• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (1 Viewer)

  • Chương 131-140

Chương 131:



Lúc hai người họ nói chuyện, Diệp Linh dời tầm mắt, kéo Lê Hương đi chọn quần áo: “Lê Hương, chúng mình chọn quần áo đi?”



Lê Hương dùng ánh mắt chỉ Lê Nghiên Nghiên và Cố Dạ Cần bên cửa sổ: “Kia là sao?”



Diệp Linh không quay lại, tiện tay chọn một chiếc váy hai dây: “À, Cố Dạ Cần thích Lê Nghiên Nghiên, hôm thành niên ây, anh ta năm trên người tớ gọi tên Lê Nghiên Nghiên.”



Có Dạ Cần thích Lê Nghiên Nghiên, Lê Nghiên Nghiên lại có ý với Mạc Tuân. Mạc Tuân và Cố Dạ Cần lại là anh em tốt lớn lên cùng nhau từ thời quần thủng đít… Lê Hương nghĩ quan hệ ba người, là… thế nhỉ?



“Không ngờ Lê Nghiên Nghiên vẫn lợi hại như vậy, một người ghê tởm vài người.” Lê Hương không khỏi bội phục.



Diệp Linh chọn một chiếc váy ngủ tơ lụa màu nude cho Lê Hương: “Đừng làm ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta, Mạc tổng chắc chắn sẽ thích chiếc váy này, cậu thử đi.”



Váy ngủ của cô, sao lại cần Mạc Tuân thích?



Có Dạ Cần và Lê Nghiên Nghiên đứng nói chuyện bên cửa, Lê Nghiên Nghiên yêu kiều nói: “Dạ Cần, em mới về nước, khi nào anh rảnh thì mời Mạc tổng tới chơi nhé?”



Đôi mắt đen thanh lãnh của Cố Dạ Cần nhìn vào shop thời trang, lạnh nhạt nói: “Anh có thể chuyền lời cho em, nhưng có tới hay không là việc của Hàn Đình.”



“Không sao, cảm ơn anh, Dạ Cân.

1642909420944.png

Vạt áo vest dạng dài, thêm một chút tỉnh nghịch, Diệp Linh đi một đôi ủng đen, đứng ở đâu chính là điểm sáng của nơi đó.



Lê Nghiên Nghiên không thể không thừa nhận gu thời trang của Diệp Linh, mấy năm nay, cô luôn đại diện cho các nhãn hàng xa xỉ, luôn lấy được những thiết kế mới nhất toàn cầu, những bộ thường phục cô thích mặc hay trang phục sân bay của Diệp Linh mà giới truyền thông chụp được hầu như bị bán hết hàng.



Diệp Linh chắn hẳn là hình tượng mà mỗi cô gái đều muốn sống.



Lê Nghiên Nghiên liếc nhìn Cố Dạ Cần, thực tế xem ra, Cố Dạ Cẩn luôn nhìn Diệp Linh, một tay đút túi quần, đôi mắt đen thanh lãnh thẳm luôn nhìn Diệp Linh.



Lê Nghiên Nghiên biết Cố Dạ Cần đang nhìn chân Diệp Linh.



Hôm nay, Diệp Linh mặc váy dài tới đầu gói, lộ ra hai cẳng chân thon dài trắng nõn như ngọc.



Cho dù là phụ nữ, Lê Nghiên Nghiên cũng không nhịn được mà nhìn thêm máy lần.



Ánh mắt Lê Nghiên Nghiên lạnh lẽo, độc ác, nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười điềm đạm: “Dạ Cần, anh bận việc đi thôi, em với Tuyền Tuyền đi dạo chút.”



Cố Dạ Cần lại liếc nhìn Diệp Linh một cái mới dời mắt: “Anh đi trước.”



Anh nhanh chóng rời đi, những cao tầng trong công ty lập tức đi theo.
Chương 132:



“Chị Nghiên Nghiên, lúc nãy chị nói gì với anh Dạ Cần thế?”



Quan hệ của Hoắc Tuyền và Lê Nghiên Nghiên rất tốt, nhưng cũng không trở ngại việc Hoắc tuyền ghen ghét và đề phòng Lê Nghiên Nghiên, dù sao thì ai cũng biết Cố Dạ Cần thích Lê Nghiên Nghiên.



Lê Nghiên Nghiên kéo tay Hoắc Tuyền: “Tuyền Tuyền, chị đã nói rồi, chị và Dạ Cần chỉ là bạn bè, nếu giữa chị và anh ấy có gì thì đã xảy ra lâu rồi, chị thích Mạc Tuân, Mạc Tuân cho chị 120 triệu, lúc nãy chị bảo Dạ Cần mời Mạc Tuân đi chơi, đến lúc đó, chị tạo cơ hội cho em và Dạ Gần ở với nhau.”



Một câu nói đã xử lý xong Hoắc Tuyền, Hoắc Tuyền cười nói: “Vẫn là chị Nghiên Nghiên tốt với em nhát.”



Lê Nghiên Nghiên giả bộ thở dài: “Hai nhà Cố – Hoắc vốn là thông gia, em vốn sẽ gả cho Dạ Cần làm thiếu phu nhân, ai ngờ… Linh Linh lại nhảy vào…”



Lê Nghiên Nghiên đến mức thì thôi.



Hoắc Tuyền lập tức thẹn quá hóa giận, tức tối ghen ghét nhìn chằm chằm Diệp Linh: “Sớm muộn gì em cũng sẽ cho cô ta biến mắt!”



Lê Nghiên Nghiên nhếch môi, phụ nữ thông minh sẽ không làm bản hay vấy máu lên tay mình.



Lê Hương thử chiếc váy ngủ nude kia, Diệp Linh thấy không tệ, Lê Hương đưa nó cho nhân viên bán hàng: “Cái này, gói cho tôi.”



“Vâng thưa tiểu thư.” Nhân viên bán hàng đi gói lại.



Lúc này, Hoắc Tuyền đi tới, giọng quái gở: “Lê Hương, cô biết chiếc váy ngủ cô chọn giá bao nhiêu không, 50 vạn đấy, một đồ nhà quê lên phố như cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, hay là tiền của ông chồng ma ốm trong U Lan Uyễn của cô?”



Rất ít người biết Mạc Tuân là chủ nhân của U Lan Uyễn, Cố Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch cũng không tiết lộ cho ai, kể cả Hoắc Tuyền.



Lê Nghiên Nghiên đi tới: “Lê Hương, chắc hẳn người chồng trong U Lan Uyễn của cô không có nhiều tiền như vậy, nếu cô thật thích chiếc váy ngủ kia thì tôi giúp cô thanh toán 50 vạn này.”



Diệp Linh nhìn Lê Nghiên Nghiên và Hoắc Tuyền như hai đứa ngu, nói thật, cô rất chờ mông hai người này biết Mạc Tuân là chủ nhân của U Lan Uyễn sẽ có biểu tình gì.



Lê Nghiên Nghiên lấy thẻ của mình ra, lúc này, Lê Hương nói: “Chờ đã.”



“Lê Hương, cô đừng sĩ diện, chúng ta từng là chị em, cô không cần xấu hổ.”



“Nào có, ý tôi là… tôi còn chưa mua xong.”



Lê Hương nói xong: thì _ thêm máy bộ đưa cho nhân viên bán hàng: “Tôi lấy mấy thứ này… cái túi xách kia khá đẹp… đôi giày này cũng không tệ… gói cả cho tôi, tôi lấy hết.”



Lê Hương lấy hết sản phẩm mới được trưng bày, quấn áo, giày dép, túi xách, mua một đống lớn mà không thèm chớp mắt như mua cải trắng.



Hoặc Tuyên là công chúa nhỏ của Hoắc gia, ăn mặc đều là hàng hiệu, tiêu tiền như nước mà cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm, vì cô ta chưa từng thấy tiêu tiền như ném đi như vậy bao giờ.



Hoắc Tuyền không nhịn được nói: “Lê Hương, cô điên à?”



Lê Hương không để ý tới Hoắc Tuyền, cô nhìn Lê Nghiên Nghiên cười xinh đẹp: “Cô… còn muốn thanh toán giúp tôi không?”



Máy thứ này cộng lại cũng tới mây trăm vạn, Lê Nghiên Nghiên có ngu mới coi tiền như rác, cô ta cất thẻ đi, không hề có chút xấu hồ nào.



Cô ta chỉ nhìn Lê Hương lo lắng: “Lê Hương, làm người phải có nhân cách, nếu cô không có tiền còn bắt chị nhân viên bán hàng gói nhiều như vậy có phải… quá vô đạo đức không?”



“Đâu chỉ là không có đạo đức, đúng là tội phạm, Lê Hương, bây giờ tôi gọi điện báo án, để cảnh sát bắt cô.” Hoặc Tuyền lấy di động ra.



Lê Hương nhướn mi, đôi mắt long lanh liếc qua: “Làm trò không mệt à, giữ sức đi… chị nhân viên quẹt the giúp tôi nhé?”


Thiếu 133

Chương 134:



Diệp Linh kéo Lê Hương đi tiêp: “Lê Hương, đàn ông vừa yêu vừa hận một người phụ nữ biết tiêu tiền, Mạc tiên sinh lắm tiền nhiều của sợ cái gì?”



Lê Hương không thể đáp trả.



Diệp Linh kéo Lê Hương vào tiệm nail: “Tới đây tới đây, chúng mình làm nail.”



Trước kia, Lê Hương không làm nail bao giò, cô luôn học y, luôn nghiên cứu chế tạo thuốc các thứ, không có thời gian trang điểm bản thân.



Nhưng con gái bây giờ đều làm nail, làm bản thân xinh đẹp hơn, đàn ông đều không thể từ chối phụ nữ xinh đẹp.



Chị gái làm nail hỏi: “Hai người đẹp muốn làm nail thế nào, có cần đề cử không?”



Diệp Linh mỉm cười: “Cảm ơn chị, chúng tôi tự chọn.”



Thắm mỹ của Diệp Linh thời thượng trong mọi lĩnh vực, có cô ở đây thì tất nhiên không cần đề cử.



“Lê Hương, cậu thích kiểu nào?”



Lê Hương lật sách nail, nhìn màu sắc bên trong mà hoa mắt.



Diệp Linh chỉ một màu: “Này sao?”



Diệp Linh chỉ màu hồng phấn, cực kỳ non phần.



Chị gái làm nail không khỏi khen ngợi: “Màu hồng phấn này là màu của mùa xuân, rất thích hợp thiếu nữ ngây thơ.”



Lê Hương là thiếu nữ ngây ngô non mọng, Mạc Tuân rất thích.



Diệp Linh nháy mắt với Lê Hương, nhỏ giọng nói thêm: “Thăng nam chắc chắn thích.”



Thẳng… nam?



Ý của Diệp Linh rất rõ, Mạc Tuân chính là thẳng nam, màu sắc phấn nộn này chính là sở thích của anh.



Vành tai trắng nõn của Lê Hương không khỏi đỏ ửng: “Linh Linh, vậy cậu làm màu gì?”



Diệp Linh lật sách nail xem: “Iớ đã bảo là tớ rất có đạo đức nghề nghiệp, đương nhiên phải chọn màu mà kim chủ đại nhân nhà mình thích, khiến anh ta vui lòng.”



Lê Hương là bạn thân, đương nhiên biết “kim chủ đại nhân” mà Diệp Linh nói thật ra là… Cố Dạ Hai năm trước, trong đêm thành niên ấy, Diệp Linh rời khỏi Cố gia, rời khỏi Hải Thành, bước vào giới giải trí.



Giới giải trí là một thùng thuốc nhuộm lớn, người như Diêp Linh đi vào, e là sẽ bị những ông trùm tư bản chia nhau ăn sạch, sau lưng Diệp Linh có Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần vì cô mà sắp xếp người đại diện và đoàn đội xã giao, tài nguyên đều là tốt nhất, ra vào đều là khách sạn cấp sao và phòng xe cao cấp, Cố Dạ Cần vẫn cưng chiều cô em gái Diệp Linh này một cách biến thái.



Nhưng Diệp Linh không gặp Cố Dạ Cần hai năm cũng là thật.



Đã hai năm nay, Diệp Linh không về Hải Thành, lúc nãy là lần đầu cô gặp lại Có Dạ Cần.



Lê Hương dựa sát Diếp Linh: “Cố thiếu trông rất thanh lãnh, đúng là người sống chớ lại gần, còn hung ác nguy hiểm hơn cả Mạc tiên sinh, anh ta sẽ thích nail à?”



Diệp Linh chẳng buồn ngẩng đầu: “Cậu bị vẻ ngoài của anh ta lừa rồi, anh ta ấy à… cởi quần áo ra chính là cầm thú, trong lòng Mạc tiên sinh là dục vọng, nhưng trong lòng anh ta là… dâm đãng, thích phụ nữ xinh đẹp nhất, đương nhiên thích nhất nail… diễm lệ.”



Lê Hương cực kỳ muốn nói lại đánh giá của Diệp Linh cho Cố Dạ Cần nghe.



Lúc này, Diệp Linh chỉ một màu: “Tớ làm màu này.”



Lê Hương nhìn lại, Diệp Linh chọn màu đỏ, sặc sỡ tới mức hoang dại.



Lê Hương làm nail xong thì thây một bóng người cao lớn thẳng tắp vào cửa, Có Dạ Cẩn tới.
Chương 135:



“Cố thiếu, ở đây” Lê Hương cười nói.



Cố Dạ Cẩn bước tới, đôi mắt đen thanh lãnh nhìn một vòng tiệm nail: “Linh Linh đâu?”



“Linh Linh đang làm nail bên trong, sắp xong rồi.”



Lê Hương nói xong, đưa quyền nail cho Cô Dạ Cân xem: “Cô thiêu, anh thấy màu nào đẹp?”



Cố Dạ Cẩn chăm chú nhìn quyển mẫu sơn móng tay.



Lê Hương quan sát gương mặt tuần tú như ngọc của Cố Dạ Cần, anh tuyệt đối không hề thua kém Mạc Tuân, bộ âu phục được cắt may tinh tế ôm trọn lấy thân thể cao lớn, làm nổi lên khí chất nhã nhặn anh tuần, thanh lãnh mà xa cách.



Người đàn ông như này khiến cho người khác muốn tới gần nhưng lại không dám.



Lê Hương vẫn không thể tin nổi lời Diệp Linh vừa nói, rằng anh thích những cô gái xinh đẹp nhất, sơn móng tay cũng sẽ chọn màu đỏ kiều diễm, nhưng vị Cố thiếu này chắc hẳn không phải người nông cạn như vậy chứ, cho nên Lê Hương mới muốn tự mình đi nghiệm chứng một chút.



Lúc này, ngón tay Cố Dạ Cần chỉ vào một chỗ: “Cái này không tệ.”



Anh vừa chỉ… màu đỏ.



Giống như màu mà Diệp Linh đã nói.



Lê Hương: “…”



Lúc này Diệp Linh từ bên trong ởi ra: “Anh trai, anh đến rồi à?”



Có Dạ Cần ngước mắt lên, ánh mắt liếc xuống bộ móng tay mà cô vừa làm.



“Anh trai, sơn móng tay mới của em có đẹp không?” Diệp Linh duỗi hai bàn tay nhỏ ra lắc lư trước mặt anh ta.



” đẹp.”



Làm sao lại không đẹp chứ?



Diệp Linh xuất thân là danh môn, sau đó bước vào cửa lớn của trâm anh thế gia, trước giờ vẫn luôn là bông hoa hồng được nuôi trong nhà kính, nũng nịu đáng yêu.



Bàn tay non mềm của cô trước giờ chưa từng phải nhúng tay vào làm bất cứ thứ gì, sau khi sơn lên màu đỏ tươi lệ kia càng khiến da thịt trắng tới lóa mắt, khiến cho ngoại hình trong trẻo kia lại lộ ra chút quyến rũ.



Ánh mắt Cố Dạ Cần khẽ tối đi một chút: “Đẹp lắm.”



Diệp Linh thu tay lại, sau đó lôi kéo Lê Hương: “Lê Hương, chúng ta đi thôi, anh trai phiền anh cầm giúp quần áo cho bọn em nhé.”



Có thể để cho Cố Dạ Cần xách túi hộ, Lê Hương liền cảm thấy vô cùng vinh hạnh.



Ba người ra khỏi cửa hàng, chiếc xe Maybach màu bạc của Có Dạ Cần đã dừng ở bên đường: “Lên xe đi, anh đưa các em về.”



Diệp Linh giơ chìa khóa trong tay lên: “Anh trai, bọn em lái xe tới mà, không cần đâu, Lê Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền không phải còn ở bên trong à, anh đưa hai người đó về đi.”



Có Dạ Cần nhìn thoáng qua chìa khóa xe trong tay cô ấy: “Em học lái xe lúc nào vậy? Trước kia ném em ở trên đường, còn không phân được đông tây nam bắc cơ mà.”



Diệp Linh vén máy lọn tóc xoăn màu trà sang bên tai: “Anh à, em đã lớn rồi mà, cũng không thê ỷ lại vào anh mãi như vậy được.”



Có Dạ Cần chỉ nhìn cô, sau đó thong thả nói: “Xe cũng dừng ở đây rồi, để anh đưa hai em về.”
Chương 136:



Lúc này một chuỗi nhạc du dương vang lên, là điện thoại của Cố Dạ Cân.



“Sao anh không nghe máy đi, nhất định là Lê Nghiên Nghiên gọi tới, bảo anh đưa cô ta về đó, không tin thì anh nhìn xem.”



Có Dạ Cần mở điện thoại ra, ấn nút nghe.



Thậm chí anh ta còn không có ý giấu diếm, cứ đứng đó ấn nghe, lát sau giọng nói ngọt ngào Lê Nghiên Nghiên vang lên: “Alo, Dạ Cần, bây giờ anh đang ở đâu vậy, có thể tới đón em với Tuyền Tuyền hay không, xe của bọn em bị hỏng phải mang đi sửa rồi.”



Có Dạ Cần nhìn về phía Diệp Linh, đôi mắt lấp lánh còn khẽ chớp vài cái, muốn nhìn xem anh định giải quyết như thế nào.



Cố Dạ Cẩn rất nhanh đã chọn Lê Nghiên Nghiên, khóe môi hơi nhếch lên nói với Diệp Linh: “Lái xe nhớ cần thận đấy.”



Diệp Linh không hề cảm thấy ngạc nhiên, một cuộc điện thoại của Lê Nghiên Nghiên có thể gọi được anh đi: “Em biết rồi, em với Lê Hương đi trước đây.”



Chiếc xe Maybach phóng nhanh trên đường lớn, Cố Dạ Cần chuyên tâm lái xe, đằng sau là Lê Nghiên Nghiên cùng với Hoắc Tuyền.



Lê Nghiên Nghiên ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, Dạ Cần, vốn là anh định đưa Linh Linh với Lê Hương về, bây giờ lại tới đưa em với Tuyền Tuyền, Linh Linh sẽ không làm loạn với anh chứ. Trước kia Linh Linh rất để ý chuyện hai chúng ta ở chung một chỗ, chỉ cần nhìn thấy thì sẽ giận dỗi với anh.”



Bởi vì chơi với Lê Hương, cho nên Diệp Linh cũng rất ghét Lê Nghiên Nghiên, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy cô ta đứng chung một chỗ với Cố Dạ Cẩn thì liền nháo nhào làm loạn.



Thời niên thiếu, Cố Dạ Cần rất được các cô gái mến mộ, nhận được nhiều thư tình, Diệp Linh lúc đó còn nhỏ còn chuyển thư tình hộ tới tay Có Dạ Cần.



Chỉ duy nhất một lần Diệp Linh không nhịn được là khi nhìn thấy Cố Dạ Cần đi với cô ta.



Lê Nghiên Nghiên còn nhớ rõ đó là vào đêm sinh nhật của Cố Dạ Cẩn, cô ta tới tham dự bữa tiệc, thế nhưng nhân vậy chính của bữa tiệc lại biến mắt, mọi người đều vội vàng đi tìm anh.



Lúc Lê Nghiên Nghiên tìm tới nhà vệ sinh nữ, liền nghe thấy tiếng khóc ấm ức của Diệp Linh: “Anh, anh biết là em không thích Lê Nghiên Nghiên mà… là cô ta… đã hại Lê Hương, em không muốn nhìn thấy cô ta…”



Sau đó cô ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của Có Dạ Cần vang lên, cố gắng dỗ dành: “Linh Linh đừng khóc nữa, khóc tới mức thở không ra hơi rồi này, anh nhìn sẽ đau lòng….”



“Anh gạt người, vậy tại sao anh còn… để Lê Nghiên Nghiên tới dự tiệc sinh nhật của mình, em không thích hai người ở cạnh nhau đâu, là cô ta đã hại Lê Hương…”



“Lê Hương, Lê Hương, em không thích Lê Nghiên Nghiên là vì anh hay là vì Lê Hương, hy vọng em sẽ suy nghĩ cho kĩ, nếu như không có được đáp án thì anh vẫn sẽ để Lê Nghiên Nghiên xuất hiện trước mặt em.”



Có Dạ Cần nói xong đóng sập cửa rời đỉ.



Lê Nghiên Nghiên đối với chuyện ngày hôm đó vẫn còn nhớ rõ, trong ấn tượng của cô ta, Diệp Linh rất thích Có Dạ Cần, nhưng chỉ giới hạn là tình cảm với anh trai.



Dù sao khi đó Diệp Linh còn quá nhỏ, vẫn luôn được Cố Dạ Cần bảo vệ trong lòng, đến cơ hội tiếp xúc với nam sinh khác cũng không có, cho nên cô cũng không hiểu rõ thích là như thế nào.



Về phần tâm tư của Có Dạ Cẩn… Lúc này Hoắc Tuyền hừ lạnh một tiếng: “Anh Dạ Cẩn, có phải Diệp Linh lại ghen rồi không, lần nào cô ta cũng như vậy, sau đó đề anh phải đi dỗ dành.”



Cố Dạ Cẩn khẽ mím môi, có chút lạnh lùng nói: “Không đâu.”



Bây giờ cô nhìn thấy anh với Lê Nghiên Nghiên ở chung một chỗ đã không còn làm loạn nữa rồi.



Lúc này tiếng còi ô tô đỉnh một tiếng vang lên, Có Dạ Cần nhìn sang bên cạnh, lập tức nhìn thấy một chiếc xe thể thao đang phóng tới.
Chương 137:



Là một chiếc Ferrari màu đỏ, Diệp Linh ngồi trên ghé lái, chở Lê Hương, cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, trên mặt đeo một chiếc kính râm bản rộng, cả người xinh đẹp rực rỡ.



Lê Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền cũng nhìn thấy Diệp Linh, trước kia Diệp Linh còn không phân rõ được phương hướng, ngoại trừ lần náo loạn với Cố Dạ Cần thì Diệp Linh là một cô bé rất ngoan ngoãn, nghe lời, giống như một bông hoa trong nhà ấm chưa từng trải qua mưa to gió lớn.



Hai năm nay Diệp Linh đã thay đổi rất nhiều, khí chất trên người cũng biến hóa theo, bộ dáng xinh đẹp quyến rũ lái xe thể thao bây giờ, vô cùng rực rỡ.



Trong mắt Có Dạ Cần bây giờ đều là hình ảnh mái tóc xoăn màu trà của Diệp Linh, lúc này, Lê Nghiên Nghiên đột nhiên hét lên: “Dạ Cần, mau dừng xe, phía trước là đèn đỏ.”



Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, Có Dạ Gần lập tức dừng xe.



Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên và Hoắc Tuyền bị dọa trắng bệch, suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ rồi, giao thông nơi rất loạn, không cần thận sẽ gặp phải tai nạn.



Có Dạ Cần ngước mắt lên, chiếc xe Ferrari đã vụt qua, cửa sổ ghề lái hạ xuống, chỉ nhìn thấy một bàn tay nhỏ sơn móng màu đỏ tươi chậm rãi giơ lên một ngón giữa.



Diệp Linh giơ lên ngón tay giữa.



Không biết là với anh, hay là Lê Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền ngồi đằng sau.



Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên và Hoắc Tuyền thay đổi liên tục, đầu lưỡi Có Dạ Cần khẽ liếm sang bên hàm phải, môi mỏng khế mím chặt lại, anh đưa tay dùng sức giật giật cúc áo trên cổ.



Sau khi đưa Lê Nghiên Nghiên cùng Hoáắc Tuyền về, Có Dạ Cẩn dừng xe ở dưới lầu Túy Ngọc Hoan, ngắng đầu nhìn ánh đèn vàng phía trên.



Lúc này điện thoại đinh một tiếng, là tin nhắn của Mạc Tuân: “Hôm nay Diệp Linh đưa Mạc phu nhân của tôi đi chơi ở đâu vậy?”



Hôm nay lúc Mạc Tuân đang họp ở công ty thì nhận được tin báo biến động số dư, anh đã đưa cho Lê Hương một chiếc thẻ đen, có điều lâu như vậy vẫn chưa thấy cô dùng tới nó, Mạc phu nhân của anh đúng là có sự kiên trì cùng kiêu ngạo của riêng mình.



Cho nên hôm nay khi nhận được tin nhắn thông báo anh đã rất ngạc nhiên, khóe môi mỏng khẽ cong lên.



Những cấp cao đang họp công ty khó hiểu nhìn sang, còn tưởng rằng doanh thu của anh lại tăng thêm mấy con số không.



Có Dạ Cần nhắn lại một tin: “Sao cậu không đi hỏi Mạc phu nhân của mình đi?”



Mạc Tuân nói: “Cô ấy vừa dùng thẻ của tôi, nếu như tôi hỏi tới, sẽ dọa cô ấy chạy mất, sau này lỡ không dùng thẻ của tôi nữa thì sao?”



(00II9Q San”



Mạc Tuân: “Diệp Linh bị cậu dọa chạy mắt rồi à?”



Có Dạ Cần thấy không cần thiết tiếp tục chủ đề này, anh định tắt máy đi, nhưng suy nghĩ một chút, lại kiên nhẫn trả lời: “Hình như Diệp Linh đưa Mạc phu nhân của cậy đi mua váy ngủ tơ tằm và làm sơn móng tay, cũng đều làm theo gu của cậu.”



Mạc Tuân đã về tới U Lan Uyễn, đang ở trong thư phòng, anh xem đi xem lại tin nhắn này mấy lần, Mạc phu nhân của anh đi mua váy ngủ tơ tằm và sơn móng tay.



Mạc Tuân: “Để Diệp Linh ở lại Hải Thành thêm mấy ngày nữa đi, đừng gấp.”



Có Dạ Cần vút điện thoại xuống ghế lái phụ.



Mạc Tuân đặt điện thoại xuống, mắt nhìn xuống đống tài liệu cần phê duyệt, những không đọc được một chữ nào, sau cùng lại đứng dậy, đi tìm bà nội.



“Bà nội, bà có nhớ Lê Hương không?” Mạc Tuân hỏi.

Chương 138:

Mạc lão phu nhân gật đầu: “Nhớ chứ, đã hai ngày rồi Lê Hương còn chưa về.”

“Vậy chúng ta gọi video nói chuyện với Lê Hương được không?”

“Ừ, mau gọi đi.”

Túy Ngọc Hoan.

Lê Hương vừa tắm xong, mặc thử chiếc váy ngủ tơ tằm màu nude, vừa dùng khăn tắm lau khô tóc, lúc này thông báo của Wechat vang lên.

Mạc Tuân: “Bà nội nhớ em, muốn gọi video cho em.”

Gọi video nói chuyện… Nếu là Mạc Tuân muốn gọi video thì cô sẽ tuyệt đối không nhận, nhưng bà nội nói nhớ cô… Lê Hương nhận máy, gương mặt hiền lành của Mạc lão phu nhân liền xuất hiện trên màn hình: “Lê Hương hôm nay không đeo khăn che mặt à, chậc chậc, Lê Hương nhà chúng ta xinh đẹp quá, giống như tiên nữ Dao Trì hạ phàm vậy.”

Lê Hương đưa tay sờ lên mặt một chút, cô vừa mới tắm gội xong nên xõa tóc ra, trong phòng cũng chỉ có Linh Linh nên cô cũng không cần đeo khăn che mặt.

Bây giờ để lão phu nhân nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên: “Bà nội, bà lại trêu cháu.”

“Bà nội nhớ Lê Hương lắm, Lê Hương có nhớ bà không?”

“Có ạ.” Lê Hương gật đầu như gà con mỗ thóc: “Lê Hương cũng nhớ bà nội.”

“Mặc dù bà nội rất nhớ Lê Hương, nhưng cháu không cần lo cho bà đâu, cứ đi chơi tới khi nào thấy tâm trạng tốt hơn thì về nhé.”

Trong lòng Lê Hương như có một dòng nước ấm chảy qua, đều nói trong nhà có người già thì đều rất quý, mặc dù bà nội đã nhiều tuổi, nhưng trong lòng bà đều hiểu rõ mọi chuyện.

Lê Hương còn đang cảm động thì nghe thấy giọng của Mạc Tuân vang lên bên cạnh: “Bà nội, rốt cuộc ai mới là cháu ruột của bà vậy?”

Mạc Tuân một tay ôm eo bà nội một tay với lấy điện thoại, sau đó đầy bà nội ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Cuối cùng Mạc Tuân cũng nhìn thấy Lê Hương trong điện thoại, hôm nay cô không đeo khăn che mặt, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, do vừa mới tắm xong nên hai bên má còn hây hây đỏ, da thịt mềm mịn như có thể vắt ra nước.

Lê Hương vừa nhìn thấy Mạc Tuân, khuôn mặt thanh tú liền trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Bà nội đâu rồi?”

Mạc Tuân nhìn vào đôi mắt trong suốt lắp lánh nước kia, giọng nói hơi khàn: “Bà nội về phòng rồi.”

“Nếu bà nội đi rồi, thì em tắt máy đây.” Lê Hương giơ tay lên định tắt máy đi.

Mạc Tuân nhìn móng tay mới sơn của cô, là màu hồng phán kiều thiếu nữ thanh thuần, đúng là kiểu mà anh thích.

“Em mới làm sơn móng tay à?” Anh lên tiếng hỏi.

Lê Hương vội rụt tay lại, lúc này cô mới phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm vào người mình.

Lê Hương đang mặc váy ngủ, màu sắc nude nhẹ nhàng càng làm nổi bật làn da trắng nõn, giống như phát sáng lấp lánh, mái tóc đen buông xõa xuống bờ vai thon thả, còn sót lại mấy sợi tóc hơi ẩm ướt khẽ phiêu động, đen trắng nỗi bật, khiến cho người khác nhìn thấy không nhịn được rung động.

Lê Hương phát hiện ánh mắt của anh ngày càng táo bạo, liền hung dữ trợn mắt lên: “Anh nhìn cái gì đấy, còn nhìn nữa là em móc mắt anh đấy.”

Yết hầu Mạc Tuân khẽ nhấp nhô vài cái, môi mỏng khẽ cong lên: “Tiêu tiền của anh mà không cho anh nhìn sao?”

“Không chol”

Mạc Tuân còn định nói tiếp thì lúc này giọng nói của Diệp Linh vọng tới: “Lê Hương, qua đây xem cái này một chút.”
Chương 139:



“Tới ngay.”



Sau đó Lê Hương với tay tắt cuộc gọi.



Mới nói được vài câu, hai đầu lông mày của Mạc Tuân không khỏi u ám, lập tức nhắn tin cho Có Dạ Gần: “Diệp Linh có ý gì vậy?”



Cố Dạ Cẩn: “À, quên không nói cho cậu, dựa theo tính cách của Diệp Linh, tuy cậu bỏ ra mấy trăm vạn để mua quà thì khẳng định sẽ cho cậu nhìn một chút, nhưng chỉ được nhìn vài cái thôi, không được nhiều hơn.”



lam 10Ìnn: Cố Dạ Cẩm hả dạ nhắn: “Đúng là cậu mới được nhìn thoáng qua thôi Mạc Tuân liền vứt luôn điện thoại xuống giường. Anh biết Lê Hương vẫn còn đang tức giận chuyện 120 triệu kia, nhưng Lê Nghiên Nghiên đã từng có ơn cứu anh, trong lòng vẫn còn một chỗ mềm mại dành cho cô bé gọi một tiếng anh trai kia, cho nên anh mới không thể giải thích rõ cho Lê Hương được.



Vả lại mặc kệ anh có nói như thế nào, thì cô cũng đều tức giận.



Năm đó khi anh trở về tìm lại cô bé kia, lúc nhìn thấy Lê Nghiên Nghiên cầm miếng ngọc bội trong tay, anh đã cảm thấy vô cùng thất vọng và chán ghét.



Lê Nghiên Nghiên ăn mặc tinh tế, trên người còn xịt thêm nước hoa, mặc dù ngoài miệng giả bộ ngọt ngào ôn nhu, nhưng đôi mắt hư vinh kia đã bán đứng cô ta.



Lê Nghiên Nghiên hoàn toàn không phải cô bé mà anh muốn gặp.



Có đôi khi Mạc Tuân cảm thấy đêm đó chỉ là một giấc mộng, mà cô bé lương thiện dũng cảm truyền động lực sống cho anh chẳng qua cũng chỉ là một hồi ảo giác.



Cô bé mà anh tưởng tượng không hề giống với Lê Nghiên Nghiên.



Cô bé mà anh muốn… chính là kiểu như Lê Hương.



Cô bé kia hẳn là nên có đôi mắt trong sáng thiên chân như Lê Hương, có dung nhan thanh tú thiện cảm, còn có mùi hương thiếu nữ trong trẻo của cô bé giống với mùi trên người Lê Hương…



Cô bé kia cũng nên là một người thông minh nhanh nhạt như Lê Hương, cũng có tính cách kiêu ngạo quật cường giống như cô vậy.



Trước khi gặp được Lê Hương, Mạc Tuân chưa từng nghĩ tới cô bé đó sẽ có bộ dạng như thế nào.



Sau khi gặp được Lê Hương, Mạc Tuân liền cảm thấy cô đã đáp ứng tất cả tưởng tượng của anh.



Cô bé kia nên có bộ dáng như cô.



Mạc Tuân kê đầu lên chiếc gối của Lê Hương, trên đó còn lưu lại mùi hương cơ thể của cô, lần đầu tiên anh ngửi thấy mùi thơm trên người cô đã cảm thấy vô cùng quen thuộc như đã từng tìm kiếm rất lâu, khiến anh không khỏi mê muội.



Mạc Tuân giơ tay che đi đôi mắt đã hẳn đỏ, bên trong cỗ họng nóng rát như lăn qua than lửa, trong đầu đều là hình ảnh cô vừa mới tắm xong mặc chiếc váy ngủ tơ tằm.



Trên người anh còn đang đeo chiếc thắt lưng mà cô tặng, nghĩ đến cảnh tượng bàn tay thiếu nữ mềm mại kia nắm lấy nó… Mạc Tuân lập tức đứng dậy, đi vào nhà tắm xả nước lạnh.



Mạc Tuân tắm xong liền nhắn Wechat cho Lê Hương: “Nhớ em, nhớ tới mức cả người đều thấy đau.



Anh đang phát điên cái gì vậy?



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương nóng bừng lên.



Lúc này Mạc Tuân lại nhắn tới: “Thì ra phụ nữ có thể tra tấn người khác như vậy, anh sắp bị tra tấn tới phát điên rồi.”



Trong lòng Lê Hương liền mềm nhũn.



Mạc Tuân lại tiếp tục gửi tin nhắn tới: “Lê Hương, anh sai rồi, đều là lỗi của anh, anh tới đón em về nhà được không?”
Chương 140:



Lê Hương còn đang do dự có nên trả lời lại không thì lúc này Diệp Linh đi tới: “Lê Hương, đắp mặt nạ đi, mặc kệ anh ta phát điên cái gì, đừng có trả lời, cứ để anh ra đợi đi.”



“Ừ.” Lê Hương liền vứt điện thoại sang một bên.



“Lê Hương, đối với loại chuyện như này cậu tuyệt đối không thể nhượng bộ, Lê Nghiên Nghiên còn có ơn cứ mạng với anh ta, bây giờ nguyện vọng thứ ba kia, nhất định Lê Nghiên Nghiên sẽ quấn không tha, để anh ta tự đi giải quyết mấy chuyện đào hoa của mình đi, đừng để nó làm bản mắt cậu, hiểu không?”



Lê Hương nghe xong liền gật đầu, đồng ý nói: “Mình chỉ là nhớ bà nội mà thôi, nhưng bà nội cũng không bảo mình về.”



Diệp Linh ngồi trước bàn trang điểm: “Lão phu nhân thật là thông minh, có điều nếu như Lão phu nhân thích cậu, thì coi như Mạc tiên sinh cũng được tăng thêm không ít điểm.”



Mạc Tuân không chờ được hồi âm của Lê Hương, cả đêm mắt ngủ.



Lúc này lão phu nhân đẩy cửa vào, mang một cốc nước tới: “Hàn Đình, uống nhiều nước một chút.”



Mạc Tuân u oán nhìn bà nội mình: “Bà nội, bây giờ chúng ta đi đón Lê Hương đi, nếu một mình cháu đi thì nhất định cô ấy sẽ không về, còn nếu bà đi cùng thì Lê Hương chắc chắn sẽ về.”



Lão phu nhân đặt cốc nước xuống, hừ một tiếng: “Muốn đi thì tự mình đi đi, bà không đi đâu.”



“Bà nội, bà thay đổi rồi.”



Lão phu nhân thở dài một tiếng: “Lê Hương không phải cô gái bình thường, con bé có chủ kiến riêng của mình, nếu như không phải là cam tâm tình nguyện trở về sau này nó sớm muộn cũng sẽ bỏ đi lần nữa.



Trong lòng lão phu nhân còn tự tăng thêm một câu: Tính cách của Lê Hương giống hệt với mẹ con bé… “Hàn Đình, cháu phải cố gắng nhiều hơn nữa, sớm nắm chặt được tâm của Lê Hương, nếu không rất nhanh sẽ có người tới cướp Lê Hương đi đấy.”



Mạc Tuân gối đầu lên tay, hững hờ khéo mắt: “Lê Hương là Mạc phu nhân của cháu, ai dám tranh đoạt?”



Lão phu nhân chỉ cười một tiếng rồi quay người đi, bà nói thầm một tiếng: Lúc đầu Lê Hương cũng không phải Mạc phu nhân của cháu đâu… Sáng hôm sau, Lê Hương nhận được một tin cực tốt, đó chính là…



Thím Lâm tỉnh lại rồi!



Lê Hương vội vàng tới bệnh viện, thím Lâm nằm trên giường bệnh, tuy sức khỏe còn rất yếu, nhưng đã mở mắt ra.



“Thím Lâm, cuối cùng thím cũng tỉnh rồi, thím hôn mê lâu lắm rồi.” Lê Hương kích động nắm tay thím Lâm.



Thím Lâm nhìn dung nhan trưởng thành xinh đẹp tuyệt mỹ của Lê Hương, vẻ mặt vui mừng: “Tiểu thư nhỏ, cuối cùng cô đã trưởng thành rồi, nếu tiểu thư nhìn thấy dáng vẻ lúc trưởng thành của cô, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”



“Thím Lâm, rốt cuộc năm đó mẹ cháu chết thế nào, có phải có người hại mẹ không?”



Lê Hương gấp không thể chờ nỗi nữa, muốn biết sự thật năm đó, tuy là từ khi cô từ nông thôn về, mọi chuyện đều rất thuận lợi, nhưng mọi manh mối về chuyện năm đó đều đã bị chặt đứt, những người năm đó không chết thì hôn mê, mà khi đó, cô mới chín tuổi không nhớ được nhiều.



Đồng tử thím Lâm đột nhiên phóng đại, lộ vẻ hoảng sợ: “Người đó… đến! Người đó đến! Người đó tìm thấy… tiêu thư, tiểu thư phải chết!”



“Thím Lâm, thím nói gì, người đó là ai?”



Lần đầu tiên, Lê Hương nhìn thấy vẻ mặt khủng hoảng của thím Lâm, bà giống như nhìn thấy một ác ma tới từ địa ngục.



Người đó là ai? Lê Chấn Quốc?



Lý Ngọc Lan?



Lê Nghiên Nghiên?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom