Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 6
Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 6
Ngày hôm sau, tôi đến chỗ Yên bà luyện tập sử dụng pháp khí, mấy món pháp khí này tôi cơ bản đã biết cách sử dụng, giờ chỉ đang tập cho thuần phục hơn mà thôi. Chuyện của quỷ nữ kia cứ hiện lên trong đầu, sau một hồi suy nghĩ, tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi Yên bà.
– Yên bà, nếu như… bà thấy một ác quỷ đang muốn tìm cách hại người sống… bà sẽ làm thế nào?
Yên bà đang mài mực chu sa, nghe tôi hỏi, bà ấy liền dừng tay lại.
– Con thấy ác quỷ xuất hiện à?
Tôi có chút thỉu não:
– Con thấy… quỷ nữ kia cứ canh chừng trước cửa nhà người ta… nhưng mà con nghĩ đó đâu phải chuyện của con… con quan tâm nhiều đến như vậy liệu có tốt hay không?
Yên bà khẽ cười:
– Con nói không muốn quan tâm vậy mà cứ day dứt không yên như vậy. Ta nói này Tiểu Bình, trong người con có linh khí của Tiên sư, dù con muốn hay là không muốn thì trước sau gì con cũng trở thành Tiên sư, chuyện diệt yêu trừ ma là chuyện mà con nên làm.
– Nhưng mà con…
Yên bà lại tiếp tục giải thích:
– Tiên sư là nghề mà không phải ai muốn cũng làm được, nghề này không phải dựa vào sự thông minh, sự cần cù, sự siêng năng mà dựa hết vào nhân duyên. Đạo gia chọn con, ban cho con mắt âm dương, ngài đã đặt sứ mệnh lên trên người con, con bắt buộc phải hoàn thành được sứ mệnh của mình. Ta không biết vì sao Thập lão nương lại không dạy dỗ con đàng hoàng đến nơi đến chốn nhưng người như con là trăm năm có một, không tự nhiên mà con lại mang trong người dòng máu Huyền Âm. Con thấy không, đến cả Thủy Long cũng chọn con làm người kề cận, ngài ấy là muốn bảo vệ con nhiều hơn là muốn con làm việc cho ngài ấy…
Nói đến đây, Yên bà đi đến chỗ tôi, bà dịu giọng khuyên nhủ:
– Thập lão nương là đệ tử chân chính của Đạo gia, con là đệ tử của bà ấy, tức con cũng là đệ tử của Đạo gia. Con phải biết, không phải ai cũng được nhập môn bái sư, ta sống đến tuổi này, đi biết bao nhiêu vùng đất, gặp qua hàng ngàn hàng vạn con người nhưng đến bây giờ vẫn chưa chọn được một người đệ tử để truyền đạt lại kinh nghiệm của mình. Thập lão nương là đệ tử của Cao Thanh môn, là môn quán lớn nhất trong giới huyền học, bà ấy còn là đệ tử rất giỏi của Hồng Quế chân nhân, việc bà ấy cố tình chọn con làm đệ tử chắc chắn là có lý do riêng của mình. Tiểu Bình, có thể bây giờ con nghĩ chưa thông suốt nhưng về sau này con sẽ biết, người đã chọn con, con không muốn cũng không được. Trên đời này, có ai sinh ra mà muốn làm những chuyện khác người như bọn ta đâu… sống chung với ma quỷ, không phải ai cũng làm được.
Tôi im lặng không nói gì, trong lòng thật sự ngổn ngang lắm. Bà nội tôi hay nói, số của tôi đặc biệt, đến ngày nào đó tôi sẽ phải nghe theo số mệnh đã an bài cho mình. Trước kia tôi luôn trốn tránh chuyện học đạo, tôi nghĩ, nếu cả đời này tôi không mở phong ấn mắt âm dương, vậy thì tôi cũng không cần sống chung với bọn ma quỷ kia nữa. Nhưng tôi thật sự không ngờ tới việc tôi bị chôn chân ở chỗ này, lại còn gặp được Thủy Long, gặp được Yên bà… hết thảy cứ như đã sắp đặt sẵn vậy, dù tôi có trốn chạy thế nào thì vẫn không tránh khỏi được.
Con người tôi sinh ra đã gan dạ, nhìn ma quỷ máu me đứt tay đứt chân vất vưởng mà tôi cũng không sợ, lại còn có khả năng học đạo rất tốt, trong người còn chảy dòng máu Huyền Âm gì đó nữa… đây đều là những tố chất rất tốt để trở thành Tiên sư, cả Thập bà bà và Yên bà đều không hề nói sai, tôi là người mà Đạo gia đã chọn. Nhưng mà, tôi thật sự không muốn trở thành Tiên sư, trong tiềm thức cứ thấy sợ sệt không muốn, cũng không biết tôi đây là thế nào nữa…
– Con hôm nay cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi, nhớ suy nghĩ đến những gì ta nói, không tự nhiên mà Thủy Long lại đến tìm con…
– Dạ…
Tôi chào Yên bà rồi rời đi, mấy ngày nay tôi đều đi taxi, được cái phí taxi ở thị trấn này không quá đắc, giống như là xe ôm ở thành phố nên tôi mới có thể bạo dạng đi taxi nhiều đến vậy. Ngồi trên xe, tôi suy nghĩ nhiều lắm về những gì mà Yên bà đã nói, nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định phong ấn lại mắt âm dương của mình trước, để xem khi tôi không còn nhìn thấy được ma quỷ nữa thì bọn ma quỷ có tự nhiên mà đâm đầu về phía tôi hay không…
……………………..
Cuối tuần này tôi không cần đến nhà họ Giang ăn cơm nên bữa cơm mà Nhã Thy mời sẽ dời vào thứ bảy tuần này. Tôi nghĩ, tôi cũng không thể đến nhà người ta ăn không bữa cơm được, vậy nên từ sáng tôi đã ra đường dạo một vòng mua một ít quà bánh đem đến biếu cho gia đình Nhã Thy.
Tôi vào cửa hàng thuốc nam nổi tiếng trên Phố Cổ, định mua một ít bột chu sa về vẽ phù thì vô tình gặp được bà cô của Tam thiếu. Thấy bà ấy đang mua thuốc ở trong quầy, đang định tránh đi thì bà ấy nhìn thấy tôi, đã như vậy, tôi có muốn trốn thì trốn cũng không được. Nở một nụ cười thật tươi, bật chế độ diễn xuất của ngôi sao điện ảnh quốc tế, tôi đi đến chỗ bà cô, tôi thân thiết hỏi:
– Bà cô, sức khỏe của bà đã đỡ hơn chưa ạ?
Bà cô sắc mặt hơi nhợt nhạt, quầng thâm mắt hiện rõ, ánh mắt có hơi thất thần:
– Ừ bà cũng đỡ được chút rồi, con cũng bị bệnh hay sao mà đến đây? Thanh Thu đâu?
– Dạ, Tam thiếu anh ấy đi làm rồi bà, con không có bệnh gì đâu… là mua một ít thuốc dành cho phụ nữ ấy ạ.
– À ừ, còn trẻ mà biết để ý đến sức khỏe của mình như vậy là rất tốt, con mua đi, bà trả tiền luôn cho con.
Tôi lắc đầu từ chối nhưng với độ giàu có và chịu chi của bà cô thì tôi có từ chối cũng như không, cuối cùng đành chấp nhận số phận là để bà ấy trả tiền. Tôi bước ra về với một đống thuốc dành cho phụ nữ đã có chồng mà tâm trạng gào thét khóc ròng, vốn dĩ đến mua bột chu sa mà, giờ đem cái mớ này về có vẽ được phù đâu?
Tôi dìu bà cô ra khỏi cửa hiệu thuốc, vừa bước ra đến đường, một luồng gió lạnh đột nhiên ập tới, linh tính mách bảo đây là điều không lành. Thấy bà cô vẫn không cảm nhận được gì, tôi liền hỏi:
– Bà cô, hôm nay trời nóng quá bà nhỉ?
Bà cô gật đầu:
– Nóng thật đấy con, thôi mau mau lên xe đi, bà chở con về nhà.
– Dạ, vậy cũng được ạ.
Tranh thủ lúc bà cô không để ý, tôi thi triển thuật pháp mở phong ấn mắt âm dương, quả nhiên tôi đoán không sai, bay theo sau xe là quỷ nữ, mà quỷ nữ này chính là ác quỷ lần trước tôi gặp ở cổng nhà họ Giang. Quỷ nữ bám theo sau xe, hai con mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào bà cô đang ngồi ở bên trong, ánh mắt đầy thù hận. Tôi ở đây không đem theo pháp khí, trong túi xách chỉ có cái bùa bình an mà Yên bà đã cho, nghĩ nghĩ tôi liền tặng bùa bình an lại cho bà cô, tôi nói:
– Bà cô, bùa bình an này rất linh nghiệm, bà nhớ đeo trong người không được tháo ra nha.
Bà cô nhìn tôi với ánh mắt đầy mông lung nhưng vẫn gật đầu nhận lấy.
Chở tôi về đến nhà, bà cô cũng về lại nhà họ Giang. Tôi đứng trước cổng nhà nhìn theo chiếc xe hơi của bà cô, trong lòng có chút lo lắng bất an. Chỉ cần bà cô về đến nhà họ Giang là được, quỷ nữ kia không thể vào theo, trong người bà cô lúc này có bùa bình an của tôi, quỷ nữ kia tạm thời không làm hại bà cô được. Quỷ nữ này chắc chỉ theo ám bà cô thôi, nếu muốn hại bà ấy thì nó đã hại từ lâu rồi. Chuyện này, phải báo cho thầy Chương đến xem qua mới được, tôi tốt nhất vẫn là không nhúng tay vào.
Vì tối nay tôi và Tam thiếu sẽ đến nhà Nhã Thy ăn bữa cơm nên thầy Chương đến sớm hơn một chút để lấy máu. Hôm nay là ngày lấy máu thứ năm, trụ đuốc đầu tiên cũng dần cháy mạnh hơn, chỉ cần hai ngày máu nữa là có thể cháy rực. Lấy máu xong, tôi bèn giả vờ nhắc đến chuyện sức khỏe của bà cô, nghe tôi nói lấp lửng như vậy, thầy Chương khẽ cười, thầy ấy nói:
– Tôi biết là mợ cũng nhìn ra mà, với khả năng vẽ được Huyết phù như mợ thì tôi nghĩ… mợ chắc chắn là một Tiên sư.
Tôi có chút khổ sở, cười gượng gạo, nói:
– Thầy đừng nói vậy, tôi không phải Tiên sư gì đó đâu, tôi chẳng qua học được chút võ mèo thôi mà. Vậy thầy đã xem qua tình hình của bà cô chưa?
Thầy Chương gật đầu:
– Lúc trưa Giang lão gia có gọi cho tôi, tôi cũng đã tới xem qua, chỉ là một cái quỷ hồn ẩn trong chiếc lược gỗ mà bà ấy mua được ở cửa hàng đồ cổ mà thôi. Tôi đã đưa quỷ hồn đó đi đầu thai rồi, mợ yên tâm đi.
Tôi có chút ngạc nhiên:
– Chỉ là quỷ hồn ẩn trong chiếc lược gỗ thôi ạ? Là quỷ nữ ạ?
– Là quỷ nữ.
– Nếu bắt được quỷ hồn kia là được rồi, vậy tôi cũng có thể yên tâm.
Sao thầy Chương nói mọi việc đơn giản thế nhỉ? Là ác quỷ nếu có bắt được cũng phải vật lộn vài chiêu chứ sao lại như là bắt một con mèo như thế? Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng đi, thầy Chương là cao nhân, việc bắt một ác quỷ thì có khó khăn gì đâu, là tôi nghĩ nhiều, là tôi nghĩ nhiều rồi…
Chiều hôm ấy, tôi theo Tam thiếu đến nhà Nhã Thy, hôm nay anh ta tự lái xe, khả năng lái xe cũng rất tốt. Tôi được gia đình Nhã Thy đón tiếp vô cùng nồng hậu, bọn họ xem tôi là ân nhân cứu mạng con gái nhà họ nên thái độ xem trọng tôi vô cùng. Tôi biếu nhà họ chút quà, ba mẹ Nhã Thy lại cảm ơn tôi rối rít. Eo ơi, đến giờ tôi mới biết vì sao Tam thiếu thích Nhã Thy rồi, một cô gái được giáo dưỡng trong gia đình lễ giáo như vậy, đã thế lại còn xinh đẹp, nếu là tôi thì tôi cũng thích.
Bữa cơm có rất nhiều món, một nửa trong đó có món mà tôi yêu thích. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, chủ yếu là Tam thiếu cùng gia đình Nhã Thy trò chuyện thì nhiều, còn về phần tôi, ai hỏi gì thì tôi nói đó, cũng không thân quen nên không biết bắt chuyện bằng cách nào. Mẹ Nhã Thy là người phụ nữ của gia đình, bà ấy nấu ăn rất ngon, tính tình lại dịu dàng hiền lành nữa. Bà ấy đẩy đĩa cá hấp đến trước mặt tôi, nụ cười hiền lành đằm thấm:
– Tiểu Bình, con ăn đi… cá này rất ngon đó con.
Tôi nhìn đĩa cá, đúng là cá hấp rất ngon nhưng mà tôi…
– Dì Hạnh để con, em ấy không ăn được da cá, để con giúp em ấy lấy thịt cá… Tiểu Bình dễ ngại lắm, để con giúp em ấy.
Tôi tròn xoe mắt nhìn Tam thiếu, anh ta thế mà biết tôi không thích ăn da cá… hay thật!
Tôi thấy Nhã Thy nhìn Tam thiếu, sợ là cô ấy hiểu lầm, tôi liền tranh phần với anh ta:
– Tam thiếu, anh để tôi, tôi tự lấy da cá ra được mà.
Tam thiếu vẫn không buông đũa, anh ta nói:
– Em cứ ăn đi, tôi giúp em, em ăn ngon là được rồi.
Chỉ vài câu đơn giản như thế, không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ. Cả ba người nhà họ đều nhìn chằm chằm vào Tam thiếu, mà tên mặt trắng kia tựa hồ như không hay không biết, vẫn tỉ mẩn lựa da cá, gặp thịt cá đầy một chén cho tôi. Tôi bị không khí kỳ lạ này dọa cho đổ mồ hôi hột, nửa buổi ăn về sau đều là ăn trong sự ngượng ngùng. Cứ tưởng ăn xong bữa cơm, Tam thiếu sẽ ở lại chơi nhà bạn gái, ai ngờ anh ta lại kiên quyết muốn đưa tôi về. Người nhà Nhã Thy lại một lần nữa nhìn tôi như quái vật ngoài hành tinh… sợ chết đi được.
Ngồi trên xe rời khỏi nhà Nhã Thy, tôi có chút chột dạ liền hỏi Tam thiếu:
– Tam thiếu, sao anh không ở lại nhà Nhã Thy chơi, tôi đi taxi về được mà?
Tam thiếu nhàn nhạt trả lời:
– Ăn cơm xong thì về chứ ở lại nhà người ta làm gì?
Tò mò quá đỗi, tôi nhịn không được liền hỏi:
– Này, có ai đối xử với bạn gái như vậy không? Anh đưa tôi đến đã là quá rồi, còn tỏ ra thân mật với tôi như vậy nữa… Nhã Thy không hiểu lầm anh thì tôi cũng lạy.
Tam thiếu không biến sắc, anh ta trước sau như một, giọng rất nhạt:
– Sao lại hiểu lầm, tôi với em ấy cũng đâu có cái gì đâu mà hiểu lầm.
– Ơ, sao lại không có gì được? Cô ấy là bạn gái của anh mà?
Tam thiếu lúc này mới xoay sang nhìn tôi, anh ta cười nhạt, hỏi:
– Tôi nói em ấy là bạn gái của tôi khi nào?
Tôi ngơ ngác:
– Lúc trước anh chẳng phải nói… cô ấy là người quan trọng nhất của anh còn gì?
– Là một trong những người quan trọng nhất, là em nghe không rõ. Tôi ít bạn bè, người thân ruột thịt lại không thân như người ta vẫn thường hay nghĩ, ngoài thầy Chương ra thì gia đình Nhã Thy cũng xem là những người quan trọng nhất đối với tôi.
Tôi hít vào một hơi, có chút kinh ngạc:
– Tức là anh… chưa có bạn gái?
Tam thiếu cười cười:
– Bạn gái chưa có nhưng vợ có rồi…
Mặt tôi đột nhiên đỏ lên, tim đập có hơi nhanh, tôi vờ vịt nói nhỏ:
– Tôi cũng đâu phải vợ anh đâu… nói vậy giống như tôi đã gả cho anh thật vậy.
Tam thiếu lại nói:
– Nếu em chịu gả cho tôi thì tôi cũng không ngại, điều kiện của tôi rất tốt, em lại có nhan sắc, gen như tôi và em sau này sinh con sẽ rất đẹp đấy.
Mặt tôi đỏ rực như quả gấc chín, tôi xoay người hẳn sang chỗ khác, tránh phải nhìn mặt anh ta.
– Anh đừng có nói đùa, thấy tôi như vậy nhưng tôi dễ tin người lắm đấy.
– Thì em cứ tin đi, tôi nói thật mà, do em ngại thôi, chuyện phim giả tình thật cũng là chuyện bình thường mà.
Tôi nghe anh ta nói đến tê hết cả người, thả thính trực tiếp như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe đó, aaaaaa….
Thấy tôi cúi đầu áp sát mặt vào cửa xe, Tam thiếu bật cười, anh ta khều khều áo tôi, nói:
– Thôi được rồi, cửa kính xe tôi rất sạch, em đừng lau nữa… quay sang bên đây đi, có muốn uống cái gì không, tôi mua?
Tôi líu ríu:
– Uống gì ạ?
– Ngoan thế, ngoan thì uống gì cũng được.
Tôi lại bẽn lẽn:
– Trà sữa nhá, không trân châu ạ.
Tam thiếu đột nhiên cười lớn, nụ cười sảng khoái đến tận mang tai, anh ta gật đầu đồng ý:
– Ừ, để tôi mua cho em, trông thế mà trẻ con thật, tôi nuôi em đến lớn chút nữa cũng được đấy.
Tôi mắc cỡ đến đỏ hết cả người, môi cười chúm chím, cứ như con gái lớn lần đầu tiên được người ta tán tỉnh vậy. Ngại chết tôi rồi, thả thính như thế tôi dính thính thì biết làm sao đây hả?
Tam thiếu vào mua trà sữa cho tôi, mua một lần cả ba ly lớn để tôi uống dần. Tôi là đạo trà sữa, cảm giác được uống trà sữa rất thoải mái, suốt đường về hai bọn tôi nói linh tinh vài chuyện, không khí coi như là thoải mái vui vẻ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy không ngượng ngùng khi ở chung một chỗ với anh ta, chắc là vì biết anh ta không có bạn gái như tôi vẫn hay tưởng…
………………………..
Tôi vẫn đều đặn mỗi ngày đến chỗ Yên bà luyện tập sử dụng pháp khí, vẫn luyện vẽ thù, hấp thu linh khí các thứ các thứ. Tôi cũng không biết tôi có muốn trở thành Tiên sư hay không nhưng nếu có dịp thì cứ trang bị thêm hành trang cho mình, tôi cũng không nghĩ một người có máu Huyền Âm như tôi có thể sống yên ổn đến hết cuộc đời được. Cũng như việc tôi không muốn trở thành Tiên sư nhưng trong tiềm thức của tôi như định sẵn sau này… tôi sẽ trở thành một cái gì đó quan trọng trong vài chuyện quan trọng vậy.
Tôi với Tam thiếu sống chung một nhà rất tốt, nếu so với trước kia, anh ta bây giờ dịu dàng với tôi hơn rất nhiều. Tôi cũng không biết tôi có thích anh ta không, nhưng nói chung là sống cùng nhau không còn cảm giác ngại ngùng nữa, vài cử chỉ thân mật tôi cũng không bài xích. Thôi thì cứ từ từ xác định thêm tình cảm, nếu tôi thật sự thích anh ta tôi sẽ tự mình theo đuổi… hiếm khi vừa ý một người đàn ông, không theo đuổi về già chắc chắn sẽ hối hận.
Sau khi từ nhà Yên bà về, tôi ghé cửa hàng bánh ngọt, mua một ít bánh về nhà ăn. Mắt âm dương của tôi tầm này vẫn mở, hôm qua đi theo Yên bà thực hành cũng thu được hai cái quỷ hồn ngoan cố không chịu đi đầu thai. Đúng là có nhiều chuyện không thể lý giải được mà, đi đầu thai chẳng phải tốt hơn là vất vưởng như vậy mãi hay sao?
Mua bánh ở tiệm ra, tôi đứng bên đường bắt taxi, vô tình lại gặp ngay cái quỷ nữ hôm trước tôi thấy đi theo ám bà cô. Sao lạ vậy, thầy Chương đã nói thu phục được rồi mà, sao quỷ nữ kia vẫn còn ở đây?
Quỷ nữ kia bay theo chiếc xe hơi trên đường, hai mắt biến dần thành màu đỏ như máu, sát khí nồng đậm, kiểu này chắc chắn là muốn giết người. Nhưng chiếc xe hơi kia nhìn rất lạ, không giống xe của bà cô. Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, vội vàng bắt taxi theo dõi chiếc xe kia, không biết có phải là xe của bà cô không nhưng theo dõi vẫn tốt hơn, nếu được, tôi nhất định sẽ thu phục quỷ nữ này.
Vừa theo dõi, tôi vừa gọi điện cho Tam thiếu, bảo anh ta gọi cho bà cô, hỏi bà ấy đang ở đâu, có ở ngoài đường không. Lát sau, Tam thiếu gọi lại, anh ta nói bà cô đang ở ngoài đường, cũng không có nói là đi đâu. Tôi đọc biển số xe phía trước, Tam thiếu liền nhận ra là xe của nhà họ Giang, người trên xe chắc chắn là bà cô. Anh ta hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói tôi đang ở đường đó, đường đó, Tam thiếu liền biết là tôi đang ở đâu, anh ta cũng đang ở gần chỗ tôi, sẽ qua chỗ tôi ngay.
Chiếc xe hơi trước mặt chạy vào một con đường vắng, vì chỗ này có an ninh nên nếu là người không có phận sự thì không được vào. Tôi xuống taxi, nhìn theo quỷ nữ và xe hơi trước mặt, trong lòng thầm thán là không xong rồi… bây giờ tôi không được vào, chỉ có thể chờ Tam thiếu đến thôi.
Lúc Tam thiếu đến đã là 5 phút sau, đây là khu chung cư đang xây dựng của Giang gia, vì một số vấn đề về giấy phép nên tạm thời ngừng thi công, chờ cấp phép lại mới được tiến hành xây dựng tiếp. Cũng không hiểu sao bà cô lại vào đây, bà ấy đến đây để làm gì?
– Tam thiếu, anh nhanh đi, mau đi tìm bà cô… quên nữa, anh gọi cho thầy Chương, bảo thấy ấy đến đây ngay.
Tam thiếu thấy tôi gấp gáp, anh ta cũng không hỏi gì, ngoan ngoãn nghe tôi ra lệnh. Lúc tôi tìm thấy xe của bà cô, tài xế xe đã bị ngất đi, tình trạng anh ta vẫn tốt, chắc lát nữa sẽ tỉnh, chỉ là trong xe không có bà cô mà quỷ nữ kia cũng không thấy bóng dáng.
Tôi với Tam thiếu xuống xe, cả hai chạy loạn trong khu chung cư xây dở để tìm bà cô, khó khăn lắm tôi mới nhìn thấy quỷ nữ đang bay lơ lửng dưới sân, ả ta như đang đợi cái gì đó, trông dữ tợn phấn khích vô cùng…
Chợt nhìn lên phía trên cao, tôi hoảng loạn, gấp gáp ra hiệu cho Tam thiếu:
– Thanh Thu… bà cô… bà cô sẽ bị đẩy xuống đó… anh mau chạy lên trên kia kéo bà cô lại… nhanh… nhanh!
_____________________
CHỊ EM MÌNH CỨ LIKE TRÊN 3K4 LIKE LÀ CÓ TRUYỆN NGAY NHA. TƯƠNG TÁC THẤP LÀ KHÔNG CÓ TRUYỆN MỌI NGƯỜI ƠI, MÌNH CÙNG ỦN MÔNG NHAU NHAAA.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook