• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ngàn dặm tương tư (2 Viewers)

  • Chương 15 - 16

Chương 15

Chàng quay trở lại thư phòng, thả người xuống ghế mềm, trân trối nhìn những đường trang trí trên trần nhà. Cửa sổ không khép mặc gió đêm ùa vào lạnh lẽo. Nến tắt, dế im, sương buông, trăng khuất. Lúc này, chàng chợt hiểu rõ ý nghĩa lời nhắn mà Kim Khánh để lại, càng hiểu vì lý do gì mà nàng ngồi đến thất thần trong vườn suốt đêm qua, không chịu mặc thêm áo, cũng không để ai lại gần. Vắng mặt hơn một tháng, tất cả mọi thứ, từ người thân cận đến chính bản thân chàng đều đang ngấm ngầm chống lại chàng. Mạc Quân thở hắt một hơi, trở mình ngồi dậy, lấy kiếm, đi thẳng tới Trúc uyển.



Chàng phải làm gì với nàng đây? Khi tình cảm duy nhất nàng có thể dành cho chàng lại là thứ chàng không sao chấp nhận nổi? Sinh ra trong hoàng tộc, lại xuất sắc hơn người, bản thân còn là truyền kỳ nhân gian dù ngạo cốt hay ngạo khí, thậm chí cả đến ngạo tâm, chàng đều có rất nhiều. Thử hỏi sao chàng có thể chịu được lòng thương hại của người khác, đặc biệt là từ nàng đây?



Chàng sẽ phải làm gì với nàng bây giờ?



Mạc Quân không tìm nổi đáp án cho câu hỏi đau đớn kia. Cùng với những suy nghĩ rối bời trong lòng chàng, kiếm Thanh Minh loang loáng quét trong rừng trúc. Lá trúc, thân trúc bay toán loạn trong không gian.



Tảng sáng, khi chàng trở về thư phòng chuẩn bị vào buổi chầu sớm, những người hầu lâu năm trong phủ kinh hoàng nhìn cảnh tượng trong Trúc uyển. Phải dễ đến mười năm rồi, từ khi vương gia còn là tướng quân đánh đông dẹp bắc, họ mới thấy lại cảnh này.



Mạc Quân nổi giận thực sự, vì chàng cảm thấy bị tổn thương, bị xúc phạm và sỉ nhục bởi thứ tình cảm có lẽ là tốt đẹp kia. Vì thế, từ sau hôm gặp nàng ở vườn Thư Quang, chàng không hề ghé qua phòng ngủ lấy một lần, thậm chí cũng không cùng nàng dùng bữa, còn thường tự nhốt mình trong thư phòng hoặc đến Trúc uyển luyện kiếm.



Đến tối ngày hai mươi tư tháng Mười, trong cung tổ chức đại yến đón mừng công chúa Triệu quốc, chàng mới gặp lại nàng lần đầu tiên sau ba ngày.



Nàng ngồi đối diện chàng trên xe ngựa, hai tay đặt lên gối, đầu hơi cúi, vẻ mặt như là… buồn bã. Mạc Quân lẳng lặng nhìn nàng. Không thể phủ nhận, chàng nhớ, rất nhớ, rất nhớ nàng. Bất kể chàng giận đến mức nào, bất kể chàng tự làm bản thân bận rộn ra sao, nỗi nhớ vẫn đeo bám chàng khôn nguôi. Trên tay nàng dường như có thêm vài vết xước nhỏ, cổ tay vẫn đeo chuỗi hải ngọc chàng tặng. Bộ váy nàng mặc hiện giờ cũng là do chàng sai người mang đến cho nàng sáng qua.



Chàng biết đêm hôm ấy, nàng cũng không ngủ được, những ngày gần đây càng không ngủ được. Phấn hồng và son thắm có thể lừa phỉnh ánh mắt nhân gian rằng nàng vẫn ổn, nhưng chàng biết, từ vẻ mệt mỏi trong đôi con ngươi màu nâu sáng của nàng, vẻ gượng gạo trên khuôn mặt nàng, trong lòng nàng không yên.



Lòng chàng cũng dậy sóng.



Nhưng suốt quãng đường tiến cung, cả buổi yến tiệc, đến hết quãng đường về, chỉ tới khi chàng đỡ nàng xuống xe ngựa để vào phủ, nàng mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.



Nàng nói như cầu xin: “Có thể trò chuyện cùng em một lát được không?”



Vẫn giữ lấy tay nàng, chàng sững lại, do dự một lát rồi đáp: “Được!”



Mạc Quân ngồi xuống ghế dài, im lặng nhìn nàng khép lại cánh cửa thư phòng, chậm chạp tiến đến trước mặt chàng, hai tay vặn xoắn vào nhau, đầu cúi thấp, vẻ mặt bối rối cực độ.



Rất lâu sau, khi chàng sắp mất hết kiên nhẫn, giọng nàng mới vang lên.



“Em có thể phân biệt được giữa thương hại và tình yêu. Em không thương hại chàng.” Nàng nói nhỏ nhưng kiên định, cùng với ánh mắt quyết đoán hướng thẳng về phía chàng.



Mạc Quân nhìn nàng, thản nhiên đáp: “Nói vậy, nàng thực lòng yêu bổn vương?”



Nàng gật đầu.



Chàng liền bật cười trào phúng: “Mới đây còn nói không từ bỏ được nam nhân khác. Sao giờ đã thành yêu bổn vương rồi?”



Nàng như bừng tỉnh đại ngộ, vội vã giải thích: “Người em muốn từ bỏ đó là chàng. Người em từ bỏ không đành cũng là chàng. Vốn chỉ có chàng. Em tưởng chàng yêu Dao Thiển, em nghĩ chàng lợi dụng em để trả thù nàng ấy. Nên em càng đau khổ lại càng giận dữ. Mãi tới lúc Kim Khánh nói cho em hay…”



Chàng ngắt lời: “Ý nàng là bổn vương hiểu lầm?”



Nàng lại gật đầu.



Chàng ngả người ra lưng ghế, nhướng mày: “Giải thích như vậy cũng hợp lý.” Lại nhếch môi cười: “Nếu yêu bổn vương thật lòng, vậy chúng mình đi!”



Nàng nhạc nhiên nhìn chàng, thấy chàng liếc mắt đến giường nghỉ ngơi nhỏ sau tấm bình phong.



Chàng tiếp tục: “Chẳng phải nói khi yêu bổn vương sẽ có lễ phu thê với bổn vương sao? Chứng minh thành ý của nàng đi!” Dứt lời, chàng đau xót nhận thấy sự nứt vỡ trong đôi mắt nàng.



Nàng thổn thức: “Chàng muốn sỉ nhục em vì cho rằng em đã sỉ nhục chàng ư? Chàng… thật ngu ngốc!” Nàng thốt lên đau đớn: “Vì sao lúc nào chàng cũng tự cho rằng mình đúng như thế?”



Chàng nhíu mày, lãnh đạm nói: “Bổn vương thấy nàng nên dành câu đó cho chính mình thì hơn.”



Thiên Anh trừng mắt nhìn chàng như không thể tin nổi, những suy nghĩ trong đàu chạy toán loạn như đoàn quân thất trận. Chàng điên rồi, điên thật rồi! Sao chàng có thể để cơn giận dẫn dắt và đối xử với nàng bằng thái độ của một kẻ vô lại như thế?



Có lẽ nàng nói phải. Chàng là ai mà luôn tự cho rằng mình đúng? Chàng là ai mà cho rằng hiểu được nàng?



Có lẽ những lời của nàng đều là sự thực, Thiên Anh vốn ghét nói dối. Và chẳng phải nàng từng nói khi chàng đưa nàng đến Trấn Quốc cổ tự, rằng nàng sợ bị lừa dối, sợ bị bỏ rơi, và cầu xin chàng hãy mang lại cho nàng cảm giác an toàn trong tình yêu hay sao? Rồi khi ở Huyền Không Sơn Thượng, nàng nói nàng ghen tuông, ích kỷ và sợ tổn thương?



Rốt cuộc, chàng đã làm gì?



Chàng đã làm đúng những điều nàng lo sợ.



Nghĩ đến đây, Mạc Quân bỗng nhiên nhận ra mọi chuyện tồi tệ bấy lâu nay giữa chàng và Thiên Anh chỉ xuất phát từ một sự hiểu lầm không đáng có. Nàng hiểu lầm chàng lợi dụng nàng để trả thù Dao Thiển, còn chàng hiểu nhầm nàng đã yêu kẻ khác nhưng lại rủ lòng thương hại tình yêu của chàng.



Nghĩ thế này, mọi chuyện thật sự quá giản đơn.



Chàng thật ngu ngốc!

-------------------

Chương 16

Chiều hôm sau, khi Mạc Quân đang xử lý công văn trong thư phòng, Mạc Ninh bỗng xuất hiện. Chàng hơi ngẩng lên nhìn Mạc Ninh ngã phịch xuống ghế, thở dài, thở dài và thở dài.



“Chuyện gì? Nói mau trước khi ta ném đệ ta ngoài.” Chàng quoắc mắt. Lòng chàng cũng đang não nề lắm đây mà tên này còn đổ thêm dầu vào lửa.



Mạc Ninh thở dài thêm một lần nữa mới bắt đầu thều thào mở lời: “Sáng nay, đại tẩu yêu quý tới gặp mẫu phi.”



“Rồi sao?” Ám vệ chàng phái đi theo bảo vệ nàng đã báo cho chàng biết.



“Thì cùng tâm sự. Sau đó, mẫu phi gọi đệ tới, không chỉ mắng đệ một hồi mà còn gửi lời mắng đến đại ca, bảo ‘Hai huynh đệ các ngươi không hiểu nữ nhân chút nào hết, quả nhiên ngu ngốc’.”



Khóe miệng Mạc Quân giật giật.



Mạc Ninh càng thiểu não. “Đại ca thì khỏi nói. Nhưng một công tử phong lưu tình thánh như đệ không thể dùng hai chữ đó để miêu tả được.”



“Đệ…” Chàng nghiến răng. Phải biết rằng từ hôm qua đến giờ chàng vô cùng nhạy cảm với hai chữ này.



Mạc Ninh vội giơ hai tay lên. “Đại ca đừng nổi nóng. Hiền đệ đây đã thay mặt đại ca đòi lại công bằng rồi. Đệ nói dù là thánh nhân hay thường dân, hễ yêu sâu đậm thì tỉnh táo đều không còn. Vậy nên, sự ngu ngốc của đại ca chỉ là biểu hiện của tình yêu quá mãnh liệt mà thôi.”



Đây là khen hay chê? Chàng trừng mắt nhìn bào đệ. “Nói hết chưa? Hết rồi thì xéo về phủ của đệ cho ta.”



Mạc Ninh cười lớn nhưng vẫn không nhúc nhích: “Đệ còn mang đến tin tốt đây!”



“Xéo ngay!”



“Tin tốt là….”



Đúng lúc này, giọng nói của Trần quản gia vang lên: “Bẩm vương gia, có Cửu vương và công chúa Triệu quốc cầu kiến!”



Mạc Quân cau mày còn Mạc Ninh thì nhướng mày hào hứng.



“Mời tới phòng khách, ta sẽ đến ngay!” Chàng nói.



Mấy ngày không chú ý đến vị công chúa này, quả nhiên phát sinh nhiều vấn đề. Hai phe Bát vương và Cửu vương còn chưa phân thắng bại, bản thân công chúa lại khăng khăng tỏ thái độ yêu thích chàng. Kết quả, hoàng đế lại muốn mượn gió bẻ măng, kéo dài thời gian để các bên tự do hành động, Mạc Quân cảm thấy không đúng lắm bèn hỏi: “Chẳng phải công chúa Yến Dung thích Cửu vương hay sao?”



“Về điểm này, đệ đồng ý.”



“Vậy sao còn muốn thành thân với ta?”



Mạc Ninh cười hì hì. “Quả nhiên đại ca không hiểu nữ nhân gì hết.” Nghe đến lời này, Mạc Quân liền trừng mắt. “Nữ nhân khát khao chinh phục cũng nhiều như nam nhân. Nữ nhân càng đẹp, càng có địa vị thì càng hiếu thắng. Mà đại ca lại cố chấp trong tình yêu với đại tẩu, trở thành một thách đố lớn với các nàng. Có thể nói, thứ các nàng muốn không phải đại ca mà là tình yêu của đại ca, để chứng minh bản thân mới là kẻ mạnh.”



“Tin tốt là gì?” Mạc Quân đột ngột hỏi.



“Ngày mai, phủ Cửu vương mở tiệc. Thái Trường công chúa chủ trì.” Mạc Ninh nhe răng cười.



“Tốt lắm! Cứ theo ý Thái Trường công chúa mà làm.”



“Đại ca đúng là không tiếc mỹ nữ.”



“Đừng có mèo khóc chuột.” Mạc Ninh nhăn nhó ra chiều vô tội, nhưng chàng không thèm tỏ vẻ quan tâm, lại phân phó: “Còn nữa, sắp tới, ta sẽ đi xa một chuyến.”



“Cùng đại tẩu?”



Chàng ném về phía bào đệ ánh mắt cảnh cáo chớ nhiều lời. Mạc Ninh liền toét miệng cười, cất giọng vui vẻ khi người gặp họa. “Đại ca không phải không biết, chỉ cần đại ca bỏ đi lần nữa, lão hoàng đế sẽ truy đến tận cùng sao?”



“Bổn vương muốn đi, có thể giữ được sao?”



“Vậy còn phần việc của đại ca?”



“Để đệ giải quyết.”



“Không đời nào!”



“A Ninh, đệ hiểu nữ nhân như vậy, chắc biết vương phi của đệ rất hứng thú với những chuyện phong lưu tình thánh của đệ…” Chàng vuốt cằm, ra vẻ suy tư nói.



“Chỉ nhiêu đó thôi không thể lay chuyển được Ngũ vương đâu…”



“Thế các nàng Thúy Nhi ở Ngọc Hương lâu, Trường Yên ở Xuân Ý các…”



“Được rồi, đệ làm!”



“Tốt!” Mạc Quân vỗ vai bào đệ, tình thâm nghĩa trọng tán thưởng: “Quả là hiền đệ của ta!”



Mạc Ninh khóc không ra nước mắt.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom