Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 4
Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 4
Tôi suy nghĩ rất lâu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mất một ngày mới quyết định đến tìm bà lão hôm trước tôi gặp ở quán nước. Bà ấy có thể thấy được tôi có Thiên nhãn, chắc chắn là bậc cao nhân giống như Thập bà bà, có thể tin tưởng nhờ cậy được. Hơn nữa bà ấy cũng muốn nhận tôi làm đệ tử, tôi đến đó nhờ bà chỉ dạy cách sử dụng mấy loại pháp khí mà Thủy Long đã đưa cho, chắc chắn sẽ học được tử tế đàng hoàng. Thật ra, chuyện này tôi nhờ thầy Chương vẫn được, biết rõ thầy Chương cũng là bậc đạo sĩ cao tay nhưng vì thầy ấy có quan hệ thân thiết với tên mặt trắng kia quá, tôi sinh ra ngại ngùng, không muốn nhờ vả.
Sau khi biết Giang Thanh Thu có bạn gái, tôi nhất quyết muốn giữ khoảng cách với anh ta, không muốn mình làm kẻ thứ 3 gì gì đó gây rạn nứt tình cảm thanh xuân của bọn họ. Dù gì tôi cũng đã nhận tiền, cứ hoàn thành xong nhiệm vụ bán máu là được. Đối với bọn họ nếu có cảm kích cũng chỉ nên để trong lòng chứ tuyệt đối không nên quá thân… đó cũng là cách bảo vệ bản thân mình tốt nhất.
Tôi đeo túi xách loại to quai chéo, đầu đội mũ, chân mang giày ba ta, khẩu trang che chắn kỹ càng, quyết định đến Phố Cổ để tìm bà lão ấy. Lần này đi tìm người giống như là đi cầu may vậy, tìm được thì mừng, mà không tìm được thì xem như tôi không có duyên. Thị trấn cổ này nói rộng thì không rộng nhưng nói nhỏ thì cũng không nhỏ, đi tìm một người không biết tên, không biết nhà thì khác gì mò kim đáy bể. Chưa nói đến việc Phố Cổ là con phố khá sầm uất, ai mà đến thị trấn cổ Quang Long thì chắc chắn phải ghé thăm phố Cổ một lần. Thời điểm này khách du lịch lại rất đông, muốn tìm được người càng khó.
Tôi bắt taxi đến phố Cổ rồi lần lượt đi vào từng cửa hàng đồ cổ để hỏi thăm về bà lão kia. Những người bán hàng rong trên đường tôi cũng hỏi, chỉ cần nhìn thấy ai có dáng dấp người dân của thị trấn là tôi đều hỏi hết. Nhưng rất tiếc, hỏi thăm đến nửa buổi mà vẫn không hỏi được gì. Có chút đau chân, tôi ngồi ở một quán nước nghỉ ngơi, sẵn tiện ăn chút gì đó vào bụng cho đúng bữa. Thấy ông chủ quán nước cũng là người lớn tuổi, tôi liền đánh tiếng hỏi:
– Ông ơi, ông cho con hỏi thăm… ở đây có bà lão nào lớn tuổi là pháp sư không ạ?
Ông lão kia có vẻ ngạc nhiên:
– Pháp sư? Tôi ở đây đó giờ, đâu nghe ai nói là có pháp sư ở đây đâu? Mà cô tìm pháp sư làm gì, bị ma quỷ gì quấy rối hả?
Tôi lắc đầu:
– Dạ không ạ, mấy hôm trước con gặp được bà ấy ở đây, bà ấy cho con địa chỉ ở đây để tìm, con không biết tên không biết nhà… đi tìm sáng giờ vẫn chưa được.
– Cô có chắc bà ấy là người ở đây không?
– Con cũng không chắc nữa.
Ông lão suy ngẫm một chút, ông ấy liền nói:
– Người có nhà ở phố Cổ này đều là dân gốc ở đây, nếu người mà cô tìm là dân ở đây thì chỉ cần nói sơ qua là người ta biết liền à. Nếu cô đi tìm từ sáng giờ mà vẫn không thấy, vậy cô đi đến cuối đường, ở đó có một dãy nhà cho thuê… cô xem thử có người cần tìm ở đó hay không.
Có được chút manh mối, tôi cảm ơn ông lão bán nước rồi tiếp tục lên đường đi tìm người. Tôi đi đến cuối đường, đến trước một dãy nhà cho thuê, tôi chần chừ một chút liền đánh tiếng vào hỏi. Cũng may là tôi gặp được chủ nhà, tôi hỏi bà ấy, bà ấy liền dắt tôi đến trước căn nhà cuối cùng, bà ấy nói:
– Ở đây có một bà lão sống một mình đến thuê, bữa ở bữa đi, tôi cũng không biết phải người cô cần tìm không… cô hỏi thử đi, tôi đi trước.
– Dạ con cảm ơn, cảm ơn cô rất nhiều.
Tôi có chút vui mừng khi tìm được căn nhà này, bởi theo con mắt nhà nghề của tôi, ở đây có linh khí, là khí lực đặc biệt của Đạo gia, chỉ có truyền nhân của các môn phái huyền học trừ tà mới có loại khí thở đặc biệt này.
*Huyền học: từ gọi chung để gọi các môn thần bí học của Trung Quốc như xem phong thủy, bói toán, xem tướng,…
Tôi phấn khích gõ cửa nhà, gõ đến lần thứ ba thì có người ra mở cửa. Đúng như tôi đã đoán, người ở trong căn nhà thuê này chính là bà lão mà hôm trước tôi gặp được ở quán nước, một cao nhân!
Bà lão mở cửa đón khách, biểu cảm trên gương mặt thập phần hài hòa, bà ấy cười nói với tôi:
– Bà biết thế nào con cũng đến, vào nhà đi, tìm được nhà của ta xem ra cũng không tệ.
Tôi cười cười, bẽn lẽn đi vào bên trong. Nhà cửa bà ấy rất đơn giản, có ban thờ gia tiên, một vài cái tủ, bộ bàn ghế, đồ dùng trong nhà rất bình thường, trông không giống nhà của một pháp sư chút nào. Nhưng mà người sống càng đơn giản thì càng cao thâm, mà Đạo gia của phái huyền học chính là như thế, ngày trước Thập bà bà cũng có lối sống đơn giản y như vậy.
– Con ngồi xuống đi, khát nước rồi đúng không, muốn uống cái gì?
Tôi từ chối:
– Con không khát, con vừa mới uống khi nãy rồi ạ.
Bà lão nhìn tôi cười cười:
– Sợ ta bỏ gì vào nước à?
Tôi có chút ngại ngùng trả lời:
– Dạ không, con không có ý đó.
Bà lão lấy một chai nước suối còn đóng tem để lên bàn, bà ấy ngồi đối diện với tôi, giọng rất dịu:
– Ta nói quả không sai, trên người con có linh khí, ngoài có mắt âm dương, con còn đặc biệt nhiều hơn ta nghĩ.
Thấy tôi mở tròn hai mắt ra nhìn, bà lão lại nói tiếp:
– Sau này gọi ta là Yên bà, ta hôm nay gặp được con xem như cũng là có duyên.
Dừng một chút, bà lại hỏi:
– Cô bé, con tên gì?
– Dạ, bà cứ gọi con là Tiểu Bình, mọi người đều gọi con như thế.
– Tiểu Bình… sợi dây chuyền con đeo trên cổ là ai cho con?
– Dạ… cái này của sư phụ con cho con.
– Sư phụ con tên gì?
– Con không rõ nữa, con và mọi người đều gọi bà ấy là Thập bà bà.
Yên bà có chút ngạc nhiên, giọng cũng kích động hơn chút:
– Thập bà bà… là Thập lão nương đúng không?
Tôi gật gật đầu:
– Dạ, là Thập lão nương.
Thấy tôi xác nhận, Yên bà liền cười một tiếng:
– Thảo nào, lần đầu tiên gặp con, ta không thể nhìn rõ được linh khí xung quanh con… nguyên nhân là do sợi dây chuyền kia áp chế che giấu đi. Mùi máu trên người con ta cũng không ngửi ra được, đến bây giờ ta cũng không ngửi được.
Tôi thoáng ngạc nhiên:
– Mùi máu ạ?
Yên bà gật đầu:
– Máu Huyền Âm, trăm năm mới có được một người… ta nói có đúng không?
Tôi càng lúc càng ngạc nhiên:
– Dạ? Máu Huyền Âm? Con có máu Huyền Âm?
Yên bà cũng sửng sốt:
– Con không biết con có máu Huyền Âm?
Tôi lắc đầu ngờ nghệch:
– Dạ không, con không biết.
– Thập lão nương không nói?
– Dạ không.
Nghe tôi nói như vậy, Yên bà có chút trầm ngâm như đang suy ngẫm chuyện gì đó, mãi lát sau, bà ấy mới lên tiếng nói tiếp:
– Ra là Thập lão nương muốn giấu con… chuyện này vẫn nên nói trước cho con biết thì tốt hơn chứ.
Tôi tò mò đến không chịu được:
– Yên bà, bà có thể nói cho con biết, rốt cuộc con là gì được không? Máu Huyền Âm gì đó, là tốt hay xấu ạ?
Yên bà nhìn tôi, bà ấy có chút do dự:
– Con thật sự muốn biết? Biết rồi sẽ không hối hận?
– Con…
Thật ra câu hỏi này, trước khi Thập bà bà đã từng hỏi tôi. Tôi lúc đó còn rất nhỏ, đại khái khi nghe đến ba chữ không hối hận là sợ đến rụt cả lưỡi vào, nghe nó cứ nghiêm trọng thế nào ấy nên nhất quyết không muốn nghe Thập bà bà nói sự thật. Sau này khi lớn lên, tôi lại càng không muốn biết, bởi vì khi tôi sống với Thập bà bà một thời gian, nhìn thấy bà ấy nhiều lần bị thương khi đi bắt ma trừ quỷ, tôi thật lòng rất sợ, thế nên đối với chuyện máu của tôi đặc biệt, tôi rất không muốn biết ly do vì sao. Thập bà bà từng nói, máu của tôi đặc biệt quý, tôi mặc dù tò mò nhưng vẫn không muốn hỏi tới, sau này Thập bà bà mất đi, tôi có muốn hỏi cũng không hỏi được nữa…
Thấy tôi do dự, Yên bà đột nhiên thở dài, giọng có chút không nỡ:
– Bây giờ ta hiểu vì sao Thập lão nương không nói cho con biết rồi… rõ ràng là con không muốn biết.
Tôi mím môi suy nghĩ mất nửa ngày, cuối cùng cũng quắn quéo mà hỏi một câu:
– Nếu cả đời này con đều không muốn biết… vậy thì có ảnh hưởng đến cuộc sống của con không ạ?
Yên bà dịu giọng hỏi:
– Vậy thì tại sao hôm nay con lại tới đây tìm ta? Nếu con muốn mở phong ấn mắt âm dương… chứng tỏ con muốn bước chân vào Đạo gia, trở thành Tiên sư trừ ma… có đúng vậy không?
– Tiên sư trừ ma?
– Ừ, Tiên sư với pháp sư đều giống nhau, chỉ là người không biết thì gọi chung là pháp sư, người trong Đạo gia thì gọi Tiên sư.
Tôi có hơi chần chừ, suy nghĩ mãi cũng không biết nên nói gì tiếp theo. Tôi đến đây tìm Yên bà, mục đích là muốn bà ấy dạy cho tôi sử dụng mấy món pháp khí mà Thủy Long đã cho, chứ tôi vẫn không muốn bước chân vào Đạo gia gì gì đó, lại càng không muốn làm Tiên sư trừ ma diệt quỷ giống Thập bà bà đâu. Nghề này vừa không có tiền, vừa nguy hiểm, vẫn là bán máu cho tên mặt trắng kia thì tốt hơn.
– Con… thật ra đến bây giờ con vẫn không có ý định sẽ bước chân vào Đạo gia làm Tiên sư gì đó giống mọi người, con chỉ muốn làm người bình thường, sống một cuộc sống bình thường mà thôi.
– Vậy con đến đây tìm ta là có chuyện gì?
– Con, con muốn bà dạy con sử dụng mấy món này…
Vừa nói, tôi vừa lôi trong túi xách ra mấy món pháp khí lỉnh kỉnh đặt hết lên trên bàn. Yên bà hết nhìn pháp khí trên bàn lại nhìn sang tôi, mấy giây sau bà mới cất giọng lên hỏi:
– Con lấy mấy món pháp khí này ở đâu vậy? Là Thập lão nương cho con?
Tôi lắc đầu, lại chần chừ do dự một lát mới dám nói với bà ấy về chuyện tôi gặp được Thủy Long. Yên bà nghe xong, biểu cảm đậm chất hoang mang, cuối cùng lại như không tin tưởng lắm, hỏi lại tôi một lần nữa:
– Tiểu Bình, con nói thật không? Là Thủy Long kêu con đi bắt vài cái quỷ hồn cho ngài ấy?
Tôi gật đầu chắc nịch:
– Dạ, bà coi có tức không, ngài ấy bộ hết người nhờ hay sao lại đi nhờ con… con thì biết gì bắt quỷ đâu chứ, ngày trước theo Thập bà bà chỉ học được máy cái vẽ bùa đơn giản thôi…
Thấy tôi nói chuyện hết sức chân thật, Yên bà dù không muốn tin nhưng vẫn phải tin một hai. Bà ấy nhìn mấy món pháp khí trên bàn, sau đó thi triển vài cái thuật pháp đơn giản, cuối cùng lại chấn kinh nhìn tôi, giọng có chút run run:
– Tiểu Bình, mấy món pháp khí này ngoài có mùi của máu Huyền Âm… còn có một lượng long khí ẩn bên trong nữa… là của ngài Thủy Long cho con thật sao?
Tôi gật đầu, tay chỉ chỉ:
– Dạ. Mấy thứ này đều là của ngài ấy cho con hết đó, cái này là kiếm đồng, cái này là lọ trấn hồn, cái này…
Yên bà lập tức cắt ngang:
– Con không cần giải thích mấy món này, ta biết, đây đều là pháp khí của Tiên sư hay sử dụng, những thứ này ta cũng có. Chỉ là, pháp khí của bọn ta yếu hơn của con, pháp khí của con là loại đặc biệt, pháp lực phát ra phải hơn của ta mấy bậc. Nếu con không nói là của Thủy Long cho con, ta cũng không nghĩ ra được ở đâu mà Thập lão nương lại có được những bảo vật quý hiếm như thế này. Tiểu Bình, nhưng món pháp khí này rất đặc biệt, nó chỉ nghe theo sự chỉ dẫn của con, ngoài con ra, sẽ không ai điều khiển được những thứ này.
Tôi có chút lo lắng, hỏi:
– Vậy bà… bà có thể dạy con cách sử dụng không? Lúc trước con theo Thập bà bà học gà học vịt, có cái nhớ có cái không, đưa con những thứ quý hiếm như này… con cũng không biết sử dụng chúng như thế nào.
Yên bà gật đầu:
– Được, quy luật để sử dụng những món pháp khí cơ bản là giống nhau, chỉ khác nhau ở chỗ pháp lực của pháp khí và linh lực của người sử dụng pháp khí mà thôi. Trên người con toả ra một lượng linh khí ổn định, chắc do trước kia đi theo Thập bà bà cũng học được không ít thứ. Nếu gặp quỷ hồn có thực lực cao thâm thì những món pháp khí này cũng có thể thu phục được bọn chúng, hoặc nếu không thu phục được… đánh tan hồn phách của bọn chúng cũng là chuyện con có thể làm.
Tôi có vẻ phấn khích hơn chút, tôi nói:
– Vậy… bà dạy cho con luôn được không, con muốn học luôn bây giờ.
Yên bà nhìn tôi cười dịu:
– Trước khi học sử dụng pháp khí, con có thể vẽ cho ta vài lá bùa mà con học được ở chỗ Thập lão nương cho ta xem được không? Thập lão nương giỏi nhất là vẽ bùa chú, con có thể vẽ được những loại nào?
Tôi cười hề hề:
– Vậy bà cho con mượn mực chu sa với giấy vàng Công Sơn đi, con vẽ cho bà xem mấy loại con học được.
Yên bà gật đầu:
– Con vào trong phòng đi, ở đây không đủ linh khí, vẽ bùa không được tốt lắm.
Tôi theo Yên bà đi vào phòng, nói là phòng riêng nhưng lại không giống phòng riêng. Ở đây có sắp trận giữ linh khí, cũng có kết giới phong ấn quỷ ma không xâm nhập được. Tôi đi vào phòng, ngó nghiêng quan sát phòng riêng của Tiên sư trừ ma, quả thật là cao thâm không khác gì phòng của Thập bà bà trước kia mà tôi vẫn hay thấy. Yên bà bày mực chu sa ra bàn, giấy vàng dùng để vẽ bùa cũng được bà bày ra sẵn, bà nhìn tôi, dịu giọng nói:
– Con lại đây, nói là vẽ bùa bình thường nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn. Chắc Thập lão nương cũng đã dạy con, lúc vẽ bùa là lúc tiêu hao linh lực nhiều nhất… nếu không ở nơi có linh khí tràn đầy, con chắc chắn sẽ kiệt sức.
Tôi gật gật, tỏ ra hiểu biết chút ít:
– Dạ, con biết, cái này trước kia Thập bà bà có dạy cho con rồi.
– Con vẽ đi, nhớ cái gì thì vẽ cái đó, đừng quá sức.
– Dạ.
Tôi đi tới ghế ngồi xuống, trước khi vẽ bùa cần tập trung linh lực vào một điểm, như vậy khi vẽ ra bùa mới đạt hiệu nghiệm cao nhất. Tôi dùng tay thi triển pháp thuật cơ bản trước khi vẽ bùa, sau đó lấy bút chấm vào mực chu sa rồi cẩn thận tỉ mỉ vẽ ra Hoàng phù. Vẽ xong một cái Hoàng phù, tôi lại tiếp tục tập trung vẽ Hồng phù, vẽ xong Hồng phù, linh khí trên người ta như giảm đi xuống một ít, đến khi vẽ xong Xích phù, tôi gần như không thể vẽ được nữa.
Việc vẽ bùa chú thật ra không hề đơn giản như những gì mà tivi vẫn thường hay nói, nếu vẽ không cẩn thận, có người còn mang họa hoá điên vào người. Tôi lúc trước thích nhất là học vẽ bùa chú ở chỗ Thập bà bà, bà ấy cũng dạy tôi rất tận tình, vẽ nhiều lần thành ra quen tay, bẫng một thời gian không vẽ lại, hình như có chút kiệt sức. Cũng may đây là chỗ của Tiên sư, xung quanh đây linh khí rất mạnh, tôi có hơi choáng nhưng cũng không đến mức ngã nhào ra đất như lúc còn tập luyện ở chỗ Thập bà bà.
Vẽ xong, tôi đặt bút vào chỗ cũ, để ba tấm bùa chú tách ra cho mau khô, đến lúc này mới ngược mắt nhìn lên Yên bà, lại thấy bà ấy ngỡ ngàng nhìn tôi, biểu cảm kinh ngạc gần như là kinh hoảng. Thấy vậy, tôi có chút lo lắng, không biết là mình có làm sai chỗ nào hay không, sao đột nhiên Yên bà lại có thái độ kỳ lạ như vậy.
– Yên bà… bộ con… con làm gì đó không đúng hả?
Yên bà lắc đầu, bà ấy tròn xoe mắt hỏi tôi:
– Ngoài Hoàng phù, Hồng phù, Xích phù… con còn vẽ được loại bùa chú nào nữa?
Tôi chớp chớp mắt, thật thà trả lời:
– Còn có Ưng phù, Tử phù…
Tôi còn chưa nói hết câu, Yên bà đã cả kinh hỏi tới:
– Ưng phù, Tử phù mà con cũng biết vẽ?
Tôi gật gật:
– Dạ con biết… có cái… để con về luyện vẽ trên giấy lại trước đã, vẽ không đúng thì nguy hiểm lắm. Với lại, ngoài Ưng phù, Tử phù ra thì con còn vẽ được Huyết phù nữa. Chỉ có từ Thiên phù trở lên là con không vẽ được, mà Thập bà bà cũng chưa từng dạy cho con.
Mặt Yên bà đột nhiên trắng toát, bà ấy nhìn tôi như kiểu nhìn thấy quái vật trong rừng sâu. Trong lúc tôi còn đang ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì thì Yên bà lại thốt lên vài câu cảm thán:
– Thiên phù con không biết vẽ là đúng rồi, vì có ai vẽ được Thiên phù đâu… Tiểu Bình, có muốn nhập môn không, bây giờ theo ta nhập môn, sau này con sẽ là đệ tử của Thanh Sơn môn ta.
Tôi có chút ngạc nhiên, không nghĩ là Yên bà lại muốn tôi bái sư nhập môn…
– Con… con… chuyện này chắc là không được đâu Yên bà.
Yên bà có vẻ kích động:
– Sao vậy Tiểu Bình? Con là người có thiên phú bẩm sinh, chỉ cần được dạy dỗ đúng cách, tu luyện đúng chỗ, con nhất định sẽ trở thành Tiên sư cấp cao, sánh ngang được với các bậc chân nhân hiện giờ.
Trước lời khen ngợi của Yên bà, tôi vẫn là thấy ngại ngùng không muốn:
– Yên bà… con cảm ơn ý tốt của bà nhưng mà… trước kia vì bất đắc dĩ con mới nhận Thập bà bà làm sư phụ. Cho tới bây giờ, con chưa từng có ý định trở thành Tiên sư gì đó đâu. Con nghe Thập bà bà nói, sứ mệnh của Tiên sư rất cao cả, mà những thứ cao cả… con không đảm nhiệm nổi. Mà điều quan trọng nhất là con không muốn mình trở thành Tiên sư, thật lòng không muốn.
Yên bà nhìn tôi, nhất thời bà ấy không nói gì, ánh mắt dịu xuống có chút hụt hẫng. Thấy bà ấy thất vọng, tôi có chút không nỡ, liền nói:
– Yên bà, bà đừng buồn con, nếu không phải Thủy Long ép con đi bắt quỷ hồn cho ngài ấy thì con cũng không muốn đến đây làm phiền bà. Con cũng không biết con có thiên phú gì, nhưng bà đừng trông mong vào con quá nhiều, năng lực của con không có… những thứ này đều là vì Thập bà bà ép con phải học, con mới học đến… bà…
Yên bà cắt ngang lời tôi, ý tứ giống như đã thông suốt cũng không ép tôi phải bái sư nhập môn nữa, giọng bà ấy nhiều phần tiếc nuối:
– Tiểu Bình, có những chuyện Thập lão nương không nói cho con biết nên con vẫn nghĩ bản thân con không có tài cán gì… chỉ nói riêng đến chuyện con còn trẻ mà vẽ được bùa chú cấp cao, còn vẽ được cả Huyết phù… đó là chuyện không phải Tiên sư nào cũng làm được. So con với ta thì đến năm ta 40 tuổi, ta mới có thể vẽ được Huyết phù, mà Huyết phù ta vẽ cũng là loại tôm tép, không sánh được với ai. Tuổi con còn quá nhỏ mà đã vẽ được Hoàng phù, Hồng phù, Xích phù trong khoảng thời gian ngắn ngủi… tìm khắp thế gian chắc chỉ được vài người giống như con. Nhưng nếu con đã không muốn trở thành Tiên sư thì ta cũng không ép. Chắc Thập lão nương cũng biết ý nguyện của con nên bà ấy mới để con đeo sợi dây chuyền kia. Thôi đi, chuyện này để nói sau vậy, nếu con có sứ mệnh lớn, dù có không muốn thì vẫn phải hoàn thành sứ mệnh của mình… đó là mệnh cách trời định.
Tôi im lặng không nói gì, đối với những gì Yên bà vừa nói, tôi không phải chưa từng nghĩ tới. Tôi biết, bản thân tôi ngoài việc có máu đặc biệt ra, tôi còn có khả năng tu luyện đạo pháp rất tốt. Chỉ cần Thập bà bà dạy một lần, tôi đã có thể làm được, thậm chí còn làm rất tốt nữa. Những việc này giống như định sẵn trong tiềm thức của tôi vậy, kể cả việc tôi có mắt âm dương, có thể nhìn thấy ma quỷ lượn lờ, chuyện đó cũng không khiến tôi sợ hãi. Người như tôi nếu nói không có gì đặc biệt thì là không phải, nhưng bản thân tôi lại không muốn trở thành Tiên sư bắt ma trừ yêu, có một sự chán ghét đặc biệt mà tôi không cách nào lý giải được, đến cả tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại có ác cảm với Đạo gia đến như thế…
Yên bà khẽ cười, bà ấy nói với tôi:
– Hôm nay con tập vẽ bùa chú như vậy là được rồi, về nhà nghỉ ngơi, nếu như được thì đến nơi có linh khí mạnh mẽ, ví dụ ở hồ Phụng Hoàng trong thị trấn mình để hấp thu linh khí vừa mất, sẽ rất tốt cho bản thân con. Ngày mai con đến đây, ta sẽ dạy con cách sử dụng pháp khí mà Thủy Long đã cho con, một ngày không thể học nhiều quá, như thế sẽ dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Tôi gật gật đầu, vâng lời không dám cãi:
– Con cảm ơn Yên bà, ngày hôm sau con lại tới. À quên nữa, Yên bà cho con số điện thoại đi, có gì liên lạc với bà cho dễ.
– Ta đọc số cho con.
Yên bà đọc số điện thoại cho tôi, sau khi chào tạm biệt bà ấy, tôi lại uể oải vác thân xác đi về nhà. Bây giờ vẫn còn sớm, tôi về nhà nghỉ ngơi trước, đợi rạng sáng ngày hôm sau đến hồ Phụng Hoàng hấp thu linh khí cũng không muộn. Linh khí trời đất hấp thu vào giờ đó là tốt nhất, cứ về nghỉ trước đã.
Tôi ngồi trên taxi, miệng nhai nhai cái bánh bao thịt vừa mua bên đường, trong đầu thì nghĩ đến cách vẽ Ưng phù, Tử phù mà Thập bà bà đã từng dạy cho tôi. Ngày trước lúc Thập bà bà giảng dạy, bà ấy cũng không nói với tôi cái nào sử dụng vào trường hợp nào, tôi căn bản là vẽ được bùa chú nhưng cách sử dụng thì quả thực không biết. Còn mấy món pháp khí kia, tôi biết cái đó sẽ dùng để làm cái đó nhưng lại ngu ngơ trong việc thi triển thuật pháp điều khiển. Haiz, nếu biết trước sẽ cần đến những việc này thì ngày trước tôi đã học hành đến nơi đến chốn rồi. Bây giờ tôi mới thấm thía câu nói…có không giữ mất đừng tìm.
Điện thoại trong túi xách đột nhiên reo lên, tôi lật đật nhét hết bánh bao đang ăn dở vào trong miệng, lấy điện thoại ra xem, là tên mặt trắng kia gọi, tôi thư thả bắt máy.
– Alo, tôi nghe.
– Cô đang ở đâu vậy? Tôi ở nhà không tìm được cô?
– Tôi đang ở ngoài đường, anh tìm tôi gấp như vậy để làm gì? Anh nhớ tôi hả?
– Tú Uyên, tôi có chuyện này muốn nhờ cô giúp.
– Chuyện gì mà anh gấp gáp vậy?
– Tôi có người bạn bị thương… người đó cần máu của cô… cô có thể…
– Không được không được, hôm nay không được, tôi vừa…
– Cô bị làm sao?
– Nói chung là không được, mà máu của tôi không thể tùy tiện cho người khác đâu, sẽ nguy hiểm đến tính mạng của người ta đó.
Tam thiếu im lặng một lát, vài giây sau, tưởng chừng anh ta đã tắt máy thì lại nghe giọng anh ta khàn khàn cắt lên:
– Tú Uyên, tình hình của bạn tôi rất xấu, thầy Chương nói… máu của cô có thể giúp được cô ấy. Cô ấy là một trong những người quan trọng đối với tôi… cô có thể giúp tôi lần này hay không… cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ cho cô.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Tam thiếu nói chuyện bằng giọng khẩn khoản đến như vậy, lại còn nói người cần giúp là cô gái quan trọng với anh ta nữa chứ. Trời ạ, chẳng nhẽ tôi lại làm ngơ trước đôi tiên đồng ngọc nữ này… phiền lòng chết đi được mà.
– Thôi được rồi, nếu thầy Chương đã nói có thể… vậy thì tôi sẽ giúp. Anh gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi đến đó luôn cho tiện.
– Cảm ơn cô, tôi gửi địa chỉ ngay cho cô.
Nhận được địa chỉ của Tam thiếu, tôi nói tài xế chạy thẳng đến địa chỉ đó, chỉ chừng 10 phút là đến nơi. Đây là khu dân cư của dân địa phương, ở đây khách du lịch rất ít đến tham quan, không phải cao cấp như khu nhà của Tam thiếu hoặc là biệt thự ven sông của Giang gia nhưng nhìn chung cũng tương đối yên tĩnh, xem ra cũng là người có tiền. Lúc tôi xuống xe đã thấy Tam thiếu đợi sẵn, anh ta thấy tôi, liền đi tới kéo tay tôi vào trong, giọng gấp gáp lắm:
– Cô ấy nguy kịch lắm, sắp không kịp nữa rồi.
– Được rồi được rồi, chuyện đâu còn có đó, anh đừng gấp, anh kéo tôi ngã lăn quay bây giờ.
Tam thiếu kéo tôi đi vào trong nhà, cũng không cho tôi có thời gian quan sát xung quanh, anh ta một đường kéo tôi đi thẳng lên lầu rồi vào thẳng phòng của ai đó. Đến nơi, tôi quan sát thấy có thầy Chương, một người đàn ông lớn tuổi, một người phụ nữ đang đứng khóc bên giường, trên giường có một cô gái đang nằm, tựa như đã ngủ, hai mắt nhắm chặt, mặt mày xanh xao không có sức sống. Cô gái này rất xinh, nét đẹp kiểu nhẹ nhàng thuần khiết, da trắng, dáng người thon gọn dễ nhìn. Kiểu người đẹp như thế này tôi nhìn đã quen nên cũng không thấy ngạc nhiên lắm, chỉ là hơi cảm thán một chút thôi.
Thầy Chương thấy tôi tới, ông ấy nhanh chóng đi về phía tôi, giọng cũng gấp gáp hẳn:
– Mợ Tam, chắc Tam thiếu đã nói với mợ về chuyện…
Tôi gật gật đầu, cứu người như cứu hỏa:
– Tôi nghe anh ta nói rồi, chỉ cần các người đảm bảo tính mạng của tôi không sao… vậy thì tôi có thể cho máu. Nhưng tôi có một điều kiện kiên quyết, đó là không được ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi. Trong trường hợp một mất một còn, thầy cứu ai trước… chắc tôi không cần nói thầy cũng biết phải không?
Thầy Chương chợt lúng túng, thầy ấy khẽ liếc nhìn sang Tam thiếu nhưng rất nhanh sau đó đã quay sang nhìn tôi. Thầy ấy gật đầu với tôi, giọng vô cùng kiên định:
– Mợ Tam, tôi không thể vì cứu một người mà hại một người… mợ tin tưởng ở tôi.
– Vậy được, có thầy đảm bảo là được.
Lại quay sang Tam thiếu, tôi nhất quyết dặn dò thầy Chương:
– Thầy tuyệt đối đừng nghe theo lời của anh ta, lỡ như có việc cấp bách… thầy mà nghe theo anh ta, tôi có chết cũng về bóp cổ thầy đi theo tôi đó.
Tam thiếu mặt mày đen xì, thầy Chương thì toát mồ hôi hột với tôi. Tôi làm thế cũng là đang bảo vệ bản thân mình thôi, cô gái kia là bạn gái của tên mặt trắng, ngộ nhỡ lát nữa phải cần rút hết máu của tôi mới cứu được cô ấy thì anh ta cũng bắt thầy Chương rút hết máu của tôi hay sao? Đâu thể để anh ta làm xằng làm bậy được, mạng của tôi quý giá lắm ấy, tôi mà chết Yên bà sẽ đến bóp cổ cả dòng họ các người cho coi.
Tam thiếu chau mày nhìn tôi, anh ta khàn giọng trách móc:
– Cô nghĩ tôi ác độc đến như vậy hả?
Tôi bỉu môi càm ràm:
– Không tin anh được, anh vô cùng không đáng tin.
Tam thiếu cốc nhẹ lên đầu tôi một phát, anh ta làu bàu:
– Tôi không bao giờ để cô chết, cô có muốn chết tôi cũng không cho phép, bớt nghĩ linh tinh đi.
Eo ôi, bày đặt nói mấy câu ngôn tình sến súa, bộ anh ta nghĩ anh ta nói vậy thì tôi sẽ cảm động khóc toáng lên hay gì?
Tán gái mà nói như thế là xưa rồi…
Thầy Chương kéo tay tôi đi đến bên giường, thầy ấy nói với tôi:
– Tôi không cần lấy nhiều máu, chỉ xin cô một chút máu thôi…
Tôi gật đầu:
– Đảm bảo tính mạng cho tôi là được mà, vậy bây giờ tôi phải làm gì?
– Tôi muốn xin cô một ít máu để vẽ bùa chú…
Tôi chau mày, có chút nghi ngờ, hỏi:
– Thầy… muốn vẽ Huyết phù?
Thầy Chương nhìn tôi đầy sửng sốt:
– Sao mợ biết tôi muốn vẽ Huyết phù?
Tôi thở dài, có chút bất đắc dĩ nói:
– Nếu thầy xin máu của tôi để vẽ Huyết phù, vậy thôi cứ để tôi vẽ là được, dùng máu của ai thì nên để người đó vẽ… tôi vẽ được, thầy yên tâm.
– Nhưng cô… cô làm sao… làm sao?
Tôi gật gật đầu, nói bằng giọng nghiêm túc nhất có thể:
– Tôi vẽ được, thầy chuẩn bị vải vàng cho tôi đi, chắc là thầy cần dùng Huyết phù của tôi để cứu cô gái kia… bây giờ nhanh còn kịp.
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh thầy Chương im lặng nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng:
– Lão Chương, cô ấy nói được thì chắc là được… thầy để cô ấy làm đi. Dùng máu của ai thì nên để người đó vẽ… bằng không cũng không có nhiều hiệu nghiệm.
Tam thiếu đi đến trước mặt tôi, anh ta hết nhìn vào cô gái đang nắm trên giường lại quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi môi hồng nhuận khẽ mở, giọng khàn đặc:
– Tú Uyên… cô làm được đúng không?
Tôi khẽ cười:
– Tôi làm được… mà này… sau này anh gọi tôi là Tiểu Bình, Tiểu Bình đó biết chưa?
Tam thiếu mím môi:
– Tiểu Bình?
– Ừ, Tiểu Bình.
Nói xong, tôi quay sang thầy Chương, nói với ông ấy:
– Thầy Chương, nếu lát nữa có chuyện gì, thầy nhất định phải đảm bảo tính mạng cho tôi… tôi cứu người chứ không muốn chết, thầy đừng chủ quan.
Thầy Chương gật đầu chắc nịch:
– Chắc chắn rồi mợ.
Nói rồi, tôi theo thầy Chương và Tam thiếu đi sang phòng bên cạnh, đây có thể là thư phòng của người đàn ông trung niên kia. Ở đây linh khí không đến mức tệ, có thể dùng đủ cho tôi vẽ Huyết phù. Được rồi, vẽ thôi, có người vẫn còn cần tôi cứu…
Huyết phù được vẽ bằng máu, cách vẽ tương đối phức tạp hơn khi vẽ Hoàng phù, Xích phù. Nếu vẽ không đúng cách, tôi có thể bị tẩu hỏa nhập ma, lúc đó sẽ rất nguy hiểm. Nhưng Huyết phù cũng có một nhược điểm, dùng máu của ai để vẽ phù thì cũng nên để người đó vẽ, nếu để người khác vẽ, phù sẽ không được bao nhiêu hiệu nghiệm. Nếu tôi đoán không nhầm thì hồn phách của cô gái kia đang bị thất lạc không tìm được, thầy Chương là muốn dùng Huyết phù của tôi để tìm hồn phách cô ấy quay trở về. Ái chà, không ngờ tôi lại nhớ được việc này, rõ ràng là trí nhớ của tôi siêu tốt ấy chứ.
Tôi đưa tay lên miệng cắn thật mạnh để máu ứa ra, sau khi cảm nhận được mùi vị của máu tanh, tôi liền tạo thủ ấn mở phong ấn mắt âm dương. Kéo linh lực tập trung vào đan điền, sau khi đến một mức nhất định, tôi dùng chính máu của mình vẽ lên tấm vải lụa màu vàng. Vẽ Huyết phù rất khó, tôi vừa tập trung hết linh lực lại vừa tập trung quan sát xung quanh. Lúc này mắt âm dương của tôi đã mở, tôi đang dùng máu của mình để vẽ bùa, đây là lúc bọn quỷ hồn có thể tấn công tôi bất cứ lúc nào. May là ở đây có thầy Chương, ít nhất là tôi có thể tập trung hết công lực để vẽ bùa chú.
Mồ hôi rỉ ra trên trán, tay tôi run run, chân gần như không trụ vững. Khi đường nét cuối cùng trên Huyết phù được ấn ra, tấm vải vàng một phát bay lên không trung rồi lơ lưng phát sáng, tôi thi triển thêm một đạo pháp thuật đơn giản, Huyết phù cuối cùng cũng vẽ xong.
Tôi cầm lấy Huyết phù rồi đưa đến trước mặt thầy Chương, thầy Chương mặt mũi ngơ ra chắc là bị tôi dọa cho sợ, thầy ấy run giọng hỏi:
– Xong rồi sao?
Tôi gật gật đầu:
– Xong rồi, thầy đem đi…
Lời chưa dứt, trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại, tay chân run rẩy, cả người như bị rút sạch máu, tôi cứ thế ngã khuỵu xuống đất, trời đất quay cuồng không còn biết gì nữa. Bên tai lúc này vang lên văng vẳng giọng nói của ai đó trộn lẫn vào nhau, một chửi tôi ngu ngốc, một khàn giọng gọi tên tôi…
Ơ kìa, ai vừa chửi tôi vậy? Tôi làm việc tốt cũng bị chửi là sao?!
__________________
TRUYỆN HAY THÌ NHỚ LIKE + CMT + SHARE CHO EM NHA CHỊ EM ƠI, ĐỪNG NHƯ CHƯƠNG TRƯỚC NỮA Ạ… HIC
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook