Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nếu không gả cho anh-34
Nếu không gả cho anh - Chương 34: Cô thật sự tự do
Tô Tâm Mạn đứng ở cửa trường học, nhìn xuyên qua từng chiếc xe xa hoa dừng ở ven đường đến rước mấy đứa bé tan học, nhìn thấy Tiểu Tích lưng đeo cắp sách màu xanh vẫy vẫy tay với cô từ phía xa
Chạy rất nhanh đến trước mặt Tô Tâm Mạn
Tô Tâm Mạn xoa đầu thằng bé: "Ngày đầu tiên đến trường có vui không không?"
"Dạ, hôm nay con quen được rất nhiều bạn tốt, chúng con hẹn nhau hôm nào đó sẽ đến nhà của chúng ta chơi, con có thể dẫn các bạn đi nhặt vỏ sò…”
Tô Tâm Mạn âu yếm ôm bờ vai thằng bé: "Răng còn đau không? Mẹ mang con đi khám răng"
Tiểu Tích gật đầu, đột nhiên nhìn về phía xa:
"Mẹ, hình như con mới nhìn thấy chú"
"Chú nào?"
"Cái chú mà Tiểu Tích có khuôn mặt giống chú đó"
Hoắc Diệp Thành?
Tô Tâm Mạn có chút căng thẳng nhìn xung quanh: "Ở đâu?"
"Ôi, vừa rồi rõ ràng còn đứng ở góc đường, sao lại không thấy nữa?" Nói xong liền chạy đến nhìn phía trước, cuối cùng không tìm được, có chút mất mát
Tô Tâm Mạn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống Hoắc Diệp Thành như đúc cười nói: "Tiểu Tích thích chú sao?"
"Chú cứu bà ngoại, giúp mẹ trị bệnh, lại cho Tiểu Tích đi học, Tiểu Tích muốn cám ơn chú" Thật ra chú còn mua đồ chơi cho Tiểu Tích, chỉ là Tiểu Tích không dám nói
"Mẹ đã cảm ơn chú rồi"
"Chú có phải không quay lại nữa không?"
"Chắc là vậy" Cô nhớ tới lá thư trợ lý Lâm giao cho cô, cô thật sự tự do rồi
Tiểu Tích biết mẹ không thích nhắc tới chú, cho nên ngoan ngoãn không hỏi nhiều
Chỉ là Tiểu Tích cảm thấy kỳ lạ, vì sao cậu bé cảm thấy có người luôn nhìn bọn họ?
Tô Tâm Mạn dắt tay Tiểu Tích, đứng ở ven đường chờ xe, một chiếc Maybach màu đen lướt qua bọn họ
Trong xe, trợ lý Lâm cố ý nhìn qua gương chiếu hậu: "Ngài Hoắc, xem ra Tiểu Tích cực kỳ vui vẻ, phía trường học tôi đã sắp xếp tốt, cũng sẽ đặc biệt quan tâm Tiểu Tích"
"Cô ấy thì sao?"
"Có vẻ tâm trạng cô chủ cũng rất tốt, vẫn nắm tay Tiểu Tích, bảo là muốn đưa Tiểu Tích đến bệnh viện khám răng"
"Cô ấy hôm nay mặc quần áo như thế nào?"
"Áo sơ mi Polo ngắn màu trắng, quần đen, đi một đôi giày bệt trắng"
Hoắc Diệp Thành nghe trợ lý Lâm nói, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra hình dáng Tô Tâm Mạn, dáng vẻ của cô dần dần rõ ràng
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, cô cũng mặc đồ trượt thuyết màu trắng, đi lạc giữa bãi tuyết trắng xóa, giống như con mèo không tìm thấy chủ, đôi mắt đen chớp chớp, đặc biệt xinh đẹp
Cô luôn luôn mặc quần áo rất đơn giản nhưng lại nhìn rất đẹp mắt
"Ngài Hoắc, vì sao anh không cho cô chủ biết…”
"Biết thì thế nào? Tôi nợ cô ấy, chẳng qua là trả lại cho cô ấy mà thôi"
Trợ lý Lâm thở dài một hơi, có lẽ yêu sâu đậm nhất chính là buông tay
Nếu cô chủ biết ngài Hoắc vì cô làm nhiều như vậy, cô sẽ tha thứ cho ngài Hoắc chứ?
…
Tô Tâm Mạn nhìn chiếc Maybach, cảm thấy rất quen mắt, nhìn xuống biển số, lập tức thu hồi ánh mắt
Cùng lúc đó, một chiếc Buick trắng dừng ngay cạnh cô và Tiểu Tích, cửa kính xe hạ xuống, Thẩm Nhất Thanh vẫy vẫy tay với bọn họ: "Tâm Mạn, Tiểu Tích, nhanh lên xe"
"Thẩm Nhất Thanh, hôm nay anh không đi làm sao?" Tô Tâm Mạn nghi ngờ mở cửa dẫn Tiểu Tích lên xe: "Anh đừng nói hôm nay đúng lúc anh đi qua chỗ này nha"
"Em vừa cướp lời thoại của anh rồi" Ánh mắt Thẩm Nhất Thanh sáng rực nhìn Tô Tâm Mạn qua gương chiếu hậu, thầm nghĩ nếu không phải dì Triệu nói cho anh lịch trình của Tô Tâm Mạn, anh đậu xe ở cửa trường học đợi, cô cũng sẽ không gặp anh
Tô Tâm Mạn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại tìm chiếc xe kia, biển số xe kia cảm thấy rất quen
Thẩm Nhất Thanh khởi động xe: "Tiểu Tích, ngày đầu tiên đến trường cảm giác như thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, chú Thẩm, nhổ răng có đau hay không?"
"Có một chút, Tiểu Tích là con trai, chút đau nhỏ này đối với Tiểu Tích không là gì, đúng không?"
Tiểu Tích mới yên tâm gật đầu
Sắp đến bệnh viện nha khoa, phía trước hình như là có chuyện xảy ra, xe dừng lại trên đường
Thẩm Nhất Thanh xuống xe hỏi thăm, trở về liền nói với Tô Tâm Mạn: "Bệnh viện tâm thần phía trước có bệnh nhân chạy trốn gây cản trở giao thông, em mang Tiểu Tích đi vào trước lấy số thứ tự đi"
"Được"
Trong bệnh viện nha khoa, có một hàng dài đang xếp hàng, đông đến không có chỗ đặt chân
Tô Tâm Mạn nắm chặt tay Tiểu Tích dặn dò: "Mẹ qua bên kia lấy số thứ tự, ở đây rất nhiều người, con phải luôn đi theo mẹ không được chạy lung tung, biết không?"
Tiểu Tích ngoan ngoãn gật đầu, cửa sổ nơi lấy số thứ tự có thể nhìn thấy bên ngoài bệnh viện, nơi đó có nhiều người bán hàng rong bán đồ chơi, Tiểu Tích quay đầu ngó ra ngoài, cũng không ý thức được đám người đông đúc dần tách cậu bé và mẹ ra xa…
Đợi rất lâu mới đến lượt mình, Tô Tâm Mạn lấy điện thoại di động ra và làm theo hướng dẫn trên máy tự phục vụ để lấy số, cô không quen làm mấy việc này, vì vậy phải làm lại nhiều lần
Đợi cô lấy được số thứ tự, xoay người mới phát hiện không thấy Tiểu Tích nữa
Tô Tâm Mạn đứng ở cửa trường học, nhìn xuyên qua từng chiếc xe xa hoa dừng ở ven đường đến rước mấy đứa bé tan học, nhìn thấy Tiểu Tích lưng đeo cắp sách màu xanh vẫy vẫy tay với cô từ phía xa
Chạy rất nhanh đến trước mặt Tô Tâm Mạn
Tô Tâm Mạn xoa đầu thằng bé: "Ngày đầu tiên đến trường có vui không không?"
"Dạ, hôm nay con quen được rất nhiều bạn tốt, chúng con hẹn nhau hôm nào đó sẽ đến nhà của chúng ta chơi, con có thể dẫn các bạn đi nhặt vỏ sò…”
Tô Tâm Mạn âu yếm ôm bờ vai thằng bé: "Răng còn đau không? Mẹ mang con đi khám răng"
Tiểu Tích gật đầu, đột nhiên nhìn về phía xa:
"Mẹ, hình như con mới nhìn thấy chú"
"Chú nào?"
"Cái chú mà Tiểu Tích có khuôn mặt giống chú đó"
Hoắc Diệp Thành?
Tô Tâm Mạn có chút căng thẳng nhìn xung quanh: "Ở đâu?"
"Ôi, vừa rồi rõ ràng còn đứng ở góc đường, sao lại không thấy nữa?" Nói xong liền chạy đến nhìn phía trước, cuối cùng không tìm được, có chút mất mát
Tô Tâm Mạn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống Hoắc Diệp Thành như đúc cười nói: "Tiểu Tích thích chú sao?"
"Chú cứu bà ngoại, giúp mẹ trị bệnh, lại cho Tiểu Tích đi học, Tiểu Tích muốn cám ơn chú" Thật ra chú còn mua đồ chơi cho Tiểu Tích, chỉ là Tiểu Tích không dám nói
"Mẹ đã cảm ơn chú rồi"
"Chú có phải không quay lại nữa không?"
"Chắc là vậy" Cô nhớ tới lá thư trợ lý Lâm giao cho cô, cô thật sự tự do rồi
Tiểu Tích biết mẹ không thích nhắc tới chú, cho nên ngoan ngoãn không hỏi nhiều
Chỉ là Tiểu Tích cảm thấy kỳ lạ, vì sao cậu bé cảm thấy có người luôn nhìn bọn họ?
Tô Tâm Mạn dắt tay Tiểu Tích, đứng ở ven đường chờ xe, một chiếc Maybach màu đen lướt qua bọn họ
Trong xe, trợ lý Lâm cố ý nhìn qua gương chiếu hậu: "Ngài Hoắc, xem ra Tiểu Tích cực kỳ vui vẻ, phía trường học tôi đã sắp xếp tốt, cũng sẽ đặc biệt quan tâm Tiểu Tích"
"Cô ấy thì sao?"
"Có vẻ tâm trạng cô chủ cũng rất tốt, vẫn nắm tay Tiểu Tích, bảo là muốn đưa Tiểu Tích đến bệnh viện khám răng"
"Cô ấy hôm nay mặc quần áo như thế nào?"
"Áo sơ mi Polo ngắn màu trắng, quần đen, đi một đôi giày bệt trắng"
Hoắc Diệp Thành nghe trợ lý Lâm nói, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra hình dáng Tô Tâm Mạn, dáng vẻ của cô dần dần rõ ràng
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, cô cũng mặc đồ trượt thuyết màu trắng, đi lạc giữa bãi tuyết trắng xóa, giống như con mèo không tìm thấy chủ, đôi mắt đen chớp chớp, đặc biệt xinh đẹp
Cô luôn luôn mặc quần áo rất đơn giản nhưng lại nhìn rất đẹp mắt
"Ngài Hoắc, vì sao anh không cho cô chủ biết…”
"Biết thì thế nào? Tôi nợ cô ấy, chẳng qua là trả lại cho cô ấy mà thôi"
Trợ lý Lâm thở dài một hơi, có lẽ yêu sâu đậm nhất chính là buông tay
Nếu cô chủ biết ngài Hoắc vì cô làm nhiều như vậy, cô sẽ tha thứ cho ngài Hoắc chứ?
…
Tô Tâm Mạn nhìn chiếc Maybach, cảm thấy rất quen mắt, nhìn xuống biển số, lập tức thu hồi ánh mắt
Cùng lúc đó, một chiếc Buick trắng dừng ngay cạnh cô và Tiểu Tích, cửa kính xe hạ xuống, Thẩm Nhất Thanh vẫy vẫy tay với bọn họ: "Tâm Mạn, Tiểu Tích, nhanh lên xe"
"Thẩm Nhất Thanh, hôm nay anh không đi làm sao?" Tô Tâm Mạn nghi ngờ mở cửa dẫn Tiểu Tích lên xe: "Anh đừng nói hôm nay đúng lúc anh đi qua chỗ này nha"
"Em vừa cướp lời thoại của anh rồi" Ánh mắt Thẩm Nhất Thanh sáng rực nhìn Tô Tâm Mạn qua gương chiếu hậu, thầm nghĩ nếu không phải dì Triệu nói cho anh lịch trình của Tô Tâm Mạn, anh đậu xe ở cửa trường học đợi, cô cũng sẽ không gặp anh
Tô Tâm Mạn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại tìm chiếc xe kia, biển số xe kia cảm thấy rất quen
Thẩm Nhất Thanh khởi động xe: "Tiểu Tích, ngày đầu tiên đến trường cảm giác như thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, chú Thẩm, nhổ răng có đau hay không?"
"Có một chút, Tiểu Tích là con trai, chút đau nhỏ này đối với Tiểu Tích không là gì, đúng không?"
Tiểu Tích mới yên tâm gật đầu
Sắp đến bệnh viện nha khoa, phía trước hình như là có chuyện xảy ra, xe dừng lại trên đường
Thẩm Nhất Thanh xuống xe hỏi thăm, trở về liền nói với Tô Tâm Mạn: "Bệnh viện tâm thần phía trước có bệnh nhân chạy trốn gây cản trở giao thông, em mang Tiểu Tích đi vào trước lấy số thứ tự đi"
"Được"
Trong bệnh viện nha khoa, có một hàng dài đang xếp hàng, đông đến không có chỗ đặt chân
Tô Tâm Mạn nắm chặt tay Tiểu Tích dặn dò: "Mẹ qua bên kia lấy số thứ tự, ở đây rất nhiều người, con phải luôn đi theo mẹ không được chạy lung tung, biết không?"
Tiểu Tích ngoan ngoãn gật đầu, cửa sổ nơi lấy số thứ tự có thể nhìn thấy bên ngoài bệnh viện, nơi đó có nhiều người bán hàng rong bán đồ chơi, Tiểu Tích quay đầu ngó ra ngoài, cũng không ý thức được đám người đông đúc dần tách cậu bé và mẹ ra xa…
Đợi rất lâu mới đến lượt mình, Tô Tâm Mạn lấy điện thoại di động ra và làm theo hướng dẫn trên máy tự phục vụ để lấy số, cô không quen làm mấy việc này, vì vậy phải làm lại nhiều lần
Đợi cô lấy được số thứ tự, xoay người mới phát hiện không thấy Tiểu Tích nữa
Bình luận facebook