• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (7 Viewers)

  • Chương 171-175

Chương 171:



Bọn họ đi tới bên cạnh Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, trước đó không phải Mạc tổng đã đưa 120 triệu cho cô sao, chúng tôi còn tưởng cô với Mạc tổng đang ở cạnh nhau, sao bây giờ Mạc tổng lại đi thích Lê Hương rồi?”



Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên tái nhợt, chiếc bẫy hôm nay cô ta lập ra đã không thể hãm hại Lê Hương, mà còn khiến mình bị mắc vào.



Hiện tại toàn bộ danh viện Hải Thành đều biết Mạc Tuân thích Lê Hương, mà chuyện Mạc Tuân vì cô ta mà bỏ ra 120 triệu đều trở thành chuyện cười.



Xem như là cô ta hiểu rồi, người đàn ông Mạc Tuân kia chính là núi dựa lớn nhất của Lê Hương.



Lê Nghiên Nghiên vừa định mở miệng thì đã có người nói thay.



“Cô còn không nhìn ra à, Lê Nghiên Nghiên bị bỏ rơi rồi, bây giờ Lê Hương mới là niềm vui mới.”



“Vừa nãy Mạc tổng đi ngang bên cạnh cô ta cũng không hề nhìn lấy một chút, quả thực đã xem cô ta thành không khí rồi.”



“Mạc tổng khi nãy đã nói thay Lê Hương đánh, ý chính là muốn đánh vào mặt Lê Nghiên Nghiên đáy.”



“Chúng ta đi thôi, dù sao Mạc tổng cũng không có cho chúng ta 120 triệu, chúng ta cũng không cần đi làm kẻ ngốc lo chuyện người khác.”



Những danh viện này vốn đã rất ghen ghét Lê Nghiên Nghiên, bây giờ Lê Nghiên Nghiên bị bỏ rơi, cho nên bọn họ liền dồn hết oán khí trên người Lê Hương lên người Lê Nghiên Nghiên mà châm chọc khiêu khích, sau đó uốn éo lắc mông rời đi.



Lê Nghiên Nghiên trước giờ chưa bao giờ phải chịu cảnh tượng như vậy, cô ta đứng nguyên tại chỗ, cắn chặt răng tới mức bật máu.



Lúc này, Lê Nghiên Nghiên nhìn thấy Có Dạ Cần, vội lên tiếng hỏi: “Dạ Cần, rốt cuộc Lê Hương với Mạc tổng đã xảy ra chuyện gì vậy, có phải mọi người có chuyện giấu em không?”



Có Dạ Cần không nói gì, Diệp Linh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Cố Dạ Cẩn đứng bên ngoài, bên cạnh Có Dạ cẩn là Lê Nghiên Nghiên.



Diệp Linh vẫn chủ động chào một tiếng: “Anh.”



Ánh mắt Cố Dạ Cẩn nhìn sang, quan sát Diệp Linh một vòng từ trên xuống dưới, thấy trang phục tương đối mát mẻ của cô liền không vui mím môi nói: “Lát nữa anh đưa em về.”



Diệp Linh đưa tay vén một lọn tóc bên tai, lười biếng nói: “Anh trai, anh vẫn nên chuyên tâm đi với người yêu đi, Lê Nghiên Nghiên xem chừng đã không còn cơ hội gả cho Mạc tổng rồi, vậy thì anh liền có cơ hội, cố lên.”



Nói xong Diệp Linh quay người rời đi.



Cố Dạ Cẩn lập tức nhíu mày, lúc này Lê Nghiên Nghiên không có kiên nhẫn kêu lên: “Dạ Cần, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”



Có Dạ Cần vẫn nhìn theo bóng lưng Diệp Linh đi xa, không hề đem ánh mắt đặt trên người Lê Nghiên Nghiên, lạnh nhạt nói: “Đó là chuyện riêng của Hàn Đình, em có thể tự đi hỏi cậu ấy, anh không tiện nói.”



“Dạ Gần, bây giờ anh nói chuyện qua loa thiếu kiên nhẫn với em như vậy, có phải là vì Diệp Linh đã trở về hay không?”



Lê Nghiên Nghiên không thể chịu đựng được thái độ của hai người đàn ông đối với mình như vậy, ánh mắt của tất cả đàn ông đều nên đặt trên người cô ta.



Lúc này Cố Dạ Cần mới quay đầu, ánh mắt u ám nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Chuyện của em với Lê Hương anh không có hứng thú, nhưng đừng đem chủ ý đánh lên người không nên đánh.”



Lê Nghiên Nghiên trong lòng giật mình, quen biết lâu như vậy, Có Dạ Cần luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta, người ngoài đều nghĩ rằng anh thích cô ta.



Hiếm khi anh có thần sắc nghiêm nghị như vậy với cô, ngoại trừ chuyện liên quan tới… Diệp Linh.



Diệp Linh là vảy ngược của anh, bắt luận kẻ nào cũng không được chạm vào.
Chương 172:



Lúc này Hoắc Tây Trạch từ trong phòng chạy ra: “Chết rồi, anh Dạ Cẩn, em vừa nhìn thấy Lê Hương uống hết một ky Cocktail, là One-night-stand, loại rượu em mới nhập về, kẻ nào không có mắt dám mang đến đây, Nhị ca có thể đánh chết em hay không?”



One-night-stand, dịch ra là tình một đêm, có nghĩa là rượu thúc tình.



Lê Nghiên Nghiên biến sắc, không nghĩ tới Lê Hương lại uống rượu thúc tình, như vậy đêm nay cô ta với Mạc Tuân… Có Dạ Cần không nói lời nào, xoay người rời đi.



“Anh Dạ Cần, anh đi đâu vậy?”



Cái này còn cần phải hỏi sao, Cố Dạ Cẩn đương nhiên là đi tìm Diệp Linh.



Lê Hương uống One-night-stand, vậy Diệp Linh có uống hay không?

1643002327127.png

“Diệp mỹ nhân, hai năm này cô cũng đã trở thành đại minh tinh rồi, bọn tôi chỉ có thể gặp cô trên TV mà thôi, hôm nay trùng hợp gặp mặt như vậy, để tôi mời cô một chén.” Phú nhị đại cười dâm tà nói.

Diệp Linh đứng yên tại chỗ, đôi mắt ngập nước ngắng lên nhìn phú nhị đại: “Đàn ông muốn mời tôi uống một chén có nhiều lắm, anh tính là cái thá gì chứ?”

Gương mặt phú nhị đại trầm xuống: “Diệp Linh, cho cô chút mặt mũi mà cô còn không nhận, không phải chỉ là một con hát à, cái loại ai ra giá cao thì bồi uống rượu mà.”

Diệp Linh cong môi cười: “Nếu biết tôi đã có giá thị trường, vậy sao anh không đi hỏi thăm một chút xem, muốn uống rượu với tôi, thì phải xem tiền trong túi anh có đủ hay không.”

“GộI”

Phú nhị đại cảm thấy nhục nhã vô cùng, trước kia Diệp Linh nhu thuận mềm mại giống nụ hoa được bao bọc dưới cánh chim của Cố Dạ Cần, mà bây giờ Diệp Linh lại trở nên cao lãnh kiêu căng, quyến rũ lãnh diệm, tựa như một đóa hoa hồng có gai sắc.

Phụ nữ như vậy càng kích thích dục vọng chỉnh phục của đàn ông.

Tên phú nhị đại lộ ra ánh mắt hèn mọn: “Diệp Linh, suy cho cùng cô cũng chỉ là con gái nuôi mà thôi, hai năm nay xuất đạo đều nhờ có Cố Dạ Cần che chỏ, một đường hộ giá cho cô, tốt nhất là cô hãy đảm bảo mình vĩnh viễn được Có Dạ Cần sủng ái, còn néu đợi đến khi bị vứt bỏ, dựa vào gương mặt và thân hình này, cô chỉ có thể biến thành đồ chơi của đàn ông mà thôi.”

Diệp Linh nhìn tên phú nhị đại kia nói: “Là phụ nữ, làm sao để có được sự sủng ái của Cố Dạ Cẩn thì là chuyện của tôi, còn đàn ông như anh, thì phải nghĩ cách làm sao để đánh bại Cố Dạ Cẩn, sau đó trở thành kim chủ của tôi, chứ không phải chờ ở sau lưng Có Dạ Cần nhặt xương, tôi xem thường anh.”

Phú nhị đại không nghĩ Diệp Linh lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, thật sự là đâm vào tử huyệt của anh ta, dù sao chỗ này cũng không có ai, nếu anh ta định làm gì cô thì cũng sẽ không có ai phát hiện.

Tà niệm này một khi được sinh ra thì không thể ngăn chặn lại được, tên phú nhị đại liền đi lên túm chặt lấy tay Diệp Linh: “Diệp Linh, hôm nay tôi muốn nếm thử xem mùi vị của đệ nhất mỹ nhân Hải Thành rốt cuộc mê hồn tới mức nào.”

Diệp Linh cười lạnh, thời điểm bàn tay mập ú đưa qua, cô vẫn đứng yên tại chỗ, không hề cử động.

Một giây sau, một giọng nói lạnh thấu xương từ phía sau lưng truyền tới: “Cậu thử động vào em ấy một chút xem.”

Bàn tay của phú nhị đại cứng đờ giữa không trung, cuối cùng không dám tiền lên nửa bước, anh ta ngước mắt lên chỉ thấy Có Dạ Cần đang bước tới gần.
Chương 173:



Cố Dạ Cần mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng ở phía ngược sáng, dung nhan tuần mĩ như ngọc lờ mờ dưới ánh đen, nhìn không rõ cả người nhưng ánh mắt lạnh như băng rơi thẳng vào người phú nhị đại, đáy mắt u tối thâm sâu như mực, rét lạnh như vực sâu vạn trượng.



Tên phú nhị đại chỉ cảm thấy da đầu tê rần, vội vàng rụt tay lại: “Cố… Cố thiếu, anh hiểu lầm rồi. Tôi… tôi không dám có ý nghĩ gì với Diệp mỹ nhân cả, vừa nãy chỉ là… chỉ là muốn nắm tay cô ấy mà thôi…”



Có Dạ Cần đi tới bên cạnh người Diệp Linh, hững hờ mở miệng nói: “Cái tay nào của cậu muốn nắm tay cô ấy thì tự phế nó đi.”



Thoáng cái sắc mặt tên phú nhị đại liền trắng bệch, không nói tới Mạc Tuân thần bí thâm trầm thì thế gia trâm anh tài phiệt chân chính ở Hải Thành này chính là Cố gia, đến thế hệ của Cố Dạ Cần làm thiếu chủ, tác phong của anh mạnh mẽ tàn bạo khiến cho mọi người đều sinh lòng sợ hãi.



“Các anh cứ từ từ chơi, tôi đi trước.” Diệp Linh không có hứng thú cho nên xoay người rời đỉ.



Cố Dạ Cần nhìn bóng lưng Diệp Linh rời đi, vội vàng chạy theo, lúc sắp đi anh nhẹ nhàng nói: “Tự mình động thủ đi, nếu để tôi phái người tới động thì tôi sẽ cho cậu biết phế một tay của cậu đã là sự nhân từ lớn nhất của tôi rồi.”



Rất nhanh, phía sau liền truyền tới tiếng kêu thảm thiết của phú nhị đại tự phế đi cánh tay phải của mình.



Diệp Linh vừa đi tới chỗ rẽ thì cổ tay bị kéo lại về sau: “Linh Linh.”



Diệp Linh liền dừng bước, ngước mắt lên nhìn Cố Dạ Cần cong môi cười nói: “Anh trai, anh tìm em có việc gì sao?”



Cố Dạ Cần nhìn điệu bộ giả cười của cô, thấp giọng khiển trách: “Sau này không cho phép em tới máy chỗ này chơi nữa, bây giờ đi về với anh.”



“Vì sao? Anh, em đã lớn rồi, vì sao không thẻ tới quan bar chơi, Lê Nghiên Nghiên cũng tới, sao anh không quản cô ta đi?”



“Em không giống với cô ta, ngoại hình em quá nỗi bật, trong lòng còn không tự biết sao?” Cố Dạ Cần lạnh lùng cắt ngang.



Diệp Linh khép hờ mi xuống: “Ò, em coi như là anh đang khen em đấy, cảm ơn nha, bây giờ có thể bỏ tay em ra chưa?”



Cố Dạ Cẩn quan sát mọi biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ánh mắt dịch xuống dưới đôi chân thon dài lộ ra dưới tà váy.



Diệp Linh cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, ánh mắt vừa rồi của anh giống hệt với tên phú nhị đại kia, cô tức giận vung tay ra: “Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn lên người em.”



Cố Dạ Cẩn cười như không cười: “Vậy sau này em đừng có mặc như vậy nữa, dáng dấp đẹp như vậy không phải lỗi của em, nhưng cố ý mặc rêu rao như vậy thì là do em rồi.”



Diệp Linh đáp lại: “Chỉ có kẻ dâm tà mới suy nghĩ như „ vậy.



“Nếu vừa nãy anh không tới thì em định làm như thế nào?”



“Không đâu, anh nhát định sẽ tới.” Nói xong Diệp Linh quay người rời đi.



Nhưng Có Dạ Cần đã túm vai cô lại, dùng sức ép cô về phía tường, ngăn cô lại trong lồng ngực mình.



Bờ lưng mềm mại nhỏ nhắn của Diệp Linh liền trực tiếp đụng phải vách tường, rất đau, cô rơm rớm nước mắt nhìn anh: “Đau, anh làm em đau rồi.”



Cô gái này là một tay anh nuôi lớn, chiều chuộng, không ai hiểu hơn anh về sự yếu ớt của cô ấy, không chịu nổi một chút đau đớn nào.



Trong đầu bỗng hồi tưởng lại ngày sinh nhật thứ 18 của cô, hôm đó trong phòng anh, cô mềm mại chui vào trong ngực anh, đôi mắt ngập nước nói với anh rằng mình đau như thế nào.



Yết hàu Cố Dạ Cẩn nhấp nhô lên xuống, đôi mắt thanh lãnh bây giờ đã nhuộm không ít sắc đỏ: “Đừng nói đau với anh, đau thì cố chịu đi.”



Diệp Linh nhíu mày lại.



“Linh Linh, em ỷ vào việc anh chiều em nên muốn làm gì thì làm sao, hử?”
Chương 174:

Diệp Linh nhìn anh nói: “Em chính là đang cậy vào việc anh chiều chuộng em đấy. Nếu như có một ngày em phát hiện anh không còn chiều em nữa, thì em cũng sẽ không tự tung tự tác như vậy nữa.”

Có Dạ Cần chỉ nhìn cô không nói gì.

Diệp Linh duỗi hai tay ra chống lên ngực anh, dùng sức đây ra ngoài.

“Lê Hương vừa uống một ly Cocktail One-night- stand trong phòng VIP kia, em có động vào không?”

Cố Dạ Cần hỏi.

“One-night-stand?”

Diệp Linh nhíu mày, cô không nghĩ tới ly Cocktail kia là One-nighf-stand, vừa nãy Lê Hương đã uống hết một ly rồi.

“Em không uống.”

Diệp Linh nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cho Lê Hương.

Quả nhiên chuông điện thoại kêu nhiều lần nhưng đầu dây bên kia không có ai nhắc máy.

Diệp Linh định gọi tiếp thì Cố Dạ Cẩn đã giành lấy điện thoại của cô.

Diệp Linh càng nhíu mày: “Anh làm gì vậy, trả di động cho em, em phải gọi cho Lê Hương.”

“Thời điểm bọn họ biểu diễn Xuân Cung Đồ sống em cũng muốn xem à?”

Diệp Linh giận dữ giật lại điện thoại của mình.

Có Dạ Cẩn nhéch mép cười: “Tây Trạch đã gọi cho Hàn Đình rồi, chuyện của Lê Hương em không cần quan tâm đâu, bây giờ anh đưa em về.”

Bên kia, Hoắc Tây Trạch đang gọi điện cho Mạc Tuân, rất nhanh điện thoại đã được kết nói, thanh âm trầm thấp từ tính của Mạc Tuân vang lên: “Alo Tây Trạch.”

“Nhị ca, em nhất định phải nói cho anh biết một chuyện, chỉ sợ anh sẽ đánh chết em mắt.”

Mạc Tuân đang lái xe, ống tay áo xắn lên cao lộ ra cánh tay mạnh mẽ hữu lực, bên trên tay lái đeo một chiếc đồng hồ đắt đỏ, lái xe Rolls-Royce trên đường về nhà.

Lê Hương ngồi trên ghế lái phụ, đôi mắt lờ đờ say, cả người bập bềnh như trên mây, thân nhiệt còn chậm rãi tăng cao.

“Nóng quá…”

Lê Hương còn đưa tay giật chiếc nơ trên cổ, kéo xuống hai cúc áo, lộ ra cần cổ trăng nõn bên trong.

“Nóng chết mắt…”

Lê Hương còn định cởi cả quần áo.

Lúc này giọng nói của Mạc Tuân vọng tới: “Đừng cởi nữa.”

Đừng cởi nữa?

Lê Hương vội quay đầu sang, đôi mắt mê ly nhìn vào Mạc Tuân, chỉ thấy ánh mắt của anh đang dịch từ gương mặt xinh đẹp của cô xuống dần tới cần cổ trắng nõn thơm ngái… Lê Hương tròn mắt lên nhìn, từng đường cong xinh đẹp lấp ló ẩn hiện dưới lớp vải, vô cùng mê người.

Lê Hương vẫn còn mê man, bộ dáng ngốc nghéch nhìn về phía Mạc Tuân.

Mạc Tuân cũng quay sang nhìn cô, yết hầu nhấp nhô lên xuống: “Đừng cởi nữa, néu không anh sẽ nhìn thấy hết sạch cả người em đấy.”
Chương 175:



Nháy mắt Lê Hương vội dựng cổ áo của mình lên, lý trí hồi phục lại một chút, trời ạ, cô đang làm cái gì vậy?



Cởi quần áo ngay trước mặt Mạc tiên sinh ư2 Cô đưa tay áp lên má, cả mặt cũng nóng theo, nhiệt độ trên người càng ngày càng tăng, thật sự rất khó chịu.



Hai mắt Mạc Tuân nhìn thẳng về phía trước, nói chuyện với Hoắc Tây Trạch trong điện thoại: “Nói đi, có chuyện gì?”



“Nhị ca, vừa nãy lúc ở quán bar Lê Hương đã uống một ly One-night-stand.” Hoắc Tây Trạch nói.



Mạc Tuân đương nhiên cũng biết One-night-stand là cái gì, anh khẽ nhíu mày lại, lúc này bên mũi truyền tới một mùi hương thơm trong trẻo của thiếu nữ, thân thể mềm mại của Lê Hương đã đỏ lên vai anh.



Lê Hương úp cả mặt vào bờ vai anh, giống như một con mèo nhỏ cọ cọ, nhỏ giọng làm nững: “Mạc tiên sinh, anh sờ một chút xem, có phải là em sốt cao rồi không… Em nóng quá…”



Lê Hương ngửi được hương vị đàn ông nam tính trên người Mạc Tuân, sạch sẽ tươi mát, giống như đang ở trong sa mạc hoang vắng thì gặp được một vũng nước mát lạnh, không ngừng hắp dẫn cô tới gần.



Lê Hương choàng tay ôm qua cổ anh, cái miệng nhỏ nhích dần lên thơm lên một bên gò má của anh.



Mạc Tuân đang lái xe, bị cô đánh lén một cái như vậy, vô lăng trong tay suýt thì mất khống chế.



Bíp.

1643002353985.png

Điện thoại của Hoắc Tây Trạch thực sự quá òn, Mạc Tuân bèn rút tai nghe vứt sang một bên, tắt điện thoại.



“Mạc tiên sinh…” Lúc này Lê Hương đang ghé đầu vào bên vai anh, không ngừng thỏi khí vào tai: “Đừng cho là em không biết nhé, anh vẫn luôn muốn nhìn hết của em, đồ háo sắc nhà anh.”



Khóe mắt Mạc Tuân hơi hồng lên, cô còn tiếp tục làm loạn thì anh cũng không thể nào lái xe được nữa.



Mạc Tuân duỗi một tay ra lôi Lê Hương nằm xuống đùi mình.



Lê Hương chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người càng choáng váng, cô định giãy dụa.



Nhưng từ trên đỉnh đầu bỗng vang lên giọng nói uy hiếp của đàn ông: “Lê Hương, biết anh háo sắc thì ngoan ngoãn một chút cho anh, nếu không anh không khách khí với em đâu.”



Sau khi say rượu Lê Hương vẫn rất sợ Mạc Tuân, cô lập tức ngoan ngoãn nằm yên.



Quán bar 194.



Hoắc Tây Trạch nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, bèn bỏ điện thoại xuống, đúng lúc này nhìn thấy Có Dạ Cần đưa Diệp Linh ra, anh vội vàng chạy lên: “Anh Dạ Cần, Diệp mỹ nhân.”



Có Dạ Cần lên tiếng hỏi: “Bên chỗ Hàn Đình thế nào rồi?”



Hoắc Tây Trạch nháy nháy đôi mắt hoa đào: “Tốt lắm tốt lắm. Anh Dạ Cần, Diệp mỹ nhân, hai người muốn đi đâu vậy, đừng mà, hai người mới tới không lâu, còn chưa chơi đã, ở lại chơi với bọn em đi?”



Lúc này bên cạnh có người gọi: “Cố thiếu, Diệp mỹ nhân, hiếm khi mọi người có dịp hội ngộ, cùng chơi một ván đi, chúng ta chơi trò nói thật hay mạo hiểm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom