Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
CHƯƠNG 110
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh bị một tay kéo vào thang máy, đó là thang máy dành riêng cho khách VIP cao cấp của khách sạn, bên trong không có camera.
Mà những camera khác của khách sạn đều không quay được hình ảnh của Nhan Nhã Tịnh đi ra từ thang máy.
Đôi mắt của Lưu Thiên Hàn hằn tia máu anh nhìn camera giám sát trước mặt, gằn từng câu từng chữ ra lệnh với Nhạc Dũng: “Ra lệnh xuống, cho dù đêm nay phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra cô ấy cho tôi!”
Người kéo Nhan Nhã Tịnh vào thang máy là Tô Thái An.
Tối qua mọi chuyện không thuận lợi, tuy rằng Tô Thái An chịu thất bại nhưng không hoàn toàn bỏ cuộc.
Anh ta là người thông minh lanh lợi, cũng là một người khéo léo biết tiến biết lùi, anh ta biết, dựa vào thế lực của nhà họ Tần, muốn chiếm được hạng mục mà nhà họ Lưu bao thầu ngoài kia là khó càng thêm khó, để Nhan Nhã Tịnh giúp thổi gió bên tai Lưu Thiên Hàn là lối tắt duy nhất để bọn họ thắng lợi.
Cho nên, anh ta vẫn luôn lén lút đi theo Nhan Nhã Tịnh, hòng tìm kiếm cơ hội nhờ Nhan Nhã Tịnh giúp đỡ.
Tô Thái An thay đổi sự kiêu ngạo tự phụ của đêm qua, thái độ của anh ta đối với Nhan Nhã Tịnh có thể nói là dịu dàng đến mức đáng sợ.
Anh ta cúi mặt xuống, ánh mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh thật sâu, cứ như lại trở thành thiếu niên dịu dàng khi đó.
Bụng Nhan Nhã Tịnh đau vô cùng, cô cảm thấy lúc này kinh nguyệt của cô đang trào ra như vỡ mạch máu, quần đã bị nhuộm đỏ hết. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà thay quần, nghỉ ngơi cho khỏe, không có tâm trạng lãng phí thời gian với Tô Thái An.
Cô mất kiên nhẫn đánh mắt liếc nhìn Tô Thái An một cái: “Tô Thái An, buông tôi ra, tôi nói rồi, xin anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Thái độ của Nhan Nhã Tịnh không tốt như vậy mà Tô Thái An cũng không tức giận, đột nhiên anh ta quỳ một gối xuống đất, trong tay giống như làm ảo thuật mà xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương: “Lấy anh nhé Nhã Tịnh!”
Nếu như năm năm trước, anh ta cầu hôn cô trước khi cô biết anh ta và Nhan Vũ Trúc lén lút hẹn hò, nhất định cô sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng bây giờ anh ta cầu hôn cô như vậy, Nhan Nhã Tịnh không cảm nhận được gì ngoại trừ sự ghê tởm và chán ghét.
Quan trọng hơn là cô hoàn toàn không tin Tô Thái An thật lòng cầu hôn cô.
Tối qua còn hận không thể giẫm cô ở dưới chân, tối nay đã diễn tiết mục cầu hôn thâm tình, nếu Tô Thái An không có hai nhân cách thì chỉ có một khả năng chính là có mưu đồ khác.
“Tô Thái An, đừng diễn kịch nữa, tôi không biết anh bỗng nhiên trở nên thân thiện là có mục đích gì, nhưng bất kể anh có mục đích gì thì tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa!”
“Nhã Tịnh, anh không có mục đích gì cả. Anh thực sự thích em! Nhã Tịnh, anh biết, tối qua anh quá kích động làm tổn thương trái tim của em, nhưng phải làm sao bây giờ, anh quá yêu em, cứ nghĩ đến việc em sinh con cho người đàn ông khác là anh không thể khống chế được mà ghen tuông! Nhã Tịnh, anh ghen, anh đố kị đến mức sắp phát điên rồi! Cho nên Nhã Tịnh, anh mới nói nhiều lời làm tổn thương người khác như vậy!”
Lúc Tô Thái An nói những lời này, dáng vẻ vô cùng chân thành, cứ như thể anh ta thật sự rất nặng tình với Nhan Nhã Tịnh vậy.
“Tổn thương người ba phần thì tự tổn thương mình bảy phần. Anh cho rằng anh làm tổn thương em như vậy thì trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn một chút, anh sẽ nhận được cái gọi là sự vui sướng của việc trả thù. Nhưng anh nhận ra anh đã sai rồi. Anh không vui. Anh không vui một chút nào cả. Ngược lại, anh lại càng đau lòng hơn!”
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh bị một tay kéo vào thang máy, đó là thang máy dành riêng cho khách VIP cao cấp của khách sạn, bên trong không có camera.
Mà những camera khác của khách sạn đều không quay được hình ảnh của Nhan Nhã Tịnh đi ra từ thang máy.
Đôi mắt của Lưu Thiên Hàn hằn tia máu anh nhìn camera giám sát trước mặt, gằn từng câu từng chữ ra lệnh với Nhạc Dũng: “Ra lệnh xuống, cho dù đêm nay phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra cô ấy cho tôi!”
Người kéo Nhan Nhã Tịnh vào thang máy là Tô Thái An.
Tối qua mọi chuyện không thuận lợi, tuy rằng Tô Thái An chịu thất bại nhưng không hoàn toàn bỏ cuộc.
Anh ta là người thông minh lanh lợi, cũng là một người khéo léo biết tiến biết lùi, anh ta biết, dựa vào thế lực của nhà họ Tần, muốn chiếm được hạng mục mà nhà họ Lưu bao thầu ngoài kia là khó càng thêm khó, để Nhan Nhã Tịnh giúp thổi gió bên tai Lưu Thiên Hàn là lối tắt duy nhất để bọn họ thắng lợi.
Cho nên, anh ta vẫn luôn lén lút đi theo Nhan Nhã Tịnh, hòng tìm kiếm cơ hội nhờ Nhan Nhã Tịnh giúp đỡ.
Tô Thái An thay đổi sự kiêu ngạo tự phụ của đêm qua, thái độ của anh ta đối với Nhan Nhã Tịnh có thể nói là dịu dàng đến mức đáng sợ.
Anh ta cúi mặt xuống, ánh mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh thật sâu, cứ như lại trở thành thiếu niên dịu dàng khi đó.
Bụng Nhan Nhã Tịnh đau vô cùng, cô cảm thấy lúc này kinh nguyệt của cô đang trào ra như vỡ mạch máu, quần đã bị nhuộm đỏ hết. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà thay quần, nghỉ ngơi cho khỏe, không có tâm trạng lãng phí thời gian với Tô Thái An.
Cô mất kiên nhẫn đánh mắt liếc nhìn Tô Thái An một cái: “Tô Thái An, buông tôi ra, tôi nói rồi, xin anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Thái độ của Nhan Nhã Tịnh không tốt như vậy mà Tô Thái An cũng không tức giận, đột nhiên anh ta quỳ một gối xuống đất, trong tay giống như làm ảo thuật mà xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương: “Lấy anh nhé Nhã Tịnh!”
Nếu như năm năm trước, anh ta cầu hôn cô trước khi cô biết anh ta và Nhan Vũ Trúc lén lút hẹn hò, nhất định cô sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng bây giờ anh ta cầu hôn cô như vậy, Nhan Nhã Tịnh không cảm nhận được gì ngoại trừ sự ghê tởm và chán ghét.
Quan trọng hơn là cô hoàn toàn không tin Tô Thái An thật lòng cầu hôn cô.
Tối qua còn hận không thể giẫm cô ở dưới chân, tối nay đã diễn tiết mục cầu hôn thâm tình, nếu Tô Thái An không có hai nhân cách thì chỉ có một khả năng chính là có mưu đồ khác.
“Tô Thái An, đừng diễn kịch nữa, tôi không biết anh bỗng nhiên trở nên thân thiện là có mục đích gì, nhưng bất kể anh có mục đích gì thì tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa!”
“Nhã Tịnh, anh không có mục đích gì cả. Anh thực sự thích em! Nhã Tịnh, anh biết, tối qua anh quá kích động làm tổn thương trái tim của em, nhưng phải làm sao bây giờ, anh quá yêu em, cứ nghĩ đến việc em sinh con cho người đàn ông khác là anh không thể khống chế được mà ghen tuông! Nhã Tịnh, anh ghen, anh đố kị đến mức sắp phát điên rồi! Cho nên Nhã Tịnh, anh mới nói nhiều lời làm tổn thương người khác như vậy!”
Lúc Tô Thái An nói những lời này, dáng vẻ vô cùng chân thành, cứ như thể anh ta thật sự rất nặng tình với Nhan Nhã Tịnh vậy.
“Tổn thương người ba phần thì tự tổn thương mình bảy phần. Anh cho rằng anh làm tổn thương em như vậy thì trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn một chút, anh sẽ nhận được cái gọi là sự vui sướng của việc trả thù. Nhưng anh nhận ra anh đã sai rồi. Anh không vui. Anh không vui một chút nào cả. Ngược lại, anh lại càng đau lòng hơn!”
Bình luận facebook