Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1
CHƯƠNG 1: LẤY MỘT CÔ GÁI
CHƯƠNG 1: LẤY MỘT CÔ GÁI
Cùng với tiếng "Cạch" một cái như hòn đá rơi xuống, kết cục trên bàn cờ đen trắng đã xuất hiện.
"Anh, anh thua rồi."
Người đi quân cờ đen cuối cùng có một bàn tay thon dài sạch sẽ, tiếng nói mang tông trầm vô cùng quyến rũ, kèm theo cả chút đắc ý nhè nhẹ. Người đàn ông nói chuyện chính là ông chủ đứng đầu trong ba tập đoàn doanh nghiệp lớn nhất thành phố W, Lệ Vĩnh Duy.
Lúc này thân hình cao lớn của hắn đang ngồi trên một chiếc ghế bằng gỗ hoa lê, hắn có một đôi mắt đen sâu thẳm, mi mắt hơi rũ xuống, gò má thoạt nhìn trông càng thêm tuấn tú không chỗ nào chê.
Toàn thân toát ra hơi thở lạnh nhạt, nếu như không phải là ở trước mặt Lệ Tuấn Hải, anh trai hắn, hơi thở xa cách sẽ càng dữ dội hơn.
Đây là một căn phòng đen trắng cực kỳ đơn giản, lại chứa đầy mùi thuốc sát trùng.
Người ngồi trên chiếc giường màu trắng là Lệ Tuấn Hải, anh trai của Lệ Vĩnh Duy. Nếu không có kiếp nạn kia, vẻ đẹp trai của Lệ Tuấn Hải cũng ngang ngửa với Lệ Vĩnh Duy vậy.
So với đôi tay sạch sẽ thon dài của Lệ Vĩnh Duy, tay Lệ Tuấn Hải lại đầy sẹo, thậm chí, còn hơi dị dạng. Tay trái đã hoàn toàn bỏ đi, không thể nắm lại hay duỗi ra. Chỉ có tay phải có thể thực hiện một số động tác đơn giản.
Nhìn lên theo đường cánh tay căng cứng, sẽ trông thấy một khuôn mặt bị cháy rụi đã hoàn toàn biến dạng. Khuôn mặt tuấn tú trước đây bị trận lửa lớn cắn nuốt không còn một mảnh, đường nét đã hơi hơi vặn vẹo, đan xen nhau những vết sẹo loang lổ khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng vào.
Có điều, trong mắt Lệ Vĩnh Duy, không có gương mặt nào có thể đẹp đẽ hơn, hiền từ hơn mặt của Lệ Tuấn Hải.
Lệ Tuấn Hải nhìn em trai nhà mình vẫn cảm thấy giống một đứa trẻ con còn hiếu chiến hiếu thắng như vậy, khuôn mặt vặn vẹo tỏ vẻ nửa cười nửa không, "Vĩnh Duy, tài đánh cờ của em càng ngày càng cao rồi."
Dây thanh quản của Lệ Tuấn Hải bị trận lửa lớn kia hủy hoại nghiêm trọng, lời nói ra đã không còn quá rõ ràng, nhưng Lệ Vĩnh Duy biết anh đang nói gì.
Lệ Vĩnh Duy khẽ hừ một tiếng, "Cho nên, anh nên ngoan ngoãn uống thuốc đi. Còn nữa, chuyện đồng ý với em sẽ đi Anh điều trị, anh đã nghĩ kĩ chưa?"
Hắn vỗ tay một cái, quản gia vẫn luôn chờ ngoài cửa đã mang thuốc vào, "Cậu Vĩnh, thuốc."
Quản gia cung kính đưa thuốc cho hắn, liền lui ra ngoài.
Giây phút Lệ Tuấn Hải nhìn thấy thuốc, ánh sáng trong mắt chợt ảm đạm đi nhiều. "Vĩnh Duy, vô dụng thôi. Có uống nhiều thuốc hơn nữa cũng vô dụng, cái thân thể tàn tạ bệnh tật này của anh, nếu có thể kéo dài tới lúc nhìn em lập nghiệp và lấy vợ là đã hài lòng rồi."
"Nên em mới kêu anh đi Anh điều trị! Sao anh cứ không chịu vậy?" Lệ Vĩnh Duy chợt nâng giọng lên, bên trong sự thô bạo có chứa càng nhiều sự bất đắc dĩ hơn.
Hắn không biết nên thuyết phục người anh trai này ra sao, mặc dù trong lòng hắn biết, vết thương của anh trai không thể lành được.
Cơn ác mộng này của Lệ Vĩnh Duy, đã kéo dài suốt ba tháng.
Trong ngọn lửa tán loạn, còn có tiếng thủy tinh không ngừng vỡ vụn.
Chỉ còn lại mấy thứ đồ trang bị là đồ gỗ, đồ nhựa và dây cáp điện, và cơ thể bị đốt cháy khét tưởng như không thở nổi của ba người.
Muốn thoát khỏi chỗ này, nhất định phải để lại một người để mở cánh cửa sinh tử kia ra.
"Mọi người đi mau! Nếu còn chần chừ nữa, ba người chúng ta sẽ phải bỏ mạng tại đây! Nghe thấy chưa hả?!"
"Dật Thần, kéo Vĩnh Duy đi!"
"Vĩnh Duy em phải nhớ kỹ: Mạng của em, chính là mạng của anh!"
Đó là hoàn cảnh sống chết cùng nhau của họ ba tháng trước, bây giờ vẫn còn như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Lệ Vĩnh Duy đã là ông chủ đứng đầu ba tập đoàn thành phố W, nắm trong tay hơn nửa mạch máu kinh tế của thành phố W. Nhưng cho dù hắn có sở hữu nhiều hơn nữa, cũng không thể đổi lại được một Lệ Tuấn Hải khỏe mạnh đẹp trai nữa.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, nỗ lực đè nén mối hận thù hiện lên trong mắt xuống. Không thể khiến anh trai phải lo lắng. Hãy để một mình hắn gánh chịu cơn ác mộng đáng sợ kia thôi!
Lệ Tuấn Hải im lặng đón lấy thuốc trên tay hắn, dùng nước ấm nuốt từng ngụm một. Sau một lúc lâu mới mở miệng, "Bây giờ công ty chúng ta đã phát triển rất tốt rồi, em cũng xem như đã lập nghiệp xong, nếu lại được nhìn thấy em lấy vợ nữa, thì anh sẽ đồng ý với em chuyện đi Anh điều trị."
Vẻ mặt Lệ Vĩnh Duy thay đổi, cả người sắc như dao, "Anh, anh thế này là đang uy hiếp em hả?"
Lệ Tuấn Hải muốn nằm xuống, trong lúc đó cảm thấy khó chịu nên ho khan vài cái, nghe có vẻ rất đau đớn.
Lông mi Lệ Vĩnh Duy khẽ giật giật, muốn đỡ anh, cuối cùng lại vẫn nhịn xuống, hắn không thể chịu thua, tùy ý cho anh trai tự chà đạp cơ thể mình như vậy.
Lệ Tuấn Hải hơi bình ổn lại hô hấp một chút sau đó mới trả lời Lệ Vĩnh Duy, "Mặc kệ em nghĩ thế nào, điều kiện này đều do em tự lựa chọn, có chịu hay không, cũng là chuyện của em."
Lệ Tuấn Hải chỉ là không muốn để em trai mình cứ mãi đắm chìm trong thù hận, sự việc đó vẫn luôn khiến hắn canh cánh trong lòng. Nếu không phải tại người đó, nhà bọn họ cũng sẽ không biến thành như vậy.
Nếu như Vĩnh Duy có một gia đình, có phải sẽ biết cân nhắc suy nghĩ nhiều lần trước khi làm việc không?
Ánh mắt Lệ Vĩnh Duy nhìn vào cái cằm tái nhợt của Lệ Tuấn Hải, hai tay từ từ nắm chặt thành nắm đấm, "Được, em đồng ý với anh. Lấy một cô gái, sau đó, anh nhất định phải đi Anh điều trị. Không cho phép nuốt lời!"
Lệ Tuấn Hải nói: "Anh không nuốt lời."
"Có điều, em còn có một điều kiện." Khóe miệng Lệ Vĩnh Duy cũng từ từ cong lên, "Không phải lấy danh nghĩa của em để tìm bạn trăm năm, mà dùng tên của anh, Lệ Tuấn Hải."
Lệ Tuấn Hải lập tức có cảm giác như mình bị xiên cho một nhát, "Mọi người đều biết, anh đã là người như thế nào, Vĩnh Duy, điều kiện này của em không công bằng. Hơn nữa, anh đã đồng ý với Nhã Linh, chỉ có một người phụ nữ là cô ấy."
"Anh, anh muốn thấy em lấy vợ, là hy vọng em hạnh phúc. Nhưng nếu như một cô gái chỉ ham hư vinh, em ở bên cô ta cũng sẽ không hạnh phúc, đây chỉ là một điều kiện để thử thách cô ta thôi." Lệ Vĩnh Duy đứng lên, nhìn Lệ Tuấn Hải với ý cười không rõ.
Lệ Tuấn Hải suy nghĩ một chút, cảm thấy lời ngụy biện này làm cho anh không còn gì để chống đỡ. "Được, có thể lấy danh nghĩa của anh. Nhưng nếu có cô gái nào đồng ý, em sẽ phải đi đăng ký kết hôn cùng cô ấy."
Lệ Vĩnh Duy vốn đã biết anh trai mình vô cùng thông minh, không bao giờ chịu thiệt chút nào. Mà thôi, chỉ cần anh chịu đi điều trị, cái gì cũng được. Đối với hắn mà nói, thêm hay bớt một người phụ nữ cũng không đáng kể. Cho nên hắn bèn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Anh trai chủ tịch tập đoàn Duy Tuấn muốn tìm bạn đời. Tin tức này nếu như bớt đi hai chữ anh trai, các cô gái trong thành phố W đều sẽ hận không thể lập tức nhào vô. Đáng tiếc, người tìm bạn đời là Lệ Tuấn Hải, tất cả các cô nàng danh giá đều vô cùng sợ hãi, tìm đủ loại lý do để thuyết phục bố mình từ chối.
Có điều nếu nói là hôn nhân chính trị, thì lựa chọn tốt nhất của nhà họ Lệ thật ra là nhà họ Du.
Người nắm quyền nhà họ Du là Du Bình Sang đã từng vì ông cụ nhà họ Lệ có ơn với nhà họ Du mà đồng ý hứa hẹn: "Ba cô con gái nhà họ Du, đều xin để cậu chủ nhà họ Lệ lựa chọn!"
Hôm nay, chính là thời điểm ông thực hiện lời hứa.
Nhà họ Du tổng cộng có ba cô con gái, Du Hiền Chân, Du Ngân Huệ, Du Thiên Tinh. Lệ Tuấn Hải xem qua ảnh chụp của ba cô gái này, lại không có cảm giác gì, ngược lại chỉ nhìn vào cháu ngoại của Dư Bình Sang, Hạ Vãn Song.
Cô gái này nhìn rất sạch sẽ, ánh mắt trong sáng. Cho nên bèn gọi quản gia đến nhà họ Du đón người, có điều đón ai, thì rất khó nói. Thôi thì tùy vận mệnh đi.
Người của nhà họ Lệ đã đợi ngoài cửa nhà họ Du, trong phòng làm việc của nhà họ Du có tiếng cãi vã ồn ào.
Ba cô gái đều mang thái độ kiên quyết, tỏ vẻ sẽ không gả cho một kẻ tàn phế như vậy.
Con gái lớn Du Hiền Chân lên tiếng đầu tiên: "Bố, con phải nói cho bố hay, con và bạn trai hiện tại của con đã có con rồi. Nếu như gả cho cậu cả nhà họ Lệ, con không thể bảo đảm chuyện gì sau khi bọn họ phát hiện ra đâu."
Con gái thứ hai Du Ngân Huệ cũng nhanh chóng thể hiện rõ thái độ: "Bố à, nếu bố cứ nhất quyết phải ép con phải gả sang đó, thì khỏi cần chờ đến ngày mai, bố có thể bước qua xác con để ra ngoài luôn."
Du Thiên Tinh không buồn nhiều lời, cô ta nhỏ tuổi nhất, căn bản không cần phải lo chuyện này. "Con còn là vị thành niên, không gả đi đâu."
"Các con đều muốn làm phản hả?! Du Bình Sang bố vất vả nuôi các con khôn lớn, mà đứa nào đứa nấy đều ngỗ nghịch lại bố như vậy? Họ Lệ nhà người ta là người có ơn lớn với nhà họ Du chúng ta, nếu không có ông cụ nhà họ Lệ năm đó ra tay cứu giúp, bây giờ còn chưa biết các con có thể đứng đây hay không đâu! Năm đó lời hứa bố đã nói, cũng đến lúc phải trả ơn rồi, các con lại buộc bố làm một người thất tín sao?"
Du Bình Sang vô cùng tức giận, cuối cùng liệng thẳng cả bộ bàn trà công phu đắt giá xuống mặt đất.
Ba cô gái bị tiếng đổ vỡ hù dọa, tất cả không dám nói thêm nửa lời.
Có người cẩn thận bước qua đống thủy tinh vỡ, vứt một tờ báo xuống trước mặt Du Bình Sang nghe bộp một tiếng, "Bình Sang, ông đừng nổi giận, hãy cứ nhìn thử bộ dạng hiện giờ của Lệ Tuấn Hải đi đã rồi hẵng mắng con gái tiếp. Đã bị thiêu thành quỷ như vậy rồi, nếu là tôi thì chỉ gặp thôi cũng đã mơ thấy ác mộng rồi."
Người đàn bà xinh đẹp bước vào chính là vợ của Du Bình Sang, Tô Ngân Chinh.
Nhìn thấy khuôn mặt trên tờ báo kia, ba cô gái đều hét ầm lên, sợ hãi lùi ra xa: "Đây là con quỷ gì vậy!"
Du Bình Sang cau mày, lỗ tai đau đớn vì tiếng thét chói tai của bọn họ, có điều lúc ông nhìn thấy tờ báo cũng chợt sững người, "Lệ Tuấn Hải bị thiêu đến mức này ư? Haiz, đúng là chọc phải người không nên dây vào."
Du Hiền Chân thấy Du Bình Sang có vẻ hơi rũ xuống, vội vàng nén nhịn sự ghê tởm mà bước tới nói: "Bố, Lệ Tuấn Hải rõ ràng đã bị thiêu tới mức không thể tự mình lo liệu cuộc sống, con người với bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này còn buộc bố phải làm tròn lời hứa. Con thấy hắn có dã tâm không muốn để bố được sống tốt, cũng không muốn để chúng con được sống tốt đó!"
Tô Ngân Chinh khẽ hừ một tiếng, "Chẳng phải thế sao, Bình Sang à, với tình trạng này của Lệ Tuấn Hải, rõ ràng là muốn tìm một bà vú chịu khổ chịu nhọc cho hắn mà."
"Không không không, bình thường người như thế này là đáng sợ nhất. Hắn không được sống tốt, thì người khác cũng đừng hòng sống tốt. Trong lòng hắn đã vặn vẹo, nói không chừng là muốn cưới một cô gái về để dằn vặt đó!" Du Ngân Huệ khẽ nói.
Toàn bộ phòng làm việc đột nhiên rơi vào tình trạng im lặng chết chóc.
Sự im lặng này cuối cùng bị một âm thanh trong trẻo của người đẩy cửa bước vào đánh vỡ.
"Cậu, người của nhà họ Lệ đã chờ ở phòng khách rất lâu rồi. Có cần xuống đó không ạ?" Hạ Vãn Song không biết gì nên bước vào, cũng không biết bọn họ đã bàn bạc xong chưa.
Tô Ngân Chinh nhìn thấy Hạ Vãn Song thì hai mắt lại lóe lên, bà ta yểu điệu bước qua đó, đặt tay lên tay Hạ Vãn Song. Mở miệng cười nói: "Bình Sang à, Vãn Song cũng coi như một nửa là con gái nhà chúng ta, nếu gả nó qua đó, sẽ thành mợ chủ ngồi hưởng phúc luôn, mà không cần phải ở bên chúng ta chịu khổ. Ông nói có phải không?"
Hạ Vãn Song bắt đầu lo lắng, từ từ rút tay ra khỏi bàn tay của Tô Ngân Chinh, lạnh nhạt phản bác: "Cháu bằng lòng để cơ hội tốt như vậy cho chị họ hoặc các em họ."
Đã là phúc, sao không kêu con gái của bà ta đi mà hưởng?
Du Hiền Chân luôn luôn không vừa mắt với Hạ Vãn Song, cảm thấy cô đã ăn uống của nhà mình nhiều năm như vậy, bây giờ kêu cô đền đáp một chút cũng không chịu, đây là ý gì?
"Hạ Vãn Song, chị đừng không biết tốt xấu, mấy năm nay, chị ở nhà của chúng em, chúng em chưa từng bạc đãi chị nhỉ?" Du Ngân Huệ cũng cả giận nói.
Có điều Hạ Vãn Song không thèm để ý bọn họ nhìn cô như thế nào, cô chỉ muốn biết, thái độ của cậu ruột mình. Cậu và mẹ cô lúc còn sống quan hệ rất tốt, ông chắc chắn sẽ không đẩy cô vào hố lửa đâu.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng, thế giới này, quyền lợi mới là thứ quan trọng nhất.
CHƯƠNG 1: LẤY MỘT CÔ GÁI
Cùng với tiếng "Cạch" một cái như hòn đá rơi xuống, kết cục trên bàn cờ đen trắng đã xuất hiện.
"Anh, anh thua rồi."
Người đi quân cờ đen cuối cùng có một bàn tay thon dài sạch sẽ, tiếng nói mang tông trầm vô cùng quyến rũ, kèm theo cả chút đắc ý nhè nhẹ. Người đàn ông nói chuyện chính là ông chủ đứng đầu trong ba tập đoàn doanh nghiệp lớn nhất thành phố W, Lệ Vĩnh Duy.
Lúc này thân hình cao lớn của hắn đang ngồi trên một chiếc ghế bằng gỗ hoa lê, hắn có một đôi mắt đen sâu thẳm, mi mắt hơi rũ xuống, gò má thoạt nhìn trông càng thêm tuấn tú không chỗ nào chê.
Toàn thân toát ra hơi thở lạnh nhạt, nếu như không phải là ở trước mặt Lệ Tuấn Hải, anh trai hắn, hơi thở xa cách sẽ càng dữ dội hơn.
Đây là một căn phòng đen trắng cực kỳ đơn giản, lại chứa đầy mùi thuốc sát trùng.
Người ngồi trên chiếc giường màu trắng là Lệ Tuấn Hải, anh trai của Lệ Vĩnh Duy. Nếu không có kiếp nạn kia, vẻ đẹp trai của Lệ Tuấn Hải cũng ngang ngửa với Lệ Vĩnh Duy vậy.
So với đôi tay sạch sẽ thon dài của Lệ Vĩnh Duy, tay Lệ Tuấn Hải lại đầy sẹo, thậm chí, còn hơi dị dạng. Tay trái đã hoàn toàn bỏ đi, không thể nắm lại hay duỗi ra. Chỉ có tay phải có thể thực hiện một số động tác đơn giản.
Nhìn lên theo đường cánh tay căng cứng, sẽ trông thấy một khuôn mặt bị cháy rụi đã hoàn toàn biến dạng. Khuôn mặt tuấn tú trước đây bị trận lửa lớn cắn nuốt không còn một mảnh, đường nét đã hơi hơi vặn vẹo, đan xen nhau những vết sẹo loang lổ khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng vào.
Có điều, trong mắt Lệ Vĩnh Duy, không có gương mặt nào có thể đẹp đẽ hơn, hiền từ hơn mặt của Lệ Tuấn Hải.
Lệ Tuấn Hải nhìn em trai nhà mình vẫn cảm thấy giống một đứa trẻ con còn hiếu chiến hiếu thắng như vậy, khuôn mặt vặn vẹo tỏ vẻ nửa cười nửa không, "Vĩnh Duy, tài đánh cờ của em càng ngày càng cao rồi."
Dây thanh quản của Lệ Tuấn Hải bị trận lửa lớn kia hủy hoại nghiêm trọng, lời nói ra đã không còn quá rõ ràng, nhưng Lệ Vĩnh Duy biết anh đang nói gì.
Lệ Vĩnh Duy khẽ hừ một tiếng, "Cho nên, anh nên ngoan ngoãn uống thuốc đi. Còn nữa, chuyện đồng ý với em sẽ đi Anh điều trị, anh đã nghĩ kĩ chưa?"
Hắn vỗ tay một cái, quản gia vẫn luôn chờ ngoài cửa đã mang thuốc vào, "Cậu Vĩnh, thuốc."
Quản gia cung kính đưa thuốc cho hắn, liền lui ra ngoài.
Giây phút Lệ Tuấn Hải nhìn thấy thuốc, ánh sáng trong mắt chợt ảm đạm đi nhiều. "Vĩnh Duy, vô dụng thôi. Có uống nhiều thuốc hơn nữa cũng vô dụng, cái thân thể tàn tạ bệnh tật này của anh, nếu có thể kéo dài tới lúc nhìn em lập nghiệp và lấy vợ là đã hài lòng rồi."
"Nên em mới kêu anh đi Anh điều trị! Sao anh cứ không chịu vậy?" Lệ Vĩnh Duy chợt nâng giọng lên, bên trong sự thô bạo có chứa càng nhiều sự bất đắc dĩ hơn.
Hắn không biết nên thuyết phục người anh trai này ra sao, mặc dù trong lòng hắn biết, vết thương của anh trai không thể lành được.
Cơn ác mộng này của Lệ Vĩnh Duy, đã kéo dài suốt ba tháng.
Trong ngọn lửa tán loạn, còn có tiếng thủy tinh không ngừng vỡ vụn.
Chỉ còn lại mấy thứ đồ trang bị là đồ gỗ, đồ nhựa và dây cáp điện, và cơ thể bị đốt cháy khét tưởng như không thở nổi của ba người.
Muốn thoát khỏi chỗ này, nhất định phải để lại một người để mở cánh cửa sinh tử kia ra.
"Mọi người đi mau! Nếu còn chần chừ nữa, ba người chúng ta sẽ phải bỏ mạng tại đây! Nghe thấy chưa hả?!"
"Dật Thần, kéo Vĩnh Duy đi!"
"Vĩnh Duy em phải nhớ kỹ: Mạng của em, chính là mạng của anh!"
Đó là hoàn cảnh sống chết cùng nhau của họ ba tháng trước, bây giờ vẫn còn như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Lệ Vĩnh Duy đã là ông chủ đứng đầu ba tập đoàn thành phố W, nắm trong tay hơn nửa mạch máu kinh tế của thành phố W. Nhưng cho dù hắn có sở hữu nhiều hơn nữa, cũng không thể đổi lại được một Lệ Tuấn Hải khỏe mạnh đẹp trai nữa.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, nỗ lực đè nén mối hận thù hiện lên trong mắt xuống. Không thể khiến anh trai phải lo lắng. Hãy để một mình hắn gánh chịu cơn ác mộng đáng sợ kia thôi!
Lệ Tuấn Hải im lặng đón lấy thuốc trên tay hắn, dùng nước ấm nuốt từng ngụm một. Sau một lúc lâu mới mở miệng, "Bây giờ công ty chúng ta đã phát triển rất tốt rồi, em cũng xem như đã lập nghiệp xong, nếu lại được nhìn thấy em lấy vợ nữa, thì anh sẽ đồng ý với em chuyện đi Anh điều trị."
Vẻ mặt Lệ Vĩnh Duy thay đổi, cả người sắc như dao, "Anh, anh thế này là đang uy hiếp em hả?"
Lệ Tuấn Hải muốn nằm xuống, trong lúc đó cảm thấy khó chịu nên ho khan vài cái, nghe có vẻ rất đau đớn.
Lông mi Lệ Vĩnh Duy khẽ giật giật, muốn đỡ anh, cuối cùng lại vẫn nhịn xuống, hắn không thể chịu thua, tùy ý cho anh trai tự chà đạp cơ thể mình như vậy.
Lệ Tuấn Hải hơi bình ổn lại hô hấp một chút sau đó mới trả lời Lệ Vĩnh Duy, "Mặc kệ em nghĩ thế nào, điều kiện này đều do em tự lựa chọn, có chịu hay không, cũng là chuyện của em."
Lệ Tuấn Hải chỉ là không muốn để em trai mình cứ mãi đắm chìm trong thù hận, sự việc đó vẫn luôn khiến hắn canh cánh trong lòng. Nếu không phải tại người đó, nhà bọn họ cũng sẽ không biến thành như vậy.
Nếu như Vĩnh Duy có một gia đình, có phải sẽ biết cân nhắc suy nghĩ nhiều lần trước khi làm việc không?
Ánh mắt Lệ Vĩnh Duy nhìn vào cái cằm tái nhợt của Lệ Tuấn Hải, hai tay từ từ nắm chặt thành nắm đấm, "Được, em đồng ý với anh. Lấy một cô gái, sau đó, anh nhất định phải đi Anh điều trị. Không cho phép nuốt lời!"
Lệ Tuấn Hải nói: "Anh không nuốt lời."
"Có điều, em còn có một điều kiện." Khóe miệng Lệ Vĩnh Duy cũng từ từ cong lên, "Không phải lấy danh nghĩa của em để tìm bạn trăm năm, mà dùng tên của anh, Lệ Tuấn Hải."
Lệ Tuấn Hải lập tức có cảm giác như mình bị xiên cho một nhát, "Mọi người đều biết, anh đã là người như thế nào, Vĩnh Duy, điều kiện này của em không công bằng. Hơn nữa, anh đã đồng ý với Nhã Linh, chỉ có một người phụ nữ là cô ấy."
"Anh, anh muốn thấy em lấy vợ, là hy vọng em hạnh phúc. Nhưng nếu như một cô gái chỉ ham hư vinh, em ở bên cô ta cũng sẽ không hạnh phúc, đây chỉ là một điều kiện để thử thách cô ta thôi." Lệ Vĩnh Duy đứng lên, nhìn Lệ Tuấn Hải với ý cười không rõ.
Lệ Tuấn Hải suy nghĩ một chút, cảm thấy lời ngụy biện này làm cho anh không còn gì để chống đỡ. "Được, có thể lấy danh nghĩa của anh. Nhưng nếu có cô gái nào đồng ý, em sẽ phải đi đăng ký kết hôn cùng cô ấy."
Lệ Vĩnh Duy vốn đã biết anh trai mình vô cùng thông minh, không bao giờ chịu thiệt chút nào. Mà thôi, chỉ cần anh chịu đi điều trị, cái gì cũng được. Đối với hắn mà nói, thêm hay bớt một người phụ nữ cũng không đáng kể. Cho nên hắn bèn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Anh trai chủ tịch tập đoàn Duy Tuấn muốn tìm bạn đời. Tin tức này nếu như bớt đi hai chữ anh trai, các cô gái trong thành phố W đều sẽ hận không thể lập tức nhào vô. Đáng tiếc, người tìm bạn đời là Lệ Tuấn Hải, tất cả các cô nàng danh giá đều vô cùng sợ hãi, tìm đủ loại lý do để thuyết phục bố mình từ chối.
Có điều nếu nói là hôn nhân chính trị, thì lựa chọn tốt nhất của nhà họ Lệ thật ra là nhà họ Du.
Người nắm quyền nhà họ Du là Du Bình Sang đã từng vì ông cụ nhà họ Lệ có ơn với nhà họ Du mà đồng ý hứa hẹn: "Ba cô con gái nhà họ Du, đều xin để cậu chủ nhà họ Lệ lựa chọn!"
Hôm nay, chính là thời điểm ông thực hiện lời hứa.
Nhà họ Du tổng cộng có ba cô con gái, Du Hiền Chân, Du Ngân Huệ, Du Thiên Tinh. Lệ Tuấn Hải xem qua ảnh chụp của ba cô gái này, lại không có cảm giác gì, ngược lại chỉ nhìn vào cháu ngoại của Dư Bình Sang, Hạ Vãn Song.
Cô gái này nhìn rất sạch sẽ, ánh mắt trong sáng. Cho nên bèn gọi quản gia đến nhà họ Du đón người, có điều đón ai, thì rất khó nói. Thôi thì tùy vận mệnh đi.
Người của nhà họ Lệ đã đợi ngoài cửa nhà họ Du, trong phòng làm việc của nhà họ Du có tiếng cãi vã ồn ào.
Ba cô gái đều mang thái độ kiên quyết, tỏ vẻ sẽ không gả cho một kẻ tàn phế như vậy.
Con gái lớn Du Hiền Chân lên tiếng đầu tiên: "Bố, con phải nói cho bố hay, con và bạn trai hiện tại của con đã có con rồi. Nếu như gả cho cậu cả nhà họ Lệ, con không thể bảo đảm chuyện gì sau khi bọn họ phát hiện ra đâu."
Con gái thứ hai Du Ngân Huệ cũng nhanh chóng thể hiện rõ thái độ: "Bố à, nếu bố cứ nhất quyết phải ép con phải gả sang đó, thì khỏi cần chờ đến ngày mai, bố có thể bước qua xác con để ra ngoài luôn."
Du Thiên Tinh không buồn nhiều lời, cô ta nhỏ tuổi nhất, căn bản không cần phải lo chuyện này. "Con còn là vị thành niên, không gả đi đâu."
"Các con đều muốn làm phản hả?! Du Bình Sang bố vất vả nuôi các con khôn lớn, mà đứa nào đứa nấy đều ngỗ nghịch lại bố như vậy? Họ Lệ nhà người ta là người có ơn lớn với nhà họ Du chúng ta, nếu không có ông cụ nhà họ Lệ năm đó ra tay cứu giúp, bây giờ còn chưa biết các con có thể đứng đây hay không đâu! Năm đó lời hứa bố đã nói, cũng đến lúc phải trả ơn rồi, các con lại buộc bố làm một người thất tín sao?"
Du Bình Sang vô cùng tức giận, cuối cùng liệng thẳng cả bộ bàn trà công phu đắt giá xuống mặt đất.
Ba cô gái bị tiếng đổ vỡ hù dọa, tất cả không dám nói thêm nửa lời.
Có người cẩn thận bước qua đống thủy tinh vỡ, vứt một tờ báo xuống trước mặt Du Bình Sang nghe bộp một tiếng, "Bình Sang, ông đừng nổi giận, hãy cứ nhìn thử bộ dạng hiện giờ của Lệ Tuấn Hải đi đã rồi hẵng mắng con gái tiếp. Đã bị thiêu thành quỷ như vậy rồi, nếu là tôi thì chỉ gặp thôi cũng đã mơ thấy ác mộng rồi."
Người đàn bà xinh đẹp bước vào chính là vợ của Du Bình Sang, Tô Ngân Chinh.
Nhìn thấy khuôn mặt trên tờ báo kia, ba cô gái đều hét ầm lên, sợ hãi lùi ra xa: "Đây là con quỷ gì vậy!"
Du Bình Sang cau mày, lỗ tai đau đớn vì tiếng thét chói tai của bọn họ, có điều lúc ông nhìn thấy tờ báo cũng chợt sững người, "Lệ Tuấn Hải bị thiêu đến mức này ư? Haiz, đúng là chọc phải người không nên dây vào."
Du Hiền Chân thấy Du Bình Sang có vẻ hơi rũ xuống, vội vàng nén nhịn sự ghê tởm mà bước tới nói: "Bố, Lệ Tuấn Hải rõ ràng đã bị thiêu tới mức không thể tự mình lo liệu cuộc sống, con người với bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này còn buộc bố phải làm tròn lời hứa. Con thấy hắn có dã tâm không muốn để bố được sống tốt, cũng không muốn để chúng con được sống tốt đó!"
Tô Ngân Chinh khẽ hừ một tiếng, "Chẳng phải thế sao, Bình Sang à, với tình trạng này của Lệ Tuấn Hải, rõ ràng là muốn tìm một bà vú chịu khổ chịu nhọc cho hắn mà."
"Không không không, bình thường người như thế này là đáng sợ nhất. Hắn không được sống tốt, thì người khác cũng đừng hòng sống tốt. Trong lòng hắn đã vặn vẹo, nói không chừng là muốn cưới một cô gái về để dằn vặt đó!" Du Ngân Huệ khẽ nói.
Toàn bộ phòng làm việc đột nhiên rơi vào tình trạng im lặng chết chóc.
Sự im lặng này cuối cùng bị một âm thanh trong trẻo của người đẩy cửa bước vào đánh vỡ.
"Cậu, người của nhà họ Lệ đã chờ ở phòng khách rất lâu rồi. Có cần xuống đó không ạ?" Hạ Vãn Song không biết gì nên bước vào, cũng không biết bọn họ đã bàn bạc xong chưa.
Tô Ngân Chinh nhìn thấy Hạ Vãn Song thì hai mắt lại lóe lên, bà ta yểu điệu bước qua đó, đặt tay lên tay Hạ Vãn Song. Mở miệng cười nói: "Bình Sang à, Vãn Song cũng coi như một nửa là con gái nhà chúng ta, nếu gả nó qua đó, sẽ thành mợ chủ ngồi hưởng phúc luôn, mà không cần phải ở bên chúng ta chịu khổ. Ông nói có phải không?"
Hạ Vãn Song bắt đầu lo lắng, từ từ rút tay ra khỏi bàn tay của Tô Ngân Chinh, lạnh nhạt phản bác: "Cháu bằng lòng để cơ hội tốt như vậy cho chị họ hoặc các em họ."
Đã là phúc, sao không kêu con gái của bà ta đi mà hưởng?
Du Hiền Chân luôn luôn không vừa mắt với Hạ Vãn Song, cảm thấy cô đã ăn uống của nhà mình nhiều năm như vậy, bây giờ kêu cô đền đáp một chút cũng không chịu, đây là ý gì?
"Hạ Vãn Song, chị đừng không biết tốt xấu, mấy năm nay, chị ở nhà của chúng em, chúng em chưa từng bạc đãi chị nhỉ?" Du Ngân Huệ cũng cả giận nói.
Có điều Hạ Vãn Song không thèm để ý bọn họ nhìn cô như thế nào, cô chỉ muốn biết, thái độ của cậu ruột mình. Cậu và mẹ cô lúc còn sống quan hệ rất tốt, ông chắc chắn sẽ không đẩy cô vào hố lửa đâu.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng, thế giới này, quyền lợi mới là thứ quan trọng nhất.
Bình luận facebook