Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 14
Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 14
Tôi ngồi trên xe về lại nhà, vali của tôi thì ở đằng sau cốp xe, Tam thiếu còn có chuyện cần giải quyết nên không theo tôi về được. Về đến nhà, tài xế giúp tôi đem vali vào trong phòng khách, chú Cao thấy tôi không về cùng Tam thiếu, chú ấy liền hỏi:
– Sao Tam thiếu không về cùng mợ vậy mợ Tam?
Tôi ngồi xuống ghế, tinh thần có chút căng thẳng:
– Anh ấy còn có chuyện cần giải quyết, chú Cao… đã tìm được cha mẹ của Lý Tú Uyên rồi.
Chú Cao cả kinh không kém gì tôi khi nãy:
– Thiệt không mợ? Bây giờ bọn họ ở đâu? Có tiểu thư Tú Uyên luôn hả mợ?
Tôi lắc lắc đầu:
– Không tìm thấy Lý Tú Uyên, còn về cha mẹ cô ấy… chết rồi.
– Chết rồi?
– Ừm, chết rồi. Chú Cao… chú nghĩ thử xem, tại sao bọn họ lại chết? Mà còn là bị người ta giết chết nữa?
Chú Cao thất kinh hồn phách, chú ấy ngơ ngác ngồi xuống ghế, suy nghĩ cả nửa ngày mới nói được vài chữ:
– Chuyện này… Tam thiếu nói thế nào hả mợ?
Tôi lắc lắc đầu:
– Con không biết, anh ấy không nói gì, tâm trạng cũng không được tốt. Còn có chuyện này nữa… ở trên tường trong phòng riêng của vợ chồng Lý Bảo, trên đó có viết tên của Tam thiếu, theo nét chữ và hiện trường thì có thể đó là chữ của Lý Bảo để lại trước lúc chết. Cũng may là người của Tam thiếu tìm thấy bọn họ trước, chứ nếu để công an tìm thấy trước… vậy thì nguy rồi.
Chú Cao sợ hãi kêu lên:
– Sao lại có chuyện đó được… cha mẹ tiểu thư Tú Uyên tại sao lại chết?
Tôi nhìn chú Cao, nghiêm giọng hỏi:
– Chú Cao, chú có thể nói cho con biết… mối quan hệ của nhà họ Lý và Tam thiếu rốt cuộc là như thế nào không?
Chú Cao sau vài giây chấn kinh, chú ấy lúc này cũng trở nên bình tĩnh hơn, im lặng một lát, chú ấy nói:
– Thật ra cũng không có quan hệ gì hết đó mợ, Tam thiếu cũng chỉ mới quen biết nhà họ Lý cách đây không lâu thôi. Lý gia cho người đến tìm Giang lão gia muốn kết thân vì biết Giang lão gia đang cần tìm cô vợ có máu nhị âm cho Tam thiếu. Tiểu thư Lý Tú Uyên là người có máu tam âm, vô cùng phù hợp với yêu cầu của Giang lão gia. Tam thiếu cũng gặp qua tiểu thư Tú Uyên vài lần, tiểu thư Tú Uyên đối với Tam thiếu cũng rất tốt, hai người ở cạnh nhau rất hợp, rất đẹp đôi… tôi cứ tưởng hai người họ sẽ thành vợ chồng, đâu nghĩ đến nhà họ Lý lại lật kèo lừa gạt Tam thiếu như vậy.
Tôi nheo nheo mày, lại hỏi:
– Tình cảm hai bên đang rất tốt, vậy tại sao nhà họ Lý lại làm chuyện như vậy? Nói như chú, Lý Tú Uyên cũng là có tình cảm với Tam thiếu đúng không?
Chú Cao gật đầu xác nhận:
– Theo tôi thấy thì đúng là như vậy, mặc dù chỉ gặp tiểu thư Tú Uyên có vài lần nhưng tôi thấy cô ấy quả thật là có tình cảm với Tam thiếu. Mà Tam thiếu, cậu ấy…
Thấy chú Cao có hơi e dè tôi, tôi cười nhẹ, thản nhiên nói:
– Chú cứ nói tự nhiên đi, tôi không cảm thấy gì đâu, dù sao Tam thiếu cũng đã nói sơ qua chuyện này với tôi rồi.
Chú Cao gật đầu:
– Nếu mợ đã biết thì tôi cũng không dám giấu, đúng là Tam thiếu cũng có thái độ khác hẳn khi gặp tiểu thư Tú Uyên. Nếu trước ngày cưới Lý Tú Uyên không bỏ đi, vậy thì ngày hôm nay cô ấy và Tam thiếu đã là vợ chồng chính thức với nhau rồi.
Tôi trầm mặt suy nghĩ một lát, nếu đúng thật là Lý Tú Uyên cũng có tình cảm với Tam thiếu, vậy tại sao cô ấy lại bỏ đi? Còn có, nhà họ Lý nếu đã bỏ đi, vậy tại sao lại chết? Mà gia đình bọn họ có ba người, lý gì vợ chồng Lý Bảo thì chết, con Lý Tú Uyên thì mất tích không rõ nguyên do?
Quá nhiều câu hỏi được đặt ra, tôi gần như là không lý giải được, càng lúc càng cảm thấy rối tung lên. Nói đúng ra thì nhà họ Lý cũng không liên can gì đến tôi nhưng tôi rất muốn biết tôi và Lý Tú Uyên có phải là người thân thất lạc của nhau hay không? Mà tôi cũng muốn biết lý do vì sao nhà họ Lý lại bỏ đi, vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra rất tốt đẹp, bỏ đi như vậy thì quá là ngu xuẩn rồi…
– Mợ, vali này của ai vậy?
Tôi lúc này mới nhớ đến vali của mình, tôi nhàn nhạt trả lời:
– Vali này là của con, tìm được ở phòng của Lý Tú Uyên.
– Ra là vậy…
Tôi xoay sang nhìn cái vali, sau đó từ từ mở ra kiểm tra bên trong. Trong vali cũng không có gì khác so với trí nhớ của tôi, là quần áo, giấy tờ tùy thân và một ít đồ đạc linh tinh. Tôi lấy hết quần áo ra, xếp lại gọn gàng để đem đi giặt, mặc dù không dám mặc đến nữa nhưng dù sao cũng là quần áo của tôi, vẫn nên cất giữ kỹ càng cẩn thận. Chỉ là khi tôi lấy đến cái váy cuối cùng trong vali đem ra ngoài, ở phía đáy vali có một tờ giấy nhỏ, bên trong viết hai chữ “chạy đi”.
Tôi có chút hoảng loạn liền siết chặt tờ giấy trong tay, tạm thời không nên để cho Tam thiếu phát hiện ra chuyện này. Tờ giấy này chắc chắn không phải của tôi, vì lúc tôi soạn quần áo xếp vào trong vali, vali của tôi hoàn toàn trống trơn. Nếu đã không phải của tôi, vậy thì chỉ có thể là do người khác bỏ vào, mà người tình nghi nhất… chỉ có thể là Lý Tú Uyên.
Nhưng mà chạy đi… chạy đi có nghĩa là gì? Là muốn ai chạy đi, là tôi sao?
______________________
Khuya muộn, lúc tôi vừa chuẩn bị lên giường đi ngủ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo đó là giọng nam trầm mệt mỏi:
– Tiểu Bình, em ngủ chưa, tôi vào được không?
Nghe giọng của Tam thiếu, tôi liền phi xuống giường, nhanh chân chạy ra mở cửa cho anh. Tam thiếu đứng trước cửa phòng, thần thái rất là mệt mỏi, thoang thoảng còn ngửi được mùi rượu nhàn nhạt. Thấy anh ấy như vậy, tôi có chút không nỡ, liền hỏi:
– Anh uống rượu à? Sao lại uống nữa rồi?
Tam thiếu cười nhẹ:
– Uống một ít thôi, vẫn tỉnh táo lắm. Tôi… vào trong ngồi một chút được không?
Tôi gật gật đầu:
– Được chứ, anh vào đi.
Tam thiếu đi vào trong phòng, anh ấy đi đến bên giường ngồi xuống, tôi đi rót cho anh ấy cốc nước, đưa đến trước mặt anh, tôi nói:
– Anh uống chút nước đi, vừa về chắc là khát lắm rồi đúng không?
Tam thiếu nhận lấy cốc nước rồi đưa lên miệng uống một hơi cạn, uống hết cốc nước, anh mới quay sang nhìn tôi, biểu cảm trầm xuống rất khác lạ:
– Có phải em cũng nghi ngờ là tôi giết vợ chồng Lý Bảo không?
Tôi thoáng ngạc nhiên:
– Sao anh nghĩ vậy?
Tam thiếu trầm mặc, giọng dịu xuống hẳn:
– Chứng cứ chỉ hết vào tôi mà…
– Nhưng mà tôi không nghĩ là anh giết vợ chồng Lý Bảo đâu, thật đấy.
– Em nghĩ vậy thật sao?
– Anh rất thông minh, mà người thông minh như anh thì sao lại để cho vợ chồng Lý Bảo lưu lại chứng cứ có hại cho mình như vậy được. Chẳng qua tôi không nghĩ được nguyên nhân tại sao nhà họ Lý lại bị dồn ép đến mức người chết người mất tích như vậy thôi, chứ tôi thấy anh thì có liên quan gì đến chuyện này đâu.
Tam thiếu hai mắt sáng lên, khoé môi hơi nhếch, ánh mắt nhìn tôi có chút khác lạ so với từ nãy đến giờ.
– Tiểu Bình… tôi thật sự không giết vợ chồng Lý Bảo, tôi cũng không sai khiến ai đi giết gia đình bọn họ hết. Mặc dù tôi bị họ lừa gạt, tôi muốn tìm ra bọn họ để hỏi lý do vì sao… nhưng cũng chỉ là muốn hỏi lý do vì sao lại đưa Lý Tú Uyên bỏ trốn chứ tôi không hề muốn họ phải chết. Còn Lý Tú Uyên nữa, cô ấy ở đâu… tôi cảm thấy rất rối… lại cảm thấy mọi chuyện quá mức kỳ lạ…
Tôi gật gật đầu, hết sức cảm thông:
– Tôi hiểu mà… anh không nói thì tôi cũng hiểu, bản thân tôi cũng cảm thấy rối rắm nhiều lắm, cũng không khá hơn anh là bao đâu. Nhưng mà anh cũng thấy đó, rõ ràng là có người muốn đổ tội cho anh, người đó biết tôi không phải là Lý Tú Uyên, cũng biết nhà họ Lý đã bỏ trốn, cho nên hắn giết vợ chồng Lý Bảo là muốn đổ tội cho anh.
– Em nghĩ như vậy thật sao?
– Thật mà, tôi tin tưởng anh không phải là người tán tận lương tâm như vậy… anh không cần phải buồn rầu… ách…
Tôi còn chưa nói hết câu, Tam thiếu đã áp sát đến bên người tôi, môi anh đột nhiên phũ lên môi tôi, một cái hôn bất ngờ đến choáng váng. Hai mắt tôi mở tròn, cả người cứng đơ như bị đông cứng, tay siết chặt vải quần, thời gian xung quanh như ngừng lại kể từ giây phút này. Nhiệt độ cơ thể Tam thiếu rất ấm, đôi môi khi chạm vào môi tôi cũng rất ấm, thi thoảng lại phả lên mùi rượu hơi nồng khiến thần kinh tôi như bị bức đến ngây dại. Tôi thật sự chưa từng tưởng tượng đến chuyện này, cũng không biết Tam thiếu lại là người bạo dạng đến như vậy…
Cái hôn rất dịu dàng, hai đôi môi chạm vào nhau, không tiến sâu hơn, cũng không gọi là bá đạo mạnh mẽ. Hai mắt Tam thiếu khẽ nhắm, lông mi dày và công đôi khi chớp vài cái, hơi thở anh ấy có chút gấp gáp, giống như là đang hồi hộp vậy. Mà tôi, tôi cũng không khá hơn là bao nhiêu, bản thân bị kích thích đến mức muốn ngã ngay ra giường.
Ngay khi tôi gần như không chịu được nữa, Tam thiếu liền buông môi tôi ra, ánh mắt anh nhìn tôi có hơi mơ màng, giọng cũng khàn đi hẳn:
– Tôi… ừm tôi… em… không sao phải không?
Tôi nhìn Tam thiếu, nửa ngại ngùng nửa lại buồn cười. Hôn người ta cho đã rồi hỏi có sao không… chả nhẽ tôi lại bảo là có sao?
Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng tôi vẫn lắc đầu, bẽn lẽn đáp:
– Ừm… không sao… tôi… tôi biết anh say mà.
Tam thiếu lại áp sát đến người tôi, anh đưa môi hôn lên má tôi, cái hôn mạnh mẽ đầy quyết liệt:
– Anh hôn lại lần nữa, để ngày mai em tỉnh dậy, em sẽ nhớ là anh cố ý hôn chứ không phải vì anh say nên mới muốn hôn…
Tôi ngơ ngác, cơ bản là không nghĩ Tam thiếu lại hôn xuống thêm lần nữa.
Nói dứt câu, chưa kịp đợi tôi hoàn hồn, Tam thiếu đã đứng bật dậy, anh lấy tay xoa xoa tóc tôi, giọng vô cùng vô cùng dịu dàng:
– Em ngủ đi, mai anh sang gọi em dậy, em có hẹn với thầy Chương đó… nhớ không?
Tôi gật gật đầu trong vô thức:
– À nhớ… nhớ chứ.
– Ừm, vậy ngủ sớm đi nhé, anh về phòng ngủ đây.
Nói rồi, anh bước nhanh ra cửa, không biết vì vội quá hay là vì thế nào mà anh lại vấp vào góc tường ngay cửa, xém chút là ngã lăn quay. Thấy tôi nhìn chằm chằm, anh tằng hắng mấy tiếng, vờ vịt nói:
– Ờ, cái khung cửa này… hình như hơi nhỏ… em đi cũng phải cẩn thận coi chừng té nhé.
Tôi nhìn thấy rõ sự lúng túng của anh nhưng vẫn quyết định không vạch trần, mà Tam thiếu thấy tôi nén cười, anh có vẻ ngượng ngùng, trước khi đi còn cố đá đá mấy phát vào góc tường, lầm bầm làu bàu đòi cho người tới nới rộng cửa ra. Oan uổng quá… góc tường mà biết nói chắc chắn sẽ gào thét oan uổng với tôi cho mà coi.
Cửa phòng đóng lại, tôi ngơ ngơ ngác ngác ngã ra giường, lăn qua lộn lại, mặt tôi đỏ bừng, thiếu chút nữa là hét lên mấy tiếng…
Ơi là trời… dễ thương quá đi… Tam thiếu ơi… anh chết chắc rồi… con quỷ tình yêu nó đè chết anh rồi!
________________________
Sáng hôm sau, lúc Tam thiếu gõ cửa phòng thì tôi vẫn còn nằm ưỡn bụng ra ngủ. Cả đêm qua không biết là vì phấn khích hay là như thế nào mà tôi không ngủ được, cứ lăn qua lộn lại mãi ở trên giường, hơn hai giờ sáng mới ngủ được. Nếu không phải tôi bắt cải lương lên nghe kịp thời, chắc chắn tôi sẽ thức tới sáng.
Tôi uể oải trả lời mấy tiếng rồi lề mà lề mề lết xuống dưới, cũng không biết tôi thay quần áo bằng cách nào nhưng may là cuối cùng tôi cũng xuống được dưới nhà. Tam thiếu đang ngồi uống trà với thầy Chương, thấy tôi bước xuống, cả tôi và anh đều giật mình….
– Tam thiếu, anh sao vậy… hai mắt sao thâm quầng lên hết vậy?
Tam thiếu cũng ngạc nhiên, anh nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi:
– Sao em cũng bị quầng thâm ở mắt vậy hả?
Đúng là vì đêm qua tôi ngủ không ngon nên mới xuất hiện quầng thâm, nhưng còn Tam thiếu… anh ấy vì sao cũng có quầng thâm rõ to giống tôi vậy?
Thầy Chương quan sát bọn tôi nãy giờ, thầy ấy tò mò cất tiếng hỏi:
– Hai người bị làm sao? Tối hôm qua… đã xảy ra chuyện gì?
Cả tôi và Tam thiếu lại không hẹn mà giật mình lần nữa, lần này thì tôi không nói gì, chỉ để anh ấy trả lời.
– À, chắc là do chuyện của Lý Bảo… Tiểu Bình em ấy cũng biết.
Thầy Chương gật gù cũng không hỏi gì thêm:
– Ra là vậy.
Ba người bọn tôi ăn sáng ở nhà, sau đó Tam thiếu lái xe đưa tôi và thầy Chương đến biệt thự nhà anh Mẫn, anh ấy để tôi và thầy Chương ở đấy, lát nữa sẽ quay lại đón bọn tôi. Ngày hôm qua anh Mẫn đến giao cho tôi chìa khóa nhà, hôm nay anh ta có việc phải trở về thành phố nên hẹn tôi cuối tuần sẽ mời tôi đi ăn. Mà thật ra không cần anh Mẫn đến cũng được, tôi với thầy Chương giải quyết nhanh rồi về, không cần phải phiền đến ai.
Tôi mở chìa khóa cửa, thầy Chương đi vào trước, tôi vào sau, cả hai rón rén nhẹ nhàng không muốn phát ra tiếng động lớn. Chỉ là khi bọn tôi vừa bước vào nhà, đã nhìn thấy một quỷ thể ngồi ở trên sô pha, quỷ thể đó là nam, nhìn qua gương mặt thì không đến 40 tuổi. Quỷ thể nhìn chằm chằm vào tôi và thầy Chương, hình dáng bên ngoài không đáng sợ như những quỷ hồn khác, trái lại còn khá giống với con người. Thầy Chương đưa tay chặn ngang người tôi lại, giọng thầy trầm xuống:
– Là Lệ Quỷ, mợ Tam cẩn thận một chút.
Tôi gật gật đầu, trên tay cầm chắc kiếm đồng, lên dây cót tinh thần ở mức cao nhất.
Lệ quỷ kia nhìn về phía bọn tôi, tròng mắt hơi đỏ, giọng vô cùng trầm, người bình thường không thể nào có giọng nói trầm như vậy được:
– Tiểu Bình Tiên sư, Chương Đại sư… cuối cùng thì hai người cùng tới.
Tôi và thầy Chương nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào nhưng chắc chắn là đã hiểu được ý của nhau. Thầy Chương thấy Lệ quỷ kia không có ý khiêu chiến, thầy cũng dễ xử hơn, liền ngoắc tay tôi đi đến ghế ngồi xuống. Tôi và thầy Chương ngồi một bên, Lệ quỷ kia ngồi một bên đối diện với bọn tôi. Thấy hai người bọn tôi ngồi xuống, Lệ quỷ kia lên tiếng trước:
– Chắc hai người cũng biết, tôi không có ý định hại hai người. Tôi đến đây là muốn đợi một người, sau khi thấy được người đó, tôi nhất định sẽ rời đi.
Thầy Chương khẽ nheo mày, thầy ấy nghiêm giọng hỏi:
– Ngươi đợi ai?
Lệ Quỷ nói với giọng trầm kiên định:
– Tôi đợi đại nhân của tôi đến…
Dừng một lát, hắn ta lại quay sang cảm kích tôi:
– Cảm ơn Tiểu Bình Tiên sư, cũng nhờ có cô mà tôi mới gặp lại ngài ấy.
Tôi khó hiểu thật sự:
– Ta làm gì? Ngươi nói gì ta không hiểu.
– Lát nữa cô sẽ hiểu.
Dứt lời chưa được bao lâu, tên Lệ quỷ kia đột nhiên nhướng mày, trong giọng nói thập phần vui mừng:
– Ngài ấy tới rồi.
Cùng lúc ấy, hắn ta đứng lên, tay đẩy mạnh về phía bức tường, bức tường nứt toạc ra tạo thành một tiếng nổ thật lớn. Tôi với thầy Chương đứng bật dậy theo, trong tay giữ chặt pháp khí, chỉ cần hắn ta tung chiêu, bọn tôi chắc chắn không để cho hắn chạy thoát.
– Hai người đừng sợ, tôi không làm hại hai người…
Hắn vừa nói vừa ra dấu cho bọn tôi đừng động pháp khí, ý tứ không hề có chút giả tạo nào. Tôi đang hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra thì ở phía cửa, một thân ảnh quen thuộc đang gấp gáp chạy đến, người vừa chạy vào không phải là ai khác mà chính là Tam thiếu.
Tam thiếu mặc kệ tình hình bên trong như thế nào, anh ấy chạy ngay đến chỗ tôi, nắm chặt hai tay tôi, ánh mắt lo lắng, anh gấp gáp hỏi lớn:
– Em có sao không? Có bị gì không? Có bị thương ở chỗ nào không? Có không?
Tôi lắc lắc đầu, vội vàng trả lời để anh đỡ lo:
– Không, em không sao. Sao anh lại ở đây, không phải đi công việc hả?
Nghe tôi trả lời là không sao, Tam thiếu tựa hồ thở phào một hơi, anh nói:
– Anh không yên tâm khi để em ở lại đây, định quay lại đợi em và thầy Chương xong việc thì lại nghe trong này có tiếng nổ lớn nên anh chạy vào…
– Đại nhân!
Hai chữ “đại nhân” làm cả ba người bọn tôi đều giật mình, đến khi nhìn đến nơi vừa phát ra tiếng nói, bọn tôi lại ngạc nhiên hơn nữa. Mà tên Lệ quỷ kia, hắn ta lúc này đang quỳ xuống, hắn hướng về phía Tam thiếu, tròng mắt đỏ lên, biểu cảm mừng rỡ, hắn cất giọng đầy cung kính gọi to rõ hai chữ:
– Đại nhân!
Ánh mắt rưng rưng, hắn nghẹn giọng:
– Cuối cùng tôi cũng gặp được ngài rồi… đại nhân.
Tam thiếu nhíu mày, biểu cảm kinh ngạc không khác gì tôi và thầy Chương. Hình như là anh cũng không biết tên Lệ quỷ này là ai, mà hai chữ “đại nhân” có vẻ không giống với thời đại này thì phải…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook