• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (8 Viewers)

  • Chương 2056-2060

Chương 2056:

Phạm Tư Minh nhìn Phạm Trình Trình: “Trình Trình, em sao vậy?”

Mới vừa rồi không ai chú ý tới Phạm Trình Trình, hiện tại khuôn mặt Phạm Trình Trình đã ửng đỏ, cô ta cắn răng lên môi, rụt rụt rè rè nhìn thoáng qua hướng Cố Dạ Cần biến mắt, nhỏ giọng hỏi: “Anh trai, người đàn ông vừa rồi là ai vậy ạ?”

“Ah, đó là anh trai của Linh Linh, tên là Cố Dạ Cần.” Phạm Tư Minh đáp.

Có, Dạ, Cần…

Phạm Trình Trình đọc thầm cái tên này trong lòng, vừa rồi người đàn ông từ chiếc Maybach giới hạn thế giới đi ra tới, một thân cắm dục, khí độ đạm nhiên xa ¬ gen vương trên cao, làm tim cô ta đập thình thịch.

Phạm Trình Trình ỷ vào sắc đẹp của mình, mặc dù không sánh được với Diệp Linh, thế nhưng đám con trai theo đuổi cô ta có thể từ nơi này xếp hàng đến Pháp, thế nhưng ban nãy Cố Dạ Cần cũng không nhìn cô ta, thậm chí đến liếc cũng không có.

“Anh trai, anh thích chị Diệp Linh đúng không, em cũng thích chị Diệp Linh, hiện tại đã là năm nào rồi, bố không thể ngăn cản tình cảm của chúng ta, anh trai anh cố gắng theo đuổi chị Diệp Linh đi, sớm để chị Diệp Linh trở thành chị dâu của em.” Phạm Trình Trình cổ vũ cho anh trai mình.

Phạm Tư Minh dùng sức gật đầu: “Anh sẽ không nghe bố nói, cô gái tốt như như Linh Linh, anh sẽ không bỏ lỡ.”

Trong chiếc Maybach.

Cố Dạ Cần ngồi ở chỗ tài xế, hai bàn tay to đặt tại trên vô lăng, anh mắt nhìn thăng lái xe, quẹo cua đôi đường tăng tốc độ, đều nước chảy mây trôi.

“Hôm nay ở Phạm gia vui không?” Cố Dạ Cần mở miệng hỏi.

Diệp Linh gật đầu: “Cũng được.”

“Bồ Phạm nói với em cái gì?”

Anh hỏi gọn gàng dứt khoát, Diệp Linh nghiêng mặt, một đôi mắt đen láy câu nhân rơi trên khuôn mặt tuấn tú của anh.

Cố Dạ Cần chuyên chú lái xe, tiếng nói thấp thuần từ tính: “Kỳ thực anh đã đoán đoán được hết, bố Phạm muốn em liên thủ với ông ta trả thù Cố gia đúng không?”

Hàng mi Diệp Linh run lên, cô đã làm chuẩn bị tâm lý, vô luận cô làm cái gì đều trốn không thoát hoả nhãn kim tinh của anh, nhưng bây giờ bị anh một lời vạch trần, cô vẫn kinh hãi.

Cố Dạ Cần quay đầu nhìn cô một cái: “Em cảm thấy con người bố Phạm này như thế nào?”

Diệp Linh suy nghĩ một chút: “Ông ta là một người bồ tốt…”

Ah.

Có Dạ Cần cúi đầu bật cười một tiếng.

Diệp Linh cảm thấy lời của mình vô vị, hết sức thiếu muối, tiếng “ah” này của anh là cười cô.

“Tôi hôm qua anh đã nói với em, bô Phạm là một lão hồ ly giảo hoạt, lúc đầu anh không định để em gặp ông ta, nhưng lại sợ em ầm ï với anh, nên ngày hôm nay cho phép hai người gặp mặt một lần.”

“Diệp Linh, năm đó hai nhà Diệp Phạm đích thật là thế giao, thế nhưng sau đó liền càng lúc càng xa thậm chí là lạnh nhạt, em biết vì sao không?”

“Bố Phạm có phải đã nói cho em biết là bởi vì Cố gia, không sai, Cố gia năm đó đích xác có khích bác ly gián, đổ dầu vào lửa, thế nhưng, em quá coi thường bố của em Diệp Thanh Đề rồi.”

“Không thể không nói, bố em là một trong những nhân vật kiệt xuât ưu tú nhất năm đó, ông ấy xem người rất chính xác, ngay từ đầu hai nhà Diệp Phạm rất thân, song từ từ bản tính thương nhân của bố Phạm liền lộ ra, luôn muốn từ chỗ bố em đi đường tắt, bố em rất không thích.”
Chương 2057:

“Sau đó, chuyện bố Phạm trốn thuế làm giả sổ sách bị vạch trần ra, người vạch trần chính là bố anh Cố Hiền, bố Phạm lúc này tìm bố em xin giúp đỡ, bố em chỉ nói cho ông ta biết, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, không sử dụng quyền lực của mình để giúp ông ta vì lợi ích cá nhân.

“Chính việc đó khiến chuỗi vốn của Phạm thị hoàn toàn bị vỡ ra, bởi vì phải bồi thường cho khoản tiền trốn thuế khổng lồ, bố em mặc dù không có mưu lợi cá nhân, thê nhưng đã lây hệt tiên tiết kiệm của mình để giúp bố Phạm vượt qua cửa ải khó khăn, đồng thời sau đó giúp Phạm gia thuận lợi di cư nước ngoài, giúp ông ta bắt đầu lại.”

“Nhưng mà vô ích, bố Phạm chính là một con sói mắt trắng ăn không no, trong lòng ông ta chưa bao giờ cảm kích bố em, mà oán hận, bằng không năm đó Diệp gia cửa nát nhà tan, bố Phạm làm cái gì mà ngay cả mặt mũi cũng không ló ra?”

“Mấy năm nay bố Phạm hận nhất chính là Cố gia bọn anh, thất bại khi còn trẻ là nỗi nhục nhã và không cam lòng lớn nhất trong cuộc đời của ông ta, ảo não tuyệt vọng di cư ra nước ngoài thế nào, ông ta cũng phải trở về, Cố gia nợ ông ta, ông ta muốn trả lại gấp đôi, cho nên ông ta đã trở về, tìm tới em.”

“Diệp Linh, hiện tại em đã hiểu chưa?”

Diệp Linh lặng lặng nghe, cô cũng không biết quá khứ năm đó giữa ba nhà Diệp Phạm Cố song vừa rồi ở Phạm gia, cô cũng đã nhìn thấu tính toán cùng bạc bếo ở đáy mắt bố Phạm, cho nên đoạn chuyện cũ này đối với cô mà nói cũng không có tí tác dụng nào.

“Diệp Linh, em không tin anh?” Thấy cô im lặng, Có Dạ Cần hỏi.

Diệp Linh chậm rãi lắc đầu: “Không phải, em tin anh, vừa rồi lời bác Phạm nói thật giả lẫn lộn, bác ấy nói dối, song, cái này cũng không quan trọng…”

Cố Dạ Cẩn quay đầu, nhìn cô, rất rõ ràng đang chờ đợi câu sau của cô.

Diệp Linh thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh: “Cô tông, em nên cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp em xác nhận mục đích của bác Phạm, bác ấy là thật sự muốn hợp tác, hay là thật sự muốn phá đổ Cố gia.”

Cố Dạ Cần im lặng vài giây, sau đó vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mị của cô: “Đừng nghĩ lung tung nữa, mấy người bọn em không đấu lại anh.”

Lời của anh nói vân đạm phong khinh, dùng một loại giọng điệu rất bình thường giảng giải một sự thật, anh đại khái là người đàn ông kiêu ngạo nhất điên cuồng nhất mà Diệp Linh từng gặp qua.

Diệp Linh câu đôi môi đỏ mọng, không nói chuyện.

Phạm Tư Minh bắt đầu chính thức theo đuổi Diệp Linh, anh ta muốn gây bắt ngờ cho Diệp Linh, nên anh ta đi tới trong siêu thị mua hoa.

Ngay sau đó, một nhóm nhân viên siêu thị đeo thẻ xanh đeo trên cổ tiến về phía trước, được vòng vây ở phía trước nhất là một thân ảnh cao to anh tuấn, Có Dạ Cần.

Siêu thị này là sản nghiệp dưới danh Cố thị, Cố Dạ Cần mang theo nhân viên cấp cao tới thị sát.

“Chú Cố, chào chú.” Phạm Tư Minh chào hỏi một tiếng.

Nghe tiếng “chú Cố” này, Cố Dạ Cẩn cũng biết là Phạm Tư Minh ngốc bạch ngọt, anh ngắng đầu, quả nhiên ở cửa hàng bán hoa cửa thấy được Phạm Tư Minh, anh đi tới: “Phạm công tử, cậu tới mua hoa à?”

“Đúng vậy, chú Có, chú tới đúng lúc, tôi muốn mua hoa tặng cho Linh Linh, Linh Linh thích loại hoa nào thế ạ?” Phạm Tư Minh tìm hiểu nói.

Cố Dạ Cần nhướng mày kiếm, ánh mắt của anh rơi vào từng đóa hồng đỏ lớn nở rộ cách đó không xa, Diệp Linh thích hoa hồng đỏ, cũng chỉ có hoa hồng đỏ mới xứng với cô.

“Linh Linh không thích hoa, hoa gì cũng không thích.” Cô Dạ Cân đạm mạc nói.

“Cái gì?” Phạm Tư Minh sửng sốt: “Không thể nào, Linh Linh không thích hoa?”

Có Dạ Cẩn chắc như đóng cột gật đầu: “Linh Linh còn dị ứng với phấn hoa.”

Phạm Tư Minh lộ ra biểu tình thất vọng: “Thì ra như vậy…”
Chương 2058:

Cố Dạ Cẩn đạm mạc nhìn Phạm Tư Minh, anh cảm thấy rất buồn cười, hiện tại thực sự là con khỉ lông lá từ nơi hẻo lánh nào cũng dám đoạt phụ nữ với anh.

“Có rồi, nếu Linh Linh không thích hoa, vậy tôi liền chuẩn bị cho Linh Linh ngọn nến hình trái tim và bong bóng. Chú Có, chú lớn tuôi rôi, chăc chăn không hiểu, bây giờ con gái đều thích lãng mạn, tôi đi chuẩn bị, chú Cố tạm biệt.” Phạm Tư Minh đi.

Nhìn bóng lưng Phạm Tư Minh biến mắt, đầu lưỡi Có Dạ Cần đỉnh hàm phải một cái, cô gái anh khổ cực nuôi lớn, cũng không phải là người mà người khác cho một chút lãng mạn cùng dỗ ngon dỗ ngọt liền lừa gạt được.

Loại cảm giác này, làm anh khá là khó chịu.

“Chủ tịch.” Lúc này thư ký riêng đi lên trước.

Cố Dạ Cần từ trên bóng lưng Phạm Tư Minh nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, anh đóng mở đôi môi mỏng: “Đêm nay ở khách sạn bảy sao đặt trước một phòng tổng thống.”

Thư ký riêng sửng sốt, anh ta không ngờ tới lúc chủ tịch nhà mình đang làm việc đột nhiên lại bảo anh ta đặt phòng khách sạn.

“Vâng, thưa chủ tịch.”

Diệp Linh ở đoàn phim chụp diễn, hơn nữa còn diễn cảnh hôn.

(Kiếp Phù Du} là bộ phim dân quốc về quá trình trưởng thành của nữ chính, nam chính chỉ là nhân vật bên lề, cảnh yêu đương rất ít, nhưng cũng có.

An Sinh trở thành gái hồng lâu đệ nhất của Thượng Hải, trong lúc tình cờ gặp được chỉ huy quân phiệt Triệu Đình vào thời điểm đó, hai người có một cảnh hôn ái muội.

Triệu Đình là do Dương Tân diễn viên mới nổi đang ăn khách tới đóng, Dương Tân là tiểu sinh có cả sắc và tai cùng lưu lượng trong vòng giải trí, lần này đóng nhân vật Triệu Đình là thật sự đo nỉ đóng giày.

Đạo diễn Vương tự giải thích cảnh diễn với Diệp Linh và Dương Tân: “Dương Tân, lát nữa cậu ngồi trên ghế, Diệp Linh, cô chủ động dạng chân ngồi trên đùi Dương Tân, ôm cổ cậu ta, hôn một cái nhé, tôi muốn có cảm giác là một sĩ quan lạnh lùng bá đạo tà mị, hiểu không?”

Diệp Linh gật đầu: “Tôi không có vấn đề.”

Dương Tân cũng gật đầu: “OK.”

“Được, chuyên viên ánh sáng, chuyên viên quay phim chuẩn bị.”

Đạo diễn Vương lui ra, ông xuyên qua màn ảnh nhìn Diệp Linh và Dương Tân chuẩn bị diễn bên trong, Dương Tân đã thay đồ sĩ quan dân quốc, thân hình anh tuần như cây tùng, khuôn mặt điển trai, mà Diệp Linh người mặc sườn xám tơ lụa, gương mặt tinh xảo, đôi môi tô son đỏ thẫm, nét đẹp lạnh lùng như yêu cơ dân quốc.

Nhà sản xuất phim gật đầu tán dương: “Diệp Linh và Dương Tân cảm giác màn ảnh quá tốt, nếu như diễn tốt nữa, đợi phim chiếu rồi, không biết bao nhiêu người sẽ dập đầu ship đôi này.”

Đạo diễn Vương vô cùng đồng ý điểm này, ông ta vừa muốn gật đầu lại bỗng nhiên cảm giác nơi cổ lạnh lẽo, chuyện gì xảy ra?

Đạo diễn Vương quay đầu, lúc này thấy được… Cô Dạ Cân vừa đây cửa vào.

Có Dạ Cẩn tới!

Ôi trời ơi, đạo diễn Vương kích động võ đùi, vị Phật này không tới sớm không tới trễ, lại tới ngay lúc này, ngay lúc Diệp Linh cần phải diễn cảnh hôn!

Đạo diễn Vương hợp lý hoài nghỉ vị Cố gia này là có ý, anh là chọn giờ đến.

Cố Dạ Cẩn cởi áo khoác, trên người là âu phục thủ công màu xám tro, màu xám vẫn là màu thâm trầm nội liễm, mặc trên người Cố Dạ Cẩn mơ hồ lưu động vẻ lộng lẫy, hơn nữa trên khuôn mặt tuấn tú của anh đeo mắt kiếng gọng vàng, thực sự là sắp diễn dịch thành công khí chất thương nhân nho nhã đến cực hạn.

Chương 2059:

Đạo diễn Vương nhanh chóng muôn nghênh đón: “Có…”

Lúc này Cố Dạ Cần khoát tay, cắt đứt lời ông ra.

Đạo diễn Vương im bặt, chỉ thấy thư ký riêng đưa đến một cái cái ghế, Cố Dạ Cần ngồi xuống, anh không lên tiếng, ánh mắt rơi trên người Diệp Linh phía trước.

Rất rõ ràng, anh không muốn: quấy nhiễu bắt luận kẻ nào, chỉ là muốn lặng lặng ngồi xem, xem cô diễn.

Đạo diễn Vương thực sự là cảm thấy áp lực như núi lớn, ông ta chỉ đành kiên trì hô: “Actionl”

Cảnh hôn đã bắt đâu rôi, Diệp Linh và Dương Tân vô cùng chuyên nghiệp nhập vai.

Dương Tân ngồi trên ghế, Diệp Linh đạp giày cao gót đi tới: “Sếp triệu, anh nương nhờ khuê phòng của tôi không đi, cẩn thận tôi gọi người đó.”

Dương Tân liếc mắt nhìn Diệp Linh trên dưới: “Cô gọi đi, dù sao bên ngoài đều là người của tôi, cô gọi rách họng cũng Vô ích.”

“Sếp Triệu, anh đến tột cùng có ý gì, cô nam quả nữ cùng ở một phòng, anh không phải là muốn… phát sinh chút gì… với tôi chứ, biến tôi thành người của anh đi!”

Nói rồi Diệp Linh lắc lắc eo nhỏ đi tới trước mặt Dương Tân, sau đó dựa theo kịch bản dạng chân trên đùi Liễu Dương Tân, giơ lên hai tay ôm lấy cổ Dương Tân, nhắm mắt hôn xuống.

Dựa theo kịch bản, Dương Tân chắc chắn đón được nụ hôn này, thế nhưng trạng thái Dương Tân không tôt lãm, không hôn được: “Sorry…”

Đạo diễn Vương nhanh chóng hô ngừng: “Cutl”

Diệp Linh từ trên đùi Dương Tân đứng dậy, đạo diễn Vương đi tới: “Dương Tân, cậu làm sao vậy, vừa rồi đoạn kia quay rất hay mà.”

Khuôn mặt tuấn tú của Dương Tân hồng hồng, có chút ngượng ngùng: 3IOI Lúc này đạo diễn Vương mắt bén, lập tức liền thấy quần Dương Tân nỗi lên biến hóa sinh lý.

Cái này…

Đạo diên Vương giật mình, ông ta hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt vị Cố gia bên ngoài sân kia, cũng không biết vị Cố gia kia có thấy hay không, động tác đạo diễn Vương không gì sánh được lanh lẹ đoạt việc của trợ lý, cầm áo khoác che lên chỗ phải giấu trên người Dương Tân: “Cái kia… Dương Tân, cậu điều chỉnh trạng thái một chút, lát nữa quay tiếp.”

Lúc này nhà sản xuất phim thần kinh thô đã đi tới: “Dương Tân, không sao, không cần xấu hổ, nam diễn viên ở tuổi cậu diễn cảnh hôn với giường chiếu có phản ứng sinh lý rất bình thường, tôi trước đây cũng đã gặp, huống chi bạn diễn của cậu là Diệp Linh, cùng Diệp Linh diễn cảnh hôn, không có mấy người đàn ông có thể bình thường ha ha ha ha ha.”

Nhà sản xuất phim này cười to “ha ha”, cười đến cuối cùng khúc cuối liền không hiểu sao cảm giác không khí rất an tĩnh, có một hàng quạ đen bay ngang qua trên trời…

Nhà sản xuất phim đầu óc mơ hồ nhìn về phía đạo diễn Vương, đạo diễn Vương… sắp khóc đến nơi rồi!

Lúc đầu đạo diễn Vương muốn che giấu chuyện này, không nghĩ tới nhà sản xuất phim tới, ông ta muốn… khóc một trận cho ông sản xuất kia xeml Bầu không khí rất xấu hổ, Diệp Linh đi tới: “Đạo diễn Vương, tôi xuống phía dưới nghỉ ngơi một chút.”

Đạo diên Vương nhanh chóng từ vẻ mặt tang thương thoát cái biến sang tươi cười như hoa: “Được Diệp Linh, cô mau đi nghỉ ngơi đi, cẩn thận bậc thang, đúng rồi, Có tổng tới, cô và Cố tổng trò chuyện vui vẻ đi nhé ha ha ha.”

Diệp Linh không biết Cố Dạ Cần tới, cô ngước mắt, quả nhiên thấy được anh ngồi trong góc mờ tối.

“Tôi biết rồi.” Diệp Linh đi xuống.

Diệp Linh đi tới bên người Cố Dạ Cẩn: “Cố tổng, hiện tại là ban ngày, anh không đến công ty làm việc sao?”
Chương 2060:



Trên khuôn mặt tuần tú của Có Dạ Cần không có chút rung động nào, thậm chí còn câu môi mỏng: “Nghe nói hôm nay em diễn cảnh hôn, cho nên anh chạy tới nhìn.”



Diệp Linh giơ tay lên vén tóc, mềm mại đáng yêu nói: “Không ngờ tới Cố tổng còn có sở thích này, thích xem người phụ nữ của mình cùng người đàn ông khác diễn cảnh hôn.”



Có Dạ Cần hừ sâu một tiếng: “Nếu như anh nói không thích, em là có thể không diễn cảnh hôn không?”



“Không thể.” Diệp Linh không chút suy nghĩ đã từ chối ngay: “Có tổng, em là diễn viên, diễn hôn là một trong công việc của em, mong anh tôn trọng eml”



“Ah.” Có Dạ Cần từ trong cổ họng bật ra tiêng cười, anh nhẹ nhàng phát động mí mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước Dương Tân kia đang nhìn Diệp Linh, ánh mắt kia đại để chính là… thiếu nam hoài xuân.



Có Dạ Cẩn vươn bàn tay to kéo lại cổ tay mảnh khảnh của Diệp Linh, trong ánh mắt thốt nhiên kinh biến của Dương Tân kéo Diệp ngồi trên đùi mình.



Diệp Linh chau mày: “Cố Dạ Cần, anh có phải điên rồi hay không, nơi này là đoàn phim, đầy người…”



“Diễn hôn là một trong công việc của em, vậy chọc nam diễn viên kia cứng rắn là cái gì?”



Cái gì?



Diệp Linh khựng lại.



Cố Dạ Cẩn nhìn khuôn mặt mềm mị như hoa như ngọc trong lòng, quả nhiên, anh thích, người đàn ông khác cũng thích, hôm nay anh cái gì cũng không cần làm, chỉ cần bắt gian cũng đủ làm anh bận rộn.



Anh cũng đếm không hết, cô đến tột cùng trêu chọc bao nhiêu thằng rồi, ban nãy anh đã tận mắt nhìn tiểu sinh đang nổi kia có phản ứng sinh lý.



Song, cái này cũng không trách những người đàn ông kia, cô đạp giày cao gót lắc lắc vòng eo như rắn nước kia, còn chủ động dạng chân ngôi lên, là một người đàn ông đều sẽ không nhịn được.



“Làm sao? Em đừng nói với anh là em không biết.” Cố Dạ Cần cười nói.



Anh mặc dù đang cười, nhưng đáy mắt ngưng kết một tầng sương lạnh âm lệ, rất nguy hiểm.



Diệp Linh biết, vừa rồi cô tiếp xúc cơ thể với Dương Tân, cô đã cảm thấy.



Kỳ thực nam diễn viên cũng là người, quay cảnh thân mật có phản ứng cơ thể rất bình thường, cô cũng không để trong lòng, song bây giờ bị vị Cố gia này nói ra trọng điểm, cô sẽ cẩn thận đối đáp.



Diệp Linh nhướng chân mày lá liêu tỉnh xảo: “Cố tổng, chua quá đấy, bình dắm lớn của anh có phải lại vỡ nữa rồi không?”



“Em vẫn câu nói kia, dù sao em không làm chuyện có lỗi với anh, nếu như ngươi muốn nỗi giận thì cứ hướng về phía eml”



Diệp Linh trưng ra vẻ “đừng muốn em dỗ anh, em đã thản nhiên nhận lấy cái chết”.



Cố Dạ Cẩn tức đến bật cười, bàn tay của anh rơi trên vòng eo rắn nước của cô , hung hăng bấm một cái: “Quay diễn là công việc của em, lẽ nào hầu hạ kim chủ đại nhân thì không phải là công việc của em, vì sao đều là công việc, quay diễn em ra sức nhiệt tình, đôi đãi kim chủ đại nhân lại qua loa lấy lệ, đến dỗ một cái cũng không muốn làm?”



Diệp Linh nhìn anh, hùng hồn nói: “Một cái em yêu, một cái em không yêu, đương nhiên sẽ có khác biệt.”



*“..” Được rồi, Cố Dạ Cần cảm thấy lý do này thực sự làm cho anh không còn cách nào phản bác.



Diệp Linh hai tay chống đỡ lên lồng ngực anh to lớn: “Cố tổng, nhiều người, có thể buông em ra không?”



“Không ai nhìn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom