• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nghề nào cũng có trạng nguyên (2 Viewers)

  • Chương 24

Lúc ánh mắt Quế ma ma khôi phục như thường, đầu tiên bà sững sờ, tiếp theo là kinh hãi, hét thất thanh:

- Thuận, Thuận Nhi! Lý Thuận Nhi!

Hét xong, bà tức thì hôn mê, không còn biết gì nữa.

Tình huống lại hỗn loạn.

Bạch Vân vẫn chưa hoàn toàn thu lại nụ cười trên mặt đã bị nắm lấy cằm, xoay qua phía Hạ Nguyên.

- Lý Thuận Nhi?

Cậu nhướng mi hỏi.

Bạch Vân nhún vai.

- Đương nhiên không phải ta, bà ta nhận nhầm người.

Rồi cô đùa nói:

- Xưa kia có giai nhân cười một tiếng nghiêng nước nghiêng thành, ta khó mà theo được bóng lưng ấy, chỉ có thể làm nghiêng một bà già.

Hạ Nguyên đưa tay kia nhẹ nhàng xoa lên khóe môi cô, tựa như muốn lau đi dư âm nụ cười xinh đẹp nữ tính vừa rồi, hoặc tựa như muốn thu gom nụ cười ấy vào tay mình, độc chiếm.

- …..Còn có ta.

Cậu nói nhỏ, chỉ cô mới có thể nghe được.

Bạch Vân quả nhiên nghe được, bởi vì cô đỏ mặt.

Không muốn để người khác thấy dáng vẻ này của cô, Hạ Nguyên quyết định thật nhanh, kéo tay cô rời đi, mặc kệ đống hỗn loạn trước mắt này____dù sao cũng không liên quan tới hai người họ.

- Đi.

Cậu vừa nói vừa hành động ngay. Mấy người hầu đi trước mở đường, gạt ra những người có ý đồ ngăn cản họ. Cậu mau chóng đưa cô rời khỏi nơi lộn xộn này, cũng đưa cô rời khỏi Chiêu Dũng hầu mà cô rất để ý.

Bạch Vân chỉ kịp ra dấu tay với Tiểu Phương vẫn đang ai oán, đồng thời dùng khẩu hình nói: Rảnh thì tới nhà ta.

Số của cô và Tiểu Phương dạo này quá nhọ, muốn trò chuyện tử tế cũng khó khăn; cho nên vẫn là tới nhà cô thì hơn, nơi đó dù sao cũng không thể nhảy ra một người nào đấy của nhà Chiêu Dũng hầu.

Chiêu Dũng hầu ở phía sau hình như đang cất tiếng gọi, hi vọng có thể ngăn họ lại, hắn gọi “Hạ nhị gia” cũng gọi “Người thư sinh kia, xin dừng bước”, nhưng Hạ nhị gia và “người thư sinh kia” đều không đếm xỉa đến hắn, sớm đã chạy mất dạng.

Mặc dù Chiêu Dũng hầu chính là nguyên nhân Bạch Vân lên kinh ứng thí nhưng hắn không có tầm quan trọng nào với Bạch Vân. Tất cả những gì cô làm, thay vì nói là vì Chiêu Dũng hầu thì nên nói là vì để chữa khỏi tâm bệnh của mẹ cô.

Đối với cô mà nói, Chiêu Dũng hầu Triệu Tư Ẩn mãi mãi chỉ là một người qua đường không liên quan mà thôi.

Hạ Nguyên trực tiếp đưa Bạch Vân về nhà.

Sau khi bảo các nha hoàn ở bên ngoài thư phòng dâng lên trái cây và trà thơm, cậu cho lui tất cả người hầu, chỉ sai Xuân Sinh và Xuân Minh gác cửa.

- Nguyên nhân họ đánh nhau là gì?

Hạ Nguyên thật sự tò mò.

- Đơn phương tranh giành tình nhân.

- Tranh giành tình nhân?

Hạ Nguyên không ngờ lại là một nguyên do không hợp lẽ thường như vậy.

- Quế di nương tưởng lầm Triệu Tư Ẩn đuổi theo Tiểu Phương là vì có ý với cô ấy, cho nên khi tình cờ gặp gỡ trên phố, đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua, mắng mấy câu rồi đánh người.

- Sở thích của Chiêu Dũng hầu thật kỳ lạ.

Trong nhà công hầu bình thường, dù chỉ là thông phòng thì cũng không ngang ngược ngoài đường như vậy; người dám làm như vậy, chắc chắn là ngày thường được phóng túng mới tạo nên tính tình như thế.

- …...Có lẽ, đây chính là nguyên nhân Quế thông phòng kia hiểu lầm____Tiểu Phương hung hãn hơn ả, mà Chiêu Dũng hầu lại thích người hung hãn.

Nếu so về độ hung hãn, nữ nhân thôn Tiểu Quy chưa từng thua ai.

Hạ Nguyên khẽ cười lắc đầu nói:

- Ta vẫn biết nhà cửa của Chiêu Dũng hầu trước giờ không yên ổn nhưng không ngờ lại hỏng bét đến mức này.

- Chỉ từ một thông phòng là có thể nhìn ra trong nhà huynh ấy thế nào sao?

- Hoặc ít hoặc nhiều vẫn có thể nhìn ra được. Nếu không phải Chiêu Dũng hầu phủ toàn là kiểu người như vậy thì chính là chỉ có kiểu người như vậy mới có thể tồn tại.

Phải biết rằng, chính thê của Chiêu Dũng hầu hiện đang bị giam ở Trấn Ninh Am, nghe nói lúc ở trong phủ bị bức đến mức như điên như dại.

- Nghe có vẻ trong phủ đó rất không yên bình.

Bạch Vân nhún vai, không mấy hứng thú, chỉ là trong đáy lòng quyết định không thể để mẹ biết chuyện này.

Hạ Nguyên cũng không muốn nói nhiều về mấy thứ không quan trọng đó. Cậu nhìn Bạch Vân với vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, nói:

- Bà Quế Hoa kia gọi ngươi là Lý Thuận Nhi. Ngươi có gì muốn nói không?

Bạch Vân đảo mắt, nói:

- Chỉ cần ngươi muốn biết, ta đương nhiên sẽ nói cho ngươi biết. Có điều, ngươi có muốn đoán không, tại sao bà ta gọi ta là Lý Thuận Nhi?

- Tuy ta không có ấn tượng với dung mạo của lệnh đường, nhưng ta nghĩ, hẳn là ngươi rất giống bà ấy nhỉ?

- Đương nhiên. Ta giống với mẹ ta; mà mẹ ta hồi trẻ là nữ nhân đẹp nhất thôn Tiểu Quy đấy.

Cô tự hào ngẩng đầu ưỡn ngực hất cằm. Cô rất hài lòng với vẻ đẹp đủ để dọa người của mình.

- Mẫu thân của ngươi thật sự là biểu tỷ muội của Lý Thuận Nhi?

Hạ Nguyên hỏi.

- Không, sau khi mẫu thân ta bị bán năm bốn tuổi, bà chưa từng gặp lại người nhà cữu phụ, căn bản không nhớ nổi quê quán, họ tên hay tướng mạo của họ. Dù có đi đường gặp phải, hai bên cũng không nhận ra nhau.

Bạch Vân chậm rãi nói:

- Cho nên, mẫu thân ta không có biểu tỷ muội.

Hạ Nguyên dù từng nghĩ tới khả năng này nhưng vẫn cảm thấy khó mà tin được, nhìn thẳng vào mắt Bạch Vân, nhẹ giọng hỏi:

- Mẫu thân của ngươi chính là Lý Thuận Nhi?

- Ừ.

Cô gật đầu.

- Cũng có nghĩa……Triệu Tư Ẩn là……huynh trưởng của ngươi.

Hạ Nguyên cảm thấy đau cả đầu.

- Không phải.

- Sao lại không phải? Các ngươi rõ ràng cùng một mẹ mà.

Chuyện này đâu phải cứ chống chế là được.

Bạch Vân lắc đầu, uống một ngụm trà, nói:

- Mẫu tử bọn ta tới kinh thành không phải để nhận thân thích.

- Nhưng các ngươi vì hắn mà đến, đúng không?

Giọng điệu chua chua.

Bạch Vân không để ý tới cậu, gật đầu nói:

- Phải. Nhưng bọn ta không nhận huynh ấy.

- Ngươi cho rằng chuyện phát triển đến bây giờ, hết thảy còn có thể do ngươi định đoạt sao?

Cậu không tin sau tiếng thét kia của Quế Hoa, Triệu Tư Ẩn sẽ không tiến hành điều tra.

Cứ điều tra tiếp, chân tướng luôn sẽ lộ ra ngoài. Muội muội cùng mẹ khác cha chưa chắc có thể khiến Triệu Tư Ẩn để ý nhưng mẹ ruột thì nhất định rước về phụng dưỡng. Nhìn bà Quế Hoa kia xem, sở dĩ có thể sống dễ chịu như vậy, không phải vì bà ta là “bằng hữu chí cốt” của mẹ ruột hắn sao?

- Dù rất khó khăn nhưng không phải không được.

Bạch Vân cảm thấy Triệu Tư Ẩn trên triều đình có lẽ rất thông minh tài giỏi, nhưng một nam nhân dung túng cho trong nhà loạn không ra thể thống gì thì hẳn là tương đối hồ đồ cẩu thả trong những việc cá nhân. Chỉ cần cô cẩn thận một chút, Triệu Tư Ẩn mãi mãi sẽ không biết mẹ ruột của huynh ấy “ngỡ chết nhưng còn sống”.

- Ngươi đừng có xem thường Chiêu Dũng hầu.

- Người xem thường huynh ấy chẳng phải là đám quý tộc dòng chính các ngươi sao?

- Không chung đường nên không lui tới, không có nghĩa là xem nhẹ năng lực của hắn.

Đây là hai việc khác nhau.

Hơn một tháng qua, được Hạ Nguyên thời thời khắc khắc giải thích về cuộc đời, cô đã biết địa vị xã hội giữa đích và thứ hoàn toàn là một trời một vực, hai bên cực ít qua lại trò chuyện, mà dù có đi nữa cũng sẽ không đứng cùng nhau trong những trường hợp công khai. Dân chúng bình thường không rõ ràng như vậy nhưng tầng lớp quan lớn quý tộc vừa nhìn là biết, gia nghiệp càng lớn thì càng phân biệt rõ đích thứ, mỗi bên đều có phạm vi giao tiếp của riêng mình.

- Ta cũng không xem nhẹ huynh ấy, cho nên mới nói là rất khó.

- Tại sao ngươi không muốn nhận người huynh trưởng này?

- Ta họ Bạch, huynh ấy họ Triệu; ta nghèo túng, huynh ấy giàu có, không phải người chung đường, không tiện nhận thân thích. Hơn nữa, hoàn cảnh của Triệu đại hầu gia ở kinh thành đã đủ tệ rồi, hà tất phải thêm chuyện khiến huynh ấy bị người đời đàm tiếu.

Nói thực, Bạch Vân cũng có chút cảm thông với huynh ấy.

- Ngươi thực sự nghĩ vậy?

Cô suy nghĩ rồi nói thẳng:

- Đó là nói cho người ngoài nghe, dù sao nghe cảm thấy rất khí phách, cũng rất quan tâm……Nhưng, sự thực là ta không muốn nhận huynh ấy. Tùy tiện xuất hiện một người, bảo là người thân của ta, ta không tiếp nhận được.

Cộng thêm việc mẫu thân vì bảo vệ danh tiếng của nhi tử nên cũng không có ý nghĩ nhận thân thích, vừa hợp.

- Ngươi giận dỗi sao?

- Không phải giận dỗi, thật đấy.

Có lẽ sự khăng khăng cố chấp của cô rất kỳ lạ nhưng cô không có ý định nhận người huynh trưởng hầu gia này. Cô độc lập đã quen, từ trước đến nay luôn không dễ dàng tiếp nhận người khác vào trong cuộc đời của mình, dù là quan hệ huyết thống cũng vậy.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Hạ Nguyên biết cô đã hạ quyết tâm không nhận Triệu Tư Ẩn. Nhưng cậu quả thực không thể hiểu nổi cách làm này của Bạch Vân. Triệu Tư Ẩn là máu mủ duy nhất trên đời này của hai mẹ con họ, họ vốn đã nghèo khó, hiện Bạch mẫu lại đang mang bệnh nặng, nếu có một chỗ dựa lại còn có quan hệ huyết thống là một người nam nhi có thân phận có địa vị tới chiếu cố sẽ làm giảm bớt tình trạng quẫn bách của họ_____tiền bạc còn dễ nói nhưng những thứ thuốc tốt thì dân chúng bình thường không thể nào với tới…..Nghĩ đến đây, Hạ Nguyên hỏi ra vấn đề đã suy nghĩ rất lâu trong lòng:

- Ngươi nói thật cho ta biết, tình trạng hiện tại của ngươi có phải cực kỳ túng quẫn không?

- Không có đâu, trong tay ta vẫn xem như dư dả.

Bạch Vân kinh ngạc khi Hạ Nguyên lại hỏi cô vấn đề về kinh tế.

Sau khi đến kinh thành gặp lại cậu, tuần nào cậu cũng sai người đưa lương thực và thuốc bổ tới cho mẫu thân cô, lại còn đưa rất đúng bệnh, đủ thấy cậu đã lén lút điều tra về bệnh tình của mẫu thân. Nhờ sự tiếp tế hào phóng của cậu đã giải quyết được vấn đề thuốc bổ khiến cô đau đầu nhất (chủ yếu vì vừa đắt kinh khủng vừa khó mua), cô hoàn toàn không cần lo không đủ tiền dùng. Cho nên cô không hiểu tại sao Hạ Nguyên lại đột nhiên hỏi cô như vậy.

- Sao ngươi có thể dư dả? Ở cái nơi như thôn Tiểu Quy, dù đất đai cả thôn đều là của ngươi thì ngươi cũng kiếm không ra tiền, đừng nói chi là trong nhà ngươi lại không có ruộng đất. Thế nhưng, dù đã biết tình hình của ngươi, ta vẫn chưa từng đưa ngươi tiền.

Hạ Nguyên có chút khó khăn nói xong mới hỏi:

- Ngươi có biết là tại sao không?

- Bởi vì người như các ngươi cảm thấy đưa tiền rất dung tục, hơn nữa còn dễ gây tổn thương lòng tự ái của người nghèo, đương nhiên không chịu đưa, ngay cả nói cũng không được.

Bạch Vân cảm thấy mình rất là biết quan tâm, chưa từng dùng “ngạo khí của người nghèo” để hành hạ cậu.

Hạ Nguyên lại bị tức đến lạc đề, hầm hừ chất vấn:

- Người như bọn ta gì chứ? Là người thế nào?

Bạch Vân hất cằm, dùng cách thức thường dùng để đả kích cậu trong thư từ qua lại mười năm nay, nói:

- Mời tham khảo Vương Di Phủ* trong “Thế thuyết tân ngữ, quy châm” sẽ biết ta nói là người nào. (* Vương Di Phủ đời Tấn khinh tiền, không bao giờ nói đến “tiền”. Một hôm, ông ngủ, người nhà chất tiền quanh giường ông để xem lúc thức dậy ông có nói đến tiền hay không. Quả nhiên, lúc thức dậy, ông hết sức ngạc nhiên nhưng chỉ bảo người nhà sao không cất “cái vật tầm thường” ấy đi, chứ không nói đến “tiền”.) (1)

- Vương Di Phủ gì?!

Dù tự nhận là đầy bụng thi thư nhưng đáng tiếc Hạ Nguyên không có trí nhớ tốt như Bạch Vân, nhất thời không nhớ ra đó là ai, cho nên cậu suýt trở mặt với cô lần nữa, khoe khoang như thế đúng là muốn ăn đòn mà!

May mà cậu kịp thời nhớ ra, nữ nhân này có khốn kiếp cỡ nào cũng là người cậu quan tâm, lại còn là nữ nhân, cậu không thể giống như trước đây được. Phải nhịn.

Bạch Vân khẽ cười ra tiếng, dưới cái nhìn chăm chú của cậu, cô chậm rãi đọc đoạn văn kia_____

- “Vương Di Phủ nhã thượng huyền viễn, thường tật kỳ phụ tham thục, khẩu vị thường ngôn tiền tự. Phụ dục nghị chi, lệnh tỉ dĩ tiễn nhiễu sàng bất đắc hành. Di Phủ thần khởi, kiến tiền ngại hành, hô tì viết: ‘Cử khước a đổ vật.’” (Vương Di Phủ luôn tôn sùng lý lẽ sâu xa, thường căm ghét sự tham lam thấp hèn của vợ mình, miệng chưa từng nói ra chữ “tiền”. Vợ ông muốn thử ông, bèn sai tỳ nữ xếp tiền quanh giường ngủ, khiến ông không thể bước đi. Buổi sáng Vương Di Phủ thức dậy, thấy tiền cản trở đường đi, liền gọi tỳ nữ, nói: “Đem những thứ này xuống!”) (2)

Đọc xong, cô nhướng mày trả lời câu vừa rồi của cậu:

- Người như các ngươi chính là_____cả đời không chịu nói chữ “tiền” ra khỏi miệng, nhìn thấy tiền cũng tức giận, nếu bảo các ngươi dùng tiền đi giúp đỡ bằng hữu thì các ngươi có thể xấu hổ đến mức nhảy sông tự vẫn.

Hạ Nguyên luôn phong thái hoàn mỹ rất không có khí chất lườm cô, thể hiện rằng mình không vui. Dù không vui nhưng đây không phải lúc dây dưa chuyện này, nên nói đến chính sự thì hơn, món nợ này để về sau hẵng tính! Hừ.

- Ta tặng ngươi vật phẩm và sách vở nhưng chưa từng tặng ngươi tiền. Sau đó khi biết mẫu thân ngươi năm ngoái mắc bệnh nặng, suýt nữa không cứu được, trong lòng ta rất hối hận.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng mười năm nay cậu không chịu tặng tiền, chính là vì lo nghĩ đến lòng tự ái của cô, cũng hi vọng cô tự mình cố gắng vươn lên. Dẫu sao thì vô duyên vô cớ giúp đỡ quá mức, ngược lại sẽ khiến người được giúp đỡ trở thành lười nhác vô dụng, cậu đã nghe kể không ít những ví dụ về lòng tốt trở thành chuyện xấu.

- Hạ Nguyên, ngươi cho rằng trừ đọc sách và đá bóng ra, ta không biết làm gì cả sao?

- Đương nhiên không phải. Ngươi có đầu óc thông minh, tay chân nhanh nhẹn, ta tin ngươi biết làm rất nhiều thứ, chỉ cần ngươi muốn học.

- Đa tạ ngươi coi trọng ta như vậy. Nhưng ngươi nhất định không ngờ được, ta biết cách kiếm tiền lắm.

Bạch Vân lại tiết lộ một bí mật nữa cho Hạ Nguyên:

- Kỳ thực từ năm mười ba tuổi ta đã bắt đầu giúp Trương phu nhân xử lý các cửa hàng và khách điếm của bà ấy. Nếu ta không đi thi trạng nguyên thì chắc là sẽ trở thành một thương nhân giỏi. Bởi vì ta giúp Trương phu nhân làm việc chưa được mấy năm đã kiếm được không ít tiền lương và tiền thưởng, còn nhiều hơn cả mấy quản sự khác. Số tiền đó đủ để làm lộ phí và phí chi tiêu cho hai mẫu tử ta đến kinh thành. Trương phu nhân còn nói, chờ ta lo xong chuyện kinh thành, bà ấy rất hoan nghênh ta quay về làm việc cho bà ấy, bà ấy nói muốn đem bản lĩnh buôn bán của mình truyền cho ta, để ta trở thành thương nhân giỏi nhất trong thiên hạ_____

- Thương nhân?!

Hạ Nguyên nghi ngờ mình sắp bị cô chọc tức đến hôn mê. Cậu hổn hển chất vấn:

- Ai xúi giục ngươi đi con đường tà đạo đó?! Trương phu nhân lại là thần thánh phương nào?

Cậu muốn đi xé xác bà ta!

- Trương phu nhân giống Trần phu nhân, đều là người trong Thận Nghiêm Am. Ta nghe Trương phu nhân nói, Trương gia nhà bà ấy là phú thương đệ nhất kinh thành, dù ngươi không qua lại với các thương nhân thì chắc là cũng có nghe nói?

- Hoàng thương Trương gia…...đúng rồi, Trương gia có một nữ nhi ở Thận Nghiêm Am. Nữ nhi đó là một nhân tài buôn bán, sau khi gả cho một tú tài nghèo, chỉ ngắn ngủi trong vòng năm năm bà ấy đã khiến gia tộc của tú tài kia thành hào phú một vùng, lại dùng thủ đoạn đưa trượng phu vào thư viện nổi danh nhất kinh thành, để ông ta được danh sư chỉ bảo, cuối cùng thuận lợi thi đậu cử nhân, sau đó gắng gượng thi đậu đồng tiến sĩ, bà ấy phí một món tiền lớn chạy chọt khơi thông đường làm quan cho ông ta, thủ đoạn vô cùng lợi hại. Đáng tiếc___

- Đáng tiếc trượng phu có tiền đồ liền nghĩ tới hưởng thụ vui chơi tửu sắc. Vậy nên Trương phu nhân lại dùng thời gian hai năm khiến cho nhà chồng trở về nguyên dạng hai bàn tay trắng.

Bạch Vân tiếp lời nói hết.

Hạ Nguyên nhìn cô, hỏi:

- Ngươi thật biết Trương phu nhân đã làm những gì?

Chẳng hạn như: dùng thuốc độc giết chết thứ tử thứ nữ của trượng phu, sau khi khắc dấu lên mặt các thị thiếp thì đem bán tới kỹ viện, dùng danh nghĩa bạn bè thân thích của trượng phu cho vay tiền, đồng thời tới quan phủ tố cáo…..

- Ta biết, bà ấy đều nói cả.

Bạch Vân gật đầu.

- Thật sự biết?

Hạ Nguyên không cho rằng Trương phu nhân là người làm chuyện ác sẽ kể lại đúng sự thực. Quá nửa hẳn là sẽ nhấn mạnh sự đáng chết của kẻ phụ tình cũng như những điều tệ bạc mà bản thân gặp phải, đúng không? Còn về những chuyện ác mình làm, đại khái đều kể lại mơ hồ qua quýt.

- Thật. Trần phu nhân và Lý phu nhân cũng biết. Họ còn kinh ngạc nói tại sao Trương phu nhân không che giấu chút nào mà nói ra hết. Sau đó họ sợ sẽ dạy hư ta nên luôn bảo Trương phu nhân đừng nói.

Bạch Vân xòe tay.

- ….Ngươi không có nhắc tới trong thư.

- Không phải chuyện gì to tát, có gì hay mà nhắc.

- Còn không phải chuyện gì to tát? Ngươi sẽ bị bà ta dạy hư!

Hạ Nguyên tức giận nói.

- Ta không bị dạy hư đâu.

Bạch Vân không cho rằng như vậy.

- Thế ta hỏi ngươi, sau này nếu ngươi cảm thấy mình gả nhầm người thì ngươi sẽ không màng đến luật pháp triều đình, giết toàn bộ tiểu thiếp và thứ tử thứ nữ của trượng phu, sau đó khiến cả gia đình chồng thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng ư?

- Không.

- Sao ngươi có thể không chứ?

Hạ Nguyên hoàn toàn không tin, trong xương cốt Bạch Vân vốn dĩ không hề có các mỹ đức như dịu ngoan hiền thục nhẫn nhịn gì gì đó.

- Ta không lấy chồng, đương nhiên không thể nào gặp tình huống như vậy.

Bạch Vân nói.

- Cái gì? Ngươi không lấy chồng?!

Hạ Nguyên kinh hãi vỗ bàn, sức lực mạnh đến mức khay ly trên bàn đều nhảy lên.

- Ngươi kích động như vậy làm gì? Cũng đâu phải chuyện lớn.

Mẹ cô cũng không quá trông cậy cô lấy chồng. Mặc dù bà luôn hi vọng cô xuất giá nhưng quả thực không tưởng tượng được người nào có thể chứa chấp cô, thế là bi quan không dám nghĩ nhiều, cùng lắm là thở ngắn than dài mà thôi.

- Đương nhiên là chuyện lớn! Là ai dạy cho ngươi cái loại ý nghĩ này? Có phải là các ni cô không gả được và các phu nhân trong Thận Nghiêm Am gả nhầm người không? A!

Ý thức nguy cơ nồng đậm khiến Hạ Nguyên bắt đầu thần hồn nát thần tính, cảm thấy tất cả mọi người Bạch Vân quen biết đều có hiềm nghi, đều là những kẻ ác dạy hư cô.

- Không có ai dạy ta không lấy chồng, là tự ta quyết định.

- Tại sao không lấy chồng? Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy?

Hạ Nguyên không ngồi yên nữa, đứng dậy vòng qua bàn, đứng trước mặt Bạch Vân, từ trên cao nhìn xuống, hùng hùng hổ hổ.

- Không nghĩ gì cả, ta đã cân nhắc qua một lần tất cả nam tử hợp độ tuổi mà ta biết, phát hiện không người nào ta có thể gả nên mới quyết định không gả.

Bạch Vân rất nghiêm túc nói.

- Không người nào có thể gả?

Hạ Nguyên cắn răng hỏi.

- Đúng vậy.

- Vậy ta thì sao? Ta cũng không đáng để gả sao?

- A?

Bạch Vân kinh ngạc nhìn chằm chằm đôi mắt bốc lửa của Hạ Nguyên, nhất thời không thốt nên lời.

Hai ngày nay cô mới hiểu rõ là mình thích Hạ Nguyên, nhưng quả thực cô không vì thích cậu mà cho rằng hai người nên kết thành phu thê. Suy cho cùng……điều này quá khó có thể tưởng tượng.

Cậu ấy là quý tộc kinh thành, cô là người nghèo ở sơn thôn, hai người không thể chung đường.

Cô hiểu rất rõ ràng; trong khi, hiển nhiên, Hạ Nguyên vẫn còn đang hỗn loạn, chưa có thời gian tỉnh táo suy nghĩ rõ nên lúc này mới tức giận như vậy, cảm thấy….. bị phụ bạc như vậy.

=====

Editor chú thích: (1) và (2) có nội dung na ná nhau, (1) là điển tích bằng tiếng Việt mình tìm được trên mạng, (2) là mình dịch từ đoạn mà Bạch Vân đọc; điển tích này hình như không quá phổ biến nên mình không tìm được nhiều, do đó không xác định được đâu là bản chính xác nên mình bê cả 2 đoạn lên. ^^
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nghề Phò Mã
  • Đang cập nhật..
NGHỀ LÀM VỢ
  • Trần Phan Trúc Giang
Chương 50...
Nghề vương phi
  • Hoa Dương Hoa Ảnh
Chương 280
[Review] Nghề PHÓ NHÁY
Nghề Làm Phi
  • Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom