-
Chương 84
Editor: trang bubble ^^
Beta: heocon0808
Cố ăn xong bữa cơm, Lưu Diệp đang chuẩn bị nghỉ ngơi, gần đây cô vô cùng buồn ngủ, quả thực dính giường là ngủ, nhưng lúc cô đi tới trước giường, lại phát hiện Khương Nhiên cũng không theo tới, thường ngày chỉ cần cô có ý muốn nghỉ ngơi, Khương Nhiên sẽ chủ động tới đây giúp cô sửa sang lại gối đầu chăn mỏng kia.
Bởi vì cô làm Khương Nhiên cứ không hài lòng, nhưng lúc này động tác Khương Nhiên lại chậm chạp như vậy, qua một lúc lâu anh mới đi tới, đầu tiên anh lấy gối đầu từ trong ngăn kéo để chăn màn gối đệm ra, sau đó đặt ở vị trí chỉ định.
Lưu Diệp biết anh chính là như vậy, mặc kệ làm cái gì đều có quy củ nhất định, ngay cả trải giường chiếu đều phải tham chiếu trình tự này.
Có điều nhìn dáng vẻ anh phờ phạc rũ rượi, Lưu Diệp chợt phát hiện một vấn đề, lần này anh chỉ lấy một cái gối.
Ngay vào lúc cô muốn hỏi, Khương Nhiên đã nói giống như hờn dỗi: “Buổi tối anh muốn ngủ ở sát vách.”
“Hả?” Lưu Diệp vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khương Nhiên cũng không giải thích nhiều, chỉ nói một câu: “Tổ chữa bệnh yêu cầu.”
Lưu Diệp giờ mới hiểu được, thì ra là Khương Nhiên đánh đâu thắng đó lại không nói chuyện được với tổ chữa bệnh. . . . . .
Cô cũng chỉ mất mát ồ một tiếng.
Khương Nhiên cũng rất không thoải mái, giúp Lưu Diệp sửa sang lại giường đệm.
Lưu Diệp thấy tâm tình anh không tốt, đi qua giúp đỡ anh dọn dẹp, còn nhỏ giọng hỏi : “Vậy anh ngủ như thế nào hả? Không phải buổi tối chỉ có một mình em chứ?”
Ngộ nhỡ cô có chút không thoải mái thì làm thế nào?
“Một lát bọn Sở Linh sẽ đưa giường đơn giản vào.” Anh nhàn nhạt nói.
Lúc này, Lưu Diệp mới thoáng yên tâm một chút.
Trong lúc chờ bọn Sở Linh đưa giường mới tới, Lưu Diệp ngồi trên giường, trò chuyện việc ban ngày với Khương Nhiên, kể từ sau khi bọn họ biết có con, còn chưa có tâm bình khí hòa (bình tĩnh hoà nhã) ở cùng nhau như vậy đấy.
Lưu Diệp cũng nhân cơ hội hỏi: “Biết mình sắp làm ba là cảm giác gì?”
Cô khẽ nâng đầu lên nhìn anh, chú ý vẻ mặt của anh.
Khương Nhiên chần chừ một lúc, suy nghĩ rất cẩn thận, mới trả lời thật lòng: “Không biết, cảm giác là lạ, nhưng rất vui vẻ.”
Lưu Diệp ồ một tiếng, thật ra thì cô cũng có cảm giác này, rất vui vẻ, nhưng là cũng không có khái niệm gì với loại tình yêu thương của cha mẹ kia.
Cô đoán chừng Khương Nhiên còn mờ mịt hơn cô đấy.
Tối thiểu cô còn có cái để so sánh, nhưng anh thì ngay cả so sánh cũng không có, vốn không biết cha là thứ gì.
Cô cúi đầu, suy nghĩ chuyện đứa nhỏ, ngược lại Khương Nhiên vươn tay ra nắm lấy tay cô.
Bọn họ cách rất gần, Khương Nhiên rất tự nhiên cúi người xuống hôn môi cô một cái, đó là một chuyện rất thần kỳ.
Không mang theo dục vọng, mà rất dịu dàng.
Lưu Diệp ngẩn người một chút, ngay sau đó cô bắt đầu hôn lại người đàn ông này.
Trong bụng của cô có cốt nhục của anh, cốt nhục của anh và cô dung hợp ở cùng một chỗ sẽ trở thành một cục cưng mới tinh.
Cô cảm thấy rất kỳ diệu, cũng rất mong đợi.
Cô đặt tay anh trên bụng của mình, cười nói: “Em đã hỏi Mậu Thần, em nói nếu tái sinh người cũng có đứa bé, tại sao không thể dùng đứa trẻ tái sinh tạo thành một gia đình, Mậu Thần nói với em, bởi vì nhìn đứa bé y chang không khác với bản thân, sẽ cảm giác sinh mạng không ngừng lặp lại, đương nhiên thai nghén đứa bé lại khác biệt, bọn họ có quá nhiều việc không chắc chắn, nhưng cũng tràn ngập chờ mong. . . . . . Anh có loại cảm giác kia không? Cũng không biết đối mặt mình sẽ là cái gì, ngược lại rất chờ mong. . . . . .”
Khương Nhiên gật đầu một cái.
Lưu Diệp nhớ tới trước kia thấy ảnh ghép ra công chúa đó, mặc dù cô cảm thấy cô gái như vậy rất hoàn mỹ, nhưng lý trí mà nói thì cô chưa chắc có thể sinh ra con gái như vậy, trước không nói những giới tính kia, ngộ nhỡ nếu dáng dấp con gái giống như cô, tính tình bướng bỉnh giống như Khương Nhiên thì sao? Có quá nhiều khả năng. . . . . .
Cô bèn nói ra ý nghĩ của mình, con cái không phải là tăng giảm thặng dư đơn giản, cũng không phải là những tổ hợp đơn giản kia, Lưu Diệp nói một chút chuyện trước kia, nhà thân thích, còn có những người bên cạnh mình.
“Hơn nữa rất kỳ quái, em biết rõ đôi vợ chồng kia rất đẹp, kết quả đứa bé sinh ra lại u buồn như vậy, hơn nữa rất giống bảo mẫu được mướn đến chăm sóc đứa bé đó, nhất định là len lén đổi con với bảo mẫu. . . . . . Còn có một số đứa bé đặc biệt, lấy hết ưu điểm hai vợ chồng, em đã từng thấy ở trên đường, hai vợ chồng mỗi người đều rất bình thường, nhưng đứa bé xinh đẹp cứ như là thiên sứ nhỏ, hai mắt thật to, nhưng dễ nhìn, quả thật rất muốn ôm trở về để mình nuôi. . . . . .”
Khương Nhiên cúi đầu nhìn cô, lúc Lưu Diệp nói chuyện vẻ mặt đặc biệt phong phú, động tác tay chân của cô cũng rất nhiều.
Lưu Diệp luôn như vậy, mặc kệ gặp phải bao nhiêu xoắn vặn, luôn có thể rất nhanh lại trở nên nhiệt tình.
Thế nhưng anh lại là một cá tính âm trầm, trước tới nay đối ngoại bình thường luôn là người không biểu hiện sắc mặt, cho nên mới đầu Lưu Diệp như vậy khiến anh rất không thích ứng, chủ yếu nhất là rõ ràng bình thường Lưu Diệp nói nhảm nhiều như vậy, nhưng lại cứ rất thích giấu tất cả những câu nên nói nhất ở trong lòng, để cho anh đi đoán.
Cảm xúc càng thêm không giải thích được, quả thật cũng không thể dùng Logic để suy ra lý lẽ.
Anh chuyên chú nhìn cô, nhìn cô không ngừng nói lung tung.
Thật ra thì rất nhiều thứ anh cũng không nghe lọt, anh chỉ là nhìn đôi môi cô, nghĩ tới có nên đi hôn cô một chút nữa hay không, đồng thời cũng suy nghĩ, phụ nữ chính là loài như vậy ư, sẽ nói rất nhiều lời nói nhảm không có ý nghĩa để lãng phí cuộc sống?
Hơn nữa rốt cuộc là cấu tạo sinh lý gì khiến phụ nữ có thể nói ra nhiều lời nói nhảm như vậy, cô không mệt mỏi sao?
Rốt cuộc thì Lưu Diệp dừng lại, có lẽ đã nhận ra Khương Nhiên yên tĩnh, cô lại cầm tay của anh lần nữa.
Cô biết Khương Nhiên luôn nhìn mình, cô cúi đầu, nhưng mà trong lòng lại là ngọt ngào.
Hai người đang ngồi yên lặng, chỉ là rất nhanh bình tĩnh hiếm có đã bị phá vỡ.
Khương Nhiên nhận được điện thoại thúc giục, hiển nhiên là tổ chữa bệnh không yên lòng Khương cầm thú, rất sợ anh sẽ thú tính đại phát, ở trong Hạ cung làm ra chuyện gì đó có hại cho phụ nữ có thai.
Lưu Diệp cũng nghe thấy đầu dây bên kia tổ trưởng tổ chữa bệnh không thèm đếm xỉa gì cả rống lớn, sau khi Khương Nhiên cúp điện thoại, bất đắc dĩ thở dài.
Chân mày anh cũng nhíu lại với nhau, lại vội vã điện thoại cho bọn Sở Linh, thúc giục bọn họ nhanh chóng chuyển giường qua.
Chờ lúc Sở Linh tới, rốt cuộc Lưu Diệp mới hiểu tại sao chỉ một cái giường đơn giản phải đợi lâu như vậy, vốn phải là giường đơn thẳng cạnh vuông góc, lúc này bốn bên đều bị mài thành viền tròn rồi, hơn nữa chân cũng rất ngắn. Chủ yếu hơn chính là cái giường đơn này cũng quá đơn giản rồi, quả thật chiều dài dường như cũng không đủ, hơn nữa lúc dọn giường tới không phải đặt ở vị trí giữa, mà là dựa vào bên tường kia, quả thật cứ như là đày Khương Nhiên đến biên cương vậy.
Lưu Diệp nhìn cũng không đành lòng.
Chỉ là ngay cả Sở Linh cũng cảm thấy như vậy vô cùng tốt, Lưu Diệp thương lượng với Khương Nhiên có nên đổi lại giường lớn một chút hay không thì Khương Nhiên càng từ chối cô.
Buổi tối, Lưu Diệp nằm một mình trên giường cực lớn, cho dù là giường lớn, nhưng vẫn bị cải tạo một chút, bốn bên đều bị làm ra độ dốc, một khi cô không cẩn thận rơi xuống giường thì cũng không trực tiếp rơi xuống đất, mà là sẽ lăn một hồi ở trên dốc nối liền cái giường này và mặt đất mới sẽ rơi xuống đất. . . . . .
Thiết kế này quả thật làm cho người ta choáng váng.
Sau khi Lưu Diệp nằm xuống, phát hiện giường quá rộng, chủ yếu chính là vì người bình thường sẽ ôm mình vào lòng, lúc này đang co chân cẳng nằm ở trên tấm ván gỗ.
Lưu Diệp cũng tiện thể bắt lấy đèn đêm nhìn một chút về phía chỗ góc tường.
Sau đó cô đã nhìn thấy Đại Ma Vương kinh khủng khiến rất nhiều người nghe tên đã sợ mất mật, thật sự cuộn cong thân thể lại ngủ giống như con tôm đấy.
Cô cũng không biết Khương Nhiên đã ngủ hay chưa, bèn nhẹ giọng gọi một câu: “Khương Nhiên. . . . . .”
Rất nhanh, cả người Khương Nhiên nhảy bắn lên xuống giường, đồng thời hỏi lại : “Sao thế, thân thể em không khỏe sao?”
“Không, không có chuyện gì.” Lưu Diệp không ngờ anh cảnh giác như vậy, mau chóng giải thích: “Em chỉ là thấy anh ngủ rất không thoải mái. . . . . .”
“Không có chuyện gì.” Lúc này Khương Nhiên mới lại nằm xuống.
Lưu Diệp vẫn có chút không đành lòng, bèn ngồi dậy xuống giường.
Dù sao trên đất còn thảm mà, lại mềm như vậy, nếu không bảo Khương Nhiên ngủ trên mặt đất nhỉ, chỉ cần tìm chăn trải trên mặt đất, như vậy ít nhất có thể duỗi thẳng chân cẳng, nếu không cứ co rúc lại như vậy khó chịu biết bao, cũng nghỉ ngơi không tốt.
Nghĩ như vậy, Lưu Diệp bèn đi tìm chăn.
Khương Nhiên nghe tiếng động cũng dậy theo, Lưu Diệp cũng không quan tâm Khương Nhiên nghĩ như thế nào, dù sao cô chính là kiên trì trải chăn thật dầy trên mặt đất, còn lấy ra gối đầu dự bị.
Lần này Khương Nhiên mới lại đây, Lưu Diệp cố ý đặt chăn cách mình rất gần.
Khương Nhiên có chút bận tâm nói: “Buổi tối em bị vấp thì sao?”
“Không đâu.” Lưu Diệp cười nửa ngồi trên mặt đất giúp anh vỗ gối đầu, cô nhớ anh thích ngủ loại gối vững chãi này.
Lần này hai người coi như là cách rất gần, lúc Lưu Diệp đưa tay vẫn có thể tới cánh tay của anh đấy.
Hai nguời đang cầm tay của nhau ở giữa không trung, sau đó Lưu Diệp nhìn tư thế ngủ của Khương Nhiên giống như trước kia, rốt cuộc hài lòng nói một câu: “Vậy bây giờ ngủ đi, ngủ ngon. . . . . .”
Cuộc sống sau này, Khương Nhiên và Lưu Diệp cũng sẽ trải qua tình hình trên giường dưới giường như thế, mặc dù không có vận động trên giường, có điều Lưu Diệp lại không cảm thấy hai nguời cách xa gì đó, ngược lại dường như còn gần hơn trước kia.
Ít nhất dưới sự yêu cầu của tổ chữa bệnh, Khương Nhiêu trở nên rất săn sóc người, cũng làm đặc biệt tốt rất nhiều chỗ, sẽ hỏi cô có lạnh hay không nóng hay không.
Lưu Diệp cũng cố gắng ăn cơm món ăn, coi như cảm thấy muốn ói nữa, cũng cố gắng ăn, có lúc mới vừa ói xong, cô lại soàn soạt miệng liền bắt đầu ăn.
Cho nên đừng thấy khẩu vị cô không tốt, nhưng quãng thời gian đó cũng không có gầy xuống.
Chỉ là tâm tình cô không phải quá tốt, chủ yếu là vẫn không có tin tức của Tiểu Điền Thất, hơn nữa Lưu Diệp cũng cảm thấy rất có áp lực, rõ ràng cô vừa mới mang thai một tháng, nhưng thế giới này đã chắc chắn chuyện cô sẽ sinh con gái, vấn đề là còn có một nửa tỷ lệ là con trai nha.
Nhưng mà bây giờ khắp chốn mừng vui như thể đã chắc chắn rồi, trên TV mặc kệ là người chủ trì hay là các tổ chuyên gia, thậm chí trên đường, người đi đường đều là vui sướng hớn hở, quả thật là hưng phấn giống như thể mỗi người đều sẽ được cưới cô dâu xinh đẹp ngay.
Nghe nói trong lúc nhất thời ngay cả pháo hoa cũng bán hết rồi, các nơi đều đang bắn pháo hoa ăn mừng, thậm chí cũng có người in hình ảnh ghép công chúa ở trên T-shirt.
Mà ngoài thần nữ giáo do Thánh mẫu dạy, lại nhanh chóng nổi lên một cái siêu cấp mỹ nữ giáo, công chúa giáo gì đó, nghe nói chỉ mấy ngày ngắn ngủi, giáo chúng công chúa giáo sắp vượt qua giáo chúng Thánh mẫu rồi. . . . . .
Lúc Lưu Diệp nghe được tin tức này, thật là dở khóc dở cười, cho nên nói dù là thời đại gì bối cảnh gì tất cả đàn ông đều là sản phẩm mang tính thị giác.
Chứ đừng nói ngay cả bên trong Khương Gia Quân đều có người xem cô như là cha mẹ vợ rồi, loại phái độc thân Sở Linh còn có thể hiểu, vấn đề là ngay cả Quan Chỉ cũng động lòng, thậm chí vào lúc nhìn thấy cô, còn nói xa nói gần hỏi cô, nếu như chênh lệch hai mươi bảy tuổi, có phải quá già một chút đối với công chúa điện hạ rồi hay không. . . . . .
Lưu Diệp hoàn toàn cạn lời, lòng nói hai mươi bảy tuổi còn có thể làm cha được đấy, lão gia ngài nói lớn hay không lớn đây!!
Hơn nữa không riêng gì những người này, gian thương các nơi cũng đều tham gia, có người chỉ muốn đòi lấy hình tương lai công chúa điện hạ ra đời mà thôi, còn lại mấy tên gian thương khác không biết xấu hổ đã có thể lợi hại hơn, đồ chơi gì cũng có, thậm chí ngay cả đồ dùng gì đó của người lớn đều có hàng mới rồi!!
Thậm chí còn có tranh giành người tình vì công chúa đấy!!
Mấy ngày ngắn ngủi, đã xảy ra vài vụ án ghen ghét vì công chúa điện hạ, hơn nữa không riêng gì những chuyện này, rất nhanh đã có nhân vật càng hung mãnh ra tay rồi.
Không bao lâu, Đài Truyền Hình các nơi đã truyền đến tin dữ, đầu tiên là mấy chuyên gia ghép ảnh chân dung của công chúa trước kia bị nhân sĩ không rõ tập kích, nghe nói đều là trùm bao lên bí hơi đánh côn, đánh sưng mặt sưng mũi, còn bị lột hết sạch ném ở ven đường.
Những thứ làm thành đồ dùng khác thì càng xui xẻo, không phải phòng kho bị người đốt mất, chính là bản thân bị vét cạn sạch treo ở cửa cục cảnh sát.
Án hình sự quả thật chính là vô cùng tận, chỉ cần đàn ông từng YY công chúa ở trong TV sẽ không ai may mắn thoát khỏi, từ người chủ trì đến chuyên gia, thậm chí ngay cả người xem cũng độc ác tàn bạo.
Lần này Liên Bang Chính Phủ không có biện pháp, Mậu Ngạn Ba tự ra tay, hô hào trên đài truyền hình mọi người bình tĩnh theo đuổi ngôi sao, văn minh theo đuổi ngôi sao, không nên bởi vì công chúa lớn lên quá mức xinh đẹp, lại làm ra chuyện không văn minh. . . . . . Có thể giống như anh ta, viết chút thơ gì đó ca ngợi công chúa xinh đẹp, vẫn là có thể được người khác dễ dàng tha thứ mà. . . . . .
Kể từ sau khi có những hành động hắc quyền (bàn tay đen) làm sạch truyền thông, lúc Lưu Diệp mở ti vi, ngược lại phát hiện bây giờ truyền thông cũng văn minh hơn nhiều, lúc nhắc tới công chúa cũng biết dùng kính ngữ rồi, hơn nữa mỗi người đều giống như chính nhân quân tử, cũng sẽ không treo bà xã cô dâu gì đó trên đầu môi nữa.
Lưu Diệp cũng lại lần nữa tìm về nhiệt tình xem tin tức.
Bây giờ mỗi ngày cô không có việc gì, ngược lại mở ti vi là có thể thấy các loại tin tức chuyện đùa, mặc kệ là dở khóc dở cười hay là hình châm chọc, kiểu cảnh tỉnh, dù sao mỗi ngày cô đều sẽ coi trọng mấy tiết mục tin tức làm điều chỉnh.
Không biết thế nào không đến mấy ngày thì Lưu Diệp lại thấy được thứ buồn bực.
Dường như để khiến cô có chút chuyện bực bội, Tiểu Điền Thất không có tin tức thì cô đã đủ phiền toái, lại ngay lúc đó Phỉ Nhĩ Đặc vẫn trầm mặc chợt đi ra phát biểu tuyên bố.
Vốn là lần này cô mang thai đã nghi ngờ rất kỳ lạ, trước đó còn nói Khương Nhiên không thể sinh đấy, sao cô đi một chuyến tới Tây Liên Minh là có thể sinh, đúng không?
Nói là con của Khương Nhiên, bạn tin không?
Ngược lại Khương Gia Quân tin.
Nhưng có không ít người phản ứng đều là ha hả, cụ thể đứa bé là của ai, tôi không nói, tôi sợ Khương Gia Quân đánh tôi. . . . . .
Nếu không phải là bởi vì vẻ mặt Khương Nhiên quá ra sức, Lưu Diệp cũng không chắc truyền thông chính thống sẽ nói gì đấy không.
Nhưng bây giờ gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc này chợt nhảy ra ngoài, người phát ngôn của Tây Liên Minh đó cũng rất thú vị, cũng không trực tiếp trả lời phóng viên nói lên vấn đề về đứa bé.
Người ta là nói như vầy: “Về nữ vương điện hạ mang thai, chúng tôi bày tỏ lòng trung thành chúc phúc và mong đợi, đó không chỉ là đứa bé của nữ vương điện hạ, cũng là đứa bé của thế giới này, quan trọng hơn, cũng là đứa bé mà Tây Liên Minh chúng tôi nhất trí ủng hộ, cũng là đứa bé thuộc về Tây Liên Minh. . . . . .”
Dáng vẻ hết sức phấn khởi, nơi nào giống như là kẻ thù có đứa bé chứ, vui mừng như bản thân làm cha vậy.
Vì vậy trong lúc nhất thời các loại tin đồn cũng liền nổi lên, đều nói lộn xộn lung tung gì đó.
Thậm chí còn có người dùng dáng vẻ một quan chỉ huy của Tây Liên Minh cũng làm ảnh ghép công chúa, không biết làm thế nào mặt thật sự kém quá xa, cuối cùng ảnh ghép gương mặt bình thường kia rất nhanh đã bị dân chúng bác bỏ, cũng không cần bọn Lưu Diệp nói cái gì, thì mọi người đều rối rít nói, xấu xí như vậy cũng xứng làm công chúa sao. . . . . .
Ngược lại Lưu Diệp cũng không để ý mấy kẻ lắm lời kia, bọn họ thích nói đứa bé là của ai thì nói, dù sao chỉ cần Khương Nhiên tin cô là tốt rồi, sau khi cô rèn luyện gian khổ nhiều năm, đã sớm không sợ hãi trước vinh nhục rồi, thanh thản trải qua cuộc sống của mình, để mấy đám bột phấn kia đi nói đi.
Cô chỉ muốn làm phụ nữ có thai xinh đẹp thôi.
Thời gian từng giây từng phút đi qua, Lưu Diệp phát hiện chuyện khoa trương mỗi ngày đều đang xảy ra.
Dưới tình huống đủ loại sợ hết hồn hết vía không thể tưởng tượng nổi, ngay cả máy bay cũng ngưng bay, nghe nói không biết là từ đâu tới người gọi là chuyên gia, dám công bố là đồ chơi kia có phóng xạ?! Sẽ không tốt đối với thai nhi. . . . . .
Vì vậy xung quanh Lưu Diệp trăm dặm, trong ngàn dặm đều không được có bất kỳ đồ chứa phóng xạ nào xuất hiện, để phòng ngừa công chúa điện hạ ở trong bụng của cô không thoải mái.
Lưu Diệp cảm thấy những người đó hạn chế quá nhiều, phụ nữ có thai nào có yếu ớt như vậy.
Có điều dưới tình huống muôn người chú ý như vậy, lúc Lưu Diệp lại đến tổ chữa bệnh làm kiểm tra, cũng đã xảy ra một chuyện làm cho mọi người rớt vỡ mắt kiếng.
Lúc cô đi kiểm tra lại thân thể, bởi vì tháng lớn, cho nên hạng mục kiểm tra nhiều hơn trước kia rất nhiều.
Cô nằm trước cái máy đó, thành viên tổ chữa bệnh bên cạnh càng là vừa hưng phấn vừa khẩn trương chờ biết tài liệu trực tiếp của công chúa.
Bộ dáng kia, quả thật như là mong đợi vui mừng biết bao.
Chỉ là rất nhanh vẻ mặt những người đó rất không tốt, đầu tiên Lưu Diệp chú ý tới chính là nhân viên làm việc vẫn nhìn chằm chằm vào màn ảnh, cứng lại thân thể.
Sau đó, mấy người bên cạnh người kia càng giống như bị doạ sợ, biến thành tình trạng ngây người như phỗng.
Cuối cùng vẫn là phó tổ trưởng của tổ chữa bệnh quyết định thật nhanh làm kiểm tra cho cô một lần nữa, lần này không riêng gì phó tổ trưởng, ngay cả tổ trưởng chỉ huy, người đàn ông trung niên sắp hơn bốn mươi cũng chạy tới đây, thở hổn hển, tay càng thêm run lẩy bẩy nhìn những trị số kia. . . . . .
Trái tim của Lưu Diệp cũng sắp nhảy đến cổ họng, cô bắt đầu khẩn trương, cũng cảm thấy đau bụng rồi. Đây là thế nào, chẳng lẽ là đứa nhỏ trong bụng có vấn đề gì sao, nhưng gần đây cô vẫn luôn ăn cơm thật ngon mà, cũng rất chú ý thân thể, ngủ cũng không dám ép vào bụng. . . . . .
Khương Nhiên cũng rất chú ý, chăm sóc cô càng thêm săn sóc tỉ mỉ không thôi. . . . . .
Cuối cùng trong nôn nóng chờ đợi, Lưu Diệp thấy mấy người tổ chữa bệnh đang len lén lau nước mắt.
Sắc mặt của cô cũng trắng bệch theo.
Chờ đợi khá dài, rốt cuộc thì có thành viên tổ chữa bệnh tới đây nói cho cô biết tin dữ, mà cái gọi là tin dữ, chính là cô mang thai không phải công chúa, mà là một bé trai khỏe mạnh. . . . . .
Lưu Diệp lập tức muốn chửi đổng đấy!
Thiếu chút nữa hù chết cô!!
Ngay sau đó cô quả thật giống như nhặt về cái mạng, cô còn tưởng rằng đứa bé xảy ra chuyện gì đấy. . . . . .
Cô thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Đứa bé bình yên vô sự là tốt rồi, con gái con trai có quan hệ gì chứ, khỏe mạnh là tốt rồi mà. . . . . .
Chỉ là nhìn những người giống như đánh mất cô dâu xinh đẹp này, Lưu Diệp cũng thật sự không biết phải an ủi bọn họ như thế nào, tâm trạng làm mẹ này của cô cũng không giải thích chính xác được cảm giác của những đàn ông mất cô dâu này.
Có điều hiển nhiên chuyện như vậy đối với người của thế giới này mà nói, vẫn thật sự là một sự kiện lớn khó lường!
Chờ lúc Lưu Diệp trở về Hạ cung lại mở ti vi lên xem, thì phát hiện như là trời thay đổi rồi, kể từ sau khi Khương Gia Quân công bố giới tính đứa bé ra ngoài.
Người chủ trì đều phải đổi lại quần áo mặc trước kia, hiện tại thống nhất đều mặc quần áo màu đen càng giống như đồ tang, tiếng nói càng như chết cha rồi vậy: “Theo tin tức Khương Gia Quân mới vừa công bố ra ngoài, nữ vương điện hạ. . . . . .”
Lúc nói đến chỗ này, người chủ trì cũng không nhịn được nghẹn ngào, chính là giống như không thể nào tiếp thu được sự thật này, giọng nói cũng run rẩy: “Nữ vương điện hạ mang thai một bé trai. . . . . .”
Cùng lúc đó, còn có gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc gian xảo đạo đức giả.
Trước đó tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc giả dối còn nói không rõ ràng, lúc này quả thật lại như là phủi sạch quan hệ, nghĩa chính ngôn từ nói: “Đối với giới tính đứa bé của nữ vương điện hạ, chúng tôi bày tỏ tiếc nuối sâu sắc, quả nhiên khí hậu bên trong Khương Gia Quân không tốt, chỉ có thể sinh ra bé trai có sức phá hoại như nhau, nếu như đổi lại là người Phỉ Nhĩ Đặc ôn hòa, thì có thể sinh ra công chúa dịu dàng hoàn mỹ rồi. . . . . .”
Nói giống như cô và người Phỉ Nhĩ Đặc sinh con sẽ sinh ra con gái vậy, với Khương Nhiên chỉ có thể sinh ra con trai.
Lưu Diệp quả thật không giải thích được, cái thế giới này trọng nữ khinh nam đến mức nào đây?
Mặc kệ con trai hay con gái không phải là đứa bé duy nhất tự nhiên thai nghén ra được ư, bọn họ cần gì đột nhiên lại thay đổi mặt vậy?
Trước khi Lưu Diệp kịp phản ứng, rất nhanh cô đã bị thái độ như là lật sách của thế giới này dọa sợ.
Tốc độ đó, cô còn chưa kịp phản ứng lại đấy, ngôn luận tiêu cực bổ trời đắp đất cũng đã nhảy ra ngoài, trước đó bụng Lưu Diệp vẫn còn bồi hồi ở đám mây, lúc này lại như là ngã vào trong Địa ngục vậy.
Đâu phải là cô đang mang thai nữa, nhất định chính là đang chế tạo Đại Ma Vương số hai đấy!
Giời ạ, một Khương Nhiên còn chưa đủ, anh còn sắp có con trai!!
Có còn cho người yêu chuộng hòa bình đường sống hay không đây?!
Đây cũng không phải là lừa bịp, đây là cái hãm hại thế giới hu hu!
Quản khỉ gió nó có phải tự nhiên thai nghén ra hay không, lúc này còn là nhóc con trạng thái lông tơ, thì đã bị người mắng không đáng giá một đồng.
Trước đó còn đủ loại tràn đầy mong đợi nhắm tới chân dung công chúa, lúc này đã xuống giá ào ào, đang khóc cha gọi mẹ, trong đủ loại khóc buồn bã to lớn hủy thiên diệt địa. . . . . . Chân dung công chúa lại gặp tai bay vạ gió giống với mỹ nhân tuyệt thế. . . . . .
Lúc này mặc kệ là kênh giải trí hay là truyền thông chính thống , đều thống nhất cầm một bức tranh ghép khác tới kích thích thị giác quần chúng.
Đó là bức tranh Tiểu Chính Thái (bé trai ngây thơ) xinh đẹp giống như thiên sứ, có điều tiểu chính thái lại không làm chuyện tốt, mà là tay cầm đồ gì đó như là ấn phím, hàm răng nhọn nhọn, quả thật như là răng thú vậy, càng có người quá khích còn tặng thêm một câu bên cạnh bức tranh kia: “Nhân loại ngu dại, tất cả đi chết đi!”
Tuy là ở trong mắt Lưu Diệp, máy vi tính ghép con trai cũng là cực kỳ dễ nhìn, Tiểu Chính Thái vừa đáng yêu lại manh manh, nhưng từ sau lúc bức họa kia xuất hiện, các loại ngôn ngữ ác độc không có thời gian hoà giải, Tiểu Bạo quân gì đó, chiến thần chiến tranh dự bị gì đó, Khương Nhiên đời thứ hai gì đó. . . . . .
Quả thật tất cả đều khiến Lưu Diệp choáng váng, cô chỉ không rõ, thế giới này là thế nào vậy, mang thai con trai cũng giống như mắc vào sai lầm lớn thế!
Beta: heocon0808
Cố ăn xong bữa cơm, Lưu Diệp đang chuẩn bị nghỉ ngơi, gần đây cô vô cùng buồn ngủ, quả thực dính giường là ngủ, nhưng lúc cô đi tới trước giường, lại phát hiện Khương Nhiên cũng không theo tới, thường ngày chỉ cần cô có ý muốn nghỉ ngơi, Khương Nhiên sẽ chủ động tới đây giúp cô sửa sang lại gối đầu chăn mỏng kia.
Bởi vì cô làm Khương Nhiên cứ không hài lòng, nhưng lúc này động tác Khương Nhiên lại chậm chạp như vậy, qua một lúc lâu anh mới đi tới, đầu tiên anh lấy gối đầu từ trong ngăn kéo để chăn màn gối đệm ra, sau đó đặt ở vị trí chỉ định.
Lưu Diệp biết anh chính là như vậy, mặc kệ làm cái gì đều có quy củ nhất định, ngay cả trải giường chiếu đều phải tham chiếu trình tự này.
Có điều nhìn dáng vẻ anh phờ phạc rũ rượi, Lưu Diệp chợt phát hiện một vấn đề, lần này anh chỉ lấy một cái gối.
Ngay vào lúc cô muốn hỏi, Khương Nhiên đã nói giống như hờn dỗi: “Buổi tối anh muốn ngủ ở sát vách.”
“Hả?” Lưu Diệp vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khương Nhiên cũng không giải thích nhiều, chỉ nói một câu: “Tổ chữa bệnh yêu cầu.”
Lưu Diệp giờ mới hiểu được, thì ra là Khương Nhiên đánh đâu thắng đó lại không nói chuyện được với tổ chữa bệnh. . . . . .
Cô cũng chỉ mất mát ồ một tiếng.
Khương Nhiên cũng rất không thoải mái, giúp Lưu Diệp sửa sang lại giường đệm.
Lưu Diệp thấy tâm tình anh không tốt, đi qua giúp đỡ anh dọn dẹp, còn nhỏ giọng hỏi : “Vậy anh ngủ như thế nào hả? Không phải buổi tối chỉ có một mình em chứ?”
Ngộ nhỡ cô có chút không thoải mái thì làm thế nào?
“Một lát bọn Sở Linh sẽ đưa giường đơn giản vào.” Anh nhàn nhạt nói.
Lúc này, Lưu Diệp mới thoáng yên tâm một chút.
Trong lúc chờ bọn Sở Linh đưa giường mới tới, Lưu Diệp ngồi trên giường, trò chuyện việc ban ngày với Khương Nhiên, kể từ sau khi bọn họ biết có con, còn chưa có tâm bình khí hòa (bình tĩnh hoà nhã) ở cùng nhau như vậy đấy.
Lưu Diệp cũng nhân cơ hội hỏi: “Biết mình sắp làm ba là cảm giác gì?”
Cô khẽ nâng đầu lên nhìn anh, chú ý vẻ mặt của anh.
Khương Nhiên chần chừ một lúc, suy nghĩ rất cẩn thận, mới trả lời thật lòng: “Không biết, cảm giác là lạ, nhưng rất vui vẻ.”
Lưu Diệp ồ một tiếng, thật ra thì cô cũng có cảm giác này, rất vui vẻ, nhưng là cũng không có khái niệm gì với loại tình yêu thương của cha mẹ kia.
Cô đoán chừng Khương Nhiên còn mờ mịt hơn cô đấy.
Tối thiểu cô còn có cái để so sánh, nhưng anh thì ngay cả so sánh cũng không có, vốn không biết cha là thứ gì.
Cô cúi đầu, suy nghĩ chuyện đứa nhỏ, ngược lại Khương Nhiên vươn tay ra nắm lấy tay cô.
Bọn họ cách rất gần, Khương Nhiên rất tự nhiên cúi người xuống hôn môi cô một cái, đó là một chuyện rất thần kỳ.
Không mang theo dục vọng, mà rất dịu dàng.
Lưu Diệp ngẩn người một chút, ngay sau đó cô bắt đầu hôn lại người đàn ông này.
Trong bụng của cô có cốt nhục của anh, cốt nhục của anh và cô dung hợp ở cùng một chỗ sẽ trở thành một cục cưng mới tinh.
Cô cảm thấy rất kỳ diệu, cũng rất mong đợi.
Cô đặt tay anh trên bụng của mình, cười nói: “Em đã hỏi Mậu Thần, em nói nếu tái sinh người cũng có đứa bé, tại sao không thể dùng đứa trẻ tái sinh tạo thành một gia đình, Mậu Thần nói với em, bởi vì nhìn đứa bé y chang không khác với bản thân, sẽ cảm giác sinh mạng không ngừng lặp lại, đương nhiên thai nghén đứa bé lại khác biệt, bọn họ có quá nhiều việc không chắc chắn, nhưng cũng tràn ngập chờ mong. . . . . . Anh có loại cảm giác kia không? Cũng không biết đối mặt mình sẽ là cái gì, ngược lại rất chờ mong. . . . . .”
Khương Nhiên gật đầu một cái.
Lưu Diệp nhớ tới trước kia thấy ảnh ghép ra công chúa đó, mặc dù cô cảm thấy cô gái như vậy rất hoàn mỹ, nhưng lý trí mà nói thì cô chưa chắc có thể sinh ra con gái như vậy, trước không nói những giới tính kia, ngộ nhỡ nếu dáng dấp con gái giống như cô, tính tình bướng bỉnh giống như Khương Nhiên thì sao? Có quá nhiều khả năng. . . . . .
Cô bèn nói ra ý nghĩ của mình, con cái không phải là tăng giảm thặng dư đơn giản, cũng không phải là những tổ hợp đơn giản kia, Lưu Diệp nói một chút chuyện trước kia, nhà thân thích, còn có những người bên cạnh mình.
“Hơn nữa rất kỳ quái, em biết rõ đôi vợ chồng kia rất đẹp, kết quả đứa bé sinh ra lại u buồn như vậy, hơn nữa rất giống bảo mẫu được mướn đến chăm sóc đứa bé đó, nhất định là len lén đổi con với bảo mẫu. . . . . . Còn có một số đứa bé đặc biệt, lấy hết ưu điểm hai vợ chồng, em đã từng thấy ở trên đường, hai vợ chồng mỗi người đều rất bình thường, nhưng đứa bé xinh đẹp cứ như là thiên sứ nhỏ, hai mắt thật to, nhưng dễ nhìn, quả thật rất muốn ôm trở về để mình nuôi. . . . . .”
Khương Nhiên cúi đầu nhìn cô, lúc Lưu Diệp nói chuyện vẻ mặt đặc biệt phong phú, động tác tay chân của cô cũng rất nhiều.
Lưu Diệp luôn như vậy, mặc kệ gặp phải bao nhiêu xoắn vặn, luôn có thể rất nhanh lại trở nên nhiệt tình.
Thế nhưng anh lại là một cá tính âm trầm, trước tới nay đối ngoại bình thường luôn là người không biểu hiện sắc mặt, cho nên mới đầu Lưu Diệp như vậy khiến anh rất không thích ứng, chủ yếu nhất là rõ ràng bình thường Lưu Diệp nói nhảm nhiều như vậy, nhưng lại cứ rất thích giấu tất cả những câu nên nói nhất ở trong lòng, để cho anh đi đoán.
Cảm xúc càng thêm không giải thích được, quả thật cũng không thể dùng Logic để suy ra lý lẽ.
Anh chuyên chú nhìn cô, nhìn cô không ngừng nói lung tung.
Thật ra thì rất nhiều thứ anh cũng không nghe lọt, anh chỉ là nhìn đôi môi cô, nghĩ tới có nên đi hôn cô một chút nữa hay không, đồng thời cũng suy nghĩ, phụ nữ chính là loài như vậy ư, sẽ nói rất nhiều lời nói nhảm không có ý nghĩa để lãng phí cuộc sống?
Hơn nữa rốt cuộc là cấu tạo sinh lý gì khiến phụ nữ có thể nói ra nhiều lời nói nhảm như vậy, cô không mệt mỏi sao?
Rốt cuộc thì Lưu Diệp dừng lại, có lẽ đã nhận ra Khương Nhiên yên tĩnh, cô lại cầm tay của anh lần nữa.
Cô biết Khương Nhiên luôn nhìn mình, cô cúi đầu, nhưng mà trong lòng lại là ngọt ngào.
Hai người đang ngồi yên lặng, chỉ là rất nhanh bình tĩnh hiếm có đã bị phá vỡ.
Khương Nhiên nhận được điện thoại thúc giục, hiển nhiên là tổ chữa bệnh không yên lòng Khương cầm thú, rất sợ anh sẽ thú tính đại phát, ở trong Hạ cung làm ra chuyện gì đó có hại cho phụ nữ có thai.
Lưu Diệp cũng nghe thấy đầu dây bên kia tổ trưởng tổ chữa bệnh không thèm đếm xỉa gì cả rống lớn, sau khi Khương Nhiên cúp điện thoại, bất đắc dĩ thở dài.
Chân mày anh cũng nhíu lại với nhau, lại vội vã điện thoại cho bọn Sở Linh, thúc giục bọn họ nhanh chóng chuyển giường qua.
Chờ lúc Sở Linh tới, rốt cuộc Lưu Diệp mới hiểu tại sao chỉ một cái giường đơn giản phải đợi lâu như vậy, vốn phải là giường đơn thẳng cạnh vuông góc, lúc này bốn bên đều bị mài thành viền tròn rồi, hơn nữa chân cũng rất ngắn. Chủ yếu hơn chính là cái giường đơn này cũng quá đơn giản rồi, quả thật chiều dài dường như cũng không đủ, hơn nữa lúc dọn giường tới không phải đặt ở vị trí giữa, mà là dựa vào bên tường kia, quả thật cứ như là đày Khương Nhiên đến biên cương vậy.
Lưu Diệp nhìn cũng không đành lòng.
Chỉ là ngay cả Sở Linh cũng cảm thấy như vậy vô cùng tốt, Lưu Diệp thương lượng với Khương Nhiên có nên đổi lại giường lớn một chút hay không thì Khương Nhiên càng từ chối cô.
Buổi tối, Lưu Diệp nằm một mình trên giường cực lớn, cho dù là giường lớn, nhưng vẫn bị cải tạo một chút, bốn bên đều bị làm ra độ dốc, một khi cô không cẩn thận rơi xuống giường thì cũng không trực tiếp rơi xuống đất, mà là sẽ lăn một hồi ở trên dốc nối liền cái giường này và mặt đất mới sẽ rơi xuống đất. . . . . .
Thiết kế này quả thật làm cho người ta choáng váng.
Sau khi Lưu Diệp nằm xuống, phát hiện giường quá rộng, chủ yếu chính là vì người bình thường sẽ ôm mình vào lòng, lúc này đang co chân cẳng nằm ở trên tấm ván gỗ.
Lưu Diệp cũng tiện thể bắt lấy đèn đêm nhìn một chút về phía chỗ góc tường.
Sau đó cô đã nhìn thấy Đại Ma Vương kinh khủng khiến rất nhiều người nghe tên đã sợ mất mật, thật sự cuộn cong thân thể lại ngủ giống như con tôm đấy.
Cô cũng không biết Khương Nhiên đã ngủ hay chưa, bèn nhẹ giọng gọi một câu: “Khương Nhiên. . . . . .”
Rất nhanh, cả người Khương Nhiên nhảy bắn lên xuống giường, đồng thời hỏi lại : “Sao thế, thân thể em không khỏe sao?”
“Không, không có chuyện gì.” Lưu Diệp không ngờ anh cảnh giác như vậy, mau chóng giải thích: “Em chỉ là thấy anh ngủ rất không thoải mái. . . . . .”
“Không có chuyện gì.” Lúc này Khương Nhiên mới lại nằm xuống.
Lưu Diệp vẫn có chút không đành lòng, bèn ngồi dậy xuống giường.
Dù sao trên đất còn thảm mà, lại mềm như vậy, nếu không bảo Khương Nhiên ngủ trên mặt đất nhỉ, chỉ cần tìm chăn trải trên mặt đất, như vậy ít nhất có thể duỗi thẳng chân cẳng, nếu không cứ co rúc lại như vậy khó chịu biết bao, cũng nghỉ ngơi không tốt.
Nghĩ như vậy, Lưu Diệp bèn đi tìm chăn.
Khương Nhiên nghe tiếng động cũng dậy theo, Lưu Diệp cũng không quan tâm Khương Nhiên nghĩ như thế nào, dù sao cô chính là kiên trì trải chăn thật dầy trên mặt đất, còn lấy ra gối đầu dự bị.
Lần này Khương Nhiên mới lại đây, Lưu Diệp cố ý đặt chăn cách mình rất gần.
Khương Nhiên có chút bận tâm nói: “Buổi tối em bị vấp thì sao?”
“Không đâu.” Lưu Diệp cười nửa ngồi trên mặt đất giúp anh vỗ gối đầu, cô nhớ anh thích ngủ loại gối vững chãi này.
Lần này hai người coi như là cách rất gần, lúc Lưu Diệp đưa tay vẫn có thể tới cánh tay của anh đấy.
Hai nguời đang cầm tay của nhau ở giữa không trung, sau đó Lưu Diệp nhìn tư thế ngủ của Khương Nhiên giống như trước kia, rốt cuộc hài lòng nói một câu: “Vậy bây giờ ngủ đi, ngủ ngon. . . . . .”
Cuộc sống sau này, Khương Nhiên và Lưu Diệp cũng sẽ trải qua tình hình trên giường dưới giường như thế, mặc dù không có vận động trên giường, có điều Lưu Diệp lại không cảm thấy hai nguời cách xa gì đó, ngược lại dường như còn gần hơn trước kia.
Ít nhất dưới sự yêu cầu của tổ chữa bệnh, Khương Nhiêu trở nên rất săn sóc người, cũng làm đặc biệt tốt rất nhiều chỗ, sẽ hỏi cô có lạnh hay không nóng hay không.
Lưu Diệp cũng cố gắng ăn cơm món ăn, coi như cảm thấy muốn ói nữa, cũng cố gắng ăn, có lúc mới vừa ói xong, cô lại soàn soạt miệng liền bắt đầu ăn.
Cho nên đừng thấy khẩu vị cô không tốt, nhưng quãng thời gian đó cũng không có gầy xuống.
Chỉ là tâm tình cô không phải quá tốt, chủ yếu là vẫn không có tin tức của Tiểu Điền Thất, hơn nữa Lưu Diệp cũng cảm thấy rất có áp lực, rõ ràng cô vừa mới mang thai một tháng, nhưng thế giới này đã chắc chắn chuyện cô sẽ sinh con gái, vấn đề là còn có một nửa tỷ lệ là con trai nha.
Nhưng mà bây giờ khắp chốn mừng vui như thể đã chắc chắn rồi, trên TV mặc kệ là người chủ trì hay là các tổ chuyên gia, thậm chí trên đường, người đi đường đều là vui sướng hớn hở, quả thật là hưng phấn giống như thể mỗi người đều sẽ được cưới cô dâu xinh đẹp ngay.
Nghe nói trong lúc nhất thời ngay cả pháo hoa cũng bán hết rồi, các nơi đều đang bắn pháo hoa ăn mừng, thậm chí cũng có người in hình ảnh ghép công chúa ở trên T-shirt.
Mà ngoài thần nữ giáo do Thánh mẫu dạy, lại nhanh chóng nổi lên một cái siêu cấp mỹ nữ giáo, công chúa giáo gì đó, nghe nói chỉ mấy ngày ngắn ngủi, giáo chúng công chúa giáo sắp vượt qua giáo chúng Thánh mẫu rồi. . . . . .
Lúc Lưu Diệp nghe được tin tức này, thật là dở khóc dở cười, cho nên nói dù là thời đại gì bối cảnh gì tất cả đàn ông đều là sản phẩm mang tính thị giác.
Chứ đừng nói ngay cả bên trong Khương Gia Quân đều có người xem cô như là cha mẹ vợ rồi, loại phái độc thân Sở Linh còn có thể hiểu, vấn đề là ngay cả Quan Chỉ cũng động lòng, thậm chí vào lúc nhìn thấy cô, còn nói xa nói gần hỏi cô, nếu như chênh lệch hai mươi bảy tuổi, có phải quá già một chút đối với công chúa điện hạ rồi hay không. . . . . .
Lưu Diệp hoàn toàn cạn lời, lòng nói hai mươi bảy tuổi còn có thể làm cha được đấy, lão gia ngài nói lớn hay không lớn đây!!
Hơn nữa không riêng gì những người này, gian thương các nơi cũng đều tham gia, có người chỉ muốn đòi lấy hình tương lai công chúa điện hạ ra đời mà thôi, còn lại mấy tên gian thương khác không biết xấu hổ đã có thể lợi hại hơn, đồ chơi gì cũng có, thậm chí ngay cả đồ dùng gì đó của người lớn đều có hàng mới rồi!!
Thậm chí còn có tranh giành người tình vì công chúa đấy!!
Mấy ngày ngắn ngủi, đã xảy ra vài vụ án ghen ghét vì công chúa điện hạ, hơn nữa không riêng gì những chuyện này, rất nhanh đã có nhân vật càng hung mãnh ra tay rồi.
Không bao lâu, Đài Truyền Hình các nơi đã truyền đến tin dữ, đầu tiên là mấy chuyên gia ghép ảnh chân dung của công chúa trước kia bị nhân sĩ không rõ tập kích, nghe nói đều là trùm bao lên bí hơi đánh côn, đánh sưng mặt sưng mũi, còn bị lột hết sạch ném ở ven đường.
Những thứ làm thành đồ dùng khác thì càng xui xẻo, không phải phòng kho bị người đốt mất, chính là bản thân bị vét cạn sạch treo ở cửa cục cảnh sát.
Án hình sự quả thật chính là vô cùng tận, chỉ cần đàn ông từng YY công chúa ở trong TV sẽ không ai may mắn thoát khỏi, từ người chủ trì đến chuyên gia, thậm chí ngay cả người xem cũng độc ác tàn bạo.
Lần này Liên Bang Chính Phủ không có biện pháp, Mậu Ngạn Ba tự ra tay, hô hào trên đài truyền hình mọi người bình tĩnh theo đuổi ngôi sao, văn minh theo đuổi ngôi sao, không nên bởi vì công chúa lớn lên quá mức xinh đẹp, lại làm ra chuyện không văn minh. . . . . . Có thể giống như anh ta, viết chút thơ gì đó ca ngợi công chúa xinh đẹp, vẫn là có thể được người khác dễ dàng tha thứ mà. . . . . .
Kể từ sau khi có những hành động hắc quyền (bàn tay đen) làm sạch truyền thông, lúc Lưu Diệp mở ti vi, ngược lại phát hiện bây giờ truyền thông cũng văn minh hơn nhiều, lúc nhắc tới công chúa cũng biết dùng kính ngữ rồi, hơn nữa mỗi người đều giống như chính nhân quân tử, cũng sẽ không treo bà xã cô dâu gì đó trên đầu môi nữa.
Lưu Diệp cũng lại lần nữa tìm về nhiệt tình xem tin tức.
Bây giờ mỗi ngày cô không có việc gì, ngược lại mở ti vi là có thể thấy các loại tin tức chuyện đùa, mặc kệ là dở khóc dở cười hay là hình châm chọc, kiểu cảnh tỉnh, dù sao mỗi ngày cô đều sẽ coi trọng mấy tiết mục tin tức làm điều chỉnh.
Không biết thế nào không đến mấy ngày thì Lưu Diệp lại thấy được thứ buồn bực.
Dường như để khiến cô có chút chuyện bực bội, Tiểu Điền Thất không có tin tức thì cô đã đủ phiền toái, lại ngay lúc đó Phỉ Nhĩ Đặc vẫn trầm mặc chợt đi ra phát biểu tuyên bố.
Vốn là lần này cô mang thai đã nghi ngờ rất kỳ lạ, trước đó còn nói Khương Nhiên không thể sinh đấy, sao cô đi một chuyến tới Tây Liên Minh là có thể sinh, đúng không?
Nói là con của Khương Nhiên, bạn tin không?
Ngược lại Khương Gia Quân tin.
Nhưng có không ít người phản ứng đều là ha hả, cụ thể đứa bé là của ai, tôi không nói, tôi sợ Khương Gia Quân đánh tôi. . . . . .
Nếu không phải là bởi vì vẻ mặt Khương Nhiên quá ra sức, Lưu Diệp cũng không chắc truyền thông chính thống sẽ nói gì đấy không.
Nhưng bây giờ gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc này chợt nhảy ra ngoài, người phát ngôn của Tây Liên Minh đó cũng rất thú vị, cũng không trực tiếp trả lời phóng viên nói lên vấn đề về đứa bé.
Người ta là nói như vầy: “Về nữ vương điện hạ mang thai, chúng tôi bày tỏ lòng trung thành chúc phúc và mong đợi, đó không chỉ là đứa bé của nữ vương điện hạ, cũng là đứa bé của thế giới này, quan trọng hơn, cũng là đứa bé mà Tây Liên Minh chúng tôi nhất trí ủng hộ, cũng là đứa bé thuộc về Tây Liên Minh. . . . . .”
Dáng vẻ hết sức phấn khởi, nơi nào giống như là kẻ thù có đứa bé chứ, vui mừng như bản thân làm cha vậy.
Vì vậy trong lúc nhất thời các loại tin đồn cũng liền nổi lên, đều nói lộn xộn lung tung gì đó.
Thậm chí còn có người dùng dáng vẻ một quan chỉ huy của Tây Liên Minh cũng làm ảnh ghép công chúa, không biết làm thế nào mặt thật sự kém quá xa, cuối cùng ảnh ghép gương mặt bình thường kia rất nhanh đã bị dân chúng bác bỏ, cũng không cần bọn Lưu Diệp nói cái gì, thì mọi người đều rối rít nói, xấu xí như vậy cũng xứng làm công chúa sao. . . . . .
Ngược lại Lưu Diệp cũng không để ý mấy kẻ lắm lời kia, bọn họ thích nói đứa bé là của ai thì nói, dù sao chỉ cần Khương Nhiên tin cô là tốt rồi, sau khi cô rèn luyện gian khổ nhiều năm, đã sớm không sợ hãi trước vinh nhục rồi, thanh thản trải qua cuộc sống của mình, để mấy đám bột phấn kia đi nói đi.
Cô chỉ muốn làm phụ nữ có thai xinh đẹp thôi.
Thời gian từng giây từng phút đi qua, Lưu Diệp phát hiện chuyện khoa trương mỗi ngày đều đang xảy ra.
Dưới tình huống đủ loại sợ hết hồn hết vía không thể tưởng tượng nổi, ngay cả máy bay cũng ngưng bay, nghe nói không biết là từ đâu tới người gọi là chuyên gia, dám công bố là đồ chơi kia có phóng xạ?! Sẽ không tốt đối với thai nhi. . . . . .
Vì vậy xung quanh Lưu Diệp trăm dặm, trong ngàn dặm đều không được có bất kỳ đồ chứa phóng xạ nào xuất hiện, để phòng ngừa công chúa điện hạ ở trong bụng của cô không thoải mái.
Lưu Diệp cảm thấy những người đó hạn chế quá nhiều, phụ nữ có thai nào có yếu ớt như vậy.
Có điều dưới tình huống muôn người chú ý như vậy, lúc Lưu Diệp lại đến tổ chữa bệnh làm kiểm tra, cũng đã xảy ra một chuyện làm cho mọi người rớt vỡ mắt kiếng.
Lúc cô đi kiểm tra lại thân thể, bởi vì tháng lớn, cho nên hạng mục kiểm tra nhiều hơn trước kia rất nhiều.
Cô nằm trước cái máy đó, thành viên tổ chữa bệnh bên cạnh càng là vừa hưng phấn vừa khẩn trương chờ biết tài liệu trực tiếp của công chúa.
Bộ dáng kia, quả thật như là mong đợi vui mừng biết bao.
Chỉ là rất nhanh vẻ mặt những người đó rất không tốt, đầu tiên Lưu Diệp chú ý tới chính là nhân viên làm việc vẫn nhìn chằm chằm vào màn ảnh, cứng lại thân thể.
Sau đó, mấy người bên cạnh người kia càng giống như bị doạ sợ, biến thành tình trạng ngây người như phỗng.
Cuối cùng vẫn là phó tổ trưởng của tổ chữa bệnh quyết định thật nhanh làm kiểm tra cho cô một lần nữa, lần này không riêng gì phó tổ trưởng, ngay cả tổ trưởng chỉ huy, người đàn ông trung niên sắp hơn bốn mươi cũng chạy tới đây, thở hổn hển, tay càng thêm run lẩy bẩy nhìn những trị số kia. . . . . .
Trái tim của Lưu Diệp cũng sắp nhảy đến cổ họng, cô bắt đầu khẩn trương, cũng cảm thấy đau bụng rồi. Đây là thế nào, chẳng lẽ là đứa nhỏ trong bụng có vấn đề gì sao, nhưng gần đây cô vẫn luôn ăn cơm thật ngon mà, cũng rất chú ý thân thể, ngủ cũng không dám ép vào bụng. . . . . .
Khương Nhiên cũng rất chú ý, chăm sóc cô càng thêm săn sóc tỉ mỉ không thôi. . . . . .
Cuối cùng trong nôn nóng chờ đợi, Lưu Diệp thấy mấy người tổ chữa bệnh đang len lén lau nước mắt.
Sắc mặt của cô cũng trắng bệch theo.
Chờ đợi khá dài, rốt cuộc thì có thành viên tổ chữa bệnh tới đây nói cho cô biết tin dữ, mà cái gọi là tin dữ, chính là cô mang thai không phải công chúa, mà là một bé trai khỏe mạnh. . . . . .
Lưu Diệp lập tức muốn chửi đổng đấy!
Thiếu chút nữa hù chết cô!!
Ngay sau đó cô quả thật giống như nhặt về cái mạng, cô còn tưởng rằng đứa bé xảy ra chuyện gì đấy. . . . . .
Cô thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Đứa bé bình yên vô sự là tốt rồi, con gái con trai có quan hệ gì chứ, khỏe mạnh là tốt rồi mà. . . . . .
Chỉ là nhìn những người giống như đánh mất cô dâu xinh đẹp này, Lưu Diệp cũng thật sự không biết phải an ủi bọn họ như thế nào, tâm trạng làm mẹ này của cô cũng không giải thích chính xác được cảm giác của những đàn ông mất cô dâu này.
Có điều hiển nhiên chuyện như vậy đối với người của thế giới này mà nói, vẫn thật sự là một sự kiện lớn khó lường!
Chờ lúc Lưu Diệp trở về Hạ cung lại mở ti vi lên xem, thì phát hiện như là trời thay đổi rồi, kể từ sau khi Khương Gia Quân công bố giới tính đứa bé ra ngoài.
Người chủ trì đều phải đổi lại quần áo mặc trước kia, hiện tại thống nhất đều mặc quần áo màu đen càng giống như đồ tang, tiếng nói càng như chết cha rồi vậy: “Theo tin tức Khương Gia Quân mới vừa công bố ra ngoài, nữ vương điện hạ. . . . . .”
Lúc nói đến chỗ này, người chủ trì cũng không nhịn được nghẹn ngào, chính là giống như không thể nào tiếp thu được sự thật này, giọng nói cũng run rẩy: “Nữ vương điện hạ mang thai một bé trai. . . . . .”
Cùng lúc đó, còn có gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc gian xảo đạo đức giả.
Trước đó tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc giả dối còn nói không rõ ràng, lúc này quả thật lại như là phủi sạch quan hệ, nghĩa chính ngôn từ nói: “Đối với giới tính đứa bé của nữ vương điện hạ, chúng tôi bày tỏ tiếc nuối sâu sắc, quả nhiên khí hậu bên trong Khương Gia Quân không tốt, chỉ có thể sinh ra bé trai có sức phá hoại như nhau, nếu như đổi lại là người Phỉ Nhĩ Đặc ôn hòa, thì có thể sinh ra công chúa dịu dàng hoàn mỹ rồi. . . . . .”
Nói giống như cô và người Phỉ Nhĩ Đặc sinh con sẽ sinh ra con gái vậy, với Khương Nhiên chỉ có thể sinh ra con trai.
Lưu Diệp quả thật không giải thích được, cái thế giới này trọng nữ khinh nam đến mức nào đây?
Mặc kệ con trai hay con gái không phải là đứa bé duy nhất tự nhiên thai nghén ra được ư, bọn họ cần gì đột nhiên lại thay đổi mặt vậy?
Trước khi Lưu Diệp kịp phản ứng, rất nhanh cô đã bị thái độ như là lật sách của thế giới này dọa sợ.
Tốc độ đó, cô còn chưa kịp phản ứng lại đấy, ngôn luận tiêu cực bổ trời đắp đất cũng đã nhảy ra ngoài, trước đó bụng Lưu Diệp vẫn còn bồi hồi ở đám mây, lúc này lại như là ngã vào trong Địa ngục vậy.
Đâu phải là cô đang mang thai nữa, nhất định chính là đang chế tạo Đại Ma Vương số hai đấy!
Giời ạ, một Khương Nhiên còn chưa đủ, anh còn sắp có con trai!!
Có còn cho người yêu chuộng hòa bình đường sống hay không đây?!
Đây cũng không phải là lừa bịp, đây là cái hãm hại thế giới hu hu!
Quản khỉ gió nó có phải tự nhiên thai nghén ra hay không, lúc này còn là nhóc con trạng thái lông tơ, thì đã bị người mắng không đáng giá một đồng.
Trước đó còn đủ loại tràn đầy mong đợi nhắm tới chân dung công chúa, lúc này đã xuống giá ào ào, đang khóc cha gọi mẹ, trong đủ loại khóc buồn bã to lớn hủy thiên diệt địa. . . . . . Chân dung công chúa lại gặp tai bay vạ gió giống với mỹ nhân tuyệt thế. . . . . .
Lúc này mặc kệ là kênh giải trí hay là truyền thông chính thống , đều thống nhất cầm một bức tranh ghép khác tới kích thích thị giác quần chúng.
Đó là bức tranh Tiểu Chính Thái (bé trai ngây thơ) xinh đẹp giống như thiên sứ, có điều tiểu chính thái lại không làm chuyện tốt, mà là tay cầm đồ gì đó như là ấn phím, hàm răng nhọn nhọn, quả thật như là răng thú vậy, càng có người quá khích còn tặng thêm một câu bên cạnh bức tranh kia: “Nhân loại ngu dại, tất cả đi chết đi!”
Tuy là ở trong mắt Lưu Diệp, máy vi tính ghép con trai cũng là cực kỳ dễ nhìn, Tiểu Chính Thái vừa đáng yêu lại manh manh, nhưng từ sau lúc bức họa kia xuất hiện, các loại ngôn ngữ ác độc không có thời gian hoà giải, Tiểu Bạo quân gì đó, chiến thần chiến tranh dự bị gì đó, Khương Nhiên đời thứ hai gì đó. . . . . .
Quả thật tất cả đều khiến Lưu Diệp choáng váng, cô chỉ không rõ, thế giới này là thế nào vậy, mang thai con trai cũng giống như mắc vào sai lầm lớn thế!
Bình luận facebook