• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ngạo Kiếm Lăng Vân (5 Viewers)

  • Chương 671

Nhóm dịch: Võ Gia Trang


Gia tộc Catherine ở toàn bộ Đông Châu mả nói, người biết bọn họ cũng không nhiều, tự nhiên cũng không quá nổi danh, nhưng từ mấy vạn năm trước, giữa tất cả các người luyện võ cao cấp của Đông Châu và trong nội bộ các đại môn phái đại thế gia lại lưu truyền một câu nói như sau: “Không được trêu vào người của gia tộc Catherine.”


Cho tới bây giờ có rất nhiều người căn bản là không hiểu rõ ý nghĩa của những lời này, Nhưng điều này cũng không ngăn bọn họ khi gặp người của gia tộc Catherine sẽ nhớ tới những lời này.


Còn gia tộc Catherine vẫn luôn ở Hắc Hải thành ở tận cùng của Đông Hải, rất ít khi ra khỏi phạm vi thế lực của họ. Cho nên tới bây giờ, đã rất ít người còn có thể nhớ rõ những lời này. Cho dù nhớ rõ, cũng gần như không ai đem những lời này để vào trong lòng. Tất cả đều cho rằng, có lẽ năm đó gia tộc ở Đông Châu Hắc Hải thành này đã từng sinh ra một nhân vật xuất chúng. Hắn có thực lực cường đại làm cho người ta run rẩy…..


Trên thực tế, bản lĩnh riêng của gia tộc Catherine cũng cực kỳ thần kỳ, bản lĩnh truy tung…….


Phàm là người mà gia tộc Catherine đã để ý, cho dù chạy tới chân trời góc biển, cũng bị họ bắt trở về! Mà gia tộc Catherine thì gần như tất cả mọi người đều có bản lĩnh biến thái này!


Thử nghĩ mà xem, nếu có người chọc tới bọn họ, trừ phi có thể đem toàn bộ người của gia tộc Catherine giết sạch. Nếu không cứ chờ bọn họ truy sát mãi không ngừng đi!


Cho dù thực lực không bằng ngươi, những thứ bãn lĩnh này làm cho cuộc sống hàng ngày của người ta lúc nào cũng bất an. Điều này quả thật khiến cho ngay cả cường giả hùng mạnh cũng kiên kị, cho nên mới lưu truyền một câu như vậy.


May mắn rằng gia tộc Catherine vẫn luôn luôn khiêm tốn, cũng không chủ động đi gây chuyện, cũng không thay người khác truy tung. Nếu không, gia tộc bọn họ hoặc là đã sớm trở nên cực kỳ huy hoàng rực sáng hào quang trên khắp Thánh Vực, hoặc sớm đã bị người ta diệt sạch.


………. ………..


Khi Julie lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tiêu, trong lòng đã có linh cảm rằng người này có chút bất thường. Đầu tiên là diện mạo đặc thù của Lăng Tiêu khiến nàng có chút mê muội. Cũng không phải là thích, chỉ là trong mắt người da trắng như nàng, người tóc đen này dường như có một sức hút đôc đáo. Khí tức trên người kẻ này khiến nàng bất giác muốn gần gũi hắn.


Cho nên, Julie luôn luôn bướng bỉnh, tinh thần trượng nghĩa quá thừa mới có thể quản chuyện không đâu của hai tên khốn khiếp kia. Kỳ thật nàng đã sớm không vừa mắt hai tên khốn khiếp kia. Nhất là tên đại pháp sư Kiệt Khắc. Vừa mới rồi thậm chí nàng còn oán giận trong lòng vì sao người chết không phải là tên khốn khiếp Kiệt Khắc đó! Lần nào hắn cũng nấp ở phía sau giở trò. Còn tên kia thì ngu ngốc hồ đồ, bị Kiệt Khắc đẩy ra trước mang tiếng ác nhân.


Dù sao cái tên Kiết Khắc và cái tên bị Lăng Tiêu đánh chết kia, xú danh của hai người bọn chúng đều vang vọng khắp Hắc Hải thành. Nếu không phải người ta kiêng kị thế lực phía sau hai người bọn chúng thì hai tên khốn khiếp này sớm không biết bị người ta giết chết bao nhiêu lần.


Cho nên lúc Julie đem Lăng Tiêu đưa vào nhà giam đã lưu lại ấn ký độc môn của gia tộc Catherine trên người Lăng Tiêu. Nàng tin chắc rằng bất kể Lăng Tiêu chạy đến đâu, nàng đều có thể tìm được hắn! Ở trong lòng Julie, phạm vi Hắc Hải thành cũng đã cực kỳ rộng lớn lắm rồi. Còn toàn bộ Đông Châu lại lớn đến mức trong lòng nàng chắng có chút khái niệm nào cả! Nhưng làm sao nàng có thể ngờ được, người đầu tiên nàng để lại ấn ký lại không phải là người Đông Châu! Khi nàng muốn tìm Lăng Tiêu, thì đã chỉ còn mỗi cảnh mà người thì đã biến mất phương nào.


………. ………


Lăng Tiêu chưa từng nghĩ rằng phải ở lại Hắc Hải thành quá lâu. Tuy rằng ở đây Tiểu Yêu tìm lại được một phần trí nhớ của nàng, nhưng Lăng Tiêu cũng không thấy Hắc Hải thành có gì đáng giá để giữ chân mình.


Lăng Tiêu lên đường, chân đạp Tiểu Yêu mà ngự kiếm phi hành. Đồng thời, Tiều Yêu cũng kể lại cho Lăng Tiêu nghe, nàng tìm được một vài tin tức từ phần trí nhớ vụn vặt này.


Khiến Lăng Tiêu kinh ngạc chính là thân thế thần bí và li kỳ của Tiểu Yêu mà phần trí nhớ vụn vặt này còn lưu lại!


- Chủ nhân, trạng thái bây giờ của ta không phải là trạng thái thật sự của ta. Bản thể cùa ta đang ngủ một giấc ngủ vĩnh hằng ở một nơi cách đây rất xa! Nếu muốn tìm bản thể cùa ta, chủ nhân nhất định phải đến Thần Giới viễn cổ.


- Bản thể của ngươi? Thần Giới viễn cổ?


Mặc dù Lăng Tiêu là người tu chân, nhưng nghe thế vẫn cảm giác truyện thần thoại trong sách xưa.


- Đúng vậy, bản thế của ta là một yêu thú vô cùng lớn! Thực lực mạnh hơn bây giờ vô số lần!


Thanh âm dịu dàng, khuôn mặt vui vẻ của Tiếu Yên khiến cho người ta thật khó có thể tưởng tượng rằng yêu thú khổng lồ bản thế của nàng kia sẽ có hình dạng như thế nào. Tiểu Yêu đứng bên cạnh Lăng Tiêu trong lúc phi hành tốc độ cao tạo thành cái bóng mờ mờ ảo ảo, nói tiếp:


- Còn nói về Thần Giới viễn cổ, ta cũng không biết nó ở địa phương nào. Chỉ biết rằng nơi đó hoàn toàn khác Thần Giới trong mắt người Thánh Vực! Chúng thần trong thần giới viễn cổ đều có pháp lực cường đại! Còn ta năm đó là khi chiến đấu với một người cường đại thì bị thương. Bản thể lâm vào giấc ngủ vĩnh hằng, còn linh hồn vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Trong đó có một mảnh tàn hồn cùng với máu của ta rớt xuống một khối thép thiên thạch. Cũng không biết qua bao nhiêu năm tháng, khối thép thiên thạch kia bị dùng chế tạo làm binh khí, Trước nay ta đã qua tay rất nhiều người, chỉ có chủ nhân có thể phát ra khí tức khiến Tiểu Yêu thoải mái, cho nên Tiểu Yêu liền chọn chủ nhân.


Lăng Tiêu nghe xong, không kìm nổi hỏi Tiểu Yêu:


- Năm đó ngươi chiến đấu với ai?


- Thực xin lỗi chủ nhân, trong trí nhớ của ta không có hình dáng của người kia!


Ta chỉ nhớ rõ đã cùng người ta chiến đấu qua! Ta thậm chí còn không nhớ rõ hình dáng mình tột cùng là cái gì! Chỉ có thể tìm được những mảnh tàn hồn của ta mới có thể khiến ta hoàn toàn khôi phục bình thường.


Hôm nay Tiểu Yêu nói nhiều hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa còn mang theo chút cô đơn lạnh lẽo trong câu nói, làm cho Lăng Tiêu có tâm ý tương liên với không khỏi có chút đau lòng, ôn hòa nói:


- Tiểu Yêu, ngươi cũng không cần phải nghĩ nhiều, nếu có thể tìm được phần trí nhớ thứ nhất thì nhất định có thể tìm được phần thứ hai! Nếu tìm khắp Thánh Vực mà không thể tìm đầy đủ thì chúng ta sẽ đi Thần Giới tìm kiếm!


Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Yêu đã long lanh lệ, nhẹ giọng nói:


- Cám ơn chủ nhân.


Nói xong hóa thành một quần sáng máu hồng chạy vào đan điền cuả Lăng Tiêu tu


luyện.


Yêu Huyết Hồng Liên kiếm tuy rằng không phải bổn mạng pháp bảo của Lăng Tiêu nhưng trong suy nghĩ của Lăng Tiêu. Vị trí của Tiểu Yêu không hề kém hơn Hàm hàn bảo đỉnh chút nào. Thậm chí nếu quả thật gặp chuyện khiến Lăng Tiêu chọn một trong hai, thì Lăng Tiêu khẳng định rằng thà là mình trọng thương chứ không vứt bò Tiểu Yêu!


Điểm ấy Lăng Tiêu hiểu được. Tiểu Yêu cũng hiểu được.


Tiểu Yêu tuy rằng không nhớ rõ mình có bao nhiêu mảnh tàn hồn nhưng có lẽ số lượng cũng không ít. Sau khi dung hợp thêm một phần trí nhớ Tiểu Yêu có thêm một khả năng mới, đó là nếu có linh hồn nằm cách đó mười vạn dặm, Tiểu Yêu có thể cảm giác được.


Đây là bản lĩnh khiến cho Lăng Têu có đôi chút bội phục và hâm mộ!


Đại Tự Tại Tâm Kinh tần thứ chín đại thành khiến Lăng Tiêu tràn trề hi vọng vào tương lai. Cho dù bên trong Thánh Vực còn có rất nhiều người có thể chiến thắng mình nhưng Lăng Tiêu cũng không quan tâm. Hắn còn trẻ, còn có thời gian để nâng cao chính mình!


Đi qua nhiều nơi, hiểu biết của Lăng Tiêu đối với cường giả chân chính ẩn cư trong Thánh Vực không xuất hiện trước mặt người đời, càng nhiều.


Ba cảnh giới người luyện võ gọi là tiên thiên, tu luyện giả, đại viên mãn chỉ là danh xưng do hầu hết người trong Thánh Vực tán thành mà thôi. Còn có một bộ phận cũng tương đối nhiều người căn bản là tán thành và cũng không quan tâm đến ba loại cảnh giới này!


Tỷ như Diệp Thiên! Tỷ như Julie hoạt bát……Còn có rất nhiều cường giả ẩn cư không muốn xuất hiện trước người đời. Bọn họ căn bản là không quan tâm đến cái gì gọi là đại viên mãn. Ở trong lòng những người này tiền kiếp thần có lẽ còn có chút hứng thú. Hậu kiếp thần mới thực sự là đỉnh cao mà bọn họ vươn tới!


Tuy rằng Lăng Tiêu cũng không thể hoàn toàn hiểu hết mọi chuyện. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Lăng Tiêu suy đoán rằng bên trong Thánh Vực quả thật còn có nhiều người mạnh hơn hắn!


Điều này cũng chẳng có gì là mất mặt. Nếu quả thật đường đường một Thánh Vực mà không thể tìm nổi một người có thực lực mạnh hơn Lăng Tiêu, thì đó mới là điều không tưởng!


Lăng Tiêu tuy rằng ngông cuồng nhưng không kiêu ngạo.


Lăng Tiêu sắp xếp lại những việc mà mình muốn đi làm. Thứ nhất rời khỏi môn phái đã rất nhiều năm, Lăng Tiêu chuẩn bị quay về. Thời gian trước có người truyền âm, nói sau nhiều năm tiến hành nghiên cứu bình hành truyền trống trận rốt cục cũng đã thành công! Điều này nghĩa là, nếu Lăng Tiêu đồng ý, hắn có thể thiết lập truyền trống trận bất cứ chỗ nào trong Thánh Vực, sau đó để cho Thục Sơn phái nắm giữ truyền trống trận, điều này không chỉ mang tới cho Lăng Tiêu tiền tài và thanh danh mà còn có rất nhiều cường giả xưa nay ẩn cư không biết mặt! Đó mới chính là điều trọng yếu!


Thứ hai, nếu đã biết hầu hết thân thế của Tiểu Yêu là như thế, vậy việc đi tìm toàn bộ những phần trí nhớ còn thiếu của Tiểu Yêu cũng là việc mà Lăng Tiêu tất nhiên phải làm!


Thứ ba là Lăng Tiêu từ Mạnh gia cảm nhận được một cỗ khí tức kỳ quái. Suy nghĩ kiến lập quốc gia cứ không ngừng lẩn quẩn trong đầu Lăng Tiêu, bị Lăng Tiêu áp chế, lại bùng lên, lại áp chế!


Lăng Tiêu biết, trước mắt bằng vào thực lực tổng thể của Thục Sơn phái, đừng nói lập quốc, cho dù đứng vững ở Nam Châu liên minh hay là Tôn gia đại biều cho Nam Phương liên minh cũng sẽ không ngồi nhìn Thục Sơn phái lớn mạnh, nhất định sẽ ra sức chèn ép.


Đã bao năm rồi, Thánh Vực chưa từng xuất hiện một quốc gia. Điều này có quan hệ trực tiếp với các đại gia tộc. Chỉ cần có một chút mầm mống manh nha xuất hiện thì ngay lập tức sẽ bị các đại gia tộc dập tắt. Cho dù là dân chúng bình thường của Thánh Vực cũng không được phép có ý nghĩ này!


Mục đích lần nà bôn ba của Lăng Tiêu cũng đã hoàn thành hơn phân nữa. Đại Tự Tại Tâm Kinh rốt cục hữu kinh vô hiểm(CBRO: kinh hãi mà không có nguy hiểm) đạt tới cảnh giới tầng thứ chín.Người tu chân thực lực trên độ kiếp kỳ mỗi lần đề thăng đều thật cẩn thận để dẫn đến thiên kiếp ngoài ý muốn. Kỳ thật cho dù là Lăng Tiên hiện tại tâm huyết dân trào, nghĩ đến đô kiếp, thấy cũng không phải là chuyện không có khả năng.


Chẳng qua hắn không ngốc đến mức tiến hành độ kiếp lúc này?


Lăng Tiêu ngự kiếm phi hành, tốc độ tương đối mau, căn bản là không phải người bình thường có khả năng đuổi theo. Cho nên có rất nhiều người ngẩn đầu lên cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng xẹt ngang qua không trung mà thôi.


Lăng Tiêu mất thời gian là sáu tháng thì đi đến Song Châu quận. Thăm lại chốn cũ, nhớ đến rất nhiều chuyện xưa, trong lúc Lăng Tiêu tâm tư trào dâng, liền tìm một quán rượu nhỏ đi vào ngồi xuống. Nghe thấy người bên cạnh nhỏ giọng bàn tán:


- Nghe nói gì chưa? Thanh thần hội tấn công Thục Sơn phái!


- Ta đương nhiên nghe nói rồi. Ta còn nghe nói Thanh thần hội này là một môn


phái vừa xuất hiện, thực lực cường đại kinh người. Tùy tiện một thành viên cũng có thực lực cảnh giới đại viên mãn………………………
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom