Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nếu không gả cho anh-6
Nếu không gả cho anh - Chương 6: Tình yêu của cô tôi chưa bao giờ cần
Cổ bị bóp nghẹn, Tô Tâm Mạn chịu không nổi nôn khan, chỉ có thể từ trong cổ họng cố nói: "Bác sĩ là các người tìm, em cho tới bây giờ cũng không biết bác sĩ mổ chính là ai"
"Đến lúc này vẫn còn cứng miệng cãi lại? Tô Tâm Mạn, không cần làm vẻ như bản thân vô tội, thật khiến người khác ghê tởm"
Tô Tâm Mạn tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặc kệ cô làm cái gì, nói cái gì, anh đều sẽ không tin cô
Cô bây giờ giải thích thì có ích gì?
Chỉ là, Hoắc Diệp Thành vừa nãy nói, vị bác sĩ kia vẫn khăng khăng muốn cô đi qua chỗ anh ta, cho nên anh mới để cho cô thay bộ đồ dạ hội màu tím này?
Thì ra là muốn cô đi hầu hạ người đàn ông khác
Những giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống khuôn mặt, rơi nhiều đến mắt cô đau nhứt, đau thấu trái tim cô
Bây giờ cô đã biết rõ, anh không thích cô, càng làm cô đau lòng hơn chuyện anh hận cô
Có lẽ, dù cô có cố gắng như thế nào cũng không thể có được tình yêu của anh rồi
Cô bỗng dưng mở mắt ra, nước mắt chứa đầy hốc mắt: "Hoắc Diệp Thành, em không muốn yêu anh nữa rồi"
"Cám ơn trời đất! Tình yêu của cô tôi chưa bao giờ cần đến" Ở trong mắt Hoắc Diệp Thành, Tô Tâm Mạn đối với Kiều Y cố chấp không buông, rất nhiều lần hãm hại Kiều Y, cũng chỉ là lòng dạ ghen tị của phụ nữ, cùng ham muốn chiếm hữu ích kỷ
"Hoắc Diệp Thành, em là thật sự Ưm!"
Hoắc Diệp Thành hết lần này đến lần khác bị kích thích khiến anh hoàn toàn bị chọc giận, đôi môi như mưa to gió lớn cuồng bạo chặn những lời cô chưa nói ra
Tô Tâm Mạn ngây ngẩn cả người
Hoắc Diệp Thành đang hôn cô
Bọn họ từng có quan hệ da thịt thân mật, nhưng Hoắc Diệp Thành chưa từng hôn cô
Lúc này tim Tô Tâm Mạn, giống như đột nhiên trở thành một tảng đá bên bờ biển bị sóng lớn không ngừng đánh tới
Không giống như Tô Tâm Mạn bị anh dù làm kinh sợ, Hoắc Diệp Thành lúc này lại rơi vào một loại cảm giác kỳ diệu, anh phát hiện, môi của cô cực kỳ mềm, cực kỳ ngọt
Mùi vị ngọt ngào mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, hòa trộn thành một loại hương vị đặc biệt, khiến cho tim của anh ngày càng nhảy động như muốn thoát ra khỏi lồng ngực
Anh hận loại cảm giác này
Tức giận vươn bàn tay to lớn ở trên thân thể cô càng điên cuồng tùy ý dạo chơi, để lại từng trận rung mình khó có thể khống chế, cùng đau khổ vô tận
Tô Tâm Mạn từ từ học cách kháng cự, hung hăng mà cắn anh, mãi đến khi môi lưỡi hai người nếm được mùi máu tươi, cô nở nụ cười khát máu
Cô cười, cô vậy mà học cách kháng cự lại, thậm chí cắn Hoắc Diệp Thành bị thương
Hoắc Diệp Thành sửng sốt, anh chưa từng thấy dáng vẻ này của Tô Tâm Mạn, cô ở trước mặt anh cho tới bây giờ đều là nhẫn nhục chịu đựng, giống một con búp bê không có linh hồn
Vậy mà bây giờ cô lại kịch liệt phản kháng, thậm chí không tiếc cắn anh bị thương
Lửa giận trong lòng bùng nổ, nhìn chằm chằm anh, hai tay Tô Tâm Mạn vô lực buông xuống, yếu ớt nói: "Kiều Y đang ở trong phòng cấp cứu chờ người đến cứu, mục đích của anh không phải là muốn em lên giường với vị bác sĩ kia sao? Em đồng ý!"
