• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ngàn dặm tương tư (6 Viewers)

  • Chương 19 - 20

Chương 19

Lúc Mạc Quân hồi phủ đã là cuối giờ Dần. Chàng không qua phòng ngủ vì sợ làm Thiên Anh thức giấc mà đi thẳng tới thư phòng nghỉ ngơi một chút rồi còn chuẩn bị vào buổi chầu sớm. Nhưng khi chàng đang thay đồ, cửa thư phòng bỗng bị đạp tung ra, sau đó nàng bước vào như hung thần ác sát, phía sau là nha hoàn vừa đuổi theo vừa kêu lớn: “Vương phi, người không thể vào! Vương gia đang…” Nhưng lời còn chưa hết, nàng đã hầm hầm bước đến trước mặt chàng.



Mạc Quân ra hiệu cho người hầu lui ra, nhìn nàng ngạc nhiên hỏi: “Sao giờ này dã dậy rồi?”



Nàng chẳng thèm đáp lại, lại có vẻ vô cùng giận dữ, dúi vào tay chàng một vật bằng gỗ nhỏ xíu, nghiến răng: “Chúc mừng sinh nhật!” rồi “hừ” lớn một tiếng, sau đó nhanh chóng quay người bỏ đi.



Mạc Quân kinh ngạc nhìn biểu tình của nàng, lại cúi đầu nhìn lại món đồ bé nhỏ trong tay. Mặc dù hơi khó coi nhưng miễn cưỡng có thể nhận ra là một cây đàn mô phỏng theo cây cổ cầm của chàng, được ghép từ hai mảnh gỗ nhỏ, khi mở ra, bên trong có tên chàng và nàng. Phải mất một lúc, chàng mới nhớ ra hôm nay là sinh thần của mình. Mạc Quân bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra bấy lâu nay, nàng chuyên tâm ở xưởng gỗ là để làm món quà này tặng chàng, bất chấp những vết xước hay vết chai xuất hiện trên đôi bàn tay mềm mại. Dễ phải tới hơn một tháng, từ khi chàng đi đón đoàn cầu thân cho đến hôm qua, nàng mới làm xong để kịp tặng chàng. Trong lòng vui sướng muốn phát điên, Mạc Quân vội vàng mặc xong triều phục, toan đuổi theo nàng nhưng lại không sao lý giải nổi cơn giận của nàng.



“Ngươi, lại đây!” Chàng gọi nha hoàn chạy theo nàng lúc nãy.



“Vì sao vương phi lại giận dữ như vậy?”



Nha hoàn nọ lúng túng cúi đầu, thật thà bẩm báo: “Bẩm vương gia, lúc tối qua từ xưởng gỗ Thương Sơn trở về, vương phi rất vui vẻ. Nhưng người chờ mãi không thấy vương gia trở về, lại nghe được tin bên phủ Cửu vương…”



Chàng nhướng mày.



“Tin… công chúa Triệu quốc cùng với một vị vương gia… liền mắng…” đến đây thì nha hoàn kia im bặt.



“Mắng?” Chàng lại hỏi. “Ngươi nói đi, bổn vương sẽ không nổi giận.”



“Vương phi mắng… người là… là… đồ… khốn khiếp!” Nha hoàn nọ nói xong thì mồ hôi trên trán túa ra.



Mạc Quân chau mày. Cái từ này đã nghe đến lần thứ hai rồi, mặc dù không hiểu lắm nhưng chàng cũng biết ý nghĩa chắc cũng chẳng tử tế gì. Chàng nghĩ, càng nghĩ lại càng muốn cười. Thì ra Thiên Anh của chàng lại ghen tuông như thế. Quả nhiên rất hợp với tính cách dữ dội của nàng. Chàng cười lớn.



“Vương gia?” Nha hoàn nọ ngây người ra không hiểu.



Chàng thu lại nụ cười, nói thêm: “Ngươi tên gì? Đến gặp Trần quản gia lĩnh thưởng.” Vì sao lại thưởng ư? Vì sự cống hiến cho hạnh phúc vương phủ chứ sao! Mạc Quân vui vẻ vừa cười vừa bước ra khỏi thư phòng.



Nha hoàn nọ rốt cuộc hoàn hồn, lắp bắp đáp: “Bẩm, nô tì tên là A Phi!”



Nhưng chàng đã đi mất hút.



Mạc Quân tìm thấy nàng đang nện đế giày trên đường đến Thiên Vũ tạ. Nhìn thấy bóng hình thân thương ấy, chàng không khỏi cảm thấy bồi hồi, liền nhanh chóng đi tới, ôm ngang thắt lưng nàng rồi theo gió thổi bên tai nàng: “Không phải ta”, lại thì thầm: “Đêm nay, chờ ta!”



Chàng thỏa mãn ngắm nhìn khuôn mặt cáu kỉnh của nàng, giãn ra rồi ửng hồng. Kìm lòng không được, Mạc Quân ấn lên môi nàng một nụ hôn nhẹ rồi buông ra, lưu luyến một hồi mới trở gót lên xe ngựa vào triều.



Đêm ấy, khi chàng hồi phủ, Thiên Anh đón chàng bằng sắc mặt hồng rực. Nàng mặc bộ váy chàng thích nhất. Mạc Quân không rõ bằng cách nào mà nàng biết đó chính là bộ váy chàng yêu thích không thôi, bộ váy màu mộc lan tím hồng. Sắc màu ngọt ngào này càng làm khuôn mặt nàng bừng lên nét rực rỡ. Đến khi Mạc Quân bế nàng đặt xuống giường, gương mặt nàng đã đỏ rực lên như mặt trời bé con, và nàng thẹn thùng cùng căng thẳng đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt chàng. Nghĩ muốn trêu đùa nàng một chút, Mạc Quân liều kéo nàng đứng dậy, chậm rãi cởi đi ngoại bào và trung y của nàng như tất cả những đêm hai người ngủ chung, sau đó dừng lại. Chàng nén cười khi thấy nàng có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn cúi đầu im lặng.



Bằng giọng vô cùng nghiêm túc, chàng lên tiếng: “Người đâu, thắp nến!”



Đến lúc này, Thiên Anh mới kinh hoàng ngẩng đầu lên nhìn chàng, vội vã lấy tay bịt miệng chàng lại, lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng thắp nến!”



Chàng kéo tay nàng ra, chỉ cười không đáp.



Thiên Anh xấu hổ cực độ, chỉ biết chôn vùi khuôn mặt đỏ rực và nóng bừng của mình vào ngực chàng. Ánh nến xuyên qua mấy lớp màn trướng, dịu dàng hắt tới.



Mạc Quân nâng khuôn mặt nàng lên, âu yếm gọi: “Anh nhi!”



Nàng tuyệt nhiên không nhúc nhích.



Chàng lại càng vui vẻ, ghé vào bên tai nàng thầm thì: “Còn nhớ nến tân hôn nàng chém sáng hôm đầu tiên chúng ta thành thân không?”



Thiên Anh kinh ngạc ngước mắt nhìn chàng.



“Ta đã cho người nấu lại rồi.” Giọng chàng đầy mê hoặc. “Nàng xem, tâm ý của ta đã đủ thấu trời xanh chưa?”



Nàng cúi đầu, mím môi cười.



“Nhìn ta, Anh nhi!” Mạc Quân nỉ non bên tai nàng, nàng cũng ngẩng đầu nhìn sâu vào cặp mắt tối thẫm của chàng. “Nàng còn thiếu ta một lời chúc.”



Nàng hơi ngạc nhiên, nghĩ lại một lúc liền cười nói: “Sinh nhật vui vẻ!”



“Không đúng!” Chàng nhẹ nhàng lắc đầu, sửa lại cho nàng: “Phải là ‘tân hôn vui vẻ’ mới phải.”



Nàng lại cười. Chàng tỏ vẻ hờn dỗi: “Nhắc lại cho gia!”



Nàng ngoan ngoãn làm theo, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Tân hôn vui vẻ”, lại thấy không đúng lắm, liền thắc mắc: “Câu này nói vào sáng mai không hợp lý hơn sao?” Nhưng chàng không đáp, chỉ dùng ánh mắt đen thẫm với hai ngọn lửa sáng rực khóa lấy mắt nàng, sau đó cúi đầu hôn nàng mê muội.



Rốt cuộc, Mạc Quân cũng có đêm sinh thần tuyệt vời nhất đời chàng.

------------------

Chương 20

Nơi cung cấm, trên giường gấm, hoàng đế ôm tấm thân ngọc ngà của mỹ nhân, vui vẻ đòi nghe kể chuyện về Hoài Vũ vương, bỗng nảy ra một ý tưởng thú vị.



Kết quả, vừa bãi triều, hoàng đế liền gọi riêng Mạc Quân đến.



“Ái khanh hôm nay dường như rất vui?” Hoàng đế nhận lấy chén trà từ cung nữ, lơ đãng hỏi.



Mạc Quân đương nhiên là trong lòng viên mãn cực kỳ, nhưng chỉ đơn giản đáp: “Hoàng thượng anh minh, thiên hạ thái bình là chuyện vui vậy.”



Hoàng đế hơi hơi nhướng mày, cười nói: “Trẫm nghe thiên hạ ca ngợi Hoài Vũ vương phi tính cách thú vị. Thật muốn hội ngộ một phen.”



Mạc Quân không đáp



“Trẫm nghĩ…” Hoàng đế từ tốn nói: “Hay là ái khanh để nàng tiến cung một thời gian, giúp trẫm dạy dỗ cung nhân làm sao để thú vị như nàng đi!”



“Hoàng Thượng!” Mạc Quân lạnh lùng nhìn thẳng long nhan, giọng nói nặng nề: “Nàng là thê tử hoàng đệ của người, sao có thể tùy ý tiến cung?”



Hoàng đế xem chừng vui vẻ hơn nhiều, liền vuốt vuốt chòm râu nhỏ, thản nhiên nói: “Trước khi nhắc đến chuyện trẫm là hoàng huynh của ái khanh, phải nói đến chuyện trẫm chính là hoàng đế.”



Lời vừa dứt, chén trà trong tay Mạc Quân nát vụn, nước tràn lênh láng trên sân gạch, gân xanh trên trán giật giật, quai hàm bạnh ra.



Mắt thấy đã đạt được mục đích, hoàng đế liền thấp giọng khuyên nhủ: “Ái khanh trở về suy nghĩ kỹ đi, ngày mai trả lời trẫm. Nên nhớ, trẫm chỉ thích nghe tin tốt từ ái khanh thôi.”



Mạc Quân ra về, giận đến tím mặt. Chàng tiếp tục giữ vẻ tức giận điên người như vậy cho đến khi ngồi vào trong xe, khuất mắt trông coi, cơ mặt liền giãn ra thành một nụ cười hài lòng. Chờ đợi bấy lâu, cuối cùng cũng có được cái cớ thích đáng.



Bỗng nhiên có tiếng gọi, xe ngựa dừng lại, hộ vệ cung kính bẩm báo: “Khởi bẩm vương gia, tể tướng xin cầu kiến!”



Chàng hơi ngạc nhiên, bước xuống. “Tể tướng đại nhân, chẳng hay có chuyện gì?”



Tể tướng trông có vẻ bối rối, khuôn mặt nghiêm nghị không được tự nhiên, trầm ngâm một lát rồi rút từ trong tay áo ra một hộp nhỏ màu hồng cánh sen.



Đến lượt Mạc Quân bối rối. “Đây là…”



“Phu nhân chiều qua vội khởi thành tới miền nam có việc gấp, không kịp gặp riêng để gửi tặng vương phi nên nhờ lão phu chuyển giúp. Có nói, đây là bột phấn làm từ các loại hoa gì đó, dưỡng da tay mùa đông rất tốt.”



Chàng nhận lấy hộp phấn, cười khẽ. Tể tướng phu nhân, chàng nhất định sẽ bỏ qua cho bà ấy chuyện mất mặt của chàng mà bà dám kể với Anh nhi.



“Đa tạ!”



“Vương gia, chớ nên đa lễ!”



Chàng gật đầu, từ biệt lão tể tướng rồi nhanh chóng trở vào xe ngựa.



Bên ngoài, gió mùa đông bắt đầu nổi lên từng đợt, sương sớm nặng nề không tan, mặt trời vắng bóng. Khi chàng hồi phủ, những bông tuyết non lất phất rơi. Lần đầu tiên trong đời, chàng mừng rỡ vì điều này.



Quê cũ của Thiên Anh không có tuyết nên nàng vô cùng mong chờ đến mùa đông.



Chàng vội đi đến phòng ngủ, thấy nàng đang cuộn mình trong chăn, còn say giấc nồng. Tóc đen huyền buông xõa toán loạn trên gối, khuôn mặt ửng hồng, bờ môi căng mọng, dáng vẻ tự nhiên có thêm vài phần phong tình khiến đáy lòng chàng ngây ngất. Mạc Quân cúi mình tiến đến gần nàng, quấn kín nàng trong chăn, bế đến ngồi gần bên cửa sổ.



Nàng hé mắt, nhăn mày nũng nịu trong lòng chàng: “Em muốn ngủ.”



Chàng cắn nhẹ lên mũi nàng, vừa lấy tay mở rộng cửa sổ để gió lạnh tràn vào trong phòng vừa nói: “Đợi lát nữa hãy ngủ tiếp. Dậy đi nào!”



“Lạnh!” Nàng co người vào trong chăn, vùi mặt vào cổ chàng, lười biếng đáp.



Chàng bắt lấy một bông tuyết, gí lên sườn mặt nàng. Bông tuyết nhỏ xíu nhanh chóng tan thành nước chảy xuống cổ nàng. Thiên Anh bèn mở choàng mắt, định lên tiếng mắng mỏ, nhưng vừa nhìn thấy mấy bông tuyết trong tay chàng, nàng liền reo lên vui vẻ.



Bị chàng quấn kín trong chăn, lại bị ôm chặt, nàng dãy dụa đòi đến ngồi bên bệ cửa sổ. Mạc Quân chiều theo ý nàng, nhưng Thiên Anh chưa thỏa lòng hiếu kỳ lại ngọ nguậy muốn đưa tay hứng tuyết. Mạc Quân lớn giọng khi thấy cánh tay và bờ vai trần của nàng lộ ra ngoài, lập tức nhét nàng trở lại trong chăn, ra sức ôm chặt, lại nghĩ tới mấy dấu hôn hồng hồng đêm qua chàng để lại trên đó và những nơi khác, bỗng cảm thấy hạnh phúc không bút nào tả xiết, liền cắn lên môi nàng một cái rồi nói: “Thích tuyết thế cơ à?”



Nàng bĩu môi không đáp nhưng ánh mắt đã thay cho câu trả lời.



Chàng cười, vùi mặt vào mái tóc nàng, dụ dỗ: “Có muốn cùng ta du sơn ngoạn thủy không? Từ đây đi dọc xuống miền nam, đi từ mùa đông tới mùa xuân, muốn không?”



Nàng quay sang nhìn chàng, vẻ mặt sáng rỡ, không cần suy nghĩ liền đáp: “Muốn!”



“Muốn đi cùng ta hay muốn du sơn ngoạn thủy?”



“Cả hai. Vì có chàng, lại càng muốn.”



Mạc Quân cười sung sướng, hôn lên má môi nàng, nói nhỏ: “Được! Sáng sớm mai lập tức lên đường.”



***



Tất nhiên, như chàng đã tiên liệu và cũng như Mạc Ninh đã nhắc trước, chuyến đi này ngay tức khắc bị ám vệ hoàng thượng phái theo chàng ngăn cản. Mạc Quân chỉ lạnh lùng ném bức thư từ quan với lời lẽ bi thống và phẫn uất chàng mới thảo xong hôm qua rồi điềm nhiên tiếp tục lên đường. Đội ám vệ nọ kinh ngạc lật trái lật phải bức thư treo ấn từ quan, không biết phải làm sao cho đúng, vội vã nhập cung bẩm báo đấng thiên tử.



Bãi triều, thiên tử nhận được tin báo và lá thư của Hoài Vũ ái khanh, lại nghe chính miệng Ngũ vương – bào đệ của Hoài Vũ vương – bẩm tấu. Hoàng đế lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, vẻ mặt băng lãnh ngàn năm không đổi nhưng trong lòng đã sớm cảm thán, bản thân đã đùa quá trớn rồi, khiến vị thần tử mình sủng ái nhất phải phản ứng quyết liệt như vậy, cũng may chỉ đi khoảng hai năm sẽ trở về.



Ngũ vương gia Mạc Ninh, ngoài mặt tràn đầy thương tiếc nhưng trong bụng cũng cảm thán, đại ca yêu kính của mình quả nhiên nói được làm được.



Nghe chuyện này, đương sự ngoài bật cười ha hả thì tâm ý chỉ còn hướng tới vị ái thê bên cạnh mà thôi.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom