• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (1 Viewer)

  • Chương 146-150

Chương 146:



Anh thế mà lại đánh cô… Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương thoáng cái liền đỏ bừng, ngay cả đầu ngón tay cũng có chút nóng lên, run run chỉ: “Lục… Mạc tiên sinh, anh… anh không biết xấu hổ.”



Mạc Tuân nhích gần về phía cô, ngửi mùi hương sữa tắm ngọt ngào trên người cô, giọng nói khàn khàn từ tính vang lên: “Mạc phu nhân, em có muốn anh tìm giúp em một luật sư để nói với họ rằng anh đã đánh mông em không.”



Lê Hương giơ chân lên đá anh một cái.



Mạc Tuân duỗi tay kéo khăn che mặt của cô xuống, để lộ ra khuôn mặt thanh tú tinh xảo, sau đó cúi đầu đặt môi lên.



Lê Hương run sợ vội lấy hai tay che kín miệng mình lại.



Mạc Tuân bèn ngừng một chút, sau đó môi mỏng liền hôn thẳng lên mu bàn tay của cô.



Cô gái ngốc nghếch không nghĩ tới anh sẽ hôn lên tay mình, đôi mắt kiều diễm trợn trừng mở to, bộ dáng thanh thuần này khiến đàn ông khó mà chống cự lại được.

1642925394676.png

Mạc Tuân nhìn cô, thu hết vẻ đẹp tuyệt sắc dưới hai bàn tay kia vào mát: “Em còn dám nhắc tới Diệp Linh, có tin anh ôm em lên xe anh ngay bây giờ không?”



Tinl Lê Hương nhanh chóng ngậm miệng lại.



“Bà nội bảo anh hỏi em xem có cần hỗ trợ gì không?”



Bà nội nhất định đã biết tới chuyện viện nghiên cứu Xu Mật, đôi mắt Lê Hương khẽ sáng lên nhìn anh: “Không cần đâu, cảm ơn bà nội.”



Mạc Tuân cũng biết cô có biện pháp riêng của mình, trên người tiểu hồ ly này cất giấu không ít bí mật, anh yêu thương duỗi ngón tay ra nhéo lên má cô:



“Nếu cần hỗ trợ gì thì cứ nói một tiếng.”



Từ lúc anh thích cô tới giờ vẫn luôn véo má cô, Lê Hương cảm thấy là anh không tôn trọng người khác: “Em đâu dám nhờ anh hỗ trợ, đến lúc đó nếu anh kẹp giữa em với Lê Nghiên Nghiên sẽ càng khó hơn, hôm nay lúc về Lê gia em đã thấy bố ngồi nói chuyện với Lê Nghiên Nghiên, ông ta rất muốn làm nhạc phụ đại nhân của anh đấy, Lê Nghiên Nghiên cũng một lòng muốn gả cho anh làm Mạc thiếu phu nhân… ưm.”



Mạc Tuân trực tiếp lắp kín đôi môi đỏ đang lải nhải của cô lại.



Anh mạnh mẽ xâm chiếm, cướp đi toàn bộ hô hấp của cô, Lê Hương đứng ngốc một chút, cả người liền nhũn ra.



Hai tay nhỏ đặt lên ngực anh, dùng sức đầy anh ra.



Mạc Tuân chôn khuôn mặt của mình vào mái tóc dài tỏa hương của cô, điều chỉnh hô hấp của mình nói: “Còn dám nói loạn nữa thì lấy gia pháp hầu hạ.”



Đôi môi Lê Hương bị hôn sưng đỏ lên, bởi vì chênh lệch chiều cao cho nên dù anh cúi đầu cô vẫn chỉ có thể úp mặt vào ngực của anh.



Đây là gia pháp hầu hạ của anh à?



“Em đã đi chơi với Diệp Linh hai ngày, vậy có thể về nhà với anh chưa Mạc phu nhân?” Mạc Tuân như một đứa trẻ bị thất sủng đang muốn được yêu thương.
Chương 147:



Lê Hương hơi nhẫn tâm cự tuyệt lại: “Em còn chưa muốn trở về…”



Mạc Tuân lấy từ trong túi quần ra một thứ, đeo lên cổ cho cô.



Lê Hương cảm thấy trên cổ mát lạnh, cúi xuống nhìn, anh đã đeo cho cô một sợi dây chuyền.



Sợi dây chuyền vàng tinh tế, ở giữa đính một viên kim cương màu đỏ, của Ái Tâm Hình.



Cần cổ tuyết trắng như thiên nga của Lê Hương đeo chiếc dây chuyền này lên càng óng ánh đẹp mắt.



“Tặng em đáy, thích không?” Mạc Tuân hỏi.



Vừa nãy anh đã mua bánh gato cho cô, bây giờ còn tặng dây chuyền kim cương, rất giống bộ dạng bạn trai phạm lỗi sai đang lấy lòng bạn gái.



Lê Hương gật đầu: “Thích.”



“Lê Hương, thích thì em ôm cổ anh đi.”



Nụ hôn của Mạc Tuân lại rơi xuống.



Lê Hương vào trong chung cư, lén lén lút lút đóng cửa chính lại.



Vừa mới xoay người, đã thấy Diệp Linh đứng dựa bên cười, nhếch mày nhìn cô.



Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương nháy mắt đỏ lên, trong lòng vì có chuyện xấu nên cứ né tránh ánh mắt.



Diệp Linh cong môi: “Mạc tiên sinh về rồi à2”

1642925408949.png

Diệp Linh rất am hiểu về máy nhãn hiệu trang sức thời trang, cô gật đầu nói: “Đây là sợi dây chuyền quý hiếm của Đế Phù mới cho ra mắt, cả thế giới chỉ có một, khoảng thời gian trước trong buổi đấu giá nó đã bị một người thần bí mua mất, không nghĩ tới người này chính là Mạc tiên sinh. Chậc chậc, phong cách theo đuổi vợ của Mạc tiên sinh thật đúng là đỉnh.”



Lê Hương không hề biết tới câu chuyện này, Only- Love, ngụ ý chính là tình yêu duy nhất.



Lê Nghiên Nghiên rất sớm đã tới viện nghiên cứu Xu



Mật, hôm nay là ngày nhập học của cô ta.



Lê Nghiên Nghiên có được danh hiệu đệ nhất Hải Thành, lại vừa du học từ Thánh Lê Viện nước F trở về, cho nên vừa vào trong viện đã được coi trọng, trực tiếp được điều tới tổ nghiên cứu.



Tổ trưởng tổ nghiên cứu Triệu Lập Anh rất thích Lê Nghiên Nghiên, luôn lấy lòng cô ta, còn tự tay rót một cốc cà phê đưa tới: “Nghiên Nghiên, em vừa mới tới không cần khẩn trương, chờ tới giờ cơm trưa, anh sẽ đưa em đi làm quen hoàn cảnh chỗ này, có gì không hiểu thì em cứ hỏi, anh sẽ giúp đỡ.”



Lê Nghiên Nghiên nhận lấy cốc cà phê nhấp một ngụm nhỏ, sau đó cười ngọt ngào nói: “Tổ trưởng Triệu, cảm ơn anh, anh đối xử với em thật tốt.”



Triệu Lập Anh lập tức bị nụ cười của Lê Nghiên Nghiên làm cho mê hoặc.
Chương 148:



Lúc này Lê Nghiên Nghiên quan sát xung quanh, sau đó hỏi tổ trưởng: “Em gái em Lê Hương có tới không vậy?”



Từ ngày rời khỏi Lê gia, Lê Hương vẫn không hề có động tĩnh gì, viện Xu Mật là một thánh địa thần thánh y học, có mạng lưới riêng, tin tức đều không được truyền ra, cho nên hôm nay Lê Nghiên Nghiên không có được câu trả lời mong muốn.



Triệu Lập Anh cũng biết Lê Nghiên Nghiên với Lê Hương có khúc mắc, anh ta lắc đầu: “Danh sách người trúng tuyển hôm nay anh không nghe thấy nhắc đến tên Lê Hương. Lê Hương này xuất xứ từ thôn quê, lại chỉ mới tốt nghiệp trung học, viện nghiên cứu Xu Mật của chúng ta sao có thể tuyển cô ta vào chứ?”



Triệu Lập Anh rất xem thường Lê Hương, nữ thần của anh ta chính là Lê Nghiên Nghiên.



Lê Nghiên Nghiên lại uống một ngụm cà phê, khóe môi khẽ cong lên, Lê Hương thua rồi.



Tất cả mọi người đều đang đánh cược xem Lê Hương có thể vào Xu Mật hay không, lần này cô nhất



định sẽ trở thành trò cười cho mọi người chế giễu.



Đúng lúc này, bên tai cô ta đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo: “Lê Nghiên Nghiên, cô đang tìm tôi sao?”



Đôi mắt Lê Nghiên Nghiên khẽ co rụt lại, âm thanh quen thuộc này là của… Lê Hương.



Lê Nghiên Nghiên vội vàng ngắng đầu nhìn về phía trước, hôm nay Lê Hương mặc một chiếc áo len màu hồng cánh sen, phía dưới là chiếc quần dài đen bó sát lấy đôi chân dài mảnh, cả người thanh tú xinh đẹp bước vào từ cửa chính Viện nghiên cứu Xu Mật.



Màu hồng cánh sen đối với con gái rất kén chọn, nhưng kiểu thanh thuần trong trẻo như Lê Hương mặc lên lại lộ ra mấy phần xinh đẹp động lòng người, khiến cho người khác không thể dời mắt.



Bộ đồ hôm nay của Lê Hương rất thích hợp tới làm Tiểu Bạch.



Lê Hương tới.



Cô vẫn tới đúng như hẹn.



“Lê Hương, sao em lại tới đây, em vào bằng cách nào vậy, chị nghe nói Viện nghiên cứu Xu Mật không tuyển em mà.” Lê Nghiên Nghiên ôn nhu nói.



Lê Hương bước lên một bước nhỏ, cong môi lên nói: “Lê Nghiên Nghiên, cô nghe ai nói rằng tôi không được trúng tuyển?”



Lê Nghiên Nghiên nhìn sang Triệu Lập Anh.



Triệu Lập Anh vội vàng đứng lên, vẻ mặt xem thường chán ghét nhìn Lê Hương: “Lê Hương, Viện nghiên cứu Xu Mật của chúng tôi sao có thể tuyển người tài như cô được chứ, cô mau rời khỏi nơi này đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đuỏi cô đi đấy.”



Toàn bộ mọi người ở các danh viện Hải Thành đều đang đặt tiền cược, cho dù Xu Mật là thánh địa, nhưng động tĩnh bên này đã thu hút không ít ánh mắt, không ít người đã móc điện thoại ra quay lén.



Bên trong ánh mắt của Lê Nghiên Nghiên lóe lên một tia độc ác, cùng nụ cười trên nỗi đau của người khác, Lê Hương, là cô chủ động dâng tới cửa đấy!



Lê Nghiên Nghiên đi tới kéo tay Lê Hương: “Lê Hương, chị biết em không thích chị, còn hiểu lầm chị, nhưng em không nên vì muốn tranh chấp mà một mình xông vào Xu Mật, sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người, bây giờ chị đưa em ra ngoài nhé?”



Triệu Lập Anh cảm thấy nữ thần Lê Nghiên Nghiên của anh ta thật sự quá thiện lương rồi, là thiên sứ trằng gian, lúc này anh ta liền biến thành người bênh vực kẻ yếu: “Nghiên Nghiên, Lê Hương này vẫn luôn nhắm vào em, còn náo loạn khiến em tan cửa nát nhà, em đừng vì lòng lương thiện mà đối xử tốt với cô ta làm gì.”



Lê Nghiên Nghiên ôn nhu nhìn Triệu Lập Anh, có chút ủy khuất đáng thương muốn nói lại thôi: “Tổ trưởng Triệu, anh đừng nói Lê Hương như vậy.”



Lê Hương buồn cười nhìn hai người đang diễn kịch này: “Lê Nghiên Nghiên, mị lực của cô cũng thật lớn, vừa mới vào tới Xu Mật không lâu mà đã có thêm một kẻ ái mộ rồi?”



“Lê Hương, em…”



Lê Nghiên Nghiên còn muốn nói chuyện nhưng lúc này chủ nhiệm viện nghiên cứu Xu Mật Chu Bình đi tới, Chu Bình năm nay đã ba mươi lăm tuổi, mặc một bộ đồ đen, tính tình nghiêm khắc lại cứng nhắc, giống như là thầy giáo chủ nhiệm ở trưởng học vậy, cho nên ai cũng sợ cô ta.



Chu Bình đi tới, lạnh giọng khiển trách: “Các cô cậu đang làm loạn gì ở đây thế, Triệu Lập Anh, cậu là tổ trưởng mà, chẳng lẽ đây chính là tác dụng của người dẫn đầu sao?”
Chương 149:



Triệu Lập Anh vội vàng trả lời: “Chủ nhiệm Chu, tôi cũng đang muốn báo cáo lại với cô chuyện này, Lê Hương tùy tiện xâm nhập viện nghiên cứu Xu Mật của chúng ta, quấy rày tiến độ công việc của chúng ta cho nên tôi đang muốn đưa cô ta ra ngoài.”



Lê Nghiên Nghiên cảm thấy hôm nay Lê Hương chết chắc rồi, ai rơi vào tay Chu Bình cũng đều không có kết cục tót.



Vừa rồi có không ít người quay video, nếu như Lê Hương rơi vào trong tay Chu Bình bị khó xử thì sẽ có một màn đặc sắc cho dư luận cùng xem.



Lần này Lê Hương sẽ thua rất thảm.



“Chủ nhiệm Chu, Lê Hương là em gái tôi, mặc dù nó có lỗi, nhưng hy vọng cô có thể giơ cao đánh khế, tôi nguyện thay nó chịu mọi hình phạt.” Lê Nghiên Nghiên đợi không nổi muốn thể hiện mình, thể hiện tình cảm thân thiết.



Quả nhiên ánh mắt Chu Bình nhìn về phía Lê Nghiên Nghiên liền lộ ra ý thưởng thức và nhu hòa. Nhân phẩm Chu Bình không có vấn đề, chủ nhiệm mà, đều thích những đứa trẻ vừa có thành tích tốt lại biết nghe lời, du học sinh từ Thánh Lê Viện nước F trở về Lê Nghiên Nghiên quả thực chính là một học sinh tốt tiêu biểu mà Chu Bình thích.



Ngữ khí của Chu Bình cũng ôn hòa nói: “Lê Nghiên Nghiên, hoan nghênh cô gia nhập Xu Mật của chúng tôi, tôi sắp xếp cô tới dưới trướng tổ trưởng Triệu chính là hy vọng cô có thể nhanh chóng dung nhập với Xu Mật, chẳng mấy chốc viện trưởng sẽ quay về, hi vọng cô có thể biểu hiện thật tốt.”



Viện trưởng sắp trở về ư?



Nội tâm Lê Nghiên Nghiên không khỏi nhảy lên vài cái, viện trưởng Viện nghiên cứu Xu Mật – Lý Văn Thanh là một viện sĩ có tiếng, đức cao vọng trọng, bây giờ ông đang có cuộc hội thảo học thuật ở Đé Đô thành.



Lê Nghiên Nghiên cong môi nói: “Chủ nhiệm Chu, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để không cô phụ kỳ vọng của cô với Viện trưởng.”



“Ừ.” Chu Bình gật đầu, sau đó ánh mắt lại chuyển sang người Lê Hương, cô ta lập tức nhíu mày.



“Lê Hương, em mau xin lỗi chủ nhiệm Chu đi.” Lê Nghiên Nghiên thúc giục.



Lê Hương thong thả rút tay mình ra khỏi Lê Nghiên Nghiên, sau đó ngắng đầu lên, một đôi mắt trong suốt đen láy nhìn thẳng về phía Chu Bình, mở miệng dõng dạc nói: “Chủ nhiệm Chu, Lê Hương xin được báo cáo, tôi đã đến gia nhập Xu Mật.”



Cái gì?



Lê Nghiên Nghiên kinh ngạc nhìn Lê Hương, cô ta còn nghĩ là đối diện với chủ nhiệm Chu, Lê Hương sẽ lập tức lộ nguyên hình cuống quít chạy trốn, nhưng ngược lại cô lại còn tự báo cáo với chủ nhiệm Chu?



Chuyện gì xảy ra vậy?
1642925431681.png

Chu Bình cảm thấy cô gái trước mặt này đúng là rất xinh đẹp, đôi mắt trong suót lấp lánh mang theo ý cười trên mặt, vô cùng vui vẻ.



Nhưng mà, cô lại không có tài năng.



Chu Bình nhíu mày: “Lê Hương, lấy lòng cấp trên cũng vô dụng. Không cần trưng bộ mặt nịnh nọt đó, bây giờ cô đang ở giai đoạn thực tập, tổ nghiên cứu khẳng định là không vào được rồi, tôi đưa cô đi sắp xếp đơn thuốc, cô cứ đi lấy thuốc trước đi, tôi muốn xem biểu hiện của cô.”



Phòng thuốc Đông y này cũng không hề đơn giản, tủ số mấy là loại thuốc gì, mà nhiều thuốc Đông y như vậy, có thẻ tra tấn người ta phát điên.
Chương 150:



Chu Bình nghĩ là Lê Hương sẽ nói gì đó, nhưng Lê Hương chỉ ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vâng, chủ nhiệm Chu.”



Chu Bình nhếch miệng: “Lê Hương, cô có biết Xu Mật của chúng tôi có bao nhiêu loại dược liệu không?



Xu Mật là trung tâm nghiên cứu Đông y lớn nhất cả nước, tất cả dược liệu bên trong “Trung Hoa Thảo Mộc” đều có hết, thuốc sắc và các loại thuốc bào chế của thuốc Đông y có tới 11000 loại, thực vật dược có 900 loại, động vật dược có 100 loại, khoáng thạch cũng tới 80 loại, còn có một số loại thuốc của dân tộc vùng thiểu só, tổng cộng là hơn 12800 loại.”



“42800 loại dược liệu này được đặt trong ngăn tủ nào, cô đều phải nhớ kỹ, tôi chỉ cho cô thời gian ba ngày, ba ngày sau, tôi sẽ công khai kiểm tra bên trong phòng thuốc, nếu cô chỉ phạm một lỗi sai nhỏ thôi thì cũng lập tức phải rời khỏi Viện nghiên cứu Xu Mật, Lê Hương, cô dám nhận không?”



Lê Nghiên Nghiên cùng Triệu Lập Anh kinh hãi nhìn Chu Bình, Lê Hương có thể vào trong Xu Mật đã là chuyện điên rò, mà chủ nhiệm Chu ra hạn thời gian ba ngày để Lê Hương nhớ kỹ 12800 loại thuốc bắc cũng càng loạn hơn.



Đây quả thực là nhiệm vụ không thể hoàn thành?



Lê Hương dám đồng ý sao?



Lê Hương nhìn Chu Bình, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, ánh mắt trong suốt không có ý định lẩn tránh, kiên định gật đầu: “Vâng, chủ nhiệm Chu.”



Cô đồng ý rồi.



Lê Nghiên Nghiên cùng Triệu Lập Anh hút một ngụm khí lạnh, nhìn Lê Hương như nhìn quái vật, mà Chu Bình tuy không thích kẻ xin thêm vào như Lê Hương nhưng cô ta cũng không nói thêm gì: “Ba người cô cậu đều trở về đúng vị trí của mình đi.”



Nói xong, Chu Bình lạnh lùng nhìn lướt qua mấy người đang giơ điện thoại lên chụp ảnh, lớn tiếng khiển trách: “Cô, đang nói cô đấy, còn mấy người nữa, có phải là nhàm chán không có việc gì làm không, có muốn tôi mới tới phòng làm việc uống trà không?”



Đám người vây quanh cũng đã xem xong vở kịch đặc sắc này, video cũng đã đăng lên mạng, cho nên bọn họ đều nhanh chóng chạy mắt dạng.



1642925450684.png

Không nghĩ tới Mạc Tuân lại vì Lê Hương làm chuyện này.



Trong lòng Lê Nghiên Nghiên nỗi lòng ghen ty nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ điều gì, còn lo lắng nói: “Lê Hương, tiền cược lúc đầu của chúng ta chỉ là một lời đùa vui thôi, em không vào được Xu Mật cũng không sao, bây giờ vào được rồi, nhưng yêu cầu mà chủ nhiệm Chu giao cho em trong ba ngày, em làm Sao mà qua được đây?”



“Đúng đấy Lê Hương, cô mau đi nhìn xem phòng thuốc của Xu Mật chúng tôi lớn như thế nào, 12800 loại thuốc đặt ở chỗ nào trong tủ, chỉ với thời gian ba ngày, cô căn bản là không thể nào làm được, đến lúc đó cô sẽ bị mắt mặt mà rời khỏi Xu Mật thôi.” Triệu Lập Anh phụ họa nói.



Lê Nghiên Nghiên khẽ cong môi lên: “Chuyện này đã bị làm lớn như vậy, cả viện nghiên cứu y học đều đã bị lôi vào, Lê Hương, em làm loạn tới mức này, về sau làm sao mà kết thúc được chứ?”



Lê Hương nhìn hai kẻ xướng người họa này, mày liễu chớp chớp: “Đây là chuyện của tôi, không cần mắy người quan tâm, chúng ta cứ đợi xem.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom