Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Mọi chuyện được tên Cảnh quyết định, mẹ chồng tôi có muốn đưa Bảo Nguyệt lên làm lớn cũng không được. Mà cũng sau chuyện này tôi lại sinh ra chút cảm giác lo lắng về Bảo Nguyệt. Tôi sợ là sau khi cô ấy về đây, kế hoạch của tôi sẽ càng khó khăn thêm chút nữa. Tôi mong những gì tên Cảnh nói là thật, là cô ấy và anh ta chỉ là hôn nhân giả mà thôi. Hy vọng họ Đường sau này sẽ không gà bay chó sủa inh ỏi.
……….
Đêm trước ngày rước Bảo Nguyệt về nhà, tôi có nói với tên Cảnh cho tôi xin về nhà mẹ. Tên Cảnh nhìn tôi hồi lâu rồi mới nói để anh ta đưa tôi về. Tôi có từ chối nhưng không được, anh ta một hai bắt tôi đợi anh ta đưa về thì mới yên tâm. Thôi thì thế cũng được, chàng rể cũng nên ra mắt bố mẹ vợ đi chứ nhỉ.
……….
Sáng sớm, mẹ chồng tôi dậy khá là sớm, bà kêu người chuẩn bị đồ đạc cho ra xe. Lúc tôi xuống nhà đã thấy bà quần lụa áo dài gấm đứng chờ sẵn. Thấy tôi và tên Cảnh đi xuống, bà liền tươi cười nói:
– Con Tâm không cần đi theo đâu, ở nhà đợi em con về là được. Thằng Cảnh nhanh đi con, để không bên đó người ta chờ.
Tôi bĩu môi thầm trong lòng vài cái, tôi đây có thèm đi đâu mà biểu tôi ở nhà. Xía!
Tên Cảnh gương mặt rất là lạ lùng, biểu cảm của anh ta giống y chang cái kiểu đang ngủ ngon bị bắt dậy đi học vậy, nhìn rõ được sự quạu quọ không vui. Nghe mẹ chồng tôi hối thúc, anh ta liền quay sang dặn dò tôi:
– Em đợi tôi về tôi đưa em đi, đừng tự ý đi trước một mình.
Mẹ chồng tôi đứng bên kia liền đưa miệng hỏi sang bên này:
– Đi đâu? Hai đứa định đi đâu?
Tôi nhìn tên Cảnh, nháy mắt kêu anh trả lời.
– Con đưa Tâm về nhà mẹ.
Mẹ chồng tôi cuống quýt lên:
– Sao con lại đi hả Cảnh? Ngày đầu tiên đưa con Nguyệt về mà con đi đâu? Con phải ở nhà để… ngày tân hôn mà con.
Tên Cảnh xoa xoa cổ tay, giọng anh ta nhàn nhạt:
– Có gì đâu mà không được mẹ, mẹ nhớ lúc rước Tâm về không, là mẹ kêu con cứ đi làm đi mà. Giờ con đưa Tâm về nhà ba vợ, sẵn sang chào hỏi ba mẹ vợ một tiếng rồi đi làm luôn. Với lại, mẹ đừng bắt thang để con dâu mới leo lên đầu mình ngồi, mẹ sao với Ngân, sao với Tâm thì phải y như vậy với Nguyệt. Nhà có mấy cô con dâu, mẹ thiên vị cô này, ghét bỏ cô kia thì không hay đâu. Mẹ đừng quên trước kia từng có một cô Tú…
Tú? Là Tú Tú!
Mẹ chồng tôi nghe nhắc đến tên “Tú”, biểu cảm giận dữ trên mặt bà hiện rõ rành rành, bà hậm hực quát:
– Mẹ tự biết đối xử, không cần con lên tiếng dạy dỗ. Mẹ cũng cấm con không được nhắc đến tên con Tú, con đó không đáng.
Tên Cảnh chỉ nghe chứ không nói thêm gì khác, tôi nhìn vẻ mặt kia của anh ta, thật sự hết sức điềm đạm. Còn về phía mẹ chồng tôi, mặt bà giận dữ đen thui như đít nồi nấu củi. Chỉ có chị Ngân là chuyển sắc mặt từ trắng hồng hào sang xanh xanh tím tím lạ thường.
Tôi đứng yên một góc, quan sát không chừa bất kỳ một ai. Ba con người ở nhà họ Đường này, mỗi người một biểu cảm khi nghe nhắc đến Tú Tú. Chuyện này…
Tên Cảnh lại quay sang dặn dò tôi lần nữa:
– Em kêu người làm chuẩn bị ít đồ rồi đem ra xe để sẵn lát tôi về thì đi ngay. Nhớ chưa?
Tôi gật gật đầu, tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn:
– Em nhớ rồi, anh đi đi.
Dặn dò xong xuôi, mẹ chồng tôi với tên Cảnh liền đi ra xe để sang bên nhà Bảo Nguyệt cho đúng giờ. Trong nhà bây giờ chỉ còn mỗi tôi với chị Ngân, thấy chị ấy vẫn còn thơ thẩn, tôi liền sáp đến hỏi han.
– Ủa chị Ngân, nãy em nghe anh Cảnh nhắc đến cô Tú… không biết cô Tú đó là ai hả chị? Là người nhà mình luôn hả?
Chị Ngân nghe tôi hỏi, chị thoáng sững người nhưng rất nhanh sau đó chị liền khôi phục lại cảm xúc như ban đầu. Chị nhìn tôi, trong lời nói chứa gì đó rất chán ghét:
– Tú, tên thì đẹp… sau này em đừng nhắc đến con đàn bà lăng loàn đó.
So với chị thì tôi còn ngạc nhiên hơn nữa, tôi không ngờ là chị lại thẳng thắn đến như vậy. Thấy tôi cứ đứng nhìn, chị lại cười:
– Không có gì đâu, chuyện của cô ta cũng đã là quá khứ rồi. Em mới về nên có vài chuyện em chưa biết, nhưng mà nếu đã không biết thì thôi, biết làm gì cho nhọc đầu.
Thấy chị Ngân muốn đi, tôi liền giữ chị lại để hỏi cho ra chuyện.
– Ế mà chị Ngân, em tự nhiên thấy tò mò quá. Hình như cô Tú trong lời chị nói có phải là Cẩm Tú con ông Vương không hả chị?
Bị tôi kéo giữ lại, chị Ngân cũng nhiệt tình trả lời:
– Ừ là nó.
– Nhưng mà em nghe nói cô ấy là… là vợ nhỏ của anh Cảnh mà.
Chị Ngân cười nhạt, nụ cười của sự khinh bỉ:
– Ừ nó được đưa về đây để làm thông phòng cho anh Cảnh. Đáng lý sau khi cưới em về thì nó sẽ lên làm nhỏ nhưng ai ngờ được đâu… loại đàn bà mặt dày mất hết liêm sỉ như nó thì không có đủ tư cách làm bà nhỏ của họ Đường.
Nói đến đây chị dừng lại giây lát:
– Sau này em đừng nhắc đến con tiện tì đó nữa, nó chết là đáng. Loại đàn bà không biết an phận, dâm loàn trắc nết như nó chết là đáng.
Nói xong chị “hừ” lạnh một tiếng rồi quay người đi thẳng lên trên phòng, bỏ lại tôi đứng một mình dưới nhà. Tôi nhìn theo bóng lưng của chị, cảm thấy vừa giận vừa khó chịu. Tôi chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày người ta phải dùng những lời lẽ thô bỉ nhất để nhắc về em gái tôi. Trong mắt tôi, con bé ngoan ngoãn hiền lành vô cùng, nhưng trong mắt những người ở họ Đường… con bé không khác gì phế thải…
Trong lòng tôi vô thức sinh ra hai luồng ý kiến trái ngược nhau, một là tức giận vô cùng khi biết con bé bị người khác sỉ nhục, hai lại là hoài nghi khi nghe được những lời lẽ thô tục kia từ chị Ngân. Liệu, có phải đúng như những gì họ nói hay không hay là do bọn họ xem thường con bé nên gán cho nó cái tội danh lăng loàn kia?
Chuyện này… xem ra còn rất nhiều uẩn khúc, chưa chắc cái chết của con bé chỉ liên quan đến một mình Đường Cảnh. Có thể, Đường Cảnh chỉ là nhân vật xúc tác mà thôi, người đẩy con bé vào con đường chết lại là một người khác…
____________
Gần trưa, tôi với chị Ngân xuống nhà đợi mẹ chồng với tên Cảnh đưa Bảo Nguyệt về. Nói gì thì nói tôi bây giờ đã là chị lớn, dù gì cũng nên ra dáng phụ nữ đoan trang hiền thục biết bao dung cho em nhỏ giống như lời mẹ chồng tôi răn dạy. May cho tôi là tôi không yêu tên Cảnh, nếu tôi mà yêu anh ta thì bây giờ chắc có nước tôi đập đầu vào gối khóc sướt mướt rồi quá.
Tôi ngồi trên ghế, vừa cắn hạt dưa vừa đợi. Chị Ngân ngồi đối diện, thấy tôi ung dung quá mức, chị liền lên tiếng hỏi:
– Tâm, em không buồn hả? Sao chị thấy em bình thường quá vậy?
Gớm, nay bày đặt hỏi tôi sao không buồn. Tôi còn nhớ lúc chị báo tin cho tôi, chị còn hả hê hơn mẹ chồng tôi nữa kìa.
Tôi cười nhạt, khẽ nói:
– Buồn cũng có thay đổi được gì đâu chị, thay vì buồn thì mình nên chấp nhận sự thật, như vậy sẽ làm cho bản thân mình không mệt mỏi.
– Ừ nếu em nghĩ được vậy là tốt.
Chợt nhớ đến một chuyện, tôi liền hỏi:
– Chị Ngân là sướng nhất rồi, em nghĩ chắc mẹ sẽ không lấy thêm vợ cho anh Hai đâu.
Chị Ngân cười như không cười, chị uống một chút nước rồi khẽ cất tiếng:
– Chưa chắc đâu Tâm.
– Em thấy mẹ thương chị với lại anh Hai cũng ít xuất hiện, cũng không có cô gái nào ve vãn làm phiền được. Còn như anh Cảnh, chị thấy không, nghĩ tới là chán. Em không biết có còn thêm cô nào về đây nữa không. Haiz!
Chị Ngân nhìn tôi, ánh mắt chị đượm buồn.
– Ít xuất hiện nhưng vẫn sống mà em, anh Hai em lại là con trưởng, chị nghĩ trước sau gì cũng sẽ có cô khác về đây làm nhỏ cho anh thôi.
Được dịp, tôi liền hỏi tới:
– Chị, anh Hai… anh ấy ở đâu hả chị?
– Em tò mò làm gì, đừng nên tò mò.
Nghe chị cảnh cáo, tôi liền rụt cổ lại không hỏi nữa. Được một hai giây, tôi lại nghe giọng chị cất lên:
– Anh Cảnh thương em, chị nhìn ra được, em không cần quá buồn đâu. Chị… cũng mong sao cho anh Cung cũng thương vợ lớn được như anh Cảnh… là chị vui rồi.
Tôi ngước mắt lên nhìn chị, kể từ hồi về đây đến giờ, tôi chưa từng thấy chị Ngân sầu bi mất niềm tin đến như vậy. Chị vốn dĩ xinh đẹp, gia đình gia giáo, không lý nào anh Cung gì đó lại không thương chị được.
Thấy tôi nhìn, chị Ngân liền cười, ánh mắt buồn rầu cũng không còn được chút nào. Chị hỏi tôi xem đã chuẩn bị quà tặng cho Bảo Nguyệt chưa, còn dặn tôi đừng ra vẻ hòa đồng quá mức. Thật ra thì chị Ngân tính tình cũng không quá tệ, cũng có lúc biết quan tâm đến tôi. Nhưng nếu đứng trước quyền lợi của mình, chị ấy lại chưa bao giờ nể nang ai cả. Thật ra thì như vậy cũng đúng, nếu là tôi tôi cũng sẽ bảo vệ bản thân mình như vậy. Chỉ có điều chị Ngân hơi cực đoan lại có tính thích chèn ép người khác, cái đó chắc là do bản tính chứ không còn do ảnh hưởng của môi trường sống nữa. Hy vọng sau này tôi và chị ấy có thể chung sống hòa bình, tôi rất ngại tính kế người khác, đặc biệt là những người thông minh.
………..
Tôi ngồi được một lát mới chợt nhớ là quên điện thoại ở trên phòng. Khi sáng tôi có gọi cho mẹ báo là trưa tôi sẽ về, tôi sợ là bà sẽ gọi hỏi thăm. Lật đật chạy thật nhanh lên trên phòng, lúc cầm điện thoại đi xuống, tôi lại vô tình thấy có một cánh cửa ở dãy phòng trước mặt được mở ra.
Lạ nhỉ, dãy phòng này có ai ở đâu, mà lúc sáng tôi vẫn thấy đóng cửa hết mà. Sẵn bản tính tò mò trong người, tôi liền bước lại gần một chút. Bước được vài bước gần đến cửa phòng kia thì điện thoại trên tay tôi reo vang lên. Nhìn vào màn hình, là số của ba tôi gọi, tôi liền lật đật nghe máy.
– Con nghe đây… dạ sao ba? Mẹ… ba chờ con, con tới liền, tới liền.
Tắt máy, tôi chạy ù xuống dưới nhà. Ba tôi vừa gọi báo là mẹ tôi đột nhiên làm mệt, đang cấp cứu ở bệnh viện. Giờ tôi chạy lên viện trước, sức khoẻ của mẹ tôi quan trọng hơn tất cả.
Trên dãy phòng kia, một cặp mắt tinh anh đang dõi theo tôi đến khi tôi khuất dần dưới cầu thang mới thôi…
……………
Tôi báo cho chị Ngân một tiếng rồi tức tốc kêu tài xế chạy thật nhanh đến bệnh viện. Trên đường đi, tôi cũng có nhắn tin cho tên Cảnh một tiếng. Anh ta coi vậy chứ cũng khó tính, tôi đi mà không báo thì lại càm ràm nghe mệt tai lắm.
Xe chạy như bay tầm 35 phút mới đến nơi, tài xế chưa kịp tìm chỗ đậu là tôi đã nhào xuống chạy thẳng vào trong phòng cấp cứu. Trước cửa phòng cấp cứu, ba tôi với vú nuôi đang đứng lo lắng trước cửa phòng. Thấy tôi, ba tôi liền kêu lớn:
– Con gái, con tới rồi.
Hai mắt tôi đỏ hoen chạy đến chỗ ông, nắm lấy tay ông, tôi lấp bấp hỏi:
– Ba… mẹ… mẹ đâu? Mẹ con đâu rồi?
Ba tôi trấn an tôi:
– Bình tĩnh con, mẹ không sao đâu. Bà ấy ổn rồi, bây giờ chờ bác sĩ chuyển lên phòng hồi sức.
Nghe mẹ tôi không sao, tôi mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng được. May là mẹ tôi không sao, may là bà không sao…
Ngồi bên ngoài đợi mẹ tôi ra, tôi mới quay sang hỏi ba về chuyện của mẹ.
– Ba, sao mẹ lại đột nhiên làm mệt, sáng mẹ gọi cho con vẫn khỏe lắm mà.
Ba tôi nhìn tôi, ánh mắt ông rất phức tạp, giọng ông ngập ngừng:
– Tâm, con giấu ba mẹ chuyện của chồng con đúng không?
Tôi sững người:
– Ba… sao… ba biết?
Ba tôi không lên tiếng trả lời mà vú nuôi của tôi lại mếu máo ôm tôi khóc:
– Tâm ơi là Tâm, sao con của vú khổ vậy hả con? Có chuyện gì thì con phải nói để nhà mình biết đường bảo vệ cho con, sao con để nhà họ ức hiếp con như vậy hả Tâm?
Tôi như bị nghẹn họng, nước mắt cũng thi nhau bắt đầu chảy xuống ướt đẫm mặt. Tôi ở nhà họ Đường thì rất kiên cường, vạn dĩ mệt mỏi lắm thì mới phải khóc. Nhưng khi ở trước mặt ba mẹ, trước sự yêu thương của người thân trong nhà thì tôi lại như đứa mít ướt, đụng tí là có thể khóc tu tu.
Vú lại ôm lấy tôi, bà mếu máo vừa nói vừa khóc:
– Vú đã không cho con đi lấy chồng mà con cãi vú, bây giờ… hay bây giờ về nhà đi con… đi con.
Vú càng nói tôi lại càng khóc, ba tôi cũng khẽ lên tiếng:
– Mẹ con vì biết tin chồng con lấy thêm vợ nên sốc, bà ấy khóc nhiều quá nên lên cơn làm mệt…
Tôi nhìn ông, lí nhí hỏi:
– Sao… sao mẹ lại biết được chuyện này… con… anh Cảnh đã chặn thông tin rồi mà ba…
Ba tôi giận dữ, ông lớn tiếng:
– Chặn? Nó lấy thêm vợ không mừng thì thôi chứ cần gì chặn thông tin?
Ngừng một lát sau, ông mới bình tĩnh mà kể lại:
– Đáng lý ba với mẹ cũng không biết… là có người gọi cho mẹ con, nói là con rể của bà ấy lấy thêm vợ, họ gọi đến chúc mừng. Ban đầu ba cũng không tin, ba cho người đi tìm hiểu thì mới biết đúng là sự thật.
Mẹ nó, là tên lẻo mép nào vậy? Là tên chó chết nào?
– Ba, người gọi cho mẹ là ai hả ba?
Ba tôi lắc đầu:
– Ba không biết, họ nói là người quen vậy thôi. Với lại lúc đó mẹ con quýnh quá nên cũng không rảnh để hỏi là ai gọi.
Thấy tôi ngồi đần ra, ba tôi dịch sát lại tôi một chút, giọng ông khàn khàn, khoé mắt đỏ hoe:
– Tâm, không ấy… về nhà đi con, ba nuôi con được… về nhà đi… về đi con gái!
Tôi nhìn ông rồi oà lên khóc, tôi ôm lấy ông, ôm lấy một nửa thế giới của mình. Ba tôi, ông yêu thương tôi nhưng chưa bao giờ dạy tôi bỏ cuộc. Ông luôn muốn con gái của ông học được sự nhẫn nại, sự kiên cường và rồi sẽ nhận lại được thành quả là sự hạnh phúc. Nhưng lần này, có phải là ông đau lòng quá rồi không? Phải đau lòng cho tôi lắm thì ông mới kêu tôi từ bỏ… Có ba mẹ nào muốn con gái mình bỏ chồng đâu, có ba mẹ nào muốn như thế đâu?
Tôi khóc, ông cũng rơi nước mắt:
– Ba mẹ nuôi con, nâng niu con trong lòng bàn tay… đến đánh con mà ba mẹ còn không nỡ… sao lại có thể đứng nhìn con chịu ủy khuất được hả con ơi? Hay là… hay là con cứ bỏ đi đi, chồng con có muốn lấy hết công ty… ba cũng sẵn sàng cho nó. Nếu ba biết trước con gái ba sẽ khổ như thế này… ngày đó… ngày đó ba sẽ không gả, có đánh chết ba cũng không gả.
Tôi hít một hơi, nói trong nước mắt:
– Ba giận con hả? Ba đừng giận con… ba…
– Ba không bao giờ giận con, ba giận ba, ba trách mình sao thương con quá, cái gì cũng chiều theo ý con. Con nói con muốn về nhà họ Đường, muốn lấy Đường Cảnh… muốn…
– Ba, đừng nói nữa mà ba… con sai rồi… con sai rồi mà…
Hai ba con tôi ôm nhau khóc, thật ra, lúc tôi quyết định về làm dâu họ Đường, ba mẹ tôi cản nhiều lắm, tất cả đều do tôi cố chấp… Biết là không ngăn được tôi nên ba tôi mới bấm bụng mà tìm điều kiện trao đổi với Đường Cảnh. Có thể ông bà nghĩ họ Đường cũng là nhà biết nhìn trước ngó sau… nhưng sự thật lại không phải vậy…
Tôi còn định nói với ba tôi về chuyện của Tú Tú thì sau lưng, tôi nghe được một giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên:
– Ba vợ, con tới rồi, con xin lỗi vì con tới trễ.
Tôi ngước gương mặt lấm lem nước mắt lên nhìn, trước mặt tôi, tên Cảnh gương mặt đỏ phừng thở từng hơi dài như kiểu vừa thi chạy marathon đến đây vậy. Anh ta nhìn tôi, đáy mắt tĩnh lặng không thấy đáy, cả người tỏa ra khí chất cao ngạo hút người…
– Anh Cảnh… đợi em… đợi… chị… Tâm…
Nghe tiếng con gái trong trẻo kêu tên chồng mình, tôi khẽ nâng mặt lên nhìn… là Bảo Nguyệt… là cô ấy…
Tôi cười nhạt một cái nhìn về phía tên Cảnh, ý tứ không vui hiện rõ rành rành. Anh ta sợ vợ nhỏ không vui nên đến thăm mẹ của vợ lớn mà cũng đèo theo vợ nhỏ sao?
Thật là có tâm!
———
……….
Đêm trước ngày rước Bảo Nguyệt về nhà, tôi có nói với tên Cảnh cho tôi xin về nhà mẹ. Tên Cảnh nhìn tôi hồi lâu rồi mới nói để anh ta đưa tôi về. Tôi có từ chối nhưng không được, anh ta một hai bắt tôi đợi anh ta đưa về thì mới yên tâm. Thôi thì thế cũng được, chàng rể cũng nên ra mắt bố mẹ vợ đi chứ nhỉ.
……….
Sáng sớm, mẹ chồng tôi dậy khá là sớm, bà kêu người chuẩn bị đồ đạc cho ra xe. Lúc tôi xuống nhà đã thấy bà quần lụa áo dài gấm đứng chờ sẵn. Thấy tôi và tên Cảnh đi xuống, bà liền tươi cười nói:
– Con Tâm không cần đi theo đâu, ở nhà đợi em con về là được. Thằng Cảnh nhanh đi con, để không bên đó người ta chờ.
Tôi bĩu môi thầm trong lòng vài cái, tôi đây có thèm đi đâu mà biểu tôi ở nhà. Xía!
Tên Cảnh gương mặt rất là lạ lùng, biểu cảm của anh ta giống y chang cái kiểu đang ngủ ngon bị bắt dậy đi học vậy, nhìn rõ được sự quạu quọ không vui. Nghe mẹ chồng tôi hối thúc, anh ta liền quay sang dặn dò tôi:
– Em đợi tôi về tôi đưa em đi, đừng tự ý đi trước một mình.
Mẹ chồng tôi đứng bên kia liền đưa miệng hỏi sang bên này:
– Đi đâu? Hai đứa định đi đâu?
Tôi nhìn tên Cảnh, nháy mắt kêu anh trả lời.
– Con đưa Tâm về nhà mẹ.
Mẹ chồng tôi cuống quýt lên:
– Sao con lại đi hả Cảnh? Ngày đầu tiên đưa con Nguyệt về mà con đi đâu? Con phải ở nhà để… ngày tân hôn mà con.
Tên Cảnh xoa xoa cổ tay, giọng anh ta nhàn nhạt:
– Có gì đâu mà không được mẹ, mẹ nhớ lúc rước Tâm về không, là mẹ kêu con cứ đi làm đi mà. Giờ con đưa Tâm về nhà ba vợ, sẵn sang chào hỏi ba mẹ vợ một tiếng rồi đi làm luôn. Với lại, mẹ đừng bắt thang để con dâu mới leo lên đầu mình ngồi, mẹ sao với Ngân, sao với Tâm thì phải y như vậy với Nguyệt. Nhà có mấy cô con dâu, mẹ thiên vị cô này, ghét bỏ cô kia thì không hay đâu. Mẹ đừng quên trước kia từng có một cô Tú…
Tú? Là Tú Tú!
Mẹ chồng tôi nghe nhắc đến tên “Tú”, biểu cảm giận dữ trên mặt bà hiện rõ rành rành, bà hậm hực quát:
– Mẹ tự biết đối xử, không cần con lên tiếng dạy dỗ. Mẹ cũng cấm con không được nhắc đến tên con Tú, con đó không đáng.
Tên Cảnh chỉ nghe chứ không nói thêm gì khác, tôi nhìn vẻ mặt kia của anh ta, thật sự hết sức điềm đạm. Còn về phía mẹ chồng tôi, mặt bà giận dữ đen thui như đít nồi nấu củi. Chỉ có chị Ngân là chuyển sắc mặt từ trắng hồng hào sang xanh xanh tím tím lạ thường.
Tôi đứng yên một góc, quan sát không chừa bất kỳ một ai. Ba con người ở nhà họ Đường này, mỗi người một biểu cảm khi nghe nhắc đến Tú Tú. Chuyện này…
Tên Cảnh lại quay sang dặn dò tôi lần nữa:
– Em kêu người làm chuẩn bị ít đồ rồi đem ra xe để sẵn lát tôi về thì đi ngay. Nhớ chưa?
Tôi gật gật đầu, tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn:
– Em nhớ rồi, anh đi đi.
Dặn dò xong xuôi, mẹ chồng tôi với tên Cảnh liền đi ra xe để sang bên nhà Bảo Nguyệt cho đúng giờ. Trong nhà bây giờ chỉ còn mỗi tôi với chị Ngân, thấy chị ấy vẫn còn thơ thẩn, tôi liền sáp đến hỏi han.
– Ủa chị Ngân, nãy em nghe anh Cảnh nhắc đến cô Tú… không biết cô Tú đó là ai hả chị? Là người nhà mình luôn hả?
Chị Ngân nghe tôi hỏi, chị thoáng sững người nhưng rất nhanh sau đó chị liền khôi phục lại cảm xúc như ban đầu. Chị nhìn tôi, trong lời nói chứa gì đó rất chán ghét:
– Tú, tên thì đẹp… sau này em đừng nhắc đến con đàn bà lăng loàn đó.
So với chị thì tôi còn ngạc nhiên hơn nữa, tôi không ngờ là chị lại thẳng thắn đến như vậy. Thấy tôi cứ đứng nhìn, chị lại cười:
– Không có gì đâu, chuyện của cô ta cũng đã là quá khứ rồi. Em mới về nên có vài chuyện em chưa biết, nhưng mà nếu đã không biết thì thôi, biết làm gì cho nhọc đầu.
Thấy chị Ngân muốn đi, tôi liền giữ chị lại để hỏi cho ra chuyện.
– Ế mà chị Ngân, em tự nhiên thấy tò mò quá. Hình như cô Tú trong lời chị nói có phải là Cẩm Tú con ông Vương không hả chị?
Bị tôi kéo giữ lại, chị Ngân cũng nhiệt tình trả lời:
– Ừ là nó.
– Nhưng mà em nghe nói cô ấy là… là vợ nhỏ của anh Cảnh mà.
Chị Ngân cười nhạt, nụ cười của sự khinh bỉ:
– Ừ nó được đưa về đây để làm thông phòng cho anh Cảnh. Đáng lý sau khi cưới em về thì nó sẽ lên làm nhỏ nhưng ai ngờ được đâu… loại đàn bà mặt dày mất hết liêm sỉ như nó thì không có đủ tư cách làm bà nhỏ của họ Đường.
Nói đến đây chị dừng lại giây lát:
– Sau này em đừng nhắc đến con tiện tì đó nữa, nó chết là đáng. Loại đàn bà không biết an phận, dâm loàn trắc nết như nó chết là đáng.
Nói xong chị “hừ” lạnh một tiếng rồi quay người đi thẳng lên trên phòng, bỏ lại tôi đứng một mình dưới nhà. Tôi nhìn theo bóng lưng của chị, cảm thấy vừa giận vừa khó chịu. Tôi chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày người ta phải dùng những lời lẽ thô bỉ nhất để nhắc về em gái tôi. Trong mắt tôi, con bé ngoan ngoãn hiền lành vô cùng, nhưng trong mắt những người ở họ Đường… con bé không khác gì phế thải…
Trong lòng tôi vô thức sinh ra hai luồng ý kiến trái ngược nhau, một là tức giận vô cùng khi biết con bé bị người khác sỉ nhục, hai lại là hoài nghi khi nghe được những lời lẽ thô tục kia từ chị Ngân. Liệu, có phải đúng như những gì họ nói hay không hay là do bọn họ xem thường con bé nên gán cho nó cái tội danh lăng loàn kia?
Chuyện này… xem ra còn rất nhiều uẩn khúc, chưa chắc cái chết của con bé chỉ liên quan đến một mình Đường Cảnh. Có thể, Đường Cảnh chỉ là nhân vật xúc tác mà thôi, người đẩy con bé vào con đường chết lại là một người khác…
____________
Gần trưa, tôi với chị Ngân xuống nhà đợi mẹ chồng với tên Cảnh đưa Bảo Nguyệt về. Nói gì thì nói tôi bây giờ đã là chị lớn, dù gì cũng nên ra dáng phụ nữ đoan trang hiền thục biết bao dung cho em nhỏ giống như lời mẹ chồng tôi răn dạy. May cho tôi là tôi không yêu tên Cảnh, nếu tôi mà yêu anh ta thì bây giờ chắc có nước tôi đập đầu vào gối khóc sướt mướt rồi quá.
Tôi ngồi trên ghế, vừa cắn hạt dưa vừa đợi. Chị Ngân ngồi đối diện, thấy tôi ung dung quá mức, chị liền lên tiếng hỏi:
– Tâm, em không buồn hả? Sao chị thấy em bình thường quá vậy?
Gớm, nay bày đặt hỏi tôi sao không buồn. Tôi còn nhớ lúc chị báo tin cho tôi, chị còn hả hê hơn mẹ chồng tôi nữa kìa.
Tôi cười nhạt, khẽ nói:
– Buồn cũng có thay đổi được gì đâu chị, thay vì buồn thì mình nên chấp nhận sự thật, như vậy sẽ làm cho bản thân mình không mệt mỏi.
– Ừ nếu em nghĩ được vậy là tốt.
Chợt nhớ đến một chuyện, tôi liền hỏi:
– Chị Ngân là sướng nhất rồi, em nghĩ chắc mẹ sẽ không lấy thêm vợ cho anh Hai đâu.
Chị Ngân cười như không cười, chị uống một chút nước rồi khẽ cất tiếng:
– Chưa chắc đâu Tâm.
– Em thấy mẹ thương chị với lại anh Hai cũng ít xuất hiện, cũng không có cô gái nào ve vãn làm phiền được. Còn như anh Cảnh, chị thấy không, nghĩ tới là chán. Em không biết có còn thêm cô nào về đây nữa không. Haiz!
Chị Ngân nhìn tôi, ánh mắt chị đượm buồn.
– Ít xuất hiện nhưng vẫn sống mà em, anh Hai em lại là con trưởng, chị nghĩ trước sau gì cũng sẽ có cô khác về đây làm nhỏ cho anh thôi.
Được dịp, tôi liền hỏi tới:
– Chị, anh Hai… anh ấy ở đâu hả chị?
– Em tò mò làm gì, đừng nên tò mò.
Nghe chị cảnh cáo, tôi liền rụt cổ lại không hỏi nữa. Được một hai giây, tôi lại nghe giọng chị cất lên:
– Anh Cảnh thương em, chị nhìn ra được, em không cần quá buồn đâu. Chị… cũng mong sao cho anh Cung cũng thương vợ lớn được như anh Cảnh… là chị vui rồi.
Tôi ngước mắt lên nhìn chị, kể từ hồi về đây đến giờ, tôi chưa từng thấy chị Ngân sầu bi mất niềm tin đến như vậy. Chị vốn dĩ xinh đẹp, gia đình gia giáo, không lý nào anh Cung gì đó lại không thương chị được.
Thấy tôi nhìn, chị Ngân liền cười, ánh mắt buồn rầu cũng không còn được chút nào. Chị hỏi tôi xem đã chuẩn bị quà tặng cho Bảo Nguyệt chưa, còn dặn tôi đừng ra vẻ hòa đồng quá mức. Thật ra thì chị Ngân tính tình cũng không quá tệ, cũng có lúc biết quan tâm đến tôi. Nhưng nếu đứng trước quyền lợi của mình, chị ấy lại chưa bao giờ nể nang ai cả. Thật ra thì như vậy cũng đúng, nếu là tôi tôi cũng sẽ bảo vệ bản thân mình như vậy. Chỉ có điều chị Ngân hơi cực đoan lại có tính thích chèn ép người khác, cái đó chắc là do bản tính chứ không còn do ảnh hưởng của môi trường sống nữa. Hy vọng sau này tôi và chị ấy có thể chung sống hòa bình, tôi rất ngại tính kế người khác, đặc biệt là những người thông minh.
………..
Tôi ngồi được một lát mới chợt nhớ là quên điện thoại ở trên phòng. Khi sáng tôi có gọi cho mẹ báo là trưa tôi sẽ về, tôi sợ là bà sẽ gọi hỏi thăm. Lật đật chạy thật nhanh lên trên phòng, lúc cầm điện thoại đi xuống, tôi lại vô tình thấy có một cánh cửa ở dãy phòng trước mặt được mở ra.
Lạ nhỉ, dãy phòng này có ai ở đâu, mà lúc sáng tôi vẫn thấy đóng cửa hết mà. Sẵn bản tính tò mò trong người, tôi liền bước lại gần một chút. Bước được vài bước gần đến cửa phòng kia thì điện thoại trên tay tôi reo vang lên. Nhìn vào màn hình, là số của ba tôi gọi, tôi liền lật đật nghe máy.
– Con nghe đây… dạ sao ba? Mẹ… ba chờ con, con tới liền, tới liền.
Tắt máy, tôi chạy ù xuống dưới nhà. Ba tôi vừa gọi báo là mẹ tôi đột nhiên làm mệt, đang cấp cứu ở bệnh viện. Giờ tôi chạy lên viện trước, sức khoẻ của mẹ tôi quan trọng hơn tất cả.
Trên dãy phòng kia, một cặp mắt tinh anh đang dõi theo tôi đến khi tôi khuất dần dưới cầu thang mới thôi…
……………
Tôi báo cho chị Ngân một tiếng rồi tức tốc kêu tài xế chạy thật nhanh đến bệnh viện. Trên đường đi, tôi cũng có nhắn tin cho tên Cảnh một tiếng. Anh ta coi vậy chứ cũng khó tính, tôi đi mà không báo thì lại càm ràm nghe mệt tai lắm.
Xe chạy như bay tầm 35 phút mới đến nơi, tài xế chưa kịp tìm chỗ đậu là tôi đã nhào xuống chạy thẳng vào trong phòng cấp cứu. Trước cửa phòng cấp cứu, ba tôi với vú nuôi đang đứng lo lắng trước cửa phòng. Thấy tôi, ba tôi liền kêu lớn:
– Con gái, con tới rồi.
Hai mắt tôi đỏ hoen chạy đến chỗ ông, nắm lấy tay ông, tôi lấp bấp hỏi:
– Ba… mẹ… mẹ đâu? Mẹ con đâu rồi?
Ba tôi trấn an tôi:
– Bình tĩnh con, mẹ không sao đâu. Bà ấy ổn rồi, bây giờ chờ bác sĩ chuyển lên phòng hồi sức.
Nghe mẹ tôi không sao, tôi mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng được. May là mẹ tôi không sao, may là bà không sao…
Ngồi bên ngoài đợi mẹ tôi ra, tôi mới quay sang hỏi ba về chuyện của mẹ.
– Ba, sao mẹ lại đột nhiên làm mệt, sáng mẹ gọi cho con vẫn khỏe lắm mà.
Ba tôi nhìn tôi, ánh mắt ông rất phức tạp, giọng ông ngập ngừng:
– Tâm, con giấu ba mẹ chuyện của chồng con đúng không?
Tôi sững người:
– Ba… sao… ba biết?
Ba tôi không lên tiếng trả lời mà vú nuôi của tôi lại mếu máo ôm tôi khóc:
– Tâm ơi là Tâm, sao con của vú khổ vậy hả con? Có chuyện gì thì con phải nói để nhà mình biết đường bảo vệ cho con, sao con để nhà họ ức hiếp con như vậy hả Tâm?
Tôi như bị nghẹn họng, nước mắt cũng thi nhau bắt đầu chảy xuống ướt đẫm mặt. Tôi ở nhà họ Đường thì rất kiên cường, vạn dĩ mệt mỏi lắm thì mới phải khóc. Nhưng khi ở trước mặt ba mẹ, trước sự yêu thương của người thân trong nhà thì tôi lại như đứa mít ướt, đụng tí là có thể khóc tu tu.
Vú lại ôm lấy tôi, bà mếu máo vừa nói vừa khóc:
– Vú đã không cho con đi lấy chồng mà con cãi vú, bây giờ… hay bây giờ về nhà đi con… đi con.
Vú càng nói tôi lại càng khóc, ba tôi cũng khẽ lên tiếng:
– Mẹ con vì biết tin chồng con lấy thêm vợ nên sốc, bà ấy khóc nhiều quá nên lên cơn làm mệt…
Tôi nhìn ông, lí nhí hỏi:
– Sao… sao mẹ lại biết được chuyện này… con… anh Cảnh đã chặn thông tin rồi mà ba…
Ba tôi giận dữ, ông lớn tiếng:
– Chặn? Nó lấy thêm vợ không mừng thì thôi chứ cần gì chặn thông tin?
Ngừng một lát sau, ông mới bình tĩnh mà kể lại:
– Đáng lý ba với mẹ cũng không biết… là có người gọi cho mẹ con, nói là con rể của bà ấy lấy thêm vợ, họ gọi đến chúc mừng. Ban đầu ba cũng không tin, ba cho người đi tìm hiểu thì mới biết đúng là sự thật.
Mẹ nó, là tên lẻo mép nào vậy? Là tên chó chết nào?
– Ba, người gọi cho mẹ là ai hả ba?
Ba tôi lắc đầu:
– Ba không biết, họ nói là người quen vậy thôi. Với lại lúc đó mẹ con quýnh quá nên cũng không rảnh để hỏi là ai gọi.
Thấy tôi ngồi đần ra, ba tôi dịch sát lại tôi một chút, giọng ông khàn khàn, khoé mắt đỏ hoe:
– Tâm, không ấy… về nhà đi con, ba nuôi con được… về nhà đi… về đi con gái!
Tôi nhìn ông rồi oà lên khóc, tôi ôm lấy ông, ôm lấy một nửa thế giới của mình. Ba tôi, ông yêu thương tôi nhưng chưa bao giờ dạy tôi bỏ cuộc. Ông luôn muốn con gái của ông học được sự nhẫn nại, sự kiên cường và rồi sẽ nhận lại được thành quả là sự hạnh phúc. Nhưng lần này, có phải là ông đau lòng quá rồi không? Phải đau lòng cho tôi lắm thì ông mới kêu tôi từ bỏ… Có ba mẹ nào muốn con gái mình bỏ chồng đâu, có ba mẹ nào muốn như thế đâu?
Tôi khóc, ông cũng rơi nước mắt:
– Ba mẹ nuôi con, nâng niu con trong lòng bàn tay… đến đánh con mà ba mẹ còn không nỡ… sao lại có thể đứng nhìn con chịu ủy khuất được hả con ơi? Hay là… hay là con cứ bỏ đi đi, chồng con có muốn lấy hết công ty… ba cũng sẵn sàng cho nó. Nếu ba biết trước con gái ba sẽ khổ như thế này… ngày đó… ngày đó ba sẽ không gả, có đánh chết ba cũng không gả.
Tôi hít một hơi, nói trong nước mắt:
– Ba giận con hả? Ba đừng giận con… ba…
– Ba không bao giờ giận con, ba giận ba, ba trách mình sao thương con quá, cái gì cũng chiều theo ý con. Con nói con muốn về nhà họ Đường, muốn lấy Đường Cảnh… muốn…
– Ba, đừng nói nữa mà ba… con sai rồi… con sai rồi mà…
Hai ba con tôi ôm nhau khóc, thật ra, lúc tôi quyết định về làm dâu họ Đường, ba mẹ tôi cản nhiều lắm, tất cả đều do tôi cố chấp… Biết là không ngăn được tôi nên ba tôi mới bấm bụng mà tìm điều kiện trao đổi với Đường Cảnh. Có thể ông bà nghĩ họ Đường cũng là nhà biết nhìn trước ngó sau… nhưng sự thật lại không phải vậy…
Tôi còn định nói với ba tôi về chuyện của Tú Tú thì sau lưng, tôi nghe được một giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên:
– Ba vợ, con tới rồi, con xin lỗi vì con tới trễ.
Tôi ngước gương mặt lấm lem nước mắt lên nhìn, trước mặt tôi, tên Cảnh gương mặt đỏ phừng thở từng hơi dài như kiểu vừa thi chạy marathon đến đây vậy. Anh ta nhìn tôi, đáy mắt tĩnh lặng không thấy đáy, cả người tỏa ra khí chất cao ngạo hút người…
– Anh Cảnh… đợi em… đợi… chị… Tâm…
Nghe tiếng con gái trong trẻo kêu tên chồng mình, tôi khẽ nâng mặt lên nhìn… là Bảo Nguyệt… là cô ấy…
Tôi cười nhạt một cái nhìn về phía tên Cảnh, ý tứ không vui hiện rõ rành rành. Anh ta sợ vợ nhỏ không vui nên đến thăm mẹ của vợ lớn mà cũng đèo theo vợ nhỏ sao?
Thật là có tâm!
———
Bình luận facebook