"Cô nói cái gì!?" Ba chữ em đồng ý, giống như cây kim đâm vào màng tai khiến anh đau đớn, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu, như bị một bàn tay to dùng lực xé rách
"Em nói em đồng ý, chán ngấy sự thô bạo của anh rồi, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tệ"
"Tô Tâm Mạn! Cô con mẹ nó, thực đê tiện!"
Hoắc Diệp Thành nổi giận, cực kỳ chán ghét thái độ bình nứt không sợ bể này của Tô Tâm Mạn, anh dùng lực lôi kéo cô, tức giận vô cùng, một mạch đi tới khách sạn, mà Tô Tâm Mạn lại cực kỳ phối hợp
Hoắc Diệp Thành suy sụp dựa vào cạnh cửa xe, nhìn bóng lưng kiên quyết của cô, từng bước từng bước tiến vào khách sạn, từ từ biến mất trước mắt anh, không biết vì cái gì, mà lại khiến cho Hoắc Diệp Thành từ trong bóng dáng ấy thấy được một phần kiên quyết
Đột nhiên rất muốn đuổi theo, kéo cô trở về
Ngay khi anh đã không chịu nổi muốn tiến lên, Kiều Y gọi điện thoại cho anh, giọng nói cực kỳ yếu ớt, hẳn là mới vừa qua cơn nguy hiểm
"Anh Diệp Thành, anh đang ở đâu? Em rất sợ, em mơ thấy chị, chị nói chị rất lạnh, rất cô đơn"
"Anh Diệp Thành, anh đến đây với em có được hay không?"
Đúng vậy, Kiều Lộ, là người phụ nữ kia hại chết Kiều Lộ, anh dựa vào cái gì muốn cô ta được dễ chịu?
Hoắc Diệp Thành nhìn thoáng qua Tô Tâm Mạn ở trước mặt đã không thấy bóng dáng, hung hăng đem tàn thuốc dẫm trên đất, ngồi vào trong xe, chạy như điên về bệnh viện
Cổ bị bóp nghẹn, Tô Tâm Mạn chịu không nổi nôn khan, chỉ có thể từ trong cổ họng cố nói: "Bác sĩ là các người tìm, em cho tới bây giờ cũng không biết bác sĩ mổ chính là ai"
"Đến lúc này vẫn còn cứng miệng cãi lại? Tô Tâm Mạn, không cần làm vẻ như bản thân vô tội, thật khiến người khác ghê tởm"
Tô Tâm Mạn tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặc kệ cô làm cái gì, nói cái gì, anh đều sẽ không tin cô
Cô bây giờ giải thích thì có ích gì?
Chỉ là, Hoắc Diệp Thành vừa nãy nói, vị bác sĩ kia vẫn khăng khăng muốn cô đi qua chỗ anh ta, cho nên anh mới để cho cô thay bộ đồ dạ hội màu tím này?
Thì ra là muốn cô đi hầu hạ người đàn ông khác
Những giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống khuôn mặt, rơi nhiều đến mắt cô đau nhứt, đau thấu trái tim cô
Bây giờ cô đã biết rõ, anh không thích cô, càng làm cô đau lòng hơn chuyện anh hận cô
Có lẽ, dù cô có cố gắng như thế nào cũng không thể có được tình yêu của anh rồi
Cô bỗng dưng mở mắt ra, nước mắt chứa đầy hốc mắt: "Hoắc Diệp Thành, em không muốn yêu anh nữa rồi"
"Cám ơn trời đất! Tình yêu của cô tôi chưa bao giờ cần đến" Ở trong mắt Hoắc Diệp Thành, Tô Tâm Mạn đối với Kiều Y cố chấp không buông, rất nhiều lần hãm hại Kiều Y, cũng chỉ là lòng dạ ghen tị của phụ nữ, cùng ham muốn chiếm hữu ích kỷ
"Hoắc Diệp Thành, em là thật sự Ưm!"
Hoắc Diệp Thành hết lần này đến lần khác bị kích thích khiến anh hoàn toàn bị chọc giận, đôi môi như mưa to gió lớn cuồng bạo chặn những lời cô chưa nói ra
Tô Tâm Mạn ngây ngẩn cả người
Hoắc Diệp Thành đang hôn cô
Bọn họ từng có quan hệ da thịt thân mật, nhưng Hoắc Diệp Thành chưa từng hôn cô
Lúc này tim Tô Tâm Mạn, giống như đột nhiên trở thành một tảng đá bên bờ biển bị sóng lớn không ngừng đánh tới
Không giống như Tô Tâm Mạn bị anh dù làm kinh sợ, Hoắc Diệp Thành lúc này lại rơi vào một loại cảm giác kỳ diệu, anh phát hiện, môi của cô cực kỳ mềm, cực kỳ ngọt
Mùi vị ngọt ngào mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, hòa trộn thành một loại hương vị đặc biệt, khiến cho tim của anh ngày càng nhảy động như muốn thoát ra khỏi lồng ngực
Anh hận loại cảm giác này
Tức giận vươn bàn tay to lớn ở trên thân thể cô càng điên cuồng tùy ý dạo chơi, để lại từng trận rung mình khó có thể khống chế, cùng đau khổ vô tận
Tô Tâm Mạn từ từ học cách kháng cự, hung hăng mà cắn anh, mãi đến khi môi lưỡi hai người nếm được mùi máu tươi, cô nở nụ cười khát máu
Cô cười, cô vậy mà học cách kháng cự lại, thậm chí cắn Hoắc Diệp Thành bị thương
Hoắc Diệp Thành sửng sốt, anh chưa từng thấy dáng vẻ này của Tô Tâm Mạn, cô ở trước mặt anh cho tới bây giờ đều là nhẫn nhục chịu đựng, giống một con búp bê không có linh hồn
Vậy mà bây giờ cô lại kịch liệt phản kháng, thậm chí không tiếc cắn anh bị thương
Lửa giận trong lòng bùng nổ, nhìn chằm chằm anh, hai tay Tô Tâm Mạn vô lực buông xuống, yếu ớt nói: "Kiều Y đang ở trong phòng cấp cứu chờ người đến cứu, mục đích của anh không phải là muốn em lên giường với vị bác sĩ kia sao? Em đồng ý!"
"Cô nói cái gì!?" Ba chữ em đồng ý, giống như cây kim đâm vào màng tai khiến anh đau đớn, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu, như bị một bàn tay to dùng lực xé rách
"Em nói em đồng ý, chán ngấy sự thô bạo của anh rồi, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tệ"
"Tô Tâm Mạn! Cô con mẹ nó, thực đê tiện!"
Hoắc Diệp Thành nổi giận, cực kỳ chán ghét thái độ bình nứt không sợ bể này của Tô Tâm Mạn, anh dùng lực lôi kéo cô, tức giận vô cùng, một mạch đi tới khách sạn, mà Tô Tâm Mạn lại cực kỳ phối hợp
Hoắc Diệp Thành suy sụp dựa vào cạnh cửa xe, nhìn bóng lưng kiên quyết của cô, từng bước từng bước tiến vào khách sạn, từ từ biến mất trước mắt anh, không biết vì cái gì, mà lại khiến cho Hoắc Diệp Thành từ trong bóng dáng ấy thấy được một phần kiên quyết
Đột nhiên rất muốn đuổi theo, kéo cô trở về
Ngay khi anh đã không chịu nổi muốn tiến lên, Kiều Y gọi điện thoại cho anh, giọng nói cực kỳ yếu ớt, hẳn là mới vừa qua cơn nguy hiểm
"Anh Diệp Thành, anh đang ở đâu? Em rất sợ, em mơ thấy chị, chị nói chị rất lạnh, rất cô đơn"
"Anh Diệp Thành, anh đến đây với em có được hay không?"
Đúng vậy, Kiều Lộ, là người phụ nữ kia hại chết Kiều Lộ, anh dựa vào cái gì muốn cô ta được dễ chịu?
Hoắc Diệp Thành nhìn thoáng qua Tô Tâm Mạn ở trước mặt đã không thấy bóng dáng, hung hăng đem tàn thuốc dẫm trên đất, ngồi vào trong xe, chạy như điên về bệnh viện
Bình luận facebook