• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ngạo Kiếm Lăng Vân (1 Viewer)

  • Chương 669

Nhóm dịch: Võ Gia Trang


Lăng Tiêu vẫy taêu Huyết Hồng Liên Kiếm lại trở về trong tay hắn. Khi người phụ nữ kia chuẩn bị đâm ra một kiếm thì Lăng Tiêu trầm giọng quát một tiếng.


Khi Lăng Tiêu đối mặt với người phụ nữ này thì đột nhiên sinh ra cảm giác giống như đang đối diện với Diệp Thiên.


Điều này hoàn toàn căn cứ vào thần thức hùng mạnh và trực giác của một người tu chân, ngoài ra cũng không còn bất kỳ căn cứ nào khác. Nhưng người phụ nữ trước mặt quả thật trẻ đến mức kinh người. Loại tuổi trẻ này cũng không phải là những người phụ nữ sống trên một hai nghìn năm nhưng vẫn duy trì vẻ mặt thời thanh niên.


Cô gái này xem ra cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn và trắng nõn, hơn nữa lại còn múp míp giống như những đứa bé, thậm chí còn làm người ta sinh ra loại cảm giác muốn đi lên bóp vào hai má nàng.


Cặp mắt xanh lam kia tuy vẫn lạnh lùng như băng nhưng Lăng Tiêu lại thấy trong đó một cái nhìn đơn giản. Nàng có mái tóc vàng óng ả và rất dài, tóc cũng hơi uốn cong được một sợi tơ nhỏ buộc chặt lại, làn da nhìn từ bên ngoài có thể thấy được cực kỳ mịn màng và trẳng trẻo.


Nếu không phải cô gái này đang cầm kiếm đứng trên bầu trời, cả người lại bùng ra luồng sát khí lạnh như băng, mà mặc một váy công chúa rồi cầm theo một con rối vải lớn đi trên đường thì nhất định sẽ trở thành hình tượng mà tất cả mọi người đều thích.


-Ta là ai không liên quan đến ngươi, nhưng ngươi dám giết người trong Bắc Hải thành thì điều này lại sỉ nhục đến gia tộc Catherine của chúng ta! Cho nên…Ngươi phải chết! Trừ khi…Ngươi đồng ý bó tay chịu trói!


Giọng nói của cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia cực kỳ trong trẻo và dễ nghe, nhưng nội dung bên trong lời nói lại làm cho người ta không rét mà run, không người nào dám nghi ngờ độ chân thật trong lời nói của nàng.


Trong Bắc Hải thành thì gia tộc Catherine có quyền thế nhất, mà nàng lại chính là một thiên tài xuất sắc nhất của gia tộc Catherine từ trước đến nay. Nàng là thiên tài, mà lại là một thiếu nữ. Nhưng cho dù là nam hay nữ thì toàn bộ gia tộc Catherine cũng không tìm ra được bất kỳ người nào hơn được Julie.


Cũng may mà Julie lại không ham muốn quyền thế, nếu không thì thiếu chủ của gia tộc Catherine sẽ ngủ không yên được.


Lăng Tiêu lắc đầu một cách bất đắc dĩ, vốn hắn cũng cảm nhận được khí tức trên người cô gái này giống như Diệp Thiên. Hơn nữa cô gái trẻ này lại có được thực lực hùng mạnh như vậy nên Lăng Tiêu cũng nghi ngờ cô gái này rất có thể là một vị thần trên Thần giới chuyển thế. Nhưng bây giờ nhìn thấy đối phương căn bản không muốn chừa lại cho mình một con đường sống, Lăng Tiêu tất nhiên cũng không cần phải lãng phí thời gian với nàng.


Đối với Lăng Tiêu thì Thần giới cũng được mà Ma giới cũng không sao, chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn thì sẽ chẳng thèm để ý. Nhưng nếu thật sự có người chĩa mũi dùi vào mình thì Lăng Tiêu sẽ tuyệt đối không ngại cho những người này cảm nhận sự dũng mãnh cũa người tu chân Độ Kiếp Kỳ là như thế nào.


Nhưng khi trong đầu Lăng Tiêu đột nhiên lóe lên một tia linh quang, hắn lại có cảm giác dở khóc dở cười


-Khi mình sắp đột phá thì liên tiếp xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Chẳng lẽ những chuyện ngoài ý muốn này lại có thể mở ra linh trí cho mình sao?


Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng.


Khi Julie vung thanh kiếm trong tay lên chuẩn bị hung phát động tấn công đối với Lăng Tiêu một lần nữa, nàng đang chuẩn bị sử dụng tuyệt kỹ trước nay chưa bao giờ dùng tới thì đột nhiên lại nghe thấy Lăng Tiêu hô lên:


-Ta đầu hàng…Đừng ra tay, ta bó tay chịu trói.


Khi Julie đang còn một nửa chiêu thức chưa kịp phát ra thì nghe thấy lời nói của Lăng Tiêu và thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải chuyện bất đắc dĩ thì nàng sẽ tuyệt đối không muốn sử dụng một chiêu tuyệt kỹ này trước mặt mọi người. Nàng biết một khi thi triển ra chiêu thức này nhất định sẽ gây thương vong cho người vô tội, hơn nữa thương vong này cũng không phải là một con số nhỏ. Julie là một người ngoài lạnh trong nóng nên không muốn nhìn thấy tình cảnh này xảy ra.


Cho nên khi Julie nghe thấy Lăng Tiêu nói đầu hàng thì không nhịn được phải thở phào một hơi, sau đó nói với Lăng Tiêu:


-Đem vũ khí của ngươi giao ra đây.


Lăng Tiêu lật taêu Huyết Hồng Liên Kiếm bị thu vào trong nhẫn. Hắn nhìn thoáng qua Julie rồi nói:


-Muốn ta giao vũ khí ra là một chuyện không thể được, ta không muốn đánh với cô cũng không phải sợ cô, mà chỉ sợ làm những người vô tội bị thương, nên đừng tưởng rằng mình rất lợi hại! Tuy những người này không phải là người cùng chủng tộc, nhưng trong mắt ta chỉ có con người và động vật là khác nhau mà giữa con người và con người không có bất cứ điều gì khác biệt. Được rồi, cô cử một người nào đó đi lên phong bế kinh mạch của ta lại, để ta không thể thi triển vũ kỹ được nữa.


Julie cũng không ngờ người thanh niên trẻ tuổi tóc đen kia lại nói ra những lời tốt đẹp như vậy. Nàng sợ Lăng Tiêu nói dối, nên nói thẳng:


-Ngươi cứ tự mình phong bế kinh mạch lại!


Đồng thời trong lòng Julie cũng thầm nghĩ:


-Người này thật lợi hại, không ngờ có thể cảm giác được một chút dao động do Đại trưởng lão phát ra.


Chính Julie cũng không thể cảm ứng ra được những dao động trên, nhưng sau khi Lăng Tiêu tự mình phong bế kinh mạch lại thì Julie mới cảm nhận được trong không khí có một con sóng năng lượng đang dần đi xa. Lúc này trong lòng Julie mới hiểu rõ vì sao người tóc đen kia lại lựa chọn đầu hàng.


Phải biết rằng sở dĩ gia tộc Catherine ở Bắc Hải thành có thể nói một là một vì đây hoàn toàn là hiệu quả quan trọng nhất của Đại trưởng lão. Lão già này một vạn năm trước đã là siêu cấp cường giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, bây giờ thực lực của lão chỉ có thể dùng câu không thể đo lường được mới có thể hình dung ra.


Lăng Tiêu gật đầu rồi nói:


-Đi!


Lăng Tiêu nói xong thì cơ thể lập tức rơi xuống mặt đất. Những tiếng bịch bịch vang lên, hắn đã tự phong bế phần lớn kinh mạch của mình lại. Sau đó khóe miệng hắn lại hiện lên một nụ cười, hắn đưa mắt nhìn những cường giả Bắc Hải thành đang tập trung tinh thần cảnh giác với mình rồi thản nhiên cười nói:


-Ta đã phong bế phần lớn kinh mạch của mình lại, sao các ngươi còn không dám chạy sang đây bắt ta lại?


Đối mặt với những lời sỉ nhục trần trụi của Lăng Tiêu, cuối cùng cũng có người nhịn không được phải phóng về phía cơ thể Lăng Tiêu điểm chỉ lên những kinh mạch còn thông suốt. Nhưng sau khi điểm xong mới phát hiện ra trên mặt tên này đã vã đầy mồ hôi, mặt cũng đỏ bừng lên, rõ ràng có thể thấy được người này chỉ nhờ vào dũng khí mà tiến lên. Nếu cho hắn thêm một cơ hội thì chưa chắc sẽ có lòng cam đảm giống như thế này.


Khi Lăng Tiêu đã bị phong bế hoàn toàn kinh mạch thì những người còn lại mới có gan đi đến. Đám người này phóng lại, một tên trong số đó cười lạnh nhìn Lăng Tiêu nói:


-Chưa bao giờ gặp thằng nào ngu giống như ngươi, da vàng phương Đông… ….


-Câm mồm!


Julie nhíu máy lại rồi từ trên không hạ xuống, nàng lạnh lùng nói:


-Ngươi không có tư cách làm nhục hắn, ngươi không phải là đối thủ của hắn!


Nói xong Julie lại quay sang vài tên thị vệ đang đi theo phía sau phân phó:


-Đem hắn về!


-Tuân lệnh!


… ….


Trên thực tế thì từ khi Lăng Tiêu hét đầu hàng thì phân thân đã tiến vào thế giới bên trong đỉnh để bế quan, chỉ để lại Lăng Tiêu bản tôn ở bên ngoài tranh luận với Julie.


Lăng Tiêu dùng phân thân để lĩnh ngộ cảnh giới Niết Bàn Trọng Sinh tầng thứ chín của Đại Tự Tại Tâm Kinh. Bản tôn Lăng Tiêu thì đứng ở chỗ này để mặc cho đám thị vệ của Julie dẫn hắn đến giam trong nhà lao tội phạm của Catherine gia tộc.


Có lẽ đám thị vệ kia đã được dặn bảo điều gì đó mà nhốt Lăng Tiêu trong một phòng giam đơn độc. Mà tình cảnh ở chỗ này lại rất tốt, không ngờ còn có một giường gỗ cứng, tuy bên trên chỉ được rải vài lớp cỏ khô nhưng trong phòng giam này ngoài mùi ẩm mốc thì không có bất kỳ mùi hôi thối nào.


Lăng Tiêu vừa lòng gật dầu, trên mặt không có bất kỳ vẻ uể oải nào. Hắn khoanh chân ngồi lên giường, đồng thời tâm thần của hắn cũng chìm đắm vào giữa thế giới trong đỉnh.


Khi phân thân và bản tôn lại từ hai hợp lại thành một thì Lăng Tiêu bắt đầu truy tìm loại cảm giác tâm linh vừa mới sinh ra lúc nãy.


Cho đến tận bây giờ Lăng Tiêu vẫn tưởng chữ niết bàn trong Niết Bàn Trọng Sinh là niết bàn trên cơ thể của mình, hoặc là niết bàn trong tâm hồn, ví dụ như tâm chết, tâm ý nguội lạnh…Nhưng hắn lại không ngờ mình khổ sở lắm mới tu luyện đến tầng thứ tám Đại Tự Tại Tâm Kinh mà lại phải phế bỏ đi tất cả, lúc đó hắn sẽ trở thành bộ dạng gì đây?


Sâu trong tận đáy lòng Lăng Tiêu vẫn một mực chối bỏ loại tình cảnh này. Điều này sợ rằng ngay chính bản thân Lăng Tiêu cũng không thể phát hiện ra được.


Sao lại làm như vậy được? Đã có ai gặp được kẻ nào chủ động tán đi công lực của mình chưa?


Nhưng trong đầu Lăng Tiêu lại lóe lên một tia linh cảm, mình phải đem tất cả những gì đã tu luyện đến tầng thứ tám Đại Tự Tại Tâm Kinh quên sạch đi. Đạt đến mức độ trong đầu vô kinh, trong lòng vô kinh, thậm chí còn có thể nhìn thấu tất cả bản chất của sự vật, nhìn thẳng vào bản chất. Dù là Đại Tự Tại Tâm Kinh hay bất kỳ một thứ nội công tâm pháp nào đó, xét cho cùng thì cũng chỉ là một loại phương pháp tu luyện cho tâm mà thôi.


Chỉ có thể tu luyện đạo tâm trở nên rực rỡ, trở thành một kiện pháp bảo không gì phá vỡ nổi thì mới có thể làm cho tâm ma không còn bất kỳ cơ hội nào có thể ảnh hưởng đến mình, chỉ như vậy mới được xem là một người tu chân thật sự.


Lăng Tiêu khoanh chân ngồi trên một tảng đá bên cạnh hồ nước trong thế giới của Hàm Hàn Bảo Đỉnh, hắn đang tập trung tâm thần một cách cao độ. Mặt nước trong hồ lúc này lại liên tục nổi lên những bọt khí, mà tốc độ của những bọt khí trong hồ lại càng lúc càng nhanh. Mãi đến khi trên mặt nước bùng lên từng cơn sóng, một cái đầu khổng lồ xuất hiện bên trên, hai con mắt cực lớn đột nhiên được mở ra rồi nhìn về phía Lăng Tiêu.


Dần dần tất cả những sinh vật trong thế giới của Hàm Hàn Bảo Đỉnh đã trải qua rất nhiều năm hun đúc, đã sớm trở thành những động vật có linh tính. Lúc này toàn bộ động vật đều tụ tập về phía Lăng Tiêu, trong đám này cũng có Kim Hổ thực lực đã trở nên thâm sâu khó lường.


Đôi mắt Kim Hổ tràn đầy những luồng hào quang nóng hừng hực nhìn thẳng vào chủ nhân, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hâm mộ. Hắn thầm nghĩ:


-Khi nào mình có thể đạt được đến cảnh giới của chủ nhân thì cuộc đời này đã không còn phải tiếc nuối nữa rồi.


Khi tâm thầm Lăng Tiêu chìm sâu vào trong cảm ngộ thì loại khí tức tự nhiên được bùng ra trên cơ thể cũng càng ngày càng đậm. Đồng thời các loại động vật đang tụ tập bên cạnh hắn cũng đã nhiều không đếm xuể.


Sau nhiều năm phát triển tự nhiên, thế giới trong đỉnh đã hoàn toàn trở thành một thế giới thu nhỏ. Mặt trời nhỏ do năng lượng tạo thành kia cũng đã bắt đầu có quỹ đạo của riêng mình, mặt trời mọc, mặt trời lặn…Đã càng ngày càng tiếp cận với thế giới bên ngoài.


Lăng Tiêu có chút đạo muốn truyền bá, muốn giảng kinh, nhưng chuyện này cũng không cần thiết. Hiện nay Lăng Tiêu cũng chỉ được coi là người đến sau, trên thực tế thì cho dù hắn đồng ý mở miệng giảng kinh thì cũng có rất nhiều loại động vật nghe không hiểu.


Giống như một loại âm nhạc không hạn chế quốc gia vậy, mọi người đều có chung nhu cầu chạy theo cái đẹp. Đạo cũng giống như vậy, khi Lăng Tiêu tu luyện thì bùng ra loại khí tức làm cho tất cả những sinh vật trong thế giới này cảm thấy hưng phấn hơn so với âm thanh của tự nhiên.


Lúc này công pháp Đại Tự Tâm Kinh Lăng Tiêu tu luyện đã bắt đầu liên tục được tán đi, tầng thứ bảy…Quá Khứ Vị Lai, tầng thứ sáu…Nhất Thiết Vô Ngã…Tầng thứ ba, Siêu Việt Chúng Sinh, tầng thứ nhất…Ta Quan Chúng Sinh. Khi đến tầng cuối cùng, trong đầu Lăng Tiêu đột nhiên nổ ầm lên một tiếng, tất cả công pháp Đại Tự Tại Tâm Kinh sau nhiều năm tích lũy đã bị tán đi trong nháy mắt.


Nhưng điều làm Lăng Tiêu cảm thấy kinh hoàng chính là tuy công lực của Đại Tự Tại Tâm Kinh đã hoàn toàn biến mất, nhưng hắn vẫn còn giữ lại được cảnh giới cắt dứt nhân quả của tầng thứ tám.


-Thế này là sao?


Trong lòng Lăng Tiêu lại đột nhiên xuất hiện một vùng đen tối.


Đúng lúc này một tia sáng lóe lên trong không gian đen tối của Lăng Tiêu, giống như một quả pháo hoa đột nhiên bùng nổ.


các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé


cám ơn trước


Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng


Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom