Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-22
CHƯƠNG 22: VÌ CỨU CÔ MÀ BỊ THƯƠNG
CHƯƠNG 22: VÌ CỨU CÔ MÀ BỊ THƯƠNG
Trong mắt Lệ Lâm Hùng, mấy người này càng không cho bọn họ vào, ông ta càng cảm thấy nhất định có vấn đề. Chắc chắn là sức khỏe của Lệ Tuấn Hải không chống đỡ nổi nữa chứ gì? Nếu không để ông ta gặp anh một lần, ông ta có thể ép chết Lệ Tuấn Hải được hay sao?
Hạ Vãn Song cầm dao vẫn quá nguy hiểm, quản gia Lý sợ cô chưa chém được người khác đã làm mình bị thương, cho nên đổi vũ khí cho cô.
Lúc này Hạ Vãn Song cầm cây gậy đánh gôn của quản gia Lý, gương mặt lạnh lùng nhìn mấy người to cao vạm vỡ trước mắt.
Đừng tưởng rằng một cô gái yếu đuối thì không làm ăn được gì. Cho dù cô bị chém chết cũng không để bọn chúng xông qua ranh giới này!
Khoảng mười người bắt đầu rơi vào tình trạng đánh nhau hỗn loạn.
Quản gia Lý khua con dao trong tay hơi xa về bên trái, tiếng dao đưa sột soạt phát ra gió. Đám to con kia nhất thời không dám xông lên, ai lại lấy cơ thể mình để đổi lấy tiền chứ?
Có điều, quản gia Lý đã lớn tuổi, sức khỏe đã không bằng người trẻ tuổi từ lâu. Đang lúc không ngừng khua khoắng, quản gia Lý bắt đầu thở hổn hển, thể lực của ông ấy đã sắp đến giới hạn, cánh tay cũng bắt đầu bủn rủn.
Mấy tên to con thấy quản gia Lý có chút bất lực, lập tức xông lên. Hai tên dùng gậy sắt trong tay để tấn công, một tay giựt lấy con dao trong tay quản gia Lý ném đến chân tường, mạnh mẽ bung ra một đống bột.
Hai tên còn lại lập tức khống chế ông ấy. Quản gia Lý đã không nhúc nhích được, nhưng không biết từ lúc nào thím Hoàng cũng đã bị bọn chúng bắt lấy.
Bây giờ, chỉ còn lại Hạ Vãn Song còn có thể bảo vệ phòng bệnh.
Lúc này, Lệ Lâm Hùng vẫn luôn đứng phía sau quan sát gạt hai tên to con phía trước ra, tiến lên nói: “Con ranh thối tha, mày từ bỏ đi. Với bản lĩnh của mày không thể đánh lại mấy tên côn đồ này đâu.”
Tuy trong lòng Hạ Vãn Song sốt sắng, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Thua cái gì cũng được, chỉ không được thua khí thế, nếu không chắc chắn người khác sẽ cảm thấy mình là trái hồng mềm, mặc cho người ta bóp nát!
Có thể kéo dài đến lúc Lệ Vĩnh Duy về là được. Trong lòng Hạ Vãn Song nảy ra một kế, bắt đầu nói chuyện với Lệ Lâm Hùng: “Tôi đã lấy Tuấn Hải, theo lý thuyết tôi cũng nên gọi ông một tiếng là chú. Nhưng người chú như ông không cảm thấy mình rất không xứng đáng sao? Tôi nói sức khỏe của Tuấn Hải rất tốt, nhưng ông cứ đòi dẫn người vào để chứng tỏ sức khỏe anh ấy không ổn?”
Diệp Mẫn đứng bên cạnh bắt đầu chửi: “Con ranh này cũng lanh mồm lanh miệng đấy, đừng tưởng rằng hôm nay mày canh chừng ở đây, sau này tập đoàn Lệ Thị sẽ thuộc về mày! Tao cho mày biết…”
Lệ Lâm Hùng ngăn Diệp Mẫn lại, tự mình tiến lên phía trước nói: “Hôm nay chú chỉ dẫn bác sĩ đến đây “kiểm tra sức khỏe” toàn diện cho Tuấn Hải, cháu dâu không cần cảnh giác quá cao. Sao chú lại có thể hại cháu ruột của mình chứ? Cháu nói xem phải không?”
Hạ Vãn Song cười lạnh, người đàn ông này thật sự quá ngụy biện, còn có mặt mũi nói những lời này. Nếu mềm đã không được thì phải cứng thôi.
“Lệ Lâm Hùng, tôi mặc kệ hôm nay ông đến làm gì, dù sao tôi đã nói rồi, không cho các người vào thì sẽ không để các người vào! Dù sao cảnh sát sẽ đến nhanh thôi, tôi đã báo rồi. Hơn nữa, tất cả camera ở đây đều có thể làm bằng chứng trước tòa!”
Lệ Lâm Hùng giơ tay lên, cho người đưa quản gia Lý và thím Hoàng đến: “Vậy sao? Lệ Lâm Hùng tao mà bị một con ranh như mày hù dọa thì có ổn không? Nếu mày còn cần hai cái mạng già này thì lập tức bỏ vũ khí trong tay xuống.”
Ông ta dừng một chút lại nói tiếp: “Mày không đấu lại tao đâu.”
Hạ Vãn Song nhìn quản gia Lý và thím Hoàng bị vặn cánh tay, trong lòng không nỡ. Bọn họ đều lớn tuổi như vậy còn phải chịu cảnh đáng thương này…
Rốt cuộc phải làm sao đây? Không tránh ra thì quản gia Lý và thím Hoàng sẽ bị hành hạ, nhưng nếu tránh ra, tính mạng của Lệ Tuấn Hải sẽ gặp nguy hiểm…
Quản gia Lý hô lên: “Mợ chủ, nhất định phải bảo vệ cậu cả cẩn thận! Đừng nghe lời của Lệ Lâm Hùng, ông ta không dám làm gì chúng tôi đâu!”
Thím Hoàng cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, mợ chủ, mặc kệ chúng tôi, cậu cả quan trọng hơn!”
Lệ Lâm Hùng cười lạnh một tiếng: “Dùng sức vặn cho tao!”
Ông ta vừa ra lệnh, hai tên thuộc hạ to con khống chế quản gia Lý và thím Hoàng lập tức ra tay. Bọn họ đột nhiên đau đớn hét lên, nhưng sau đó liền cắn môi không chịu thốt lên tiếng nào nữa.
Lòng bàn tay Hạ Vãn Song đã túa mồ hôi ra, không biết vừa rồi Lệ Vĩnh Duy có nghe điện thoại hay không. Nói không chừng hắn không nghe điện thoại của cô, vậy thì tiêu rồi! Rốt cuộc phải làm gì đây?
Nhìn biểu cảm đau đớn trên mặt quản gia Lý và thím Hoàng, cô gần như không nỡ nhìn nữa, để người già phải chịu khổ như vậy có còn là người nữa không?
“Bỏ đi, không chơi với mày nữa.” Lệ Lâm Hùng gọi mấy tên to con ở phía sau: “Chúng mày giựt vũ khí của nó lại, phá cửa ra!”
Hạ Vãn Song cầm thật chặt cây gậy đánh gôn, nhất định không thể thua!
Mấy tên to cao vạm vỡ hùng hổ dữ tợn bước nhanh lên phía trước, chỉ là một cô gái thôi, rất dễ đối phó. Một tên cao to trong đó tóm được cây gậy đánh gôn mà Hạ Vãn Song vung tới, Hạ Vãn Song lập tức bị hắn ta khống chế vũ khí.
Một tên cao to khác xông tới bắt lấy Hạ Vãn Song, cô buông cây gậy ra, nhanh nhẹn cúi người xuyên qua nách của bọn chúng, trực tiếp nhặt lấy cây gậy sắt dưới đất, chuẩn bị vung về phía Lệ Lâm Hùng.
Loại cặn bã này!
