• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (5 Viewers)

  • Chương 141-145


Chương 141:

Hay là người nào đó mà cô không biết?

Thím Lâm quơ tay loạn xạ, mãi một lúc lâu mới buông xuống, vì vậy, sắc mặt thím Lâm càng thêm mệt mỏi yếu ớt, bà nhìn Lê Hương: “Tiểu thư nhỏ, cháu biết viện nghiên cứu Xu Mật không?”

Đương nhiên là Lê Hương biết, viện nghiên cứu Xu Mật là viện nghiên cứu lớn nhất Hải Thành.

Thật ra, nhắc tới Đông y thì nơi thịnh vượng nhất là Đề Đô, các nhà Đông y lớn ở Đế Đô mọc như nắm, mà viện Xu Mật mới thành lập không lâu, chỉ có lịch sử 14 năm, nhưng trong 14 năm này, viện Xu Mật tiến bộ vượt bậc bằng tốc độ ma quỷ cũng thể ngăn cản, cuối cùng đàn áp cả các gia tộc ở Đế Đô, trở thành viện nghiên cứu Đông y lớn nhất nỗi bật nhất.

“Thím Lâm, thím nói tới viện Xu Mật đàn áp được cả các gia tộc Đông y ở Đề Đô sao?” Lê Hương không dám khẳng định, bởi lẽ chắc hẳn thím Lâm không có quan hệ gì với viện Xu Mật cả.

Thím Lâm ừ một tiếng, hai mắt mỏi mệt phát ra ánh sáng kì lạ: “Mấy lão già ở Đề Đô cũng đáng nhắc tới à?”

Lê Hương: “… Thím Lâm, thím nói gì vậy?”

“Tiểu thư nhỏ, tiểu thư để lại cho cháu một cái rương, cháu phải đi lấy Àm ve.

Thật sao, mẹ để lại cho cô một cái rương sao?

“Thím Lâm, rương ở đâu, giờ cháu đi lấy ngay.”
Ở viên nghiên cứu Xu Mật
1642909550767.png



“Lê Bang?”



Lê Bang là tên Lê lão gia.



Lê Hương không ngờ thím Lâm lại gọi thẳng tên ông nội, lúc này lại nghe thím Lâm nói tiếp: “Lê Bang là quản gia của tiểu thư.”



Lê Hương vẫn luôn mong chờ thím Lâm tỉnh lại, muốn biết được sự thật năm đó, nhưng bây giờ liên tục nghe được máy tin tức lớn, cô cảm thấy rất khó tin.



Ông nội là… quản gia của mẹ?



Là sao?



Sau đó mẹ lại gả cho con trai của quản gia… “Thím Lâm, thím nói chữ nào cháu cũng nghe hiểu, nhưng thành một câu lại không hiểu chút nào, cháu có rất nhiều chuyện muốn hỏi, thím nhất định phải nói cho cháu nghe.”



Thím Lâm nhìn Lê Hương đầy yêu thương: “Tiểu thư nhỏ, chỉ cần lấy về cái rương tiểu thư để lại thì cháu sẽ hiểu rõ tất cả.”



Thim Lâm nói xong, mệt mỏi nhắm mắt lại, rơi vào hôn me.

Chương 142:

Bác sĩ tới kiểm tra cho thím Lâm, khó hiểu: “Lê tiểu thư, thật ra thân thể bệnh nhân vẫn luôn không tốt, nhưng hình như người bệnh đã từng dùng một loại thuốc nào đó, viên thuốc này giữ cho trái tim bệnh nhân không suy kiệt.”

Lê Hương vừa bắt mạch cho thím Lâm, như bác sĩ nói, trong người thím Lâm có một viên thuốc giữ mạng.

Nửa tháng trước, cô bắt mạch cho thím Lâm vẫn không phát hiện ra, có thể thần không biết, quỷ không hay mà giữ mạng cho thím Lâm nhiều năm như vậy, y thuật của người này thật sự rất lợi hại, Lê Hương biết là mẹ mình.

Mười năm trước, trước khi mất, mẹ cho thím Lâm viên thuốc giữ mạng này.

Lê Hương cảm thấy bây giờ mọi chuyện càng thêm rối ren, có một cái lưới lớn vây quanh, bao trùm lên cô.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, có cuộc gọi tới.

Là Lê Chấn Quốc gọi tới.

Lê Hương không hề ngạc nhiên, Lê Chấn Quốc nhất định sẽ gọi cho cô, dò hỏi chuyện của cô và Mạc Tuân.

Lê Hương nhận cuộc gọi: “Alo, bố à.”

“Lê Hương, con mau về nhà, bố có chuyện cần hỏi con cần thận!” Lê Chấn Quốc nói rất lo lắng.

Lê Hương nhếch môi: “Được, đúng lúc con cũng có chuyện nói với bố.”

Lê gia.

Lê Hương tới phòng Lê lão gia, ông còn đang hôn

mê, nhưng từ sau lần trước cô châm cứu thì khí huyết của ông đang dần hồi phục.

Lê Hương lại châm thêm lần nữa, lão gia lớn tuổi rồi, lại làm người thực vật hơn 10 năm, cần có thời gian thức tỉnh.

Lê Hương thu châm, yên lặng nhìn Lê lão gia, thím Lâm nói ông nội là quản gia của mẹ, là có ý gì chứ?

Thím Lâm còn bảo sau khi mẹ tới thành phố này… chẳng lẽ mẹ không phải người Hải Thành mà từ nơi khác tới sao?

“Người đó” khiến thím Lâm rùng mình sợ hãi là ai?

Lúc này, Lê Chấn Quốc đi tới: “Lê Hương, đến thư phòng với bố!”

Lê Hương vào thư phòng, sắc mặt Lê Chấn Quốc không quá đẹp, dồn hỏi: “Lê Hương, con quen giám đốc Mạc thị Mạc Tuân? Rốt cuộc con và cậu ta có quan hệ gì?”

“Bố, có phải Lê Nghiên Nghiên nói gì với bố không, Lê Nghiên Nghiên nói con quẹt thẻ đen của Mạc Tuân, bảo bố đi hỏi con?”

Lê Chấn Quốc không phủ nhận: “Là Nghiên Nghiên nói với bố, Nghiên Nghiên nói con cầm thẻ của Mạc Tuân, bố nhớ rõ lần sinh nhật Tiểu Điệp ở khách sạn 6 sao Đề Hào, giám đốc khách sạn từng sai Rolls Royce đưa con về, có phải con đã sớm thông đồng với Mạc Tuân rồi không?”

“Thông đồng?” Đôi mắt long lanh của Lê Hương cười lạnh: “Bố, bố cũng nói thế với Lê Nghiên Nghiên à, bảo Lê Nghiên Nghiên thông đồng với Mạc Tuân?”
Chương 143:



“Hai đứa khác nhau, Nghiên Nghiên chưa lập gia đình, còn con đã kết hôn!”



“Kết hôn thì có thể ly hôn mà, sao suy nghĩ đầu tiên của bố không phải là bảo con ly hôn, con với Lê Nghiên Nghiên đều là con gái bố, ai ở bên Mạc Tuân thì bố cũng là bố vợ, khác nhau chỗ nào?”



“Con!”



Lê Chấn Quốc nghẹn họng, đương nhiên là khác, khác trên trời dưới đất, vì Lê Hương không phải con ruột ông tai Trong thời gian này, 120 triệu kia làm ông ta như cá gặp nước, đi đâu cũng tiền hô hậu ủng, ông ta đang trông mong con gái mình là Lê Nghiên Nghiên sớm gả cho Mạc Tuân để ông ta là quốc trượng.



Bây giờ lại biết Lê Hương dây dưa không rõ với Mạc Tuân, Lê Chấn Quốc sắp tức chết, chỉ lo Lê Hương làm hỏng việc.



“Tóm lại, Mạc Tuân là của Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên phải gả vào Mạc gia làm thiếu phu nhân, Lê Hương con mau cắt đứt với Mạc Tuân đi, đừng có có đồ với người không nên động tới!”



Mạc thiếu phu nhân đường đường chính chính – Lê Hương nghe Lê Chấn Quốc răn dạy chỉ hờ hững nói: “Bố, nếu con là bố, bây giờ nên chọn đúng đội, ai gả vào Mạc gia thì còn phải xem Mạc Tuân thích ai, anh ấy không thèm Lê Nghiên Nghiên mới du học Thánh Lê Viện ở nước F mà mê mắn phụ nữ đã có chồng như con, nếu bố không ngóc thì cũng biết phải đặt cược cho ai.”



Lê Chấn Quốc tức muốn chết, lúc này, cửa thư phòng mở ra, Lê Nghiên Nghiên vào.



Lê Nghiên Nghiên nhìn Lê Chấn Quốc trấn an, yêu kiều ngoan ngoãn nói: “Bố, con biết Lê Hương hiểu lầm con, muốn tất cả những gì của con, bố không cần xen vào chuyện Mạc Tuân, con biết phải làm thế nào.



Lê Chấn Quốc vô cùng hài lòng với Lê Nghiên Nghiên, ông ta hít một hơi thật sâu rồi nhìn Lê Hương: “Lê Hương, con như vậy bố cũng có trách nhiệm, là bố không nuôi dạy con chu đáo, như vậy đi, bố tìm một đại học cho con đi học, con nhìn Nghiên Nghiên xem, Nghiên Nghiên du học Thánh Lê Viện vè, bây giò đã được viện Xu Mật tuyển chọn.”
1642909578651.png

Lê Hương nhỏ tuổi, mới 19, chỉ coi là tốt nghiệp phổ thông, cô muốn vào viện nghiên cứu Xu Mật đúng là người sỉ nói mộng.



Ánh mắt Lê Nghiên Nghiên đầy khinh miệt, nhưng vẫn dịu dàng khuyên bảo: “Lê Hương, mọi người không có ý khinh thường cô, nhưng cô chắc chắn không vào được viện Xu Mật.”



Lê Hương không muốn nói nhiều với hai người này: “Tôi có cách vào viện Xu Mật, Lê Nghiên Nghiên, gặp lại ở viện Xu Mật.”



Lê Hương nói xong thì đi về.



Lê Chấn Quốc: “Nghiên Nghiên, con không cần để ý Lê Hương, bố thấy nó điên rồi, nó mà vào viện Xu Mật thì tên bó viết ngược lại.”



Lê Nghiên Nghiên vè phòng mình, lấy điện thoại gọi cho Hoắc Tuyền, nhỏ nhẹ nói: “Tuyền Tuyền, nói cho em biết một chuyện nực cười, lúc nãy, Lê Hương nói cô ta muốn vào viện nghiên cứu Xu Mật, nếu em đăng chuyện cười này lên Weibo có phải rất buồn cười không?”
Chương 144:



Lê Hương về Túy Ngọc Hoan, Diệp Linh xán tới: “Lê Hương, lúc nãy Hoắc Tuyền đăng Weibo, cậu xem không?”



Xeml Lê Hương mở Weibo, Hoặc Tuyền đăng: “Truyện cười, nghe nói Lê Hương muốn vào viện nghiên cứu Xu Mật.”



Tuy Hoắc Tuyền không phải hot tự mang lưu lượng như Diệp Linh nhưng cũng là nữ thần thế hệ mới của các trạch nam, Weibo của cô ta nhanh chóng lên hot search, Comment một dạng.



“Nói một tin tốt, nữ thần Nghiên Nghiên nhà tôi được viện Xu Mật tuyển chọn.”



“Chẳng trách, đồ nhà quê nào đó định bắt chước làm bừa, gây cười cho thiên hạ.”



“Thảo luận có lý trí, Lê Hương mới 19 nhỉ, tốt nghiệp phổ thông chưa?”



“Dùng bằng phổ thông vào viện Xu Mật?”



“Cười chết, ha ha ha ha.”



“Hay là chúng ta cược đi, xem Lê Hương có vào viện Xu Mật không!”



Lê Hương nhìn bìa Weibo, vừa nhìn thì hoảng, 80 vạn fans của cô đã bùng nổ thành 800 vạn.



Diệp Linh vươn ngón tay dí đầu cô: “Đừng mừng sớm, phần lớn fans cả cậu là người qua đường và antifan, tự mình nhìn hot search đi, toàn dân đặt cược Lê Hương có thể vào viện Xu Mật không, Lê Hương là ai… Không chỉ bạn mạng tra cậu, các danh viện Hải Thành cũng sôi trào, máy cô tiểu thư danh giá đó đang cược cậu thua đấy.”



Diệp Linh nhướn mày: “Lê Hương, giờ cậu là người nổi tiếng rồi, lâu rồi giới giải trí và Hải Thành không náo nhiệt như vậy.



Lê Hương xem Weibo một lát, giờ cô mới thấy Diệp Linh cũng đăng: “Nghe một chút đây là tiếng gì nhé, chan chát, ờm, chờ bị vả mặt nha.”



Diệp Linh ngang nhiên ủng hộ Lê Hương, cùng Lê Nghiên Nghiên, Hoắc Tuyền và các tiểu thư danh giá giằng co hai mặt trận, fan Diệp Linh và fan Hoắc Tuyền cắn xé túi bụi, chẳng trách fans Lê Hương bùng nổ như vậy, ai cũng muốn tra cô, cô nổi tiếng thật rồi.



Nhưng Lê Hương về nông thôn từ năm 9 tuổi, không ai hỏi thăm được gì, khó tra… Lê Hương ôm tay Diệp Linh, cọ làm nũng: “Linh Linh, cậu tốt với tớ nhất, luôn đứng bên tớ vô điều kiện, tốt rồi, giờ chúng ta là kẻ địch của cả giới danh viện Hải Thành.”



Diệp Linh thở dài: “Không còn cách nào, người xinh đẹp giỏi giang luôn bị ghen ghét, chúng mình định trước không có chúng bạn rồi.”



Lê Hương bị chọc bật cười.



Diệp Linh đầy cô, nói nhỏ: “Lê Hương, hình như Xu Mật rất khó vào, Vậy… cậu vào Xu Mật có khó không, có gì thì lén nói với tớ, tớ giúp cậu nghĩ cách.”



“Cậu tìm Cố thiếu, hay tớ tìm Mạc Tuân?” Lê Hương hỏi.



Diệp Linh gật đầu: “Đều được, một trong hai bọn họ đều không vấn đề gì.”



Lê Hương mỉm cười, nói rất nghiêm túc: “Linh Linh, đừng lo, chờ bọn họ bị vả mặt đi.”



Lê Hương nói xong thì đi tắm.



Diệp Linh cũng yên lòng, Lê Hương đã bảo không lo thì cô xoắn xuýt cái gì?



Lê Hương tắm xong, Diệp Linh gọi cô lại: “Lê Hương, mau lại đây, “bà nội mới 18 tuổi” này là lão phu nhân nhà cậu à, lão phu nhân phản dame rất mạnh, hâm mộ.”



Lê Hương cầm di động xem, bây giờ toàn mạng đều tra cô, đương nhiên có rất nhiều người bôi đen cô.



Bạn mạng A: “Lê Hương chỉ tốt nghiệp phổ thông.”



Bà nội mới 18 tuổi: “Xem mi nói, chắc mi chưa tốt nghiệp trung học nhỉ?”
Chương 145:



Bạn mạng B: “Lê Hương che mặt cả ngày, nhất định là đồ xấu xí!”



Bà nội mới 18 tuổi: “Anh hùng bàn phím như mi mới xấu!”



Bạn mạng C: “Cho tôi chọn Lê Hương và Lê Nghiên Nghiên, tôi chắc chắn chọn Lê Nghiên Nghiên.”



Chuông cửa chung cư đột nhiên kêu “đinh đỉnh”, có người gõ cửa.



Ai thế?



Lê Hương quấn thêm một chiếc khăn quàng tua rua màu đen, sau đó ra mở cửa.



Một bóng người cao lớn, anh tuần đang đứng yên ở cửa, Mạc Tuân tới.



Mạc Tuân vừa từ công ty tới, mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen, bên trong là sơ mi trắng đeo cà vạt, so với ngày thường mặc tây trang càng thêm anh tuấn, trẻ trung, ưu nhã cao quý.



“Sao anh lại tới đây?” Lê Hương không ngờ anh Sẽ tới.



Mạc Tuân nhìn cô, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đeo mạng che, đôi mắt trong veo, đi dép lê hồng nhạt, bộ dạng thiếu nữ ở nhà rất xinh xắn.



“Mạc thiếu phu nhân, anh tới gặp em.”



“Vậy anh gặp rồi thì về đi.” Lê Hương đóng cửa luôn.



Nhưng Mạc Tuân lại nhanh hơn, dùng đầu gối chặn cửa: “Mạc thiếu phu nhân chờ một chút, anh mang cho em máy thứ.”



Mạc Tuân đưa túi xách tinh xảo trong tay tới, bên trong là bánh kem của cửa hiệu lâu đời cô luôn thích.



Anh mang bánh kem cho cô.



Lê Hương do dự một chút rồi vươn tay nhận: “Cảm ơn anh, Mạc tiên sinh… AI”



Mạc Tuân kéo nhẹ một cái, kéo cả thân hình mềm mại của cô vào lòng mình, cánh tay cường tráng ôm lấy vòng eo thon thả, anh ôm bồng cô lên!



Một tay anh cầm túi, một tay ôm bổng cô lên, giống như ba ôm con gái chơi…



Tuy năng lực bạn trai của anh đặt max, nhưng rất xấu hổ mà.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương đỏ bừng, vội đấm anh: “Mạc tiên sinh, mau thả em xuống!”



Mạc Tuân thả túi xuống đất, thả cô vào góc tường, bản thân anh vây quanh cô: “Lại nghịch?”



Lê Hương thấy khuôn mặt tuấn tú đẹp đế của anh lạnh xuống, trông rất nghiêm khắc tàn ác, khí thế của người đàn ông ở địa vị cao như anh vốn đã mạnh mẽ, lúc không giận mà nghiêm, cảm giác cứng rắn khiến người ta không dám chạm vào.



Lê Hương trốn không thoát, hai tay anh chống tường, thân hình cao lớn hơi khom xuống, hỏi thở sạch sẽ, thanh lạnh mà nguy hiểm ập xuống.



Anh đúng là xấu bụng, túm cô ra dạy dỗ như trẻ nhỏ.



Lê Hương cứng cỏ, to gan ní: “Nếu em nghịch thì anh làm gì được em?”



Ánh mắt Mạc Tuân tối lại, nhìn cô chằm chằm, môi mỏng cười tà tứ: “Nếu đã không về rồi, còn nghịch nữa, anh sẽ đánh em.”



Đánh… cô?



“Vậy anh đánh đi, em tố anh bạo lực gia đình…”



Bàn tay to của Mạc Tuân đưa xuống, đánh vào mông cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom