Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 16
Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 16
LƯU Ý, TÁC GIẢ CÓ VÀI LỜI MUỐN NÓI:
TRUYỆN ĐƯỢC VIẾT DỰA TRÊN TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA TÁC GIẢ, LÀ CHỦ ĐỀ LINH DỊ, HƯ CẤU, KHÔNG CÓ THẬT. NỘI DUNG TRUYỆN MANG TÍNH CHẤT KHÁCH QUAN CỦA RIÊNG TÁC GIẢ, KHÔNG CỔ XÚY, KHÔNG TRUYỀN BÁ MÊ TÍN DỊ ĐOAN, KHÔNG BÔI BÁC TÔN GIÁO VÀ TÍN NGƯỠNG CỦA ĐỘC GIẢ. XIN TRÂN TRỌNG THÔNG BÁO VÀ CẢM ƠN QUÝ VỊ ĐỘC GIẢ RẤT NHIỀU!
_____________________
Chuyện của Lệ quỷ và Tam thiếu coi như đi vào bế tắc, con người bị bắt cóc còn khó tìm chứ nói gì là quỷ hồn bị bắt cóc. Bây giờ chỉ còn sót lại một chút thông tin ít ỏi cùng với một đồng tiền xu cổ không biết để làm gì, nghĩ đến lại thấy đau đầu nhức não. Nếu bây giờ tìm được tên Lệ quỷ kia thì tốt rồi, xui xẻo là hắn ta không biết có còn tồn tại trên đời này nữa hay không. Tôi cũng có thể nhờ Thủy Long trợ giúp nhưng nếu tôi chạy đến hỏi Thủy Long lúc này, ngài ấy chắc chắn sẽ không đếm xỉa đến tôi, có khi còn nhai sống tôi nữa ấy. Hôm trước tôi đem hồ yêu đến cho ngài, ngài còn dọa tôi một phen, bảo thời gian này đừng tìm ngài ấy làm phiền, kẻo bị nhai xương uống máu. Thiệt là nan giải, tôi phải làm sao đây?
À để xem…
Nghĩ nghĩ, tôi liền gọi tên ác quỷ cùng tên quỷ nam từ trong Lọ Trấn Hồn ra, tên ác quỷ kia ở cùng tên Lệ quỷ, chắc chắn hắn có thể biết được chút thông tin nào đó.
Tên quỷ nam mỗi khi được gọi ra đều nhe răng cười tươi đến phát sợ, mặc dù mặt mũi hắn ta cũng dễ nhìn nhưng nói gì nói thì cũng là quỷ hồn. Mà quỷ hồn nếu không phải từ cấp Lệ quỷ trở lên, có năng lực giả dạng giống hệt con người thì hầu như đều khó nhìn như nhau. Tên quỷ nam này lành lặn thì còn đỡ, còn như tên ác quỷ kia đầu lắc lư muốn lìa ra khỏi cổ, dù người gan dạ nhìn hoài cũng thấy không chấp nhận nổi bộ dạng như vậy.
– Này… ừ anh tên gì vậy?
Quỷ nam cười hề hề:
– Gớm, giờ Tiên sư mới chịu hỏi tên tôi đó hả, hi hi, tôi tên Trúc, có phải là tên rất đẹp không?
Tôi gật gật:
– Ừ rất đẹp.
Hỏi xong tên của quỷ Trúc, tôi lại quay sang nhìn tên Ác quỷ mặt mày rầu rĩ kia, tôi hỏi:
– Anh… vì sao mà chết vậy?
Ác quỷ mặt mày như đưa đám, hắn trả lời:
– Tôi bị người ta cắt cổ chết.
Tôi nhăn mày, ồ, ra là bị cắt cổ chết, hèn gì vừa chết đã biến thành Ác quỷ.
– Sao anh lại đi theo tên Lệ quỷ kia? Hắn ta là ai?
Ác quỷ ghì ghì cái cổ, hắn ồm giọng:
– Tôi là ác quỷ nhưng tôi không có năng lực gì hết, lúc sống nhát cáy, đến chết thành quỷ cũng nhát… Lệ quỷ anh ta khá mạnh, tôi đi theo anh ta thì không bị bọn quỷ khác ức hiếp, cũng không bị quỷ hồn cấp cao nuốt sống.
