-
Chương 23
- Xuân Hà đâu?
Hạ Nguyên nhảy xuống khỏi con tuấn mã, ném dây cương cho mã phu bên cạnh, sải bước đi về viện của mình, vừa đi vừa hỏi Xuân Sinh.
- Nhị gia, Xuân Hà sáng sớm đã đến Tiến Tấu viện của Môn Hạ Tỉnh rồi.
- Tiến Tấu viện?
Hạ Nguyên suy nghĩ, chợt hiểu ra:
- Hôm nay là ngày phát hành kỳ báo mới nhất.
Xuân Minh nhìn sắc trời, nói:
- Lúc này có lẽ sắp về. Nhị gia có gì căn dặn sao?
Tuy việc làm chân chạy là do Xuân Hà phụ trách nhưng mấy người bọn họ có thể làm thay việc của nhau bất cứ lúc nào.
Hạ Nguyên buồn bực đi tới cửa thư phòng mới nói:
- Thôi, không có chuyện gì.
Xuân Sinh không hổ là thủ lĩnh nhóm người hầu, ngoại trừ hầu hạ chủ tử tỉ mỉ thận trọng và kín miệng ra, bản lĩnh quan sát sắc mặt càng được tu luyện thuần thục. Dù hai ngày nay chủ tử không thể hiện quá rõ ràng nhưng Xuân Sinh vẫn nhạy cảm phát hiện tâm tình nhị gia rất không tốt, vì vậy mà hắn luôn cực kỳ cẩn thận hầu hạ, không dám mảy may sơ sót.
Còn Xuân Hà, sở dĩ được phân công làm chân chạy là vì hắn bẩm sinh khéo miệng, rất dễ dàng hòa nhập với người khác. Dõi mắt nhìn những người gác cổng của các nhà các phủ, các lại sai vặt của nha môn khắp kinh thành, bất kể là người hà khắc, nghiêm túc hay quái gở, không có ai mà hắn không kết giao được. Tuy người ngoài thấy hắn lanh lợi nhưng kỳ thực Xuân Hà hơi thiếu tâm nhãn_____ít nhất, hắn hoàn toàn không cảm giác được tâm trạng chủ tử rất tệ, hơn nữa lúc này tốt nhất là đừng nhắc đến tên của người khiến cho tâm trạng chủ tử rất tệ kia.
- Nhị gia, đây là kỳ báo mới nhất, tiểu nhân mới lấy được, ngài có muốn lập tức đưa cho Bạch công tử không?
Vừa nhắc tới Xuân Hà, Xuân Hà liền xuất hiện, vả lại vừa xuất hiện liền nhắc đến người không nên nhắc.
Xuân Sinh lặng lẽ lui ra sau nhị gia, cố hết sức cách xa Xuân Hà.
- Đưa cho Bạch công tử? Ai nói với ngươi là đưa báo này cho cô ta?
Dường như cơn khó chịu đè nén dưới đáy lòng suốt hai ngày nay cuối cùng cũng tìm được đường thoát, cậu nhìn Xuân Hà, mặt không biểu cảm hỏi.
- Nhưng……không phải luôn lấy đưa cho Bạch công tử sao? Từ sau khi Bạch công tử thi đậu cử nhân vào mùa thu năm ngoái, nhị gia đã căn dặn tiểu nhân, tuần nào cũng phải chạy đến Tiến Tấu viện lấy báo gửi cho Bạch công tử, ngài quên rồi sao?
Xuân Hà cảm thấy nhị gia đúng là quý nhân hay quên chuyện. Không thể vì Bạch công tử đang ở kinh thành mà quên mất chuyện này chứ! Những tờ báo này rất quan trọng với thí sinh, bởi vì đề thi luận đều là bàn chuyện thời sự, nhất định phải xem báo để bất cứ lúc nào cũng hiểu rõ xu hướng của triều đình.
Hạ Nguyên dĩ nhiên không quên. Nhưng đối với “lòng tốt” của Xuân Hà, cậu cảm thấy rất không thoải mái. Đó là vì, hai ngày nay cậu đã cố sức không nghĩ tới nữ nhân khốn kiếp kia, vậy mà cứ có kẻ ngốc không có mắt nhắc tới, khiến thành quả hai ngày nay của cậu thất bại trong gang tấc!
Cậu bây giờ lại nghĩ tới nữ nhân kia rồi!
Nhìn hộp báo trên tay Xuân Hà, cậu không thể không nghĩ, mười ngày nữa là thi rồi, cô ấy rốt cuộc đã học hành ra sao?
Còn nữa……cô ấy thực sự muốn thi ư?
Dù Hạ Nguyên có thể hoàn toàn nắm chắc giữ được cái đầu trên cổ cô ấy, nhưng nữ giả nam đi thi suy cho cùng vẫn là phạm tội, vả lại còn là tội nghiêm trọng nhất____khi quân. Một khi bị tố giác, hậu quả khó mà tưởng tượng. Cách thức “danh chấn thiên hạ” thế này, e là cô ấy cũng không muốn thấy.
Hạ Nguyên không cần nghĩ nhiều cũng biết, kể từ năm ngoái khi tham gia thi Hương, Bạch Vân đã hạ quyết tâm muốn làm chuyện gì đó; mà chuyện đó, một nữ tử đơn thuần của thôn Tiểu Quy không làm được, cô ấy phải có một thân phận gần với người ở trên cao, mà khoa cử chính là cơ hội tiến thân duy nhất của những người nghèo trong thiên hạ, dĩ nhiên, cũng là cơ hội tiến thân duy nhất của cô ấy.
Hừ! Nữ nhân kia xem cậu như chết rồi chắc?!
Thà một mình bí quá hóa liều cũng không muốn cân nhắc đến việc tìm cậu giúp đỡ.
Nếu cô ấy có chút để tâm đến cậu thì sẽ biết địa vị của cậu ở kinh thành, từ đó sẽ lợi dụng năng lực của cậu chứ không phải khư khư cố chấp, đặt bản thân vào hoàn cảnh như hôm nay.
Mấy ngày qua, Hạ Nguyên lôi kéo cô, dẫn cô đi đá bóng, nhìn cô mô phỏng “Thiên hạ quán quân thiếp”, không ngừng giảng giải cho cô mọi thứ về kinh thành, về triều đình, thậm chí là về những nhân vật quan trọng của hoàng gia, hi vọng giúp cô mau chóng dung nhập vào hoàn cảnh kinh thành. Những điều nên hiểu, nên chú ý, nên lấy lòng, cậu đều nói với cô rất rõ ràng rành rọt, chỉ mong có thể khiến cô sau khi thân phận bại lộ sẽ không bị hoạch tội……
Họ luôn bận rộn, bận đến mức không có thời gian trò chuyện tử tế, về lý do chân chính tại sao Bạch Vân muốn thi trạng nguyên____đương nhiên, Bạch Vân đã nói, vì Chiêu Dũng hầu.
Cô ấy mơ hồ nói, Chiêu Dũng hầu sắp gặp đại nạn, cô ấy phải giúp hắn.
Bạch Vân không phải loại người nhiệt tình làm người tốt…..được rồi, trên thực tế thôn Tiểu Quy không có ai là người tốt. Mấy trăm năm nay, họ sống trong nghèo đói, chỉ biết kiên cường không từ thủ đoạn để sống tiếp, chưa bao giờ biết cái gì gọi là chung tay vì lợi ích chung, vui vì làm điều thiện……nếu thật có người tốt thì hẳn cũng sẽ bị xem như trứng mối nhỉ?
Hạ Nguyên vẫn luôn chờ, chờ Bạch Vân chân thành thẳng thắn với cậu. Trước đây hai ngày, cậu cho rằng tốt nhất là đợi sau khi kỳ thi mùa xuân kết thúc, áp lực của Bạch Vân giảm đi nhiều, hai người mới từ từ nói rõ ràng, nhưng bây giờ, Hạ Nguyên không muốn thế nữa. Nếu Bạch Vân có thành ý, xem trọng người bằng hữu là cậu thì nên nhanh chóng nói cho cậu biết, cũng để cậu sớm có chuẩn bị.
Nhưng cô ấy không chịu nói, nghĩa là cô ấy không muốn mượn sức cậu, hoặc là, cô ấy không cho rằng cậu giúp được.
Bất kể đáp án nào cũng khiến Hạ Nguyên buồn bực, bởi nó sẽ khiến hết thảy những gì cậu làm trước đó, những tâm trạng lo lắng cho cô ấy của cậu đều có vẻ cực kỳ ngu xuẩn.
Cho nên, cậu tuyệt đối không tha thứ cho cô ấy____trước khi cô ấy nói lời xin lỗi.
Cậu chỉ là giận cô không tin tưởng cậu chứ không phải giận cô quá quan tâm đến Chiêu Dũng hầu, cho nên lúc cậu chất vấn cô có phải để ý lão nam nhân Chiêu Dũng hầu kia không, kết quả lại bị một câu thuận miệng của cô_____ta và huynh ấy không có tương lai, muốn văn võ cấu kết cũng không trông cậy được vào huynh ấy____khiến cậu xù lông. Bắt đầu từ câu đó, họ cãi nhau.
“Vậy nếu trông cậy được thì sao? Ngươi sẽ lập tức cấu kết liền đúng không?!” Lúc đó đầu cậu nóng lên như lửa cháy lan tràn, tạo thành từng chuỗi lửa phun ra khỏi miệng.
“Ngươi giận gì mà giận? Ta chỉ đùa thôi.”
“Vậy sao ngươi không đem ta ra đùa? Mà cứ đùa hắn? Ngươi thanh cao khinh thường cấu kết cùng kẻ quyền quý như ta nhưng cứ nghĩ tới tính khả thi khi cấu kết cùng một thứ tử nghèo túng như hắn___”
“Đừng có gọi huynh ấy là thứ tử nghèo túng, tốt xấu gì người ta cũng là một hầu gia, còn là một đại tướng quân đấy.” Cô nói chen vào.
“Đúng! Ta chỉ là một ấu tử không thể thừa kế tước vị, càng là một tên công tử bột, chưa từng lên chiến trường, đương nhiên là không làm được đại tướng quân! Ta hai bàn tay trắng nên không đáng cho ngươi để ý, đúng không?!” Hạ Nguyên tức giận nói.
“Ngươi hai bàn tay trắng chỗ nào? Tùy tiện thứ gì trên người ngươi, có đem ta đi bán một trăm lần cũng mua không nổi. Còn nữa, ngươi đừng có so sánh với Triệu Tư Ẩn, các ngươi hoàn toàn không giống nhau____”
“Triệu Tư Ẩn? Ngươi đã quen thuộc với hắn đến mức có thể gọi thẳng họ tên rồi sao? Ta quen ngươi mười năm nhưng sau khi ngươi tới kinh thành mới gọi tên ta! Bây giờ nghĩ lại, ta cũng muốn hoài nghi có phải ngươi căn bản không nhớ tên ta là gì hay không! Nếu không thì sao mỗi lần ngươi hồi âm cho ta, đều chỉ gọi ta là ‘Hạ nhị gia’!”
“Hạ Nguyên, Hạ nhị gia, hôm nay ngươi đặc biệt tới tìm ta để gây lộn à? Ngươi có thể nói lý một chút không?”
Nhìn vẻ mặt Bạch Vân rất nhẫn nại, rất lười so đo với người không lý trí, Hạ Nguyên trực tiếp bùng nổ!
“Bạch Vân! Tên khốn kiếp nhà ngươi rốt cuộc có biết ta đang giận cái gì hay không?!”
“Ta đương nhiên biết. Ngươi tâm trạng không tốt nên tìm ta cãi lộn, lại cãi không thắng ta, thế là giận.”
Nghe lời nói vô lại của Bạch Vân, Hạ Nguyên quả nhiên giận như cô muốn.
Sau đó, cuộc tranh cãi kết thúc khi hai người đều cảm thấy đối phương không thể nói lý, lời lẽ ấu trĩ, thế là hầu như cùng một lúc, họ ngoảnh mặt đi, xoay người, kẻ nam người bắc rời khỏi Trấn Ninh Am, quên mất dự tính ban đầu trước đó là gì…….
Đây đúng là một trận tranh cãi vừa không chút ý nghĩa vừa ấu trĩ, Hạ Nguyên thừa nhận. Nhưng…..đối phó với loại người không tim không phổi như cô ta, cứ một mực đối tốt là vô dụng. Cuộc sống quá bình yên, cô ta sẽ không chịu dùng đầu để suy nghĩ. Hạ Nguyên mơ hồ bất mãn với mối quan hệ của hai người hiện nay, cậu không cho phép cô ta vẫn tiếp tục ngây ngốc, cô ta phải suy nghĩ, phải nghĩ đến cậu!
Cô ta chưa từng để tâm tới cậu, ngược lại cứ một lòng lao vào Chiêu Dũng hầu; buồn cười chính là, cô ta ngay cả tướng mạo Chiêu Dũng hầu ra sao, thân thế cảnh ngộ thế nào đều hoàn toàn không biết nhưng lại cứ vô cùng quan tâm.
Nếu cô ta dụng tâm với cậu bằng một phần mười với Triệu Tư Ẩn, có lẽ cậu sẽ không phẫn nộ đến như vậy.
Cho nên, cậu không có lỗi, tất cả lỗi đều là của Bạch Vân, cô ta thật quá đáng!
Đang lúc Hạ Nguyên sa sầm mặt oán thán đủ loại hành vi tồi tệ không biết tốt xấu, không xem cậu ra gì của Bạch Vân, Xuân Hà rón ra rón rén chuẩn bị rời đi, Hạ Nguyên lơ đãng thoáng thấy, giọng nói bất thiện gọi hắn lại_____
- Xuân Hà, ngươi đi đâu thế?
Trên tay vẫn đang cầm hộp báo, định đi đâu thế hả?
Xuân Hà giật mình nhảy dựng lên, mất thăng bằng, trượt chân, đập mạnh trán vào khung cửa, phát ra một tiếng “Cốp” rất to, nghe cũng biết là đau lắm.
Đang lúc Xuân Hà choáng váng đầu óc, cố gắng thẳng người dậy để trả lời câu hỏi của nhị gia thì thình lình bị người từ ngoài cửa xông vào đụng phải, không còn sức đứng dậy nữa, cả người té ngã nằm ngay đơ trên đất.
- Xuân Minh!
Xuân Sinh thấy người lỗ mãng xông vào thư phòng chính là người trước giờ luôn bình tĩnh – Xuân Minh thì không khỏi giật mình.
- Ngươi sao thế?
Xuân Minh vội vàng tạ lỗi với Hạ Nguyên, không hề để ý tới người bị mình đụng đau đơ người kia, hắn khom người nói:
- Nhị gia tha lỗi, tiểu nhân thất lễ, lát nữa tiểu nhân sẽ đi nhận phạt. Nhị gia cho phép tiểu nhân thưa lại, vừa rồi người bên dưới tới báo, Kỷ Tiểu Phương cô nương bị người của Chiêu Dũng hầu phủ đánh!
- Kỷ Tiểu Phương?
Hạ Nguyên trừng Xuân Minh, nhất thời không nhớ ra người này là ai.
- Nhị gia, Kỷ cô nương là đồng hương của Bạch Vân công tử, hiện đang làm việc dưới bếp của Minh Tuyên hầu phủ.
Xuân Sinh vội vàng nói rõ.
Là cô ấy! Cô ấy sao lại bị đánh? Người đánh cô ấy còn là người của Chiêu Dũng hầu phủ? Chiêu Dũng hầu tìm cô ấy không phải là để đánh cô ấy đó chứ? Rõ ràng chỉ muốn hỏi thăm tin tức của “Bạch Muội” từ miệng Kỷ Tiểu Phương thôi, không phải sao?
Không cần Hạ Nguyên lên tiếng hỏi, Xuân Minh đã vội báo cáo tiếp:
- Kẻ sai người đánh Kỷ cô nương chính là một thị thiếp của Chiêu Dũng hầu. Thị thiếp đó là nữ nhi của Quế ma ma, rất được Chiêu Dũng hầu sủng ái. Hôm nay cô ta vô tình gặp Kỷ cô nương ở phố Nam, một lời không hợp bèn sai những bà hầu khỏe mạnh bên mình đánh người. Người phụ trách theo dõi Quế ma ma thấy tình hình không ổn, bèn vội vàng về báo.
- Vậy bây giờ thế nào rồi?
Phố Nam không xa đường Kim Dương nơi phủ quốc công tọa trấn, bình thường đi bộ chưa đến hai khắc, còn cưỡi ngựa thì chỉ trong chốc lát.
- Chắc là vẫn đang đánh.
Xuân Minh đưa ra phán đoán căn cứ vào sức chiến đấu của Kỷ Tiểu Phương, sau đó báo cáo tiếp:
- Tiểu nhân đã bảo mã phu đóng yên ngựa xong xuôi, đang chờ ở cổng lớn.
- Rất tốt.
Hạ Nguyên gật đầu, lập tức sải bước đi ra ngoài, lúc ngang qua Xuân Hà ngã trên đất không dậy nổi, bước chân cậu hơi ngừng lại, nhìn Xuân Sinh một cái rồi mới rời đi.
Xuân Sinh không hổ là thủ lĩnh nhóm người hầu, hiểu rất thấu đáo ý muốn của chủ tử, một tay hắn kéo cái hộp bị Xuân Hà cầm chặt trong tay, phí sức như nhổ củ cải ra khỏi đất, khi chiếc hộp đến tay, chân hắn không chút trì hoãn, cùng Xuân Minh nối gót theo nhị gia ra ngoài.
Người phụ trách theo dõi Quế ma ma nhanh nhạy chạy về báo cáo tình hình.
Bởi vì sự việc đã phát triển đến mức không chỉ là mấy hạ nhân đánh nhau, giảng hòa là xong chuyện nữa.
Kỷ Tiểu Phương đánh nhau với hạ nhân của Chiêu Dũng hầu phủ, cô ấy thắng, hai bà hầu khỏe mạnh khinh địch thua; chủ tử của hai người đó cũng bị liên lụy nhất thời tránh không kịp (trên thực tế là không ngờ Kỷ Tiểu Phương to gan đến vậy), bị Tiểu Phương đấm cho một đấm lui vào trong góc la đau oai oái, khóc như hoa lê trong mưa, son phấn trôi đầy mặt, đâu còn dáng vẻ hung hăng trước đó.
Tiếp theo, người hôm nay hẹn gặp Tiểu Phương trò chuyện – Bạch Vân xuất hiện.
Cùng Bạch Vân chân trước chân sau đến nơi là Chiêu Dũng hầu vừa yết kiến Hoàng đế xong, chuẩn bị về phủ, trên đường về sẽ đi ngang qua phố Nam, không ngờ gặp phải Quế ma ma thần sắc vội vã đang dẫn vài bà hầu và gia đinh cường tráng đi về hướng chợ phố Nam.
Lúc nghe nói thị thiếp của mình bị đánh ở phố Nam, Chiêu Dũng hầu sa sầm mặt, dẫn đám người Quế ma ma cùng nhau đến hiện trường, đồng thời trong lòng nghĩ ngay đến mấy khả năng: kẻ ra tay là người của đích mẫu? Người của các huynh đệ dòng thứ? Hay là người của chính thê hắn đang bị giam ở Trấn Ninh Am?
Bọn họ không thể yên tĩnh chút được à? Thật tưởng rằng thiên hạ thái bình là có thể yên tâm ở trong nhà lục đục với nhau suốt ngày à? Đúng là quá ngây thơ, hơn nữa còn cực kỳ ngu ngốc.
Chiêu Dũng hầu mang theo cơn giận ngầm như thế nên khi thấy kẻ hành hung mới kinh ngạc đến sững sờ. Người ra tay là Kỷ Tiểu Phương? Mấy lần hắn cho mời đều bị cô ấy láu cá tránh né, thậm chí hai ngày trước tình cờ gặp gỡ ở Trấn Ninh Am, hắn đích thân tiến lên mời mà cuối cùng vẫn bị lẩn tránh. Hắn đang nghĩ lần sau sẽ phái người trực tiếp đến Minh Tuyên hầu phủ đòi người, sai thị vệ trói người mang tới, xem cô ấy còn trốn thế nào, kết quả là lại gặp được cô ấy ở đây.
Giờ khắc này, trong cơn kinh ngạc, Chiêu Dũng hầu không thể không bắt đầu nghĩ nhiều về tình huống xảy ra_____chẳng lẽ Kỷ Tiểu Phương này không chỉ đơn thuần là một nha hoàn mà sau lưng cô ta còn có kẻ chủ mưu?
Trong lúc Chiêu Dũng hầu đang sững sờ và âm thầm suy tính, Hạ Nguyên đến.
Hạ Nguyên vừa đến, cái nhìn đầu tiên đương nhiên là hướng về nữ nhân khốn kiếp khiến cậu tức giận hai ngày nay – Bạch Vân; tiện đó phát hiện sự tồn tại của Triệu Tư Ẩn. Về phần Kỷ Tiểu Phương……là ai nhỉ? Trên phố có cả đống người qua đường nam nam nữ nữ, cậu quả thực không có trí nhớ tốt như Bạch Vân, không nhớ nổi những khuôn mặt nhạt nhẽo muôn người như một kia.
Cậu bước qua, đứng sóng vai với Bạch Vân, đưa tay phải kéo cánh tay cô, để cô cách xa những người xung quanh một chút_____ít nhất là cách xa tầm mắt chăm chú của Triệu Tư Ẩn; nhưng cậu cứ không chịu nhìn cô, vả lại vẫn duy trì vẻ mặt lãnh đạm xa cách, phong thái không coi ai ra gì.
Nếu không phải tay cậu nắm chặt đến thế, Bạch Vân cũng muốn nghi ngờ rằng Hạ Nguyên căn bản không hề thấy cô đứng ở đây. Người này……sao lại tự lừa mình dối người như vậy?
- Còn giận à?
Cô dè dặt khẽ hỏi.
- Hừ.
- …….Được rồi, ngươi cứ giận tiếp đi. Giải quyết xong chuyện Tiểu Phương, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng sau.
Cô thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt không dám thể hiện ra chút bất đắc dĩ hay kiềm chế nào, cô cúi đầu rủ mi, đồng thời cũng len lén nhìn sắc mặt cậu.
- Hừ.
Ừm, tiếng hừ lần này nhẹ nhàng hơn lần trước rất nhiều, ít nhất Bạch Vân không cảm thấy mùi thuốc súng nặng đến thế.
Được rồi, biểu hiện này xem như có nghĩa là Hạ nhị gia đồng ý.
Trong lúc hai người đang lặng lẽ luyện thần công mắt đi mày lại, ngầm hiểu lẫn nhau thì sự việc bên Tiểu Phương cũng có tiến triển mới____
- Lão gia…..ngài phải làm chủ cho nô gia! Con nô tỳ ác độc này……không phân tốt xấu đã đánh nô gia…..ngài xem, mặt của nô gia đã bị đánh hỏng rồi…..hu hu hu……
Triệu Tư Ẩn đỡ người thị thiếp lao vào lòng hắn giao cho Quế ma ma chăm sóc, sau đó mới thản nhiên nói với Tiểu Phương:
- Kỷ cô nương, lại gặp nhau rồi.
- Mấy người làm cái quái gì thế này?! Ta là người của Minh Tuyên hầu phủ, không chút liên quan tới Chiêu Dũng hầu phủ các người, nhưng các người cứ luôn quấn lấy ta không buông! Đầu tiên là lão bà kia, sau đó lại là ngươi, sau đó ngay cả thê tử của ngươi cũng xuất hiện. Một người muốn hỏi, một người muốn mời, một người muốn đánh, đủ lắm rồi!
Tiểu Phương tuy là một nô tỳ nhưng là nô tỳ của Minh Tuyên hầu phủ, muốn cô đi khúm na khúm núm với quý nhân nhà người khác, không có cửa đâu! Cho nên từ trước tới nay cô chưa từng khách sáo với Chiêu Dũng hầu.
Tuy trận hôm nay cô đánh thắng, không làm mất mặt thôn Tiểu Quy, nhưng dù là ai gặp phải tai bay vạ gió như vậy cũng sẽ không có giọng điệu tốt, đúng không? Kỷ Tiểu Phương cảm thấy cô sắp bị người của cái nhà này làm phiền chết rồi.
- Ý ngươi là, kẻ ra tay trước chính là những người bị ngươi đánh nằm trên đất này, bao gồm cả thị thiếp của ta?
Chiêu Dũng hầu nhàn nhạt hỏi. Từ sắc mặt và ngữ điệu của hắn đều không thể nhìn ra tâm trạng.
- Chuyện này không cần dùng não cũng biết mà? Một mình ta hôm nay được trong phủ sai ra ngoài làm việc, sao có thể không tự lượng sức đi tìm một nhóm người gây phiền phức? Hơn nữa nhìn y phục của họ là biết nhà có thế lực lớn, một nha hoàn như ta có mượn gan trời cũng không dám gây sự với họ nữa là! Hai nha hoàn và hai bà hầu đi theo nữ nhân này vừa thấy mặt ta là đánh. Bọn họ năm người, còn ta chỉ có một mình, nếu không phải thực sự chạy không thoát thì ngươi tưởng ta muốn đánh bọn họ lắm à?
Giọng Tiểu Phương cay cú, đúng lý không tha người, sau khi nói thỏa thích mới có thời gian lo đến y phục mình, cô căm hận nói:
- Hại bộ y phục của ta đang yên đang lành bị rách rồi!
Phải biết là nhà giàu có cả đống bệnh quái dị, là chủ tử thì cả ngày xinh đẹp ngăn nắp cũng thôi, nhưng lại không cho phép hạ nhân mặc y phục vá ra ngoài. Tiểu Phương vì quy củ này mà nhiều năm qua luôn cẩn thận từng li từng tí với y phục, quả thực còn chú tâm hơn cả chăm sóc mẹ. Không ngờ bộ y phục mùa xuân năm nay vừa mới phát chưa mặc được mấy ngày đã bị rách, đúng là khiến cô đau muốn chết.
- Đồ thô bạo vu oan giá họa! Không tiếc mạng người mà tiếc y phục, tâm địa ác độc như thế, trời đất không tha!
Chưa đợi Triệu Tư Ẩn cất lời, Quế ma ma thấy nữ nhi bị đánh thê thảm chật vật thì không kiềm được lửa giận nữa, lao về phía trước kéo đánh Kỷ Tiểu Phương.
Nhiều năm nay, nhờ Triệu Tư Ẩn tôn trọng nên bà được sống an nhàn sung sướng như chủ tử; thêm vào đó là nữ nhi trở thành ái thiếp của hầu gia, trong phạm vi thế lực của Triệu tứ gia, người ta chỉ luôn biết đến Quế di nương chứ không biết đến chủ mẫu.
Cả nhà Quế ma ma sống cực kỳ tốt, đặc biệt là hơn hai năm nay, hầu gia thừa kế tước vị, Quế ma ma ngang ngược khắp phủ cũng không ai dám nói gì, càng đừng nói là có người chọc tức bà.
Cuộc sống phú quý nhiều năm qua không hề làm mất đi bản tính ngang ngược đanh đá của bà, hơn nữa, bà đã nhẫn nhịn nha đầu chết tiệt này lâu rồi, lúc này thù mới hận cũ cùng gom lại, nếu không thể xé Kỷ Tiểu Phương ra thành từng mảnh thì bà sao có thể tiêu tan mối hận trong lòng.
- Quế ma ma!
Triệu Tư Ẩn hoàn toàn không ngờ Quế ma ma trước giờ cử chỉ nghiêm túc chuẩn mực lại có hành vi như một phụ nữ đanh đá, hắn đưa tay kéo bà lại nhưng đã muộn___
- Á!
Đây là tiếng gào thê thảm của Quế ma ma.
Quế ma ma lao lên quá mạnh mẽ bị vấp chân, thân hình lảo đảo, mất thăng bằng ngã đập mặt vào tường, tiếng đập rất vang. Nhìn sức lực ấy thì mặt bị đập thành dẹp lép cũng có khả năng____
- Mẹ!
Quế di nương khó khăn lắm mới khóc xong một trận, lúc này thấy mẹ vì giúp mình đòi công đạo mà bị thương bèn thét lên, lao qua. Lúc ngang qua Kỷ Tiểu Phương, ả tức giận chất vấn:
- Hồ ly tinh đáng chết nhà ngươi sao lại tránh?
Đúng, tại Kỷ Tiểu Phương thình lình tránh đi, mẹ mới mất mục tiêu công kích mà đụng vào tường, đều là lỗi của hồ ly tinh này!
- Ta không có tránh.
Tiểu Phương bực dọc trả lời. Người của thôn Tiểu Quy làm gì có ai sợ đánh nhau?
- Là ta kéo bà ta.
Bạch Vân rất nhã nhặn nói.
- Ngươi? Ngươi là ai?!
Quế di nương bảo hai bà hầu khỏe mạnh đỡ Quế ma ma, ả nhìn chằm chằm Bạch Vân hỏi.
- Ta là bạn đồng hương của cô ấy.
Bạch Vân thuận miệng trả lời rồi nói tiếp:
- Bọn ta không sợ đánh nhau nhưng cũng không đánh người già. Cho nên, ta kéo bà ta ra.
Tiểu Phương lặng lẽ kéo vạt áo sau của Bạch Vân, dùng ánh mắt hỏi: Thôn Tiểu Quy chúng ta có quy tắc như vậy từ bao giờ?
Ở thôn Tiểu Quy, chỉ cần trở mặt đánh nhau thì ai còn lo đến chuyện nam nữ già trẻ, dám ra tay đánh thì phải có giác ngộ bị đánh, bằng không thì đừng đánh.
Bạch Vân dùng đuôi mắt liếc Tiểu Phương, ra hiệu để cô giải thích sau. Dù sao thì người bình thường quả thực rất khó dùng vẻ mặt để truyền đạt hàm ý của nhiều hơn một câu nói, ít nhất Bạch Vân xác định mình không làm được.
Tiểu Phương ngoan ngoãn lui sang một bên. Có Tiểu Vân ra mặt, cô rất yên tâm, cho nên cô lại có thời gian tiếp tục thương tiếc cho bộ y phục mùa xuân mới trên người mình phải chịu sự tàn phá bởi thủ đoạn độc ác. Cô mới mặc nó chưa được mấy ngày đã hỏng, phải làm sao mới tốt đây, phải vá thế nào để người khác nhìn không ra là nó bị vá đây….
Tiểu Phương lui thành người qua đường nhưng hiển nhiên vẫn chưa xong chuyện____
- Ngươi chắc chắn là cố ý hại người! Mẹ ta lao qua như vậy, không ai kéo lại thì sẽ đụng vào tường à, ngươi là đồ rắn rết ác độc! Hầu gia, ngài nhìn hai người kia đi, hại mẹ thiếp thành thế này___
Quế di nương chỉ vào Bạch Vân mắng một trận xong, biểu cảm trên mặt nhanh chóng thay đổi, trở thành điềm đạm đáng yêu, muốn tìm trụ cột trong nhà để đòi công đạo.
- Phải đấy, Ẩn thiếu gia, ngài phải làm chủ cho lão nô……
Quế ma ma bị đụng máu mũi tèm lem, rụng hai cái răng, tuy vẫn chưa hết choáng váng và đau nhức, nhưng sau khi lau sơ máu trên mặt thì bảo hai bà hầu đỡ dậy, cực kỳ suy yếu đi tới, vừa đi vừa oán than số khổ. Tiếc là âm mũi bà quá nặng lại hơi thều thào khiến giọng bà nghe thú vị chứ không phải đầy thảm thương.
Bạch Vân đứng bên cạnh Tiểu Phương, trước mặt Quế di nương, khi Quế ma ma đi tới, đôi mắt già nua bị hoa mắt dần dần nhìn rõ, bà vốn định thừa cơ trừng hung ác với Kỷ Tiểu Phương nhưng không ngờ lại tìm sai hướng, trừng nhầm người_____người bà trừng là Bạch Vân.
Ánh mắt Bạch Vân từ lâu đã dán vào mặt Quế ma ma.
Khi ánh mắt hai người giao nhau, Bạch Vân mỉm cười vô cùng hòa nhã khiêm tốn, ánh mắt nhu hòa, nụ cười mềm mỏng…..
Hạ Nguyên nhảy xuống khỏi con tuấn mã, ném dây cương cho mã phu bên cạnh, sải bước đi về viện của mình, vừa đi vừa hỏi Xuân Sinh.
- Nhị gia, Xuân Hà sáng sớm đã đến Tiến Tấu viện của Môn Hạ Tỉnh rồi.
- Tiến Tấu viện?
Hạ Nguyên suy nghĩ, chợt hiểu ra:
- Hôm nay là ngày phát hành kỳ báo mới nhất.
Xuân Minh nhìn sắc trời, nói:
- Lúc này có lẽ sắp về. Nhị gia có gì căn dặn sao?
Tuy việc làm chân chạy là do Xuân Hà phụ trách nhưng mấy người bọn họ có thể làm thay việc của nhau bất cứ lúc nào.
Hạ Nguyên buồn bực đi tới cửa thư phòng mới nói:
- Thôi, không có chuyện gì.
Xuân Sinh không hổ là thủ lĩnh nhóm người hầu, ngoại trừ hầu hạ chủ tử tỉ mỉ thận trọng và kín miệng ra, bản lĩnh quan sát sắc mặt càng được tu luyện thuần thục. Dù hai ngày nay chủ tử không thể hiện quá rõ ràng nhưng Xuân Sinh vẫn nhạy cảm phát hiện tâm tình nhị gia rất không tốt, vì vậy mà hắn luôn cực kỳ cẩn thận hầu hạ, không dám mảy may sơ sót.
Còn Xuân Hà, sở dĩ được phân công làm chân chạy là vì hắn bẩm sinh khéo miệng, rất dễ dàng hòa nhập với người khác. Dõi mắt nhìn những người gác cổng của các nhà các phủ, các lại sai vặt của nha môn khắp kinh thành, bất kể là người hà khắc, nghiêm túc hay quái gở, không có ai mà hắn không kết giao được. Tuy người ngoài thấy hắn lanh lợi nhưng kỳ thực Xuân Hà hơi thiếu tâm nhãn_____ít nhất, hắn hoàn toàn không cảm giác được tâm trạng chủ tử rất tệ, hơn nữa lúc này tốt nhất là đừng nhắc đến tên của người khiến cho tâm trạng chủ tử rất tệ kia.
- Nhị gia, đây là kỳ báo mới nhất, tiểu nhân mới lấy được, ngài có muốn lập tức đưa cho Bạch công tử không?
Vừa nhắc tới Xuân Hà, Xuân Hà liền xuất hiện, vả lại vừa xuất hiện liền nhắc đến người không nên nhắc.
Xuân Sinh lặng lẽ lui ra sau nhị gia, cố hết sức cách xa Xuân Hà.
- Đưa cho Bạch công tử? Ai nói với ngươi là đưa báo này cho cô ta?
Dường như cơn khó chịu đè nén dưới đáy lòng suốt hai ngày nay cuối cùng cũng tìm được đường thoát, cậu nhìn Xuân Hà, mặt không biểu cảm hỏi.
- Nhưng……không phải luôn lấy đưa cho Bạch công tử sao? Từ sau khi Bạch công tử thi đậu cử nhân vào mùa thu năm ngoái, nhị gia đã căn dặn tiểu nhân, tuần nào cũng phải chạy đến Tiến Tấu viện lấy báo gửi cho Bạch công tử, ngài quên rồi sao?
Xuân Hà cảm thấy nhị gia đúng là quý nhân hay quên chuyện. Không thể vì Bạch công tử đang ở kinh thành mà quên mất chuyện này chứ! Những tờ báo này rất quan trọng với thí sinh, bởi vì đề thi luận đều là bàn chuyện thời sự, nhất định phải xem báo để bất cứ lúc nào cũng hiểu rõ xu hướng của triều đình.
Hạ Nguyên dĩ nhiên không quên. Nhưng đối với “lòng tốt” của Xuân Hà, cậu cảm thấy rất không thoải mái. Đó là vì, hai ngày nay cậu đã cố sức không nghĩ tới nữ nhân khốn kiếp kia, vậy mà cứ có kẻ ngốc không có mắt nhắc tới, khiến thành quả hai ngày nay của cậu thất bại trong gang tấc!
Cậu bây giờ lại nghĩ tới nữ nhân kia rồi!
Nhìn hộp báo trên tay Xuân Hà, cậu không thể không nghĩ, mười ngày nữa là thi rồi, cô ấy rốt cuộc đã học hành ra sao?
Còn nữa……cô ấy thực sự muốn thi ư?
Dù Hạ Nguyên có thể hoàn toàn nắm chắc giữ được cái đầu trên cổ cô ấy, nhưng nữ giả nam đi thi suy cho cùng vẫn là phạm tội, vả lại còn là tội nghiêm trọng nhất____khi quân. Một khi bị tố giác, hậu quả khó mà tưởng tượng. Cách thức “danh chấn thiên hạ” thế này, e là cô ấy cũng không muốn thấy.
Hạ Nguyên không cần nghĩ nhiều cũng biết, kể từ năm ngoái khi tham gia thi Hương, Bạch Vân đã hạ quyết tâm muốn làm chuyện gì đó; mà chuyện đó, một nữ tử đơn thuần của thôn Tiểu Quy không làm được, cô ấy phải có một thân phận gần với người ở trên cao, mà khoa cử chính là cơ hội tiến thân duy nhất của những người nghèo trong thiên hạ, dĩ nhiên, cũng là cơ hội tiến thân duy nhất của cô ấy.
Hừ! Nữ nhân kia xem cậu như chết rồi chắc?!
Thà một mình bí quá hóa liều cũng không muốn cân nhắc đến việc tìm cậu giúp đỡ.
Nếu cô ấy có chút để tâm đến cậu thì sẽ biết địa vị của cậu ở kinh thành, từ đó sẽ lợi dụng năng lực của cậu chứ không phải khư khư cố chấp, đặt bản thân vào hoàn cảnh như hôm nay.
Mấy ngày qua, Hạ Nguyên lôi kéo cô, dẫn cô đi đá bóng, nhìn cô mô phỏng “Thiên hạ quán quân thiếp”, không ngừng giảng giải cho cô mọi thứ về kinh thành, về triều đình, thậm chí là về những nhân vật quan trọng của hoàng gia, hi vọng giúp cô mau chóng dung nhập vào hoàn cảnh kinh thành. Những điều nên hiểu, nên chú ý, nên lấy lòng, cậu đều nói với cô rất rõ ràng rành rọt, chỉ mong có thể khiến cô sau khi thân phận bại lộ sẽ không bị hoạch tội……
Họ luôn bận rộn, bận đến mức không có thời gian trò chuyện tử tế, về lý do chân chính tại sao Bạch Vân muốn thi trạng nguyên____đương nhiên, Bạch Vân đã nói, vì Chiêu Dũng hầu.
Cô ấy mơ hồ nói, Chiêu Dũng hầu sắp gặp đại nạn, cô ấy phải giúp hắn.
Bạch Vân không phải loại người nhiệt tình làm người tốt…..được rồi, trên thực tế thôn Tiểu Quy không có ai là người tốt. Mấy trăm năm nay, họ sống trong nghèo đói, chỉ biết kiên cường không từ thủ đoạn để sống tiếp, chưa bao giờ biết cái gì gọi là chung tay vì lợi ích chung, vui vì làm điều thiện……nếu thật có người tốt thì hẳn cũng sẽ bị xem như trứng mối nhỉ?
Hạ Nguyên vẫn luôn chờ, chờ Bạch Vân chân thành thẳng thắn với cậu. Trước đây hai ngày, cậu cho rằng tốt nhất là đợi sau khi kỳ thi mùa xuân kết thúc, áp lực của Bạch Vân giảm đi nhiều, hai người mới từ từ nói rõ ràng, nhưng bây giờ, Hạ Nguyên không muốn thế nữa. Nếu Bạch Vân có thành ý, xem trọng người bằng hữu là cậu thì nên nhanh chóng nói cho cậu biết, cũng để cậu sớm có chuẩn bị.
Nhưng cô ấy không chịu nói, nghĩa là cô ấy không muốn mượn sức cậu, hoặc là, cô ấy không cho rằng cậu giúp được.
Bất kể đáp án nào cũng khiến Hạ Nguyên buồn bực, bởi nó sẽ khiến hết thảy những gì cậu làm trước đó, những tâm trạng lo lắng cho cô ấy của cậu đều có vẻ cực kỳ ngu xuẩn.
Cho nên, cậu tuyệt đối không tha thứ cho cô ấy____trước khi cô ấy nói lời xin lỗi.
Cậu chỉ là giận cô không tin tưởng cậu chứ không phải giận cô quá quan tâm đến Chiêu Dũng hầu, cho nên lúc cậu chất vấn cô có phải để ý lão nam nhân Chiêu Dũng hầu kia không, kết quả lại bị một câu thuận miệng của cô_____ta và huynh ấy không có tương lai, muốn văn võ cấu kết cũng không trông cậy được vào huynh ấy____khiến cậu xù lông. Bắt đầu từ câu đó, họ cãi nhau.
“Vậy nếu trông cậy được thì sao? Ngươi sẽ lập tức cấu kết liền đúng không?!” Lúc đó đầu cậu nóng lên như lửa cháy lan tràn, tạo thành từng chuỗi lửa phun ra khỏi miệng.
“Ngươi giận gì mà giận? Ta chỉ đùa thôi.”
“Vậy sao ngươi không đem ta ra đùa? Mà cứ đùa hắn? Ngươi thanh cao khinh thường cấu kết cùng kẻ quyền quý như ta nhưng cứ nghĩ tới tính khả thi khi cấu kết cùng một thứ tử nghèo túng như hắn___”
“Đừng có gọi huynh ấy là thứ tử nghèo túng, tốt xấu gì người ta cũng là một hầu gia, còn là một đại tướng quân đấy.” Cô nói chen vào.
“Đúng! Ta chỉ là một ấu tử không thể thừa kế tước vị, càng là một tên công tử bột, chưa từng lên chiến trường, đương nhiên là không làm được đại tướng quân! Ta hai bàn tay trắng nên không đáng cho ngươi để ý, đúng không?!” Hạ Nguyên tức giận nói.
“Ngươi hai bàn tay trắng chỗ nào? Tùy tiện thứ gì trên người ngươi, có đem ta đi bán một trăm lần cũng mua không nổi. Còn nữa, ngươi đừng có so sánh với Triệu Tư Ẩn, các ngươi hoàn toàn không giống nhau____”
“Triệu Tư Ẩn? Ngươi đã quen thuộc với hắn đến mức có thể gọi thẳng họ tên rồi sao? Ta quen ngươi mười năm nhưng sau khi ngươi tới kinh thành mới gọi tên ta! Bây giờ nghĩ lại, ta cũng muốn hoài nghi có phải ngươi căn bản không nhớ tên ta là gì hay không! Nếu không thì sao mỗi lần ngươi hồi âm cho ta, đều chỉ gọi ta là ‘Hạ nhị gia’!”
“Hạ Nguyên, Hạ nhị gia, hôm nay ngươi đặc biệt tới tìm ta để gây lộn à? Ngươi có thể nói lý một chút không?”
Nhìn vẻ mặt Bạch Vân rất nhẫn nại, rất lười so đo với người không lý trí, Hạ Nguyên trực tiếp bùng nổ!
“Bạch Vân! Tên khốn kiếp nhà ngươi rốt cuộc có biết ta đang giận cái gì hay không?!”
“Ta đương nhiên biết. Ngươi tâm trạng không tốt nên tìm ta cãi lộn, lại cãi không thắng ta, thế là giận.”
Nghe lời nói vô lại của Bạch Vân, Hạ Nguyên quả nhiên giận như cô muốn.
Sau đó, cuộc tranh cãi kết thúc khi hai người đều cảm thấy đối phương không thể nói lý, lời lẽ ấu trĩ, thế là hầu như cùng một lúc, họ ngoảnh mặt đi, xoay người, kẻ nam người bắc rời khỏi Trấn Ninh Am, quên mất dự tính ban đầu trước đó là gì…….
Đây đúng là một trận tranh cãi vừa không chút ý nghĩa vừa ấu trĩ, Hạ Nguyên thừa nhận. Nhưng…..đối phó với loại người không tim không phổi như cô ta, cứ một mực đối tốt là vô dụng. Cuộc sống quá bình yên, cô ta sẽ không chịu dùng đầu để suy nghĩ. Hạ Nguyên mơ hồ bất mãn với mối quan hệ của hai người hiện nay, cậu không cho phép cô ta vẫn tiếp tục ngây ngốc, cô ta phải suy nghĩ, phải nghĩ đến cậu!
Cô ta chưa từng để tâm tới cậu, ngược lại cứ một lòng lao vào Chiêu Dũng hầu; buồn cười chính là, cô ta ngay cả tướng mạo Chiêu Dũng hầu ra sao, thân thế cảnh ngộ thế nào đều hoàn toàn không biết nhưng lại cứ vô cùng quan tâm.
Nếu cô ta dụng tâm với cậu bằng một phần mười với Triệu Tư Ẩn, có lẽ cậu sẽ không phẫn nộ đến như vậy.
Cho nên, cậu không có lỗi, tất cả lỗi đều là của Bạch Vân, cô ta thật quá đáng!
Đang lúc Hạ Nguyên sa sầm mặt oán thán đủ loại hành vi tồi tệ không biết tốt xấu, không xem cậu ra gì của Bạch Vân, Xuân Hà rón ra rón rén chuẩn bị rời đi, Hạ Nguyên lơ đãng thoáng thấy, giọng nói bất thiện gọi hắn lại_____
- Xuân Hà, ngươi đi đâu thế?
Trên tay vẫn đang cầm hộp báo, định đi đâu thế hả?
Xuân Hà giật mình nhảy dựng lên, mất thăng bằng, trượt chân, đập mạnh trán vào khung cửa, phát ra một tiếng “Cốp” rất to, nghe cũng biết là đau lắm.
Đang lúc Xuân Hà choáng váng đầu óc, cố gắng thẳng người dậy để trả lời câu hỏi của nhị gia thì thình lình bị người từ ngoài cửa xông vào đụng phải, không còn sức đứng dậy nữa, cả người té ngã nằm ngay đơ trên đất.
- Xuân Minh!
Xuân Sinh thấy người lỗ mãng xông vào thư phòng chính là người trước giờ luôn bình tĩnh – Xuân Minh thì không khỏi giật mình.
- Ngươi sao thế?
Xuân Minh vội vàng tạ lỗi với Hạ Nguyên, không hề để ý tới người bị mình đụng đau đơ người kia, hắn khom người nói:
- Nhị gia tha lỗi, tiểu nhân thất lễ, lát nữa tiểu nhân sẽ đi nhận phạt. Nhị gia cho phép tiểu nhân thưa lại, vừa rồi người bên dưới tới báo, Kỷ Tiểu Phương cô nương bị người của Chiêu Dũng hầu phủ đánh!
- Kỷ Tiểu Phương?
Hạ Nguyên trừng Xuân Minh, nhất thời không nhớ ra người này là ai.
- Nhị gia, Kỷ cô nương là đồng hương của Bạch Vân công tử, hiện đang làm việc dưới bếp của Minh Tuyên hầu phủ.
Xuân Sinh vội vàng nói rõ.
Là cô ấy! Cô ấy sao lại bị đánh? Người đánh cô ấy còn là người của Chiêu Dũng hầu phủ? Chiêu Dũng hầu tìm cô ấy không phải là để đánh cô ấy đó chứ? Rõ ràng chỉ muốn hỏi thăm tin tức của “Bạch Muội” từ miệng Kỷ Tiểu Phương thôi, không phải sao?
Không cần Hạ Nguyên lên tiếng hỏi, Xuân Minh đã vội báo cáo tiếp:
- Kẻ sai người đánh Kỷ cô nương chính là một thị thiếp của Chiêu Dũng hầu. Thị thiếp đó là nữ nhi của Quế ma ma, rất được Chiêu Dũng hầu sủng ái. Hôm nay cô ta vô tình gặp Kỷ cô nương ở phố Nam, một lời không hợp bèn sai những bà hầu khỏe mạnh bên mình đánh người. Người phụ trách theo dõi Quế ma ma thấy tình hình không ổn, bèn vội vàng về báo.
- Vậy bây giờ thế nào rồi?
Phố Nam không xa đường Kim Dương nơi phủ quốc công tọa trấn, bình thường đi bộ chưa đến hai khắc, còn cưỡi ngựa thì chỉ trong chốc lát.
- Chắc là vẫn đang đánh.
Xuân Minh đưa ra phán đoán căn cứ vào sức chiến đấu của Kỷ Tiểu Phương, sau đó báo cáo tiếp:
- Tiểu nhân đã bảo mã phu đóng yên ngựa xong xuôi, đang chờ ở cổng lớn.
- Rất tốt.
Hạ Nguyên gật đầu, lập tức sải bước đi ra ngoài, lúc ngang qua Xuân Hà ngã trên đất không dậy nổi, bước chân cậu hơi ngừng lại, nhìn Xuân Sinh một cái rồi mới rời đi.
Xuân Sinh không hổ là thủ lĩnh nhóm người hầu, hiểu rất thấu đáo ý muốn của chủ tử, một tay hắn kéo cái hộp bị Xuân Hà cầm chặt trong tay, phí sức như nhổ củ cải ra khỏi đất, khi chiếc hộp đến tay, chân hắn không chút trì hoãn, cùng Xuân Minh nối gót theo nhị gia ra ngoài.
Người phụ trách theo dõi Quế ma ma nhanh nhạy chạy về báo cáo tình hình.
Bởi vì sự việc đã phát triển đến mức không chỉ là mấy hạ nhân đánh nhau, giảng hòa là xong chuyện nữa.
Kỷ Tiểu Phương đánh nhau với hạ nhân của Chiêu Dũng hầu phủ, cô ấy thắng, hai bà hầu khỏe mạnh khinh địch thua; chủ tử của hai người đó cũng bị liên lụy nhất thời tránh không kịp (trên thực tế là không ngờ Kỷ Tiểu Phương to gan đến vậy), bị Tiểu Phương đấm cho một đấm lui vào trong góc la đau oai oái, khóc như hoa lê trong mưa, son phấn trôi đầy mặt, đâu còn dáng vẻ hung hăng trước đó.
Tiếp theo, người hôm nay hẹn gặp Tiểu Phương trò chuyện – Bạch Vân xuất hiện.
Cùng Bạch Vân chân trước chân sau đến nơi là Chiêu Dũng hầu vừa yết kiến Hoàng đế xong, chuẩn bị về phủ, trên đường về sẽ đi ngang qua phố Nam, không ngờ gặp phải Quế ma ma thần sắc vội vã đang dẫn vài bà hầu và gia đinh cường tráng đi về hướng chợ phố Nam.
Lúc nghe nói thị thiếp của mình bị đánh ở phố Nam, Chiêu Dũng hầu sa sầm mặt, dẫn đám người Quế ma ma cùng nhau đến hiện trường, đồng thời trong lòng nghĩ ngay đến mấy khả năng: kẻ ra tay là người của đích mẫu? Người của các huynh đệ dòng thứ? Hay là người của chính thê hắn đang bị giam ở Trấn Ninh Am?
Bọn họ không thể yên tĩnh chút được à? Thật tưởng rằng thiên hạ thái bình là có thể yên tâm ở trong nhà lục đục với nhau suốt ngày à? Đúng là quá ngây thơ, hơn nữa còn cực kỳ ngu ngốc.
Chiêu Dũng hầu mang theo cơn giận ngầm như thế nên khi thấy kẻ hành hung mới kinh ngạc đến sững sờ. Người ra tay là Kỷ Tiểu Phương? Mấy lần hắn cho mời đều bị cô ấy láu cá tránh né, thậm chí hai ngày trước tình cờ gặp gỡ ở Trấn Ninh Am, hắn đích thân tiến lên mời mà cuối cùng vẫn bị lẩn tránh. Hắn đang nghĩ lần sau sẽ phái người trực tiếp đến Minh Tuyên hầu phủ đòi người, sai thị vệ trói người mang tới, xem cô ấy còn trốn thế nào, kết quả là lại gặp được cô ấy ở đây.
Giờ khắc này, trong cơn kinh ngạc, Chiêu Dũng hầu không thể không bắt đầu nghĩ nhiều về tình huống xảy ra_____chẳng lẽ Kỷ Tiểu Phương này không chỉ đơn thuần là một nha hoàn mà sau lưng cô ta còn có kẻ chủ mưu?
Trong lúc Chiêu Dũng hầu đang sững sờ và âm thầm suy tính, Hạ Nguyên đến.
Hạ Nguyên vừa đến, cái nhìn đầu tiên đương nhiên là hướng về nữ nhân khốn kiếp khiến cậu tức giận hai ngày nay – Bạch Vân; tiện đó phát hiện sự tồn tại của Triệu Tư Ẩn. Về phần Kỷ Tiểu Phương……là ai nhỉ? Trên phố có cả đống người qua đường nam nam nữ nữ, cậu quả thực không có trí nhớ tốt như Bạch Vân, không nhớ nổi những khuôn mặt nhạt nhẽo muôn người như một kia.
Cậu bước qua, đứng sóng vai với Bạch Vân, đưa tay phải kéo cánh tay cô, để cô cách xa những người xung quanh một chút_____ít nhất là cách xa tầm mắt chăm chú của Triệu Tư Ẩn; nhưng cậu cứ không chịu nhìn cô, vả lại vẫn duy trì vẻ mặt lãnh đạm xa cách, phong thái không coi ai ra gì.
Nếu không phải tay cậu nắm chặt đến thế, Bạch Vân cũng muốn nghi ngờ rằng Hạ Nguyên căn bản không hề thấy cô đứng ở đây. Người này……sao lại tự lừa mình dối người như vậy?
- Còn giận à?
Cô dè dặt khẽ hỏi.
- Hừ.
- …….Được rồi, ngươi cứ giận tiếp đi. Giải quyết xong chuyện Tiểu Phương, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng sau.
Cô thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt không dám thể hiện ra chút bất đắc dĩ hay kiềm chế nào, cô cúi đầu rủ mi, đồng thời cũng len lén nhìn sắc mặt cậu.
- Hừ.
Ừm, tiếng hừ lần này nhẹ nhàng hơn lần trước rất nhiều, ít nhất Bạch Vân không cảm thấy mùi thuốc súng nặng đến thế.
Được rồi, biểu hiện này xem như có nghĩa là Hạ nhị gia đồng ý.
Trong lúc hai người đang lặng lẽ luyện thần công mắt đi mày lại, ngầm hiểu lẫn nhau thì sự việc bên Tiểu Phương cũng có tiến triển mới____
- Lão gia…..ngài phải làm chủ cho nô gia! Con nô tỳ ác độc này……không phân tốt xấu đã đánh nô gia…..ngài xem, mặt của nô gia đã bị đánh hỏng rồi…..hu hu hu……
Triệu Tư Ẩn đỡ người thị thiếp lao vào lòng hắn giao cho Quế ma ma chăm sóc, sau đó mới thản nhiên nói với Tiểu Phương:
- Kỷ cô nương, lại gặp nhau rồi.
- Mấy người làm cái quái gì thế này?! Ta là người của Minh Tuyên hầu phủ, không chút liên quan tới Chiêu Dũng hầu phủ các người, nhưng các người cứ luôn quấn lấy ta không buông! Đầu tiên là lão bà kia, sau đó lại là ngươi, sau đó ngay cả thê tử của ngươi cũng xuất hiện. Một người muốn hỏi, một người muốn mời, một người muốn đánh, đủ lắm rồi!
Tiểu Phương tuy là một nô tỳ nhưng là nô tỳ của Minh Tuyên hầu phủ, muốn cô đi khúm na khúm núm với quý nhân nhà người khác, không có cửa đâu! Cho nên từ trước tới nay cô chưa từng khách sáo với Chiêu Dũng hầu.
Tuy trận hôm nay cô đánh thắng, không làm mất mặt thôn Tiểu Quy, nhưng dù là ai gặp phải tai bay vạ gió như vậy cũng sẽ không có giọng điệu tốt, đúng không? Kỷ Tiểu Phương cảm thấy cô sắp bị người của cái nhà này làm phiền chết rồi.
- Ý ngươi là, kẻ ra tay trước chính là những người bị ngươi đánh nằm trên đất này, bao gồm cả thị thiếp của ta?
Chiêu Dũng hầu nhàn nhạt hỏi. Từ sắc mặt và ngữ điệu của hắn đều không thể nhìn ra tâm trạng.
- Chuyện này không cần dùng não cũng biết mà? Một mình ta hôm nay được trong phủ sai ra ngoài làm việc, sao có thể không tự lượng sức đi tìm một nhóm người gây phiền phức? Hơn nữa nhìn y phục của họ là biết nhà có thế lực lớn, một nha hoàn như ta có mượn gan trời cũng không dám gây sự với họ nữa là! Hai nha hoàn và hai bà hầu đi theo nữ nhân này vừa thấy mặt ta là đánh. Bọn họ năm người, còn ta chỉ có một mình, nếu không phải thực sự chạy không thoát thì ngươi tưởng ta muốn đánh bọn họ lắm à?
Giọng Tiểu Phương cay cú, đúng lý không tha người, sau khi nói thỏa thích mới có thời gian lo đến y phục mình, cô căm hận nói:
- Hại bộ y phục của ta đang yên đang lành bị rách rồi!
Phải biết là nhà giàu có cả đống bệnh quái dị, là chủ tử thì cả ngày xinh đẹp ngăn nắp cũng thôi, nhưng lại không cho phép hạ nhân mặc y phục vá ra ngoài. Tiểu Phương vì quy củ này mà nhiều năm qua luôn cẩn thận từng li từng tí với y phục, quả thực còn chú tâm hơn cả chăm sóc mẹ. Không ngờ bộ y phục mùa xuân năm nay vừa mới phát chưa mặc được mấy ngày đã bị rách, đúng là khiến cô đau muốn chết.
- Đồ thô bạo vu oan giá họa! Không tiếc mạng người mà tiếc y phục, tâm địa ác độc như thế, trời đất không tha!
Chưa đợi Triệu Tư Ẩn cất lời, Quế ma ma thấy nữ nhi bị đánh thê thảm chật vật thì không kiềm được lửa giận nữa, lao về phía trước kéo đánh Kỷ Tiểu Phương.
Nhiều năm nay, nhờ Triệu Tư Ẩn tôn trọng nên bà được sống an nhàn sung sướng như chủ tử; thêm vào đó là nữ nhi trở thành ái thiếp của hầu gia, trong phạm vi thế lực của Triệu tứ gia, người ta chỉ luôn biết đến Quế di nương chứ không biết đến chủ mẫu.
Cả nhà Quế ma ma sống cực kỳ tốt, đặc biệt là hơn hai năm nay, hầu gia thừa kế tước vị, Quế ma ma ngang ngược khắp phủ cũng không ai dám nói gì, càng đừng nói là có người chọc tức bà.
Cuộc sống phú quý nhiều năm qua không hề làm mất đi bản tính ngang ngược đanh đá của bà, hơn nữa, bà đã nhẫn nhịn nha đầu chết tiệt này lâu rồi, lúc này thù mới hận cũ cùng gom lại, nếu không thể xé Kỷ Tiểu Phương ra thành từng mảnh thì bà sao có thể tiêu tan mối hận trong lòng.
- Quế ma ma!
Triệu Tư Ẩn hoàn toàn không ngờ Quế ma ma trước giờ cử chỉ nghiêm túc chuẩn mực lại có hành vi như một phụ nữ đanh đá, hắn đưa tay kéo bà lại nhưng đã muộn___
- Á!
Đây là tiếng gào thê thảm của Quế ma ma.
Quế ma ma lao lên quá mạnh mẽ bị vấp chân, thân hình lảo đảo, mất thăng bằng ngã đập mặt vào tường, tiếng đập rất vang. Nhìn sức lực ấy thì mặt bị đập thành dẹp lép cũng có khả năng____
- Mẹ!
Quế di nương khó khăn lắm mới khóc xong một trận, lúc này thấy mẹ vì giúp mình đòi công đạo mà bị thương bèn thét lên, lao qua. Lúc ngang qua Kỷ Tiểu Phương, ả tức giận chất vấn:
- Hồ ly tinh đáng chết nhà ngươi sao lại tránh?
Đúng, tại Kỷ Tiểu Phương thình lình tránh đi, mẹ mới mất mục tiêu công kích mà đụng vào tường, đều là lỗi của hồ ly tinh này!
- Ta không có tránh.
Tiểu Phương bực dọc trả lời. Người của thôn Tiểu Quy làm gì có ai sợ đánh nhau?
- Là ta kéo bà ta.
Bạch Vân rất nhã nhặn nói.
- Ngươi? Ngươi là ai?!
Quế di nương bảo hai bà hầu khỏe mạnh đỡ Quế ma ma, ả nhìn chằm chằm Bạch Vân hỏi.
- Ta là bạn đồng hương của cô ấy.
Bạch Vân thuận miệng trả lời rồi nói tiếp:
- Bọn ta không sợ đánh nhau nhưng cũng không đánh người già. Cho nên, ta kéo bà ta ra.
Tiểu Phương lặng lẽ kéo vạt áo sau của Bạch Vân, dùng ánh mắt hỏi: Thôn Tiểu Quy chúng ta có quy tắc như vậy từ bao giờ?
Ở thôn Tiểu Quy, chỉ cần trở mặt đánh nhau thì ai còn lo đến chuyện nam nữ già trẻ, dám ra tay đánh thì phải có giác ngộ bị đánh, bằng không thì đừng đánh.
Bạch Vân dùng đuôi mắt liếc Tiểu Phương, ra hiệu để cô giải thích sau. Dù sao thì người bình thường quả thực rất khó dùng vẻ mặt để truyền đạt hàm ý của nhiều hơn một câu nói, ít nhất Bạch Vân xác định mình không làm được.
Tiểu Phương ngoan ngoãn lui sang một bên. Có Tiểu Vân ra mặt, cô rất yên tâm, cho nên cô lại có thời gian tiếp tục thương tiếc cho bộ y phục mùa xuân mới trên người mình phải chịu sự tàn phá bởi thủ đoạn độc ác. Cô mới mặc nó chưa được mấy ngày đã hỏng, phải làm sao mới tốt đây, phải vá thế nào để người khác nhìn không ra là nó bị vá đây….
Tiểu Phương lui thành người qua đường nhưng hiển nhiên vẫn chưa xong chuyện____
- Ngươi chắc chắn là cố ý hại người! Mẹ ta lao qua như vậy, không ai kéo lại thì sẽ đụng vào tường à, ngươi là đồ rắn rết ác độc! Hầu gia, ngài nhìn hai người kia đi, hại mẹ thiếp thành thế này___
Quế di nương chỉ vào Bạch Vân mắng một trận xong, biểu cảm trên mặt nhanh chóng thay đổi, trở thành điềm đạm đáng yêu, muốn tìm trụ cột trong nhà để đòi công đạo.
- Phải đấy, Ẩn thiếu gia, ngài phải làm chủ cho lão nô……
Quế ma ma bị đụng máu mũi tèm lem, rụng hai cái răng, tuy vẫn chưa hết choáng váng và đau nhức, nhưng sau khi lau sơ máu trên mặt thì bảo hai bà hầu đỡ dậy, cực kỳ suy yếu đi tới, vừa đi vừa oán than số khổ. Tiếc là âm mũi bà quá nặng lại hơi thều thào khiến giọng bà nghe thú vị chứ không phải đầy thảm thương.
Bạch Vân đứng bên cạnh Tiểu Phương, trước mặt Quế di nương, khi Quế ma ma đi tới, đôi mắt già nua bị hoa mắt dần dần nhìn rõ, bà vốn định thừa cơ trừng hung ác với Kỷ Tiểu Phương nhưng không ngờ lại tìm sai hướng, trừng nhầm người_____người bà trừng là Bạch Vân.
Ánh mắt Bạch Vân từ lâu đã dán vào mặt Quế ma ma.
Khi ánh mắt hai người giao nhau, Bạch Vân mỉm cười vô cùng hòa nhã khiêm tốn, ánh mắt nhu hòa, nụ cười mềm mỏng…..
Bình luận facebook