Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Vú Bắc đi mạnh dạn như cảnh sát đến bắt tội phạm, bà ấy bước vào trong phòng tôi rồi nhìn tôi với bé Dâu cười có nửa miệng:
– Dâu, không ngờ mày nhỏ mà mày ác dữ thần ôn vậy. Mày dám bỏ độc Mợ Nguyệt, kỳ này mày chết với Bà.
Vừa nói vú Bắc vừa nắm tay bé Dâu lôi đi, bé Dâu nó hoảng hốt nhìn tôi cầu cứu. Dù cho con bé không cầu cứu tôi thì tôi cũng sẽ không trương mắt đứng nhìn con bé bị lôi đi được. Tôi đi tới một bước, vịn tay vú Bắc giữ lại, tôi hỏi gấp:
– Có chuyện gì vậy vú? Bé Dâu nó làm sai chuyện gì?
Vú Bắc gằn tay tôi ra khỏi tay bà, giọng bà khinh thường:
– Lần này Mợ cũng chưa chắc được yên ổn đâu mà Mợ làm hay.
Thấy cái kiểu ăn nói trịch thượng của vú Bắc, tôi bực mình thật sự, nhìn bà ta, tôi quát:
– Chuyện chưa rõ đầu đuôi thế nào mà vú ăn nói cái kiểu gì lạ lùng vậy. Vú nói chuyện với người làm trong nhà như vậy thì được chứ nói với tôi kiểu đó, có ngày tôi vả gãy răng ráng chịu đó.
– Mợ!
Tôi gằn kéo tay con Dâu ra khỏi tay vú Bắc, tôi hầm hè lên tiếng:
– Vú kéo tay con nhỏ làm gì, nó có chân nó tự đi.
Vú Bắc bị tôi mắng tới nghẹn họng, tại vì tôi không lên tiếng chỉnh bà ta chứ tôi mà đã lên tiếng rồi thì bà ta không có gan nào mà dám cãi lại tôi hết. Thấy tôi khí thế oai hùng quá, vú Bắc cũng không dám làm quá mức, bà ta chỉ nhìn tôi rồi nói trỏng trơ:
– Vậy để tôi mời Mợ với con Dâu xuống dưới nhà, Bà đang chờ hai người xuống định tội đó.
Nói xong, mụ vú quay người 180 độ rồi đi thẳng một nước xuống dưới nhà. Tôi đứng nhìn theo mụ ta mà thấy hết sức bực mình, mẹ chồng tôi cái gì cũng được chỉ riêng cái chuyện dung túng quá mức cho con mụ Bắc này là không được chút nào. Thấy vú Bắc đi rồi, bé Dâu mới nắm lấy tay tôi mà mếu máo:
– Mợ, con sợ quá Mợ ơi…
Nhìn con bé khóc mà tôi cũng cảm thấy lo lắng vô cùng, cái thái độ huênh hoang khi nãy của vú Bắc chứng tỏ là mụ ta đã có cái gì nắm chắc trong tay mới dám tỏ thái độ như vậy. Chẳng nhẽ…
Quay sang nhìn bé Dâu, tôi hỏi nghiêm túc:
– Dâu con trả lời cho Mợ biết, con có bỏ thuốc gì Mợ Nguyệt không?
Bé Dâu nhìn tôi, hai mắt nó long lanh run rẩy:
– Mợ con không có hại ai hết, Mợ… Mợ không tin con hả Mợ?
Tôi thì làm sao mà không tin bé Dâu được nhưng trước tiên tôi phải hỏi kỹ con bé đã, hỏi xem nó có làm loại chuyện đó không rồi mới biết đường mà tính toán. Nghĩ một chút, chuyện lần này chắc chắn có gì đó mờ ám rồi…
Nắm lấy tay bé Dâu, tôi nói:
– Đi, đi theo Mợ xuống dưới nhà. Chuyện gì thì chuyện, xuống dưới xem tình hình thế nào rồi mới biết đường mà tính.
Bé Dâu mặc dù hoảng nhưng con bé nhất nhất nghe theo lời tôi. Kéo con bé xuống dưới nhà, phía dưới đã tề tựu đủ mặt bá quan văn võ, chỉ thiếu mỗi Đường Cảnh và Bảo Nguyệt mà thôi.
Thấy tôi xuống, ai nấy đều hướng mắt nhìn về tôi, mẹ chồng tôi thì giận dữ đùng đùng, chị Ngân có chút căng thẳng, à còn có cả Tiểu Thục nữa… cô ấy nhìn tôi chăm chăm, không rõ là vui hay buồn.
Tôi dắt bé Dâu xuống nhà, còn chưa kịp nói gì thì vú Bắc đã đi tới kéo tay bé Dâu lôi xềnh xệch lại chỗ mẹ chồng tôi. Đẩy con bé ngã xuống đất, mụ Vú nhìn tôi cười khinh:
– Nó xuống rồi nè Bà, để coi còn ai dám bênh nó nữa không?
Mẹ chồng tôi cũng nhìn về phía tôi, bà cất cao giọng:
– Ai dám bênh nó, một đường đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà này.
Tôi nghe là biết rõ mẹ chồng tôi muốn nói để cảnh cáo tôi, chuyện khi nãy vú Bắc lên phòng tôi bị tôi chửi chắc chắn là mụ ta có thọc mạch lại cho mẹ chồng tôi nghe cả rồi cũng nên.
Mẹ chồng tôi đứng thẳng dậy, bà đi tới đá đá vài cái thiệt mạnh vào người bé Dâu, bà nói:
– Mày nói đi Dâu, ai sai biểu mày bỏ thuốc độc hại Mợ Nguyệt. Nói?
Bé Dâu quỳ dưới đất, nó khóc nháo giải thích:
– Con không có bỏ thuốc gì hại Mợ Nguyệt hết, Bà tin con đi Bà, Bà tin con đi…
– Tin mày? Chứng cứ rõ rành rành mà biểu Bà tin mày?
Chứng cứ? Chứng cứ gì vậy?
Thấy tôi đứng nhìn, mẹ chồng tôi liền ra hiệu cho vú Bắc đem ra chứng cứ. Trước mắt tôi, mụ vú chìa ra cái gói giấy màu vàng vàng, bên trong chắc chắn là chứa bột hay là thuốc gì đó, tôi đoán vậy.
Giọng mụ Vú the thé:
– Mợ Tâm, để tôi thay mặt Bà nói rõ ràng cho Mợ nghe, không thôi Mợ nói tôi đổ oan cho con nhải ranh này. Cái gói này nè, chính xác bên trong có bột thuốc độc. Hồi nãy Bà có nhờ Thầy Đề coi qua thử, Thầy nói bột này của người vùng trên dùng để bỏ độc hại người khác. Còn tại sao tôi tìm được cái gói này thì Mợ hỏi con Dâu coi. Mợ hỏi coi nó mua ở đâu hay là Mợ…
Nghe đến đây là tôi biết mụ vú muốn nói cái gì tiếp rồi.
– Vú, vú ăn nói cho cẩn thận.
Nghe tôi quát, mụ vú bĩu môi không nói tiếp nữa. Tôi nhìn gói thuốc trên tay mụ, tôi hỏi:
– Vú tìm cái này ở đâu? Là ai đưa vú mà vú chắc chắn là của con bé Dâu?
Vú Bắc cười ha hả:
– Chính tay tôi tìm thấy dưới chân giường con quỷ Dâu này nè Mợ ơi, Mợ còn muốn hỏi thêm cái gì nữa không Mợ?
Tôi đi tới gần chỗ mụ vú, tôi hỏi:
– Bây giờ nếu đúng là tìm thấy dưới chân giường con bé Dâu đi, vậy thì cũng có chứng minh được chính xác cái gói giấy này là của con bé Dâu đâu vú? Vú quên trong phòng ngủ của con bé có tới 4 giường à? Giường của con bé lại là giường đôi, phía trên có thêm người nằm. Chắc thế nào được cái gói này là của con bé Dâu?
Ngừng một chút, tôi lại nói:
– Vả lại cũng chẳng ai ngu tới nỗi không biết thủ tiêu mấy cái này đi, để sờ sờ ra đó cho vú tìm được à?
Vú Bắc hết nhìn tôi rồi nhìn gói giấy trong tay, giọng mụ ta ấp úng:
– Chuyện này… chuyện này…
Thừa dịp mụ vú còn đang suy nghĩ, tôi liền đánh thẳng vào tâm lý của những người ở đây.
– Nếu con bé Dâu thiệt là mua thuốc hại Bảo Nguyệt thì con nhất định sẽ không bao che. Nhưng nhìn sơ qua sự việc thì thấy con bé chưa chắc là thủ phạm. Con nghĩ, mọi người nên điều tra thêm rồi hãy định tội, kẻo là đổ oan cho người tốt.
Mẹ chồng tôi nghe nãy giờ, bà chắc cũng đã có suy nghĩ riêng của mình. Tôi thấy bà trầm ngâm một lát rồi mới lên tiếng hỏi sang chị Ngân:
– Ngân, con thấy sao?
Chị Ngân gật đầu trả lời:
– Con thấy Tâm nói đúng đó mẹ, mình nên điều tra thêm xem thế nào rồi hãy định tội.
– Ừ, nếu vậy… Tâm con muốn hỏi gì thì hỏi đi, mẹ cho con nửa tiếng.
Tôi nhìn bé Dâu rồi hít một hơi thật sâu, tôi sẽ cố gắng hết sức để lôi con bé khờ khạo tội nghiệp ra khỏi chuyện này. Nếu chuyện này được giải quyết ổn thỏa thì không nói, nếu mà không tìm đuợc người hạ độc thì nhất định con bé Dâu phải chịu tội thay. Mà nếu bé Dâu chịu tội thì tôi đây cũng không thoát khỏi liên can được. Với lại tôi cũng muốn biết là ai trong nhà này mà ăn gan hùm dám tác oai tác quái!
………….
Sau khi mời Thầy Đề ra hỏi chuyện, tôi mới được biết đây là loại thuốc không quá độc nhưng tác hại của nó thì ảnh hưởng về lâu dài. Có khả năng sau này Bảo Nguyệt lúc nào cũng phải uống thuốc để giữ cho sức khoẻ của mình được tốt, đặc biệt là vùng bụng.
– Vậy theo Thầy thuốc này được bỏ vào đâu?
Thầy Đề tóc bạc một nửa, gương mặt hiền lành phúc hậu:
– Theo tôi nghĩ thì được bỏ vào chè dưỡng nhan của Bảo Nguyệt. Vì con bé có nói với tôi, buổi trưa hôm qua sau khi ăn chè xong thì bị đau bụng. Mà loại độc này là loại phát tác nhanh, uống hay ăn vào tầm 5,10 phút là có tác dụng ngay.
Chị Ngân ngạc nhiên lên tiếng:
– Chè dưỡng nhan sao Thầy?
– Đúng rồi Mợ, là chè dưỡng nhan.
Cả chị Ngân và mẹ chồng tôi đều trố mắt nhìn nhau, vẫn là chị Ngân lên tiếng trước:
– Chè… dưỡng nhan đó… hôm qua tôi, mẹ với Tiểu Thục cũng có ăn… còn ăn chung với Bảo Nguyệt nữa.
Thầy Đề nghe vậy liền gấp gáp hỏi:
– Nếu vậy, cho tôi hỏi, Mợ với Bà với cô đây có đau bụng hay là đi cầu phân lỏng hay không? Hoặc là có đau đầu buồn nôn?
Chị Ngân với mẹ chồng tôi suy ngẫm một chút liền lắc đầu, cả Tiểu Thục đang hoang mang ngồi bên cạnh mẹ chồng tôi cũng lên tiếng xác nhận là không có những triệu chứng đó.
Tôi nhìn bọn họ, nghĩ nghĩ lại thấy không hiểu được. Vì sao bốn người bọn họ cùng ăn chung với nhau nhưng chỉ có một mình Bảo Nguyệt là trúng độc?
Mẹ chồng tôi chắc cũng hiểu ra vấn đề, bà lập tức giận dữ đập bàn cái “bốp”:
– Lộng hành quá rồi, nói như vậy chắc chắn là nó muốn hại con Nguyệt. Mục đích của nó chỉ là hại con Nguyệt mà thôi.
Tôi nghe tự dưng thấy hơi chột dạ, mặc dù tôi không có làm thật nhưng lại thấy giống như mẹ chồng tôi đang ám chỉ tôi vậy. Xét về tất cả mọi thứ, chỉ có duy nhất tôi ở nhà này là “không thích” Bảo Nguyệt nhất. Chưa kể hôm trước tôi còn mắng cô ấy ở bệnh viện, không biết là… Bảo Nguyệt có châm dầu thêm vào lửa hay không nữa?
Mẹ chồng tôi lại nhìn tôi, bà quát:
– Tâm, ở nhà này chỉ có mình cô là không thích Bảo Nguyệt. Cô nói đi, có phải là cô sai con Dâu đi mua thuốc về hại Bảo Nguyệt hay không?
Tôi đứng yên tại chỗ, tay có chút run run nhưng vẫn giữ vững được lời nói:
– Con hại Bảo Nguyệt làm gì hả mẹ? Mẹ nhìn cũng có thể thấy, chuyện này chưa tìm được thủ phạm mà mẹ đã nói là do con hại. Vậy thì con đâu có ngu mà đi hại cô ấy làm gì để ai ai cũng đoán được. Với lại ở nhà này, thân phận con là lớn, anh Cảnh cũng không bỏ lơ con, con lại không phải là không sinh được con nói dõi cho nhà mình thì cớ gì con lại hại Bảo Nguyệt?
Tôi đi tới gần bà, nói với giọng chân thành nhất:
– Con biết mẹ không thích con, con không dám bắt mẹ phải thích con nhưng có vài chuyện mẹ đừng ép con quá. Con có thể là đứa lơ tơ mơ, ăn nói vụng về, tham ăn tham uống nhưng tuyệt đối không phải là đứa ác tâm hại người. Mẹ cũng biết, họ Trương của con thấp bé quá nhiều so với họ Đường của mình, con không dám làm bậy.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi dè chừng:
– Nếu không phải cô thì là ai? Con Nguyệt mới về nhà này, đến mặt mũi người làm trong nhà này nó còn chưa nhìn hết được thì có hiềm khích với ai để mà người ta trả thù?
– Cái này con cũng muốn biết.
Mẹ chồng tôi thở ra một hơi bực dọc:
– Nói như cô…
Bà chưa kịp nói hết câu thì chị Ngân đã lên tiếng khuyên giải:
– Mẹ, con thấy Tâm nói cũng đúng, mẹ để cho em ấy điều tra thêm xem sao.
Cả Tiểu Thục cũng nói giúp cho tôi:
– Dì, con cũng muốn biết sự thật là ai cao tay hạ độc chị Nguyệt, con tin là chị Tâm không có làm đâu.
Mẹ chồng tôi quay sang hỏi Tiểu Thục:
– Con tin con Tâm?
Tiểu Thục ngây thơ gật đầu:
– Dạ, con thấy chị ấy không giống người ác, nếu là con mà có ý hại người chắc giờ này con đang đứng run chứ không bình tĩnh được như chị ấy đâu dì.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi một cái rồi bĩu môi nói:
– Chưa chắc đâu Thục, có vài người người ta diễn giỏi lắm, con trẻ người non dạ, có vài chuyện con chưa hiểu hết được.
Xuỳ, mẹ chồng tôi thật là… bà có tính cà khịa dễ sợ.
Nhưng nói gì thì nói, mẹ chồng tôi vẫn để cho tôi đứng ra điều tra thêm. Nhận được sự đồng ý của bà, tôi liền kêu hết người làm trong nhà ra hỏi chuyện. Đầu tiên là chị Mai nấu chè, tôi hỏi:
– Chị Mai, chị là người nấu chè rồi cũng chính chị múc chè ra chén, có thể thấy rõ chị là người bị nghi ngờ nhiều nhất, nhiều hơn cả bé Dâu nữa… Bây giờ tôi hỏi chị, chị phải trả lời thật lòng cho tôi biết. Nếu không… cả chị cũng không thoát tội được đâu?
Chị Mai run lẩy bẩy, mồ hôi chị túa ra vì sợ hãi. Chị lấp bấp nói:
– Mợ… tôi không có làm đâu Mợ… tôi không có…
Tôi nhìn chị Mai, tôi cũng biết rõ là chị ấy không có làm. Chị Mai là người của mẹ chồng tôi tuyển về, nghe nói là chị theo nhà họ Đường đã lâu rồi. Mà thường là những người như vậy thì rất trung thành, chắc chắn sẽ không có ý đồ đen tối. Với cả, nếu xét sau tôi và bé Dâu thì chị hiện tại là người bị nghi ngờ nhiều nhất, lý nào chị lại làm những chuyện tổn hại đến mình đầu tiên?
Thông thường những người đã có ác tâm hại người thì nhất định người ta sẽ không dại dột mà để cho mình bị nghi ngờ đầu tiên đâu, cái này tôi có thể chắc chắn.
Tôi nhìn chị Mai, tôi nói:
– Tôi biết là chị không làm nhưng một mình tôi biết cũng đâu có được. Bây giờ chị nói đi, nói rõ toàn bộ quá trình từ khi chè chín đến khi chè được đem lên mâm.
Chị Mai gật đầu lia lịa, chị nói trong hoảng sợ:
– Dạ Mợ… chuyện là như thế này. Cứ cách hôm thì tôi lại nấu chè dưỡng nhan, cái này thì trong nhà ai cũng biết mà phải không Mợ?
Tôi gật gật.
– Ừ, tôi cũng hay ăn chè chị nấu.
– Dạ dạ, thì hôm qua tôi cũng nấu như bình thường, nấu xong tôi soạn bốn cái chén nhỏ, múc bốn chén để lên trên mâm. Tôi định là kêu con Chi lên báo cho chị Vũ bưng chè lên trên nhưng vừa mới mở miệng kêu con Chi thì lại nghe tiếng nó kêu lên nói là tôi có điện thoại. Nghe vậy tôi lật đật chạy sang phòng nghe điện thoại, tôi cũng có dặn con Chi là lên kêu chị Vũ xuống đem chè lên.
Chi nghe chị Mai nhắc đến tên mình, cô ấy liền lên tiếng:
– Dạ Mợ, phải rồi Mợ, lúc con đi vô phòng thì nghe tiếng chuông điện thoại của chị Mai reo lên… con… con mới kêu chị Mai qua nghe điện thoại. Rồi chị Mai dặn sao thì con làm y vậy, con lên kêu chị Vũ xuống bếp đem chè lên bàn cho Bà với mấy Mợ.
Tôi nhìn Chi, cô ấy cũng không có chút nào là ý tứ của người có dã tâm. Lời nói với cả ánh mắt đều rất chân thật…
– Tức là chị không có xuống bếp?
Chi gật đầu:
– Dạ Mợ, chị Mai kêu con làm sao là con làm y chang vậy. Con không có xuống bếp, cũng không có đụng tới mâm chè luôn. Mợ… Mợ đừng nghĩ là con bỏ thuốc nha Mợ. Không có đâu, con không có làm đâu.
Tôi lại suy nghĩ một chút, cái nhà này cũng lạ, người mà làm ở dưới bếp là ít khi dám bưng thức ăn lên trên cho chủ. Việc bưng bê toàn là để vú Bắc, con Vũ hoặc là bé Dâu, những người theo hầu trực tiếp chủ cả mới được bưng bê. Con Vũ… còn con Vũ nữa…
Tôi quay sang chỗ chị Ngân rồi lại nhàn nhạt kêu tên con Vũ:
– Vũ, chị ra đây tôi hỏi chuyện chút.
Con Vũ nhìn tôi, nó trố mắt:
– Tôi?
Tôi gật gật:
– Ừ, chị đó. Chị không nghe chị Mai với Chi nói là chị bưng chè lên bàn cho mọi người à?
Vũ vội cãi lại:
– Đúng là tôi nghe con Chi kêu xuống bưng chè nên tôi bưng lên cho Bà với Mợ, nhưng… đừng nói là tôi cũng liên quan nha?
Tôi nhìn chị ta, khẽ cười:
– Chị đoán xem!
Chị Vũ nhảy dựng lên, chị luôn miệng:
– Cái này là Mợ ghét tôi nên mới muốn vu oan cho tôi phải không? Tôi thì hại Mợ Nguyệt làm chi, tôi với Mợ ấy có gì đâu mà tôi phải hại Mợ ấy?
Tôi đi tới vài bước, nhẹ nhàng nói:
– Tôi không có nói là chị hại Bảo Nguyệt, tôi cũng đang điều tra thôi. Tất cả những người có liên quan đến mấy chén chè kia đều phải hỏi qua, chị cũng nằm trong số đó, không có ngoại lệ đâu.
Chị Vũ chống đối:
– Tôi thấy nãy giờ là Mợ tìm cách đổ tội cho người khác rồi bỏ qua con Dâu thôi. Bây giờ gói thuốc đó tìm được dưới giường con Dâu thì là nó làm, Mợ nói nhiều cũng đâu được lợi ích gì đâu.
Bé Dâu im lặng nãy giờ, giờ cũng lên tiếng:
– Em không có làm, em thề là em không có làm.
Con Vũ quát con bé:
– Giờ không mày thì ai, gói thuốc kia tìm được ở dưới giường của mày, chính tay vú Bắc tìm được thì mày chối chi nữa?
– Vú Bắc cũng không có thích em, em cũng không biết…
Vú Bắc bị bé Dâu bắt bẻ, mụ ta đi tới sút cho con bé một cái rồi oang oang cái miệng:
– Con nhải này, mày nói như kiểu tao hại Mợ Nguyệt rồi tao đổ thừa cho mày vậy, mày có muốn bị đánh chết luôn không?
Lúc này thì con Vũ lại lên tiếng bênh cho con bé Dâu:
– Ờ mà vú, vú nói vậy tôi lại nghĩ là vú đó…
– Ơ cái con Vũ này…
– Con không có hại Mợ Nguyệt, con không có mà…
Ba bốn người cùng nói một lúc, tôi hết nhìn người này lại nhìn sang người kia, nhìn đến nổi muốn lé cả mắt. Đến thời điểm này, tôi lại thấy ai cũng có khả năng hại Bảo Nguyệt, từ vú Bắc, con Vũ, Chi cho tới chị Mai… ai cũng khả nghi hết, kể cả là… bé Dâu.
Mà quan trọng là phòng ngủ của bé Dâu đều có mặt những người nêu trên cùng ở, bao gồm chị Mai, Chi, bé Dâu và cả con Vũ.
Mẹ chồng tôi nghe tới nhức cả đầu, bà liền quát lên:
– Tụi bây im hết đi, chuyện này là do con Dâu… thuốc tìm thấy ở giường của nó thì là…
Mẹ chồng tôi chưa kịp nói hết câu thì phía trong, Bảo Nguyệt được người làm dìu ra, cô ấy khẽ cất giọng khàn khàn:
– Mẹ… đừng có vu oan cho người vô tội…
Tôi nhìn về phía cô ấy, thấy cô ấy cũng đang nhìn về tôi. Mặt mày Bảo Nguyệt trắng bệch, môi cũng tái đi, thần sắc mệt mỏi vô cùng. Cô ấy được người làm dìu từng bước từng bước, chân gần như không đi vững.
Thấy cô ấy đi vấp tới vấp lui, mẹ chồng tôi gấp gáp:
– Vú, vú lại đỡ con Nguyệt… đỡ con Nguyệt…
Bảo Nguyệt được vú đỡ một bên, cô ấy có thêm chỗ dựa, bước đi cũng không còn vấp nữa. Hai người bọn họ dìu cô ấy tới ghế ngồi xuống, mẹ chồng tôi liền đi tới ân cần hỏi thăm:
– Con sao rồi Nguyệt? Có mệt lắm không con?
Bảo Nguyệt cười rất khó khăn, cô ấy nói:
– Con khỏe mà mẹ.
– Khoẻ? Vậy mà khỏe cái gì? Con đi vô trong nằm đi, đi đi con.
Cô ấy lắc đầu, nói từng chữ từng chữ:
– Để con nói… cái này… bé Dâu… nó không có hại con đâu mẹ…
Mẹ chồng tôi bực mình, bà cau mày quát:
– Nó không hại con thì ai hại? Cái gói thuốc…
Bảo Nguyệt nắm lấy tay mẹ tôi, cô ấy cố ngăn lời bà nói:
– Không phải đâu… trưa hôm qua… con ngồi trong phòng… nhìn ra cửa sổ… con thấy con bé đang trồng rau… Tới lúc mà con được chị Bình kêu ra ăn chè thì con bé vẫn còn… trồng rau…
Hay! Nói như Bảo Nguyệt thì bé Dâu được cứu rồi.
– Cậu… Cậu Cảnh về rồi… Cậu về rồi.
Nghe tiếng reo lên, tôi liền quay đầu nhìn về phía sau thì thấy Đường Cảnh đang bước từng bước vào thật nhanh. Anh ta vừa đi vừa nhìn một vòng, ánh mắt kia dừng lại chỗ tôi mấy giây rồi dời hướng nhìn về chỗ Bảo Nguyệt. Đường Cảnh đi lướt qua chỗ tôi đang đứng, anh ta đi đến chỗ Bảo Nguyệt rồi ngồi xuống bắt đầu hỏi han…
Tôi đứng đây nhìn theo, chẳng hiểu sao lại thấy có chút… không vui. Cơ bản là đó giờ tôi đã quen với chuyện tên Cảnh luôn nói chuyện với tôi trước, bây giờ… nhìn thấy anh ta đến bắt chuyện với Bảo Nguyệt trước… tự dưng tôi lại thấy không được thoải mái. Không nhìn đến chỗ Bảo Nguyệt nữa, tôi trực tiếp đi tới chỗ bé Dâu rồi kéo con bé đứng dậy. Phủi phủi đất cát trên người con bé xuống, tôi trấn an tinh thần con bé:
– Mợ Nguyệt đã nói vậy rồi… con yên tâm đi… yên tâm đi con…
Bé Dâu khóc thút thít:
– Dạ Mợ… dạ…
Mẹ chồng tôi đứng dậy nhường chỗ cho tên Cảnh, tôi nhìn về phía kia, thấy Bảo Nguyệt đang dựa người vào ngực anh ta, anh ta cũng vỗ vỗ lấy bàn tay nhỏ xíu của cô ấy… chắc là đang trấn an. Cái hình ảnh này… đẹp thật đấy nhỉ?
Tôi có thể không yêu Đường Cảnh nhưng sự ghen tị đặc trưng của đàn bà thì chắc chắn là có. Bây giờ tôi mới thăm thía những gì mà mẹ tôi đã từng nói, đàn bà mà chịu cảnh chung chồng thì tủi thân tới nhường nào. Ngay cả một người vợ không yêu chồng như tôi vẫn đang cảm thấy khá là khó chịu đây này… haiz!
Đường Cảnh sau khi hỏi han Bảo Nguyệt xong, anh ta mới nhìn đến tôi đang đứng ở một góc. Nhưng cũng chỉ là nhìn một chút thôi chứ cũng không có nói gì, mà ánh mắt anh ta nhìn tôi cũng không có chút gì là dịu dàng cả.
Mẹ chồng tôi thấy vậy liền kể hết mọi chuyện cho Đường Cảnh nghe, tất nhiên là bà sẽ kể không tốt về tôi và bé Dâu rồi. Nghe xong, Đường Cảnh liền cười lạnh rồi cất cao giọng:
– Đã ác tới như vậy thì nhốt vào phòng kho đi… đợi điều tra thêm rồi tính.
Tôi nhìn anh ta, sự không hài lòng hiện rõ ràng. Sao anh ta có thể không hỏi thêm gì mà đã quyết định như vậy nhỉ? Bảo Nguyệt cũng có nói là đã nhìn thấy bé Dâu mà?
Tôi định lên tiếng thì mẹ chồng tôi đã vui mừng giành nói trước:
– Phải đó con, nhốt con Dâu lại rồi đợi điều tra thêm rồi đưa nó cho công an.
Bảo Nguyệt cố ngồi dậy thì thào:
– Mẹ… anh Cảnh… không phải bé Dâu đâu… chắc chắn không phải bé Dâu đâu… Con…
– Nguyệt, con sao vậy Nguyệt… Nguyệt?
Bảo Nguyệt chưa kịp nói trọn vẹn một câu thì trực tiếp ngất luôn vào lòng tên Cảnh. Thầy Đề đứng một bên nãy giờ liền gấp gáp bảo đưa cô ấy vào trong phòng. Tên Cảnh nghe thấy liền nhanh tay nhanh chân bồng cô ấy vào trong. Mẹ chồng tôi thì quát ầm lên kêu người bắt bé Dâu và cả tôi nhốt lại.
Tôi bị mụ vú ghì tay định lôi đi, miệng tôi còn chưa kịp kêu lên thì lại nghe tiếng quát to của tên Cảnh:
– Bắt nhốt tất cả trừ Tâm, ai đụng tới vợ tôi… tôi chặt đứt tay người đó!
Nói rồi anh ta liếc nhìn tôi một cái rồi lại tiếp tục bồng Bảo Nguyệt vào trong. Tâm tình tôi ngay lúc này dao động cực mạnh, thứ trong lồng ngực đập nhanh hơn bao giờ hết… tôi nói thầm trong miệng:
– Đường Cảnh… Đường Cảnh!
———
– Dâu, không ngờ mày nhỏ mà mày ác dữ thần ôn vậy. Mày dám bỏ độc Mợ Nguyệt, kỳ này mày chết với Bà.
Vừa nói vú Bắc vừa nắm tay bé Dâu lôi đi, bé Dâu nó hoảng hốt nhìn tôi cầu cứu. Dù cho con bé không cầu cứu tôi thì tôi cũng sẽ không trương mắt đứng nhìn con bé bị lôi đi được. Tôi đi tới một bước, vịn tay vú Bắc giữ lại, tôi hỏi gấp:
– Có chuyện gì vậy vú? Bé Dâu nó làm sai chuyện gì?
Vú Bắc gằn tay tôi ra khỏi tay bà, giọng bà khinh thường:
– Lần này Mợ cũng chưa chắc được yên ổn đâu mà Mợ làm hay.
Thấy cái kiểu ăn nói trịch thượng của vú Bắc, tôi bực mình thật sự, nhìn bà ta, tôi quát:
– Chuyện chưa rõ đầu đuôi thế nào mà vú ăn nói cái kiểu gì lạ lùng vậy. Vú nói chuyện với người làm trong nhà như vậy thì được chứ nói với tôi kiểu đó, có ngày tôi vả gãy răng ráng chịu đó.
– Mợ!
Tôi gằn kéo tay con Dâu ra khỏi tay vú Bắc, tôi hầm hè lên tiếng:
– Vú kéo tay con nhỏ làm gì, nó có chân nó tự đi.
Vú Bắc bị tôi mắng tới nghẹn họng, tại vì tôi không lên tiếng chỉnh bà ta chứ tôi mà đã lên tiếng rồi thì bà ta không có gan nào mà dám cãi lại tôi hết. Thấy tôi khí thế oai hùng quá, vú Bắc cũng không dám làm quá mức, bà ta chỉ nhìn tôi rồi nói trỏng trơ:
– Vậy để tôi mời Mợ với con Dâu xuống dưới nhà, Bà đang chờ hai người xuống định tội đó.
Nói xong, mụ vú quay người 180 độ rồi đi thẳng một nước xuống dưới nhà. Tôi đứng nhìn theo mụ ta mà thấy hết sức bực mình, mẹ chồng tôi cái gì cũng được chỉ riêng cái chuyện dung túng quá mức cho con mụ Bắc này là không được chút nào. Thấy vú Bắc đi rồi, bé Dâu mới nắm lấy tay tôi mà mếu máo:
– Mợ, con sợ quá Mợ ơi…
Nhìn con bé khóc mà tôi cũng cảm thấy lo lắng vô cùng, cái thái độ huênh hoang khi nãy của vú Bắc chứng tỏ là mụ ta đã có cái gì nắm chắc trong tay mới dám tỏ thái độ như vậy. Chẳng nhẽ…
Quay sang nhìn bé Dâu, tôi hỏi nghiêm túc:
– Dâu con trả lời cho Mợ biết, con có bỏ thuốc gì Mợ Nguyệt không?
Bé Dâu nhìn tôi, hai mắt nó long lanh run rẩy:
– Mợ con không có hại ai hết, Mợ… Mợ không tin con hả Mợ?
Tôi thì làm sao mà không tin bé Dâu được nhưng trước tiên tôi phải hỏi kỹ con bé đã, hỏi xem nó có làm loại chuyện đó không rồi mới biết đường mà tính toán. Nghĩ một chút, chuyện lần này chắc chắn có gì đó mờ ám rồi…
Nắm lấy tay bé Dâu, tôi nói:
– Đi, đi theo Mợ xuống dưới nhà. Chuyện gì thì chuyện, xuống dưới xem tình hình thế nào rồi mới biết đường mà tính.
Bé Dâu mặc dù hoảng nhưng con bé nhất nhất nghe theo lời tôi. Kéo con bé xuống dưới nhà, phía dưới đã tề tựu đủ mặt bá quan văn võ, chỉ thiếu mỗi Đường Cảnh và Bảo Nguyệt mà thôi.
Thấy tôi xuống, ai nấy đều hướng mắt nhìn về tôi, mẹ chồng tôi thì giận dữ đùng đùng, chị Ngân có chút căng thẳng, à còn có cả Tiểu Thục nữa… cô ấy nhìn tôi chăm chăm, không rõ là vui hay buồn.
Tôi dắt bé Dâu xuống nhà, còn chưa kịp nói gì thì vú Bắc đã đi tới kéo tay bé Dâu lôi xềnh xệch lại chỗ mẹ chồng tôi. Đẩy con bé ngã xuống đất, mụ Vú nhìn tôi cười khinh:
– Nó xuống rồi nè Bà, để coi còn ai dám bênh nó nữa không?
Mẹ chồng tôi cũng nhìn về phía tôi, bà cất cao giọng:
– Ai dám bênh nó, một đường đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà này.
Tôi nghe là biết rõ mẹ chồng tôi muốn nói để cảnh cáo tôi, chuyện khi nãy vú Bắc lên phòng tôi bị tôi chửi chắc chắn là mụ ta có thọc mạch lại cho mẹ chồng tôi nghe cả rồi cũng nên.
Mẹ chồng tôi đứng thẳng dậy, bà đi tới đá đá vài cái thiệt mạnh vào người bé Dâu, bà nói:
– Mày nói đi Dâu, ai sai biểu mày bỏ thuốc độc hại Mợ Nguyệt. Nói?
Bé Dâu quỳ dưới đất, nó khóc nháo giải thích:
– Con không có bỏ thuốc gì hại Mợ Nguyệt hết, Bà tin con đi Bà, Bà tin con đi…
– Tin mày? Chứng cứ rõ rành rành mà biểu Bà tin mày?
Chứng cứ? Chứng cứ gì vậy?
Thấy tôi đứng nhìn, mẹ chồng tôi liền ra hiệu cho vú Bắc đem ra chứng cứ. Trước mắt tôi, mụ vú chìa ra cái gói giấy màu vàng vàng, bên trong chắc chắn là chứa bột hay là thuốc gì đó, tôi đoán vậy.
Giọng mụ Vú the thé:
– Mợ Tâm, để tôi thay mặt Bà nói rõ ràng cho Mợ nghe, không thôi Mợ nói tôi đổ oan cho con nhải ranh này. Cái gói này nè, chính xác bên trong có bột thuốc độc. Hồi nãy Bà có nhờ Thầy Đề coi qua thử, Thầy nói bột này của người vùng trên dùng để bỏ độc hại người khác. Còn tại sao tôi tìm được cái gói này thì Mợ hỏi con Dâu coi. Mợ hỏi coi nó mua ở đâu hay là Mợ…
Nghe đến đây là tôi biết mụ vú muốn nói cái gì tiếp rồi.
– Vú, vú ăn nói cho cẩn thận.
Nghe tôi quát, mụ vú bĩu môi không nói tiếp nữa. Tôi nhìn gói thuốc trên tay mụ, tôi hỏi:
– Vú tìm cái này ở đâu? Là ai đưa vú mà vú chắc chắn là của con bé Dâu?
Vú Bắc cười ha hả:
– Chính tay tôi tìm thấy dưới chân giường con quỷ Dâu này nè Mợ ơi, Mợ còn muốn hỏi thêm cái gì nữa không Mợ?
Tôi đi tới gần chỗ mụ vú, tôi hỏi:
– Bây giờ nếu đúng là tìm thấy dưới chân giường con bé Dâu đi, vậy thì cũng có chứng minh được chính xác cái gói giấy này là của con bé Dâu đâu vú? Vú quên trong phòng ngủ của con bé có tới 4 giường à? Giường của con bé lại là giường đôi, phía trên có thêm người nằm. Chắc thế nào được cái gói này là của con bé Dâu?
Ngừng một chút, tôi lại nói:
– Vả lại cũng chẳng ai ngu tới nỗi không biết thủ tiêu mấy cái này đi, để sờ sờ ra đó cho vú tìm được à?
Vú Bắc hết nhìn tôi rồi nhìn gói giấy trong tay, giọng mụ ta ấp úng:
– Chuyện này… chuyện này…
Thừa dịp mụ vú còn đang suy nghĩ, tôi liền đánh thẳng vào tâm lý của những người ở đây.
– Nếu con bé Dâu thiệt là mua thuốc hại Bảo Nguyệt thì con nhất định sẽ không bao che. Nhưng nhìn sơ qua sự việc thì thấy con bé chưa chắc là thủ phạm. Con nghĩ, mọi người nên điều tra thêm rồi hãy định tội, kẻo là đổ oan cho người tốt.
Mẹ chồng tôi nghe nãy giờ, bà chắc cũng đã có suy nghĩ riêng của mình. Tôi thấy bà trầm ngâm một lát rồi mới lên tiếng hỏi sang chị Ngân:
– Ngân, con thấy sao?
Chị Ngân gật đầu trả lời:
– Con thấy Tâm nói đúng đó mẹ, mình nên điều tra thêm xem thế nào rồi hãy định tội.
– Ừ, nếu vậy… Tâm con muốn hỏi gì thì hỏi đi, mẹ cho con nửa tiếng.
Tôi nhìn bé Dâu rồi hít một hơi thật sâu, tôi sẽ cố gắng hết sức để lôi con bé khờ khạo tội nghiệp ra khỏi chuyện này. Nếu chuyện này được giải quyết ổn thỏa thì không nói, nếu mà không tìm đuợc người hạ độc thì nhất định con bé Dâu phải chịu tội thay. Mà nếu bé Dâu chịu tội thì tôi đây cũng không thoát khỏi liên can được. Với lại tôi cũng muốn biết là ai trong nhà này mà ăn gan hùm dám tác oai tác quái!
………….
Sau khi mời Thầy Đề ra hỏi chuyện, tôi mới được biết đây là loại thuốc không quá độc nhưng tác hại của nó thì ảnh hưởng về lâu dài. Có khả năng sau này Bảo Nguyệt lúc nào cũng phải uống thuốc để giữ cho sức khoẻ của mình được tốt, đặc biệt là vùng bụng.
– Vậy theo Thầy thuốc này được bỏ vào đâu?
Thầy Đề tóc bạc một nửa, gương mặt hiền lành phúc hậu:
– Theo tôi nghĩ thì được bỏ vào chè dưỡng nhan của Bảo Nguyệt. Vì con bé có nói với tôi, buổi trưa hôm qua sau khi ăn chè xong thì bị đau bụng. Mà loại độc này là loại phát tác nhanh, uống hay ăn vào tầm 5,10 phút là có tác dụng ngay.
Chị Ngân ngạc nhiên lên tiếng:
– Chè dưỡng nhan sao Thầy?
– Đúng rồi Mợ, là chè dưỡng nhan.
Cả chị Ngân và mẹ chồng tôi đều trố mắt nhìn nhau, vẫn là chị Ngân lên tiếng trước:
– Chè… dưỡng nhan đó… hôm qua tôi, mẹ với Tiểu Thục cũng có ăn… còn ăn chung với Bảo Nguyệt nữa.
Thầy Đề nghe vậy liền gấp gáp hỏi:
– Nếu vậy, cho tôi hỏi, Mợ với Bà với cô đây có đau bụng hay là đi cầu phân lỏng hay không? Hoặc là có đau đầu buồn nôn?
Chị Ngân với mẹ chồng tôi suy ngẫm một chút liền lắc đầu, cả Tiểu Thục đang hoang mang ngồi bên cạnh mẹ chồng tôi cũng lên tiếng xác nhận là không có những triệu chứng đó.
Tôi nhìn bọn họ, nghĩ nghĩ lại thấy không hiểu được. Vì sao bốn người bọn họ cùng ăn chung với nhau nhưng chỉ có một mình Bảo Nguyệt là trúng độc?
Mẹ chồng tôi chắc cũng hiểu ra vấn đề, bà lập tức giận dữ đập bàn cái “bốp”:
– Lộng hành quá rồi, nói như vậy chắc chắn là nó muốn hại con Nguyệt. Mục đích của nó chỉ là hại con Nguyệt mà thôi.
Tôi nghe tự dưng thấy hơi chột dạ, mặc dù tôi không có làm thật nhưng lại thấy giống như mẹ chồng tôi đang ám chỉ tôi vậy. Xét về tất cả mọi thứ, chỉ có duy nhất tôi ở nhà này là “không thích” Bảo Nguyệt nhất. Chưa kể hôm trước tôi còn mắng cô ấy ở bệnh viện, không biết là… Bảo Nguyệt có châm dầu thêm vào lửa hay không nữa?
Mẹ chồng tôi lại nhìn tôi, bà quát:
– Tâm, ở nhà này chỉ có mình cô là không thích Bảo Nguyệt. Cô nói đi, có phải là cô sai con Dâu đi mua thuốc về hại Bảo Nguyệt hay không?
Tôi đứng yên tại chỗ, tay có chút run run nhưng vẫn giữ vững được lời nói:
– Con hại Bảo Nguyệt làm gì hả mẹ? Mẹ nhìn cũng có thể thấy, chuyện này chưa tìm được thủ phạm mà mẹ đã nói là do con hại. Vậy thì con đâu có ngu mà đi hại cô ấy làm gì để ai ai cũng đoán được. Với lại ở nhà này, thân phận con là lớn, anh Cảnh cũng không bỏ lơ con, con lại không phải là không sinh được con nói dõi cho nhà mình thì cớ gì con lại hại Bảo Nguyệt?
Tôi đi tới gần bà, nói với giọng chân thành nhất:
– Con biết mẹ không thích con, con không dám bắt mẹ phải thích con nhưng có vài chuyện mẹ đừng ép con quá. Con có thể là đứa lơ tơ mơ, ăn nói vụng về, tham ăn tham uống nhưng tuyệt đối không phải là đứa ác tâm hại người. Mẹ cũng biết, họ Trương của con thấp bé quá nhiều so với họ Đường của mình, con không dám làm bậy.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi dè chừng:
– Nếu không phải cô thì là ai? Con Nguyệt mới về nhà này, đến mặt mũi người làm trong nhà này nó còn chưa nhìn hết được thì có hiềm khích với ai để mà người ta trả thù?
– Cái này con cũng muốn biết.
Mẹ chồng tôi thở ra một hơi bực dọc:
– Nói như cô…
Bà chưa kịp nói hết câu thì chị Ngân đã lên tiếng khuyên giải:
– Mẹ, con thấy Tâm nói cũng đúng, mẹ để cho em ấy điều tra thêm xem sao.
Cả Tiểu Thục cũng nói giúp cho tôi:
– Dì, con cũng muốn biết sự thật là ai cao tay hạ độc chị Nguyệt, con tin là chị Tâm không có làm đâu.
Mẹ chồng tôi quay sang hỏi Tiểu Thục:
– Con tin con Tâm?
Tiểu Thục ngây thơ gật đầu:
– Dạ, con thấy chị ấy không giống người ác, nếu là con mà có ý hại người chắc giờ này con đang đứng run chứ không bình tĩnh được như chị ấy đâu dì.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi một cái rồi bĩu môi nói:
– Chưa chắc đâu Thục, có vài người người ta diễn giỏi lắm, con trẻ người non dạ, có vài chuyện con chưa hiểu hết được.
Xuỳ, mẹ chồng tôi thật là… bà có tính cà khịa dễ sợ.
Nhưng nói gì thì nói, mẹ chồng tôi vẫn để cho tôi đứng ra điều tra thêm. Nhận được sự đồng ý của bà, tôi liền kêu hết người làm trong nhà ra hỏi chuyện. Đầu tiên là chị Mai nấu chè, tôi hỏi:
– Chị Mai, chị là người nấu chè rồi cũng chính chị múc chè ra chén, có thể thấy rõ chị là người bị nghi ngờ nhiều nhất, nhiều hơn cả bé Dâu nữa… Bây giờ tôi hỏi chị, chị phải trả lời thật lòng cho tôi biết. Nếu không… cả chị cũng không thoát tội được đâu?
Chị Mai run lẩy bẩy, mồ hôi chị túa ra vì sợ hãi. Chị lấp bấp nói:
– Mợ… tôi không có làm đâu Mợ… tôi không có…
Tôi nhìn chị Mai, tôi cũng biết rõ là chị ấy không có làm. Chị Mai là người của mẹ chồng tôi tuyển về, nghe nói là chị theo nhà họ Đường đã lâu rồi. Mà thường là những người như vậy thì rất trung thành, chắc chắn sẽ không có ý đồ đen tối. Với cả, nếu xét sau tôi và bé Dâu thì chị hiện tại là người bị nghi ngờ nhiều nhất, lý nào chị lại làm những chuyện tổn hại đến mình đầu tiên?
Thông thường những người đã có ác tâm hại người thì nhất định người ta sẽ không dại dột mà để cho mình bị nghi ngờ đầu tiên đâu, cái này tôi có thể chắc chắn.
Tôi nhìn chị Mai, tôi nói:
– Tôi biết là chị không làm nhưng một mình tôi biết cũng đâu có được. Bây giờ chị nói đi, nói rõ toàn bộ quá trình từ khi chè chín đến khi chè được đem lên mâm.
Chị Mai gật đầu lia lịa, chị nói trong hoảng sợ:
– Dạ Mợ… chuyện là như thế này. Cứ cách hôm thì tôi lại nấu chè dưỡng nhan, cái này thì trong nhà ai cũng biết mà phải không Mợ?
Tôi gật gật.
– Ừ, tôi cũng hay ăn chè chị nấu.
– Dạ dạ, thì hôm qua tôi cũng nấu như bình thường, nấu xong tôi soạn bốn cái chén nhỏ, múc bốn chén để lên trên mâm. Tôi định là kêu con Chi lên báo cho chị Vũ bưng chè lên trên nhưng vừa mới mở miệng kêu con Chi thì lại nghe tiếng nó kêu lên nói là tôi có điện thoại. Nghe vậy tôi lật đật chạy sang phòng nghe điện thoại, tôi cũng có dặn con Chi là lên kêu chị Vũ xuống đem chè lên.
Chi nghe chị Mai nhắc đến tên mình, cô ấy liền lên tiếng:
– Dạ Mợ, phải rồi Mợ, lúc con đi vô phòng thì nghe tiếng chuông điện thoại của chị Mai reo lên… con… con mới kêu chị Mai qua nghe điện thoại. Rồi chị Mai dặn sao thì con làm y vậy, con lên kêu chị Vũ xuống bếp đem chè lên bàn cho Bà với mấy Mợ.
Tôi nhìn Chi, cô ấy cũng không có chút nào là ý tứ của người có dã tâm. Lời nói với cả ánh mắt đều rất chân thật…
– Tức là chị không có xuống bếp?
Chi gật đầu:
– Dạ Mợ, chị Mai kêu con làm sao là con làm y chang vậy. Con không có xuống bếp, cũng không có đụng tới mâm chè luôn. Mợ… Mợ đừng nghĩ là con bỏ thuốc nha Mợ. Không có đâu, con không có làm đâu.
Tôi lại suy nghĩ một chút, cái nhà này cũng lạ, người mà làm ở dưới bếp là ít khi dám bưng thức ăn lên trên cho chủ. Việc bưng bê toàn là để vú Bắc, con Vũ hoặc là bé Dâu, những người theo hầu trực tiếp chủ cả mới được bưng bê. Con Vũ… còn con Vũ nữa…
Tôi quay sang chỗ chị Ngân rồi lại nhàn nhạt kêu tên con Vũ:
– Vũ, chị ra đây tôi hỏi chuyện chút.
Con Vũ nhìn tôi, nó trố mắt:
– Tôi?
Tôi gật gật:
– Ừ, chị đó. Chị không nghe chị Mai với Chi nói là chị bưng chè lên bàn cho mọi người à?
Vũ vội cãi lại:
– Đúng là tôi nghe con Chi kêu xuống bưng chè nên tôi bưng lên cho Bà với Mợ, nhưng… đừng nói là tôi cũng liên quan nha?
Tôi nhìn chị ta, khẽ cười:
– Chị đoán xem!
Chị Vũ nhảy dựng lên, chị luôn miệng:
– Cái này là Mợ ghét tôi nên mới muốn vu oan cho tôi phải không? Tôi thì hại Mợ Nguyệt làm chi, tôi với Mợ ấy có gì đâu mà tôi phải hại Mợ ấy?
Tôi đi tới vài bước, nhẹ nhàng nói:
– Tôi không có nói là chị hại Bảo Nguyệt, tôi cũng đang điều tra thôi. Tất cả những người có liên quan đến mấy chén chè kia đều phải hỏi qua, chị cũng nằm trong số đó, không có ngoại lệ đâu.
Chị Vũ chống đối:
– Tôi thấy nãy giờ là Mợ tìm cách đổ tội cho người khác rồi bỏ qua con Dâu thôi. Bây giờ gói thuốc đó tìm được dưới giường con Dâu thì là nó làm, Mợ nói nhiều cũng đâu được lợi ích gì đâu.
Bé Dâu im lặng nãy giờ, giờ cũng lên tiếng:
– Em không có làm, em thề là em không có làm.
Con Vũ quát con bé:
– Giờ không mày thì ai, gói thuốc kia tìm được ở dưới giường của mày, chính tay vú Bắc tìm được thì mày chối chi nữa?
– Vú Bắc cũng không có thích em, em cũng không biết…
Vú Bắc bị bé Dâu bắt bẻ, mụ ta đi tới sút cho con bé một cái rồi oang oang cái miệng:
– Con nhải này, mày nói như kiểu tao hại Mợ Nguyệt rồi tao đổ thừa cho mày vậy, mày có muốn bị đánh chết luôn không?
Lúc này thì con Vũ lại lên tiếng bênh cho con bé Dâu:
– Ờ mà vú, vú nói vậy tôi lại nghĩ là vú đó…
– Ơ cái con Vũ này…
– Con không có hại Mợ Nguyệt, con không có mà…
Ba bốn người cùng nói một lúc, tôi hết nhìn người này lại nhìn sang người kia, nhìn đến nổi muốn lé cả mắt. Đến thời điểm này, tôi lại thấy ai cũng có khả năng hại Bảo Nguyệt, từ vú Bắc, con Vũ, Chi cho tới chị Mai… ai cũng khả nghi hết, kể cả là… bé Dâu.
Mà quan trọng là phòng ngủ của bé Dâu đều có mặt những người nêu trên cùng ở, bao gồm chị Mai, Chi, bé Dâu và cả con Vũ.
Mẹ chồng tôi nghe tới nhức cả đầu, bà liền quát lên:
– Tụi bây im hết đi, chuyện này là do con Dâu… thuốc tìm thấy ở giường của nó thì là…
Mẹ chồng tôi chưa kịp nói hết câu thì phía trong, Bảo Nguyệt được người làm dìu ra, cô ấy khẽ cất giọng khàn khàn:
– Mẹ… đừng có vu oan cho người vô tội…
Tôi nhìn về phía cô ấy, thấy cô ấy cũng đang nhìn về tôi. Mặt mày Bảo Nguyệt trắng bệch, môi cũng tái đi, thần sắc mệt mỏi vô cùng. Cô ấy được người làm dìu từng bước từng bước, chân gần như không đi vững.
Thấy cô ấy đi vấp tới vấp lui, mẹ chồng tôi gấp gáp:
– Vú, vú lại đỡ con Nguyệt… đỡ con Nguyệt…
Bảo Nguyệt được vú đỡ một bên, cô ấy có thêm chỗ dựa, bước đi cũng không còn vấp nữa. Hai người bọn họ dìu cô ấy tới ghế ngồi xuống, mẹ chồng tôi liền đi tới ân cần hỏi thăm:
– Con sao rồi Nguyệt? Có mệt lắm không con?
Bảo Nguyệt cười rất khó khăn, cô ấy nói:
– Con khỏe mà mẹ.
– Khoẻ? Vậy mà khỏe cái gì? Con đi vô trong nằm đi, đi đi con.
Cô ấy lắc đầu, nói từng chữ từng chữ:
– Để con nói… cái này… bé Dâu… nó không có hại con đâu mẹ…
Mẹ chồng tôi bực mình, bà cau mày quát:
– Nó không hại con thì ai hại? Cái gói thuốc…
Bảo Nguyệt nắm lấy tay mẹ tôi, cô ấy cố ngăn lời bà nói:
– Không phải đâu… trưa hôm qua… con ngồi trong phòng… nhìn ra cửa sổ… con thấy con bé đang trồng rau… Tới lúc mà con được chị Bình kêu ra ăn chè thì con bé vẫn còn… trồng rau…
Hay! Nói như Bảo Nguyệt thì bé Dâu được cứu rồi.
– Cậu… Cậu Cảnh về rồi… Cậu về rồi.
Nghe tiếng reo lên, tôi liền quay đầu nhìn về phía sau thì thấy Đường Cảnh đang bước từng bước vào thật nhanh. Anh ta vừa đi vừa nhìn một vòng, ánh mắt kia dừng lại chỗ tôi mấy giây rồi dời hướng nhìn về chỗ Bảo Nguyệt. Đường Cảnh đi lướt qua chỗ tôi đang đứng, anh ta đi đến chỗ Bảo Nguyệt rồi ngồi xuống bắt đầu hỏi han…
Tôi đứng đây nhìn theo, chẳng hiểu sao lại thấy có chút… không vui. Cơ bản là đó giờ tôi đã quen với chuyện tên Cảnh luôn nói chuyện với tôi trước, bây giờ… nhìn thấy anh ta đến bắt chuyện với Bảo Nguyệt trước… tự dưng tôi lại thấy không được thoải mái. Không nhìn đến chỗ Bảo Nguyệt nữa, tôi trực tiếp đi tới chỗ bé Dâu rồi kéo con bé đứng dậy. Phủi phủi đất cát trên người con bé xuống, tôi trấn an tinh thần con bé:
– Mợ Nguyệt đã nói vậy rồi… con yên tâm đi… yên tâm đi con…
Bé Dâu khóc thút thít:
– Dạ Mợ… dạ…
Mẹ chồng tôi đứng dậy nhường chỗ cho tên Cảnh, tôi nhìn về phía kia, thấy Bảo Nguyệt đang dựa người vào ngực anh ta, anh ta cũng vỗ vỗ lấy bàn tay nhỏ xíu của cô ấy… chắc là đang trấn an. Cái hình ảnh này… đẹp thật đấy nhỉ?
Tôi có thể không yêu Đường Cảnh nhưng sự ghen tị đặc trưng của đàn bà thì chắc chắn là có. Bây giờ tôi mới thăm thía những gì mà mẹ tôi đã từng nói, đàn bà mà chịu cảnh chung chồng thì tủi thân tới nhường nào. Ngay cả một người vợ không yêu chồng như tôi vẫn đang cảm thấy khá là khó chịu đây này… haiz!
Đường Cảnh sau khi hỏi han Bảo Nguyệt xong, anh ta mới nhìn đến tôi đang đứng ở một góc. Nhưng cũng chỉ là nhìn một chút thôi chứ cũng không có nói gì, mà ánh mắt anh ta nhìn tôi cũng không có chút gì là dịu dàng cả.
Mẹ chồng tôi thấy vậy liền kể hết mọi chuyện cho Đường Cảnh nghe, tất nhiên là bà sẽ kể không tốt về tôi và bé Dâu rồi. Nghe xong, Đường Cảnh liền cười lạnh rồi cất cao giọng:
– Đã ác tới như vậy thì nhốt vào phòng kho đi… đợi điều tra thêm rồi tính.
Tôi nhìn anh ta, sự không hài lòng hiện rõ ràng. Sao anh ta có thể không hỏi thêm gì mà đã quyết định như vậy nhỉ? Bảo Nguyệt cũng có nói là đã nhìn thấy bé Dâu mà?
Tôi định lên tiếng thì mẹ chồng tôi đã vui mừng giành nói trước:
– Phải đó con, nhốt con Dâu lại rồi đợi điều tra thêm rồi đưa nó cho công an.
Bảo Nguyệt cố ngồi dậy thì thào:
– Mẹ… anh Cảnh… không phải bé Dâu đâu… chắc chắn không phải bé Dâu đâu… Con…
– Nguyệt, con sao vậy Nguyệt… Nguyệt?
Bảo Nguyệt chưa kịp nói trọn vẹn một câu thì trực tiếp ngất luôn vào lòng tên Cảnh. Thầy Đề đứng một bên nãy giờ liền gấp gáp bảo đưa cô ấy vào trong phòng. Tên Cảnh nghe thấy liền nhanh tay nhanh chân bồng cô ấy vào trong. Mẹ chồng tôi thì quát ầm lên kêu người bắt bé Dâu và cả tôi nhốt lại.
Tôi bị mụ vú ghì tay định lôi đi, miệng tôi còn chưa kịp kêu lên thì lại nghe tiếng quát to của tên Cảnh:
– Bắt nhốt tất cả trừ Tâm, ai đụng tới vợ tôi… tôi chặt đứt tay người đó!
Nói rồi anh ta liếc nhìn tôi một cái rồi lại tiếp tục bồng Bảo Nguyệt vào trong. Tâm tình tôi ngay lúc này dao động cực mạnh, thứ trong lồng ngực đập nhanh hơn bao giờ hết… tôi nói thầm trong miệng:
– Đường Cảnh… Đường Cảnh!
———
Bình luận facebook