Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
CHƯƠNG 111
“Nhã Tịnh, em sẽ mãi mãi không thể tưởng tượng được là anh yêu em nhiều cỡ nào đâu! Nếu không có em, trong cuộc sống của anh sẽ không có ánh sáng, năm năm em rời khỏi anh, anh sống như một cái xác không hồn! Nhã Tịnh, anh không muốn tiếp tục thống khổ như vậy nữa, anh có thể chấp nhận tất cả quá khứ không vẻ vang của em. Nhã Tịnh, cho anh thêm một cơ hội để chăm sóc em có được không?”
Nghe Tô Thái An nói những lời này, trong lòng Nhan Nhã Tịnh cười khẩy đến nỗi co giật hết lên rồi.
Cô cụp mí mắt xuống, bình tĩnh nhìn Tô Thái An quỳ một gối dưới đất.
Lúc này nhìn anh ta vô cùng dịu dàng, dường như vẫn là người thiếu niên nhẹ nhàng trong trí nhớ của cô.
Đáng tiếc, tất cả sự dịu dàng mà anh ta phô bày ra ở trước mặt cô đều là giả tạo dối trá. Ích kỷ, lăng nhăng, kiêu ngạo cường quyền mới thật sự là anh ta.
Người thiếu niên ngời ngời trong lòng cô đã chết lâu rồi, chết trong trí nhớ mười tám tuổi của cô.
Nếu như không phải bởi vì bây giờ bụng cô đau đến mức không có sức lực, đau đến mức ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy mệt mỏi thì cô nhất định sẽ không hề do dự mà xé nát cái miệng của Tô Thái An ra, bảo anh ta đừng tiếp tục làm cô ghê tởm nữa.
Nhưng bây giờ cô đau bụng quá rồi, đến chạm vào anh ta cô cũng chẳng buồn chàm.
“Nhã Tịnh, em không nói lời nào thì anh sẽ coi như em đã đồng ý nhé.” Tô Thái An hưng phấn nắm lấy tay của Nhan Nhã Tịnh, cầm nhẫn đeo vào tay cô, năm đó Nhan Nhã Tịnh một lòng một dạ yêu anh ta, anh ta biết chỉ cần anh ta tỏ ra tốt với cô, nhận lỗi với cô thì cô vẫn sẽ nộp vũ khí đầu hàng.
Nhan Nhã Tịnh mệt mỏi nhắm mắt lại: “Tô Thái An, tự mình biết mình là một phẩm chất tốt, cầu xin anh sau này đừng làm tôi ghê tởm nữa, có được không?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nói xong, trên tay Nhan Nhã Tịnh dùng sức, vùng tay ra từ trong tay của Tô Thái An.
Vẻ mặt của Tô Thái An cứng đờ, anh ta không thể nào ngờ tới được, anh ta đã làm đến bước này rồi mà Nhan Nhã Tịnh vẫn có thể thờ ơ.
“Nhã Tịnh, em vẫn đang giận anh phải không? Năm năm trước là Nhan Vũ Trúc cố ý quyến rũ anh, em phải tin tưởng anh, trong lòng anh chỉ có em thôi. Nhã Tịnh, tại sao anh không đồng ý cho anh thêm một cơ hội nữa để chăm sóc em chứ? Có phải anh phải móc trái tim của mình ra thì em mới có thể thấy rõ tấm chân tình của anh đối với em hay không?”
“Nếu em thích thì cứ móc tim ra đi!”
Một câu nói vô cùng nhẹ nhàng của Nhan Nhã Tịnh khiến lời nói phía sau của Tô Thái An lập tức bị kẹt ở cổ họng, trong nháy mắt, sắc mặt của anh ta cũng trở nên vô cùng khó coi.
Anh ta nhận sai, anh ta nhận lỗi, không phải cô nên thỏa hiệp sao? Sao cô không hành xử theo lẽ thường thế!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo mà ngẩng lên của Nhan Nhã Tịnh, Tô Thái An tức giận mắng chửi luôn “đậu xanh” ở trong lòng, nhưng vì có thể thành công lấy được dự án của nhà họ Lưu, anh ta thật sự phải kìm nén sự phẫn nộ của mình lại.
Khóe môi của anh ta hơi cong lên, cười dịu dàng mà lại cưng chiều: “Nhã Tịnh ngốc, nếu như anh thật sự móc tim ra thì làm sao mà chăm sóc cho em được đây? Nhã Tịnh, chúng ta từng nói rồi mà, chúng ta phải đầu bạc răng long. Nhã Tịnh, anh muốn cùng em đầu bạc răng long.”
Nhan Nhã Tịnh nhổ vào, “bạch đầu răng long” vô tội lắm nhé, sao lại bị tên cặn bã Tô Thái An này sỉ nhục như vậy!
Mỗi lần nói thêm một câu với Tô Thái An là Nhan Nhã Tịnh sẽ phát tởm thêm một phần, thấy thang máy cuối cùng cũng tới tầng B1, cô vội vàng đi ra ngoài thang máy.
“Nhã Tịnh, em sẽ mãi mãi không thể tưởng tượng được là anh yêu em nhiều cỡ nào đâu! Nếu không có em, trong cuộc sống của anh sẽ không có ánh sáng, năm năm em rời khỏi anh, anh sống như một cái xác không hồn! Nhã Tịnh, anh không muốn tiếp tục thống khổ như vậy nữa, anh có thể chấp nhận tất cả quá khứ không vẻ vang của em. Nhã Tịnh, cho anh thêm một cơ hội để chăm sóc em có được không?”
Nghe Tô Thái An nói những lời này, trong lòng Nhan Nhã Tịnh cười khẩy đến nỗi co giật hết lên rồi.
Cô cụp mí mắt xuống, bình tĩnh nhìn Tô Thái An quỳ một gối dưới đất.
Lúc này nhìn anh ta vô cùng dịu dàng, dường như vẫn là người thiếu niên nhẹ nhàng trong trí nhớ của cô.
Đáng tiếc, tất cả sự dịu dàng mà anh ta phô bày ra ở trước mặt cô đều là giả tạo dối trá. Ích kỷ, lăng nhăng, kiêu ngạo cường quyền mới thật sự là anh ta.
Người thiếu niên ngời ngời trong lòng cô đã chết lâu rồi, chết trong trí nhớ mười tám tuổi của cô.
Nếu như không phải bởi vì bây giờ bụng cô đau đến mức không có sức lực, đau đến mức ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy mệt mỏi thì cô nhất định sẽ không hề do dự mà xé nát cái miệng của Tô Thái An ra, bảo anh ta đừng tiếp tục làm cô ghê tởm nữa.
Nhưng bây giờ cô đau bụng quá rồi, đến chạm vào anh ta cô cũng chẳng buồn chàm.
“Nhã Tịnh, em không nói lời nào thì anh sẽ coi như em đã đồng ý nhé.” Tô Thái An hưng phấn nắm lấy tay của Nhan Nhã Tịnh, cầm nhẫn đeo vào tay cô, năm đó Nhan Nhã Tịnh một lòng một dạ yêu anh ta, anh ta biết chỉ cần anh ta tỏ ra tốt với cô, nhận lỗi với cô thì cô vẫn sẽ nộp vũ khí đầu hàng.
Nhan Nhã Tịnh mệt mỏi nhắm mắt lại: “Tô Thái An, tự mình biết mình là một phẩm chất tốt, cầu xin anh sau này đừng làm tôi ghê tởm nữa, có được không?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nói xong, trên tay Nhan Nhã Tịnh dùng sức, vùng tay ra từ trong tay của Tô Thái An.
Vẻ mặt của Tô Thái An cứng đờ, anh ta không thể nào ngờ tới được, anh ta đã làm đến bước này rồi mà Nhan Nhã Tịnh vẫn có thể thờ ơ.
“Nhã Tịnh, em vẫn đang giận anh phải không? Năm năm trước là Nhan Vũ Trúc cố ý quyến rũ anh, em phải tin tưởng anh, trong lòng anh chỉ có em thôi. Nhã Tịnh, tại sao anh không đồng ý cho anh thêm một cơ hội nữa để chăm sóc em chứ? Có phải anh phải móc trái tim của mình ra thì em mới có thể thấy rõ tấm chân tình của anh đối với em hay không?”
“Nếu em thích thì cứ móc tim ra đi!”
Một câu nói vô cùng nhẹ nhàng của Nhan Nhã Tịnh khiến lời nói phía sau của Tô Thái An lập tức bị kẹt ở cổ họng, trong nháy mắt, sắc mặt của anh ta cũng trở nên vô cùng khó coi.
Anh ta nhận sai, anh ta nhận lỗi, không phải cô nên thỏa hiệp sao? Sao cô không hành xử theo lẽ thường thế!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo mà ngẩng lên của Nhan Nhã Tịnh, Tô Thái An tức giận mắng chửi luôn “đậu xanh” ở trong lòng, nhưng vì có thể thành công lấy được dự án của nhà họ Lưu, anh ta thật sự phải kìm nén sự phẫn nộ của mình lại.
Khóe môi của anh ta hơi cong lên, cười dịu dàng mà lại cưng chiều: “Nhã Tịnh ngốc, nếu như anh thật sự móc tim ra thì làm sao mà chăm sóc cho em được đây? Nhã Tịnh, chúng ta từng nói rồi mà, chúng ta phải đầu bạc răng long. Nhã Tịnh, anh muốn cùng em đầu bạc răng long.”
Nhan Nhã Tịnh nhổ vào, “bạch đầu răng long” vô tội lắm nhé, sao lại bị tên cặn bã Tô Thái An này sỉ nhục như vậy!
Mỗi lần nói thêm một câu với Tô Thái An là Nhan Nhã Tịnh sẽ phát tởm thêm một phần, thấy thang máy cuối cùng cũng tới tầng B1, cô vội vàng đi ra ngoài thang máy.
Bình luận facebook