Ai ngờ, không biết Diệp Mẫn nhảy từ đâu ra đỡ một gậy cho ông ta, trên đầu lập tức chảy máu đầm đìa. Lệ Lâm Hùng thấy vợ mình bị gậy đánh như vậy, lửa giận lập tức trào lên trong lòng, thuận tay móc từ bên hông ra một con dao găm quân dụng, đâm về phía Hạ Vãn Song.
“Con ranh con, còn muốn giết cả tao đúng không?”
Hạ Vãn Song vô thức cầm gậy sắt trong tay ngăn cản, có điều chưa kịp cản lại thì đã có một bóng người mặc vest màu đen chắn trước mặt mình, con dao găm quân dụng lập tức cắm vào vai hắn.
Hạ Vãn Song ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Lệ Vĩnh Duy! Cô vừa mừng vừa sợ, nhưng khi nhìn thấy con dao trên vai hắn, khóe mắt cô lập tức đỏ lên.
Lệ Vĩnh Duy đau đớn hừ một tiếng, vừa rồi tình hình quá mức nguy cấp, muốn giựt lấy con dao găm trong tay Lệ Lâm Hùng là không có khả năng, hắn cũng không muốn để phụ nữ bị đâm, chỉ có thể dùng vai mình cản lại.
Hắn quay người lại đá một cú khiến Lệ Lâm Hùng liên tiếp lùi về phía sau mấy bước. Trên mặt hắn toàn là vẻ nghiêm nghị lạnh lùng.
“Cuối cùng anh cũng về rồi!” Hạ Vãn Song nói sơ qua tình hình với hắn.
Lệ Vĩnh Duy có thể về thật sự là quá tốt rồi. Rất lâu sau, mỗi khi Hạ Vãn Song nhớ đến chuyện này đều vô cùng biết ơn. Hắn giống một vị anh hùng, xuất hiện lúc cô gặp nguy hiểm.
Lệ Vĩnh Duy gật đầu, biểu thị mình đã biết rồi. Ánh mắt hoa đào sâu thẳm lạnh lùng nhìn chằm chằm hai tên cao lớn đang khống chế quản gia Lý và thím Hoàng, sát khí trong mắt khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Bọn chúng bị ánh mắt của hắn dọa sợ mà lùi xuống, động tác bị khựng lại. Lệ Vĩnh Duy căn bản không cần ra tay, hai tên to con kia đã tự động thả quản gia Lý và thím Hoàng ra.
“Cậu hai, cậu không sao chứ?” Quản gia Lý và thím Hoàng vội vã chạy đến cạnh hắn, nhìn máu tươi không ngừng úa ra, trong lòng vô cùng xót xa.
Hạ Vãn Song cũng chạy tới, tuy vẻ mặt Lệ Vĩnh Duy vẫn lạnh như băng, nhưng sắc mặt đã không ổn nữa, môi bắt đầu trắng bệch.
“Tôi không sao, mọi người tránh ra.” Lệ Vĩnh Duy nói rồi đẩy bọn họ ra, mặc cho máu loãng không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương, hắn đi từng bước về phía Lệ Lâm Hùng: “Lệ Lâm Hùng, tôi cho ông biết, nếu không muốn chết ở đây ngày hôm nay thì lập tức dẫn người cút đi cho tôi! Từ nay về sau đừng bao giờ bước một bước nào vào nhà họ Lệ nữa! Hiểu chưa?”
Lúc này Lệ Vĩnh Duy giống như một con sư tử cáu kỉnh, mấy tên giám đốc bên cạnh Lệ Lâm Hùng đã chạy mất tự lúc nào, còn mấy tên to con kia căn bản không dám tiến lên đánh nhau với Lệ Vĩnh Duy.
Diệp Mẫn chảy máu đầy đầu, chậm rãi bò qua: “Lâm Hùng, chúng ta… đi thôi…”
Lệ Lâm Hùng như đột nhiên hoàn hồn lại, vội vàng đỡ Diệp Mẫn dậy, đám người lục tục rút ra ngoài.
Lúc này bóng người Lệ Vĩnh Duy nhoáng lên một cái, Hạ Vãn Song gần hắn nhất lập tức chạy tới, đỡ lấy thân thể lảo đảo sắp ngã của hắn. Một mùi hương bạc hà thoang thoảng lẫn với mùi máu tươi tiến vào mũi cô, cô bất giác yên tâm hơn.
Trên tay Hạ Vãn Song dính máu của Lệ Vĩnh Duy, nhìn tình hình là mất máu quá nhiều: “Lệ Vĩnh Duy, anh không sao chứ?”
Lúc này, không biết là Lệ Vĩnh Duy thật sự bị thương nặng, hay là không muốn rời khỏi vòng tay nhỏ bé xinh xắn mềm mại của cô gái, hắn ngả hẳn một nửa sức nặng của mình vào người cô, lắc đầu nói: “Tôi không sao, đi xem anh tôi thế nào trước đã.”
Thím Hoàng lập tức mở cửa, quản gia Lý cũng đi lên dìu Lệ Vĩnh Duy.
Sau khi mở cửa ra, chỉ có bóng dáng một người đàn ông nằm trên giường bệnh. Không biết vì sao, Hạ Vãn Song cảm thấy người đàn ông này có chút xa lạ, không giống với “Lệ Tuấn Hải” chung giường chung gối với cô.
Đương nhiên Hạ Vãn Song không biết, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lệ Tuấn Hải thật sự. Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên cô bước vào nơi này.
Nhiệt độ của phòng bệnh lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, ít nhất là thấp hơn mấy độ. Hơn nữa, nơi này không hề có tí sức sống nào. Có điều nhiệt độ thấp có lợi cho việc chăm sóc và điều trị da cho Lệ Tuấn Hải.
Thím Hoàng ấn nút ở cửa, tình hình bên trong lập tức hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người. Hình ảnh một người đàn ông nằm thẳng trên giường trong bóng tối cũng lập tức xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Vãn Song.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy đã bất giác bật khóc. Trước giờ cô chưa từng nghĩ sức khỏe của Lệ Tuấn Hải lại tệ như vậy, thì ra là chữa bệnh như thế này, cũng khó trách anh không để cô theo vào, anh sợ dọa cô. Khoảnh khắc đó, mọi thứ đều đột nhiên trở nên nhẹ nhõm với Hạ Vãn Song.
Toàn thân Lệ Tuấn Hải đang cắm đầy ống, nằm trên giường bệnh, xung quanh anh toàn là mùi nước khử trùng nồng nặc. Hạ Vãn Song đỡ Lệ Vĩnh Duy đi tới bên giường.
Nhưng cô cũng không ngờ, bệnh tình của Lệ Tuấn Hải đang nằm trên giường lại đột nhiên trầm trọng như vậy. Mấy hôm trước khi cô gặp anh, anh vẫn có thể di chuyển được, hơn nữa vết thương ngoài da cũng không nghiêm trọng như vậy. Bây giờ vết sẹo giống như từng con rết lớn loang lổ toàn thân Lệ Tuấn Hải. Chỉ nhìn thôi đã cảm nhận được sự đau đớn vô cùng, khiến người ta không đành lòng nhìn tiếp.
“Tuấn Hải…” Hạ Vãn Song khẽ gọi, nước mắt cũng không kiềm chế được mà tuôn rơi.
Anh vốn nên là một người hoạt bát, lại bị gắn kết với những thiết bị lạnh như vậy, chịu đựng nỗi đau đớn không giống người thường.
“Vãn Song… Vĩnh Duy… Vất vả cho hai người rồi…” Lệ Tuấn Hải đeo máy thở oxy, cộng thêm giọng nói khàn khàn, anh nói chuyện không được trôi chảy lắm.
Lệ Vĩnh Duy tiến lên nắm lấy tay Lệ Tuấn Hải: “Anh, anh không sao chứ? Em đến muộn, để anh phải sợ rồi.”
Lệ Tuấn Hải cố sức lắc đầu: “Anh không sao, nhưng còn em… vết thương trên vai, mau chóng… đi xử lý đi…” Anh nói đứt quãng, nhưng giọng điệu thì không thể nghi ngờ.
Quản gia Lý và thím Hoàng nhìn thấy cảnh tượng này, mũi chua xót, suýt chút nữa thì bật khóc.
CHƯƠNG 22: VÌ CỨU CÔ MÀ BỊ THƯƠNG
Trong mắt Lệ Lâm Hùng, mấy người này càng không cho bọn họ vào, ông ta càng cảm thấy nhất định có vấn đề. Chắc chắn là sức khỏe của Lệ Tuấn Hải không chống đỡ nổi nữa chứ gì? Nếu không để ông ta gặp anh một lần, ông ta có thể ép chết Lệ Tuấn Hải được hay sao?
Hạ Vãn Song cầm dao vẫn quá nguy hiểm, quản gia Lý sợ cô chưa chém được người khác đã làm mình bị thương, cho nên đổi vũ khí cho cô.
Lúc này Hạ Vãn Song cầm cây gậy đánh gôn của quản gia Lý, gương mặt lạnh lùng nhìn mấy người to cao vạm vỡ trước mắt.
Đừng tưởng rằng một cô gái yếu đuối thì không làm ăn được gì. Cho dù cô bị chém chết cũng không để bọn chúng xông qua ranh giới này!
Khoảng mười người bắt đầu rơi vào tình trạng đánh nhau hỗn loạn.
Quản gia Lý khua con dao trong tay hơi xa về bên trái, tiếng dao đưa sột soạt phát ra gió. Đám to con kia nhất thời không dám xông lên, ai lại lấy cơ thể mình để đổi lấy tiền chứ?
Có điều, quản gia Lý đã lớn tuổi, sức khỏe đã không bằng người trẻ tuổi từ lâu. Đang lúc không ngừng khua khoắng, quản gia Lý bắt đầu thở hổn hển, thể lực của ông ấy đã sắp đến giới hạn, cánh tay cũng bắt đầu bủn rủn.
Mấy tên to con thấy quản gia Lý có chút bất lực, lập tức xông lên. Hai tên dùng gậy sắt trong tay để tấn công, một tay giựt lấy con dao trong tay quản gia Lý ném đến chân tường, mạnh mẽ bung ra một đống bột.
Hai tên còn lại lập tức khống chế ông ấy. Quản gia Lý đã không nhúc nhích được, nhưng không biết từ lúc nào thím Hoàng cũng đã bị bọn chúng bắt lấy.
Bây giờ, chỉ còn lại Hạ Vãn Song còn có thể bảo vệ phòng bệnh.
Lúc này, Lệ Lâm Hùng vẫn luôn đứng phía sau quan sát gạt hai tên to con phía trước ra, tiến lên nói: “Con ranh thối tha, mày từ bỏ đi. Với bản lĩnh của mày không thể đánh lại mấy tên côn đồ này đâu.”
Tuy trong lòng Hạ Vãn Song sốt sắng, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Thua cái gì cũng được, chỉ không được thua khí thế, nếu không chắc chắn người khác sẽ cảm thấy mình là trái hồng mềm, mặc cho người ta bóp nát!
Có thể kéo dài đến lúc Lệ Vĩnh Duy về là được. Trong lòng Hạ Vãn Song nảy ra một kế, bắt đầu nói chuyện với Lệ Lâm Hùng: “Tôi đã lấy Tuấn Hải, theo lý thuyết tôi cũng nên gọi ông một tiếng là chú. Nhưng người chú như ông không cảm thấy mình rất không xứng đáng sao? Tôi nói sức khỏe của Tuấn Hải rất tốt, nhưng ông cứ đòi dẫn người vào để chứng tỏ sức khỏe anh ấy không ổn?”
Diệp Mẫn đứng bên cạnh bắt đầu chửi: “Con ranh này cũng lanh mồm lanh miệng đấy, đừng tưởng rằng hôm nay mày canh chừng ở đây, sau này tập đoàn Lệ Thị sẽ thuộc về mày! Tao cho mày biết…”
Lệ Lâm Hùng ngăn Diệp Mẫn lại, tự mình tiến lên phía trước nói: “Hôm nay chú chỉ dẫn bác sĩ đến đây “kiểm tra sức khỏe” toàn diện cho Tuấn Hải, cháu dâu không cần cảnh giác quá cao. Sao chú lại có thể hại cháu ruột của mình chứ? Cháu nói xem phải không?”
Hạ Vãn Song cười lạnh, người đàn ông này thật sự quá ngụy biện, còn có mặt mũi nói những lời này. Nếu mềm đã không được thì phải cứng thôi.
“Lệ Lâm Hùng, tôi mặc kệ hôm nay ông đến làm gì, dù sao tôi đã nói rồi, không cho các người vào thì sẽ không để các người vào! Dù sao cảnh sát sẽ đến nhanh thôi, tôi đã báo rồi. Hơn nữa, tất cả camera ở đây đều có thể làm bằng chứng trước tòa!”
Lệ Lâm Hùng giơ tay lên, cho người đưa quản gia Lý và thím Hoàng đến: “Vậy sao? Lệ Lâm Hùng tao mà bị một con ranh như mày hù dọa thì có ổn không? Nếu mày còn cần hai cái mạng già này thì lập tức bỏ vũ khí trong tay xuống.”
Ông ta dừng một chút lại nói tiếp: “Mày không đấu lại tao đâu.”
Hạ Vãn Song nhìn quản gia Lý và thím Hoàng bị vặn cánh tay, trong lòng không nỡ. Bọn họ đều lớn tuổi như vậy còn phải chịu cảnh đáng thương này…
Rốt cuộc phải làm sao đây? Không tránh ra thì quản gia Lý và thím Hoàng sẽ bị hành hạ, nhưng nếu tránh ra, tính mạng của Lệ Tuấn Hải sẽ gặp nguy hiểm…
Quản gia Lý hô lên: “Mợ chủ, nhất định phải bảo vệ cậu cả cẩn thận! Đừng nghe lời của Lệ Lâm Hùng, ông ta không dám làm gì chúng tôi đâu!”
Thím Hoàng cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, mợ chủ, mặc kệ chúng tôi, cậu cả quan trọng hơn!”
Lệ Lâm Hùng cười lạnh một tiếng: “Dùng sức vặn cho tao!”
Ông ta vừa ra lệnh, hai tên thuộc hạ to con khống chế quản gia Lý và thím Hoàng lập tức ra tay. Bọn họ đột nhiên đau đớn hét lên, nhưng sau đó liền cắn môi không chịu thốt lên tiếng nào nữa.
Lòng bàn tay Hạ Vãn Song đã túa mồ hôi ra, không biết vừa rồi Lệ Vĩnh Duy có nghe điện thoại hay không. Nói không chừng hắn không nghe điện thoại của cô, vậy thì tiêu rồi! Rốt cuộc phải làm gì đây?
Nhìn biểu cảm đau đớn trên mặt quản gia Lý và thím Hoàng, cô gần như không nỡ nhìn nữa, để người già phải chịu khổ như vậy có còn là người nữa không?
“Bỏ đi, không chơi với mày nữa.” Lệ Lâm Hùng gọi mấy tên to con ở phía sau: “Chúng mày giựt vũ khí của nó lại, phá cửa ra!”
Hạ Vãn Song cầm thật chặt cây gậy đánh gôn, nhất định không thể thua!
Mấy tên to cao vạm vỡ hùng hổ dữ tợn bước nhanh lên phía trước, chỉ là một cô gái thôi, rất dễ đối phó. Một tên cao to trong đó tóm được cây gậy đánh gôn mà Hạ Vãn Song vung tới, Hạ Vãn Song lập tức bị hắn ta khống chế vũ khí.
Một tên cao to khác xông tới bắt lấy Hạ Vãn Song, cô buông cây gậy ra, nhanh nhẹn cúi người xuyên qua nách của bọn chúng, trực tiếp nhặt lấy cây gậy sắt dưới đất, chuẩn bị vung về phía Lệ Lâm Hùng.
Loại cặn bã này!
Ai ngờ, không biết Diệp Mẫn nhảy từ đâu ra đỡ một gậy cho ông ta, trên đầu lập tức chảy máu đầm đìa. Lệ Lâm Hùng thấy vợ mình bị gậy đánh như vậy, lửa giận lập tức trào lên trong lòng, thuận tay móc từ bên hông ra một con dao găm quân dụng, đâm về phía Hạ Vãn Song.
“Con ranh con, còn muốn giết cả tao đúng không?”
Hạ Vãn Song vô thức cầm gậy sắt trong tay ngăn cản, có điều chưa kịp cản lại thì đã có một bóng người mặc vest màu đen chắn trước mặt mình, con dao găm quân dụng lập tức cắm vào vai hắn.
Hạ Vãn Song ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Lệ Vĩnh Duy! Cô vừa mừng vừa sợ, nhưng khi nhìn thấy con dao trên vai hắn, khóe mắt cô lập tức đỏ lên.
Lệ Vĩnh Duy đau đớn hừ một tiếng, vừa rồi tình hình quá mức nguy cấp, muốn giựt lấy con dao găm trong tay Lệ Lâm Hùng là không có khả năng, hắn cũng không muốn để phụ nữ bị đâm, chỉ có thể dùng vai mình cản lại.
Hắn quay người lại đá một cú khiến Lệ Lâm Hùng liên tiếp lùi về phía sau mấy bước. Trên mặt hắn toàn là vẻ nghiêm nghị lạnh lùng.
“Cuối cùng anh cũng về rồi!” Hạ Vãn Song nói sơ qua tình hình với hắn.
Lệ Vĩnh Duy có thể về thật sự là quá tốt rồi. Rất lâu sau, mỗi khi Hạ Vãn Song nhớ đến chuyện này đều vô cùng biết ơn. Hắn giống một vị anh hùng, xuất hiện lúc cô gặp nguy hiểm.
Lệ Vĩnh Duy gật đầu, biểu thị mình đã biết rồi. Ánh mắt hoa đào sâu thẳm lạnh lùng nhìn chằm chằm hai tên cao lớn đang khống chế quản gia Lý và thím Hoàng, sát khí trong mắt khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Bọn chúng bị ánh mắt của hắn dọa sợ mà lùi xuống, động tác bị khựng lại. Lệ Vĩnh Duy căn bản không cần ra tay, hai tên to con kia đã tự động thả quản gia Lý và thím Hoàng ra.
“Cậu hai, cậu không sao chứ?” Quản gia Lý và thím Hoàng vội vã chạy đến cạnh hắn, nhìn máu tươi không ngừng úa ra, trong lòng vô cùng xót xa.
Hạ Vãn Song cũng chạy tới, tuy vẻ mặt Lệ Vĩnh Duy vẫn lạnh như băng, nhưng sắc mặt đã không ổn nữa, môi bắt đầu trắng bệch.
“Tôi không sao, mọi người tránh ra.” Lệ Vĩnh Duy nói rồi đẩy bọn họ ra, mặc cho máu loãng không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương, hắn đi từng bước về phía Lệ Lâm Hùng: “Lệ Lâm Hùng, tôi cho ông biết, nếu không muốn chết ở đây ngày hôm nay thì lập tức dẫn người cút đi cho tôi! Từ nay về sau đừng bao giờ bước một bước nào vào nhà họ Lệ nữa! Hiểu chưa?”
Lúc này Lệ Vĩnh Duy giống như một con sư tử cáu kỉnh, mấy tên giám đốc bên cạnh Lệ Lâm Hùng đã chạy mất tự lúc nào, còn mấy tên to con kia căn bản không dám tiến lên đánh nhau với Lệ Vĩnh Duy.
Diệp Mẫn chảy máu đầy đầu, chậm rãi bò qua: “Lâm Hùng, chúng ta… đi thôi…”
Lệ Lâm Hùng như đột nhiên hoàn hồn lại, vội vàng đỡ Diệp Mẫn dậy, đám người lục tục rút ra ngoài.
Lúc này bóng người Lệ Vĩnh Duy nhoáng lên một cái, Hạ Vãn Song gần hắn nhất lập tức chạy tới, đỡ lấy thân thể lảo đảo sắp ngã của hắn. Một mùi hương bạc hà thoang thoảng lẫn với mùi máu tươi tiến vào mũi cô, cô bất giác yên tâm hơn.
Trên tay Hạ Vãn Song dính máu của Lệ Vĩnh Duy, nhìn tình hình là mất máu quá nhiều: “Lệ Vĩnh Duy, anh không sao chứ?”
Lúc này, không biết là Lệ Vĩnh Duy thật sự bị thương nặng, hay là không muốn rời khỏi vòng tay nhỏ bé xinh xắn mềm mại của cô gái, hắn ngả hẳn một nửa sức nặng của mình vào người cô, lắc đầu nói: “Tôi không sao, đi xem anh tôi thế nào trước đã.”
Thím Hoàng lập tức mở cửa, quản gia Lý cũng đi lên dìu Lệ Vĩnh Duy.
Sau khi mở cửa ra, chỉ có bóng dáng một người đàn ông nằm trên giường bệnh. Không biết vì sao, Hạ Vãn Song cảm thấy người đàn ông này có chút xa lạ, không giống với “Lệ Tuấn Hải” chung giường chung gối với cô.
Đương nhiên Hạ Vãn Song không biết, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lệ Tuấn Hải thật sự. Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên cô bước vào nơi này.
Nhiệt độ của phòng bệnh lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, ít nhất là thấp hơn mấy độ. Hơn nữa, nơi này không hề có tí sức sống nào. Có điều nhiệt độ thấp có lợi cho việc chăm sóc và điều trị da cho Lệ Tuấn Hải.
Thím Hoàng ấn nút ở cửa, tình hình bên trong lập tức hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người. Hình ảnh một người đàn ông nằm thẳng trên giường trong bóng tối cũng lập tức xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Vãn Song.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy đã bất giác bật khóc. Trước giờ cô chưa từng nghĩ sức khỏe của Lệ Tuấn Hải lại tệ như vậy, thì ra là chữa bệnh như thế này, cũng khó trách anh không để cô theo vào, anh sợ dọa cô. Khoảnh khắc đó, mọi thứ đều đột nhiên trở nên nhẹ nhõm với Hạ Vãn Song.
Toàn thân Lệ Tuấn Hải đang cắm đầy ống, nằm trên giường bệnh, xung quanh anh toàn là mùi nước khử trùng nồng nặc. Hạ Vãn Song đỡ Lệ Vĩnh Duy đi tới bên giường.
Nhưng cô cũng không ngờ, bệnh tình của Lệ Tuấn Hải đang nằm trên giường lại đột nhiên trầm trọng như vậy. Mấy hôm trước khi cô gặp anh, anh vẫn có thể di chuyển được, hơn nữa vết thương ngoài da cũng không nghiêm trọng như vậy. Bây giờ vết sẹo giống như từng con rết lớn loang lổ toàn thân Lệ Tuấn Hải. Chỉ nhìn thôi đã cảm nhận được sự đau đớn vô cùng, khiến người ta không đành lòng nhìn tiếp.
“Tuấn Hải…” Hạ Vãn Song khẽ gọi, nước mắt cũng không kiềm chế được mà tuôn rơi.
Anh vốn nên là một người hoạt bát, lại bị gắn kết với những thiết bị lạnh như vậy, chịu đựng nỗi đau đớn không giống người thường.
“Vãn Song… Vĩnh Duy… Vất vả cho hai người rồi…” Lệ Tuấn Hải đeo máy thở oxy, cộng thêm giọng nói khàn khàn, anh nói chuyện không được trôi chảy lắm.
Lệ Vĩnh Duy tiến lên nắm lấy tay Lệ Tuấn Hải: “Anh, anh không sao chứ? Em đến muộn, để anh phải sợ rồi.”
Lệ Tuấn Hải cố sức lắc đầu: “Anh không sao, nhưng còn em… vết thương trên vai, mau chóng… đi xử lý đi…” Anh nói đứt quãng, nhưng giọng điệu thì không thể nghi ngờ.
Quản gia Lý và thím Hoàng nhìn thấy cảnh tượng này, mũi chua xót, suýt chút nữa thì bật khóc.
Bình luận facebook