Hắn không trả lời thì tôi cũng nghĩ là như vậy, năng lực của tên Ác quỷ này đúng là không có, trông hắn ta đáng sợ vậy chứ không làm gì được ai.
– Ừm, vậy anh có biết gì về Lệ quỷ kia không? Hắn ta có nói với anh cái gì không?
Ác quỷ cố ngước đôi mắt nhìn đúng hướng, hắn ta từ từ trả lời:
– Tôi chỉ biết đi theo anh ta thôi, anh ta kêu gì thì làm đó, tôi đâu dám hỏi chuyện của anh ta.
Tôi khẽ nheo mày:
– Kêu gì làm đó? Vậy anh ta kêu anh làm gì những gì?
– Ừ thì, anh ta kêu tôi ám hai người ở biệt thự đó.
– Chỉ vậy thôi?
– Đúng vậy, chỉ ám bọn họ để bọn họ gọi Tiên sư là cô đến, sau đó… tôi bị cô bắt ở cùng tên này cho đến giờ.
Đúng là có kế hoạch từ trước, mục đích của tên Lệ quỷ kia là muốn thông qua tôi gặp được Tam thiếu, rồi sau đó đưa cho anh ấy đồng xu cổ. Mà đưa đồng xu cổ để làm gì? Để vào siêu thị chơi trò chơi bắn cá ăn xu á? Thiệt là nan giải mà…
Biết có hỏi tiếp thì tên Ác quỷ kia cũng không cung cấp được thông tin gì hữu ích, mà nhìn gương mặt rầu rĩ như bị bồ đá của hắn ta… thôi thôi cho lui cung, tránh cho bổn cung cũng bị trầm cảm theo.
Tên Ác quỷ kia quay trở vào trong Lọ Trấn Hồn, tên quỷ Trúc thì vẫn ở lại. Thấy tôi rầu rĩ, anh ta liền hỏi:
– Tiên sư đang rầu rĩ chuyện gì vậy?
Tôi thở dài một hơi, nằm ườn ra bàn:
– Tên Lệ quỷ kia bị bắt cóc rồi, tôi cần tìm hắn có việc quan trọng.
Quỷ Trúc ngạc nhiên:
– Lệ quỷ mà bị bắt cóc?
– Ừ, bị bắt cóc, nghe hơi phi lý nhưng là sự thật. Tôi rất muốn biết tung tích của hắn ta nhưng không biết làm cách nào. Nếu là người sống thì còn báo cảnh sát được, là quỷ hồn thì báo ai?
Quỷ Trúc ngẫm nghĩ một lát, anh ta đưa ra ý kiến:
– Tiên sư, cô thì có thể không tìm được nhưng tôi biết có người tìm được.
– Là ai?
– Quỷ sai.
Nghe đến hai chữ quỷ sai, tôi lại thở dài thêm một hơi nữa, tâm trạng còn tệ hại hơn là lúc chưa nghe. Quỷ sai là ai? Là quan sai dưới Địa Phủ, là “lính cao cấp” của Diêm Vương gia, những nhân vật tầm cỡ như thế, muốn gặp là gặp được chắc, thôi quên đi.
Quỷ Trúc thấy tôi thở dài, anh ta liền nói:
– Tôi nói thật mà, Tiên sư nên tin tôi.
Tôi gật gật cho có:
– Ừ tôi tin anh mà nhưng tôi không biết cách nào để gặp được quỷ sai hết, anh nghĩ muốn gặp được quỷ sai là dễ sao? Quỷ hồn như anh thì không nói, tôi là người, muốn gặp được quỷ sai trừ phi là chết đi.
Quỷ Trúc nghiêm túc nói:
– Tôi biết cô là Tiên sư mới vào nghề, kinh nghiệm và hiểu biết còn non kém, đã vậy thì tôi cũng không ngại phổ cập thêm kiến thức cho cô…
Dừng một lát, anh ta lại e hèm vài tiếng, thái độ cứ y như là một thầy giáo đang giảng bài cho học sinh vậy.
– Phàm là Tiên sư sẽ có cách gọi được quỷ sai từ Âm Phủ lên để hỏi chuyện. Cũng tùy vào thực lực của Tiên sư mà có thể gọi được quỷ sai theo cấp độ thấp, trung bình, cao. Tôi đã từng nghe nói, có Tiên sư còn gọi được cả Quỷ Vương cai quản tầng ngục ở Âm Phủ lên, rất là uy lực đó tiểu Tiên sư. Tôi nghĩ, trên người cô có linh khí của Đạo gia, chuyện cô có thể gọi quỷ sai lên là bình thường mà, chẳng lẽ sư môn của cô không dạy cho cô những kiến thức cơ bản này hả?
Tôi ngồi thẳng dậy, ngờ vực hỏi anh ta:
– Anh nói thật không vậy?
Quỷ Trúc lấy làm khó chịu:
– Tôi chết bao nhiêu lâu rồi, những chuyện của Tiên sư và quỷ hồn tôi nghe không ít đâu, mặc dù chưa chứng kiến Tiên sư gọi quỷ sai lần nào nhưng tôi chắc chắn điều đó là sự thật. Bởi vậy mới nói, quỷ hồn một khi gặp được Tiên sư sẽ rất thảm. Không bị bắt đi đầu thai thì bị đánh cho tan hồn phách, có một số trường hợp như Ác quỷ có thực lực cao hoặc là Lệ quỷ mà muốn đi đầu thai… Tiên sư không độ duyên được bắt buộc phải hỏi ý của Quỷ sai. Nếu Quỷ sai nhận quỷ hồn thì thì quỷ hồn mới có thể theo Quỷ sai đi xuống Âm Phủ trình báo tên và xét xử tội.
Tôi có hơi ngạc nhiên trước độ hiểu biết phong phú của quỷ Trúc. Không hổ là “quỷ nhà hàng xóm”, cái gì cũng biết, rất có năng lực.
Tôi gật gù:
– Anh nói đúng đó, tôi là mới ra nghề, chuyện gọi Quỷ sai lên để hỏi chuyện đúng là tôi không biết. Nếu đúng như anh nói, tôi chỉ cần gọi được quỷ sai, sau đó hỏi chuyện của tên Lệ quỷ kia… thế là được đúng không?
– Chắc là được, quỷ sai có gì mà không biết, nếu cô đã cần tìm tên Lệ quỷ kia như vậy thì cứ thử một lần xem sao, biết đâu cô gọi được quỷ sai có chức vụ cao.
Cũng được, để tôi gọi cho Yên bà hỏi qua về chuyện gọi Quỷ sai, nói gì thì nói, quỷ sai cũng là quan chức ở Địa Phủ, không phải là nhân vật mà tôi có thể đùa giỡn được, phải chuẩn bị cẩn thận một chút.
_____________________
Tổng Môn hôm nay vừa gửi tin nhắn thông báo sự kiện quan trọng, ở khu vực tỉnh A xuất hiện hiện tượng kì quái, rất có thể là có Quỷ Vương tái xuất. Tổng Môn gửi tin nhắn cho toàn bộ Tiên sư, ai ở gần tỉnh A có thể đi xem xét tình hình, nếu phát hiện được Quỷ Vương hoặc là mộ của Quỷ Vương thì lập tức báo lên Tổng Môn. Tổng Môn sẽ cử cao nhân đến giải quyết, điều đặc biệt phải in hoa lại lần nữa, đề nghị Tiên sư không được tự ý hành động khi chưa có sự cho phép của Tổng Môn. Tất nhiên, tìm được Quỷ Vương hoặc là mộ của Quỷ Vương sẽ có thưởng, phí rất cao, gần 200 triệu.
Ây chà, đối với sự kiện tầm cỡ này, tôi rất muốn tham gia nhưng hiện tại tôi đang bị “cầm chân” ở thị trấn Quang Long nên không thể ra ngoài được. Mà thị trấn Quang Long chỉ là một phần nhỏ của tỉnh A, khả năng Quỷ Vương xuất hiện ở vùng núi này là rất thấp. Nhìn tiền trước mắt nhưng không chạm đến được, cảm giác đó thật là tan nát cõi lòng.
Tin nhắn thông báo vừa gửi tới, Yên bà đã gọi cho tôi, ý tứ là không muốn cho tôi tham gia vào sự kiện lần này của Tổng Môn.
– Tiểu Bình, thực lực hiện tại của con chưa đủ để đi tìm Quỷ Vương, sự kiện lần này con đừng tham gia.
– Dạ, con cũng không định tham gia, nhỡ đâu phát hiện được Quỷ Vương, hắn ta bóp con một phát cũng đủ để con hết đường đầu thai.
– Ừ, con biết như vậy là tốt, làm chuyện gì cũng phải biết lượng sức mình… con hiểu chưa?
– Dạ, con hiểu rồi, mà Yên bà… con có chuyện này muốn hỏi.
– Chuyện gì vậy?
– Ừm thật ra, con muốn hỏi về chuyện gọi Quỷ sai.
– Gọi Quỷ sai? Con muốn gọi Quỷ sai?
– Dạ… có thể đúng không Yên bà?
– Ừm… có thể, chỉ là với năng lực hiện tại của con, bà không biết con có thể gọi được Quỷ sai hay không…
– Yên bà chỉ cho con cách thức để gọi Quỷ sai được không? Con thật sự có chuyện cần nhờ Quỷ sai? Con nghĩ… chắc con có thể gọi được Quỷ sai cấp thấp.
Yên bà im lặng một lát, dường như là đang suy nghĩ chuyện gì đó, lát lâu sau, tôi mới nghe bà ấy trả lời:
– Được rồi, để bà nhắn tin cách gọi Quỷ sai qua cho con. Nhưng con phải nhớ, quỷ sai là quan sai của Địa Phủ, không phải là con người hay là quỷ hồn… lời nói và hành động của con phải hết sức cẩn trọng. Nếu nói những lời bất kính… bà có ba đầu sáu tay cũng không giúp được cho con đâu.
Tôi gật gật đầu, phấn khích nói:
– Con biết mà, con sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm đâu, Yên bà yên tâm.
Sau khi hứa hẹn đủ thứ, Yên bà cuối cùng cũng yên tâm về tôi, sau khi nhận được tin nhắn của Yên bà, tôi nghiên cứu mất nửa ngày. Sau khi học thuộc lòng cách thức, tôi quyết định tối nay sẽ gọi Quỷ sai lên để hỏi chuyện của tên Lệ quỷ kia.
Đêm khuya, lúc này đã là 2 giờ 30 phút sáng, khoảng thời gian từ 2 giờ đến 3 giờ sáng, được gọi là giờ âm, vô cùng thích hợp để gọi Quỷ sai. Tôi học theo Yên bà, dùng kiếm đồng của Tiên sư sau đó dùng chính máu của mình để gọi Quỷ sai. Tôi niệm bài chú cầu gọi Quỷ sai, bài chú chỉ có ba câu nhưng phải lập đi lập lại liên tục cho đến khi nào gọi được Quỷ sai thì dừng. Nếu đọc quá lâu mà Quỷ sai vẫn chưa lên, vậy thì thử lại lần nữa, thử đến 3 lần mà vẫn không gọi được thì nên dừng, đó là do thực lực của tôi chưa đủ mạnh.
Tôi lúc này hồi hộp lắm, không biết là tôi có gọi được Quỷ sai hay không, mà nếu gọi được thì lại càng không biết tôi có thể gọi được Quỷ sai cấp độ như thế nào. Hy vọng tôi gọi được Quỷ sai cấp thấp, dễ nói chuyện cũng dễ gọi lên.
Kiếm đồng vốn đang yên tĩnh ở trên tay tôi thì đột nhiên rung lắc dữ dội, tôi cầm chặt kiếm đồng trong tay, mồ hôi trên trán cũng sắp túa ra, miệng liên tục niệm chú. Kiếm đồng rung lắc được một lúc thì dừng lại, như cảm thấy có linh khí xuất hiện gần bên, tôi liền mở mắt ra nhìn, cả người xém chút nữa ngây ngốc… đây… đây là nhân vật nào vậy?
“Người” đứng trước mặt tôi có gương mặt khá ngầu, không đẹp trai nhưng cũng không khó nhìn, chỉ là khí chất tỏa ra có chút bức người, khiến cho người đối diện cảm thấy lạnh lẽo không rõ nguyên do.
– Tiểu Tiên sư, ngươi mời gọi Quỷ sai lên là có chuyện gì quan trọng?
Quỷ sai… đúng là quỷ sai rồi…
Tôi có chút run rẩy, lần đầu tiên gặp được Quỷ sai trong truyền thuyết nên không kiềm chế được sự xúc động…
– Dạ tôi… tôi…
Quỷ sai chau mày, giọng không được vui vẻ gì cho lắm:
– Ta hỏi ngươi, ngươi mời gọi Quỷ sai ta lên để làm gì?
Tôi hít vào một hơi, trước tiên là lấy lại sự bình tĩnh, sau đó mới dám nói chuyện với Quỷ sai.
– Dạ tôi… lần đầu tiên tôi mời được Quỷ sai lên nên tôi… tôi có chút hồi hộp… Quỷ sai đợi tôi một chút… đợi tôi chút.
Dứt lời, mặc kệ ánh nhìn kỳ quái của Quỷ sai, tôi liền xoay mặt sang một bên hít lấy hít để một bụng không khí, sau khi bình ổn được tâm trạng phấn khích cùng sợ hãi, tôi mới có thể nói chuyện được như bình thường.
– Dạ… không biết chức quan của ngài ở dưới Địa Phủ… là gì vậy ạ?
Quỷ sai liếc mắt nhìn tôi, không tình nguyện lắm nhưng vẫn trả lời:
– Trợ lý của Phán Quan đại nhân.
Miệng tôi há to… má ơi… trợ lý của Phán Quan đại nhân… đây được coi giống như là trợ lý của Phó tổng giám đốc ở nhân gian chứ đùa hả?
Biết được chức quan của vị trước mặt, tôi càng cúi đầu thấp hơn, lời nói nhỏ nhẹ khép nép như con chim nhỏ:
– Thưa ngài trợ lý… tôi hôm nay mạo phạm mời ngài lên đây cũng là vì có nguyên do. Thật ra… tôi là một tiểu Tiên sư mới ra nghề, lần trước có giao đấu với một tên Lệ quỷ, đến lúc chuẩn bị thu phục được hắn ta thì hắn ta lại bị “ai đó” bắt đi, hiện giờ chưa rõ tung tích. Kính xin ngài trợ lý có thể… có cách nào giúp tôi điều tra tên Lệ quỷ kia hiện tại đang ở đâu được không ạ?
Vị trước mặt có vẻ bất mãn, vị ấy lạnh giọng trả lời:
– Ta đây đường đường là trợ lý của Phán Quan đại nhân mà ngươi nhờ ta đi tìm tung tích của một tên Lệ quỷ? Ngươi đang đùa với ta đúng không?
Thấy vị kia cực kỳ không vui, tôi liền vận dụng kỹ xảo diễn xuất mà mình học được, nhập vào vai một đại hiệp trong võ lâm, tôi nửa nói thật nửa phóng đại câu chuyện lên tầm mức nghiêm trọng nhất:
– Ngài bớt giận, tiểu Tiên sư tôi làm sao dám nhờ ngài đi tìm quỷ hồn nhỏ nhoi như tên Lệ quỷ kia được. Có chuyện ngài vẫn chưa biết, tên Lệ quỷ kia là bị một thế lực nào đó cướp đi, ngài chắc cũng biết Lệ quỷ trên dương gian là một quỷ hồn rất đáng sợ, thực lực rất cao thâm… mà đã là Lệ quỷ còn bị bắt đi… tôi nghĩ “kẻ” bắt tên Lệ quỷ kia không phải là nhân vật tầm thường. Đạo gia thời gian này vừa ra thông báo về việc một Quỷ Vương xuất thế… tôi nghĩ rất có thể…
Vị trợ lý đột nhiên trầm mặc, bình thường đã lãnh khí, bây giờ trầm mặc trông càng đáng sợ hơn gấp nhiều lần. Tôi không nhịn được mà rùng mình mấy cái, cảm thấy nhiệt độ xung quanh xuống dưới mức âm độ luôn rồi.
– Ta hỏi, ngươi thân là Tiên sư mang dòng máu Huyền Âm trăm năm có một… vì cớ gì một Lệ quỷ dương gian mà ngươi cũng không trị được, lại để cho hắn ta bị bắt đi là thế nào?
Tôi đột nhiên bị mắng, có chút ê mặt liền cười lấy lòng:
– Đại nhân… tôi là tiểu Tiên sư, thực lực không cao, tôi giao chiến với Lệ quỷ cũng có chút khó khăn. Phàm là con người làm việc gì cũng cần có thời gian trau dồi kinh nghiệm mà… ngài nói đúng không? Mà cũng do bản thân tôi vô dụng nên mới phải nhờ đến đại nhân ngài đây…
Phàm là con người, Thủy Long hay là Quỷ sai thì đều thích nghe người khác tâng bốc, cách này chắc chắn sẽ hiệu nghiệm.
Vị đại nhân liếc mắt nhìn tôi, ý tứ có vẻ khinh thường, ngài ấy nói:
– Được rồi, nể tình máu Huyền Âm của ngươi, ta điều tra giúp ngươi một lần. Vị trí cuối cùng ngươi gặp được tên Lệ quỷ kia là ở đâu, ta điều quỷ sai đến xem xét?
Tôi cười hớn hở như hoa, nhanh nhảu nói:
– Dạ là biệt thự X đường XX, thị trấn Quang Long. Phiền đại nhân giúp tôi lần này, trăm sự nhờ hết vào ngài.
Vị đại nhân gật đầu:
– Ừ được rồi, có thông tin ta sẽ đến tìm ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quá trông mong, không phải cái gì Quan sai Địa Phủ cũng làm được. Nếu ta điều tra không ra, ngươi cũng không thể trách Địa Phủ, rõ chưa?
Tôi cúi thấp đầu cung kính:
– Dạ rõ, tiểu nhân tất nhiên là rõ rồi. Cảm ơn đại nhân trước, mạo phạm ngài đến dương gian chỉ vì một chuyện cỏn con… tiểu nhân cảm thấy vô cùng có lỗi.
– Ngươi biết vậy thì tốt, sau này muốn mời Quỷ sai cai quản vùng này cứ dùng kiếm đồng gõ xuống đất ba cái là được, đừng dùng máu gọi… có ngày kéo cả Hắc Bạch Vô Thường lên thì đừng có trách sao ta không bảo trước. Máu của ngươi là máu Huyền Âm, rất mạnh, nếu không phải Phán Quan đại nhân đang hợp ở Địa Phủ thì ngài ấy đã lên đây gặp ngươi rồi. Phán Quan đại nhân trăm công nghìn việc, ngươi chớ có mạo phạm ngài ấy.
Tôi gật gật đầu, trong lòng khiếp vía không thôi. Tôi nào biết máu Huyền Âm có sức mạnh đến như thế, nếu tôi biết thì tôi đã không làm như thế này rồi. May quá, may chỉ là mời trợ lý của Phán Quan, nếu hôm nay mà mời Phán Quan lên chỉ vì chuyện này… ặc… hậu quả đúng là tôi gánh không nổi mà.
Sau khi tiễn được ngài trợ lý trở về, nhìn xung quanh trống không, cả người tôi mới thở phào được một hơi nhẹ nhõm. Hú hồn chim én, xém chút nữa là tiêu đời rồi. May thật!
Xong việc, tôi thu dọn trở vào nhà, vừa bước đến trước cửa liền đụng mặt Tam thiếu, thấy anh ấy, tôi giật mình, lấy tay vuốt vuốt ngực:
– Hù chết em, sao giờ này anh không ngủ mà ra đây?
Tam thiếu nheo nheo mày, dò xét tôi từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, anh hỏi:
– Em đi đâu ra vườn giờ này? Đã vậy còn đem theo pháp khí? Ở nhà anh làm gì có quỷ hồn cho em bắt?
Tôi lấp bấp:
– Em… em…
– Nói mau, em vừa làm cái gì?
Bị quát, tôi sợ đến quắn quéo hết cả người, liền sử dụng tuyệt chiêu bách phát bách thắng của con gái… đó là nhõng nhẽo.
Tôi ngước đôi mắt long lanh ngấn lệ, thút thít hỏi:
– Anh… anh quát em đấy à?
Tam thiếu trúng chiêu, chỉ trong vài giây mà anh đã trở nên dịu xuống, ánh nhìn có chút hối hận, lúng túng nói:
– Anh, anh không có ý đó…
Tôi gạt nước mắt, lau mãi mới dính được tí nước:
– Em biết rồi, anh quát em… anh chưa gì đã quát em.
Tam thiếu quýnh lên, anh dịu giọng xuống nước:
– Không, anh không quát em mà… tại vì anh lo cho em thôi… anh sợ em làm chuyện gì đó ngu ngốc…
Ngu ngốc? Tôi liền vờ òa lên trách, diễn như thật, lâm li bi đát các kiểu các kiểu:
– Anh nói em ngu ngốc? Bây giờ anh còn nói em ngu ngốc? Đúng rồi, em giúp anh là em ngu ngốc, em lo cho anh cũng là em ngu ngốc… chỉ có Lý Tú Uyên của anh là thông minh xinh đẹp thôi, còn em cái gì cũng tệ hết… được được… em ngu ngốc… em ngu ngốc…
Vừa dứt câu, tôi liền lao đầu chạy thật nhanh vào trong nhà, chạy như bị chó rượt, cơ bản là không cho Tam thiếu có khả năng bắt được tôi. Tôi chạy thẳng lên phòng, đóng cửa thật mạnh, mặc cho Tam thiếu gào thét xin lỗi ở bên ngoài tôi vẫn không mở cửa. Dọa tôi quá đi mất, anh ấy mà biết tôi mời Quỷ sai lên chắc chắn sẽ bóp cổ, cạo đầu khô tôi mất… Tam thiếu dữ lắm… rất đáng sợ đó!
Thế là cả đêm đó, tôi ngủ tương đối ngon, còn Tam thiếu thế nào thì tôi không biết, cũng không muốn biết cho lắm. Ây da, tình yêu nên là như thế, ngày mai tỉnh dậy anh ấy nói mấy câu abc, tôi sau đó liền giả vờ nhận sai xyz. Nếu anh ấy bảo tôi sai thì tôi lại giận tiếp, không có gì khó khăn cả, quá dễ giải quyết luôn.
______________________
Ngày lấy máu thứ 18, thầy Chương không đến được, tôi và Tam thiếu cũng không biết lý do vì sao, chỉ là tôi cũng đã quen với việc tự cho máu nên không có gì khó khăn cả.
Sang ngày hôm sau, lúc tôi đang ở bên ngoài lăn lộn nhận vụ làm ăn trừ một con quỷ mới đang ám người thì nhận đuợc điện thoại của Tam thiếu. Một tay siết Xích Khóa Hồn trói chặt quỷ hồn đang gào thét, tay còn lại thì nghe điện thoại. Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh gấp gáp của Tam thiếu, anh ấy nói:
– Tiểu Bình, em đến nhà chú Tài mau đi, thầy Chương xảy ra chuyện rồi.
Tôi kinh ngạc:
– Thầy Chương xảy ra chuyện gì? Thầy ấy bị làm sao?
Tam thiếu rất lo lắng:
– Anh không biết, anh cũng chỉ mới nghe chú Tài gọi báo… chú ấy nói thầy Chương bị trúng cổ độc, hiện rất nguy hiểm.
Tôi cả kinh, tay giữ Xích Khóa Hồn xém chút nữa là thả ra, cũng may là tôi kịp bình tĩnh trở lại, tôi xoắn dây xích hai vòng vào cổ tay, nghiêm túc nói:
– Em biết rồi, em sẽ đến ngay… anh… tạm thời đừng đến gần thầy Chương… hiểu chưa?
– Ừ anh nhớ rồi.
Tắt máy, tôi thu quỷ hồn vào trong Lọ Trấn Hồn, thu xong quỷ hồn rồi mà tôi vẫn còn thẩn thờ không biết nên làm gì tiếp theo nữa. Thầy Chương bị trúng cổ độc… cổ độc là gì… cổ độc chính là cổ trùng. Mà người trúng cổ trùng nếu không có thuốc giải cổ trùng kịp thời… chắc chắn sẽ chết… chết không toàn thây!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook