-
Chương 9 - 10
Chương 9
Kim Khánh mang đến cho chàng một tấm mặt nạ da người đã được phù phép. Mạc Quân liền ướm thử. Chiếc mặt nạ nhanh chóng bám vào khuôn mặt chàng, những đường tiếp giáp trên da mịn dần đi và biến mất, rồi trong chốc lát, toàn bộ cơ thể chàng cũng biến đổi theo. Mạc Quân hài lòng nhìn bóng mình phản chiếu trong gương, giờ đã là một nam nhân tuấn tú khác với khuôn mặt thư sinh, vóc dáng thấp hơn cơ thể thật của chàng một chút và cũng gầy hơn nữa. Không quá nổi bật nhưng cũng không quá mờ nhạt. Chàng đặt cho thân phận mới này của mình cái tên Danh Phong.
“Tốt lắm!” Chàng vui vẻ cất tiếng, đến cả giọng nói cũng thay đổi theo.
“Chủ nhân!” Kim Khánh do dự nhìn chàng, khuôn mặt có phần xanh xao hơn so với lần gặp trước.
Chàng quan tâm hỏi: “Ngươi không khỏe?”
Kim Khánh lắc đầu không trả lời mà nói tiếp: “Ta chỉ muốn hỏi…”
“Ngươi nói đi!”
“Việc này có thật sự cần thiết?”
“Nếu có thể hiểu thêm đôi chút về nàng, tất thảy đều cần thiết.”
“Nhưng liệu có ổn không?”
Mạc Quân bóc ra lớp mặt nạ, lập tức trở lại hình dáng vốn có. “Danh Phong, người này chỉ xuất hiện thoáng chốc, khi đạt được mục đích sẽ tự khắc biến mất. Ngươi không cần lo lắng.”
“Nhưng…”
“Kim Khánh hiểu rõ nữ nhân vậy sao?” Chàng cắt ngang.
Kim Khánh nghẹn lời, căng thẳng suy nghĩ, lại lắc đầu, hồi lâu mới lên tiếng: “Theo ý chủ nhân. Ta nguyện tuân theo.”
Thực ra với trí tuệ của Thiên Anh, nếu không phải chiếc mặt nạ này có khả năng thay đổi hoàn hảo như vậy, Mạc Quân cũng không dám tự tin đến thế. Dẹp bỏ được mối lo nàng sẽ nhận ra chân tướng, Mạc Quân bắt đầu lên kế hoạch để Danh Phong tiếp cận nàng.
Có lẽ nên bắt đầu vào ngày mười bốn tháng Tám.
Tối ấy, sau khi trở về từ buổi tiệc nhỏ với mẫu phi, Mạc Quân đưa nàng đi dạo. Phố xá vô cùng vui tươi, tấp nập, rực rỡ ánh đèn. Trẻ con kéo thành từng đoàn, đeo mặt nạ đủ màu, tay cầm tò he, chong chóng, rước đèn đi khắp phố hoặc chạy theo sau những nhóm múa lân reo hò ầm ĩ. Nam thanh nữ tú đứng thành từng nhóm nhỏ cười nói xôn xao. Những cô nương thướt tha váy áo, nghiêng mình thả đèn hoa đăng bên sông, hoặc che miệng e lệ cười cùng một vị công tử xem đốt đèn trời. Không gian ngập tràn ánh sáng.
Mạc Quân lồng tay vào tay nàng, và nàng cũng tự nhiên nắm lấy. Chàng đi thật chậm, bước những bước rất nhỏ so với sải chân của chàng để có thể sóng vai cùng nàng. Thiên Anh mê mải thưởng thức không khí náo nhiệt của Tết Trung thu, còn chàng mê mải thưởng thức niềm vui của nàng.
Hai người dừng lại trước một nhóm nhỏ đang chuẩn bị thả đèn trời. Một cô nương đang vội vàng viết vài dòng chữ lên thân đèn trước khi người hầu thả cho đèn bay đi. Nàng mặc bộ váy màu ngọc lục bảo, bàn tay thoăn thoắt viết lên mấy chữ “Trọn đời trọn kiếp”, còn vị công tử bên cạnh đắm đuối nhìn nàng, khẽ mỉm cười, cầm lấy cây bút trong tay nàng, viết đối xuống bên cạnh. Thiên Anh ngẩn người nhìn, một lát sau, nàng hướng về phía chàng. Hai đôi mắt gặp nhau trong một ánh nhìn hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ. Bỗng tiếng hò reo vang lên, nàng quay sang đã thấy đèn bay lên quá ngọn cây ngô đồng, kế đó, tiếng trống “thình thình” từ phía sau dội tới.
Một đoàn múa lân cùng cái đuôi là khoảng chục đứa trẻ đeo mặt nạ, tay cầm đèn sao và trống bỏi đi vào giữa hai người, đẩy Mạc Quân và nàng về hai phía. Chàng vẫy vẫy tay ý bảo nàng không sao, nhưng Thiên Anh đã bị lũ trẻ kéo qua cầu Lai Viễn, đi thẳng vào khu chợ đêm đông đúc, rất nhanh không thấy bóng dáng đâu.
Khu chợ đêm bình thường đã rất đông, những ngày này lại chật như nêm cối. Lũ trẻ đẩy nàng tới giữa chợ rồi tản đi đâu hết. Thiên Anh bị kẹt giữa dòng người qua lại nườm nượp, cố kiễng chân tìm hướng thoát ra. Lại có một đoàn múa lên nữa tiến vào khu chợ. Ngay lập tức, tiếng trống phách và reo hò lại vang lên ầm ĩ, khách nhân lùi sang hai bên để lấy lối đi cho đoàn múa, con đường bị ép chặt lại, Thiên Anh kẹt cứng trong đám đông náo nhiệt.
Mạc Quân sau khi đeo mặt nạ, đổi phục trang, hoàn toàn biến thành Danh Phong thì đúng lúc này tìm thấy nàng. Chàng vội lách mình tới, nắm lấy cánh tay nàng, đẩy nàng dựa sát vào tường, lấy thân mình chắn giữa nàng và dòng người lộn xộn.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Mạc Quân cũng rất phối hợp mà dịu dàng hỏi han: “Cô nương không sao chứ?”
Nàng vừa lắc đầu vừa nói: “Cảm ơn. Tôi không sao.”
Chờ cho đoàn múa qua đi, dòng người tản ra một chút, chàng lùi lại để nàng bước ra. Nàng có vẻ bối rối, lại nói cảm ơn một lần nữa.
Chàng ân cần hỏi thăm: “Cô nương cớ sao lại đi một mình thế này?”
Nàng đáp ngắn gọn: “Tôi vô tình bị đoàn múa lân đẩy tới đây, đang muốn trở ra lại gặp một toán khác kéo đến.”
“Để tại hạ đưa cô nương rời khỏi đây!” Nói rồi không đợi nàng đồng ý, chàng liền rất tự nhiên nắm lấy cổ tay nàng, kéo ra khỏi phố chợ.
Thiên Anh không thoải mái trước hành động thân thiết của người lạ mặt này, bèn lạnh giọng lên tiếng: “Công tử, mời buông tay!”
Mạc Quân lúc này cũng hơi giật mình vì hành động quá đà của “Danh Phong”, cười gượng: “Thật thất lễ quá!”
Thiên Anh nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn công tử. Tới đây, tôi có thể tự đi được rồi.”
Chàng tỏ vẻ lo lắng gợi ý: “Cô nương đi một mình không an toàn chút nào. Cô nương ở đâu? Để tại hạ đưa về.”
Chàng hài lòng nhìn nàng cau mày: “Công tử không cần nhọc công. Tôi đi cùng phu quân. Có lẽ lúc này chàng cũng đang tìm tôi.”
“A!” Chàng xòe cây quạt lụa, trong lòng vui vẻ không thôi, nhịn không được muốn trêu nàng: “Thật đáng tiếc. Không thể đòi lấy thân báo đáp được rồi…”
Hiển nhiên là bị Thiên Anh trừng mắt nhìn.
Ngay lập tức, chàng nở nụ cười tươi như hoa: “Tại hạ chỉ đùa thôi. Cô nương không cần để tâm”, lại nói: “Nhân tiện, tại hạ là Danh Phong. Xin hỏi phương danh cô nương?”
“Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không nhất thiết phải nhớ tên.” Nàng trực tiếp từ chối.
“Vậy…” Danh Phong gật đầu. “Cô nương, hẹn ngày tái ngộ”, sau đó xoay người, biến mất vào dòng người trên phố.
Đến khi chắc chắn đã khuất khỏi ánh nhìn của nàng, Mạc Quân mới vội vã đi tới trà lâu nhỏ gần đó, gỡ bỏ mặt nạ và đổi y phục. Đến lúc này, chàng mới cảm thấy yên lòng. Lần đầu tiên giả trang thế này, quả thật nhiều lúc quên mất mà muốn gần gũi nàng. Thật may Danh Phong chưa bị nàng ghét bỏ.
Một lúc sau, Mạc Quân “tìm thấy” nàng đang đứng dưới gốc cây ngô đồng lúc tối chờ chàng.
Chàng bước đến, cười nói: “Ta đi tìm nàng mãi.”
Nàng bèn lườm chàng một cái.
Mạc Quân nắm lấy tay nàng, kêu lớn: “Sao lại nhìn ta như vậy?”
“Tể tướng phu nhân nói khi chàng sáu tuổi còn A Ninh bốn tuổi, một lần mẫu phi đưa hai người xuất cung dạo chơi, chàng vì mải chơi đi lạc, cả đoàn thị vệ lật tung kinh thàng lên không thấy. Về sau, chàng bỗng xuất hiện, vừa khóc tức tưởi vừa chạy đến chỗ A Ninh, lại còn nói ‘Các người đi lung tung khiến bổn hoảng tử phải lặn lội tìm’. Từ nhỏ đã có tài đổi trắng thay đen rồi.” Nàng bĩu môi.
Mạc Quân cười lớn, vừa nghĩ tể tướng phu nhân thật không nể mặt chàng chút nào vừa vẫy tay tới phía sau nàng: “Ngươi lại đây!”
Thiên Anh quay lại nhìn, thấy gia nhân mang tới một cây đèn trời, liền ngẩn người.
Mạc Quân cù nhẹ vào lòng bàn tay nàng, âu yếm trêu: “Còn ngây ra làm gì? Chẳng phải lúc nãy ngưỡng mộ hai người họ lắm sao? Tới đây!”
Người hầu châm lửa, cây đèn nhanh chóng phồng lên. Mạc Quân cầm bút, vung tay viết trên thân đèn bằng giấy nhám. Ánh đèn sáng rực chiếu lên khuôn mặt chàng. Vẻ mặt chuyên chú, đôi mắt lấp lánh, dưới tay chàng, từng chữ từng chữ lần lượt hiện ra: “Tình xa lăm lắm, ta càng muốn yêu[1].”
[1] Mượn câu thơ trong “Mùa thu năm ngoái”, thơ Hồ Dzếch. Nguyên tác xưng “tôi”, tác giả đổi thành “ta” để hợp văn cảnh.
Rồi chàng quay lại, đề xuất với nàng: “Muốn viết gì không?”
Đọc được lời chàng viết, Thiên Anh ngượng đến đỏ cả mặt. Nàng nhìn chàng, vội vã lắc đầu. Mạc Quân ra hiệu cho người hầu thả đèn đi. Chiếc đèn chầm chậm bay lên, ngang qua tầm mắt hai người, vượt quá tầm với của nàng lại bay qua ngọn cây tối sẫm, hòa vào rất nhiều chiếc đèn đang thắp sáng cả bầu trời.
Thiên Anh cứ dõi mắt mãi cho đến khi không thể nhận ra được chính xác nó là chiếc nào trong cả trăm cây đèn mới quay lại nhìn chàng. Ánh mắt chàng sáng rực, tay chàng nắm chặt tay nàng. Trong thoáng chốc, nàng nghĩ chàng sắp hôn mình, nhưng không, chàng kéo nàng lại gần, rút từ tay áo ra một chiếc đèn lồng nhỏ xíu bằng gỗ, có cán cầm và sợi dây buộc màu xanh lam. Chàng dịu dàng: “Tặng nàng!”
Thiên Anh sửng sốt nhìn chiếc đèn, lại nhìn chàng, hồi lâu mới tìm thấy giọng mình. “Cảm ơn chàng!”
Chàng vuốt nhẹ má nàng, thì thầm: “Anh nhi, có thích không?”
Nàng ra sức gật đầu, lại cảm thấy chưa đủ liền bổ sung: “Thích! Em rất thích!”
“Thế thì tốt!” Chàng cười, nhìn nàng nâng chiếc đèn trong tay ngắm nghía.
“Chàng tự làm?” Nàng miết ngón tay dọc theo những đường chạm khắc tinh xảo hình hoa mộc lan và tên của hai người trên thân đèn, lơ đãng hỏi.
“Ừ.”
“Cảm ơn chàng!”
“Nàng biết…” Chàng ngừng lời, nhìn nàng đầy ẩn ý. “… cảm ơn suông là không đủ mà?”
Nàng gật đầu, không biết từ lúc nào đã cầm sẵn trong tay một dải lụa tuyệt đẹp. Nàng nâng tay chàng lên, buộc vào cổ tay chàng một cách tỉ mỉ rồi ngượng ngùng nói: “Cái này tặng chàng. Chỉ… chỉ bình thường thôi. Nhưng là màu chàng thích nhất.”
Mạc Quân cúi nhìn dải lụa màu lam sẫm mềm mại được thắt hình nơ ở cổ tay mình, trong lòng dâng đầy cảm giác ngọt ngào.
Nàng vẫn còn đang nói nhưng chàng không chú ý được điều gì khác ngoài khuôn miệng xinh xắn, vẻ mặt ửng hồng và ánh mắt thẹn thùng của nàng. Chàng cúi đầu hôn phớt lên môi nàng, rồi ôm lấy nàng, kéo ra phía sau thân cây cổ thụ, thì thầm bên khóe miệng nàng: “Ta thích. Rất thích. Nhưng ta còn thích điều này hơn.” Dứt lời liền ngậm lấy môi nàng.
Trong khoảnh khắc trước khi chìm vào nụ hôn mê say, Mạc Quân quyết định rằng đây là Tết Trung thu hạnh phúc nhất của chàng.
----------------
Chương 10
Nơi đầu tiên chàng nói yêu nàng là kỳ đài, khi nàng vẫn còn mang dáng hình của Dao Thiển. Tính đến bây giờ đã gần tròn một năm. Nhưng khi dắt nàng đi lên cầu thang xoáy ốc với những viên gạch mang đầy dấu ấn thời gian, chàng lại có cảm giác kỳ lạ như thể chuyện chỉ vừa mới hôm qua.
Ngày ấy, chàng vừa trở về sau hơn nửa tháng hộ tống hoàng đế tới hành cung Thiên Trường, vội vã cho người đến hẹn gặp nàng. Dưới vòm trời bàng bạc của chiều thu se lạnh, nàng đứng tựa lưng vào bức tường gạch đỏ của kỳ đài, còn chàng cúi mình bên cạnh nàng, cầm lấy tay nàng và trượt vào cổ tay nhỏ xinh chuỗi vòng hải ngọc. Những viên hải ngọc xanh lam trong suốt như nước biển này gắn liền với một truyền thuyết của tộc người thiểu số sống ở vùng biển Bắc Hải mà chàng từng ghé qua.
Vị tộc trưởng già nơi ấy kể rằng thời xa xưa, công chúa con của Thủy thần và một ngư phủ nghèo đem lòng yêu nhau tha thiết, bất chấp sự ngăn cấm và đe dọa của cha nàng. Cuối cùng, vị thần này quyết định tạo nên một cơn sóng dữ, cướp lấy mạng sống chàng ngư dân nọ. Nàng công chúa đã ôm xác người yêu khóc đến khi cả hai tan ra thành nước rồi kết lại thành những viên hải ngọc long lanh. Vì thế, vòng tay hải ngọc trở thành tín vật và minh chứng cho một tình yêu thiên trường địa cửu.
Khi đeo chuỗi hạt vào tay nàng, Mạc Quân thật sự mong tình yêu của chàng và nàng sẽ trường tồn như thế.
Nhưng đáp lại ánh mắt say mê của chàng, ngày ấy, nàng lúng túng hỏi lại: “Có chuyện gì vậy?” Còn chàng dịu dàng đáp: “Ta rất nhớ nàng.” Nàng nhìn chàng, biểu hiện ngây ngốc. Chàng bật cười, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay nàng, hơi cúi người, môi chạm khóe miệng nàng, dịu dàng hôn lướt lên đó. Chàng nói rành mạch kèm một nụ cười: “Chưa hiểu sao? Ta yêu nàng.” Lúc ấy, chàng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Nhưng phản ứng của nàng? Đầu tiên là ngỡ ngàng, kế tiếp là hoảng hốt. Nàng lắp bắp chính câu hỏi chết tiệt đó: “Ngài… Sao ngài lại yêu tôi?” Chàng hơi sững người nhưng vẫn hỏi lại: “Tại sao lại không? Thiển nhi?” Nàng đẩy chàng ra: “Tôi… Tôi không phải người ngài muốn. Chúng ta không thể…” rồi bỏ chạy. Chàng đuổi theo, nắm lấy cánh tay nàng kéo vào lòng mình, chưa kịp lên tiếng thì nàng đã giãy giụa: “Thả tôi ra! Tôi muốn về!” Chàng buồn rầu nhìn nàng, chậm rãi đáp: “Để ta đưa nàng về.”
Cả hai im lặng suốt đường đi. Đến cửa phủ Binh bộ thượng thư, trước khi nàng bước vào, chàng dịu dàng dặn dò: “Ta đoán nàng cần thời gian để suy nghĩ. Vậy hãy cứ suy nghĩ đi. Ba ngày nữa, ta sẽ tới tìm nàng.” Sau đó, hai người liền từ biệt nhau.
Ai ngờ một lời từ biệt báo trước một năm cách trở.
Giờ đây, cuối cùng nàng cũng đã trở lại. Chàng cúi đầu nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ thu của người con gái trước mặt, cam tâm tình nguyện đắm hồn trong đó. Chàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt nàng, thì thầm gọi: “Anh nhi!”
“Vâng!” Nàng trả lời.
Chàng thốt ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Thật tốt khi luôn có thể nghe thấy nàng đáp lại mình như thế. Thật tốt khi luôn có nàng ở bên. Như lúc này.
“Nàng có biết…” Chàng ôm lấy thắt lưng nàng. “… truyền thuyết về hải ngọc không?”
Nàng lắc đầu, rồi chàng chậm rãi kể cho nàng nghe truyền thuyết cổ xưa đó. Khi câu chuyện kết thúc, chàng nâng cổ tay trắng mềm của nàng lên, đeo chuỗi hải ngọc vào tay nàng.
Thiên Anh sững sờ nhìn những hạt ngọc xanh trong suốt phát sáng dưới ánh trăng vằng vặc.
Mạc Quân tì trán mình vào trán nàng, thầm thì: “Anh nhi, nàng biết không, ta chưa từng yêu ai, cũng không hiểu nổi loại tình cảm mà thiên hạ thường nói ‘chỉ cần đứng từ xa nhìn người mình yêu hạnh phúc là mãn nguyện rồi’…” Chàng xoa xoa ngón tay lên môi nàng, tiếp tục thổ lộ: “Với ta, từ lúc yêu nàng, nếu không phải là chính ta thì ta không tin tưởng bất cứ kẻ nào có thể làm cho nàng hạnh phúc. Vì thế, bằng bất cứ giá nào, ta cũng sẽ khiến nàng yêu ta và hạnh phúc bên ta.”
Thiên Anh vươn tay ôm lấy gương mặt chàng, và trước khi kiễng chân dâng lên môi chàng một nụ hôn, Mạc Quân nghe thấy tiếng nàng nức nở bên tai: “Em muốn tin chàng, rất muốn tin chàng.”
Đáng lẽ chàng nên chú ý những lời đó.
* * *
Kim Khánh mang đến cho chàng một tấm mặt nạ da người đã được phù phép. Mạc Quân liền ướm thử. Chiếc mặt nạ nhanh chóng bám vào khuôn mặt chàng, những đường tiếp giáp trên da mịn dần đi và biến mất, rồi trong chốc lát, toàn bộ cơ thể chàng cũng biến đổi theo. Mạc Quân hài lòng nhìn bóng mình phản chiếu trong gương, giờ đã là một nam nhân tuấn tú khác với khuôn mặt thư sinh, vóc dáng thấp hơn cơ thể thật của chàng một chút và cũng gầy hơn nữa. Không quá nổi bật nhưng cũng không quá mờ nhạt. Chàng đặt cho thân phận mới này của mình cái tên Danh Phong.
“Tốt lắm!” Chàng vui vẻ cất tiếng, đến cả giọng nói cũng thay đổi theo.
“Chủ nhân!” Kim Khánh do dự nhìn chàng, khuôn mặt có phần xanh xao hơn so với lần gặp trước.
Chàng quan tâm hỏi: “Ngươi không khỏe?”
Kim Khánh lắc đầu không trả lời mà nói tiếp: “Ta chỉ muốn hỏi…”
“Ngươi nói đi!”
“Việc này có thật sự cần thiết?”
“Nếu có thể hiểu thêm đôi chút về nàng, tất thảy đều cần thiết.”
“Nhưng liệu có ổn không?”
Mạc Quân bóc ra lớp mặt nạ, lập tức trở lại hình dáng vốn có. “Danh Phong, người này chỉ xuất hiện thoáng chốc, khi đạt được mục đích sẽ tự khắc biến mất. Ngươi không cần lo lắng.”
“Nhưng…”
“Kim Khánh hiểu rõ nữ nhân vậy sao?” Chàng cắt ngang.
Kim Khánh nghẹn lời, căng thẳng suy nghĩ, lại lắc đầu, hồi lâu mới lên tiếng: “Theo ý chủ nhân. Ta nguyện tuân theo.”
Thực ra với trí tuệ của Thiên Anh, nếu không phải chiếc mặt nạ này có khả năng thay đổi hoàn hảo như vậy, Mạc Quân cũng không dám tự tin đến thế. Dẹp bỏ được mối lo nàng sẽ nhận ra chân tướng, Mạc Quân bắt đầu lên kế hoạch để Danh Phong tiếp cận nàng.
Có lẽ nên bắt đầu vào ngày mười bốn tháng Tám.
Tối ấy, sau khi trở về từ buổi tiệc nhỏ với mẫu phi, Mạc Quân đưa nàng đi dạo. Phố xá vô cùng vui tươi, tấp nập, rực rỡ ánh đèn. Trẻ con kéo thành từng đoàn, đeo mặt nạ đủ màu, tay cầm tò he, chong chóng, rước đèn đi khắp phố hoặc chạy theo sau những nhóm múa lân reo hò ầm ĩ. Nam thanh nữ tú đứng thành từng nhóm nhỏ cười nói xôn xao. Những cô nương thướt tha váy áo, nghiêng mình thả đèn hoa đăng bên sông, hoặc che miệng e lệ cười cùng một vị công tử xem đốt đèn trời. Không gian ngập tràn ánh sáng.
Mạc Quân lồng tay vào tay nàng, và nàng cũng tự nhiên nắm lấy. Chàng đi thật chậm, bước những bước rất nhỏ so với sải chân của chàng để có thể sóng vai cùng nàng. Thiên Anh mê mải thưởng thức không khí náo nhiệt của Tết Trung thu, còn chàng mê mải thưởng thức niềm vui của nàng.
Hai người dừng lại trước một nhóm nhỏ đang chuẩn bị thả đèn trời. Một cô nương đang vội vàng viết vài dòng chữ lên thân đèn trước khi người hầu thả cho đèn bay đi. Nàng mặc bộ váy màu ngọc lục bảo, bàn tay thoăn thoắt viết lên mấy chữ “Trọn đời trọn kiếp”, còn vị công tử bên cạnh đắm đuối nhìn nàng, khẽ mỉm cười, cầm lấy cây bút trong tay nàng, viết đối xuống bên cạnh. Thiên Anh ngẩn người nhìn, một lát sau, nàng hướng về phía chàng. Hai đôi mắt gặp nhau trong một ánh nhìn hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ. Bỗng tiếng hò reo vang lên, nàng quay sang đã thấy đèn bay lên quá ngọn cây ngô đồng, kế đó, tiếng trống “thình thình” từ phía sau dội tới.
Một đoàn múa lân cùng cái đuôi là khoảng chục đứa trẻ đeo mặt nạ, tay cầm đèn sao và trống bỏi đi vào giữa hai người, đẩy Mạc Quân và nàng về hai phía. Chàng vẫy vẫy tay ý bảo nàng không sao, nhưng Thiên Anh đã bị lũ trẻ kéo qua cầu Lai Viễn, đi thẳng vào khu chợ đêm đông đúc, rất nhanh không thấy bóng dáng đâu.
Khu chợ đêm bình thường đã rất đông, những ngày này lại chật như nêm cối. Lũ trẻ đẩy nàng tới giữa chợ rồi tản đi đâu hết. Thiên Anh bị kẹt giữa dòng người qua lại nườm nượp, cố kiễng chân tìm hướng thoát ra. Lại có một đoàn múa lên nữa tiến vào khu chợ. Ngay lập tức, tiếng trống phách và reo hò lại vang lên ầm ĩ, khách nhân lùi sang hai bên để lấy lối đi cho đoàn múa, con đường bị ép chặt lại, Thiên Anh kẹt cứng trong đám đông náo nhiệt.
Mạc Quân sau khi đeo mặt nạ, đổi phục trang, hoàn toàn biến thành Danh Phong thì đúng lúc này tìm thấy nàng. Chàng vội lách mình tới, nắm lấy cánh tay nàng, đẩy nàng dựa sát vào tường, lấy thân mình chắn giữa nàng và dòng người lộn xộn.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Mạc Quân cũng rất phối hợp mà dịu dàng hỏi han: “Cô nương không sao chứ?”
Nàng vừa lắc đầu vừa nói: “Cảm ơn. Tôi không sao.”
Chờ cho đoàn múa qua đi, dòng người tản ra một chút, chàng lùi lại để nàng bước ra. Nàng có vẻ bối rối, lại nói cảm ơn một lần nữa.
Chàng ân cần hỏi thăm: “Cô nương cớ sao lại đi một mình thế này?”
Nàng đáp ngắn gọn: “Tôi vô tình bị đoàn múa lân đẩy tới đây, đang muốn trở ra lại gặp một toán khác kéo đến.”
“Để tại hạ đưa cô nương rời khỏi đây!” Nói rồi không đợi nàng đồng ý, chàng liền rất tự nhiên nắm lấy cổ tay nàng, kéo ra khỏi phố chợ.
Thiên Anh không thoải mái trước hành động thân thiết của người lạ mặt này, bèn lạnh giọng lên tiếng: “Công tử, mời buông tay!”
Mạc Quân lúc này cũng hơi giật mình vì hành động quá đà của “Danh Phong”, cười gượng: “Thật thất lễ quá!”
Thiên Anh nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn công tử. Tới đây, tôi có thể tự đi được rồi.”
Chàng tỏ vẻ lo lắng gợi ý: “Cô nương đi một mình không an toàn chút nào. Cô nương ở đâu? Để tại hạ đưa về.”
Chàng hài lòng nhìn nàng cau mày: “Công tử không cần nhọc công. Tôi đi cùng phu quân. Có lẽ lúc này chàng cũng đang tìm tôi.”
“A!” Chàng xòe cây quạt lụa, trong lòng vui vẻ không thôi, nhịn không được muốn trêu nàng: “Thật đáng tiếc. Không thể đòi lấy thân báo đáp được rồi…”
Hiển nhiên là bị Thiên Anh trừng mắt nhìn.
Ngay lập tức, chàng nở nụ cười tươi như hoa: “Tại hạ chỉ đùa thôi. Cô nương không cần để tâm”, lại nói: “Nhân tiện, tại hạ là Danh Phong. Xin hỏi phương danh cô nương?”
“Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không nhất thiết phải nhớ tên.” Nàng trực tiếp từ chối.
“Vậy…” Danh Phong gật đầu. “Cô nương, hẹn ngày tái ngộ”, sau đó xoay người, biến mất vào dòng người trên phố.
Đến khi chắc chắn đã khuất khỏi ánh nhìn của nàng, Mạc Quân mới vội vã đi tới trà lâu nhỏ gần đó, gỡ bỏ mặt nạ và đổi y phục. Đến lúc này, chàng mới cảm thấy yên lòng. Lần đầu tiên giả trang thế này, quả thật nhiều lúc quên mất mà muốn gần gũi nàng. Thật may Danh Phong chưa bị nàng ghét bỏ.
Một lúc sau, Mạc Quân “tìm thấy” nàng đang đứng dưới gốc cây ngô đồng lúc tối chờ chàng.
Chàng bước đến, cười nói: “Ta đi tìm nàng mãi.”
Nàng bèn lườm chàng một cái.
Mạc Quân nắm lấy tay nàng, kêu lớn: “Sao lại nhìn ta như vậy?”
“Tể tướng phu nhân nói khi chàng sáu tuổi còn A Ninh bốn tuổi, một lần mẫu phi đưa hai người xuất cung dạo chơi, chàng vì mải chơi đi lạc, cả đoàn thị vệ lật tung kinh thàng lên không thấy. Về sau, chàng bỗng xuất hiện, vừa khóc tức tưởi vừa chạy đến chỗ A Ninh, lại còn nói ‘Các người đi lung tung khiến bổn hoảng tử phải lặn lội tìm’. Từ nhỏ đã có tài đổi trắng thay đen rồi.” Nàng bĩu môi.
Mạc Quân cười lớn, vừa nghĩ tể tướng phu nhân thật không nể mặt chàng chút nào vừa vẫy tay tới phía sau nàng: “Ngươi lại đây!”
Thiên Anh quay lại nhìn, thấy gia nhân mang tới một cây đèn trời, liền ngẩn người.
Mạc Quân cù nhẹ vào lòng bàn tay nàng, âu yếm trêu: “Còn ngây ra làm gì? Chẳng phải lúc nãy ngưỡng mộ hai người họ lắm sao? Tới đây!”
Người hầu châm lửa, cây đèn nhanh chóng phồng lên. Mạc Quân cầm bút, vung tay viết trên thân đèn bằng giấy nhám. Ánh đèn sáng rực chiếu lên khuôn mặt chàng. Vẻ mặt chuyên chú, đôi mắt lấp lánh, dưới tay chàng, từng chữ từng chữ lần lượt hiện ra: “Tình xa lăm lắm, ta càng muốn yêu[1].”
[1] Mượn câu thơ trong “Mùa thu năm ngoái”, thơ Hồ Dzếch. Nguyên tác xưng “tôi”, tác giả đổi thành “ta” để hợp văn cảnh.
Rồi chàng quay lại, đề xuất với nàng: “Muốn viết gì không?”
Đọc được lời chàng viết, Thiên Anh ngượng đến đỏ cả mặt. Nàng nhìn chàng, vội vã lắc đầu. Mạc Quân ra hiệu cho người hầu thả đèn đi. Chiếc đèn chầm chậm bay lên, ngang qua tầm mắt hai người, vượt quá tầm với của nàng lại bay qua ngọn cây tối sẫm, hòa vào rất nhiều chiếc đèn đang thắp sáng cả bầu trời.
Thiên Anh cứ dõi mắt mãi cho đến khi không thể nhận ra được chính xác nó là chiếc nào trong cả trăm cây đèn mới quay lại nhìn chàng. Ánh mắt chàng sáng rực, tay chàng nắm chặt tay nàng. Trong thoáng chốc, nàng nghĩ chàng sắp hôn mình, nhưng không, chàng kéo nàng lại gần, rút từ tay áo ra một chiếc đèn lồng nhỏ xíu bằng gỗ, có cán cầm và sợi dây buộc màu xanh lam. Chàng dịu dàng: “Tặng nàng!”
Thiên Anh sửng sốt nhìn chiếc đèn, lại nhìn chàng, hồi lâu mới tìm thấy giọng mình. “Cảm ơn chàng!”
Chàng vuốt nhẹ má nàng, thì thầm: “Anh nhi, có thích không?”
Nàng ra sức gật đầu, lại cảm thấy chưa đủ liền bổ sung: “Thích! Em rất thích!”
“Thế thì tốt!” Chàng cười, nhìn nàng nâng chiếc đèn trong tay ngắm nghía.
“Chàng tự làm?” Nàng miết ngón tay dọc theo những đường chạm khắc tinh xảo hình hoa mộc lan và tên của hai người trên thân đèn, lơ đãng hỏi.
“Ừ.”
“Cảm ơn chàng!”
“Nàng biết…” Chàng ngừng lời, nhìn nàng đầy ẩn ý. “… cảm ơn suông là không đủ mà?”
Nàng gật đầu, không biết từ lúc nào đã cầm sẵn trong tay một dải lụa tuyệt đẹp. Nàng nâng tay chàng lên, buộc vào cổ tay chàng một cách tỉ mỉ rồi ngượng ngùng nói: “Cái này tặng chàng. Chỉ… chỉ bình thường thôi. Nhưng là màu chàng thích nhất.”
Mạc Quân cúi nhìn dải lụa màu lam sẫm mềm mại được thắt hình nơ ở cổ tay mình, trong lòng dâng đầy cảm giác ngọt ngào.
Nàng vẫn còn đang nói nhưng chàng không chú ý được điều gì khác ngoài khuôn miệng xinh xắn, vẻ mặt ửng hồng và ánh mắt thẹn thùng của nàng. Chàng cúi đầu hôn phớt lên môi nàng, rồi ôm lấy nàng, kéo ra phía sau thân cây cổ thụ, thì thầm bên khóe miệng nàng: “Ta thích. Rất thích. Nhưng ta còn thích điều này hơn.” Dứt lời liền ngậm lấy môi nàng.
Trong khoảnh khắc trước khi chìm vào nụ hôn mê say, Mạc Quân quyết định rằng đây là Tết Trung thu hạnh phúc nhất của chàng.
----------------
Chương 10
Nơi đầu tiên chàng nói yêu nàng là kỳ đài, khi nàng vẫn còn mang dáng hình của Dao Thiển. Tính đến bây giờ đã gần tròn một năm. Nhưng khi dắt nàng đi lên cầu thang xoáy ốc với những viên gạch mang đầy dấu ấn thời gian, chàng lại có cảm giác kỳ lạ như thể chuyện chỉ vừa mới hôm qua.
Ngày ấy, chàng vừa trở về sau hơn nửa tháng hộ tống hoàng đế tới hành cung Thiên Trường, vội vã cho người đến hẹn gặp nàng. Dưới vòm trời bàng bạc của chiều thu se lạnh, nàng đứng tựa lưng vào bức tường gạch đỏ của kỳ đài, còn chàng cúi mình bên cạnh nàng, cầm lấy tay nàng và trượt vào cổ tay nhỏ xinh chuỗi vòng hải ngọc. Những viên hải ngọc xanh lam trong suốt như nước biển này gắn liền với một truyền thuyết của tộc người thiểu số sống ở vùng biển Bắc Hải mà chàng từng ghé qua.
Vị tộc trưởng già nơi ấy kể rằng thời xa xưa, công chúa con của Thủy thần và một ngư phủ nghèo đem lòng yêu nhau tha thiết, bất chấp sự ngăn cấm và đe dọa của cha nàng. Cuối cùng, vị thần này quyết định tạo nên một cơn sóng dữ, cướp lấy mạng sống chàng ngư dân nọ. Nàng công chúa đã ôm xác người yêu khóc đến khi cả hai tan ra thành nước rồi kết lại thành những viên hải ngọc long lanh. Vì thế, vòng tay hải ngọc trở thành tín vật và minh chứng cho một tình yêu thiên trường địa cửu.
Khi đeo chuỗi hạt vào tay nàng, Mạc Quân thật sự mong tình yêu của chàng và nàng sẽ trường tồn như thế.
Nhưng đáp lại ánh mắt say mê của chàng, ngày ấy, nàng lúng túng hỏi lại: “Có chuyện gì vậy?” Còn chàng dịu dàng đáp: “Ta rất nhớ nàng.” Nàng nhìn chàng, biểu hiện ngây ngốc. Chàng bật cười, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay nàng, hơi cúi người, môi chạm khóe miệng nàng, dịu dàng hôn lướt lên đó. Chàng nói rành mạch kèm một nụ cười: “Chưa hiểu sao? Ta yêu nàng.” Lúc ấy, chàng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Nhưng phản ứng của nàng? Đầu tiên là ngỡ ngàng, kế tiếp là hoảng hốt. Nàng lắp bắp chính câu hỏi chết tiệt đó: “Ngài… Sao ngài lại yêu tôi?” Chàng hơi sững người nhưng vẫn hỏi lại: “Tại sao lại không? Thiển nhi?” Nàng đẩy chàng ra: “Tôi… Tôi không phải người ngài muốn. Chúng ta không thể…” rồi bỏ chạy. Chàng đuổi theo, nắm lấy cánh tay nàng kéo vào lòng mình, chưa kịp lên tiếng thì nàng đã giãy giụa: “Thả tôi ra! Tôi muốn về!” Chàng buồn rầu nhìn nàng, chậm rãi đáp: “Để ta đưa nàng về.”
Cả hai im lặng suốt đường đi. Đến cửa phủ Binh bộ thượng thư, trước khi nàng bước vào, chàng dịu dàng dặn dò: “Ta đoán nàng cần thời gian để suy nghĩ. Vậy hãy cứ suy nghĩ đi. Ba ngày nữa, ta sẽ tới tìm nàng.” Sau đó, hai người liền từ biệt nhau.
Ai ngờ một lời từ biệt báo trước một năm cách trở.
Giờ đây, cuối cùng nàng cũng đã trở lại. Chàng cúi đầu nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ thu của người con gái trước mặt, cam tâm tình nguyện đắm hồn trong đó. Chàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt nàng, thì thầm gọi: “Anh nhi!”
“Vâng!” Nàng trả lời.
Chàng thốt ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Thật tốt khi luôn có thể nghe thấy nàng đáp lại mình như thế. Thật tốt khi luôn có nàng ở bên. Như lúc này.
“Nàng có biết…” Chàng ôm lấy thắt lưng nàng. “… truyền thuyết về hải ngọc không?”
Nàng lắc đầu, rồi chàng chậm rãi kể cho nàng nghe truyền thuyết cổ xưa đó. Khi câu chuyện kết thúc, chàng nâng cổ tay trắng mềm của nàng lên, đeo chuỗi hải ngọc vào tay nàng.
Thiên Anh sững sờ nhìn những hạt ngọc xanh trong suốt phát sáng dưới ánh trăng vằng vặc.
Mạc Quân tì trán mình vào trán nàng, thầm thì: “Anh nhi, nàng biết không, ta chưa từng yêu ai, cũng không hiểu nổi loại tình cảm mà thiên hạ thường nói ‘chỉ cần đứng từ xa nhìn người mình yêu hạnh phúc là mãn nguyện rồi’…” Chàng xoa xoa ngón tay lên môi nàng, tiếp tục thổ lộ: “Với ta, từ lúc yêu nàng, nếu không phải là chính ta thì ta không tin tưởng bất cứ kẻ nào có thể làm cho nàng hạnh phúc. Vì thế, bằng bất cứ giá nào, ta cũng sẽ khiến nàng yêu ta và hạnh phúc bên ta.”
Thiên Anh vươn tay ôm lấy gương mặt chàng, và trước khi kiễng chân dâng lên môi chàng một nụ hôn, Mạc Quân nghe thấy tiếng nàng nức nở bên tai: “Em muốn tin chàng, rất muốn tin chàng.”
Đáng lẽ chàng nên chú ý những lời đó.
* * *
Bình luận facebook