ đã không chỉ một lần, nghe được thủ lĩnh dùng giọng rất nhẹ cùng nói chuyện với phu nhân ở đầu kia, giọng điệu kia quả thật đều muốn dọa sợ Quan Chỉ.
Chỉ là phần lớn thời gian Khương Nhiên đều rất chú ý, cũng tận lực tránh những thuộc hạ này của anh.
Cũng không biết là trùng hợp hay là ý trời, kể từ sau khi giải cứu phu nhân trở về, không bao lâu lúc tổ điều trị theo lệ thường tiến hành kiểm tra cơ thể, liền phát hiện sự thật phu nhân lại mang thai.
Cho nên mỗi lần bị bắt cóc, mỗi lần cứu trở về cũng sẽ mang thai . . . . . .
Cũng bởi vì vậy, Khương Gia Quân cũng không có công bố tin tức này ra ngoài, ngược lại rất điệu thấp giữ bí mật, chủ yếu là chỉ sợ có người sẽ có liên tưởng không tốt đẹp gì.
Chỉ là Khương Gia Quân khiêm tốn an phận, Lưu Diệp sau lần trở về này, cao giọng hơn quá khứ rất nhiều, trước kia cô đều đã từng trải qua, bị nhân viên chính phủ khinh bỉ, bị người nói gì không xứng làm nữ vương những thứ kia cô đều không để trong lòng mà thôi.
Nhưng mà cô không so đo với người, không có nghĩa là có thể làm để người tùy tiện lợi dụng.
Cho nên đầu tiên sau khi cô trở lại, Lưu Diệp lập tức tìm người mở buổi họp báo, tình cảnh kia quả thật giống như nhìn thấy người chết sống lại vậy, không cần biết thân phận cô là gì, trong nháy mắt tất cả chút bát quái cũng bị đốt lên.
Lưu Diệp hời hợt trả lời câu hỏi của phóng viên, sau đó mũi tên của cô chuyển hướng níu lấy bắt đầu chất vấn trong chính phủ cái gì mà từ thiện còn nhà kỷ niệm gì đó.
Trước kia cô cũng không ít tìm tật xấu của những nghị viên kia, chỉ là phần lớn mọi người quên mất, cô cũng đã từng là một nữ nhân như thế.
Ngay tại lúc cơ quan chính phủ luống cuống tay chân chuẩn bị từ chối trách nhiệm, Lưu Diệp không nói hai lời liền lấy tinh thần năm đó ra đối phó những bọn chính trị lưu manh kia, nhìn chăm chú vào cũng không buông ra!
Chỉ là Hà Hứa Hữu Tiền lại rất cơ trí, vừa nhìn chuyện này, không đợi Lưu Diệp há mồm, Hà Hứa Hữu Tiền cũng đã chủ động nộp tiền thu vào từ những thứ kỷ niệm kia, lại sôi nổi bày tỏ với việc Lưu Diệp trở về, cũng có thể thấy ở trong điện thoại lệ nóng doanh tròng nói: “Cám ơn ông trời cảm ơn, thật may là ngài bình an vô sự, sau khi biết tin tức ngài qua đời, tôi là hàng đêm lấy nước mắt rửa mặt. . . . . .”
Lưu Diệp cũng rất phục người này.
Nếu không phải mình đang mang thai, cô thật sự muốn đích thân tìm được Tiền Xuyến Tử này đưa cho anh ta mấy cái.
Lưu Diệp cũng vội vàng xử lý những chuyện này, ngược lại cô có kinh nghiệm, những thứ tiền lòi ra kia, cô cũng không giữ lại, nếu ban đầu mọi người quyên tiền bạc, cô cũng sẽ đặt ở quỹ từ thiện mà trước đó cô và Dã Thú làm cho những viện nuôi dưỡng kia.
Trong khi xử lý những vật này, Lưu Diệp còn phải cẩn thận cơ thể của mình. . . . . .
Thật ra thì chuyện mang thai này, cô rất vui vẻ, chỉ là dù sao cũng hơi buồn bực, cô nghe nói sinh đứa bé xong không thể nhanh mang thai như vậy, kết quả không ngờ tự mình lại mang thai, cô và Khương Nhiên giờ thì tốt rồi, vốn cô tính lúc rảnh rỗi đi ra ngoài hưởng trăng mật gì đó, bây giờ nhìn lại chuyện gì cũng bị ngâm nước nóng rồi.
Nhưng mà lần mang thai này ngược lại tốt hơn lần trước nhiều, lần trước phản ứng cô có thai rất nhiều, vừa ói tay chân vừa sưng, lần này nhiều lắm cô cũng chỉ bị buồn nôn, cũng không thể nào nghiêm chỉnh ói ra.
Khương Nhiên vẫn dáng vẻ bát phong bất động, mặc kệ như thế nào đều là vẻ mặt nhàn nhạt kia.
Chỉ là Lưu Diệp có thể cảm thấy, gần đây tâm tình của anh rất tốt, lúc nhìn cô cười cũng đáng yêu hơn quá khứ một chút.
Hai người vẫn như cũ, mỗi ngày sau khi ăn xong đi bộ.
Ngày trước hai người đều ở bên nhau là tốt rồi, hiện tại Lưu Diệp sẽ cố ý cầm tay Khương Nhiên.
Về sau có lẽ là thói quen tay nắm tay tản bộ, lúc thỉnh thoảng cô quên cầm, Khương Nhiên sẽ chủ động dắt tay của cô.
Thật ra thì Khương Nhiên là một người rất hay xấu hổ, anh chỉ không biểu hiện ra mà thôi, Lưu Diệp vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần trước Khương Nhiên giả vờ ngủ, nhưng mà về sau có một ngày, cô chợt nghĩ đến một loại khả năng. . . . . .
Có lẽ ngay lúc đó Khương Nhiên cũng không muốn vờ ngủ lừa cô, anh đang xấu hổ nhỉ?
Bởi vì anh nói với cô câu nói kia không cần hù dọa anh?
Cho nên Khương Nhiên xấu hổ, liền giả bộ ngủ say?
Kể từ sau khi Lưu Diệp phỏng đoán như vậy, cũng rất thích nói chút lời tâm tình ngọt ngào trêu chọc Khương Nhiên, chỉ là phần lớn thời gian vẻ mặt Khương Nhiên đều là nhàn nhạt, nhiều lắm chỉ là nhếch miệng cười cười.
Chẳng qua mắt của anh lại là tiết lộ tâm tình của anh.
Lưu Diệp có thể cảm thấy anh đang cố gắng duy trì hình tượng của mình, nhưng thật ra thì Khương Nhiên như vậy đã trước kia chưa từng có rồi.
Khi hai người đang tản bộ, lại nói tới tên họ của đứa bé đầu tiên của bọn họ.
Khương Nhiên chưa cho người lấy ra tên, Lưu Diệp cũng không dám tùy tiện lấy, cô luôn muốn lấy ra một cái tên vừa dễ nghe lại tài ba.
Bởi vì tên thì đồng nghĩa với dấu hiệu con người.
Hai người thương lượng tới thương lượng lui, thật ra thì phần lớn thời gian đều là Lưu Diệp đang nói nhỏ, nói lầm bầm lầu bầu.
“Anh cảm giác Khương Mạnh như thế nào? Hay là Khương Trác, Khương Bất Phàm?” Lưu Diệp nói ra mấy cái tên, không đợi Khương Nhiên phản hồi, cô đã lắc đầu hủy bỏ trước: “Cũng không dễ nghe, cứ có cảm giác là lạ. . . . . .”
“Anh cảm thấy thế nào?” Cô giương mắt nhìn Khương Nhiên.
Khương Nhiên như thật nói cho cô biết: “Khó nghe.”
Lưu Diệp cũng biết anh sẽ nói như vậy, cô buồn bã kéo cánh tay của anh, lần này rất cố gắng rất nỗ lực suy nghĩ thật lâu sau, cô mới lên tiếng: “Khương Nhiên này, chúng ta không lấy những cái tên tài ba, em không nghĩ ra vĩ nhân có tên chữ, hơn nữa. . . . . .”
Cô chần chừ một lúc, trước kia Khương Gia Quân đều lại là người lạ, tất cả vị trí đều là cố định, bởi vì người máy đại biểu tất cả, nhưng mà bây giờ thế giới không giống nhau, đây không phải là một người máy liền quyết định tất cả thế giới, đứa bé của bọn họ tương lai cũng không nhất định trở thành một quân nhân. . . . . .
“Thật ra thì chỉ cần đứa bé khỏe mạnh cường tráng, bình an là tốt, liền gọi Khương An Khương Tráng Tráng Khương Kiện Khang như thế, có thể quá là đơn giản quá tục khí hay không . . . . . .”
“Em thích là tốt rồi.” Khương Nhiên ung dung nhìn cô, Lưu Diệp đoán chừng mình gọi con là Khương Cẩu Thặng anh cũng có thể thản nhiên.
Lưu Diệp hé miệng cười, ngược lại chợt nhớ tới cái gì đó, cô vội nắm lấy Khương Nhiên đi tới chỗ nuôi dưỡng trẻ em, thật ra thì chuyện lấy tên như vậy rất đơn giản, sao cô không thể cho thằng nhóc tự chọn nhỉ?
Rất nhanh cô tìm được thằng nhóc.
Thật ra thì đoạn thời gian gần đây cô thật sự muốn tự mình chăm con, nhưng bởi vì cô lại mang thai, có lẽ là sợ cơ thể của cô không tiện, Khương Nhiên cho bộ phận nuôi dưỡng trẻ em sắp xếp thời gian chăm sóc vô cùng cặn kẽ.
Chỉ là khi Khương Nhiên sắp xếp điều này, cũng cho người dời bộ phận nuôi dưỡng trẻ em đến gần Hạ Cung, như vậy Lưu Diệp muốn nhìn con, tùy thời đều có thể thấy.
Lưu Diệp cũng không nhắc lại cái gì với Khương Nhiên.
Hiện tại sau khi nhìn thấy thằng nhóc, Lưu Diệp liền cố gắng ôm lấy tiểu cục cưng từ trên giường trẻ em lên.
Chỉ là cô mới vừa cúi người còn chưa ôm lên, Khương Nhiên đã đi tới, thay cô bế lên.
Lưu Diệp buồn bực liếc anh một cái, thật ra thì ôm đứa bé cũng sẽ không đưa đến sanh non.
Chỉ là nhìn Khương Nhiên vụng về ôm đứa bé như vậy, Lưu Diệp vẫn mềm lòng, cô vuốt tay nhỏ bé đầy thịt của thằng nhóc, hỏi thằng nhóc: “Này, cục cưng, mẹ lấy mấy cái tên cho con, con thích Khương Tráng Tráng, hay thích Khương An, hay là muốn làm Khương Nhất Phàm đây?”
Thằng nhóc giống như gặp phải vấn đề rất lớn, thằng nhóc đã có thể phát ra đơn âm tiết, trong miệng lẩm bẩm cái gì mà cổ mộ mê tân.
Lưu Diệp nghiêng tai nghe, cô biết thằng nhóc vẫn còn giai đoạn bắt chước, vẫn không thể nói ra cái gì, nghe nói đứa bé lớn như vậy thế nào cũng cần phải mười tháng mới có thể phát ra âm giống người bình thường.
Chỉ là ở bên trong âm thanh mơ hồ được phát ra kia, Lưu Diệp chợt nghe cái gì đó, cô lập tức bị chấn kinh.
Cô ngẩng đầu lên không thể tưởng tượng nổi, nói: “Khương Nhiên, là em ù tai ư, em giống như nghe được cục cưng đang gọi ma ma?!”
Khương Nhiên nghe rất rõ ràng, anh gật đầu một cái, nhắc nhở cô: “Cẩn thận bụng.”
So sánh với sự bình tĩnh của anh, Lưu Diệp cũng quá kích động, nếu không phải là Khương Nhiên ở bên nhắc nhở cô, thiếu chút nữa là cô muốn nhảy lên, cô cũng che miệng cũng kêu hai tiếng, cười không khép miệng được.
Cuối cùng Lưu Diệp lại hỏi thằng nhóc, lần này cuối cùng thì chọn một cái tên.
Bởi vì sau khi thằng nhóc nghe cái tên đó xong, sẽ đặc biệt vui vẻ.
Lưu Diệp cũng mặc kệ tục khí hay không tục khí, cuối cùng tên của đứa bé đầu tiên của cô và Khương Nhiên gọi là Khương An.
Mỗi ngày Lưu Diệp không phải an thai chính là xem thằng nhóc.
Thằng nhóc béo múp míp, không biết có phải là người máy của Khương Nhiên thật tốt quá hay không, không tới thời gian, thằng nhóc đã có thể ngồi dậy, nhìn đứa bé trắng trắng mềm mềm, cũng không biết ở đâu ra hơi sức lớn như vậy, mỗi ngày Lưu Diệp đều sẽ tới xem thằng nhóc một chút, kết quả ngày đó khi trở lại, cô tiện tay cầm một món đồ chơi trêu chọc đứa bé.
Kết quả thằng nhóc này chỉ mấy cái đã phá hủy món đồ chơi kia.
Nhìn dáng vẻ trợn mắt hốc mồm như vậy của cô, nhân viên làm việc trong bộ phận nuôi dưỡng trẻ em kia rất nhanh tìm đến những món đồ chơi bằng kim loại đưa cho thằng nhóc.
Đồng thời cười nói với Lưu Diệp: “Phu nhân, di truyền thật là thú vị, nghe nói thủ lĩnh khi còn bé chính là như vậy. . . . . .”
“Như vậy?” Trong lúc nhất thời đầu óc của Lưu Diệp không có quay tới, cô buồn bực nhìn đối phương.
Đoán chừng người nọ cũng nghe người khác kể, thấy Lưu Diệp cảm thấy hứng thú, cũng liền giải thích: “Nghe nói khi còn bé thủ lĩnh cũng có bộ dạng này. . . . . .”
“Bộ dạng này?” Cục cưng nhà cô rất thích cười rất đáng yêu, làm sao có thể giống Khương Nhiên chứ, cô không nhịn được thầm nói: “Nhưng thằng nhóc nhà tôi rất thích cười. . . . . .”
“Đứa bé đều là thích cười.”
Lần này Lưu Diệp thật sự bị kinh sợ, “Nhưng. . . . . . Tôi nhớ được năm đó những người được tái sinh, khi còn bé đều sẽ bị nước trôi, sau đó. . . . . . Còn phải. . . . . .”
Trên cơ bản tuổi thơ này đều là thê thảm không thể thê thảm hơn được nữa . . . . . .
“Trời sinh lá gan của thủ lĩnh đã lớn, khi bị nước trôi còn tưởng rằng đang đùa nước, nghe nói lúc ngài ấy cười còn dọa sợ người nuôi dạy trẻ ngay lúc đó, cho là tinh thần ngài ấy có vấn đề. . . . . .”
Lưu Diệp kinh hãi miệng cũng không khép lại được, cô cúi đầu nhìn qua thằng nhóc cũng cười đáng yêu như thế, mặc dù thằng nhóc này là từ trong bụng cô ra ngoài, chỉ là thằng nhóc trắng trắng mềm mềm bị các bà các thím kỳ lạ vây quanh xoa đến mặt đỏ bừng này, chẳng lẽ cũng là một mầm non Đại Vương kinh khủng?!
Nhưng khi nhìn hai mắt thật to của thằng nhóc, dáng vẻ đáng yêu làm cho người ta cũng muốn thét chói tai, Lưu Diệp nhanh chóng ném những suy nghĩ kia ra khỏi đầu.
Cục cưng nhà cô vừa ngoan vừa đáng yêu đấy!!
Ở dưới sự tưới nước tình yêu của cô, là tuyệt đối tuyệt đối sẽ không trở thành Đại Ma Vương đâu!
Bình luận facebook