Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nếu không gả cho anh-33
Nếu không gả cho anh - Chương 33: Anh và cô sẽ không còn có bất kỳ quan hệ gì
Đáng tiếc, hôm nay dù cho Hoắc Diệp Thành bắt cô làm cái gì, cô lại không có cách nào từ chối
Cuối cùng hoảng sợ nằm trên bàn phẫu thuật
Bàn phẫu thuật lạnh ngắt, làm cô cảm thấy lạnh hết cả người, còn có một nỗi sợ không tên
Thuốc mê chậm rãi thấm vào trong cơ thể cô, ý thức dần dần mất đi
Chẳng mấy chốc đã khiếm cho não bộ của cô ngưng hoạt động, nhưng cô loáng thoáng nghe được giọng nói của Hoắc Diệp Thành: "Tâm Mạn, đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em"
Tô Tâm Mạn biết đây nhất định là ảo giác
Hoắc Diệp Thành sẽ không nói với cô nhỏ nhẹ như vậy, hơn nữa anh không ở trong phòng phẫu thuật, làm sao có thể nói với cô?
Thời gian trôi qua, cô được bác sĩ đưa ra, càng không biết phẫu thuật ra sao, đã phẫu thuật cho cô những gì
Khôi phục ý thức, mắt Tô Tâm Mạn bị băng gạc che lại, có chút không thoải mái, cô khẽ kêu một tiếng, bên người truyền đến giọng nói của trợ lý Lâm: "Cô Tô, cô đã tỉnh rồi?"
"Trợ lý Lâm?" Tô Tâm Mạn thoáng có chút kinh ngạc: "Sao anh vẫn còn ở đây?"
"Ngài Hoắc bảo tôi ở lại chăm sóc cô, đợi cho đến khi dì Triệu tới mới thôi" Trợ lý Lâm rót cho Tô Tâm Mạn một ly nước: "Cô có muốn uống nước trước không?"
Tô Tâm Mạn được trợ lý Lâm đỡ ngồi dậy: "Hoắc Diệp Thành… Anh ấy… Đi rồi sao?"
“… Vâng, hiện tại công ty có việc, ngài Hoắc đi xử lý rồi…”
Tô Tâm Mạn mờ mịt gật đầu
Cô biết, từ hôm nay anh với cô sẽ không còn gặp lại nhau nữa
Đây rõ ràng là yêu cầu của chính mình, mãi mãi cắt đứt quan hệ với Hoắc Diệp Thành
Vì sao lòng cô lại trống không, giống như thiếu gì đó
Ngày tháo băng xuống, thế giới trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, người trước mắt cũng trở nên rõ ràng, Cô thấy được dì Triệu, còn có Thẩm Nhất Thanh, lại còn nhìn thấy Tiểu Tích…
Tim từ từ trầm xuống
Mặt giống nhau như đúc, giống như nhắc nhở cô Hoắc Diệp Thành vẫn đang ở bên cạnh cô, chưa từng rời xa
"Mạn nhi, con nên sớm trị khỏi mắt, còn vết sẹo trên người con…” Mẹ Triệu kích động cầm một cái gương đưa tới: "Con xem, khuôn mặt của con vốn rất xinh đẹp"
Tô Tâm Mạn cầm gương, cô không chỉ nhìn thấy chính mình, mà còn không thấy vết sẹo trên mặt mình nữa…
"Mặt con…"
"Ngài Hoắc yêu cầu bác sĩ ghép da trên khuôn mặt cô, cô xem có giống như cũ không?"
Thật là giống như đúc, chỉ là những vết sẹo này đã không ở trên mặt, mà là ở trong lòng
Từ lúc tháo băng gạc đến lúc xuất viện, Hoắc Diệp Thành đúng như giao hẹn của bọn họ không xuất hiện, chỉ nhờ người gửi một bức thư cho Tô Tâm Mạn
Lá thư đơn giản vài chữ: Tô Tâm Mạn, anh giữ đúng lời hứa, cho em tự do, em tự do rồi…
Cô cho rằng cô sẽ vui vẻ, nhưng mà không ngờ cô làm thế nào cũng không vui vẻ nổi
Cô yên lặng gấp thư lại, thật cẩn thận, khiến lòng Thẩm Nhất Thanh run lên
Năm năm qua đi, có một số việc tại sao cũng không vượt qua được?
Dù vậy, anh vẫn cố chấp cho rằng, Tô Tâm Mạn là người con gái tốt nhất, nên hiểu được yêu thương, cô phải được hạnh phúc, anh vẫn tin tưởng, anh là người duy nhất có thể làm bạn bên cạnh cô
Lúc Tô Tâm Mạn chuẩn bị xuất viện về nhà, Thẩm Nhất Thanh tự tay viết những việc cần lưu ý giao cho dì Triệu, dặn dò vài câu
Tin Tô Tâm Mạn chữa khỏi mắt nhanh chóng truyền khắp làng chài, thời gian này không ít người dân trong làng hiếu kì, mượn lý do này đến thăm Tô Tâm Mạn
Nhưng khi thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tâm Mạn, kinh ngạc vô cùng, người xấu xí mà trở nên đẹp xinh đến vậy
Về sau cũng không ai gọi Tô Tâm Mạn là người xấu xí, ngược lại rất nhiều đàn ông độc thân đến tán tỉnh, đều bị Tô Tâm Mạn từ chối hết
Mỗi ngày như vậy, Tô Tâm Mạn dần dần quen, nháy mắt đã sang tháng chín
Ngày đầu tiên Tiểu Tích đến trường
Hoắc Diệp Thành tìm trường học tốt nhất cho Tiểu Tích
Tô Tâm Mạn định sau này cô tự đưa đón thằng bé, cô cũng nghĩ ít hôm nữa mọi chuyện đi vào quỹ đạo, cô cũng nên đi tìm việc
Mỗi ngày đi làm về là đi đón con trai, đây là toàn bộ cuộc sống của cô
Đáng tiếc, hôm nay dù cho Hoắc Diệp Thành bắt cô làm cái gì, cô lại không có cách nào từ chối
Cuối cùng hoảng sợ nằm trên bàn phẫu thuật
Bàn phẫu thuật lạnh ngắt, làm cô cảm thấy lạnh hết cả người, còn có một nỗi sợ không tên
Thuốc mê chậm rãi thấm vào trong cơ thể cô, ý thức dần dần mất đi
Chẳng mấy chốc đã khiếm cho não bộ của cô ngưng hoạt động, nhưng cô loáng thoáng nghe được giọng nói của Hoắc Diệp Thành: "Tâm Mạn, đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em"
Tô Tâm Mạn biết đây nhất định là ảo giác
Hoắc Diệp Thành sẽ không nói với cô nhỏ nhẹ như vậy, hơn nữa anh không ở trong phòng phẫu thuật, làm sao có thể nói với cô?
Thời gian trôi qua, cô được bác sĩ đưa ra, càng không biết phẫu thuật ra sao, đã phẫu thuật cho cô những gì
Khôi phục ý thức, mắt Tô Tâm Mạn bị băng gạc che lại, có chút không thoải mái, cô khẽ kêu một tiếng, bên người truyền đến giọng nói của trợ lý Lâm: "Cô Tô, cô đã tỉnh rồi?"
"Trợ lý Lâm?" Tô Tâm Mạn thoáng có chút kinh ngạc: "Sao anh vẫn còn ở đây?"
"Ngài Hoắc bảo tôi ở lại chăm sóc cô, đợi cho đến khi dì Triệu tới mới thôi" Trợ lý Lâm rót cho Tô Tâm Mạn một ly nước: "Cô có muốn uống nước trước không?"
Tô Tâm Mạn được trợ lý Lâm đỡ ngồi dậy: "Hoắc Diệp Thành… Anh ấy… Đi rồi sao?"
“… Vâng, hiện tại công ty có việc, ngài Hoắc đi xử lý rồi…”
Tô Tâm Mạn mờ mịt gật đầu
Cô biết, từ hôm nay anh với cô sẽ không còn gặp lại nhau nữa
Đây rõ ràng là yêu cầu của chính mình, mãi mãi cắt đứt quan hệ với Hoắc Diệp Thành
Vì sao lòng cô lại trống không, giống như thiếu gì đó
Ngày tháo băng xuống, thế giới trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, người trước mắt cũng trở nên rõ ràng, Cô thấy được dì Triệu, còn có Thẩm Nhất Thanh, lại còn nhìn thấy Tiểu Tích…
Tim từ từ trầm xuống
Mặt giống nhau như đúc, giống như nhắc nhở cô Hoắc Diệp Thành vẫn đang ở bên cạnh cô, chưa từng rời xa
"Mạn nhi, con nên sớm trị khỏi mắt, còn vết sẹo trên người con…” Mẹ Triệu kích động cầm một cái gương đưa tới: "Con xem, khuôn mặt của con vốn rất xinh đẹp"
Tô Tâm Mạn cầm gương, cô không chỉ nhìn thấy chính mình, mà còn không thấy vết sẹo trên mặt mình nữa…
"Mặt con…"
"Ngài Hoắc yêu cầu bác sĩ ghép da trên khuôn mặt cô, cô xem có giống như cũ không?"
Thật là giống như đúc, chỉ là những vết sẹo này đã không ở trên mặt, mà là ở trong lòng
Từ lúc tháo băng gạc đến lúc xuất viện, Hoắc Diệp Thành đúng như giao hẹn của bọn họ không xuất hiện, chỉ nhờ người gửi một bức thư cho Tô Tâm Mạn
Lá thư đơn giản vài chữ: Tô Tâm Mạn, anh giữ đúng lời hứa, cho em tự do, em tự do rồi…
Cô cho rằng cô sẽ vui vẻ, nhưng mà không ngờ cô làm thế nào cũng không vui vẻ nổi
Cô yên lặng gấp thư lại, thật cẩn thận, khiến lòng Thẩm Nhất Thanh run lên
Năm năm qua đi, có một số việc tại sao cũng không vượt qua được?
Dù vậy, anh vẫn cố chấp cho rằng, Tô Tâm Mạn là người con gái tốt nhất, nên hiểu được yêu thương, cô phải được hạnh phúc, anh vẫn tin tưởng, anh là người duy nhất có thể làm bạn bên cạnh cô
Lúc Tô Tâm Mạn chuẩn bị xuất viện về nhà, Thẩm Nhất Thanh tự tay viết những việc cần lưu ý giao cho dì Triệu, dặn dò vài câu
Tin Tô Tâm Mạn chữa khỏi mắt nhanh chóng truyền khắp làng chài, thời gian này không ít người dân trong làng hiếu kì, mượn lý do này đến thăm Tô Tâm Mạn
Nhưng khi thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tâm Mạn, kinh ngạc vô cùng, người xấu xí mà trở nên đẹp xinh đến vậy
Về sau cũng không ai gọi Tô Tâm Mạn là người xấu xí, ngược lại rất nhiều đàn ông độc thân đến tán tỉnh, đều bị Tô Tâm Mạn từ chối hết
Mỗi ngày như vậy, Tô Tâm Mạn dần dần quen, nháy mắt đã sang tháng chín
Ngày đầu tiên Tiểu Tích đến trường
Hoắc Diệp Thành tìm trường học tốt nhất cho Tiểu Tích
Tô Tâm Mạn định sau này cô tự đưa đón thằng bé, cô cũng nghĩ ít hôm nữa mọi chuyện đi vào quỹ đạo, cô cũng nên đi tìm việc
Mỗi ngày đi làm về là đi đón con trai, đây là toàn bộ cuộc sống của cô
Bình luận facebook