-
Chương 54
Editor: Maria Nyoko
Beta: kaylee
Lưu Diệp bị giật mình thật.
Còn cục cưng, cô cũng bị dọa ra gan rồi oa! ! (chỗ này từ cục cưng phiên âm là tâm can, gan là can, tác giả chơi chữ nhé)
Cô trợn to hai mắt, cảnh giác nhìn Khương Nhiên.
Ngược lại Khương Nhiên vẫn rất tự nhiên.
Chỉ là mang một dáng vẻ chờ đợi Lưu Diệp trả lời.
Chân mày Lưu Diệp cũng nhíu lại một chỗ.
Gần đây trong khoảng thời gian này, mặc dù áp lực rất lớn, nhưng ngược lại cô cảm thấy rất thanh nhàn, nhất là buổi tối, cũng không cần chịu hình phạt lộ ngực lộ bụng rồi.
Hơn nữa sau tất cả những gì đã xảy ra, tùy tiện nói một câu thì bị dụ dỗ trở về, cũng không phải là tiểu thuyết não tàn.
Cô cũng gắng gượng trả lời: "Em không biết anh nói những lời này là có ý gì, những gì em viết không phải là lời nói dỗi trong chốc lát, thật sự có rất nhiều vấn đề, em, em không thể không tức giận không quan tâm."
Khương Nhiên vốn đang xấu hổ nhưng sau khi nghe những lời đó, vẻ mặt dần dần ngưng lại, chỉ là cuối cùng anh không nói gì đã đi.
Sau đó Lưu Diệp cảm giác tình hình phát triển rất quỷ dị, Khương Nhiên ngông cuồng tự đại, kể từ sau ngày đó, mỗi ngày đều tặng hoa cho cô.
Hơn nữa khi nhận hoa được Quan Chỉ đưa tới, Lưu Diệp còn phát hiện ở trong hoa còn kẹp một ít chữ Khương Nhiên viết.
Chữ thì rất đơn giản, đều là một câu thăm hỏi thế nào, hay như bây giờ em như thế nào, em có khỏe không, tối hôm qua nghỉ ngơi như thế nào.
Hơn nữa Quan Chỉ không chỉ đưa đồ tới, còn có thể chủ động hỏi cô có gì muốn nói với Khương Nhiên hay không.
Trước kia Lưu Diệp chưa từng gặp tình huống như thế, lần này cô đúng là bị kinh sợ rồi! !
Cho nên nói trước kia cái gì cô cũng theo Khương Nhiên, sau đó nuông chiều Khương Nhiên đến sai lầm, lúc này cô cứng rắn, Khương Nhiên cũng có chút ngồi không yên?
Lưu Diệp giống như Thể Hồ Quán Đính (*)!
(*) Thể Hồ Quán Đính: Đây là thuật ngữ trong phật giáo được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng. Hay nói cách khác là bỗng chốc được khai sáng hoặc giác ngộ
Nói trắng ra là vội vàng thất lễ trong mua bán, lúc này mình cứng rắn, ngược lại đối phương thì mềm nhũn.
Cái này đúng là vô tâm trồng liễu, Lưu Diệp cảm thấy thế giới này quá kỳ diệu.
Không ngờ phụ nữ tốt đều là bánh bao! !
Đối tốt với đàn ông, họ sẽ hếch mũi lên mặt! !
Nhưng nếu lạnh nhạt bọn họ, thờ ơ bọn họ, ngược lại bọn họ lại níu chặt?
Lưu Diệp hiểu rõ, đặc biệt hối hận sao mấy năm trước không nói chuyện cùng mấy chị em ký túc xá về vấn đề yêu đương và đàn ông, nếu không cũng không ăn thiệt thòi lớn như vậy!
Đặc biệt nếu sớm biết đàn ông là không thể nuông chiều, cô nuông chiều cái rắm! !
Chỉ là Lưu Diệp cũng là đau khổ nhớ nhung, nhưng đã tiếp thu những lời đó, mới đầu còn do do dự dự xem một chút bên trong tờ giấy, nhưng về sau, cô cũng không nhìn tờ giấy, trực tiếp ném hoa vào thùng rác.
Nhưng mà lần đầu tiên làm chuyện này luôn có chút run run rẩy rẩy, thật may là làm mấy lần Khương Nhiên cũng không có phản ứng gì.
Lưu Diệp giống như được sự cổ vũ, mỗi ngày đều sẽ theo lệ thường ném hoa đi.
Hơn nữa cô làm chuyện này, không những không bị la mắng, ngược lại còn được phần thưởng! !
Lại như vậy qua vài ngày nữa, Quan Chỉ lại đưa hoa đến, thuận tiện mang cho cô một con chó nhỏ màu trắng.
Con chó kia thật xinh đẹp, nhất là màu lông, giống như được quét một lớp sơn phát sáng, mắt xinh đẹp giống như bảo thạch.
Lưu Diệp nhìn con chó nhỏ đến ngây dại, loài động vật mềm nhỏ này, quả thật có thể đánh chết cô – người có lòng yêu mến những động vật nhỏ này! !
Sau đó cô nghe Quan Chỉ giải thích: "Phu nhân, đây là lễ vật của thủ lĩnh tặng ngài, đưa thú cưng của ngài đi, thủ lĩnh cũng cảm thấy có lỗi, đây là bồi thường cho ngài, mặt khác thủ lĩnh còn chuyển lời cho ngài, Sở Linh đã được thả ra rồi, bây giờ đang ở bên ngoài lấy công chuộc tội, nếu như ngài có yêu cầu gì khác cũng có thể nói ra. . . . . ."
Lưu Diệp thật sự là bị trấn trụ!
Đặc biệt thật là có cảm giác nông nô vùng lên.
Bây giờ mặt trời muốn mọc từ hướng tây! !
Cuối cùng thì tên não hoàng đế cuồng tự đại kia nguyện ý nghe cô? !
Chỉ là Lưu Diệp vẫn nhớ Tiểu Mao Cầu của mình, mặc dù con chó con này cũng rất dễ thương, nhưng cô vẫn rất lo lắng cho Tiểu Mao Cầu, cô cũng nhân cơ hội nói: "Này Quan Chỉ, tôi thích con chó con này, tôi nhận trước, chỉ là tôi vẫn rất nhớ Tiểu Mao Cầu. . . . . . Hãy nói cho Khương Nhiên, để cho anh ấy tìm Tiểu Mao Cầu trở về trả lại cho tôi. . . . . ."
Quan Chỉ không ngờ Lưu Diệp sẽ đưa ra ý này, anh chần chừ một lúc, cố gắng giải thích với Lưu Diệp: "Nhưng phu nhân, thủ lĩnh cho ngài con chó Edgar cực kỳ danh quý, loài chó ngài nuôi trước kia, thật ra thì chỉ là loài chó rất thường gặp, nếu nuôi để làm thú cưng, chó Edgar phù hợp với thân phận của ngài hơn."
Lưu Diệp không nói nên lời, chỗ này khắp nơi lúc nào cũng cấp bậc rõ ràng như vậy! !
Nuôi thú cưng phải hợp ý nha, làm sao còn có thân phận hay không!
Cô cũng cũng nói rất nhanh: "Tôi hiểu ý của anh, nhưng Quan Chỉ, tôi chỉ muốn Tiểu Mao Cầu của tôi."
Lần này Lưu Diệp cố ý nói đặc biệt cứng rắn, cô đã nhìn ra, có mấy lời mình không nói ra, chịu uất ức cũng chỉ có thể là mình!
Chỉ là lời này của cô thật đúng là có hiệu quả, không quá một ngày, Tiểu Mao Cầu đã trở lại.
Lúc Lưu Diệp ôm Tiểu Mao Cầu, giống như đánh thắng một trận.
Trải qua thời gian dài, cuối cùng cô cũng đã xả được cơn tức, rất có cảm giác hài lòng.
Lúc cô trao đổi vấn đề trang trí nhà hàng với Tiểu Điền Thất, cô không nhịn được nói một chút cùng Tiểu Điền Thất: "Đàn ông, chính là phải như vậy, phải lạnh nhạt với bọn họ, nếu không bọn họ sẽ lên mặt, chỉ là Điền Thất, về sau em cũng không thể học Khương Nhiên, em nói xem cấu tạo não của bọn họ là gì, đối tốt thì đắc chí lên mặt, không tốt, thì ngược lại anh ta đối tốt với chị, nếu không phải cuồng ngược, ai, chị đoán, trong khoảng thời gian này anh ấy nhất định rất đau đầu, cậu xem gần đây chị cũng không quan tâm đến anh ấy. . . . . ."
Mặc kệ Khương Nhiên làm cái gì, dù sao cô quyết định sẽ làm lơ trước, không thể dễ dàng tha thứ cho anh, để anh ấy học cách tôn trọng cô! !
Nào biết cô mới vừa nói xong những lời đó, chỉ thấy nét mặt của Tiểu Điền Thất đổi một cái, bộ dáng nhìn về phía cô cứ như đang muốn nói lại thôi.
Trong lòng Lưu Diệp kỳ quái, vội hỏi cậu: "Em làm sao vậy, có chuyện muốn nói với chị sao?"
Lần này Tiểu Điền Thất chần chừ một lúc, cuối cùng mở TV.
Lưu Diệp rất buồn bực, không biết Tiểu Điền Thất để cho cô xem cái gì trên TV, từ sự kiện bắt cóc lần trước, cô cũng rất ít xem ti vi, chủ yếu là nhìn thấy cảnh hoang tàn khắp nơi, cô luôn cảm thấy không thoải mái.
Nhưng lúc này trên TV không có phát những sau việc sự kiện bắt cóc kia.
Lúc này trên ti vi đang phát hình Khương Nhiên khí thế ngất trời.
Hơn nữa tất cả đều thống nhất là hình Khương Nhiên mặc quân trang!
Trong lúc nhất thời Lưu Diệp ngây ngẩn cả người, nghe một lát mới mơ hồ nghe được một ít cái gì mà đi nước ngoài, cái gì mà thu hút nhân tài. . . . . .
Hai chữ nước ngoài càng không ngừng được đề cập, trong lúc đó có vô số chuyên gia thảo luận.
"Được gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc mời, khoảng sáu ngày sau Khương Nhiên sẽ đi đến thăm Tây Liên Bang, hiện nay người phát ngôn của Khương Gia Quân đã xác định trong danh sách lên đường có Khương phu nhân."
"Kể từ sau vụ án bắt cóc lần trước, thì có nhiều phỏng đoán, trong đó quan điểm phổ biến nhất là, về sau không có bất kỳ người nào hay tổ chức nào có thể tiếp xúc gần gũi với phụ nữ, nhưng lần đi nước ngoài này của Khương Nhiên hiển nhiên lại làm mọi người rớt mắt."
"Tội phạm bị hiềm nghi gây ra vụ bắt cóc, giờ đang được Chính Phủ Liên Bang thẩm tra xử lý, người phụ trách Mậu Ngạn Ba bày tỏ muốn điều tra kỹ chuyện này, tuyệt đối phải nghiêm trị bất kỳ sự kiện bạo lực nào nhằm vào phụ nữ. . . . . . Trước mắt kẻ chủ mưu chưa tìm được, mà lần này Khương Nhiên đi nước ngoài hiển nhiên sẽ kích thích công chúng một lần nữa. . . . . ."
"Mà chúng ta cần phải chú ý, bởi vì Khương Gia Quân có ‘tài nguyên’ phụ nữ, trong tương lai làm mỗi một thành viên Khương Gia Quân đều có thể tự tái tạo, như vậy lực hút rất to lớn, mỗi ngày đều mấy trăm ngàn thứ tìm việc ở Khương Gia Quân. . . . . . Theo lời đồn tập thể những chuyên gia có liên quan đến viện nghiên cứu khoa học đều từ chức gia nhập Khương Gia Quân, còn có chuyên gia không gian học bày tỏ nguyện ý nghiên cứu kỹ thuật không gian cho Khương Nhiên. . . . . . Theo nhân viên nội bộ tiết lộ, trước đây không lâu Khương Gia Quân đã phái người tiếp xúc một ít học giả về không gian. . . . . ."
Màn hình TV không ngừng chuyển đổi.
Lưu Diệp an tĩnh nhìn, tin tức rất nhiều, tin tức hấp dẫn ánh mắt hơn liên tiếp được phát ra.
Cô chợt hiểu, mặc dù thế giới này chỉ có một mình cô là phụ nữ!
Cho dù những người đó cuồng nhiệt vì cô, cô cũng chỉ là một con cờ.
Cô nhìn những tin tức trên ti vi kia.
Trong vài đoạn chuyển tiếp, hiển nhiên là Khương Nhiên tuyên bố phát biểu, vẻ mặt của anh bình tĩnh thong dong, không có một chút hốt hoảng, chứ đừng nói đến khốn khổ vì tình.
Giống như cừu non và sư tử, cừu non cho là mình có thể ăn được cỏ ngon, thật ra thì sư tử đã phân chia địa bàn lớn hơn, làm cừu non cũng không dám nghĩ chuyện đấy.
Lưu Diệp không có cảm giác tức giận, cô chỉ là rất kinh ngạc.
Mà càng làm cho cô kinh ngạc chính là, sau đó Tiểu Điền Thất còn nói cho cô một tin tức kinh người hơn.
"Chị à, gần đây Dã Thú đang học thao tác phi hành khí (tên gọi chung động cơ bay trong không trung như, khí cầu, máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ), hắn học rất nghiêm túc, sau đó ngày hôm trước có người Khương Gia Quân chú ý đến hắn, muốn điều động hắn vào hạm đội Khương Gia Quân."
Lưu Diệp kinh ngạc nhìn Tiểu Điền Thất, gần đây cô cũng gặp Dã Thú, nhưng Dã Thú cũng không tiết lộ một chút.
Tiểu Điền Thất do dự một chút, lại tiếp tục nói: "Nhưng mà anh ấy không đồng ý. . . . . ."
Trong lòng Lưu Diệp ngũ vị tạp trần (ngọt, chua, cay, mặn, đắng đan xen), cô cũng không biết Tiểu Điền Thất nói gì, chỉ là ngây ngẩn một lúc thì đứng dậy đi tìm Dã Thú.
Cô ôm Tiểu Mao Cầu đến sân huấn luyện, huấn luyện bên trong tiến hành hừng hực khí thế.
Đủ loại huấn luyện mô phỏng tình huống phi hành khí bay trên không, không ít nhân viên huấn luyện ngồi.
Ban đầu Dã Thú muốn học, là cô nhờ Quan Chỉ.
Lúc này cô đã nhìn thấy không gian bốn chiều khổng lồ, những phi hành khí kia đang trình diễn một cuộc chiến không gian, vô số chiến hạm phi hành khí tham dự ở bên trong.
Cô cũng không phân rõ hai bên đối địch.
Cuối cùng không ngừng có phi hành khí bị đánh rơi, còn có chiến hạm khổng lồ.
Trong không gian bốn chiều, rất nhanh Lưu Diệp chú ý tới, có một phi hành khí vô cùng linh hoạt vượt qua cuộc chiến, quả thật giống như cố ý, trong lúc không ngừng bay xuyên qua cuộc hỗn chiến, nó không chiến đấu, mà là không ngừng chèn vào một điểm.
Cô có chút buồn bực, không hiểu đây là đang làm cái gì, ngược lại những nhân viên bảo an đi theo bên người cô hiểu chút cách thức, rất nhanh cô chỉ nghe thấy những nhân viên bảo an đều rất trầm mặc cho tới nay, thế nhưng ở đó vỗ tay.
Cuối cùng chiến đấu cũng kết thúc, Lưu Diệp xem không hiểu những thứ kia, cô chỉ biết lúc Dã Thú từ máy mô phỏng đi ra, đã có người ném cho hắn khăn lông và nước.
Nhìn dáng dấp người này ở nơi này lăn lộn vẫn rất tốt chứ sao.
Lúc này Dã Thú đi ra khỏi máy mô hình cũng nhìn thấy Lưu Diệp, hơn nữa anh cũng chú ý tới Tiểu Mao Cầu Lưu Diệp ôm trong ngực.
Trước kia Dã Thú thấy cô ôm qua một con chó Edgar, anh còn tưởng rằng Lưu Diệp đã quên Tiểu Mao Cầu rồi.
Lúc này nhìn thấy cô ôm tên tiểu tử kia, gương mặt của Dã Thú đã trầm tĩnh lại, không nhịn được liền lộ ra nụ cười.
Lưu Diệp giơ Tiểu Mao Cầu lên, để mặt Tiểu Mao Cầu quay về phía Dã Thú.
Dã Thú cười nhận lấy Tiểu Mao Cầu, năm đó Tiểu Mao Cầu được anh nuôi dưỡng một thời gian, Tiểu Mao Cầu cực kỳ thân thiết ới anh, không ngừng dùng móng vuốt cào tóc của anh.
Gần đây Dã Thú không cắt tóc, trước kia tóc ngắn hiện tại rất dài, Lưu Diệp không biết tại sao có cảm giác đàn ông quân sự mạnh mẽ bao nhiêu nhìn lịch sự bấy nhiêu.
"Còn tưởng rằng em không cần Tiểu Mao Cầu rồi." Dã Thú vui vẻ vuốt lông Tiểu Mao Cầu.
"Sao có thể, em thích nhất tên tiểu tử này!" Lưu Diệp vuốt lông Tiểu Mao Cầu.
Thật ra thì so với chó Edgar cao quý kia, cô thích Tiểu Mao Cầu khờ khạo ngây ngốc hơn, mặc kệ cô đi tới đâu, Tiểu Mao Cầu cũng sẽ đi theo cô.
Ngược lại chó Edgar, đẹp mắt là tốt, cũng không có tật xấu gì, mỗi lần cô cho ăn, Edgar đều là bộ dáng cô qua phục vụ tôi.
Cái đức hạnh đó rất dễ dàng làm cho cô nghĩ đến Khương Nhiên.
Nhưng mà thật sự là dáng dấp đối phương đáng yêu, Lưu Diệp cũng không bỏ được, cũng nuôi hai tiểu tử thôi.
Ngược lại đi cùng Dã Thú được một đoạn đường, Lưu Diệp phát hiện Dã Thú, hỏi lung tung này kia, tán gẫu đông tán gẫu tây, duy chỉ không chịu nói chuyện điều động với cô.
Lưu Diệp cảm thấy mình không thể quá ích kỷ, Dã Thú đi theo bên người cô có thể có cái gì tốt.
Những thứ công việc ở khu Dưỡng Dục kia chỉ là chân chạy, còn có nhà hàng bị nổ kia, nghĩ như thế nào thì Khương Gia Quân cũng an toàn hơn một chút.
Dù sao cũng hơn đi theo bên người cô ăn bữa hôm lo bữa mai.
Cô cũng chủ động mở miệng hỏi: "Nghe nói anh được điều động?"
Trong nháy mắt thân thể của Dã Thú ngừng lại một chút.
Lưu Diệp nỗ lực bày ra dáng vẻ vui vẻ, thật ra thì trong lòng có chút không bỏ được, đối với cô mà nói Tiểu Điền Thất và Dã Thú đều là người thân.
Ở trong Khương Gia Quân to như vậy, tất cả mọi người đều thần phục Khương Nhiên, chỉ có hai nguời này là quan tâm cô.
"Đây là chuyện tốt chứ sao." Lưu Diệp nhìn hai mắt của anh, "Anh xem em, trước vẫn kêu la những thứ như mở công ty kia, hiện tại vụ án bắt cóc vừa xong, nhà hàng còn phải làm lại lần nữa, khu Dưỡng Dục kia. . . . . . Nói là công việc, nhưng thật ra thì không phải là chân chạy à. . . . . . Lại nói những công việc kia chỉ kiếm được chút tiền. . . . . . Chính là công ích nha, không làm sự nghiệp của mình mạnh. . . . . ."
Dã Thú vội vàng lắc đầu: "Anh không muốn, anh chỉ muốn ở bên cạnh em."
"Nhưng em cái gì cũng không làm được." Lưu Diệp cười khổ: "Lại nói em có thể làm cũng chỉ có mấy chuyện kia. . . . . . Quá nhỏ bé so với người khác, quá ngu rồi. . . . . ."
Nhìn những tin tức kia, Lưu Diệp hiểu rõ mình rất ngu ngốc, cô đặt quá tâm tư lên chuyện tình yêu dây dưa nam nữ.
Cũng vẫn muốn về mặt tình cảm có thể rung chuyển Khương Nhiên, mới vừa rồi còn dương dương đắc ý bản thân có thể bắt được người đàn ông kia, kết quả lại phát hiện hai người vốn không cùng trình độ.
Người kia ăn thịt, còn mình ăn cỏ.
Mình dây dưa chín vòng tám tràng, người kia chính là lòng mang tâm tư mở mang bờ cõi thiên hạ.
Nếu như đổi giới tính, cô chỉ là rác rưởi, khẳng định sớm bị đào thải.
Nhưng bây giờ dù là phụ nữ, cũng không có tốt hơn bao nhiêu, cũng giống như ruồi bọ, xoay mòng mòng, còn cái gì cũng không làm được.
Dã Thú không biết khuyên người khác, nhìn cô chán chường như vậy, anh nghĩ một lúc lâu mới nói với cô: "Không, em đã rất lợi hại, em thay đổi số mạng của tôi và Tiểu Điền Thất, em còn thay đổi rất nhiều người, nhớ trước kia em để cho tôi đi khu Dưỡng Dục đó sao?"
Lưu Diệp trợn to hai mắt.
Dã Thú tiếp tục nói với cô: "Em không biết những đứa bé ở khu Dưỡng Dục kia rất yêu thích em, bọn nó vẽ hình em dán ở trên tường bảo là mẹ, em còn nhớ rõ em thiết kế khu vui chơi, bọn nó rất thích, còn có những thức ăn em làm ra, thật ra thì em đã làm rất nhiều, chỉ là. . . . . ."
Dã Thú không biết nói chuyện, hắn nỗ lực tìm từ: "Chỉ là em làm mấy cái kia không có rầm rộ, em cũng không nói cho người khác biết. . . . . . Mà tôi biết em làm vô cùng tốt. . . . . . Cái thế giới này không ai có thể thay thế em, mặc kệ bọn họ lợi hại cỡ nào, cũng không có người có thể thích hợp làm một người mẹ hơn em! !"
Cô bị khen mặt đỏ rần, cô gãi gãi đầu xin lỗi.
Đi tới thế giới này, vẫn chưa có người nào từng khen ngợi cô như vậy, hơn nữa cho dù có khen cô cũng là muốn lợi ích từ cô, cô bị Khương Nhiên chê bai, bên cạnh cũng đều là những người tinh anh, cô luôn cảm thấy mình vừa ngu vừa không dùng được.
Nhưng bây giờ nghe Dã Thú khen cô, cô chợt có cảm giác ấm áp, mặc kệ như thế nào, trên thế giới này có người biết cố gắng của cô.
"Thật ra thì em còn muốn làm rất nhiều việc." Lưu Diệp vừa vui vẻ, liền dễ dàng huơ tay múa chân, cô quơ múa cánh tay, gần như là nhảy nhảy nhót nhót nói với Dã Thú: "Dù sao tiền mới tốn một phần tư, em còn muốn xây một nhà trẻ ở khu Dưỡng Dục này, chính là nơi đặc biệt dành cho trẻ con! ! Bên trong phải có chăn mềm, còn có rất nhiều giường nhỏ. . . . . ."
Dã Thú nhìn hai mắt của cô, nhìn gương mặt cô vui mừng đến hồng hồng, anh cũng vui vẻ nở nụ cười.
Mặc kệ là hạm đội Khương Gia Quân hay là chức vị chó má gì tốt hơn, anh chỉ biết, trên đời này điều duy nhất có thể làm cho anh rời khỏi Lưu Diệp chính là cái chết, trừ cái đó ra, anh sẽ luôn luôn bảo hộ Lưu Diệp.
Beta: kaylee
Lưu Diệp bị giật mình thật.
Còn cục cưng, cô cũng bị dọa ra gan rồi oa! ! (chỗ này từ cục cưng phiên âm là tâm can, gan là can, tác giả chơi chữ nhé)
Cô trợn to hai mắt, cảnh giác nhìn Khương Nhiên.
Ngược lại Khương Nhiên vẫn rất tự nhiên.
Chỉ là mang một dáng vẻ chờ đợi Lưu Diệp trả lời.
Chân mày Lưu Diệp cũng nhíu lại một chỗ.
Gần đây trong khoảng thời gian này, mặc dù áp lực rất lớn, nhưng ngược lại cô cảm thấy rất thanh nhàn, nhất là buổi tối, cũng không cần chịu hình phạt lộ ngực lộ bụng rồi.
Hơn nữa sau tất cả những gì đã xảy ra, tùy tiện nói một câu thì bị dụ dỗ trở về, cũng không phải là tiểu thuyết não tàn.
Cô cũng gắng gượng trả lời: "Em không biết anh nói những lời này là có ý gì, những gì em viết không phải là lời nói dỗi trong chốc lát, thật sự có rất nhiều vấn đề, em, em không thể không tức giận không quan tâm."
Khương Nhiên vốn đang xấu hổ nhưng sau khi nghe những lời đó, vẻ mặt dần dần ngưng lại, chỉ là cuối cùng anh không nói gì đã đi.
Sau đó Lưu Diệp cảm giác tình hình phát triển rất quỷ dị, Khương Nhiên ngông cuồng tự đại, kể từ sau ngày đó, mỗi ngày đều tặng hoa cho cô.
Hơn nữa khi nhận hoa được Quan Chỉ đưa tới, Lưu Diệp còn phát hiện ở trong hoa còn kẹp một ít chữ Khương Nhiên viết.
Chữ thì rất đơn giản, đều là một câu thăm hỏi thế nào, hay như bây giờ em như thế nào, em có khỏe không, tối hôm qua nghỉ ngơi như thế nào.
Hơn nữa Quan Chỉ không chỉ đưa đồ tới, còn có thể chủ động hỏi cô có gì muốn nói với Khương Nhiên hay không.
Trước kia Lưu Diệp chưa từng gặp tình huống như thế, lần này cô đúng là bị kinh sợ rồi! !
Cho nên nói trước kia cái gì cô cũng theo Khương Nhiên, sau đó nuông chiều Khương Nhiên đến sai lầm, lúc này cô cứng rắn, Khương Nhiên cũng có chút ngồi không yên?
Lưu Diệp giống như Thể Hồ Quán Đính (*)!
(*) Thể Hồ Quán Đính: Đây là thuật ngữ trong phật giáo được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng. Hay nói cách khác là bỗng chốc được khai sáng hoặc giác ngộ
Nói trắng ra là vội vàng thất lễ trong mua bán, lúc này mình cứng rắn, ngược lại đối phương thì mềm nhũn.
Cái này đúng là vô tâm trồng liễu, Lưu Diệp cảm thấy thế giới này quá kỳ diệu.
Không ngờ phụ nữ tốt đều là bánh bao! !
Đối tốt với đàn ông, họ sẽ hếch mũi lên mặt! !
Nhưng nếu lạnh nhạt bọn họ, thờ ơ bọn họ, ngược lại bọn họ lại níu chặt?
Lưu Diệp hiểu rõ, đặc biệt hối hận sao mấy năm trước không nói chuyện cùng mấy chị em ký túc xá về vấn đề yêu đương và đàn ông, nếu không cũng không ăn thiệt thòi lớn như vậy!
Đặc biệt nếu sớm biết đàn ông là không thể nuông chiều, cô nuông chiều cái rắm! !
Chỉ là Lưu Diệp cũng là đau khổ nhớ nhung, nhưng đã tiếp thu những lời đó, mới đầu còn do do dự dự xem một chút bên trong tờ giấy, nhưng về sau, cô cũng không nhìn tờ giấy, trực tiếp ném hoa vào thùng rác.
Nhưng mà lần đầu tiên làm chuyện này luôn có chút run run rẩy rẩy, thật may là làm mấy lần Khương Nhiên cũng không có phản ứng gì.
Lưu Diệp giống như được sự cổ vũ, mỗi ngày đều sẽ theo lệ thường ném hoa đi.
Hơn nữa cô làm chuyện này, không những không bị la mắng, ngược lại còn được phần thưởng! !
Lại như vậy qua vài ngày nữa, Quan Chỉ lại đưa hoa đến, thuận tiện mang cho cô một con chó nhỏ màu trắng.
Con chó kia thật xinh đẹp, nhất là màu lông, giống như được quét một lớp sơn phát sáng, mắt xinh đẹp giống như bảo thạch.
Lưu Diệp nhìn con chó nhỏ đến ngây dại, loài động vật mềm nhỏ này, quả thật có thể đánh chết cô – người có lòng yêu mến những động vật nhỏ này! !
Sau đó cô nghe Quan Chỉ giải thích: "Phu nhân, đây là lễ vật của thủ lĩnh tặng ngài, đưa thú cưng của ngài đi, thủ lĩnh cũng cảm thấy có lỗi, đây là bồi thường cho ngài, mặt khác thủ lĩnh còn chuyển lời cho ngài, Sở Linh đã được thả ra rồi, bây giờ đang ở bên ngoài lấy công chuộc tội, nếu như ngài có yêu cầu gì khác cũng có thể nói ra. . . . . ."
Lưu Diệp thật sự là bị trấn trụ!
Đặc biệt thật là có cảm giác nông nô vùng lên.
Bây giờ mặt trời muốn mọc từ hướng tây! !
Cuối cùng thì tên não hoàng đế cuồng tự đại kia nguyện ý nghe cô? !
Chỉ là Lưu Diệp vẫn nhớ Tiểu Mao Cầu của mình, mặc dù con chó con này cũng rất dễ thương, nhưng cô vẫn rất lo lắng cho Tiểu Mao Cầu, cô cũng nhân cơ hội nói: "Này Quan Chỉ, tôi thích con chó con này, tôi nhận trước, chỉ là tôi vẫn rất nhớ Tiểu Mao Cầu. . . . . . Hãy nói cho Khương Nhiên, để cho anh ấy tìm Tiểu Mao Cầu trở về trả lại cho tôi. . . . . ."
Quan Chỉ không ngờ Lưu Diệp sẽ đưa ra ý này, anh chần chừ một lúc, cố gắng giải thích với Lưu Diệp: "Nhưng phu nhân, thủ lĩnh cho ngài con chó Edgar cực kỳ danh quý, loài chó ngài nuôi trước kia, thật ra thì chỉ là loài chó rất thường gặp, nếu nuôi để làm thú cưng, chó Edgar phù hợp với thân phận của ngài hơn."
Lưu Diệp không nói nên lời, chỗ này khắp nơi lúc nào cũng cấp bậc rõ ràng như vậy! !
Nuôi thú cưng phải hợp ý nha, làm sao còn có thân phận hay không!
Cô cũng cũng nói rất nhanh: "Tôi hiểu ý của anh, nhưng Quan Chỉ, tôi chỉ muốn Tiểu Mao Cầu của tôi."
Lần này Lưu Diệp cố ý nói đặc biệt cứng rắn, cô đã nhìn ra, có mấy lời mình không nói ra, chịu uất ức cũng chỉ có thể là mình!
Chỉ là lời này của cô thật đúng là có hiệu quả, không quá một ngày, Tiểu Mao Cầu đã trở lại.
Lúc Lưu Diệp ôm Tiểu Mao Cầu, giống như đánh thắng một trận.
Trải qua thời gian dài, cuối cùng cô cũng đã xả được cơn tức, rất có cảm giác hài lòng.
Lúc cô trao đổi vấn đề trang trí nhà hàng với Tiểu Điền Thất, cô không nhịn được nói một chút cùng Tiểu Điền Thất: "Đàn ông, chính là phải như vậy, phải lạnh nhạt với bọn họ, nếu không bọn họ sẽ lên mặt, chỉ là Điền Thất, về sau em cũng không thể học Khương Nhiên, em nói xem cấu tạo não của bọn họ là gì, đối tốt thì đắc chí lên mặt, không tốt, thì ngược lại anh ta đối tốt với chị, nếu không phải cuồng ngược, ai, chị đoán, trong khoảng thời gian này anh ấy nhất định rất đau đầu, cậu xem gần đây chị cũng không quan tâm đến anh ấy. . . . . ."
Mặc kệ Khương Nhiên làm cái gì, dù sao cô quyết định sẽ làm lơ trước, không thể dễ dàng tha thứ cho anh, để anh ấy học cách tôn trọng cô! !
Nào biết cô mới vừa nói xong những lời đó, chỉ thấy nét mặt của Tiểu Điền Thất đổi một cái, bộ dáng nhìn về phía cô cứ như đang muốn nói lại thôi.
Trong lòng Lưu Diệp kỳ quái, vội hỏi cậu: "Em làm sao vậy, có chuyện muốn nói với chị sao?"
Lần này Tiểu Điền Thất chần chừ một lúc, cuối cùng mở TV.
Lưu Diệp rất buồn bực, không biết Tiểu Điền Thất để cho cô xem cái gì trên TV, từ sự kiện bắt cóc lần trước, cô cũng rất ít xem ti vi, chủ yếu là nhìn thấy cảnh hoang tàn khắp nơi, cô luôn cảm thấy không thoải mái.
Nhưng lúc này trên TV không có phát những sau việc sự kiện bắt cóc kia.
Lúc này trên ti vi đang phát hình Khương Nhiên khí thế ngất trời.
Hơn nữa tất cả đều thống nhất là hình Khương Nhiên mặc quân trang!
Trong lúc nhất thời Lưu Diệp ngây ngẩn cả người, nghe một lát mới mơ hồ nghe được một ít cái gì mà đi nước ngoài, cái gì mà thu hút nhân tài. . . . . .
Hai chữ nước ngoài càng không ngừng được đề cập, trong lúc đó có vô số chuyên gia thảo luận.
"Được gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc mời, khoảng sáu ngày sau Khương Nhiên sẽ đi đến thăm Tây Liên Bang, hiện nay người phát ngôn của Khương Gia Quân đã xác định trong danh sách lên đường có Khương phu nhân."
"Kể từ sau vụ án bắt cóc lần trước, thì có nhiều phỏng đoán, trong đó quan điểm phổ biến nhất là, về sau không có bất kỳ người nào hay tổ chức nào có thể tiếp xúc gần gũi với phụ nữ, nhưng lần đi nước ngoài này của Khương Nhiên hiển nhiên lại làm mọi người rớt mắt."
"Tội phạm bị hiềm nghi gây ra vụ bắt cóc, giờ đang được Chính Phủ Liên Bang thẩm tra xử lý, người phụ trách Mậu Ngạn Ba bày tỏ muốn điều tra kỹ chuyện này, tuyệt đối phải nghiêm trị bất kỳ sự kiện bạo lực nào nhằm vào phụ nữ. . . . . . Trước mắt kẻ chủ mưu chưa tìm được, mà lần này Khương Nhiên đi nước ngoài hiển nhiên sẽ kích thích công chúng một lần nữa. . . . . ."
"Mà chúng ta cần phải chú ý, bởi vì Khương Gia Quân có ‘tài nguyên’ phụ nữ, trong tương lai làm mỗi một thành viên Khương Gia Quân đều có thể tự tái tạo, như vậy lực hút rất to lớn, mỗi ngày đều mấy trăm ngàn thứ tìm việc ở Khương Gia Quân. . . . . . Theo lời đồn tập thể những chuyên gia có liên quan đến viện nghiên cứu khoa học đều từ chức gia nhập Khương Gia Quân, còn có chuyên gia không gian học bày tỏ nguyện ý nghiên cứu kỹ thuật không gian cho Khương Nhiên. . . . . . Theo nhân viên nội bộ tiết lộ, trước đây không lâu Khương Gia Quân đã phái người tiếp xúc một ít học giả về không gian. . . . . ."
Màn hình TV không ngừng chuyển đổi.
Lưu Diệp an tĩnh nhìn, tin tức rất nhiều, tin tức hấp dẫn ánh mắt hơn liên tiếp được phát ra.
Cô chợt hiểu, mặc dù thế giới này chỉ có một mình cô là phụ nữ!
Cho dù những người đó cuồng nhiệt vì cô, cô cũng chỉ là một con cờ.
Cô nhìn những tin tức trên ti vi kia.
Trong vài đoạn chuyển tiếp, hiển nhiên là Khương Nhiên tuyên bố phát biểu, vẻ mặt của anh bình tĩnh thong dong, không có một chút hốt hoảng, chứ đừng nói đến khốn khổ vì tình.
Giống như cừu non và sư tử, cừu non cho là mình có thể ăn được cỏ ngon, thật ra thì sư tử đã phân chia địa bàn lớn hơn, làm cừu non cũng không dám nghĩ chuyện đấy.
Lưu Diệp không có cảm giác tức giận, cô chỉ là rất kinh ngạc.
Mà càng làm cho cô kinh ngạc chính là, sau đó Tiểu Điền Thất còn nói cho cô một tin tức kinh người hơn.
"Chị à, gần đây Dã Thú đang học thao tác phi hành khí (tên gọi chung động cơ bay trong không trung như, khí cầu, máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ), hắn học rất nghiêm túc, sau đó ngày hôm trước có người Khương Gia Quân chú ý đến hắn, muốn điều động hắn vào hạm đội Khương Gia Quân."
Lưu Diệp kinh ngạc nhìn Tiểu Điền Thất, gần đây cô cũng gặp Dã Thú, nhưng Dã Thú cũng không tiết lộ một chút.
Tiểu Điền Thất do dự một chút, lại tiếp tục nói: "Nhưng mà anh ấy không đồng ý. . . . . ."
Trong lòng Lưu Diệp ngũ vị tạp trần (ngọt, chua, cay, mặn, đắng đan xen), cô cũng không biết Tiểu Điền Thất nói gì, chỉ là ngây ngẩn một lúc thì đứng dậy đi tìm Dã Thú.
Cô ôm Tiểu Mao Cầu đến sân huấn luyện, huấn luyện bên trong tiến hành hừng hực khí thế.
Đủ loại huấn luyện mô phỏng tình huống phi hành khí bay trên không, không ít nhân viên huấn luyện ngồi.
Ban đầu Dã Thú muốn học, là cô nhờ Quan Chỉ.
Lúc này cô đã nhìn thấy không gian bốn chiều khổng lồ, những phi hành khí kia đang trình diễn một cuộc chiến không gian, vô số chiến hạm phi hành khí tham dự ở bên trong.
Cô cũng không phân rõ hai bên đối địch.
Cuối cùng không ngừng có phi hành khí bị đánh rơi, còn có chiến hạm khổng lồ.
Trong không gian bốn chiều, rất nhanh Lưu Diệp chú ý tới, có một phi hành khí vô cùng linh hoạt vượt qua cuộc chiến, quả thật giống như cố ý, trong lúc không ngừng bay xuyên qua cuộc hỗn chiến, nó không chiến đấu, mà là không ngừng chèn vào một điểm.
Cô có chút buồn bực, không hiểu đây là đang làm cái gì, ngược lại những nhân viên bảo an đi theo bên người cô hiểu chút cách thức, rất nhanh cô chỉ nghe thấy những nhân viên bảo an đều rất trầm mặc cho tới nay, thế nhưng ở đó vỗ tay.
Cuối cùng chiến đấu cũng kết thúc, Lưu Diệp xem không hiểu những thứ kia, cô chỉ biết lúc Dã Thú từ máy mô phỏng đi ra, đã có người ném cho hắn khăn lông và nước.
Nhìn dáng dấp người này ở nơi này lăn lộn vẫn rất tốt chứ sao.
Lúc này Dã Thú đi ra khỏi máy mô hình cũng nhìn thấy Lưu Diệp, hơn nữa anh cũng chú ý tới Tiểu Mao Cầu Lưu Diệp ôm trong ngực.
Trước kia Dã Thú thấy cô ôm qua một con chó Edgar, anh còn tưởng rằng Lưu Diệp đã quên Tiểu Mao Cầu rồi.
Lúc này nhìn thấy cô ôm tên tiểu tử kia, gương mặt của Dã Thú đã trầm tĩnh lại, không nhịn được liền lộ ra nụ cười.
Lưu Diệp giơ Tiểu Mao Cầu lên, để mặt Tiểu Mao Cầu quay về phía Dã Thú.
Dã Thú cười nhận lấy Tiểu Mao Cầu, năm đó Tiểu Mao Cầu được anh nuôi dưỡng một thời gian, Tiểu Mao Cầu cực kỳ thân thiết ới anh, không ngừng dùng móng vuốt cào tóc của anh.
Gần đây Dã Thú không cắt tóc, trước kia tóc ngắn hiện tại rất dài, Lưu Diệp không biết tại sao có cảm giác đàn ông quân sự mạnh mẽ bao nhiêu nhìn lịch sự bấy nhiêu.
"Còn tưởng rằng em không cần Tiểu Mao Cầu rồi." Dã Thú vui vẻ vuốt lông Tiểu Mao Cầu.
"Sao có thể, em thích nhất tên tiểu tử này!" Lưu Diệp vuốt lông Tiểu Mao Cầu.
Thật ra thì so với chó Edgar cao quý kia, cô thích Tiểu Mao Cầu khờ khạo ngây ngốc hơn, mặc kệ cô đi tới đâu, Tiểu Mao Cầu cũng sẽ đi theo cô.
Ngược lại chó Edgar, đẹp mắt là tốt, cũng không có tật xấu gì, mỗi lần cô cho ăn, Edgar đều là bộ dáng cô qua phục vụ tôi.
Cái đức hạnh đó rất dễ dàng làm cho cô nghĩ đến Khương Nhiên.
Nhưng mà thật sự là dáng dấp đối phương đáng yêu, Lưu Diệp cũng không bỏ được, cũng nuôi hai tiểu tử thôi.
Ngược lại đi cùng Dã Thú được một đoạn đường, Lưu Diệp phát hiện Dã Thú, hỏi lung tung này kia, tán gẫu đông tán gẫu tây, duy chỉ không chịu nói chuyện điều động với cô.
Lưu Diệp cảm thấy mình không thể quá ích kỷ, Dã Thú đi theo bên người cô có thể có cái gì tốt.
Những thứ công việc ở khu Dưỡng Dục kia chỉ là chân chạy, còn có nhà hàng bị nổ kia, nghĩ như thế nào thì Khương Gia Quân cũng an toàn hơn một chút.
Dù sao cũng hơn đi theo bên người cô ăn bữa hôm lo bữa mai.
Cô cũng chủ động mở miệng hỏi: "Nghe nói anh được điều động?"
Trong nháy mắt thân thể của Dã Thú ngừng lại một chút.
Lưu Diệp nỗ lực bày ra dáng vẻ vui vẻ, thật ra thì trong lòng có chút không bỏ được, đối với cô mà nói Tiểu Điền Thất và Dã Thú đều là người thân.
Ở trong Khương Gia Quân to như vậy, tất cả mọi người đều thần phục Khương Nhiên, chỉ có hai nguời này là quan tâm cô.
"Đây là chuyện tốt chứ sao." Lưu Diệp nhìn hai mắt của anh, "Anh xem em, trước vẫn kêu la những thứ như mở công ty kia, hiện tại vụ án bắt cóc vừa xong, nhà hàng còn phải làm lại lần nữa, khu Dưỡng Dục kia. . . . . . Nói là công việc, nhưng thật ra thì không phải là chân chạy à. . . . . . Lại nói những công việc kia chỉ kiếm được chút tiền. . . . . . Chính là công ích nha, không làm sự nghiệp của mình mạnh. . . . . ."
Dã Thú vội vàng lắc đầu: "Anh không muốn, anh chỉ muốn ở bên cạnh em."
"Nhưng em cái gì cũng không làm được." Lưu Diệp cười khổ: "Lại nói em có thể làm cũng chỉ có mấy chuyện kia. . . . . . Quá nhỏ bé so với người khác, quá ngu rồi. . . . . ."
Nhìn những tin tức kia, Lưu Diệp hiểu rõ mình rất ngu ngốc, cô đặt quá tâm tư lên chuyện tình yêu dây dưa nam nữ.
Cũng vẫn muốn về mặt tình cảm có thể rung chuyển Khương Nhiên, mới vừa rồi còn dương dương đắc ý bản thân có thể bắt được người đàn ông kia, kết quả lại phát hiện hai người vốn không cùng trình độ.
Người kia ăn thịt, còn mình ăn cỏ.
Mình dây dưa chín vòng tám tràng, người kia chính là lòng mang tâm tư mở mang bờ cõi thiên hạ.
Nếu như đổi giới tính, cô chỉ là rác rưởi, khẳng định sớm bị đào thải.
Nhưng bây giờ dù là phụ nữ, cũng không có tốt hơn bao nhiêu, cũng giống như ruồi bọ, xoay mòng mòng, còn cái gì cũng không làm được.
Dã Thú không biết khuyên người khác, nhìn cô chán chường như vậy, anh nghĩ một lúc lâu mới nói với cô: "Không, em đã rất lợi hại, em thay đổi số mạng của tôi và Tiểu Điền Thất, em còn thay đổi rất nhiều người, nhớ trước kia em để cho tôi đi khu Dưỡng Dục đó sao?"
Lưu Diệp trợn to hai mắt.
Dã Thú tiếp tục nói với cô: "Em không biết những đứa bé ở khu Dưỡng Dục kia rất yêu thích em, bọn nó vẽ hình em dán ở trên tường bảo là mẹ, em còn nhớ rõ em thiết kế khu vui chơi, bọn nó rất thích, còn có những thức ăn em làm ra, thật ra thì em đã làm rất nhiều, chỉ là. . . . . ."
Dã Thú không biết nói chuyện, hắn nỗ lực tìm từ: "Chỉ là em làm mấy cái kia không có rầm rộ, em cũng không nói cho người khác biết. . . . . . Mà tôi biết em làm vô cùng tốt. . . . . . Cái thế giới này không ai có thể thay thế em, mặc kệ bọn họ lợi hại cỡ nào, cũng không có người có thể thích hợp làm một người mẹ hơn em! !"
Cô bị khen mặt đỏ rần, cô gãi gãi đầu xin lỗi.
Đi tới thế giới này, vẫn chưa có người nào từng khen ngợi cô như vậy, hơn nữa cho dù có khen cô cũng là muốn lợi ích từ cô, cô bị Khương Nhiên chê bai, bên cạnh cũng đều là những người tinh anh, cô luôn cảm thấy mình vừa ngu vừa không dùng được.
Nhưng bây giờ nghe Dã Thú khen cô, cô chợt có cảm giác ấm áp, mặc kệ như thế nào, trên thế giới này có người biết cố gắng của cô.
"Thật ra thì em còn muốn làm rất nhiều việc." Lưu Diệp vừa vui vẻ, liền dễ dàng huơ tay múa chân, cô quơ múa cánh tay, gần như là nhảy nhảy nhót nhót nói với Dã Thú: "Dù sao tiền mới tốn một phần tư, em còn muốn xây một nhà trẻ ở khu Dưỡng Dục này, chính là nơi đặc biệt dành cho trẻ con! ! Bên trong phải có chăn mềm, còn có rất nhiều giường nhỏ. . . . . ."
Dã Thú nhìn hai mắt của cô, nhìn gương mặt cô vui mừng đến hồng hồng, anh cũng vui vẻ nở nụ cười.
Mặc kệ là hạm đội Khương Gia Quân hay là chức vị chó má gì tốt hơn, anh chỉ biết, trên đời này điều duy nhất có thể làm cho anh rời khỏi Lưu Diệp chính là cái chết, trừ cái đó ra, anh sẽ luôn luôn bảo hộ Lưu Diệp.
Bình luận facebook