• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ngạo Kiếm Lăng Vân (3 Viewers)

  • Chương 670

Nhóm dịch: Võ Gia Trang


Sự tịch mịch đó trong nháy mắt khiến Lăng Tiêu cảm thấy mình mất hết can đảm.


Pháo hoa rực sáng thế giới nội tâm của Lăng Tiêu, khiến sự cô tịch càng lan tỏa khắp trái tim hắn mà chẳng kiêng nể gì. Sự tịch mịch chỉ tấn công trong nháy mắt đã khiến đạo tâm vốn được Lăng Tiêu tu luyện đến mức vững vàng như vách sắt tường đồng chợt nứt ra rồi hình thành vô số vết rạn chạy dài.


Ba!Dường như có một tiếng vỡ trong trẻo vang lên. Tất cả tầng phòng nhiều năm qua Lăng Tiêu đã gia cố cho đạo tâm như tảng đá đã phủ rêu phong hàng trăm năm, nhìn thì cứng rắn vô cùng, nhưng thực tế chỉ cần một trận gió là tan thành cát bụi. Cát tầng phòng hộ trong giây lát biến mất!


Ở đó, chỉ còn lại một trái tim đỏ tươi đang đập thình thịch.


Một trái tim bình thường! Khôgn có gì kỳ lạ!


Trái tim người tu chân theo tu vi không ngừng thâm hậu mà dần biến thành đạo tâm. Ngoài ra còn có căn nguyên lực và tín ngưỡng lực của người tu chân hòa quyện lại bảo hộ đạo tâm. nếu tu luyện đủ cao thân, sẽ có pháp tắc lực bảo hộ đạo tâm. Nếu bị ngoại vật quấy nhiễu, tỷ như tâm ma, pháp tắc lực sẽ trảm sát tâm ma!


Bởi thế người tu chân đều có tâm pháp của riêng mình, tu luyện đạo tâm, rèn luyện tâm cảnh! Tu chân Giới thường có người tu chân xuống núi vào đời tu luyện. Đó là vì để cho đạo tâm được củng cố, tránh chở thời khắc mấu chốt, bị ngoại vật tâm ma quấy nhiễu mà tẩu hỏa nhập ma.


Còn Lăng Tiêu giờ này khắc này, lớp phòng ngự nhiều năm tu luyện kia như là một đống ngói bị cự thạch đánh vỡ vụn, yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một kích! Nếu lúc này Lăng Tiêu sinh ra tâm ma, thì chính là cơ hội tốt nhất để gặm nhấm đạo tâm của hắn!


Chỉ có điều bao nhiêu năm qua Lăng Tiêu đã trải qua đủ thất tình lục dục, long đong lận đận, sớm đã nhìn thấu việc đời. Tâm ma tầm thường làm sao có thể quấy nhiễu đến tâm thần của hắn?


Mà Lăng Tiêu lúc này cũng muốn mở tầng phòng hộ này ra, khóe miệng hơi nhếch lên, cả ngươi đột nhiên trầm tĩnh lại, toàn bộ tâm thần hoàn toàn buông ra.


Buông ra nghĩa là gì? Nghĩa là lúc này nếu có người tinh thần lực hơi cường đại một chút là có thể thoải mái thông qua tinh thần thức hải của Lăng Tiêu, xâm nhập tinh thần của Lăng Tiêu, nhẹ thì có thể nhìn trộm những suy nghĩ trong lòng Lăng Tiêu, nặng thì thậm chí có làm Lăng TIêu trọng thương, dễ dàng biến hắn thành một kẻ ngu ngốc.


Đơn giản mà nói, Lăng Tiêu lúc này giống như một con dê béo đang đi lạc trong rừng rậm. Không có năng lực phòng ngự. Bất cứ một con thú ăn thịt nào cũng có thể ăn thịt hắn.


Nhưng nơi này là thế giói trong đỉnh. Trong thế giới này, căn bản là không có bất cứ kẻ nào có thể hãm hại Lăng tiêu.


Cùng lúc đó, ngay trong nháy mắt Lăng Tiêu hoàn toàn buông thả tâm thần, một đạo hào quang chiếu thẳng lên trời bắn ra từ trên người Lăng Tiêu, một tiếng hót lảnh lót vang lên lồng lộng, làm cho tất cả sinh vật trong thế giới trong đỉnh đều câm như hến. Ngay cả Nã Đa Khắc cường đại nhất thế giới trong đỉnh cũng đột nhiên ngóc đầu dậy khỏi thiên trì, hai con mắt cảnh giác nhìn về phía Lăng Tiêu, nhìn chằm chằm con chim bảy màu đang tỏa sáng hào quang đến trời cao cuối chân trời.


Phượng hoàng.


Lăng Tiêu không mở mắt, cũng không có nghĩ gì cả, nhưng một bóng phượng hoàng lại từ từ xuất hiện trong đầu Lăng Tiêu.


Cái gọi là niết bàn... hóa ra, lại đơn giản như thế này.


Làm được rồi tự nhiên là đơn giản. Nhưng thử hỏi, có ai đủ can đảm buông toàn bộ tâm thần ra, triệt hạ tất cả phòng hộ? người luyện võ càng tu luyện đến cảnh giới càng cao, sự ỷ lại vào các loại sức mạnh của mình càng thêm nghiêm trọng.


Tựa như một người bình thường, hắn có thể nghênh ngang, hoàn toàn không bố trí phòng vệ đi trên đường. Nhưng một gã người luyện võ thực lực rất mạnh, lại không lúc nào không chú ý biến hóa chung quanh. Chỉ cần có nguy hiểm là có thể có phản ứng kịp thời.


Cho nên, càng là người cường đại, đối với bọn họ mà nói, chữ "buông" càng khó.


Toàn thân phượng hoàng bảy màu tỏa ra hào quang chói mắt. Nó bát đầu bay lên, không quá cao cũng không quá xa. Sau đó bay vòng quanh Lăng Tiêu vài vòng rồi lại phát ra một tiếng kêu vang dội. Lăng Tiêu bỗng nhiên mở to mắt, nhìn phượng hoàng khẽ mỉm cười, miệng nhẹ giọng thì thầm:


- Niết bàn tái sinh, hóa ra... là phượng hoàng hộ thể.


Lăng Tiêu nói xong, phượng hoàng bảy màu đang bay trên bầu trời thế giới trong đỉnh bỗng nhiên hóa thành một đạo hào quang, chui vào người Lăng Tiêu. Lăng Tiêu nhìn kỹ bên trong, chỉ thấy trên mặt trái tim đỏ tươi có một con phượng hoàng bảy màu đang bám vào.


Phượng hoàng mở hai cánh, ôm trọn trái tim Lăng Tiêu vào lòng, hai mắt nhấp nháy, xinh đẹp không thể tả.


Lăng TIêu không kìm nổi đứng dậy, ngửa mặt lên trời thét dài.


...


- Thằng này, kêu gào gì mà như quỷ khóc ma tru. Khó nghe muốn chết.


Ngay khi lăng Tiêu bản tôn vì đột phá mà hưng phấn ngửa mặt lên trời thét dài, từ các phòng giam sát vách bỗng nhiên truyền đến vài tiếng mắng. Ngay sau đó, lại có không ít người mắng theo.


- Nơi này từ khi nào chứa chấp một thằng điên như vậy? Thật sự là phiền muốn chết, làm ầm ĩ phá mộng đẹp của đại gia.


- Hôm nay ta thấy có người mang theo một người vào phòng giam bên cạnh, không biết hắn có lai lịch thế nào?


Có người nói mơ hồ.


Lăng Tiêu nghe những tiến bàn tán xôn xao từ các phòng giam bên cạnh truyền tới, trên mặt vẫn không có biểu tình gì. Cho tới bây giờ hắn vốn chưa từng vào tù. Nhập thể tu luyện để hiểu rõ này thế gian nhân tình thế thái, có cơ hội vào nhà tù thăm thú một phen cũng không phải là chuyện xấu. Tuy nhiên, Lăng Tiêu vào đây chỉ là kế sách tạm thời. Dù gì đi nữa hắn cũng không thể ngồi ngay bên đường ngồi tiến hành tu luyện và đột phá. Lại nghĩ đến cô gái bắt mình nhốt giam, có lẽ cũng không phải là người xấu. Mình còn hủy bảo kiếm của người ta nữa chứ. Thanh kiếm kia của cô gái cũng thực sự là một cây kiếm tốt.


Đáng tiếc là, tuy Lăng Tiêu nghĩ vậy, nhưng cũng không có suy nghĩ bồi thường cô gái kia. Có tinh thần trượng nghĩa không có gì sai, nhưng tinh thần trọng nghĩa thừa quá thì sẽ chẳng còn hay ho gì nữa cả. Cái hư danh này khiến Lăng Tiêu cảm thấy có chút buồn cười. Nói dễ nghe là có khí phách. Nói khó nghe chính là không phân biệt được thị phi.


Nếu đã đột phá, Lăng Tiêu cũng chẳng muốn tiếp tục ở lại chỗ này. Đi đến cửa phòng giam, Lăng Tiêu vừa mới vươn tay thì trong giây lát ánh mắt đã nhìn thẳng về một tên đang đứng trong một góc phòng giam bên cạnh.


Lúc này chợt nghe gặp một tiếng thét kinh hãi từ phòng giam bên cạnh truyền đến, mọi người nhanh chóng bu lại xem tạo nên một hồi hỗn loạn. Lăng Tiêu nhìn khe hở nhỏ trên song sắt phòng giam, khóe miệng hơi giật giật, sau đó vươn tay. Song sắt to bằng cánh tay ở cửa phòng giam dễ dàng cong vòng. Song sắt này bên trong đã pha mảnh huyền thiết, cứng rắn vô cùng đột nhiên trở nên mềm nhũn như cọng mì. Chúng lập tức mềm oặt đi, biến thành hình thù rất kỳ quái. lăng Tiêu theo khe hở thong thả bước ra ngoài.


Đám người đang vây quanh một tên đang té nằm trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, người co giật, nghe thấy tiếng động ở cửa phòng giam bèn quay đầu lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Tiêu đi qua. Cả đám đều sững sờ như con rối bằng gỗ chẳng biết gì nữa cả. Bọn họ không thể tưởng tượng nổi cánh cửa kia ngay cả cao thủ siêu cấp cảnh giới tu luyện giả cũng không thể phá vỡ, người thanh niên này làm như thế nào mở ra? Chẳng lẽ hắn đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn?


Lăng tiêu bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn mọi người trong phòng giam, đột nhiên dựng ngón trỏ tay phải lên, đặt lên môi, làm động tác khẽ suỵt một tiếng, sau đó nhếch miệng, cười vô cùng vui vẻ, rồi cứ như vậy mà đi ra ngoài.


Mãi đến khi Lăng TIêu đi khuất bóng, đám người này mới có người sực tỉnh, điên cuồng lao tới cửa, la lớn:


- Mang chúng ta đi với. Mang chúng ta đi...


Phòng giam có rất nhiều buồng, căn buồng giam giữ Lăng Tiêu là buồng nằm bên trong cùng. Cho nên ngay khi Lăng Tiêu đi ra, gần như tất cả mọi người hai bên đường đi đều biết đã xảy ra chuyện gì, đều xôn xao lên. Một đám nhào vào cửa phòng giam, vươn tay ra. Người sau đè người trước.Người trước bị đè sát mặt vào song sắt cứng rắn vô cùng, khuôn mặt méo mó chẳng ra hình thù gì nhưng vẫn hô to:


- Cứu ta.


Những người này là ai, vì sao bị giam ở trong này, lăng Tiêu chẳng có chút hứng thú nào để đi tìm hiểu, càng không có suy nghĩ cứu những người này ra trong đầu. bởi vì trên đường Lăng Tiêu đi ra, một cỗ khí tức tà ác bao phủ toàn bộ nhà giam. Không thể nói ở đây khôgn có ai là tốt, nhưng ít ra, người ác chiếm đại đa số.


Lăng Tiêu vừa mới ra tới cửa, có lính canh trông thấy hắn, trong mắt lộ ra thần sắc vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Bọn họ canh giữ nhà tù này rất nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người nào có thể trốn ra ngoài. Hơn nữa bọn họ đều nhận ra người này chính là vừa mới bị Julie đại tiểu thư tự tay bắt vào. Hơn nữa cũng nghe nói người này rất mạnh, nhưng kinh mạch đều bị phong tỏa, không thể xuất ra chút sức mạnh nào. mạc dù vậy đám lính canh ngục vẫn bị cảnh cáo, không được trêu chọc người nọ, bởi vì người nọ không phải loại người mà thứ thấp kém như bọn họ có thể trêu chọc vào.


Bọn họ đều nghe lời, không đi trêu chọc người nọ, nhưng người nọ lại tự mình chạy ra.


- Dừng... dừng lại.


Một tên lính canh trong lòng run sợ nhưng vẫn ngăn Lăng tiêu lại. Bàn tay nắm chuôi kiếm hơi có chút run run, trong lòng tuy vẫn bảo là không cần hoảng, nhưng trái tim chưa từng trải lại đang bán đứng hắn, khiến ời hắn nói ra cứ lắp ba lắp bắp.


Lăng Tiêu cũng chẳng thèm dừng bước. Mấy tên lính canh thực lực kém cỏi căn bản là chẳng đem lại chút hứng thú nào cho Lăng Tiêu.


Mắt thấy Lăng Tiêu đi tới, hai tên lính canh này cản không dám cản, thả không dám thả, ngay khi đang vô cùng khó xử, đột nhiên nghe thấy từ xa xa truyền tới thanh âm phẫn nộ:


- Chính là hắn. Giết huynh đệ của ta, lại đoạt pháp trượng của ta. Sao hắn có thể đi ra ngoài?


Một thanh âm khác giận dữ hét:


- Là ngươi giết con ta? Đi chết đi!


Ngay khi lời này vừa vang lên có một cơn lốc hùng mạnh quét về phía Lăng tiêu. Trên mặt đất, một khối cự thạch to bằng cái thớt như một chiếc lá bị cơn lốc xoáy cuốn bay, vần vũ lao tới.


Đối diện có một người cầm kiếm, đứng giữa không trung múa kiếm, một cỗ lực lượng rót vào trong lốc xoáy, khiến cho sức gió càng mạnh, càng thêm hung mãnh.


Trong nháy mắt đã đến bên cạnh Lăng Tiêu. Lăng Tiêu lơ đễnh khoát tay, lốc xoáy kia không ngờ khựng lại rồi hướng tới đám người kia cuốn ngược trở về.


Từ phía đối diện truyền tới những tiếng hô kinh hãi. Còn Lăng Tiêu thì chẳng nói chẳng rằng đột nhiên biến mất.


Xa xa cách đó mấy ngàn thước, trên tầng cao nhất của một tòa tháp có một nữ nhân đang đứng. Nàng chính là đại tiểu thư nhà Catherine, viên minh châu của thành Hắc Hải. Nàng đứng đó nhìn những chuyện đang xảy ra bên này.


Lúc này trong ánh mắt của nàng đầy hưng phấn, giống như là đứa trẻ nhỏ phát hiện một món đồ chơi mới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom